Kỳ thật Quý Thanh Ảnh không có ý gì khác, cô cũng không muốn khiến Phó Ngôn Trí hiểu lầm.
Cô chỉ thuần túy cảm thấy Giản Bình gọi mình, theo lễ phép thì phải chào hỏi người ta một câu.
Vừa đi qua, còn chưa kịp từ chối, Giản Bình liền mỉm cười nhìn cô: “Trùng hợp thật, cô muốn ăn gì?”
Quý Thanh Ảnh bật cười, đơn giản nói: “Thật xin lỗi.”
Cô ra hiệu phía sau: “Tôi có hẹn với bạn.”
Giản Bình giật mình, kinh ngạc nhìn cô.
Quý Thanh Ảnh cũng không giải thích nhiều thêm, xin lỗi nói: “Để lần sau tôi mời thầy Giản ăn cơm.”
Nghe cô nói vậy, Giản Bình cũng không miễn cưỡng.
“Là tôi đường đột rồi.”
Quý Thanh Ảnh gật gật đầu, nghiêng người đi về phía đối diện.
Cô không để ý tới Giản Bình nữa, lập tức ngồi đối diện với Phó Ngôn Trí, kêu lên: “Anh tới từ khi nào vậy?”
“Năm phút trước.”
Thần sắc anh lạnh nhạt, ngữ khí bình tĩnh, giống hệt ngày thường.
Quý Thanh Ảnh “Dạ” một tiếng, mi mắt cong cong cười lên: “Vậy anh muốn ăn gì ạ?”
Phó Ngôn Trí liếc mắt nhìn thực đơn cô cầm trong tay: “Gì cũng được.”
“Vậy để em giới thiệu cho anh nhé?”
Quý Thanh Ảnh đề nghị.
Phó Ngôn Trí: “Ừm.”
Số lần Quý Thanh Ảnh đến nhà ăn của khách sạn không nhiều lắm, hầu như cô toàn ăn quán ăn bên ngoài với Dung Tuyết.
Cô nhìn một vòng, đơn giản đề cử cho Phó Ngôn Trí mấy món ăn mà cô cảm thấy không tệ lắm.
Phó Ngôn Trí không từ chối.
Lúc ăn cơm, Quý Thanh Ảnh ra sức tìm đề tài tán gẫu.
“Tối nay bọn anh có đến đoàn làm phim không ạ?”
Phó Ngôn Trí nhẹ gật đầu: “Có.”
Nghe vậy, ánh mắt Quý Thanh Ảnh sáng rực lên: “Vậy anh định đi dạo xung quanh không?”
Cô nói: “Gần đây có mấy chỗ phong cảnh không tệ lắm, có cả di tích lịch sử nữa.”
Hôm nay cô trang điểm tinh xảo, lúc nói chuyện, từ đuôi lông mày đến khóe mắt đều nhiễm ý cười, xinh đẹp động lòng người.
Khiến người ta không tự chủ được mà đặt mắt trên người cô.
Phó Ngôn Trí hơi ngừng lại, nhìn cô: “Cô đi rồi?”
“Vâng.”
Quý Thanh Ảnh nói: “Mấy ngày trước, em và Dung Tuyết, còn có mấy người thầy Giản cùng đi tham quan một chút.”
Cô vẫn luôn thích những thứ liên quan đến lịch sử, hôm đó đúng lúc mấy nhà thiết kế đều muốn thư giãn một chút, cô cũng muốn đi xem, nên đi theo bọn họ.
Phó Ngôn Trí “Ừ” một tiếng, không chút để ý nói: “Thầy Giản?”
“Đúng ạ.”
Quý Thanh Ảnh chỉ chỉ: “Là vị vừa gọi em á, là chỉ đạo trang phục của đoàn làm phim bọn em.”
Phó Ngôn Trí giương mắt.
Giản Bình dường như nhận thấy gì đó, cũng nhìn về phía bên này.
Cảm xúc trong mắt Phó Ngôn Trí rất nhạt, chỉ nhìn một cái liền thu hồi tầm mắt.
Ngược lại là Giản Bình, ngay từ đầu đã chú ý tới anh.
Không chỉ mình Giản Bình, mà từ khi Phó Ngôn Trí xuất hiện, không ít người trong nhà ăn bắt đầu ngo ngoe rục rịch.
Người đàn ông thân hình cao lớn, ngũ quan sắc nét, gương mặt kia so với nam minh tinh còn đẹp hơn, quan trọng hơn nữa là khí chất của anh.
