Nếu bảo Cửu Châu đánh giá tiệc mừng thọ lần này của phủ Bình Viễn Hầu như thế nào, thì đó chính là đồ ăn ngon tuyệt cú mèo.
Trong bữa tiệc, lão phu nhân Bình Viễn Hầu ngồi ngay trên chính vị, tuy bà đã đứng tuổi nhưng vẫn toát lên vẻ quý phái tao nhã từ sâu bên trong, không hề có vẻ già nua tí nào.
Trong khi đó, phu nhân Bình Viễn Hầu tất bật đón tiếp khách, nụ cười trông rất miễn cưỡng, có lẽ là đang lo cho trượng phu vẫn còn bệnh nặng.
Từ lúc khai tiệc đến giờ, Bình Viễn Hầu được người hầu đỡ đến bữa tiệc ngồi một chốc rồi kiếm cớ rời đi, không đụng tới tí rượu thịt nào.
Nếu không phải chính tai nghe tin Bình Viễn Hầu bệnh nặng, có lẽ Cửu Châu sẽ nghi ngờ tính chân thực của chuyện này.
Lão phu nhân quý phái kiêu ngạo, Hầu phu nhân tiếp đón chu đáo, con cháu trong Hầu phủ cư xử rất hòa nhã, trong một bữa tiệc nô nức náo nhiệt thế này, Cửu Châu nhìn từng ngọn cây cọng cỏ của Trịnh gia bỗng thấy rùng mình.
Dùng tiệc xong, nhóm tỳ nữ mang nước đến cho các tân khách súc miệng rửa tay, Cửu Châu nhìn lão phu nhân thân thiết cầm tay Tề Vương, nụ cười trên mặt rất hiền từ.
Cửu Châu chợt nhớ đến mấy lời dặn dò của hai vị sư phụ nhà mình.
Bên dưới những khóm hoa rực rỡ có thể là bảo vật quý giá, nhưng cũng có thể là nước bùn tanh tưởi.
“Đã dùng bữa xong, chúng ta đi dạo một vòng tiêu thực nào.” Thẩm thị biết Cửu Châu không thích xem kịch, bà đưa tay chỉnh lại vạt áo cho Cửu Châu, “Nửa canh giờ nữa chúng ta sẽ về nhà.”
“Dạ.” Cửu Châu không có hứng thú với mấy cuộc nói chuyện về thi ca hay cưới xin, cũng không có lòng dạ thưởng thức vẻ quý phái kiêu ngạo của Trịnh gia, nghe mẹ nói, nàng đứng dậy đến bên rừng trúc ngồi nghỉ một lát.
Rừng trúc khá mát mẻ, thỉnh thoảng lại có tiếng chim lảnh lót truyền đến, Cửu Châu nhặt vài hòn đá nhỏ trên mặt đất, ngồi bên bàn chơi thảy đá với mấy nha hoàn.
“Tiểu thư, hồi bé nô tỳ cũng thường chơi trò này, nhưng vẫn không chơi lại người.” Đám nha hoàn thua đến tâm phục khẩu phục, thở dài, “Đôi tay của người linh hoạt quá.”
“Trò này đơn giản mà.” Cửu Châu ném mấy hòn đá lên cao rồi chụp rất chính xác, “Bình thường thôi, quen tay rồi.”
Đừng nói là chụp đá, hai sư phụ còn để nàng vòng vòng quanh núi bắt thỏ nữa cơ.
“Trò này đều có mẹo hết, đến đây, ta dạy cho mọi người.” Cửu Châu ngoắt tay bảo đám nha hoàn ngồi xuống, “Mẹo của trò này chính là tốc độ, đừng để tay lừa mắt mình…”
Phía sau rừng trúc, Tề Vương nghe thấy có tiếng con gái nói chuyện liền dừng bước.
Dù không nhìn thấy nhưng hắn biết, người đang nói chuyện chính là tiểu cô nương của Minh gia.
