Trì Nghiên kì thật không có ấn tượng tốt với nữ sinh, đặc biệt là loại lớn lên cũng không tệ lắm, tính tình lại không chút tật xấu.
Bởi vì bạn vĩnh viễn không biết rằng bọn họ người trước người sau chênh lệch bao nhiêu lớn. (ý anh là kiểu người 2 mặt íiiii)
Người trước bày đặt tỏ ra nữ thần bán manh, mỗi ngày tung tăng chạy đến trước mặt bạn, hết làm nũng thì lại nhõng nhẽo, một khi bạn không có ở đó, người sau chính là vén tay áo lên hướng người ngoài nói bậy, nửa tiếng mà không nói một chữ thô tục nói xấu bạn thì không được.
Gặp mấy người, thì hỏi một câu, “Thật hay giả, nhìn không ra là loại người này a.”
“Cậu còn không hiểu tôi sao? Tôi còn tự mình nói bừa bôi đen cậu ta sao, nếu không phải chính mắt thấy, tôi cũng không tin đâu.”
“Cũng đúng.”
Cho nên nói, miễn là thiết lập quan hệ đủ vững chắc, chiều hướng dư luận sẽ nghiêng về phía bạn.
Từ điểm đó nói lên, Mạnh Hành Du hoàn toàn đứng trong cái giới hạn đó của anh.
Không có thiện cảm, ấn tượng kém, cũng lười đi tìm hiểu.
Hoắc Tu Lệ nói anh sợ súng, một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, còn nói hầu hết nữ sinh chính là tiểu thiên sứ, chỉ do vận khí anh không tốt nên không gặp được thôi.
Trì Nghiên cảm thấy cậu ta chính là động vật ăn tạp không kén ăn, bạn gái quen lâu nhất cũng không được 1 tháng, còn không biết xấu hổ nói anh không gặp phải thiên sứ? Giỡn chơi sao.
Trì Nghiên nghe xong nửa ngày, xem như cũng hiểu cái thứ nội hàm mà Mạnh Hành Du nói, anh nhìn hai lon Red Bull trên bàn, trong thời gian ngắn không biết là bực mình hay là cạn lời nữa.
Lời đồn đãi bên ngoài hiện tại đã lên đến trình độ ‘anh không được’ rồi sao?
Mạnh Hành Du vẫn ngồi xổm trước mặt, giống như nếu hôm nay anh không uống hết hai lon Red Bull này, thì hai người chắc chắn cùng giống loài.
Trì Nghiên không thích giải thích, tin đồn lúc sơ tam khi đó, anh cũng không thèm giải thích lời đồn đãi bên ngoài, thanh danh coi như đã đen nghịt rồi, nhưng cũng giảm bớt phần nào mấy nữ sinh bu xung quanh, tai anh cũng được thanh tịnh hơn bao giờ hết.
Trì Nghiên vẫn không rõ là Mạnh Hành Du thật tin mấy lời đồn đãi bên ngoài, hay là đang chơi trò kịch bản giả hồ đồ để đợi anh nhảy xuống hố.
Lời nói tập trước trong đầu, anh ngồi thẳng, mới vừa mở miệng, “Cậu nghe….”
Chưa nói được ba chữ, Hoắc Tu Lệ ở phía sau đã rống lên:
“Ngô Tuấn Khôn, viên đạn cậu bắn hướng nào đấy, ông đây bị chết rồi.”
Thao tác của Ngô Tuấn Khôn chính là đồng đội là tử huyệt, kết cục hoặc là thắng, hai là cùng chết, cũng rống lại: “Ai kêu mẹ nó cậu thò đầu ra, không còn nhiều máu mà cứ đòi xuất kích.”
“Đắc ý cái rắm, chống mắt lên mà xem này, cậu cứ ở đến cuối cùng chờ tôi”
Mạnh Hành Du chớp mắt, đối với loạt tình hình chiến đấu kịch liệt không có hứng thú gì, hỏi Trì Nghiên lời anh vừa nói, “Tôi nghe cái gì?”
Trì Nghiên nhẫn nại nói lại, “Cậu nghe ai….”
“Cậu thế nào đã chết rồi, ông đây dùng chân còn chơi giỏi hơn cậu, rác rưởi.”
Binh đoàn bóng ma bao phủ đỉnh đầu của Hoắc Tu Lệ, tiểu bá vương trường Số Năm lại một lần nữa bùng nổ.
“…..”
Nhẫn nại của Trì Nghiên đến cực hạn, từ chỗ ngồi đứng lên, cầm điện thoại ném trong ngăn bàn, cầm hai lon Red Bull đi ra ngoài, lúc đi ngang qua Mạnh Hành Du nói một câu lạnh lùng, “Đi ra ngoài.”
