Phó Ngôn Trí nhẹ nhàng nói một câu như thế, làm cho Quý Thanh Ảnh ngây ngốc nhìn anh.
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ đối diện anh chiếu vào, dưới ánh nắng, bóng hình càng thêm đẹp đẽ, đường nét khuôn mặt càng thêm rõ ràng.
Còn khiến cho người ta sinh ra cảm giác choáng váng, trong không khí có những hạt bụi nhỏ li ti trôi nổi.
Khuôn mặt người đàn ông thâm thúy, cảm xúc trong con ngươi không đậm không nhạt, không có sự khác biệt quá lớn so với bình thường.
Trong lúc nhất thời, Quý Thanh Ảnh thật sự không nghĩ ra, rốt cuộc là anh đang nói đùa hay nói thật.
Hai người im lặng nhìn nhau vài giây.
Trong đầu Quý Thanh Ảnh mơ hồ hiện lên một đoạn hình ảnh ngắn. Nhưng quá nhanh, nên cô không thể nắm bắt được.
Dần dần, dưới ánh nhìn chăm chú của Phó Ngôn Trí, khuôn mặt cô bắt đầu nóng lên.
Cô mấp máy môi, lý do chống chế đang ấp ủ cũng bị đánh tan trong nháy mắt, cả ngày trời cũng không nói ra được một câu hoàn chỉnh.
“Sao?”
Phó Ngôn Trí rũ mắt nhìn cô, nhàn nhạt hỏi: “Không định thừa nhận?”
Quý Thanh Ảnh: “…”
Cô nghẹn lại, ngước mắt trầm mặc nhìn anh vài giây, đột nhiên hỏi: “Em lợi dụng anh thế nào?”
Phó Ngôn Trí ngẩn ra.
Quý Thanh Ảnh hồi phục tinh thần, đầu óc cũng hoạt động.
Trong mắt cô phát ra ánh sáng, kiểu anh phải nói rõ ràng một hai cho em, nếu không thì em sẽ không thừa nhận đâu.
Phó Ngôn Trí rũ mắt, liếc nhìn hai má đỏ hây hây của cô: “Muốn tôi nói tỉ mỉ?”
“Muốn chứ ạ.”
Dù mặt vẫn đang đỏ bừng, nhưng Quý Thanh Ảnh dẹp sự thẹn thùng sang một bên: “Anh nói cho em biết em lợi dụng anh thế nào rồi em mới có thể để cho anh lợi dụng lại em như thế ấy được chứ.”
Phó Ngôn Trí sửng sốt, buột miệng thốt ra: “Gì cơ?”
Anh có chút không tin được vào những gì mình vừa nghe được.
Con ngươi trong suốt của Quý Thanh Ảnh phản chiếu hình bóng anh, cô chớp chớp mắt, nhìn anh không chớp mắt, nói: “Để cho anh lợi dụng lại em đấy.”
Cô nói: “Em thừa nhận, dám làm dám chịu.”
Nói rồi, cô còn cố ý nhích chân về phía Phó Ngôn Trí, đôi mắt ngập nước nhìn anh: “Bây giờ anh có muốn lợi dụng lại không?”
Phó Ngôn Trí: “…”
Anh rũ mắt nhìn người mặt đỏ tai hồng nhưng vẫn mặt dày như cũ, dở khóc dở cười.
Anh duỗi tay, nhéo nhéo má cô, thấp giọng nói: “Thật sự định cho tôi lợi dụng lại?”
Quý Thanh Ảnh gật đầu.
Cô đè lại trái tim vì anh lại gần mà đập quá nhanh, nhỏ giọng nói: “Nếu không thì anh lại thấy em dám làm mà không dám nhận.”
Phó Ngôn Trí: “…”
Anh buông tay, xoa đầu cô: “Sau này không được uống say nữa.”
“… Ồ.”
Quý Thanh Ảnh không mấy vui vẻ mà đồng ý.
Sau khi Phó Ngôn Trí đưa mắt nhìn cô một lúc lâu, đột nhiên nói: “Có uống say thì cũng chỉ có thể say ở nhà.”
Nghe vậy, Quý Thanh Ảnh cười.
“Vậy chỉ cần chỗ nào có anh thì em mới được uống say thôi đúng không?”
Phó Ngôn Trí: “…”
Anh liếc mắt nhìn cô: “Lại định chiếm phòng tôi?”
Dưới cái nhìn chăm chú của anh, Quý Thanh Ảnh sờ sờ sau cổ, nhỏ giọng thì thầm: “Giường anh cứng lắm, em thèm vào.”
“…”
Anh vừa buồn cười vừa không biết phải làm sao.
Làm gì có con tu hú nào đã chiếm tổ lại còn ghét bỏ chim khách.
