Cố Đình Diệp chần chừ chốc lát rồi gật đầu. Cố Đình Dục khó nhọc đứng lên, Thiệu phu nhân đang đứng bên cạnh vội nén nước mắt, tiến lên mấy bước đỡ lấy chồng rồi dẫn đầu ra khỏi cửa. Cố Đình Diệp vừa mới cất bước, dường như nghĩ tới chuyện gì, quay về phía Minh Lan nói: “Em cũng đi cùng.”
Minh Lan thở phào một hơi trong lòng, lập tức đứng dậy, mỉm cười dùng vẻ mặt ‘Pardon me’ tiêu chuẩn cáo từ các nữ quyến, chầm chậm đuổi theo đoàn quân.
Đi một mạch thẳng đến phía Tây của phủ hầu, cũng may Huyên Ninh đường vốn ở phía tây, vì vậy chỉ đi qua hai lớp cửa thùy hoa, thêm một con đường mòn nhỏ là đến.
Minh Lan ngẩng đầu nhìn lên, cúi đầu hơi mếu máo, chả sáng tạo gì cả, nàng đã sớm đoán được rồi.
Từ đường nhà họ Cố, nóc nhà cao vút, mái hiên cuốn lên, từng thanh rào sắt to bôi dầu đen thẫm bao xung quanh khu nhà, bên trong là chính đường năm gian cao rộng chia hai hàng đối nhau, phía bắc là chính đường, có ba gian chái nhà cùng đài ngắm trăng, phía nam là phó đường, chỉ có hai chái nhà nhỏ hai bên. Giữa sân là bốn cây bách cổ thụ, tán xòe đủ bốn phía đông tây nam bắc. Có người nói cây được trồng ngày phủ Ninh Viễn Hầu được lập tước, cành lá sum sê, rễ đâm sâu chắc chắn.
Vừa mới bước vào, Minh Lan không kìm được mà cúi đầu trang trọng, tự nhiên nổi lên một cảm giác trang nghiêm, không người nào dám cao giọng nói cười.
Họ Cố ở Thanh Thành vốn chỉ là nhà bình dân tại địa phương, chẳng qua là đánh cá đốn củi, cày cấy bán buôn qua ngày mà thôi. Thế nhưng gặp thời thay vua đổi chúa, chiến loạn tứ phương, ruộng đồng hoang vu, trăm họ xa xứ, mà Thanh Thành lại là vị trí trọng yếu, là vùng giao tranh chiến sự, không ít con em nơi đó nhập ngũ.
Gặp phen phong ba, tổ tiên họ Cố có ơn hộ giá mà bỏ mình, để lại hai con trai thiếu niên được phong chức ngũ sĩ, chinh chiến hơn hai mươi năm, tắm máu trên chiến trường. Hai anh em đều có dũng có mưu, dần dần tích công lao, cả hai người đều được lập tước, lúc này họ Cố mới lên như diều gặp gió.
Sau này, họ Cố liền để tâm tu sửa mộ tổ từ đường ở quê nhà, lại phái mấy đời con cháu về lập nghiệp ở Thanh Thành. Hiện giờ họ Cố ở Thanh Thành tuyệt đối được coi là đại tộc, sau này phủ Ninh Viễn hầu cùng Tương Dương hầu ầm ĩ tranh nhau làm người kế thừa một thời gian. Họ Cố dứt khoát đặt tổ miếu ở nguyên quán Thanh Thành, sau đó hai phủ hầu mỗi bên có một từ đường riêng, đều có quyền khai trừ người khỏi dòng họ hoặc cho mở phủ ở riêng. (Tương Dương hầu chính là nhà mẹ anh Tề.)
Đoàn người đi vào trong viện, Cố Đình Dục quay lại nói với vợ: “Nàng cùng em dâu dừng ở đây, cậu Hai đi vào với ta.” Vừa nói xong liền đẩy tay Thiệu phu nhân ra. Hầu gái bên cạnh lập tức đưa tới cây gậy chống. Cố Đình Dục cười tự giễu, nhận gậy chống, khẽ run tay giữ lấy gậy rồi tập tễnh đi vào bên trong bắc đường.
Cố Đình Diệp quay lại liếc nhìn Minh Lan rồi cũng đi theo.
Hai chị em dâu đứng trong sân cùng với một đứa hầu gái. Vẻ mặt Thiệu phu nhân lo lắng dõi theo hướng Cố Đình Dục đi rồi quay lại nhìn Minh Lan nở nụ cười gượng gạo: “Hay là em cùng chị sang chái phòng uống chén trà.”
Minh Lan biết là chị ta lo lắng cho chồng bèn mỉm cười nói: “Nơi này râm mát, mặt trời rọi cũng không tới, vào trong viện cũng chỉ ngồi chờ, chẳng biết chị dâu thấy sao?”