Mạnh Hành Du nhảy nhót đi theo ra, Trì Nghiên không đi xa, thời gian nghỉ trưa nên cả trường đều yên tĩnh, hành lang cũng không có ai, anh đi đến cửa cầu thang rồi dừng lại, rốt cuộc hỏi một câu hoàn chỉnh, “Cậu nghe ai nói?”
Mạnh Hành Du tất nhiên sẽ không tiết lộ Sở Tư Dao, qua lao nói, “Nghe giang hồ đồn.”
“Nói nghe một chút.” Trì Nghiên đặt hai lon Red Bull trên cầu thang, người dựa vào tường, trên mặt không nhìn ra cảm xúc, “Đều đồn cái gì.”
Mạnh Hành Du cho rằng anh còn chưa biết, tiến lên hai bước, nhẹ giọng nói,”Sinh hoạt cá nhân hỗn loạn, tốc độ thay bạn gái còn nhanh hơn lật sách, cậu không biết sao?”
Trì Nghiên “A” một tiếng, trả lời đúng sự thật, “Không biết.”
“…..”
Lời này muốn phải trả lời thế nào đây.
Trì Nghiên trầm mặc hai giây, hỏi tiếp, “Còn truyền cái gì nữa?”
Mạnh Hành Du nói, “Giang hồ kì thật đối với cậu cũng khá tốt, nhưng tôi đã hành tẩu giang hồ nhiều năm, một chút ý ngầm này, bọn họ không nói tôi cũng có thể hiểu được.”
Nghỉ hè, Mạnh Hành Du nghe bạn kể về một quả dưa, người đó cô chưa gặp qua, nhưng quả dưa đó đúng làm cho mọi người mở rộng tầm mắt.
Chính là một tên phú nhị đại ra nước ngoài học Đại học, nghỉ hè về nuớc lại lén lút đi xem nam khoa. Lúc này mới thành niên có bao lâu, thân thể đã quá sức như vậy rồi, Mạnh Hành Du nghe xong cảm thấy vừa buồn cười vừa cạn lời.
Con người muôn hình muôn vẻ lại nghe ngóng được nhiều, buổi sáng Sở Tử Dao bát quái với cô về chuyện của Trì Nghiên, cái gì mà sinh hoạt cá nhân hỗn loạn, sớm ba chiều bống uổng có gương mặt đẹp, cô không tự giác lại nghĩ tới cái tầng nghĩa này.
Trì Nghiên không vội mà vẫn ung dung nhìn cô, “Ý ngầm gì?”
Mạnh Hành Du cảm thấy vị công tử này đúng là cầm được thì buông được, “Hà tất phải nói lộ liễu như vậy, cậu yên tâm, lời đồn đãi dừng ở sự khôn ngoan, tôi sẽ giữ bí mật cho cậu.”
Lúc này thì Trì Nghiên hiểu rồi.
Không phải do giang hồ đồn, mà đó là phong cách của Mạnh Hành Du, ăn dưa phải bỏ thêm chút ít gia vị nữa.
Anh hình như lúc đầu đánh giá cao cô quá rồi.
Trì Nghiên cười lạnh, “Mạnh Hành Du, đầu cậu bị sét đánh trúng sao?”
Mạnh Hành Du sửng sốt vài giây, cười ra tiếng: “Không biết, chỉ là mẹ tôi nói lúc tôi sinh ra mưa bão sấm chớp đùng đùng, có lẽ vận mệnh của tôi hơn hẳn người thường, sao thế?”
“…..”
Trì Nghiên chưa gặp qua nữ sinh như vậy.
Mấy cái từ như kịch bản vương, kỹ nữ tâm cơ, lục trà nữ (*) dùng trên người cô, nghĩa xấu cũng có thể biến thành ca ngợi.
(*) lục trà nữ: green tea bitch, chỉ những người đã bán thân mà còn thích giả ngây thơ.
Trì Nghiên không có tâm tình nói tiếp nữa, suy nghĩ thăm dò cũng tan thành mây khói, đi thẳng về hướng phòng học.
Mạnh Hành Du gọi anh lại, nhìn hai lon Red Bull trên cầu thang, “Lễ gặp mặt của tôi cậu không cần sao?”
Trì Nghiên quay đầu liếc cô một cái, âm cuối còn kéo dài, tức giận nói: “Không, cần——”
Ánh mắt Mạnh Hành Du cố ý vô tình đảo qua nửa người dưới của anh, hoài nghi hỏi, “Có phải cậu ngại hay không?”
Trì Nghiên dừng một chút, nhìn phía trước khẽ nâng cằm, không đầu không đuôi nói, “Phía trước là WC nam đấy.”
Mạnh Hành Du ngẩn ra, “Cái gì?”
