“Tứ tẩu cứ nghỉ ngơi dưỡng sức, vài bữa nữa ta lại đến thăm tẩu.” Cửu Châu đứng dậy, nhấc váy bước ra ngoài, lúc ra cửa còn vô tình va vào Vân Diên Trạch vẻ mặt tiều tụy loạng choạng ngã xuống bậc thềm, hắn ta ngã bệt xuống đất, không còn dáng vẻ quân tử như ngày xưa.
“Tứ hoàng tử!” Đám cung nhân vội vàng đỡ Vân Diên Trạch mặt mày tái mét đứng dậy.
Mấy vị Vương phi còn lại lẳng lặng nhìn Tôn Thái Dao đang ngồi trên giường, không biết phải khuyên gì. Khi không tự dưng kiếm chuyện chọc giận Ngũ đệ muội, Ngũ đệ muội không thể so đo với nàng ta, chỉ đành trút giận lên phu quân nàng ta.
“Xin lỗi Tứ ca.” Cửu Châu hành lễ, “Vì lo cho sức khỏe của Tứ tẩu nên ta không để ý thấy huynh, xin huynh thứ lỗi.”
“Không sao.” Vân Diên Trạch đau đến độ giọng nói cũng run rẩy.
“Tứ ca quả nhiên là quân tử trong quân tử, nhân hậu rộng lượng.” Cửu Châu lại hành lễ lần nữa, sau đó xoay người dẫn theo đám cung nhân Kỳ Lân cung hùng hổ rời đi.
Ba vị Vương phi còn lại thấy chuyện thành ra thế này chỉ biết mỉm cười gượng gạo, nhắm mắt ngồi thêm nửa canh giờ nữa rồi đứng dậy kiếm cớ cáo từ.
“Bạch Thược, ở đây không cần người hầu hạ nữa, lui ra đi.” Vân Diên Trạch đưa mắt nhìn Bạch Thược đang đứng trong góc, “Thuốc nguội rồi, ngươi sắc một chén mới mang đến cho hoàng tử phi đi.”
Bạch Thược đáp, “Để nô tỳ cho người khác vào hầu hạ.”
“Không cần đâu, có ta ở đây với nàng ấy rồi.” Vân Diên Trạch bước đến bên giường, nhẹ nhàng nắm tay Tôn Thái Dao, “Ta ngồi nói chuyện với hoàng tử phi một lúc.”
“Vâng.” Sau một thoáng do dự, Bạch Thược khom người lui ra ngoài.
Trong phòng bỗng chốc yên tĩnh trở lại.
“Trên thế gian này, thứ không thể tiết lộ bí mật chỉ có tảng đá và người chết.” Vân Diên Trạch moi một cái bình nhỏ từ trong tay áo ra, không chờ Tôn Thái Dao phản ứng lại đã dùng khăn bóp lấy cổ nàng ta ý đồ muốn đổ đồ trong bình vào miệng nàng ta.
Tôn Thái Dao vừa mới sảy thai nên vẫn còn yếu, bị Vân Diên Trạch bóp cổ mà chẳng còn sức để kêu cứu.
Nàng ta trợn trừng hai mắt nhìn hắn ta đăm đăm.
Tứ hoàng tử từ nhỏ đã văn võ song toàn, muốn giết nàng ta là chuyện dễ như trở bàn tay.
“Điện hạ!” Tiếng Bạch Thược vang lên ngoài cửa.
“Có chuyện gì?” Vân Diên Trạch bình tĩnh lên tiếng hỏi.
“Thần Vương phi đến ạ.”
Sao nàng ta lại đến nữa? Nhớ đến chuyện vừa nãy bị Minh Cửu Châu hất ngã, Vân Diên Trạch buông Tôn Thái Dao ra, gấp khăn lại vuông vức đặt lên cạnh gối nằm của Tôn Thái Dao, nói nhỏ, “Cứ nghĩ đến ca ca của ngươi đi rồi hãy mở miệng nói chuyện.”
“Mời Thần Vương phi vào đây.”
Vừa dứt lời, hắn ta nhìn thấy Minh Cửu Châu vén rèm bước thẳng vào, “Tứ tẩu, mẫu hậu thương tẩu vừa mất con lại không có trưởng bối bên cạnh, thế nên đã bảo ta đến đón tẩu sang Minh Nguyệt cung dưỡng sức.”
