Hannibal

Chương 87
Trước
image
Chương 87
  • Chương 1
  • Chương 2
  • Chương 3
  • Chương 4
  • Chương 5
  • Chương 6
  • Chương 7
  • Chương 8
  • Chương 9
  • Chương 10
  • Chương 11
  • Chương 12
  • Chương 13
  • Chương 14
  • Chương 15
  • Chương 16
  • Chương 17
  • Chương 18
  • Chương 19
  • Chương 20
  • Chương 21
  • Chương 22
  • Chương 23
  • Chương 24
  • Chương 25
  • Chương 26
  • Chương 27
  • Chương 28
  • Chương 29
  • Chương 30
  • Chương 31
  • Chương 32
  • Chương 33
  • Chương 34
  • Chương 35
  • Chương 36
  • Chương 37
  • Chương 38
  • Chương 39
  • Chương 40
  • Chương 41
  • Chương 42
  • Chương 43
  • Chương 44
  • Chương 45
  • Chương 46
  • Chương 47
  • Chương 48
  • Chương 50
  • Chương 51
  • Chương 51
  • Chương 52
  • Chương 53
  • Chương 54
  • Chương 55
  • Chương 56
  • Chương 57
  • Chương 58
  • Chương 59
  • Chương 60
  • Chương 61
  • Chương 62
  • Chương 63
  • Chương 64
  • Chương 65
  • Chương 66
  • Chương 67
  • Chương 68
  • Chương 69
  • Chương 70
  • Chương 71
  • Chương 72
  • Chương 73
  • Chương 74
  • Chương 75
  • Chương 76
  • Chương 77
  • Chương 78
  • Chương 79
  • Chương 80
  • Chương 81
  • Chương 82
  • Chương 83
  • Chương 84
  • Chương 85
  • Chương 86
  • Chương 87
  • Chương 88
  • Chương 89
  • Chương 90
  • Chương 91
  • Chương 92
  • Chương 93
  • Chương 94
  • Chương 95
  • Chương 96
  • Chương 97
  • Chương 98
  • Chương 99
  • Chương 100
  • Chương 101
  • Chương 102
  • Chương 103
Tiếp

TRÊN đường về phòng, Mason rên rỉ la khóc, hệt như hắn từng la khóc khi mấy đứa con trai con gái nhỏ hơn đánh hắn tại kỳ cắm trại và tìm cách thoi được mấy cú trước khi hắn đè bẹp chúng dưới sức nặng của mình.

Margot và Cordell đưa hắn lên bằng thang máy ở chái nhà của hắn và cho hắn nằm cố định trên giường, nối với nguồn năng lượng thường trực của hắn.

Margot chưa bao giờ thấy Mason tức giận đến thế. Những mạch máu giật giật trên xương mặt trơ ra của hắn.

“Tốt hơn tôi nên cho ông ấy uống thuốc.” Cordell nói khi họ ở ngoài phòng đồ chơi.

“Chưa đâu. Anh ấy phải suy nghĩ một lát đã. Đưa tôi chìa khóa chiếc Honda của anh.”

“Để làm gì?”

“Phải xuống dưới đó xem có ai còn sống sót không chứ. Anh có muốn đi không?”

“Không, nhưng…”

“Tôi sẽ lái xe của anh vào phòng chứa đồ, chiếc xe tải không thể đi lọt qua cửa. Nào đưa cho tôi cái chìa khóa chết tiệt đi.”

Giờ xuống cầu thang, ra ngoài đường xe chạy. Từ trong rừng, Tommaso đang tiến lại phía bên kia cánh đồng, chạy rất nhanh, nhìn về phía sau. Động não đi Margot. Ả nhìn đồng hồ đeo tay. Tám giờ hai mươi. Vào nửa đêm, người thay ca cho Cordell sẽ đến. Phải có thời gian đem người từ Washington đến bằng trực thăng để lau dọn. Ả lái băng qua cỏ về phía Tommaso.

“Tôi cố rượt theo bọn họ, một con lợn tấn công tôi. Hắn…” – Tommaso làm điệu bộ bác sĩ Lecter bế Starling – “người phụ nữ. Bọn họ chạy đi trên một chiếc xe ồn ào. Cô ta bị hai” – hắn giơ hai ngón tay – “freccette”. Hắn chỉ vào lưng và chân. Freccette. Darti.