Trì Nghiên cười đến ác liệt, có vài phần nghiến răng nghiến lợi, “Đi cùng không? Tôi cho cậu xem thử tôi có được hay không?”
Mạnh Hành Du: “….”
Cuối cùng, hai lon Red Bull kia lọt vào bụng của Mạnh Hành Du.
Đồ uống mà đàn ông mạnh mẽ thích đúng là mạnh, mạnh đến nỗi buổi tối cả kí túc xá đã tắt đèn, Mạnh Hành Du lăn qua lăn lại trên giường nửa tiếng vẫn không hề buồn ngủ.
Cô với tay lấy điện thoại trên gối đầu, nhìn thời gian, một người mất ngủ, không bằng tìm thêm người lên mạng cùng.
Mạnh Hành Du mở WeChat, mở cái nick có hình đầu con gấu, trước phát một cái bao lì xì, trên bao lì xì viết: Noãn bảo ra đây nào, trò chuyện một chút đi.
Noãn bảo lúc sau gửi lại một bao lì xì, còn hào phóng hơn cả cô, có hai tờ, trên đó cũng viết chữ: Con heo nhỏ Du Du chỉ với chút tiền đã muốn gọi tớ lên sao, chết cũng tính toán đòi hỏi như vậy.
Hình như đúng vậy.
Chuyện giữa khuê mật, nói vật chất thì đúng là xem thường tiền bạc mà.
Mạnh Hành Du không phát thêm tờ nào nữa, trở về nguyên trạng, tiếp tục giao lưu bình thường
—-“Noãn bảo, cậu còn nhớ người lần trước tớ kể không, ở trên cao tốc xin WeChat người ta nhưng bị từ chối đó?”
Chuyện này Mạnh Hành Du cảm thấy rất mất mặt nên không nói cho ai.
Chỉ là cô và Bùi Noãn từ ở nhà trẻ đã cùng mặc chung cái váy mà lớn lên, thân thiết như vậy, mất mặt sao? Không tồn tại.
Càng là chuyện mất mặt, Mạnh Hành Du càng phải nói với cô ấy, cái loại xấu hổ này, chia một nửa cho khuê mật, chính là chất dẫn cháy gia tăng tình hữu nghị.
Bùi Noãn không biết lại đang thông đồng với nam sinh nhỏ nào, 5 phút sau mới trả lời.
-“Sao thế, còn có phần kết sao?”
-“Có có, tớ nói cậu nghe, hôm nay tớ lại thấy cậu ta.”
-“Khoan đã, cậu đừng nói với tớ, cậu ta chở thành bạn cùng học với cậu, sau đó hai người trở thành bạn cùng bàn, mỗi ngày sớm chiều ở chung hay tuỳ tiện cấu kết cùng nhau nha.”
Mạnh Hành Du cảm thấy khuê mật này của cô đúng là quá ghê, đoán việc như thần.
-“Sao cậu biết thế, cậu đặt camera trên người tớ sao? Trời ạ, cậu đúng là biến thái.”
-“Không có, tiểu thuyết truyện tranh đều viết thế mà, cậu thiếu đánh rắm, ngủ nhanh đi, tớ còn đang thông đồng với nam thần, đừng quấy rầy tớ yêu sớm, hehe.”
“….”
Quên đi, thế giới này không đáng.
Mạnh Hành Du để điện thoại trên gối, lấy chăn trở mình, nhắm mắt cưỡng chế mình đi vào giấc ngủ.
Không biết có phải do ban ngày lượng tin tức thu được có phải quá nhiều hay không, hay là do câu nói buổi trưa “Tôi cho cậu xem thử tôi có được không” của Trì Nghiên kia, Mạnh Hành Du lại mơ một giấc mộng không thể tả nổi.
Tình tiết sự việc không nhớ rõ, chỉ có một cảnh tượng làm phiền cô suốt một đêm.
Trì Nghiên còn mặc quần áo ngày hôm nay, một bộ đen tuyền, bọn họ ở chung một phòng, cái này không phải đáng sợ nhất, mà là bên trong phòng còn có cái giường, hơn nữa cô còn nằm dưới, thật quá đáng.
Trì Nghiên hình như mới tắm, tóc rơi xuống vài giọt nước tí tách, không biết ở đâu mà bay ra cái gọng kính viền vàng, quần áo nửa người trên không có, cảm giác cô thấy trong mơ kia quả thật đúng là một tên văn nhã bại hoại.
Nhưng cô có sóng to gió lớn nào mà chưa thấy qua, nhiều năm truyện đam mỹ đã được cô nắm rõ như lòng bàn tay, cô an ủi chính mình không có gì, sau đó mấy cái cần thấy cũng đến rồi.