Trên người anh có một cảm giác độc lập cô lãnh, giống hoa mai cứng cỏi trong ngày đông, lại trắng trong như băng tuyết, khiến người ta không dám làm vấy bẩn.
Quý Thanh Ảnh không chú ý tới động tác nhỏ của hai người, cô còn đang nói về chuyện phong cảnh.
“Nhưng mà có mấy chỗ tham quan không phải ngày nào cũng mở cửa, hình như là một tuần chỉ mở cửa hai ba ngày.”
Lúc cô nói lời này, trong giọng nói tràn ngập tiếc nuối.
“Lần trước bọn cô đi không mở à?”
Phó Ngôn Trí hiếm khi tiếp lời.
“Vâng.”
Ít khi Quý Thanh Ảnh lộ ra cảm xúc không vui: “Hôm đó không trùng dịp người ta mở cửa.”
Phó Ngôn Trí hiểu rõ.
Yên tĩnh một lúc, phục vụ đưa bữa sáng đến.
Sau khi ăn sáng xong, Quý Thanh Ảnh đi đến đoàn làm phim.
Cô ngước mắt nhìn Phó Ngôn Trí: “Mấy giờ bọn anh đến đoàn làm phim ạ?”
“Lát nữa bàn sau.”
Quý Thanh Ảnh: “…”
Cô chớp chớp mắt: “Mấy người Khương tổng đâu ạ?”
“Còn đang ngủ.”
Quý Thanh Ảnh gật gật đầu.
“Thì ra là vậy.”
Cô nhụt chí, đột nhiên nghĩ đến gì đó, trong mắt có ánh sáng, trên môi cũng lần nữa nở nụ cười.
Rất rõ ràng, rõ ràng đến mức chỉ cần liếc mắt một cái là có thể biết cô đang nghĩ gì.
“Cái kia… Một mình anh ở khách sạn cũng nhàm chán, hay anh muốn đến đoàn làm phim xem trước không?”
Cô tươi cười nói: “Thầy Trần và Nhan Nhan sáng nay có hai cảnh diễn chung, rất đặc sắc.”
Phó Ngôn Trí rũ mắt nhìn cô.
Quý Thanh Ảnh ngẩng đầu đối mắt với anh, có thể nhìn thấy đôi mắt trắng đen rõ ràng và hình ảnh phản chiếu trong đó.
Cô chớp chớp mắt, ngữ khí thân mật: “Bác sĩ Phó, đi nhé?”
Phó Ngôn Trí trả lời: “Đi thôi.”
Quý Thanh Ảnh đưa Phó Ngôn Trí tới đoàn làm phim, khiến cho không ít nhân viên công tác tỏ ra kinh ngạc.
Mọi người còn chưa kịp hỏi, thì Nhan Thu Chỉ đã bưng bình giữ nhiệt đi từ bên kia ra, kinh ngạc hỏi: “Thanh Ảnh, sao cậu lại cùng tới với cậu ấy?”
Quý Thanh Ảnh “A” một tiếng, trong lúc nhất thời không biết anh đã nói với bọn họ việc họ có quen biết hay chưa.
Suy nghĩ một chút, Quý Thanh Ảnh tùy tiện giải thích một câu.
“Bọn tớ gặp nhau ở khách sạn, nên cùng nhau đến đây luôn.”
Phó Ngôn Trí không lên tiếng.
Nhan Thu Chỉ nhíu mày, ánh mắt nghi ngờ nhìn chằm chằm hai người, rõ ràng là không tin.
Nhưng xung quanh nhiều người, cô ấy cũng không hỏi tiếp nữa.
“Thật sao?”
Cô ấy nhìn Phó Ngôn Trí: “Trần Lục Nam ở bên kia.”
Phó Ngôn Trí gật đầu.
Không lâu sau, mọi người đều biết đại soái ca đến đoàn làm phim là bạn của Trần Lục Nam, còn có chút tiếc nuối.
“Cô Quý, tôi còn tưởng rằng cô dẫn bạn trai tới chứ.”
Một đồng nghiệp có quan hệ không tồi với Quý Thanh Ảnh cười nói.
Nghe vậy, Quý Thanh Ảnh nhướng mày: “Sao lại nói vậy.”
“Nhìn giống mà.”
Một nhân viên công tác khác cũng nói: “Đúng đúng đúng, vừa rồi lúc hai người tiến vào, giá trị nhan sắc cao không phải nói, khí chất cũng rất giống nhau.”