Văn phòng yên tĩnh một lát.
Quý Thanh Ảnh thúc giục Phó Ngôn Trí ăn cơm.
Cửa đang đóng, cũng không cần lo lắng sẽ có người quấy rầy.
Quý Thanh Ảnh ngồi lại chiếc ghế mà cô thấy thoải mái, quay đầu nhìn chằm chằm người bên cạnh.
“Vậy tối qua, anh ngủ ở đâu?”
“Phòng dành cho khách.”
“Ồ.”
Quý Thanh Ảnh dựa vào bàn nói: “Lần sau đến nhà anh thì em chiếm phòng cho khách vậy.”
Bàn tay cầm đũa của Phó Ngôn Trí hơi ngừng lại, nhàn nhạt liếc nhìn cô.
Quý Thanh Ảnh cong môi cười.
“Xương sườn ăn ngon không ạ?”
“Ngon.”
“Thật sao?”
Quý Thanh Ảnh ngoài ý muốn nói: “Dung Tuyết nói là chỉ ở mức trung bình thôi.”
Phó Ngôn Trí đưa mắt nhìn cô: “Chưa ăn thử?”
Quý Thanh Ảnh lắc đầu: “Chưa ạ.”
Cô không phải người thích nếm thử đồ ăn, hơn nữa cô hoàn thành món ăn này dưới sự hướng dẫn của Dung Tuyết, nên cô cũng cảm thấy không có vấn đề gì.
Những thứ khác không nói, chỉ là ở phương diện nấu nướng, Quý Thanh Ảnh có sự tự tin bất ngờ.
Phó Ngôn Trí ngừng lại, bật cười nói: “Chẳng trách.”
“Dạ?”
Quý Thanh Ảnh kinh ngạc nhìn anh: “Chẳng trách gì ạ?”
Phó Ngôn Trí nhàn nhạt nhìn cô, chuyển đề tài: “Ăn thử xem?”
Quý Thanh Ảnh nhìn mấy miếng xương sườn, có chút muốn thử, nhưng lại sợ lòng tin của mình bị đả kích.
Cô nuốt một ngụm nước miếng, còn chưa đưa ra được quyết định, thì Phó Ngôn Trí đã gắp một miếng sườn đưa tới bên miệng cô.
Quý Thanh Ảnh ngẩn ra, mắt đối mắt với anh vài giây, rồi mới há miệng.
Vị sườn còn ngon hơn tưởng tượng của Quý Thanh Ảnh.
Không mặn không nhạt, chín vừa đủ.
“Cũng không tệ lắm.”
Ánh mắt Quý Thanh Ảnh sáng rực lên, có chút đắc ý nói: “Việc này có phải chứng minh em được trời phú ở phương diện nấu nướng không?”
Phó Ngôn Trí: “…”
Anh nghĩ tới món canh quá nhiều muối lần trước.
Trầm mặc vài giây, Phó Ngôn Trí nói: “Có lẽ vậy.”
Đôi mắt Quý Thanh Ảnh cong cong, hưng phấn nói: “Vậy để mai em nấu tiếp cho anh nhé.”
“Không cần.”
Phó Ngôn Trí trực tiếp từ chối.
Quý Thanh Ảnh ngẩn ra, vừa định hỏi vì sao.
Thì Phó Ngôn Trí đã nói trước.
Anh quay đầu, ánh mắt thâm thúy nhìn cô: “Không cần cố ý học làm gì cả.”
Anh rũ mắt, ánh mắt dừng trên đôi tay nhỏ dài của cô: “Đôi tay này của em.”
Trong đôi mắt anh có ý cười, không nhanh không chậm nói: “Tôi không nỡ để em nấu cơm.”
—- Tôi không nỡ.
Lực sát thương của ba chữ này, Phó Ngôn Trí không biết nó lớn đến đâu, nhưng Quý Thanh Ảnh lại trực tiếp cảm nhận được rất rõ ràng.
Sau khi anh nói ra những lời này, thì ngay lập tức Quý Thanh Ảnh có cảm giác như đang đi trên mây, đầu óc quay cuồng trong mơ hồ.
Niềm vui ập tới bất ngờ, dường như giây tiếp theo cô muốn ngất đi vì vui sướng.
Trái tim cô chợt đập nhanh hơn, không thể khống chế được.
Mà những thất vọng cô vừa cảm nhận được cũng chỉ vì một câu nói này của anh mà biến mất không thấy tăm hơi.
Thậm chí, còn khiến lòng cô nở hoa trở lại.
Cô cố gắng đè nén khóe môi đang cong lên xuống, nhỏ giọng nói: “Không phải anh cảm thấy ăn cơm hộp không tốt cho sức khỏe hay sao?”
Phó Ngôn Trí nhướng mày, nhìn khuôn mặt đỏ ửng của cô một lúc lâu, đột nhiên cười cười.