Cơn gió thổi qua khiến lá trúc kêu xào xạc, Tề vương nhìn thoáng qua bóng người màu hồng nhạt sau phiến rừng trúc, xoay người toan rời đi.
“Vương gia.”
Vừa xoay người thì hắn trông thấy Tôn Thái Dao đang đi về phía mình, Tề vương cười dịu dàng, “Tôn tiểu thư.”
“Tiểu thư, người làm lại lần nữa đi, mắt em theo kịp nhưng tay lại không kịp…”
“Được thôi, lần cuối cùng đấy.”
Tôn Thái Dao quay lại nhìn cánh rừng trúc, nhún gối chào Tề Vương, “Thỉnh an điện hạ.” Nàng ta cười, “Không biết trong rừng kia là tiểu thư nhà nào?”
Tề Vương khẽ cười, không nói gì.
Hắn luôn hòa nhã với phái nữ, người nào chạm phải ánh mắt của hắn là lại như được gió xuân ấm áp vờn quanh, con tim bất giác rung động.
Trong rừng lại vang lên tiếng cười nói vô tư của thiếu nữ, tuy tiếng cười khá nhỏ nhưng nó lại giống như kim châm đâm thẳng vào lòng Tôn Thái Dao.
Nửa năm trước, nàng ta từng có một giấc chiêm bao nửa hư nửa thực, có liên quan đến tương lai.
Trong mộng, thiếu nữ vô tư trong rừng kia được gả cho người đàn ông này, trở thành Tề Vương phi khiến biết bao cô gái hâm mộ.
Tuy nhiên, cảnh trong mộng khá hỗn loạn, sau khi tỉnh lại, nàng ta chỉ nhớ Thần Vương mà bệ hạ sủng ái sẽ chết cách ngày sinh thần Tô Quý phi hai ngày, Tề Vương phi bị Ninh phi ghét bỏ vì nói chuyện với Tô Quý phi, tình cảm của vợ chồng Tề Vương cũng vì thế mà ngày một xa cách.
Mộng chính là mộng, chưa chắc đã thành thật. Nếu mộng thành thật, hiện tại Minh Cửu Châu không được gả cho Tề Vương có lẽ là chuyện tốt, chí ít… nàng sẽ không bị mẹ chồng chán ghét, bị tướng công ghẻ lạnh.
Nhưng dù chuyện trong mộng có xảy ra hay không, là thật hay giả, nàng ta cũng không muốn Tề Vương và Minh Cửu Châu có bất kỳ cơ hội gần gũi nào.
Nàng ta không tin số mệnh, không tin vào giấc mộng, nàng ta chỉ tin vào bản thân.
“Tiểu thư.” Xuân Phân nói nhỏ bên tai Cửu Châu, “Đằng sau rừng trúc hình như có người, để nô tỳ sang đó xem thử.”
“Đừng đi!” Cửu Châu bắt lấy cổ tay của Xuân Phân, “Không biết ai đang nói chuyện, lại chẳng biết bọn họ đang nói gì, chúng ta tuyệt đối không được sang đó.”
“Tò mò…” Cửu Châu đứng dậy, kéo Xuân Phân đi về một hướng khác.
Tò mò hại chết người đấy.
Ra khỏi rừng trúc, Cửu Châu nhìn thấy người đàn ông trung niên cằm sẹo kia. Hắn ta mặc đồ quản sự, nhìn thấy Cửu Châu bước ra khỏi rừng trúc bèn nở nụ cười nịnh bợ, khom người hành lễ với nàng.
Khi đi ngang qua, Cửu Châu dừng bước, ngoái lại nhìn hắn ta.
Thấy quý nhân chợt dừng bước nhìn mình, gã đàn ông trung niên khom lưng thấp hơn, càng cúi đầu đầy cung kính.
“Ngươi là quản sự của Hầu phủ hả?”
“Bẩm quý nhân, tiểu nhân là quản sự ngoại viện ở Hầu phủ, nếu quý nhân có chuyện gì cần tiểu nhân làm, xin người cứ việc sai bảo.”