Quý Thanh Ảnh nghe tiếng thảo luận bên tai, không tiếng động cong cong môi.
Dung Tuyết biết nội tình, cô bé bước đến chỗ Quý Thanh Ảnh, nhỏ giọng thì thầm bên tai cô: “Chị Thanh Ảnh, có phải bây giờ chị đang rất cao hứng hay không?”
Quý Thanh Ảnh duỗi tay gõ gõ đầu cô ấy.
“Làm việc đi.”
Dung Tuyết: “…”
Cô liếc mắt nhìn cô bé: “Làm xong sớm một chút, tối nay chị có việc.”
Dung Tuyết tò mò: “Việc gì ạ?”
Quý Thanh Ảnh nhìn cô ấy, không nhanh không chậm nói: “Việc làm chị cao hứng.”
“…”
Bên kia.
Hai vợ chồng Trần Lục Nam và Nhan Thu Chỉ ngồi cạnh Phó Ngôn Trí, thỉnh thoảng lại nhìn anh một cái.
“Sao cậu không đợi bọn Khương Thần luôn?”
“Còn đang ngủ.”
Nghe vậy, Nhan Thu Chỉ “A” một tiếng thật dài.
Cô ấy và Trần Lục Nam liếc nhìn nhau, cười nói: “Tớ còn tưởng rằng hôm nay cậu sẽ không tới chứ.”
Phó Ngôn Trí giống như không nghe ra ngữ điệu trêu chọc của cô ấy, bình tĩnh nói: “Nghe nói hôm nay các cậu có cảnh quay, nên tới đây xem.”
Nụ cười trên mặt Nhan Thu Chỉ cứng đờ: “Ai nói với cậu?”
Phó Ngôn Trí đưa mắt nhìn hai người: “Quay xong rồi à?”
Trần Lục Nam: “…”
Anh hỏi: “Từ bao giờ thì cậu thấy hứng thú với việc quay phim thế?”
“Vừa mới.”
Hai người: “…”
Phó Ngôn Trí nhắc tới cảnh diễn này, là ‘diễn’ thật.
Không ít nhân viên công tác của đoàn làm phim cũng chờ đợi cảnh diễn này.
Ban ngày ban mặt diễn cảnh giường chiếu và cảnh hôn, làm sao có thể không khiến cho tâm tình người ta kích động chứ.
Bác Ngọc thực sự dám viết, còn đạo diễn Quan thực sự dám quay.
Vì cảnh diễn sáng nay, Nhan Thu Chỉ đã căng thẳng mấy ngày.
Cô nghẹn lại, đôi mắt nhỏ trợn trắng: “Lát nữa nói rõ với đạo diễn Quan, không ai được xem cả.”
Trần Lục Nam khẽ cười: “Được, để anh đi nói với đạo diễn Quan.”
Phó Ngôn Trí nhìn vợ chồng hai người họ phu xướng phụ tùy, cũng không cảm thấy hứng thú.
Anh nhìn hai người, dường như cảm thấy nhàm chán: “Tớ đi dạo xung quanh.”
Trần Lục Nam giương mắt: “Để trợ lý dẫn cậu đi nhé?”
“Không cần.”
Phó Ngôn Trí lời ít ý nhiều từ chối.
Hai người cũng không miễn cưỡng, nhìn anh đi rồi, Nhan Thu Chỉ ghé vào bên tai Trần Lục Nam nhỏ giọng thì thầm một lúc, rồi ném xuống một câu: “Em đi tìm Thanh Ảnh.”
Trần Lục Nam: “…”
Quý Thanh Ảnh ở bên ngoài một lúc, rồi trở về phòng làm việc.
Mặc dù cô rất muốn chờ Phó Ngôn Trí một lúc, nhưng anh nói chuyện với hai người Trần Lục Nam và Nhan Thu Chỉ, cô không muốn tiến lên quấy rầy.
Lúc cô đang cắt may, thì Nhan Thu Chỉ tới.
“Thanh Ảnh.”
“Tớ đây.”
Quý Thanh Ảnh quay đầu nhìn cô ấy: “Sao lại đến đây?”
Nhan Thu Chỉ cong môi: “Đến nhìn cậu thôi mà.”
Ánh mắt cô ấy lóe lên ánh sáng bà tám.
Quý Thanh Ảnh liếc cô ấy: “Thật sự chỉ tới nhìn tớ thôi?”
Nhan Thu Chỉ chống tay lên bàn, cười cười: “Cậu quen Phó Ngôn Trí à?”
Quý Thanh Ảnh gật đầu.
