Khi nhìn thấy Minh Kính Châu, nhận mấy quyển sách đã ố vàng từ tay ông, Thần Vương đã rút ra được một đạo lý, trốn được cha ruột chứ không thể trốn được cha vợ, luôn có một người có thể khiến hắn chắp bút như bay.
“Phụ thân, đây là sách gì thế?” Cửu Châu tò mò mở một quyển sách ra xem, chỉ trong chốc lát đã trả lại cho Thần Vương, nhăn mặt nói, “Chữ trên đó ta đều biết cả, nhưng sao ta chẳng hiểu câu nào. Điện hạ, ngày ngày đọc sách này mà chàng không thấy đau đầu sao?”
“Có gì đâu?” Trông thấy ánh mắt sùng bái của Cửu Châu, Thần Vương sảng khoái ngay tức khắc, tỉnh táo gấp trăm lần, “Tối nay ta giảng cho nàng nghe nhé?”
“Được đó, được đó.” Cửu Châu hấp háy đôi mắt to tròn lấp lánh, “Điện hạ lợi hại quá!”
“Cái này thì tính gì.” Thần Vương hơi hất cằm, “Không đáng để nhắc tới.”
Một người đàn ông có thể khiến nương tử nhà mình sùng bái mới là đàn ông giỏi.
Minh Kính Châu chứng kiến cảnh tượng trước mắt, gương mặt hiện lên ý cười.
Hóa ra chàng trai kiêu ngạo khó bảo cũng có thể thỏa hiệp chỉ vì một ánh mắt.
Giờ đây, người làm phụ thân như ông cuối cùng cũng có thể yên lòng rồi.
Là một người đàn ông, có thể thay đổi từng thói quen, cố gắng sống tốt hơn, chỉ vì muốn nhận được ánh mắt sùng bái của người yêu, chứng tỏ người phụ nữ này có địa vị cực kỳ quan trọng trong lòng người đàn ông đó.
Cái này thường được gọi là… tình yêu.
“Điện hạ, sách đã được giao tận tay, hạ quan xin phép cáo từ.” Ông đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Cửu Châu thấy ông định ra về thì muốn giữ ông lại ăn tối, nhưng Minh Kính Châu từ chối, “Anh trai con hôm nay đến Đại Lý tự xử án, tối mịt mới hồi phủ, ta phải về ăn cơm cùng mẫu thân của con.”
Cửu Châu nghe thế thì không giữ ông lại nữa, cười híp mắt gật đầu với ông, “Cha làm đúng lắm, không thể để mẫu thân ăn cơm một mình.”
“Để ta tiễn nhạc phụ.” Thần Vương đứng dậy, khẽ thì thầm bên tai Cửu Châu, “Tối nay… ta sẽ đọc sách cho nàng nghe.”
Dứt lời, hắn tươi cười rời đi.
Cửu Châu ngẩn người, sau đó đưa tay che mặt.
Tiểu tiên nam điện hạ nhà nàng vừa nãy chẳng đứng đắn gì cả!
“Nhạc phụ.” Ra khỏi Kỳ Lân cung, Thần Vương mở miệng, “Phụ hoàng để ta thay ông ấy đi bái tế, ta đã đồng ý.”
Minh Kính Châu dừng bước, xưa nay giữa ông và Thần Vương luôn lấy thân phận là đại thần và hoàng tử, bất luận thế nào, ông chưa bao giờ được xưng hai chữ “Tâm phúc” trước mặt Thần Vương. Ông không ngờ Thần Vương sẽ nói cho mình nghe chuyện mà Bệ hạ chưa thông báo.
“Điện hạ đã là người trưởng thành đỉnh thiên lập địa, là con trai của Bệ hạ, điện hạ thay mặt Bệ hạ đi bái tế cũng là điều dễ hiểu.” Minh Kính Châu chắp tay, “Hạ quan tin điện hạ có thể làm rất tốt.”
Làn gió lướt qua vạt áo của hắn, Thần Vương im lặng trong chốc lát, “Ta chỉ muốn làm con trai của phụ hoàng mà thôi.”
“Điện hạ vẫn luôn là con trai ngoan của Bệ hạ.” Minh Kính Châu hiểu ý Thần Vương, “Hạ quan nghĩ Bệ hạ cũng nghĩ thế.”
Thần Vương nhìn ông, không nói năng gì.