Thiệu phu nhân vẫn còn dán mắt vào bóng lưng chồng mình đang chậm rãi bước, làm sao đành lòng rời đi. Vừa nghe Minh Lan nói lời ấy, lập tức thở phào: “Như vậy cũng được, Thị Văn, em đi…”
Đứa hầu kia đáp dạ rồi đi, chỉ chốc lát sau liền đem tới hai chiếc ghế con cùng chiếc bàn nhỏ đặt dưới gốc cây rồi lại đi thu xếp trà và điểm tâm.
Nhìn vẻ mặt Thiệu phu nhân buồn rười rượi, Minh Lan rất muốn an ủi chị ta hai câu, lại chẳng biết bắt đầu từ chỗ nào, Thiệu phu nhân nhíu mày sầu mi: “… Cũng không biết trong kia có đứa bưng ghế hầu trà không?”
Minh Lan ngơ ngẩn, cũng không đáp được, chỉ lắp bắp: “Cái này, em cũng không biết, em mới chỉ vào trong đó một lần.” Lần duy nhất đó chính là sau ngày kết hôn, phải vào tế tổ tiên, nhập gia phả, nhận dòng họ.
Thiệu phu nhân nhìn Minh Lan giống như đứa học sinh ảo não không trả lời được câu hỏi của thầy giáo, lòng còn buồn vương mà cũng nhịn không nổi tủm tỉm: “Chị cũng mới chỉ vào có hai lần.”
Gia đình giàu có danh vọng đều có quy củ, trừ những dịp đại sự của dòng họ, chị dâu em chồng có hiềm, nam nữ khác biệt, nữ quyến không thể tùy ý vào trong từ đường, ngay cả lễ tết cúng bái tổ tiên cũng là nam nữ tách ra tế bái riêng ở từ đường nam bắc.
Chị em dâu mới nói được hai câu đã nghe thấy tiếng vang nhỏ, là một lão hầu trông coi từ đường đương khẽ khàng đóng cửa chính của bắc đường lại.
Từ đường rộng lớn, không gian âm u, chỉ có vài tia sáng yếu ớt hắt vào từ cửa sổ trên cao.
“Cậu đi đốt đèn đi.” Cố Đình Dục nói, “Tôi không có sức.”
Cố Đình Diệp tiến lên vài bước, từ giá gỗ để hương thứ ba ở bên trái lấy ra bao giấy dầu bên trong có đá lửa cùng vải nhung, nhanh nhẹn xoay người, không buồn nhìn, tựa như vô cùng quen thuộc với vị trí đồ vật nơi này. Giơ tay lên châm lửa vào hai ngọn nến lớn đặt trên chân đế đồng cao, tia sáng lờ mờ cũng không khiến hắn chậm nhịp nửa bước.
Cố Đình Dục nhìn động tác Cố Đình Diệp gọn gàng đặt đá lửa lại, không khỏi cười nhạo: “Nói đến từ đường này, sợ là mấy anh em chúng ta không ai quen thuộc như cậu.”
Cố Đình Diệp hơi dừng bước, tự giễu nói: “Đó là đương nhiên, ba ngày một lần phạt nhẹ, năm ngày một lần phạt nặng, không thể tránh khỏi phải tới đây quỳ. Nếu trời tối mà không có ai đến gọi cho ra ngoài, trẻ con sợ tối không biết làm gì đành phải tự đi tìm đá lửa.”
Nương theo ánh nến được thắp lên, nhà chính sáng hơn rất nhiều, khắp hơi đều sạch sẽ bóng loáng, đoán là lúc nào cũng có người dọn dẹp, trên trên bàn nhỏ còn có khay đựng trà. Trong từ đường dùng hương nến cao cấp, hình bóng mờ ảo, mùi đàn hương ngập tràn. Nhìn khắp bốn phía thấy từ đường dài sáu trượng cao ba trượng[1], trên tám tầng hương án đặt san sát bài vị tổ tiên họ Cố. Căn phòng rộng mênh mông này xưa được tổ tiên xây lên để có thể đặt hàng trăm tên tuổi con cháu nhà họ Cố.
[1] Một trượng Trung Quốc = 3.33m
Giờ đây, không gian rộng nhường ấy mà chỉ có độc hai anh em họ.
Ánh mắt Cố Đình Diệp bình tĩnh nhìn tới bài vị hương án mới nhất: Cố Công Yển Khai chi vị. (trong đó “Công” là tước)
Sáu chữ đơn giản này đã kết thúc bao bất bình, oan ức, nghi ngờ theo hắn từ tấm bé tới khi trưởng thành. Từ rày về sau, hắn không cần chất vấn ông nữa. Tất cả đều đã hết rồi.