Cửu Châu nhìn hắn ta một lúc lâu, “Đứng xa ta ra.”
“Dạ?”
Cửu Châu dẫn nha hoàn rời đi, quản sự khó hiểu ngẩng đầu lên, lời này của quý nhân có ý gì?
Hắn ta sờ vết sẹo trên cằm, chẳng lẽ do vết sẹo này quá xấu dọa quý nhân sợ hãi? Nghĩ đến nguồn gốc của cái sẹo này, sắc mặt hắn ta dần trở nên thâm trầm.
Khách mời ra về hết, nụ cười trên mặt lão phu nhân Hầu phủ dần tắt, bà chậm rãi lần chuỗi hạt trong tay, “Trăn Trăn, ta thấy hình như hôm nay ngươi cố tình tránh tiểu thư Minh gia đúng không?”
Trịnh Trăn căng thẳng đứng dậy, “Thưa tổ mẫu, con và Minh tiểu thư có chút hiểu lầm.”
Lão phu nhân khẽ gật đầu, “Tuy sớm muộn gì nàng ta cũng trở thành đứa con bị Minh gia vứt bỏ, nhưng trước khi Thần Vương thất thế, ngươi không được thất lễ trước mặt nàng ta.”
Nếu Minh gia thật sự coi trọng đứa con gái này, họ sẽ không lấy lý do sức khỏe yếu mà gửi nuôi ở đạo quán bao năm nay.
Ba huynh đệ Minh gia hờ hững với Thần Vương, bệ hạ nghĩ gả con gái Minh gia cho Thần Vương thì sẽ khiến Minh gia quay sang ủng hộ hắn, nhưng lại không hiểu người đọc sách luôn cứng đầu trên một số phương diện.
Ba huynh đệ Minh gia năm xưa có thể lưu vong ở nơi nghèo nàn vì bệ hạ, bây giờ cũng có thể vì chỗ đứng mà hi sinh một đứa con gái.
Luận tài đức, luận nhân nghĩa, Thần Vương kém xa Tề Vương, huống hồ Tô Quý phi và quan văn bất hòa bao nhiêu năm nay, tuyệt đối không có khả năng Minh gia ủng hộ Thần Vương.
Từ xưa đến nay, chuyện hy sinh một đứa con gái không quan trọng cho vinh quang gia tộc chưa bao giờ hiếm lạ.
“Nhưng thưa tổ mẫu, hôm nay Minh gia không hề để khách nam đến đây.” Trịnh Vọng Nam có hơi lo lắng, sau này Minh gia càng thân với mẹ con Tô Quý phi sẽ khiến Tề Vương khó chịu.
“Có đến hay không cũng không quan trọng.” Lão phu nhân mỉm cười, “Chỉ cần hắn không ủng hộ Thần Vương là quá đủ với chúng ta rồi.”
“Tai con nóng quá.” Trong xe ngựa, Cửu Châu che lỗ tai ửng đỏ của mình lại, “Có phải có người đang nói xấu con không?”
Thẩm thị bật cười bởi dáng vẻ phồng má tủi thân của con gái, bà lấy áo choàng khoác lên người nàng, “Trời càng lúc càng lạnh, đừng để cóng tai.”
Cửu Châu khó hiểu, nàng đâu có lạnh.
Nhất định là có người đang nói xấu nàng rồi.
Khoác áo choàng thật dày, Cửu Châu cảm thấy hơi nóng, nàng lén vén rèm lên he hé, bất chợt trông thấy Thần Vương đang cưỡi trên lưng ngựa.
“Thần Vương điện hạ.” Cửu Châu thò đầu ra, cười híp mắt hỏi hắn, “Điện hạ đi đâu thế?”