Minh Kính Châu nói xong, chắp tay hành lễ, “Điện hạ, hạ quan xin phép cáo lui.”
“Ta cứ nghĩ nhạc phụ sẽ suy nghĩ khác phụ hoàng.”
“Vốn là khác, nhưng khi điện hạ bước vào Lễ bộ, lúc điện hạ chăm chú đọc sách mà hạ quan đưa, hạ quan đã thay đổi suy nghĩ của mình.” Minh Kính Châu im lặng một lúc, “Hạ quan có thể nhìn thấy phẩm chất tốt đẹp của Bệ hạ ở trên người điện hạ.”
“Trước kia là hạ quan sai.” Minh Kính Châu hành đại lễ, “Miệng đời đáng sợ, bảo sao hay vậy, hạ quan cũng phạm vào lỗi lầm này.”
Thần Vương trả lại lễ vãn bối, “Nhạc phụ không sai, bổn vương đúng là thất học vô thuật.”
“Không, điện hạ có một trái tim chân thành.” Khoảng thời gian này, ông đã điều tra kỹ càng những lời đồn có liên quan đến Thần Vương, những chuyện như ức hiếp văn nhân, bắt nạt công tử thế gia, làm nhục võ tướng đều có nguyên nhân sâu xa.
Văn nhân bị hắn ức hiếp, chính là một tên bạc tình lừa gạt tình cảm con gái nhà người ta.
Công tử thế gia bị hắn trách phạt đã từng phóng ngựa làm bị thương một đứa bé.
Võ tướng bị hắn làm làm nhục không những nói xấu Tô hậu, mà còn có ý đồ ép buộc con gái nhà lành làm thiếp.
Mỗi một việc, mỗi một chuyện đều trở thành chứng cứ ngang ngược của Thần Vương, các thế lực còn lại như không chờ đợi nổi mà ra tay chèn ép thanh danh của hắn.
Người sai không phải là Thần Vương thẳng thắn, mà chính là khung cảnh thái bình giả tạo chất chứa bao nhiêu chuyện xấu này.
Mà ông, tuy để tâm đến tình nghĩa quân thần, chưa bao giờ nói xấu Thần Vương trên triều đình, nhưng cũng chưa từng thật lòng nghiêm túc tìm hiểu Thần Vương.
Vì sự kiêu ngạo của văn nhân khiến ông nảy sinh thành kiến với Thần Vương. Nhưng lúc có thành kiến với Thần Vương, ông lại không hề biết hắn là ân nhân cứu mạng của con gái mình.
Nếu không nhờ Cửu Châu, có lẽ đến nay ông vẫn không nhận ra ưu điểm của Thần Vương.
“Nhạc phụ, hôm nay…” sao ông ấy lại khen hắn thế?
Chẳng lẽ ông còn nhiều sách để hắn chép ư?
Thần Vương cuống cuồng.
“Điện hạ chớ lo, lễ bái tế có quan viên Lễ bộ ở đó.” Minh Kính Châu mỉm cười thoải mãi, “Có mặt quan viên Lễ bộ, không ai dám động tay động chân.”
Tiễn Minh Kính Châu đến tận cửa cung, trên đường về, Thần Vương gặp Hoài Vương và Hoài Vương phi từ hậu cung bước ra.
Sắc mặt Hoài Vương có vẻ không tốt lắm, trên ống tay áo còn dính vài vệt thuốc nước.
“Ngũ đệ.” Trông thấy Thần Vương, Hoài Vương cố gượng cười.
“Đại ca, đại tẩu.” Thần Vương hành lễ qua loa.
Hoài Vương chẳng thèm để ý, đối với hắn, Vân Độ Khanh chịu hành lễ với hắn là đủ lắm rồi, “Ngũ đệ tính đi đâu thế?”
“Ta vừa tiễn nhạc phụ đến Chu Tước môn.” Thần Vương nhìn vẻ mệt mỏi trên gương mặt Hoài Vương, “Đại ca nhớ chú ý nghỉ ngơi đấy.”
“Đa tạ Ngũ đệ.” Hoài Vương phi giành mở miệng trước, “Mấy bữa nay mẫu phi bệnh nặng, vương gia vẫn luôn túc trực chăm sóc cho bà nên tiều tụy đi nhiều.”
“Từ Phi lại bệnh ư?”