Một tấm biển bằng gỗ lim dựng ngang xà nhà trên hai cây cột cao, trên khắc tám chữ lớn, từng nét khắc sâu vào gỗ: Tổ đức lưu danh, muôn đời vinh thịnh, chữ là thể Nhan trau truốt cứng cáp.
Ninh Viễn Hầu họ Cố đời đầu tiên chỉ yêu thích suốt đời lối chữ cuồng thảo buông thả không gò bó. Lúc say rượu có thể viết một hơi bốn chữ lớn theo thể Thảo ‘đem rượu vào đây’. Có người hỏi ông ta vì sao lúc này lại dùng đến thể Nhan đúng quy củ?
Ông ta đáp: Cả đời lỗ mãng say men, tùy ý làm xằng, trước khi xuống mồ, chỉ mong con cháu đời này bình an, vô tai vô nạn.
Cố Đình Diệp cười nhạt.
Hắn nhớ tới lúc bị ép tập viết, phụ thân vô cùng thích đem vị tổ tiên tự học thư pháp thành tài này ra làm ví dụ để động viên đứa con thứ không nghe lời là hắn. Hắn càng ghét phiền, còn cắn bút nói thầm: tập viết Cuồng Thảo ư? Hay là để viết sai chữ cũng nhìn không ra.
Lúc đó, Cố Yển Khai trợn mắt, giơ bàn tay lên, chỉ trong giây lát đã định đánh xuống thế nhưng lại dần thu tay lại, vẻ mặt kỳ lạ, vừa muốn mắng vừa muốn cười. Đình Diệp nhỏ nhắn còn không biết sợ, ma đưa lối quỷ dẫn đường nói thêm một câu: chẳng lẽ phụ thân giờ cũng đang nghĩ vậy?
Kết cục là bị phạt chép hai mươi lần ‘Khuyến Học’.
Cố Đình Dục chống gậy đứng bên cạnh, vẫn lặng lẽ nhìn Cố Đình Diệp. Thực ra, trong ba anh em bọn họ, Cố Đình Dục và Cố Đình Vĩ đều giống người họ Tần hơn, chỉ có Cố Đình Diệp là giống phụ thân nhất, giống từng cử chỉ và nụ cười giận dữ, tuổi càng lớn lại càng có vẻ giống hơn.
Phụ thân không phải là cũng sớm nhận ra sao? Nên mới quan tâm đến hắn như vậy.
“… Giờ cậu có tiền đồ thế này, tổ tông cùng phụ thân ở dưới suối vàng có biết cũng mừng lòng.” Giọng nói chán nản, chính anh ta cũng không hiểu sao mình lại nói vậy.
Cố Đình Diệp nhếch khóe môi giống như chế nhạo: “Nếu thân thể đại ca tốt hơn thì phụ thân càng vui hơn nhỉ.”
Cố Đình Dục nhìn hắn: “Từ khi bắt đầu hiểu chuyện đã có người nói cho tôi biết, mẹ đẻ tôi Tần phu nhân là do mẹ cậu hại chết, không chỉ có vậy, căn bệnh mãn tính của tôi cũng ủ mầm từ đó.”
Cố Đình Diệp lạnh nhạt nói: “Trong phủ có chuyện xấu gì đều là do sai lầm của mẹ con tôi, tôi sớm biết rồi, không cần anh cả nhắc nhở.”
“Sau này tôi mới biết, năm đó lúc thiếu hụt ngân khố, tôi đã ra đời rồi. Thân thể tôi vậy không thể trách ai.” Cố Đình Dục bình tĩnh nói: “Mẹ đẻ tôi sức khỏe không tốt, vốn là không nên sinh con.”
Bà ta vì vị hôn phu tình sâu nghĩa nặng mà không màng tính mạng sinh con trai, cuối cùng không còn sức lực, con sinh ra cũng chẳng khỏe mạnh gì cho cam.
Cố Đình Diệp trào phúng nhíu mày: “Đa tạ anh cả hiểu rõ.”
“Cậu với em dâu tình cảm không tệ nhỉ.” Cố Đình Dục không để ý hắn mỉa mai, bỗng nhiên nói một câu không đầu không đuôi, “Nếu như hôm nay, nhà gặp đại nạn, muốn cậu bỏ vợ lấy vợ khác, cậu sẽ làm thế nào?”
“Anh cả hỏi hay thật.” Vì đám người này mà bỏ Minh Lan? Cố Đình Diệp nhịn không được cười lên.
“Đương nhiên, vì đám người ở Huyên Ninh đường kia, cậu đương nhiên không chịu.” Cố Đình đục vừa khẽ ho khan vừa nói. Anh ta rút khăn ra lau miệng, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Cố Đình DIệp: “Nếu là vì cha thì sao? Giờ vì muốn cứu tính mạng của cha, muốn cậu bỏ vợ lấy vợ khác, cậu có làm không?!” … Bốn chữ này, anh ta bỗng nhiên cao giọng, thanh âm sắc nhọn như đao kiếm đâm mạnh vào tai người ta.