Cô đột nhiên nghĩ tới một chuyện: “Trước kia cậu từng nói, muốn giới thiệu cho tớ một người, có phải là anh ấy không?”
Nhan Thu Chỉ sửng sốt, kinh ngạc nói: “Đúng vậy, sao cậu biết?”
Nhìn biểu tình kích động của cô ấy, Quý Thanh Ảnh bật cười: ”Đoán.”
Chuyện này không khó đoán.
Nhan Thu Chỉ không có quá nhiều bạn là nam giới, những người hôm qua có lẽ là toàn bộ rồi.
Trong số mấy người họ, chỉ có Phó Ngôn Trí là không có người trong lòng.
Nhan Thu Chỉ cười, không nhịn được nói: “Tớ không nghĩ tới trước đó các cậu đã quen nhau rồi.”
Cô ấy chọc chọc bả vai của Quý Thanh Ảnh, cười hỏi: “Phó Ngôn Trí chính là người kia à?”
Quý Thanh Ảnh gật đầu.
“Chẳng trách.”
“Sao vậy?” Quý Thanh Ảnh quay đầu nhìn cô ấy.
Nhan Thu Chỉ nâng mặt cô nhìn nhìn, nghiêm túc nói: “Nếu là Phó Ngôn Trí, thì việc cậu theo đuổi cậu ấy cũng không có gì ngạc nhiên.”
Quý Thanh Ảnh nhướng mày: “Có rất nhiều người theo đuổi anh ấy sao?”
Nhan Thu Chỉ gật đầu: “Phó Ngôn Trí có loại thể chất vô cùng thu hút người khác.”
Cô ấy nhìn biểu tình của Quý Thanh Ảnh, cười an ủi: “Nhưng mà cậu đừng sợ, theo hiểu biết của tớ, số người theo đuổi cậu ấy tuy rằng rất nhiều, nhưng mà người có thể khiến cậu ấy có thái độ đặc biệt, thì hoàn toàn không có.”
Quý Thanh Ảnh cười: “Nghĩa là cơ hội của tớ rất lớn?”
Nhan Thu Chỉ cho cô một ánh mắt cổ vũ: “Rất rát lớn.”
Hai người nhìn nhau cười.
Nhan Thu Chỉ ôm vai cô: “Có gì muốn biết thì hỏi tớ lúc nào cũng được, tớ hỏi Trần Lục Nam cho cậu.”
“Cảm ơn nha.”
“Có gì đâu mà.”
Hai người nói nói cười cười.
Sau khi trợ lý tới gọi, Nhan Thu Chỉ mới ra ngoài quay phim.
Người đi rồi, Quý Thanh Ảnh vừa mới cắt xong tấm vải trong tay, thì Trần Tân Ngữ gọi tới.
Thúc giục cô mau chóng đăng ký.
Cô nghe Trần Tân Ngữ nói, mím môi: “Gần đây tớ bận quá, vẫn chưa nghĩ về chuyện này, đêm nay tớ sẽ nghiêm túc suy nghĩ lại, rồi sẽ cho cậu đáp án.”
Trần Tân Ngữ: “Được.”
Cô ấy thấp giọng hỏi: “Ở bên đó thế nào? Cuối tuần tớ được nghỉ sẽ đến thăm cậu.”
“Cũng không tệ lắm.”
Quý Thanh Ảnh nhìn về phía ngoài cửa sổ, phòng làm việc của cô có vị trí vô cùng tốt, ở cuối hành lang.
Phía trước là trường quay của đoàn làm phim, đằng sau là một khu phế tích, thi thoảng tâm phiền ý loạn, cô sẽ qua bên kia đi dạo.
Lần này, cô nhìn thấy Phó Ngôn Trí.
Cô nhướng nhướng mày, có chút ngoài ý muốn.
“Không nói chuyện với cậu nữa, tớ đi gặp Phó Ngôn Trí đây.”
Trần Tân Ngữ: “…”
“Phó Ngôn Trí.”
Phó Ngôn Trí đưa mắt nhìn cô, cũng không kinh ngạc.
Lúc vừa đu tới đây, anh đã thấy cô.
“Không bận sao?”
Quý Thanh Ảnh kinh ngạc nhìn anh: “Bình thường ạ, thời gian của em khá thoải mái.”
Cô cong môi cười, thời thời khắc khắc không quên trêu chọc anh: “Nhưng mà, chuyện công việc sao quan trọng bầng việc nói chuyện phiếm với bác sĩ Phó chứ.”