Nhìn thấy cái đầu nhỏ nhoài ra khỏi cỗ xe, Thần Vương cho ngựa đi sát vào, cúi đầu nhìn nàng, “Trại ngựa của hoàng gia vừa mang về một đàn ngựa chứng, bổn vương muốn đến đó xem thử.”
“Ồ.” Cửu Châu không rành chuyện cưỡi ngựa, càng không có hứng thú với đám ngựa chứng gì đó, nàng rụt đầu về.
“Nếu đã gặp nhau, bổn vương đưa cô đi chọn một con ngựa vậy.” Thần Vương thấy cúi đầu nói chuyện hơi mệt, hắn nhảy ngay xuống ngựa, “Trại ngựa hoàng gia có rất nhiều ngựa con rất đáng yêu, cô thích con nào thì ta sẽ tặng cô con đấy.”
“Thần Vương điện hạ.”
Trong xe vang lên giọng nói của một người phụ nữ khác, Thần Vương ngẩn ra, một phụ nữ trung niên mặc trang phục lộng lẫy bước xuống xe ngựa hành lễ với hắn.
Đây chẳng phải là mẹ của tiểu nha đầu, là mẹ vợ tương lai của hắn sao?
Thần Vương ngẫm nghĩ, đoạn vứt dây cương trong tay, chắp tay trả lễ Thẩm thị.
Thẩm thị khẽ nghiêng người tránh cái lễ này, đưa mắt nhìn con gái đang thò đầu ra ngoài xe ngựa, bà từng hành lễ với Thần Vương rất nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên Thần Vương trả lễ bà.
Khi xưa, hai người vốn dĩ chỉ có quan hệ hành lễ và nhận lễ, nay thấy đối phương muốn đưa con gái bà đi trại ngựa hoàng gia chọn ngựa, tâm trạng của Thẩm thị bỗng chốc phức tạp.
“Không biết Thẩm phu nhân cũng ở trong xe, bổn vương…” Thần Vương quay đầu nhìn đôi mắt to lúng liếng của Cửu Châu, đầu lưỡi uốn một vòng, “Vãn bối thất lễ.”
Hầy, hắn không thích nói chuyện với nữ quyến của các văn thần tí nào, mệt không chịu được.
“Điện hạ khách sáo.” Thẩm thị mỉm cười, dù ngươi có thất lễ thì ta nào dám nói gì?
Trại ngựa hoàng gia là trại ngựa ngự dụng của bệ hạ, có thể tùy tiện vào đó, còn rủ con gái mình đi cùng, ngoại trừ Thần Vương ra thì còn ai to gan đến thế?
“Có tiểu bạch mã không?” Hồi còn nhỏ, Cửu Châu và hai sư phụ vào thành Lăng Châu mua đồ, nàng từng nhìn thấy một thiếu gia nhà giàu dắt một chú ngựa lùn màu trắng, trông rất dễ thương.
“Có.” Thần Vương len lén ngoắc tay với nàng, “Sao, có đi không?”
Cửu Châu chộn rộn muốn đi, mũi chân nàng dịch dịch hướng ra ngoài xe, rồi lại len lén nhìn Thẩm thị.
“Đi sớm về sớm.” Thẩm thị vờ như không thấy Thần Vương đưa tay ra sau lưng lén vẫy tay với Cửu Châu, “Con không biết cưỡi ngựa thì nên đứng cách xa ngựa chứng một chút.”
“Xin phu nhân cứ yên tâm, bổn… vãn bối sẽ chăm sóc nàng ấy thật tốt.”
Thẩm thị hừ lạnh một tiếng, ra ngoài cùng một tên hỗn thế ma vương như ngươi mới là không yên tâm nổi.
“Mẹ yên tâm, con sẽ ngoan mà.” Cửu Châu nhảy xuống xe ngựa, chạy lò dò đến cạnh Thần Vương, trên mặt viết đầy “Tiểu bạch mã, tiểu bạch mã, ta muốn tiểu bạch mã.”