Cố Đình Diệp giật mình trong lòng, bỗng lui một bước rồi lập tức trấn định. Xưa nay hắn vẫn biết vị anh cả này của mình là người cực kỳ thông minh, am hiểu dò xét lòng người, quan sát rình rập cơ hội, suy nghĩ tỉ mỉ chu toàn. Nếu không phải sức khỏe quá tệ, một khi xuất sĩ vào triều, chắc chắn sẽ là một người hết sức tài giỏi.
Lúc còn rất nhỏ, anh ta vô tâm tùy ý nói ra một câu đã có thể khiến phụ thân không nén được giận mình, phạt mình càng tệ hơn, từ nhỏ đến lớn ăn không ít trái đắng.
Hắn hơi nheo mắt lại: “Anh cả cuối cùng là muốn nói gì?”
Cố Đình Dục thở dốc kịch liệt, chậm rãi đi tới bên cột nhà, ngồi xuống ghế: “Không sai, trên dưới cả họ Cố đều có lỗi với mẹ con cậu, tuy nhiên không phải ai cũng vậy. Anh Huyên từ nhỏ tới lớn đã lén đưa đồ ăn vào từ đường cho cậu bao lần. Cậu bị ngăn ở ngoài linh đường, là ai đẩy cha mình ra chịu trách mắng thay cậu nói chuyện. Còn nữa… phụ thân, ông cũng không phải không biết mẹ con hai cậu bị oan ức, ông cũng không dễ chịu…”
Lời này không nói còn đỡ, Cố Đình Diệp nghe xong càng tức giận hơn, lưng thẳng tắp, đấm lên cột ầm một cái, cười gằn lên: “Phụ thân biết thì sao? Hai mươi mấy năm qua ông ta chẳng phải là chỉ nhìn người ta giày xéo chì chiết mẹ con tôi! Đem mẹ tôi ra làm nhục tôi. Ông ta nếu như có nửa phần không đành lòng, sao một câu cũng không nói? Anh cả sợ là hiểu nhầm rồi, chỉ có mấy câu nói này muốn tôi thay đổi tâm ý sao?”
Cố Đình Dục không chút dao động, vẫn nhìn thẳng: “Không cần đi guốc trong bụng tôi cũng hiểu. Cậu ngẫm lại mà xem, những năm gần đây, phụ thân đối xử với cậu thế nào? Phụ thân bận rộn quân vụ, từ sáng đến đêm có được hai canh giờ rảnh là không tệ, vậy mà hầu như đều dành để dạy cậu văn võ. Ông bỏ công sức cho cậu còn hơn nhiều lần so với tôi cùng thằng Ba cộng lại!”
Nhớ lại ông cụ sau một ngày bận rộn vẫn không quên gấp rút truy hỏi: ‘Đình Diệp hôm nay như thế nào’, vừa nghe được tin xấu liền lôi theo gia pháp lớn tiếng chạy đi giáo huấn Cố Đình Diệp.
Cố Đình Dục không khỏi đau rứt trong lòng, phụ thân đối tốt với mình nhưng cũng không tình nguyện ở cùng một chỗ lâu với mình, có khi nhìn gương mặt cùng thân thể gầy yếu không thể chịu nổi của mình, ông cụ lại không nén được đau buồn mà rời đi.
“Phụ thân dạy dỗ cậu như vậy, không phải vì yêu thương cậu còn có thể là vì cái gì? Cậu hãy nói một câu thật lòng, nếu năm đó cậu ở tình cảnh ấy, không thể làm gì người bên dưới, cậu còn có thể thế nào?!” Cố Đình Dục cao giọng hơn, gương mặt thoắt xanh thoắt đỏ, rống lớn: “Cậu hãy nghĩ tới em dâu hôm nay đang đợi cậu, nghĩ tới phụ thân!”
Đã quen nhiều năm tự kiềm chế, Cố Đình Diệp dù quay cuồng trong lòng vẫn có thể bình tĩnh mà đáp: “Tôi chưa bao giờ suy nghĩ ‘nếu như’ đó. Tôi không phải phụ thân, không lo lắng nhiều như vậy, vốn nên không để đến nông nỗi ‘lực bất tòng tâm’ như thế!”
Thân là tướng quân thống lĩnh, chửa đến độ cùng đường bí lối, lại định chọn hy sinh quân xung phong hay là hy sinh quân bọc hậu, về cơ bản là không nên để tình huống ‘bị ép phải lựa chọn’ này phát sinh.