“Vậy thì ăn ở canteen.”
Quý Thanh Ảnh: “…”
Ăn xong cơm trưa, thời gian vẫn còn sớm.
Quý Thanh Ảnh đưa mắt nhìn về phía người đàn ông muốn đứng dậy kéo cửa chớp, chỉ thấy mỗi hành động nhỏ của anh cũng có thể khiến cô rung động.
“Muốn nghỉ ngơi ạ?”
Phó Ngôn Trí đưa mắt nhìn cô: “Em không muốn nghỉ ngơi?”
Quý Thanh Ảnh sửng sốt rồi mới phản ứng lại được, nhìn thẳng anh: “Muốn ạ.”
Hai chiếc giường.
Quý Thanh Ảnh ngủ trên chiếc giường mà lần trước cô đã nằm ngủ, thật ra chiếc giường này cũng không quá thoải mái.
Cô đưa mắt nhìn người đang nằm nhắm mắt nghỉ ngơi bên kia, có chút tò mò: “Buổi tối các anh trực ban, thì sẽ ngủ ở đây sao?”
Phó Ngôn Trí “Ừm” một tiếng: “Tình huống bình thường thì thế.”
“Vậy tình huống không bình thường là khi phải bận rộn sao?”
“Ừ.”
Phó Ngôn Trí mở mắt ra nhìn cô, nhàn nhạt nói: “Có đôi lúc sẽ rất bận.”
Quý Thanh Ảnh “Ồ” một tiếng: “Em biết.”
Cô kéo cái chăn nhỏ trên người, có thể ngửi được mùi hương thuộc về chính Phó Ngôn Trí.
Ngáp một cái, Quý Thanh Ảnh nghiêng người rồi nhắm mắt lại, nghiêm túc nói: “Em cũng không phải con nít, không tìm thấy anh, em sẽ tìm những chuyện thú vị khác làm để giết thời gian.”
Chờ đợi.
Đối với rất nhiều người mà nói chính là giày vò.
Nhưng nếu chờ đợi người mình thích, thì mỗi phút mỗi giây, đều chính là tràn ngập mong đợi.
Cô thật sự cảm thấy rất vui.
Huống hồ, chuyện cô am hiểu nhất, chính là chờ đợi.
Trong phòng im lặng.
Cách tấm mành màu xanh lam, ngăn cách với ánh sáng và âm thanh ầm ĩ bên ngoài.
Quý Thanh Ảnh cũng không cảm thấy thật sự buồn ngủ.
Nhưng sau khi nhắm mắt lại không lâu, dần dần cô lại ngủ say.
Phó Ngôn Trí nhắm mắt nghỉ ngơi nửa tiếng.
Anh đứng dậy, đứng bên cạnh nhìn Quý Thanh Ảnh trong giây lát. Khom lưng chỉnh lại chăn cho cô, lòng bàn tay phất qua má cô, rồi mới vén rèm đi ra ngoài.
Sau khi tỉnh ngủ, Phó Ngôn Trí đã không còn ở trong văn phòng.
Cô đưa mắt nhìn tấm chăn được gấp chỉnh tề bên cạnh, lấy điện thoại để một bên qua nhìn.
Đã là ba giờ chiều.
Cô duỗi tay, xoa xoa mắt rồi mở khóa điện thoại.
Điện thoại nhận được vài tin nhắn, là của Trần Tân Ngữ và Dung Tuyết, còn có của Diệp Trăn Trăn.
Quý Thanh Ảnh ngoài ý muốn nhướng mày, click mở.
Diệp Trăn Trăn: [Đàn chị Quý! Hôm nay chị rảnh không?]
Diệp Trăn Trăn: [Đàn chị Quý, hôm nay chị có thể đi chơi với em không?]
Diệp Trăn Trăn: [Anh, đàn chị Quý của em đi đâu rồi?]
Quý Thanh Ảnh bật cười.
Nói thật, cô không ngờ được rằng một người có tính cách lãnh đạm như Phó Ngôn Trí sẽ có một người em họ hoạt bát đáng yêu thế này.
Cô nhìn tin nhắn mới nhất, là mười phút trước.
Quý Thanh Ảnh: [Được chứ, chị vừa dậy. Bây giờ em ở đâu, có cần chị tới đón em không?]
Diệp Trăn Trăn: [Em đang hóng ké điều hòa ở trung tâm thương mại, giờ em qua chỗ chị nhé?]
Quý Thanh Ảnh: [Được.]
Cất điện thoại, Quý Thanh Ảnh xốc chăn rời giường.
Sau khi cô thu xếp giường nhỏ xong xuôi, mới nhẹ bước định rời đi.