Trúng. Chuồng ngựa. “Hai freccette.” Hắn làm điệu bộ bắn. “Mũi kim.” Margot nói.

“Mũi kim, có lẽ nhiều narcotico quá. Có lẽ cô ta chết rồi.”

“Lên xe đi.” Margot nói. “Chúng ta phải ra xem sao.”

Margot lái vào trong cánh cửa hông lối Starling đột nhập vào chuồng ngựa. Tiếng eng éc, gầm gừ và những cái lưng đầy lông lắc la lắc lư. Margot lái tới, bóp còi đuổi lũ lợn lui lại đủ để nhìn thấy có ba thi hài. Không cái nào có thể nhận dạng được nữa.

Bọn họ lái vào trong phòng chứa đồ rồi đóng cửa sau lưng lại.

Margot tính rằng không kể Cordell thì chỉ còn Tommaso là người đã nhìn thấy ả ở chuồng ngựa còn sống sót.

Tommaso hẳn cũng có chung suy nghĩ. Hắn đứng cách ả một khoảng dè chừng. Đôi mắt đen lanh lợi theo dõi gương mặt ả. Có nước mắt trên má hắn.

Suy nghĩ đi Margot. Cô không muốn bị rắc rối với những thằng Sardinia đâu. Chúng biết là cô nắm tiền. Chúng sẽ bán rẻ cô trong một giây.

Mắt Tommaso dõi theo tay ả đút vào trong túi.

Điện thoại di dộng. Ả bấm tới Sardinia, giám đốc ngân hàng Steuben đang ở nhà lúc hai rưỡi sáng. Ả nói ngắn gọn với ông ta rồi đưa điện thoại cho Tommaso. Hắn gật đầu, trả lời điện thoại, gật đầu lần nữa rồi đưa lại cho ả. Tiền đã là của hắn. Hắn lục lọi gác xép thì thấy cái cặp của mình cùng với áo khoác và nón của bác sĩ Lecter. Trong khi hắn đang lấy đồ, Margot nhặt cái roi gia súc lên, kiểm tra dòng điện đoạn nhét vào tay áo. Ả cũng lấy cả búa đóng móng ngựa.

Trước
image
Chương 87
  • Chương 1
  • Chương 2
  • Chương 3
  • Chương 4
  • Chương 5
  • Chương 6
  • Chương 7
  • Chương 8
  • Chương 9
  • Chương 10
  • Chương 11
  • Chương 12
  • Chương 13
  • Chương 14
  • Chương 15
  • Chương 16
  • Chương 17
  • Chương 18
  • Chương 19
  • Chương 20
  • Chương 21
  • Chương 22
  • Chương 23
  • Chương 24
  • Chương 25
  • Chương 26
  • Chương 27
  • Chương 28
  • Chương 29
  • Chương 30
  • Chương 31
  • Chương 32
  • Chương 33
  • Chương 34
  • Chương 35
  • Chương 36
  • Chương 37
  • Chương 38
  • Chương 39
  • Chương 40
  • Chương 41
  • Chương 42
  • Chương 43
  • Chương 44
  • Chương 45
  • Chương 46
  • Chương 47
  • Chương 48
  • Chương 50
  • Chương 51
  • Chương 51
  • Chương 52
  • Chương 53
  • Chương 54
  • Chương 55
  • Chương 56
  • Chương 57
  • Chương 58
  • Chương 59
  • Chương 60
  • Chương 61
  • Chương 62
  • Chương 63
  • Chương 64
  • Chương 65
  • Chương 66
  • Chương 67
  • Chương 68
  • Chương 69
  • Chương 70
  • Chương 71
  • Chương 72
  • Chương 73
  • Chương 74
  • Chương 75
  • Chương 76
  • Chương 77
  • Chương 78
  • Chương 79
  • Chương 80
  • Chương 81
  • Chương 82
  • Chương 83
  • Chương 84
  • Chương 85
  • Chương 86
  • Chương 87
  • Chương 88
  • Chương 89
  • Chương 90
  • Chương 91
  • Chương 92
  • Chương 93
  • Chương 94
  • Chương 95
  • Chương 96
  • Chương 97
  • Chương 98
  • Chương 99
  • Chương 100
  • Chương 101
  • Chương 102
  • Chương 103
Tiếp

TRUYỆN ĐỀ CỬ

Loading...
error: Content is protected !!