Tay cô bị Trì Nghiên giữ lấy, hướng đến dây lưng quần của anh, thậm chí có xu hướng dời xuống dưới, cảm xúc kia, tư thế kia, bầu không khí kia….
Nga, đúng rồi, anh còn có lời kịch, cái loại mà vừa nghe đã cảm thấy xấu hổ, mấu chốt là giọng nói còn đặc biệt dễ nghe, câu hồn phách của người ta mà.
“Mắt thấy mới là thật, cậu mở to mắt nhìn rõ xem tôi làm thế nào.”
“Cậu nhìn trần nhà làm gì, nhìn tôi, nhìn xuống xem.”
“….”
Mạnh Hành Du tỉnh lại vì bị cái giấc mơ này doạ sợ, một đầu mồ hôi lạnh, nhịp tim đập đến 200, cho đến khi đến lớp học cũng chưa khôi phục lại được.
Bạn học trong lớp đến cũng gần đủ, Trì Nghiên cùng mấy nam sinh đang phát sách bài tập, Mạnh Hành Du kéo ghế ra ngồi vào, thấy bàn học chất đầy sách vở, có chút mông lung, “Sách nhiều như vậy sao?”
Trì Nghiên lại ném 2 quyển sách trên bàn học, nghe thấy cô lầm bầm, khoé miệng hạ xuống, “Chia ra, đây là của hai người.”
Trong mơ cũng là giọng nói này, chỉ là càng thêm vẻ nghẹn ngào một chút, Mạnh Hành Du nhịn không được ngẩng đầu lên nhìn anh.
Trì Nghiên hôm nay đã thay đồng phục, không giống hôm qua cả người toàn màu đen, tinh thần cũng tốt hơn nhiều, không có cảm giác suy sút như hôm qua. Vóc dáng của anh cao so với nam sinh cùng tuổi, ống quần cao hơn một chút, lộ ra mắc cá chân, có chút xương xẩu, tạo nên cảm giác mới mẻ.
Vẫn là bộ đồ thể dục xanh trắng, người khác mặc vào cảm thấy hơi thô, nhưng trên người anh thì đến cả giá trị quần áo cũng phải tăng một bậc.
Cho nên nói ông trời thưởng cơm ăn thực làm người ta giận.
Khoan….Từ từ.
Mạnh Hành Du cuối cùng cũng nhìn ra trọng điểm, hèn gì cảm giác anh hôm nay có chút gì đó không giống, đồng phục sao mà mạnh đến nỗi thay đổi khí chất một người được.
Người anh em này, cái gọng kính vàng trên mũi từ đâu ra vậy? Có phải đi vào trong mộng của tôi rồi trộm đi không, cậu nói, cậu nói đi.
Mạnh Hành Du hoảng sợ, trong lòng như có cơn lốc bay qua, mơ hồ không phân được đây là thật hay mơ.
Nam sinh tuổi này mang gọng kính vàng hiếm ai không đem lại cảm giác ông cụ non.
Khí chất văn nhã cấm dục trên mặt anh được cái gọng kính này đến gãi đúng chỗ ngứa, giá trị nhan sắc này chỉ có tăng chứ không giảm, giữa mày như có như không khí chất lạnh lùng, thoạt nhìn càng giống học bá, chỉ là khác với mấy nam sinh mọt sách lớp thường, anh chính là học bá đặc biệt nhất trong giới học bá.
Mạnh Hành Du không biết trúng cái độc gì, lúc ánh mắt đảo qua hông anh, nhìn lưng quần hỏi, “Thắt lưng của cậu đâu?”
Hỏi xong đừng nói Trì Nghiên, cả cô đều ngốc luôn rồi.
“….”
“…….”
Tay cầm sách của Trì Nghiên dừng ở không trung.
Mạnh Hành Du thật muốn tát cho mình một cái, liền giảng hoà, “Không phải, ý tôi là sợ quần cậu rơi xuống, bây giờ cậu là lớp trưởng, là đại biểu hình tượng của lớp chúng ta.”
Mẹ nó Mạnh Hành Du, mày vẫn nên câm miệng đi, bóp eo lại mà đánh rắm đi.
Trì Nghiên để hai quyển sách trên bàn phía sau, lui ra sau hai bước, một tay ôm chồng sách, một tay chống bàn, “Cậu chú trọng hình tượng như vậy thì cách xa tôi một chút.”
Mạnh Hành Du không đuổi kịp tiết tấu, “Vì sao?”
“Tôi sợ cậu không khống chế được, đi lên kéo quần tôi xuống.”
Trì Nghiên dùng ngón trỏ đẩy mắt kính, để lại cho cô một bóng lưng tiêu sái.
Mạnh Hành Du: “…..”
???????
Đúng là gặp quỷ mà.