Chữ “lại” này mang theo rất nhiều hàm ý.
Hắn nhớ Từ phi bệnh tật liên miên, nhưng mấy năm qua vẫn lay lắt sống qua ngày.
Bây giờ nghe Hoài Vương phi nói bà bị bệnh, Thần Vương cũng không mấy bất ngờ.
“Ngũ đệ.” Hoài Vương lên tiếng, “Ta nghe Thái y viện có một lão ngự y, mấy năm nay ngoại trừ bắt mạch cho phụ hoàng và mẫu hậu thì không chẩn bệnh cho ai nữa. Đại ca mặt dày xin đệ giúp ta mời vị ngự y này đến Triệu Tường cung xem bệnh cho mẫu phi ta.”
Vị lão thái y mà Hoài Vương nhắc đến đã qua chín mươi, con đàn cháu đống, nhưng tinh thần vẫn còn rất minh mẫn.
Phụ hoàng và mẫu hậu không nỡ để ông đến tuổi này mà vẫn còn làm việc ở trong cung, vì thế mới nói với người ngoài rằng chỉ để ông xem mạch cho Đế hậu, chứ thực ra chưa từng bảo ông làm gì.
Thần Vương không ngờ Hoài Vương sẽ nhờ hắn chuyện này, tình cảm huynh đệ của bọn họ thực sự cũng không thân mấy.
Chẳng lẽ nhờ mấy đợt tổ chức ăn lẩu ở chỗ Vân Diên Trạch nên đã chắt chiu được chút tình cảm huynh đệ chăng?
“Chuyện này ta không thể tự quyết được, lão ngự y tuổi đã cao, nếu Đại ca muốn mời ông ấy vào cung thì phải đưa kiệu đến mời.” Thần Vương không làm khó hắn, “Chỗ phụ hoàng và mẫu hậu thì ta sẽ nói giúp Đại ca một tiếng. Nhưng dù lão ngự y có chịu tiến cung hay không, Đại ca cũng không được làm khó ông ấy.”
“Đa tạ Ngũ đệ.” Hoài Vương thật lòng vái tạ Thần Vương, cúi người thật thấp.
“Chữa bệnh cho Từ Phi nương nương quan trọng hơn.” Thần Vương phất tay, không thèm để chuyện này trong lòng.
Hoài Vương nhìn bóng lưng rời đi của Thần Vương, không biết nghĩ gì, một lúc lâu sau mới nói với Hoài Vương phi cũng mệt mỏi không kém, “Nàng về Chương Lục cung nghỉ ngơi trước đi, ta phái người đi đón lão ngự y.”
Hoài Vương phi nhìn đôi mắt hằn đầy tia máu của hắn, thở dài nói, “Vương gia, mẫu phi vẫn chưa khỏe, chàng đừng để bản thân mệt mỏi quá.”
“Ta biết rồi.” Xưa nay Hoài Vương không đủ tinh ý, nên không nhận ra sự dịu dàng nơi đáy mắt của Vương phi nhà mình, hắn đuổi nàng trở về nghỉ ngơi.
Hắn là đàn ông, hắn có thể chịu đựng tiếp, phụ nữ không mạnh bằng đàn ông, thôi cứ để nàng ấy trở về nghỉ ngơi.
Sắp xếp cho người đi đón lão ngự y xong, Hoài Vương quay lại Triệu Tường cung.
Từ phi đã tỉnh, bà ngồi tựa vào đầu giường, trong phòng nực nồng mùi thuốc gay mũi.
“Mẫu phi đã khỏe hơn chút nào chưa?” Hoài Vương đặt đồ trên tay xuống, vội vàng bước đến bên cạnh Từ Phi.
“Không sao đâu, chỉ là bệnh cũ mà thôi.” Tư Phi khẽ ho vài tiếng, “Bên này để Vương phi hầu hạ là được, con về nghỉ ngơi đi.”
“Nàng ấy làm sao được mẫu phi yêu thích như con.” Hoài Vương không hiểu ý của Từ Phi, bác bỏ đề nghị của bà, “Lấy thuốc tới đây, để con hầu hạ mẫu phi uống thuốc.”
Cung nữ nhìn Từ phi, bà khẽ gật đầu.
“Vừa nãy con gặp Ngũ đệ ở trong cung.” Cho bà uống thuốc xong, Hoài Vương đặt chén xuống, “Quan hệ giữa hắn và Minh gia có vẻ không tệ lắm.”