“Thái Dao là phận con cháu, sao có thể làm phiền mẫu hậu.” Vân Diên Trạch khẽ híp mắt, “Huống chi phụ nữ sau khi sảy thai không nên hứng gió, không nên đi lại thì tốt hơn.”
“Mẫu hậu thiện lương, chu đáo, hiển nhiên đã nghĩ đến những điều này. Tứ ca không cần phải lo lắng, mẫu hậu đã chuẩn bị một cỗ kiệu kín gió cho Tứ tẩu rồi.” Cửu Châu bước đến bên giường, nhìn bả vai Tôn Thái Dao run lên mất không chế, nàng ngồi xuống, cầm lấy đôi tay lạnh buốt của nàng ta, “Tứ ca cứ từ chối như thế, chẳng lẽ huynh không tin tưởng mẫu hậu?”
Vân Diên Trạch nhìn hai bàn tay nắm chặt kia, “Không phải ta không tin tưởng mẫu hậu, mà phu thê chúng ta tình cảm đậm sâu nên ta thực sự không nỡ…”
“Tứ ca, đây là ý chỉ của mẫu hậu, huynh muốn kháng chỉ ư?” Cửu Châu lấy phượng lệnh ra, tỏ rõ thái độ không chịu nhún nhường.
Nhóm cung nhân Chương Lục cung sợ ngây người, các hoàng tử và vương phi khác vội vàng chạy đến khi nghe tin cũng hoảng hồn, Minh Cửu Châu luôn luôn mỉm cười hòa đồng với mọi người lại có lúc không nể nang người khác như thế.
Hoài Vương đứng trong sân, kéo tay áo Hoài Vương phi khẽ hỏi, “Trông Ngũ đệ muội đâu giống người nhỏ mọn, sao Tứ đệ muội mới nói nàng vài câu mà nàng lại đem cả hoàng hậu ra thế?”
Hoài Vương phi chầm chậm lắc đầu, chuyện này có gì đó lạ lắm.
“Tứ tẩu.” Cửu Châu lấy một chiếc khăn lụa đỏ mỏng như cánh ve ra trùm lên mặt nàng ta, “Bên ngoài gió lớn, tẩu che mặt lại tránh gió, ta đón tẩu về Minh Nguyệt cung.”
Tôn Thái Dao ngơ ra một lúc, vội vàng túm lấy tay Cửu Châu không chịu buông.
“Tứ ca, xin nhường đường.” Cửu Châu khom người bế Tôn Thái Dao lên.
Vân Diên Trạch đưa tay toan ngăn lại, Cửu Châu nhíu mày, “Chẳng lẽ ngươi không chỉ muốn kháng chỉ mà còn định ra tay với phụ nữ ư?”
Thừa dịp hắn ta đang ngẩn người, Cửu Châu đi lướt qua.
“Ôi!” Hoài Vương trừng to đôi mắt, khe khẽ thốt lên, “Ngũ đệ muội khỏe như văm ấy.”
“Câm miệng!” Hoài Vương phi chỉ hận không thể bịt miếng hắn lại, nàng trừng hắn một cái, sau đó vội vàng bước tới đỡ Tôn Thái Dao giúp Minh Cửu Châu.
Khiếp sợ qua đi, An Vương cũng lấy lại tinh thần chạy đến trùm khăn lụa giúp Tôn Thái Dao.
Ba người nhanh chóng dìu Tôn Thái Dao ngồi vào kiệu, Hoài Vương phi là người được gả vào hoàng gia sớm nhất, lại có cảm tình với Cửu Châu, nàng ta tin Cửu Châu không phải là người chỉ vài ba câu nói lại ra tay giày vò Tôn Thái Dao.
Huống chi…
Nhìn Tôn Thái Dao siết chặt tay áo của Cửu Châu, trông không giống như sợ Cửu Châu, mà sợ nàng rời đi thì đúng hơn.
An Vương phi xưa nay vô tư, thấy vẻ mặt đại tẩu nghiêm túc nên cũng không dám lắm lời, chỉ nhỏ giọng nói với Cửu Châu, “Tứ đệ muội khó chịu nên mới nóng tính như thế, mấy lời nàng ấy nói muội đừng để trong lòng.”
“Nhị tẩu yên tâm, chẳng lẽ ta lại làm gì Tứ tẩu.” Cửu Châu thấy Tôn Thái Dao túm chặt tay áo mình không chịu buông, nàng đành xoay người ngồi vào kiệu.