Làm con trai trưởng nhà họ Cố, trên có cha mẹ, dưới có em trai, chỉ lo nồng tình mật ý cùng người vợ ốm đau bệnh tật thì đã đành, dù thế nào cũng nên ngẫm lại tình cảnh gia tộc mình, sống yên ổn phải nghĩ đến lúc nguy nan, phòng ngừa chu đáo mới đúng. Dù không thể lập tức bỏ ra bạc thì cũng phải tìm một lí do thật hay, chỉ cần hòa hoãn một thời gian, kéo dài thêm nửa năm một năm, Võ hoàng đế qua đời, tân đế nhân từ, cứ cầu xin dăm bận, dễ là mọi chuyện cứ từ từ trôi đi.
Nhớ tới bà Tần lớn, Cố Đình Diệp tuy biết bà ta mất sớm đáng thương nhưng vẫn không khỏi sinh lòng chán ghét. Hắn có thể hiểu được tình cảm thắm thiết của phụ thân nhưng dù sao bà ta cũng là vợ người ta, gả vào nhà họ Cố gần mười năm chỉ biết phong hoa tuyết nguyệt, thương xuân bi thu, nỗi vất vả của nhà chồng thì chẳng hay chẳng tỏ.
Người nhu nhược như vậy không nên gả cho con cả đích tôn, cũng không nên làm dâu trưởng. Nếu là một người thông tuệ đảm đang, chắc chắn sẽ không trở thành gánh nặng cho chồng mình, giống như… Minh Lan.
Trong lòng hắn đột nhiên ấm áp hơn. Mắt dõi về hướng anh cả, khóe miệng lộ mấy phần ác liệt, cười lạnh: “Ý của anh cả khi dẫn tôi đến từ đường, tôi hiểu, đối mặt với tổ tông cùng phụ thân, nhắc tôi tỉnh lại. Tôi chỉ muốn nói một câu, việc này tôi không giúp, để mặc như vậy, dòng họ Cố cũng chẳng sa sút.”
Ánh mắt Cố Đình Dục dữ dội, hung ác nhìn hắn. Cố Đình Diệp không hề lùi bước, anh em cùng dòng máu giống như hai cao thủ sức lực ngang nhau, so mưu trí, đấu tâm cơ, xem ai chịu ai.
Sau một hồi, Cố Đình Dục thở ra một hơi, chán nản tựa lưng vào ghế ngồi, chỉ vào hương án nói: “Chỗ đó có một cái hòm, cậu đi nhìn đi.”
Ánh mắt Cố Đình Diệp lóe lên tia sáng, hắn đi tới trước hương án.
Đó là một cái hòm gỗ lớn sẫm màu nặng nề, rộng hơn một thước, dài hai thước, bốn góc mạ vàng nạm ngọc, như vậy chưa tính, Cố Đình Diệp vừa chạm vào đã ngạc nhiên phát hiện ra, thế mà lại là gỗ lim trầm tơ vàng vô cùng quý giá. Tráp đồ lớn như vậy sợ là vạn kim cũng không đổi được.
Khóa mở ra từ sớm, nhấc nắp hòm nhìn vào bên trong, trên lớp vải lót màu vàng óng là quyển trục màu vàng có thêu hình long phượng năm màu, thụy vân tiên hạc, sư tử vây quanh, ấy là thánh chỉ. Bên kia đặt món đồ đen thùi, là một khối hình trụ nặng nề, trên có khắc từng hàng chữ thẳng đứng, dùng chu sa viết lên, tựa sách phía trên được nạm vàng.
Cố Đình Diệp ngẩn người ra một chút, là đan thư thiết khoán[2].
[2] Đan thư là văn thư viết bằng son, thiết khoán là khoán ước chế bằng sắt, dùng để ban cho bề tôi có công mà truyền cho con cháu được miễn tội.
Bình thường, chỉ có ngày lễ tết mới lấy ra đặt lên hương án để bái lạy, con cháu quỳ gối phía dưới không thể thấy được. Đây cũng là lần đầu tiên hắn nhìn thấy bảo vật quý giá nhất của họ Cố.
“Cậu đem cái thiết khoán ra đây, nhìn bốn chữ phía trên.” Cố Đình Dục khó khăn lên tiếng.
Đan thư thiết khoán vốn là một hình trụ rỗng bằng đồng, vào ngày tuyên chỉ phong tước sẽ được chia ra làm hai phần, triều đình và nhà có tước mỗi bên giữ một nửa. Giờ chỉ cảm thấy món đồ nằm trên tay Cố Đình Diệp là một khối kim loại nặng nề, hính dáng giống như viên ngói.
Cố Đình Diệp chậm rãi di chuyển khối thiết khoán, mắt nhìn đến chữ đề trên đầu, trên cùng là bốn chữ lớn cứng cáp được chạm từ vàng: khai quốc phụ vận.