Vừa ra khỏi văn phòng của Phó Ngôn Trí, thì Quý Thanh Ảnh liền gặp cô gái lần trước gặp.
Tô Uyển Oánh nhìn cô gái đột nhiên đi ra từ văn phòng kia, con ngươi tràn đầy khiếp sợ.
Loại khiếp sợ này.
So với việc nhìn thấy Phó Ngôn Trí ở rạp chiếu phim, và khi Phó Ngôn Trí đưa cô tới canteen cùng ăn cơm còn nhiều hơn một chút.
Mấy ngày nay, Tô Uyển Oánh luôn suy nghĩ, cô gái này ngoại trừ mặt xinh dáng đẹp ra thì rốt cuộc còn có gì mà có thể khiến cho Phó Ngôn Trí nhìn cô với con mắt khác?
Cô ta suy nghĩ thật lâu nhưng vẫn không nghĩ ra đáp án.
Đồng nghiệp có quan hệ tốt nói, Phó Ngôn Trí cũng chỉ là một người bình thường, cũng nhìn mặt nhìn dáng người.
Đối với cô gái trước mặt này, chẳng qua là do cô đơn đã lâu mà thôi.
Rốt cuộc anh cũng độc thân nhiều năm như vậy, muốn chơi trò yêu đương là vô cùng bình thường.
Tô Uyển Oánh vừa rồi cũng cho là vậy.
Nhưng bây giờ, cô ta không chắc chắn lắm.
Phó Ngôn Trí rất nghiêm túc trong công việc, rất ít khi đưa việc tư và người nhà tới bệnh viện.
Mặc dù thời gian nghỉ ngơi cho phép, nhưng anh chưa từng làm vậy.
Nhưng bây giờ —
Tô Uyển Oánh nhìn tóc cô gái hơi rối, mơ hồ có thể xác định.
Trưa nay cô nghỉ ngơi trong văn phòng của Phó Ngôn Trí.
Thậm chí còn có thể là ngủ trên chiếc giường của Phó Ngôn Trí.
Nghĩ đến đây, Tô Uyển Oánh liền cảm giác được cảm giác ghen tuông đang không ngừng lan tràn trong lồng ngực.
Khiến cho cô ta không thể khống chế được việc muốn trở thành một người phụ nữ ác độc.
“Quý cô này.”
Cô ta nâng mắt, nhìn Quý Thanh Ảnh: “Cô là người nhà của vị bác sĩ nào sao?”
Quý Thanh Ảnh dừng lại, lắc đầu: “Không phải.”
Tô Uyển Oánh gật đầu, hơi hơi mỉm cười nói: “Nếu tôi không nhìn nhầm, thì cô vừa đi ra từ văn phòng của bác sĩ Phó?”
“Đúng vậy.”
Quý Thanh Ảnh nhìn cô ta: “Có vấn đề gì sao?”
“Đương nhiên.”
Tô Uyển Oánh nhìn thẳng vào cô, vẻ tươi cười trên mặt không chạm tới đáy mắt: “Cô là bạn gái của bác sĩ Phó?”
Quý Thanh Ảnh nhìn kĩ cô ta một chút, giọng nói bình tĩnh: “Cũng không phải.”
Ít nhất là trước mắt vẫn chưa phải.
Nghe vậy, trong mắt Tô Uyển Oánh dường như có ánh sáng.
Không phải bạn gái.
Thì cũng có nghĩ là — những gì đồng nghiệp nói có thể đúng.
Phó Ngôn Trí, thật sự chỉ là chơi đùa mà thôi.
Nghĩ như vậy, sự tự tin của Tô Uyển Oánh trong nháy mắt lại nhiều hơn một chút.
Cô ta cười cười, bày ra vẻ mặt của người từng trải: “Sau này cô vẫn nên ít khi tới bệnh viện thì tốt hơn.”
Cô ta nói: “Bệnh viện cũng không phải là nơi tốt đẹp gì.”
Cô ta ngừng lại, nhìn Quý Thanh Ảnh nói: “Cô tới đây sẽ làm ảnh hưởng đến rất nhiều người.”
Quý Thanh Ảnh hơi ngừng lại, nhàn nhạt hỏi: “Tôi sẽ làm ảnh hưởng đến rất nhiều người?”
“Đúng vậy.”
Tô Uyển Oánh nhìn cô: “Cô thường xuyên tới đây tìm bác sĩ Phó, điều này đã gây ra rất nhiều rắc rối cho mọi người.”
Cô ta không chút chột dạ nói: “Bệnh viện không phải là nơi nói chuyện yêu đương, huống gì cô còn chẳng phải bạn gái của bác sĩ Phó.”