Cỗ kiệu rời khỏi Chương Lục cung, Tôn Thái Dao lấy chiếc khăn lụa trùm trên đầu xuống, “Sao ngươi lại quay lại?”
“Vì tẩu đang cầu cứu ta mà.” Cửu Châu khó hiểu nhìn nàng ta, “Tẩu khóc xé gan đến thế, nhưng khi Vân Diên Trạch xuất hiện lại đẩy ta ra, còn nhắc nhở ta, chẳng lẽ không phải vì muốn có người đưa tẩu thoát khỏi bể khổ sao?”
Tôn Thái Dao kinh ngạc nhìn nàng, chỉ đơn giản thế thôi sao?
Thân là Vương phi, nàng không biết cân nhắc thiệt hơn hay sao?
“Tẩu đang sợ hãi, mà ta lại có thể cứu tẩu, thế thì cứu thôi.” Cửu Châu sửa lại dáng ngồi, “Nếu thấy khó chịu thì tựa vào vai ta.”
Lòng Tôn Thái Dao có bao nhiêu lời muốn nói, nhưng chỉ gói gọn lại bằng một lời “Cám ơn”.
Ngay khi tựa đầu vào vai Minh Cửu Châu, trái tim hoảng loạn của nàng ta cuối cùng cũng đã bình tĩnh trở lại.
“Ta không biết giữa tẩu và Vân Diên Trạch có chuyện gì, nhưng có vài chuyện nếu giấu mãi trong lòng thì sẽ càng tệ hơn.” Cửu Châu thấy Tôn Thái Dao lẳng lặng tựa vào mình không nói gì, “Chuyện mà mình không giải quyết được thì cứ đi tìm trưởng bối, bọn họ có kinh nghiệm, ắt hẳn sẽ xử lý tốt hơn chúng ta.”
“Nhưng ta không muốn để bọn họ lo lắng…”
“Nếu trưởng bối không có khả năng xử lý thì có thể chọn cách im lặng. Nhưng Tôn gia là thế gia cao quý, tổ tiên có không ít trung thần lương tướng, kiểu gì vẫn tốt hơn để tẩu gánh chịu một mình.”
“Ngũ đệ muội.” Tôn Thái Dao nắm tay áo Cửu Châu, “Ta biết Ngũ đệ rất được phụ hoàng xem trọng, ngươi có thể bảo Ngũ đệ cho người đi bảo vệ ca ca của ta được không.”
“Được chứ.” Cửu Châu lấy tay áo che mặt Tôn Thái Dao lại, kế đó xốc màn kiệu lên, gọi một thái giám đến, “Phái người đến nói với điện hạ rằng có người có ý đồ ám sát tiến sĩ của khoa trước, xin hắn bẩm báo lên phụ hoàng cho người bảo vệ.”
Tên thái giám nhanh chân chạy đi, Cửu Châu buông rèm, cũng buông tay áo đang che trước mặt Tôn Thái Dao xuống, “Ca ca của tẩu là tiến sĩ của khóa trước, chuyện này cứ nói thẳng với phụ hoàng.”
Tôn Thái Dao ngơ ngẩn, chuyện liên quan đến hoàng tử mà có thể giải quyết gọn gàng thế sao?
“Phụ hoàng là minh quân.” Cửu Châu không am hiểu sự đời, nhưng lại thấu hiểu lòng người, “Ngày mai gặp nhà ngoại, tẩu hẳn biết nên làm thế nào.”
“Nhân sinh khổ đoản, lo trước lo sau, do do dự dự sẽ chỉ khiến cuộc sống mai sau rơi vào đau khổ và hối hận.” Cửu Châu cởi áo choàng đang trượt xuống khoác lên người Tôn Thái Dao, “So với vạn vật trên thế gian thì con người cực kỳ nhỏ bé, đời người cũng cực kỳ ngắn ngủi, không mong hài lòng mọi thứ, chỉ cần đừng để bản thân hối hận.”
Lúc trước nàng luôn cảm thấy Tôn Thái Dao vừa quái gỡ vừa mâu thuẫn, tựa như đang phân cao thấp với ai đó. Nhưng mấy lần gặp gần đây, cảm giác mâu thuẫn ấy đã không còn, nhưng cũng không có tinh thần, chẳng bằng cho lúc trước.
