Hannibal

Chương 43
Trước
image
Chương 43
  • Chương 1
  • Chương 2
  • Chương 3
  • Chương 4
  • Chương 5
  • Chương 6
  • Chương 7
  • Chương 8
  • Chương 9
  • Chương 10
  • Chương 11
  • Chương 12
  • Chương 13
  • Chương 14
  • Chương 15
  • Chương 16
  • Chương 17
  • Chương 18
  • Chương 19
  • Chương 20
  • Chương 21
  • Chương 22
  • Chương 23
  • Chương 24
  • Chương 25
  • Chương 26
  • Chương 27
  • Chương 28
  • Chương 29
  • Chương 30
  • Chương 31
  • Chương 32
  • Chương 33
  • Chương 34
  • Chương 35
  • Chương 36
  • Chương 37
  • Chương 38
  • Chương 39
  • Chương 40
  • Chương 41
  • Chương 42
  • Chương 43
  • Chương 44
  • Chương 45
  • Chương 46
  • Chương 47
  • Chương 48
  • Chương 50
  • Chương 51
  • Chương 51
  • Chương 52
  • Chương 53
  • Chương 54
  • Chương 55
  • Chương 56
  • Chương 57
  • Chương 58
  • Chương 59
  • Chương 60
  • Chương 61
  • Chương 62
  • Chương 63
  • Chương 64
  • Chương 65
  • Chương 66
  • Chương 67
  • Chương 68
  • Chương 69
  • Chương 70
  • Chương 71
  • Chương 72
  • Chương 73
  • Chương 74
  • Chương 75
  • Chương 76
  • Chương 77
  • Chương 78
  • Chương 79
  • Chương 80
  • Chương 81
  • Chương 82
  • Chương 83
  • Chương 84
  • Chương 85
  • Chương 86
  • Chương 87
  • Chương 88
  • Chương 89
  • Chương 90
  • Chương 91
  • Chương 92
  • Chương 93
  • Chương 94
  • Chương 95
  • Chương 96
  • Chương 97
  • Chương 98
  • Chương 99
  • Chương 100
  • Chương 101
  • Chương 102
  • Chương 103
Tiếp

CORDELL, trợ lý của Mason Verger, với một bản mẫu đóng khung trên bàn làm việc, nhận ra tuồng chữ viết tay đặc trưng ngay lập tức. Lá thư gửi từ khách sạn Excelsior ở Florence, Ý.

Giống như những người giàu có đang ngày càng tăng trong thời bom thư, Mason có máy soi thư riêng, loại giống như ở bưu điện Mỹ.

Cordell đeo găng rồi kiểm tra lá thư. Máy soi cho thấy không có pin hay dây điện. Làm theo hướng dẫn nghiêm ngặt của Mason, anh dùng máy phô tô sao lá thư và phong bì, cầm chúng bằng kẹp, và thay găng tay trước khi cầm bản sao, đưa đến cho Mason.

Dòng chữ viết tay quen thuộc của bác sĩ Lecter:

Mason thân mến,

Cảm ơn đã đăng khoản tiền thưởng khổng lồ cho cái đầu tôi. Tôi mong cậu sẽ tăng giải thưởng lên. Như một hệ thống cảnh báo sớm, giải thưởng còn tốt hơn một cái ra đa. Với những kết quả mà cậu đã thấy, nó sẽ khiến chính quyền khắp nơi bỏ bê nhiệm vụ mà xáo xào lên kiếm mình tôi thôi.

Thật ra, tôi thư để nhắc cậu nhớ lại cái mũi trước kia của cậu. Trong bài trả lời phỏng vấn chống ma túy đầy cảm hứng cho tờ Tạp chí Gia đình của các Quý bà vào một ngày nọ, cậu nhận rằng mình đã bón mũi cùng phần còn lại của mặt mình cho lũ cún vẫy đuôi ngay dưới chân, Skippy và Spot. Thật ra không phải vậy: chính cậu đã ăn nó, như một trò giải trí. Từ âm thanh giòn tan khi cậu nhai, tôi nhận thấy nó có dạng như mề gà – “Ăn như thịt gà!” chính là nhận xét của cậu lúc đó. Tôi nhớ tới âm thanh đó trong một quán ăn khi một người Pháp chúi mũi vào món mề gà trộn.