Từ Phi cười yếu ớt, “Xem ra Minh gia rất coi trọng cô con gái Minh Cửu Châu này.”
“Con cứ tưởng Minh gia sẽ vì danh dự nhà mình mà từ bỏ Minh Cửu Châu, nhưng mà con đoán sai rồi.” Hắn đấu tranh một lúc, cuối cùng lấy lại bình tĩnh, “Hiện giờ Ngũ đệ là đích tử, lại được phụ hoàng sủng ái, nhi thần không thể không từ bỏ tâm tư.”
Có lẽ kể từ ngày phụ hoàng đăng cơ, khi nhìn thấy ông mặc long bào cõng Ngũ đệ trên lưng, lẽ ra hắn nên sớm từ bỏ suy nghĩ kia.
Từ Phi khẽ ho, im lặng không nói gì.
“Mẫu phi đang bệnh nặng, nhi tử không nên nói cho người nghe những chuyện này.” Hoài Vương thấy sắc mặt mẫu phi vô cùng khó coi, tưởng rằng thuốc quá đắng, bèn lấy mứt hoa quả cho bà, “Con vừa xin Ngũ đệ tìm phụ hoàng cho mời lão ngự y chín mươi tuổi kia đến bắt mạch cho người…”
Từ Phi túm tay hắn lại, “Ta chỉ bị bệnh vặt thôi, không cần làm phiền đến ông ấy.”
“Mẫu phi bệnh nặng thế sao lại nói là bệnh vặt?” Hoài Vương nói, “Mẫu phi, nhi tử biết người khéo hiểu lòng người, nhưng vì sức khỏe của mẫu phi, con phải tùy hứng một lần.”
“Mẫu phi cứ yên tâm, con đã cho người mang kiệu đi đón lão ngự y, sẽ không để ông ấy mệt mỏi.”
“Cái gì?” Từ Phi nắm chặt tay Hoài Vương, siết chặt đến mức Hoài Vương cũng thấy đau, “Con nói ông ấy đang trên đường đến đây sao?”
“Chắc là sắp đến rồi.” Hoài Vương cúi đầu nhìn bàn tay bị siết chặt, nhưng hắn không dám kêu đau. Trong lòng lại thấy vui vui, mẫu phi mạnh tay như thế có nghĩa là bệnh tình của bà không hề xấu đi.
“Không được.” Từ Phi nắm tay Hoài Vương, “Lưu Ngạn, phái người đưa ngự y trở về, ta không cần ông ấy bắt mạch.”
Bà ta biết lão ngự y này, ông ấy được xưng là thánh thủ trong nước, bất kể là bệnh gì, chỉ cần được ông ấy bắt mạch thì sẽ biết ngay.
“Tại sao thế?” Hoài Vương khó hiểu, “Chẳng lẽ mẫu phi sợ phụ hoàng và hoàng hậu trách phạt? Nếu là vì chuyện này thì mẫu phi đừng lo, Ngũ đệ là người nếu không đồng ý thì sẽ không gật đầu, nếu đã đồng ý thì sẽ không lừa người ta…”
“Ta nói không được là không được!” Từ Phi cao giọng, “Lưu Ngạn, nghe lời mẫu phi, đưa lão ngự y về đi.”
Giọng Từ Phi càng lúc càng chói tai, Hoài Vương như nghĩ đến điều gì, gương mặt dần biến sắc, “Vâng.”
Trong phòng yên tĩnh, Từ Phi phất tay cho các cung nhân lui xuống, “Xem ra con đã đoán ra rồi?”
Khóe môi Hoài Vương giần giật, không nói nên lời.
Đúng lúc này, tiếng thái giám bên ngoài vang lên, “Bẩm vương gia, lão ngự y trong người không khỏe nên không thể ra ngoài.”
Nét mặt Từ Phi thoải mái hẳn.
“Nhưng ông ấy có nói, cháu gái ông ấy đã được kế thừa y bát của ông ấy, điện hạ có muốn triệu kiến nàng không?”
“Một nữ nhân thì xem bệnh cái gì.” Cách một cánh cửa, Hoài Vương lên tiếng, “Nếu Lưu ngự y không khỏe thì chờ ông ấy khỏe rồi mời ông ấy tiến cung sau.”