Tô Uyển Oánh nhìn thẳng cô: “Ở bệnh viện bác sĩ Phó luôn có hình tượng tốt, nếu bệnh nhân biết trong lúc làm việc, trong phòng nghỉ của anh ấy có con gái, bọn họ chắc chắn sẽ nghi ngờ sự chuyên nghiệp của anh ấy, thậm chí không hề tín nhiệm.”
Cô ta đánh thẳng vào nội tâm của Quý Thanh Ảnh: “Tôi nghĩ, đây cũng không phải là việc cô muốn nhìn thấy đúng chứ?”
“Đương nhiên, nếu cô muốn hình tượng của bác sĩ Phó nhanh chóng bị hủy hoại, thì có thể tiếp tục đến.”
Quý Thanh Ảnh nghe vậy, cảm thấy buồn cười.
Nhưng cô lại không muốn cãi nhau với cô gái trước mặt này.
Tô Uyển Oánh nhìn ý cười trên mặt cô, nhíu nhíu mày: “Cô cười cái gì?”
Quý Thanh Ảnh lắc đầu: “Không có gì, tôi chỉ cảm thấy mình hẳn là không có lực ảnh hưởng lớn đến vậy thôi.”
Tô Uyển Oánh giận bay màu, nói: “Tóm lại, hi vọng cô biết điều một chút. Cô ra vào văn phòng của bác sĩ Phó như vậy, lỡ như bị mất tài liệu quan trọng, thì cô sẽ chịu trách nhiệm chắc?”
Cô ta nói: “Nếu còn có lần sau nữa thì tôi sẽ trực tiếp gọi bảo vệ.”
Cảm xúc trên mặt Quý Thanh Ảnh vẫn lãnh đạm như cũ.
Không tức giận, cũng không có những cảm xúc dư thừa khác. Cô nhìn chằm chằm Tô Uyển Oánh một lúc lâu, đột nhiên bật cười.
“Cô thích Phó Ngôn Trí nhỉ.”
Tô Uyển Oánh trừng mắt nhìn cô: “Chuyện này không liên quan gì đến việc tôi có thích bác sĩ Phó hay không.”
“Ồ.”
Quý Thanh Ảnh gật đầu: “Cảm ơn đã nhắc nhở, lần sau sẽ chú ý.”
Nói xong, cô cũng không nhìn Tô Uyển Oánh, lập tức rời khỏi bệnh viện.
Về đến nhà không được bao lâu, thì Diệp Trăn Trăn đến.
Trong tay cô bé còn cầm hai ly nước công chúa dâu tây, nghiêng nghiêng ngả ngả, hơi thảm không nỡ nhìn.
“Đàn chị Quý, chị còn muốn uống cái này nữa không ạ?”
Quý Thanh Ảnh bật cười, nhướng mày: “Có thể uống nữa hả?”
“Có thể, chỉ là về mặt hình thức thì không được đẹp lắm thôi ạ.”
Diệp Trăn Trăn thở dài: “Khi ở quán đẹp hơn nhiều.”
Quý Thanh Ảnh cười, duỗi tay vỗ vỗ đầu cô bé: “Không sao.”
Cô duỗi tay cầm hai ly nước, uống thử: “Chua chua ngọt ngọt, mùi vị không tồi.”
“Đúng vậy đúng vậy.”
Hai mắt Diệp Trăn Trăn tỏa sáng: “Cái này uống siêu ngon luôn, vị xoài cũng không tồi.”
Quý Thanh Ảnh gật đầu, cúi đầu nhìn cô bé: “Qua đây tìm chị có chuyện gì sao?”
“Không ạ.”
Diệp Trăn Trăn cười hì hì nói: “Chỉ là em được nghỉ nên chán quá, lại không rủ được ai đi chơi cùng thôi ấy mà.”
Quý Thanh Ảnh hiểu ra.
Sau khi cô rũ mắt nhìn cô bé một lúc lâu, đột nhiên nói: “Gần đây có chỗ nào chơi không?”
“Dạ?”
Quý Thanh Ảnh lặp lại lần nữa: “Gần đây có sở thú không?”
Diệp Trăn Trăn: “…”
“Sở… Sở thú?”
Quý Thanh Ảnh bật cười trước biểu cảm của cô bé, khóe môi cong cong: “Đúng vậy.”
Diệp Trăn Trăn lắc đầu: “Sở thú xa lắm, gần đây chắc chắn không có đâu ạ.”
Cô bé nhìn Quý Thanh Ảnh: “Đàn chị Quý muốn đi sở thú ạ?”
“Cũng không muốn lắm.”
Quý Thanh Ảnh cười cười: “Em muốn đi đâu chơi?”
Diệp Trăn Trăn chớp mắt, ánh mắt sáng rực nhìn cô: “Chị muốn đi cùng em ạ?”
“Ừ.”