Tuy có hơi quái gỡ, nhưng ít ra vẫn có sức sống.
“Chỉ cần đừng để bản thân hối hận…” Tôn Thái Dao nhìn Minh Cửu Châu chăm chú, ngay lúc này, Minh Cửu Châu hoàn toàn khác hẳn với Minh Cửu Châu trong mộng. Ánh mắt của Minh Cửu Châu trong mộng luôn ẩn giấu một vẻ tối tăm không cách nào xua tan, không giống nàng bây giờ, đôi mắt sáng rực lấp lánh.
“Vân Diên Trạch muốn giết ta.”
“Hắn điên rồi.”
Nàng ta nhìn vào mắt Cửu Châu, thì thào, “Có lẽ hắn đã sớm điên rồi.”
Chương Lục cung cực kỳ yên tĩnh, Vân Diên Trạch ngồi trong căn phòng trống rỗng, nhìn Bạch Thược đang đứng ngoài cửa, “Qua tối nay, phụ hoàng sẽ không bao dung ta nữa, bổn vương xong đời rồi.”
Có lẽ hắn đã quên, hắn đã không còn là vương gia từ lâu rồi.
“Bổn vương xong đời, ngươi cũng chẳng thoát được.” Vân Diên Trạch cười, “Nếu ông ta không chứa chấp ta được nữa, thế thì ta sẽ cho con trai cưng của ông ấy chôn cùng ta, có phải lời rồi không?”
Ánh mắt Bạch Thược như run lên, nàng ta dè dặt ngẩng đầu lên, “Điện hạ có chủ ý gì?”
“Chủ ý?” Vân Diên Trạch cười châm chọc, “Để một cung nữ trong Kỳ Lân cung cam tâm tình nguyện làm việc cho bổn vương khó lắm sao?”
“Tối nay là một đêm mất ngủ, cả hoàng cung này sẽ trở nên náo loạn, nhộn nhịp biết bao nhiêu.”
Bạch Thược có thể nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch, nàng ta quỳ xuống, “Nô tỳ thề chết cũng sẽ theo điện hạ.”
“Bạch Thược, bổn vương rất thích lòng trung thành của ngươi.” Vân Diên Trạch cười, “Thế nên bổn vương không muốn để ngươi trở thành Hồng Mai thứ hai.”
Hồng Mai…
Nàng ta bị điện hạ hại chết?
“Lui xuống đi, thay một bộ đồ đẹp vào.” Vân Diên Trạch liếc sang, tựa như đang nhìn một con thú cưng nghe lời, “Ngươi là nô tỳ hầu hạ ta, lúc chết cũng phải xinh đẹp một chú.”
“Vâng.” Bạch Thược rời khỏi chính điện, nhớ đến Kỳ Lân cung có một cung nữ, mỗi lần theo Thần Vương phi đến Chương Lục cung sẽ lén lút nhìn Tứ điện hạ mà đỏ mặt.
Sau khi xác định Tứ điện hạ không nhìn thấy mình, nàng ta xoay người chạy bạt mạng về phía Kỳ Lân cung, chẳng màng đến dáng vẻ hay cung quy gì cả.
Nàng ta chưa bao giờ thấy khoảng cách giữa Kỳ Lân cung và Chương Lục cung lại xa như hôm nay.
Con đường dài dằng dặc, sắc trời đen ngòm, dù nàng ta có chạy thế nào cũng không nhìn thấy điểm cuối.
Sau lưng nàng ta, một nhóm Hộ Long vệ mang theo đao chạy vọt vào Chương Lục cung, bao vây viện của Vân Diên Trạch.
“Tứ hoàng tử điện hạ, tại hạ phụng mệnh Bệ hạ giải người về quy án.”
Vân Diên Trạch chắp tay bước ra, nhìn đám Hộ Long vệ đã tuốt đao ra khỏi vỏ, cười khẩy, “Các ngươi đến nhanh hơn bổn vương nghĩ đấy.”
Nếu biết sớm, tối qua hắn không cần phải suy nghĩ nhiều mà lấy đi tính mạng của Tôn Thái Dao, thế thì không có những chuyện rắc rối sau này.
Đáng tiếc, Minh Cửu Châu thích xen vào việc người khác đã đẩy hắn vào tình cảnh vạn kiếp bất phục.