Thẩm thị khó hiểu, con gái bà bình thường luôn khách sáo giữ kẽ với các chàng trai trẻ, nhưng sao con bé lại tin tưởng Thần Vương đến thế?
Bà nhìn gương mặt của Thần Vương, chẳng lẽ là vì gương mặt này khiến con gái bà mê muội?
Hay cho một tên lam nhan họa thủy!
Xoay người quay lại xe ngựa, Thẩm thị vừa vén rèm thì thấy con gái cười ngốc nghếch, vẫy tay chào bà.
Thôi.
Thẩm thị buông rèm, đây là phu quân tương lai của con gái, bà phải giữ tâm thái thật tốt, không được tức giận. Con gái còn nhỏ, sau này còn rất nhiều chuyện cần đến mẹ, bà không thể tức giận để rồi sinh bệnh.
Nếu nghĩ theo hướng tốt, ít ra thì Thần Vương nguyện ý tự xưng vãn bối trước mặt bà.
Trại ngựa hoàng gia nuôi đủ loại ngựa tốt, Cửu Châu phóng mắt nhìn cũng không thấy được rìa chuồng ngựa, nàng thán phục, “Nuôi ngựa như thế phải tốn bao nhiêu bạc đây?”
“Tiểu nha đầu, phải biết nhìn xa trông rộng.” Thần Vương vuốt ve roi ngựa trong tay, “Những thớ ngựa này đều là giống tốt được tuyển chọn kỹ lưỡng từ các trại ngựa khắp cả nước, dưới sự bồi dưỡng kỹ càng của nhóm mã phu, cho ra đời những chiến mã giỏi nhất, sau đó được lai giống hàng loạt rồi gửi đến quân trại. Chiến mã tốt chính là vũ khí lợi hại nhất của binh sĩ.”
“Lợi hại quá.” Tuy Cửu Châu không hiểu chuyện nuôi ngựa, nhưng ngựa có thể giúp đỡ tướng sĩ trấn thủ biên cương thì nhất định phải là ngựa tốt.
Thấy vẻ mặt sùng bái của Cửu Châu, Thần Vương nổi hứng giới thiệu ưu điểm của từng loại ngựa, cuối cùng dẫn nàng đến chọn một chú ngựa chân ngắn.
“Nào, lên cưỡi thử xem.” Thần Vương tự tay giúp Cửu Châu chỉnh lại yên ngựa.
Cửu Châu có hơi sợ, nhưng lại không muốn để tiểu tiên nam thấy mình nhát gan, “Ta có hơi sợ, sợ chút xíu thôi à.”
Cái chân đã rụt về phía sau rồi mà chỉ sợ một chút thôi ư?
Thần Vương đưa tay nhấc eo Cửu Châu, nhẹ nhàng nâng nàng lên yên ngựa.
“Chớ sợ.” Thần Vương tự thấy mình khá kiên nhẫn với tiểu nha đầu ngốc nghếch này, “Ta dắt cô đi.”
“Vậy, vậy huynh đừng buông tay đó. Thật ra không phải ta sợ đâu, chỉ là ta chưa quen với trại ngựa hoàng gia thôi.” Cửu Châu lấy hết can đảm ưỡn thẳng ngực, nhưng ngựa vừa nhúc nhích thì cột sống lập tức oằn lại.
“Được, ta sẽ không buông tay.” Một tay Thần Vương dắt ngựa, một tay che mặt cười.
Ừm, chỉ bất cẩn sợ thành chó con thôi chứ đâu có sợ gì.
“Điện hạ.” Người hầu đến cạnh hắn, nhỏ giọng thưa, “Ngựa người chọn đã chuẩn bị xong, người có muốn cưỡi bây giờ không?”
Thần Vương đưa mắt nhìn chú cún con đang run rẩy trên lưng ngựa, thở dài một hơi.
“Thôi được rồi, lần sau ta lại đến.”
Vì sao lúc nãy chỉ mới gặp tiểu nha đầu này mà hắn lại muốn đưa nàng đến trại ngựa thế?