Quý Thanh Ảnh nói: “Tân Ngữ và Dung Tuyết đi dạo phố, chị cũng định đi đâu đó để thư giãn.”
“Vậy chúng ta vào nhà ma chơi đi?”
Cô bé buồn rầu nói: “Bạn học hay bạn bè nếu đã từng đi với em một lần thì sẽ không bao giờ muốn đi cùng em nữa.”
Quý Thanh Ảnh: “…”
Lúc Phó Ngôn Trí nhìn thấy tin nhắn Diệp Trăn Trăn gửi tới, là khi vừa kết thúc một cuộc phẫu thuật.
Chiều nay anh chỉ có một ca phẫu thuật, khá là nhẹ nhàng.
Diệp Trăn Trăn: [Anh, em tới tìm đàn chị Quý.]
Diệp Trăn Trăn: [Em có cảm giác hình như đàn chị Quý không được vui cho lắm, có phải chị ấy gặp phải chuyện gì không vui không?]
Diệp Trăn Trăn: [Bọn em định vào nhà ma chơi, nếu anh tan tầm đúng giờ thì tới đón bọn em nha.]
Phó Ngôn Trí hơi ngơ ngác.
Anh lướt xuống dưới, Quý Thanh Ảnh gửi cho anh một tin nhắn.
Là tin nhắn báo bình an sau khi cô từ bệnh viện về nhà.
Đây là thói quen ăn ý của hai người họ.
Nhưng trước đây, Quý Thanh Ảnh không chỉ nhắn có một câu như vậy.
Anh nhíu nhíu mày, suy nghĩ một chút, rồi gọi cho Quý Thanh Ảnh.
Không có người bắt máy.
Phó Ngôn Trí nhíu mày, vừa định gửi tin nhắn cho Diệp Trăn Trăn, thì bên ngoài truyền đến tiếng kêu to của Triệu Dĩ Đông: “Bác sĩ Phó, có bệnh nhân.”
“Tới đây.”
Phó Ngôn Trí nhét điện thoại vào ngăn kéo, đeo khẩu trang lên rồi vội vã lao tới chỗ người bệnh.
Ngày nào cũng như đang sống trên một chiến trường mới.
Quý Thanh Ảnh chưa từng tới nhà ma.
Cô không biết sao Diệp Trăn Trăn lại có sở thích kì lạ thế này, nhưng nhìn cánh cửa vừa âm u vừa khủng bố trước mặt, cô đột nhiên hơi muốn giơ tay rút lui thôi.
Cô không nên bốc đồng như vậy.
Diệp Trăn Trăn không cảm nhận được sự khác thường của cô, vừa buộc tóc vừa nói: “Đàn chị Quý, để em nói cho chị nghe, ở đây ma quỷ gì đều do con người hóa trang hết á mà, chẳng đáng sợ chút nào cả.”
Quý Thanh Ảnh: ”… Thật hả?”
“Đúng vậy.”
Diệp Trăn Trăn nói: “Có chỗ khác đáng sợ lắm ý, nhưng mà xa quá, hôm nay bọn mình chỉ có thể đến chỗ này chơi thôi.”
Quý Thanh Ảnh cảm thấy đau đầu.
Cô liếc mắt nhìn người bên cạnh, dở khóc dở cười: “Em thường tới nhà ma?”
Diệp Trăn Trăn gật đầu: “Lúc em muốn tìm cảm giác kích thích thì sẽ đến.”
Quý Thanh Ảnh: “…”
Sở thích ờ mấy zing này, đúng là một nỗi buồn.
Hai người tay trong tay đi vào, vừa tiến vào, nghênh đón hai người là một cơn gió lạnh.
Gió se se lạnh, rất có cảm giác sẽ cuốn người đi theo.
Quý Thanh Ảnh hít sâu một hơi, nỗ lực nói với chính mình —- chỉ là giả là giả mà thôi.
Không có gì đáng sợ hết.
Hai người tiếp tục đi về phía trước.
Sau khi đi qua một chỗ ngoặt, bên tai đột nhiên vang lên âm thanh của âm tào địa phủ giống như trên TV.
Toàn thân Quý Thanh Ảnh nổi da gà, cô vô tình quay đầu lại, thì đập vào mắt cô chính là một vũng máu trên tường.
Tim cô đập nhanh hơn.
Còn chưa kịp phản ứng, Diệp Trăn Trăn đột nhiên hét thất thanh: “Á á á á á á có maaaaa!!!!”
“…”
“Đàn chị Quý chạy mau! Ma đến bắt chị kìa!”
Quý Thanh Ảnh: “?”
Giây tiếp theo, Diệp Trăn Trăn buông tay cô ra rồi chạy vội về phía trước.
Đằng sau có tiếng bước chân, Quý Thanh Ảnh quay đầu nhìn lại, còn có thể nhìn thấy màu da vốn có của nhân viên công tác qua lớp màu vẽ bôi không đều trên mặt họ.