Phó Ngôn Trí: “…”
Anh ngừng lại, dường như có chút không đỡ nổi: “Cô —.”
“Em làm sao ạ?”
Quý Thanh Ảnh mỉm cười nhìn anh.
Phó Ngôn Trí: “Không có gì.”
Anh lãnh đạm liếc cô.
Quý Thanh Ảnh chột dạ sờ sờ cái mũi, chỉ chỉ: “Chúng ta qua bên kia xem sao?”
“Ừm.”
Hai người đi vào chỗ sâu hơn.
Nơi này mỗi chỗ đều là phế tích, trước kia đã vốn là như vậy, sau này vì muốn cảnh phim chân thật, nên thành điện ảnh cũng không đụng đến, duy trì trạng thái ban đầu.
Dưới chân có rất nhiều những tảng đá to to nhỏ nhỏ, còn có những khúc gỗ chắn ngang giữa đường.
Lung tung lộn xộn cái gì cũng có.
Quý Thanh Ảnh đi vội ra ngoài, nên còn đi giày cao gót.
Không cẩn thận một chút, giày cao gót liền mắc vào khe hở.
Phó Ngôn Trí đi trước vài bước, mới phát hiện người phía sau không theo kịp.
Anh vừa quay đầu lại, đập vào mắt là hình ảnh Quý Thanh Ảnh đang khom lưng.
Trên người cô vẫn mặc sườn xám, vì bị quần áo trói buộc, nên động tác khom lưng của cô vô cùng ưu nhã.
Ánh mặt trời chiếu lên bóng hình cô, để lại một cái bóng ngược trên đống phế tích.
Nhìn qua đẹp không nói nên lời.
Phó Ngôn Trí dừng lại, đi đến chỗ cô.
“Sao vậy?”
“Giày của em bị kẹt rồi.”
Phó Ngôn Trí: “…”
Anh nhìn nhìn, vừa muốn nói chuyện, cách đó không xa bỗng truyền đến tiếng đàn ông.
“Thanh Ảnh.”
Quý Thanh Ảnh sửng sốt, kinh ngạc quay đầu nhìn qua.
“Sao vậy?”
Giản Bình nhìn bọn họ, nhàn nhạt nói: “Có chút chuyện muốn thảo luận với cô.”
Quý Thanh Ảnh gật gật đầu: “Được, tôi quay lại ngay đây.”
Nói xong, cô cúi đầu nhìn chân mình.
“Bác sĩ Phó, em cởi giày để ở đây trước, anh có thể đứng ở đây một lúc được không ạ?”
Cô nhanh chóng nói: “Em sợ lát nữa không tìm thấy —-”
Mấy chữ “giày ở đâu” còn chưa nói xong, mắt cá chân của cô đã được một bàn tay ấm áp bao phủ.
Quý Thanh Ảnh ngẩn ra.
Phó Ngôn Trí không biết đã ngồi xổm xuống từ lúc nào, ánh mặt trời dừng trên người anh, để lại một cái bóng trên mặt đất, đôi tay đẹp vô giá kia đang nắm lấy mắt cá chân của cô.
Cảm xúc từ chỗ tiếp xúc giữa bàn tay anh và mắt cá chân của cô tràn lan, lan đến lồng ngực cô.
Trái tim cô đập thật nhanh, đã quên mất mình muốn nói cái gì.
“Đứng vững.”
Quý Thanh Ảnh sửng sốt, đột nhiên hoàn hồn.
Cô nhìn người đàn ông đang nửa ngồi xổm trước mặt mình, đến lúc này vẫn không quên chiếm tiện nghi của anh: “Em không đứng vững được.”
Phó Ngôn Trí giương mắt.
Quý Thanh Ảnh rũ mắt xuống, đón lấy ánh mắt anh, nhỏ giọng nói: “Em có thể mượn vai anh dùng được không?”
Tác giả có lời muốn nói:
—- Hai người bị làm sao thế, không biết cởi giày rồi kéo ra à, sao lại muốn dùng phương pháp ngu ngốc này?
Bác sĩ Phó: Sao lúc này cô lại nhây thế?
Quý mỹ nhân: Việc làm có thể chiếm tiện nghi của anh thì sao có thể quên không làm được.
Bác sĩ Phó: …
Các chế có cảm nhận được bác sĩ Phó của chúng ta bất đắc dĩ không!!!
Mau cược xem nào —- cho mượn vai hay không cho mượn!!!
Bác sĩ Phó của chúng ta sắp không chống đỡ được nữa rồi!!!