Cố Đình Dục ngẩng đầu lên, nhìn đống bài vị san sát trên hương án cao cao kia, dưới bóng nến đổ trùng trùng tựa bụi gai rậm rạp, phủ lên người anh em họ Cố khiến mặt mũi nhạt nhòa.
“Tổ tiên thiện đức công chính, với xuất thân thảo dân, được tri ngộ thái tổ, để lại vợ góa con côi mà bỏ mình, làm việc công tích nên công trạng hiển hách, sau này Thái tổ đông chinh, Thái tông tây phạt, Nam dẹp giặc Miêu, Bắc bình ba lần. Con cháu họ Cố trước sau hi sinh hơn mười người trên chiến trường… Những điều này không cần tôi nói.”
“Tôi biết tính toán của cậu.” Cố Đình Dục hổn hển, vỗ vỗ ngực tiếp tục nói: “Phụ thân vì phủ hầu mới cưới mẹ đẻ của cậu, mới sinh cậu. Cậu hận, cậu oán, giờ cậu chỉ muốn chính mắt mình thấy phủ Ninh Viễn hầu sập, đoạt tước hủy khoán, nên hạ ngục thì hạ ngục, nên lưu vong thì lưu vong, để cho cậu giải tỏa bao năm oán hận. Chờ thêm tám năm mười năm, cậu lại dần tích quân công, hoàng đế ban cho cậu tước vị, khi đó cậu coi như là vì họ Cố làm rạng danh tổ tiên! Những kẻ từng bạc đãi cậu kẻ thì chết, kẻ thì sống dở, thù cũng coi như được báo.”
Cố Đình Dục vừa nói vừa cười, nói đến khi thở hồng hộc: “Nhưng mà Hoàng thượng cũng không thể đoạt tước vị của tôi cho cậu, dù cho có tội danh ở đó nhưng cậu cũng khó tránh khỏi cái hiềm ức hiếp anh trai bệnh tật, chị dâu góa chồng. Hoàng đế coi trọng danh tiếng nhất, ông ta sẽ không làm, dù vì cậu cũng không làm. Nhưng mà cậu nuốt không trôi cơn giận này, vì lẽ đó cậu chỉ cần rút củi dưới đáy nồi, làm cho Ninh Viễn hầu sụp đổ! Đúng hay không?”
Cố Đình Diệp lạnh lùng nhìn anh cả đang cười lớn không ngừng, không nói một lời.
“Nhưng mà, nhưng mà, cậu có nghĩ tới không…” Cố Đình Dục cuối cùng cũng ngưng cười, vẻ mặt đau thương, “Chờ nhiều năm sau, dù cậu được nhận đan thư thiết khoán một lần nữa, phía trên còn có thể có bốn chữ này?”
“Bao nhiêu năm như vậy, thái tổ đã thanh trừng bao nhiêu công thần, thái tông lên ngôi xảy ra ‘cửu vương chi loạn’, lại có mấy dòng mưu nghịch, bao nhiêu người bị bỏ tù, thậm chí hiện giờ… bao nhiêu khai quốc công thần đã bị lấy lại tước vị. Cậu có biết tính khắp thiên hạ, còn có bao nhiêu nhà có tước giữ được đan thư thiết khoán vậy không?”
Cố Đình Dục bỗng nhiên kích động: “Tôi nói cho cậu biết, chỉ có tám nhà! Tám nhà! Còn lại, cái gì mà thủ chính văn thần, tuyên lực công thần, ở trước mặt nhà chúng ta cũng không đáng được nhắc đến! Chúng ta mới chân chính là đời đời kế thừa, chưa từng đứt đoạn! Ngay cả phủ Tương Dương hầu cũng chưa từng đạt được, ngay cả họ Thẩm hiện đang thịnh vượng cũng có đáng gì.”
Anh ta bỗng ra sức nhào tới trước mặt Cố Đình Diệp, cánh tay khô gầy tóm lấy vạt áo rống to: “Cậu cho rằng vì sao mà cậu có thể nhận trọng trách lớn? Khi đó tân đế mới đăng cơ, cậu chỉ dẫn một đám người đi nhận quân, đại doanh Giang Đô cũng phục tùng lệnh của cậu. Bên người Hoàng đế nhiều thân tín như vậy, được lĩnh thánh chỉ binh phù đi tiếp nhận quân đội, ngoài em vợ của Hoàng đế được ban chút mặt mũi, còn ai có thể trôi chảy như cậu?! Cậu dẫn quân sớm hơn người ta, gánh trách nhiệm càng sớm hơn người ta, vì lẽ đó cậu mới có khả năng kiến công lập nghiệp! Tôi nói cho cậu biết, bởi vì cậu họ Cố! Họ Cố bao đời đều có người trong quân! Bởi vì cậu họ Cố! Cậu…”
Cố Đình Dục mất hơi một hồi, ho khan dữ dội, run rẩy gần như ngã nhào xuống đất. Sắc mặt Cố Đình Diệp lãnh đạm, không biết đang nghĩ gì trong lòng, dìu anh cả lên đến chỗ ngồi rồi rót chén nước từ bên khay đưa anh ta.