Cô dừng lại, không nhanh không chậm đi về phía trước.
Kỳ lạ thật.
Lúc đầu đúng là có hơi sợ, nhưng bây giờ, cô lại thấy bình tĩnh.
Hai mươi phút sau.
Cuối cùng Quý Thanh Ảnh cũng biết vì sao bạn học và bạn bè của Diệp Trăn Trăn không muốn cùng tới nhà ma với cô bé.
Là cô bé muốn tới nhà ma.
Nhưng người sợ nhất lại cũng chính là cô bé. Thậm chí, cô bé có thể dễ dàng sợ hãi, hơn nữa còn dọa sợ luôn các nhân viên công tác trong nhà ma.
Sau khi ra ngoài, hai người mặt đối mặt trước cửa nhà ma.
Quý Thanh Ảnh nhìn khuôn mặt ửng đỏ của cô bé, an ủi vỗ vỗ bả vai: “Trăn Trăn.”
“Dạ?”
Quý Thanh Ảnh nghiêm túc nói: “Em vẫn nên thay đổi sở thích đi.”
Diệp Trăn Trăn: “…”
Hai người nhận lại điện thoại đã gửi trước đó.
Quý Thanh Ảnh đưa mắt nhìn, nhìn thấy vài cuộc gọi nhỡ.
Cô sửng sốt, duỗi tay click mở.
Là Phó Ngôn Trí.
Diệp Trăn Trăn dán cái đầu nhỏ của cô bé lại gần, “Quao” một tiếng: “Là anh em gọi đấy, đàn chị Quý mau gọi lại cho anh ấy một cuộc đi, hỏi xem có phải anh ấy tan làm rồi không.”
Quý Thanh Ảnh liếc mắt nhìn thời gian: “Đang còn sớm, vẫn chưa đến sáu giờ.”
Cô cất điện thoại đi: “Đợi đến sáu rưỡi rồi chị sẽ gọi.”
Cô nghiêng đầu nhìn người bên cạnh: “Em còn muốn chơi gì nữa không?”
Diệp Trăn Trăn nghĩ nghĩ, chớp chớp mắt nói: “Chơi trò gì kích thích được không ạ?”
“Ừ?”
“Tàu lượn siêu tốc thì sao ạ?”
“Có thể.”
Gần nhà ma có một công viên giải trí.
Công viên giải trí này không phải quá lớn, nhưng cũng không nhỏ, những trò chơi thường thấy đều có đủ cả.
Quý Thanh Ảnh và Diệp Trăn Trăn cùng nhau chơi tàu lượn siêu tốc rồi đến thuyền hải tặc.
Lúc xuống dưới, chân hai người nhũn ra.
Quý Thanh Ảnh ngồi nghỉ ngơi ở ghế dài, sắc mặt tái nhợt.
Cô vẫn luôn cho rằng, năng lực thừa nhận của mình không tồi. Nhưng không nghĩ tới, sẽ thua ở phương diện trò chơi mạo hiểm.
Trùng hợp là hai người ngồi dưới một gốc cây đại thụ, khi hoàng hôn, ánh trời chiều chiếu vào những tán lá thưa thớt, tạo ra những chùm sáng loang lổ trên mặt đất.
Lờ mờ, lúc sáng lúc tối.
Quý Thanh Ảnh nhắm mắt nghỉ ngơi.
Diệp Trăn Trăn nhanh chóng quay lại, cô bé nhìn sắc mặt của Quý Thanh Ảnh, nhỏ giọng nói: “Đàn chị Quý, em đi mua hai chai nước nhé, chị ở đây chờ em.”
“Để chị đi cùng.”
“Không cần không cần.” Diệp Trăn Trăn chỉ chỉ: “Sắc mặt chị không tốt lắm, để em đi là được rồi.”
Nghe vậy, Quý Thanh Ảnh cũng không cố chấp nữa.
Khi Phó Ngôn Trí đến, chỉ thấy mình cô ngồi dựa vào ghế dài.
Vô cùng quy củ.
Khuỷu tay chống đầu, như có như không di chuyển cái đầu.
Vì hai mắt đang nhắm, nên Phó Ngôn Trí không thể nhìn ra tâm tình của cô.
Nhưng sắc mặt, đúng là không quá tốt.
Bước chân anh dừng lại, vừa định đến gần, thì nhìn thấy Diệp Trăn Trăn chạy từ chỗ khác qua.
Phó Ngôn Trí quay đầu, nhìn cô bé.
Diệp Trăn Trăn hiểu rõ, thật cẩn thận đưa một chai nước khoáng trong tay cho anh, không tiếng động nói: “Em vào xe chờ hai người.”