Cậu không nhớ điều đó ư Mason?

Tiện nhắc tới gà, cậu đã nói với tôi trong buổi trị liệu rằng, khi cậu làm hư hỏng lũ trẻ xấu số tại trại hè của cậu, cậu nhận ra sô cô la khiến niệu đạo khó chịu. Cậu cũng không nhớ điều đó đúng không?

Cậu có nghĩ là cậu đã nói với tôi nhiều thứ mà cậu không nhớ không?

Có một sự giống nhau không thể chối cãi được giữa cậu và Jezebel. Là kẻ nghiện Kinh Thánh, chắc cậu nhớ lũ chó đã ăn khuôn mặt của Jezebel, cùng phần còn lại của ả, sau khi những thái giám quẳng ả ra ngoài cửa sổ.

 Người của cậu đã có thể ám sát tôi ngoài phố. Nhưng cậu muốn bắt sống tôi đúng không? Từ mùi của lũ tay sai của cậu, tôi biết thừa là cậu sẽ chơi đùa với tôi như thế nào. Mason ơi Mason. Do cậu quá muốn gặp tôi, tôi sẽ cho cậu vài lời an ủi, và cậu biết là tôi không bao giờ nói dối.

Trước khi cậu chết cậu sẽ thấy mặt tôi.

Chân thành, BS. Hannibal Lecter

Tái bút: Tuy nhiên, tôi lo rằng cậu sẽ không sống được lâu đâu Mason. Cậu phải tránh dòng vi rút viêm phổi mới. Người như cậu thì rất dễ nhiễm bệnh. Tôi đề nghị tiêm phòng ngay lập tức, cùng với việc chích ngừa viêm gan siêu vi A và B. Không muốn mất cậu sớm đâu.

Mason có vẻ khó thở sau khi đọc xong. Hắn cứ đợi hoài rồi đột nhiên nói gì đấy mà Cordell không nghe được.

Cordell nhích gần hơn liền bị phun vào mặt một phát khi Mason nói lại: “Gọi Paul Krendler cho tao. Rồi dẫn tên nuôi lợn vào đây.”

Trước
image
Chương 43
  • Chương 1
  • Chương 2
  • Chương 3
  • Chương 4
  • Chương 5
  • Chương 6
  • Chương 7
  • Chương 8
  • Chương 9
  • Chương 10
  • Chương 11
  • Chương 12
  • Chương 13
  • Chương 14
  • Chương 15
  • Chương 16
  • Chương 17
  • Chương 18
  • Chương 19
  • Chương 20
  • Chương 21
  • Chương 22
  • Chương 23
  • Chương 24
  • Chương 25
  • Chương 26
  • Chương 27
  • Chương 28
  • Chương 29
  • Chương 30
  • Chương 31
  • Chương 32
  • Chương 33
  • Chương 34
  • Chương 35
  • Chương 36
  • Chương 37
  • Chương 38
  • Chương 39
  • Chương 40
  • Chương 41
  • Chương 42
  • Chương 43
  • Chương 44
  • Chương 45
  • Chương 46
  • Chương 47
  • Chương 48
  • Chương 50
  • Chương 51
  • Chương 51
  • Chương 52
  • Chương 53
  • Chương 54
  • Chương 55
  • Chương 56
  • Chương 57
  • Chương 58
  • Chương 59
  • Chương 60
  • Chương 61
  • Chương 62
  • Chương 63
  • Chương 64
  • Chương 65
  • Chương 66
  • Chương 67
  • Chương 68
  • Chương 69
  • Chương 70
  • Chương 71
  • Chương 72
  • Chương 73
  • Chương 74
  • Chương 75
  • Chương 76
  • Chương 77
  • Chương 78
  • Chương 79
  • Chương 80
  • Chương 81
  • Chương 82
  • Chương 83
  • Chương 84
  • Chương 85
  • Chương 86
  • Chương 87
  • Chương 88
  • Chương 89
  • Chương 90
  • Chương 91
  • Chương 92
  • Chương 93
  • Chương 94
  • Chương 95
  • Chương 96
  • Chương 97
  • Chương 98
  • Chương 99
  • Chương 100
  • Chương 101
  • Chương 102
  • Chương 103
Tiếp

TRUYỆN ĐỀ CỬ

Loading...
error: Content is protected !!