Cố Đình Diệp giống như muốn khạc ra máu, uống cốc trà cố nén xuống, ra sức thở dốc mới dần dần ổn định lại. Anh ta nhìn đan thư thiết khoán trên hương án màu xanh đen kia, mắt dần ướt, nói khẽ khàng:
“Năm đó khi xảy ra chuyện, phụ thân đã làm đến tả quân đô úy, dù là Võ hoàng đế còn tại vị hay Thái tử của tiên đế đều rất coi trọng. Khi đó còn chưa nhận tước vị, ông đã có tiền đồ riêng. Cuối cùng ông lại bỏ rơi mẹ tôi chính là vì bốn chữ này.”
Cố Đình Diệp im lặng không lên tiếng.
Khi còn bé, hắn không chỉ một lần bắt gặp phụ thân giam mình trong thư phòng, nhìn bức chân dung bà Tần lớn khóc to.
Ánh nến chiếu làm bóng hình của hai anh em kéo thật dài, một bóng người cao to cứng cáp, một bóng người cúi mình khom lưng. Cố Đình Dục căm ghét nhìn cái bóng của mình, đột nhiên suy nghĩ. Cuối cùng là qua nhiều năm như vậy, anh ta oán hận vì chuyện trước kia hay đố kị vì hiện tại? Nhưng mà chuyện đã đến nước này, còn có ý nghĩa gì đâu.
“Tôi biết cậu bất bình vì người mẹ đã mất, máu mủ ruột rà cũng chẳng có gì đáng trách.” Lúc mở miệng lần nữa, trong lòng Cố Đình Dục hoàn toàn tịch mịch, “Nhưng mà cậu không chỉ có mẹ, cậu còn có cha. Trên người có một nửa dòng máu là của họ Cố, là của phủ Ninh Viễn hầu.”
“Tôi sẽ không nhận con nối dòng, còn bao lâu, cậu có thể hỏi Trương thái y, đoán là cũng không còn nhiều thời gian.” Khuôn mặt Cố Đình Dục khô tàn như dòng nước cạn, lại bình thản như tùng trên vách, “Cậu có thể theo lẽ thường nhận tước vị kế tục, muốn dạy dỗ đám người kia như thế nào đều do cậu. Bọn họ sống dưới sự che chở của phụ thân bao nhiêu năm nay, đã quen được nuông chiều. Với thủ đoạn của cậu bây giờ, kiếm chút nhược điểm bắt chẹt bọn họ cũng không phải việc khó.”
Nghe đến đó, Cố Đình Diệp bật cười mỉa mai: “Không biết anh cả hiểu ra từ khi nào? Nhớ lúc trước anh cả với chú Tư chú Năm còn thân thiết như cha con.”
Đặc biệt là những lúc đối phó với hắn, chia rẽ ly gián, quạt gió thổi lửa, phối hợp tốt không chê vào đâu được.
Cố Đình Dục không phải là không hiểu ý trong lời nói này, anh ta chỉ đạm nhiên nói: “Con người khi sắp chết đều sáng mắt hơn, còn nữa bọn họ là kiểu người gì, tôi đã sớm biết rồi.”
“Anh lại không nghĩ đến vợ con? Chỉ nghĩ đến bảo vệ tước vị nhà họ Cố.” Cố Đình Diệp châm chọc nói, “Đúng là con ngoan cháu tốt họ Cố.”
“Chị dâu cậu đối xử với cậu không tệ, cậu sẽ không làm khó nàng. Cậu không phải người như vậy.” Cố Đình Dục trả lời thẳng thắn, “Em dâu mới vào của một thời gian, tôi thấy cũng là người nhân hậu.”
Cố Đình Diệp cười gằn một tiếng, người này đến giờ vẫn muốn giở trò tính toán.
“Anh cả giỏi ăn nói, em trai đây cũng chẳng lại nửa lời.” Cố Đình Diệp hờ hững mỉm cười, “Có điều, tôi vốn là đứa không ra gì nhà họ Cố, chỉ vì bốn chữ kia mà muốn tôi nuốt trôi uất hận bao nhiêu năm nay, anh cả nghĩ đơn giản quá rồi. Dù sao người chịu tội cũng không phải là anh.”