Phó Ngôn Trí đưa chìa khóa xe cho cô bé.
Diệp Trăn Trăn đi rồi, Phó Ngôn Trí mới lại gần cô.
Nghe thấy tiếng động, Quý Thanh Ảnh tự nhiên mở mắt ra, mơ màng nói: “Trăn Trăn…”
Chưa nói dứt lời, thì sau khi nhìn thấy người đứng trước mặt, Quý Thanh Ảnh ngẩn ngơ.
Phó Ngôn Trí đứng trước mặt cô, che đi ánh sáng mặt trời.
Anh chỉ rũ mắt nhìn cô.
Quý Thanh Ảnh sửng sốt, ngẩng đầu nhìn anh: “Sao anh lại tới đây?”
“Ừm…”
Phó Ngôn Trí rũ mắt nhìn cô, nhàn nhạt nói: “Nghe nói có người tâm trạng không tốt, nên tôi tới đây nhìn xem.”
Quý Thanh Ảnh: “…”
Cô ngừng lại, bật cười nhìn anh: “Ai nói tâm trạng em không tốt?”
Phó Ngôn Trí liếc mắt nhìn cô: “Tôi chưa nói là em.”
“…”
Quý Thanh Ảnh không nói gì, liếc mắt nhìn anh: “Hôm nay anh tan làm đúng giờ?”
Phó Ngôn Trí gật đầu.
Ánh mắt anh nặng nề nhìn cô, cong lưng hỏi: “Sao vậy?”
“Dạ?”
Quý Thanh Ảnh nhìn anh, không rõ lí do: “Cái gì sao vậy ạ?”
Phó Ngôn Trí không nói lời nào, ánh mắt thâm thúy thẳng tắp dừng trên người cô.
Từ trên xuống dưới, nhìn từng li từng tí.
Trong nháy mắt ấy.
Quý Thanh Ảnh cảm thấy Phó Ngôn Trí có thuật đọc tâm, mọi tâm tư cô giấu đi, đều bị anh nhìn thấu.
Cô mím môi, lắc đầu như cũ.
“Thật sự không sao cả.”
Phó Ngôn Trí gật đầu: “Được.”
Quý Thanh Ảnh kinh ngạc nhìn anh: “Được gì cơ?”
Phó Ngôn Trí đưa mắt nhìn cô, thuận thế ngồi xuống cạnh Quý Thanh Ảnh, vặn chai nước khoáng ra rồi đưa cho cô: “Uống hai ngụm đi.”
“… Dạ.”
Cô nhận lấy, nhấp ngụm nhỏ.
“Còn muốn chơi nữa?”
Quý Thanh Ảnh lắc đầu.
Phó Ngôn Trí hiểu rõ, thấp giọng hỏi: “Vậy về nhé?”
“Được ạ.”
“Có đi được không?”
Quý Thanh Ảnh gật gật đầu: “Vẫn đi được.”
Cô nhỏ giọng nói: “Anh đừng nghĩ em yếu đuối như vậy.”
Phó Ngôn Trí không lên tiếng, anh đưa mắt nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, đột nhiên nói: “Nhưng thật ra tôi hi vọng bây giờ em yếu đuối một chút.”
Quý Thanh Ảnh nâng mắt.
Phó Ngôn Trí duỗi tay, xoa xoa mái tóc hỗn lộn của cô, giọng nói trầm thấp: “Em không yếu đuối, thì sao tôi dỗ em được.”
Quý Thanh Ảnh ngơ ngẩn.
Cô nhìn thẳng anh, môi mấp máy, nhưng không thốt ra được một từ.
Mặt mũi người đàn ông thâm thúy, giờ phút này, trong đôi mắt anh chỉ hiện lên bóng dáng của cô.
Anh nhéo nhéo mặt của Quý Thanh Ảnh, giọng nói đè nén ý cười: “Bình thường không phải luôn tìm cơ hội lợi dụng tôi hay sao, sao hôm nay lại khách khí vậy?”
Quý Thanh Ảnh: “…”
Mặt cô hơi đỏ, tự biện minh cho mình: “Em làm gì có.”
Phó Ngôn Trí thở dài: “Ừ thì không có.”
“…”
Anh nhìn cô, thấp giọng nói: “Không muốn nói thì không cần nói.”
“… Vốn dĩ em cũng chẳng định nói gì cả.”
Quý Thanh Ảnh giãy giụa đến phút cuối.
Phó Ngôn Trí chỉ cười không nói.
Anh dừng lại, đột nhiên đứng dậy ngồi xổm trước mặt cô.
Quý Thanh Ảnh kinh ngạc nhìn anh: “Anh đây là —-”
“Lên đi.”
Phó Ngôn Trí nhàn nhạt nói: “Cõng em ra ngoài.”