Hắn ta chợt nhớ lại, vào cái ngày hắn gặp chuyện, bởi vì nghe thấy có người gọi “Cửu Châu” mới khiến hắn phân tâm, để thích khách nhân cơ hội đó mà ra tay.
Kể từ đó, hắn gặp thất bại khắp nơi, từng bước từng bước rơi vào vực sâu.
Nếu Minh gia không tìm đứa con gái này về, hắn sẽ không rơi vào tình trạng như hôm nay.
Bạch Thược vịn vào thành cung, nhìn Kỳ Lân cung đang gần trước mắt, sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi, trâm cài không biết đã rơi đi đâu.
Nàng ta chẳng còn sức nữa, chỉ đành vịn tường lê từng bước sang.
Hoàng cung này có rất nhiều nơi lạnh lẽo, nhưng ngày đó, lúc nàng ta tuyệt vọng ngồi dưới tàng cây, cứ ngỡ như mình sẽ đau đến chết, chính Thần Vương phi đã cởi áo choàng khoác lên cho nàng ta, còn mời thái y giúp.
Bởi vì khoảnh khắc cảm nhận được ấm áp quá ít ỏi, thế nên chỉ cần được nếm thử dù chỉ một chút thôi thì nó sẽ khắc sâu vào đáy lòng.
Thái y nói, vì cú đá kia của nương nương khiến nàng ta bị thương nặng, sau này không còn khả năng sinh con, nếu không nhờ được cứu trị kịp thời, có lẽ cũng chẳng giữ được tính mạng.
Nàng ta trung thành với chủ tử bao năm nay, nhưng chủ tử đã tước đoạt cơ hội làm mẹ của nàng ta, mà nàng ta chỉ làm trái lệnh bà ta có một lần.
Là nàng mượn thân phận đại cung nữ bên cạnh Ninh phi lừa dối Trịnh gia, để bọn họ tung tin đồn của Minh gia và Thần Vương phi không đúng nơi, không đúng lúc, khiến mọi dự định của chủ tử thất bại trong gang tấc.
“Bạch Thược cô cô.” Dương Nhất Đa bắt gặp Bạch Thược, trông thấy trâm cài của nàng ta nghiêng nghiêng ngả ngả, dáng vẻ vịn tường khó nhọc bước đi, tưởng nàng ta gặp chuyện nên đưa tay ra đỡ, “Sao thế?”
“Mau, mau đỡ ta đến gặp Vương phi.” Trông thấy Dương Nhất Đa, Bạch Thược chẳng có thời gian giải thích, “Ta có chuyện quan trọng muốn bẩm báo với Vương phi.”
Dương Nhất Đa thấy thế, do dự một lúc rồi dìu nàng đi vào.
Trong phòng, Cửu Châu mệt mỏi tháo trâm, tháo vòng xuống, “Ta chẳng còn tí sức nào, chỉ muốn ngủ một giấc thôi.”
Thần Vương giúp nàng bóp vai, “Có đỡ hơn không?”
Mấy cung nữ bưng đồ rửa mặt đến.
“Vương phi!” Bạch Thược nhào đến cửa, nhìn cung nữ đứng cách Cửu Châu chỉ vài bước, “Vương phi cẩn thận! Cung nữ kia muốn hại người và vương gia đấy.”
Nàng ta vừa dứt lời, Thần Vương phi vừa nãy còn thoi thóp thoắt cái đã đẩy Thần Vương lên giường, xoay người dùng chân quét ngã đám cung nữ gần đó làm nước đổ lênh láng.
Ám vệ ẩn núp trong bóng tối đồng loạt phá cửa sổ nhảy vào bảo vệ Thần Vương và Cửu Châu.
Thần Vương bị đẩy ngã xuống giường, đầu óc xoay mòng mòng chưa kịp phản ứng lại, vừa ngồi dậy thì thấy Minh Tiểu Trư tiện tay cầm cái ghế gỗ khắc hoa chắn trước giường, dáng vẻ như nếu có ai dám bước đến nàng sẽ phang ghế vào đầu kẻ đó, ngay cả đám ám vệ vừa xuất hiện cũng nằm trong phạm vi đề phòng của nàng.
Cửu Châu không ra tay với nhóm cung nữ này, chỉ nhìn bọn họ bằng ánh mắt đầy cảnh giác, hỏi Bạch Thược, “Ngươi nói là ai?”