“Bị phụ thân trói lại suýt tí nữa đưa đi Tông nhân phủ là tôi. Cố Đình Dương làm nhục hầu gái trong phòng phụ thân làm người ta tự sát, chịu oan uổng là tôi. Cố Đình Bỉnh nợ tiền chơi gái đánh bạc, thông đồng với sòng bạc thanh lâu ghi tên nợ là tôi, phụ thân suýt tí nữa thì đánh gẫy chân tôi. Tôi tức không chịu nổi đi tìm sòng bạc thanh lâu đối chất lại chọc ra bao nhiêu phiền phức, lại chịu cái tiếng hoang đàng phóng đãng, làm phụ thân giận đến nôn ra máu. Tôi nóng giận càng cãi cố… cuối cùng làm phụ thân đau lòng thất vọng, bị đuổi ra khỏi nhà cũng là tôi.”
Cố Đình Diệp nói nhỏ giống như tự mình lẩm bẩm, “… Lúc đó trên dưới họ Cố có mấy người giải thích thay tôi? Anh Huyên cũng có nói mấy lần, sau đó cũng không dám, hơn nữa liên quan đến em ruột anh ta, người bên ngoài sao, hừ…”
Từ đường âm u chìm vào yên lặng, hai anh em không nói gì một hồi lâu.
Qua thêm một lúc, Cố Đình Dục mới thở dài: “Tôi là người sắp chết, có điều nhớ lời phụ thân giao phó, cố gắng giữ gìn dòng họ Cố. Cậu muốn xả giận cũng được, muốn rửa hận cũng xong, còn nhiều cách khác, đừng, đừng, đừng phá hủy trăm năm cơ nghiệp họ Cố.” Càng nói giọng càng yếu ớt, dường như cầu khẩn. Anh ta đã suy yếu vô cùng, không chịu nổi gánh nặng: “Điều nên nói tôi đều đã nói, còn lại, do chính cậu thôi…”
Cố Đình Diệp ngẩng đầu nhìn thẳng hương án. Hai bài vị lớn tầng trên cùng chính là Ninh Viễn hầu đời thứ nhất Cố Hữu Sơn cùng với vợ.
Con cháu họ Cố khi trưởng thành đa số đều có đôi mày rậm, giống như muốn khỏa kín nỗi lòng bên trong.
Hắn chợt nhớ lại ngày bi thương đó, hắn khó khăn lắm mới vào được linh đường, qua quan tài lần cuối cùng nhìn ông già, người cha trong mắt hắn khi còn nhỏ từng cao to vạm vỡ như dãy núi, giờ lại gầy gò yếu ớt như vậy.
Trước mười lăm tuổi, hắn sống tự ti lại quật cường, tự cảm thấy mình xuất thân hèn một bậc. Sau khi gặp được Thường ma ma, hắn mới biết vì sao khi đó mẹ đẻ mình lại gả vào họ Cố, phẫn hận dâng lên trong lòng hầm hập như dung nham nhưng không cách nào phát tiết, bấy giờ, hắn đã thầm hận phụ thân, hễ mở miệng là buông lời gàn rỡ bất tuân, cha con khi đó càng đối chọi càng bế tắc.
Hắn biết lời Cố Đình Dục nói không thể tin. Anh ta là loại người gì, từ nhỏ đến lớn hắn còn không rõ ràng sao?
Nếu như hắn thật sự kế tục tước vị của anh cả còn có thể đối xử tệ với chị dâu góa sao?
Nếu bị đoạt tước vị, các chi khác không nói, dù gì thì vẫn còn đàn ông, mà chị ta mẹ góa con côi chỉ có thể dựa vào thân thích mà sống qua ngày, có gì tốt đây; chỉ cần phủ Ninh Viễn hầu sừng sững còn đó, còn danh vợ góa con côi của hầu gia quá cố ở đó, bọn họ vẫn có thể được người ta tôn trọng, an hưởng phú quý sống ngày lành.
Càng khỏi phải nói tới lúc Nhàn nhi kết hôn, hai tình huống càng khác nhau một trời một vực.
Từ lâu hắn đã không phải cậu Hai Cố năm xưa dễ dàng bị ức hiếp che mắt. Trong lòng bọn họ nghĩ gì, hắn đều thấu tỏ. Trong lòng mình muốn gì, hắn càng hiểu rõ.
Cố Đình Dục muốn an bài hậu sự, muốn lo lắng cho vợ con mai này, hắn phải ngoan ngoãn nghe lời sao?
Thấm thoát, đỉnh đầu lấp loáng ánh dương, hắn đã bước ra khỏi từ đường. Ngay trước mắt hắn là một gương mặt tươi đẹp thân thuộc chờ đón, trên mặt tràn trề âu lo nóng lòng. Hắn yêu nhất đôi mắt nàng, trong sáng lại bình thản như vậy, chẳng vương bụi trần. Sau lưng hắn quá khứ nặng nề, phía trước hắn tương lai rạng ngời.