Sau khi kỳ nghỉ đông thì không còn phải huấn luyện hay thi đua gì nữa, Mạnh Hành Du cảm thấy như bản thân như bị thời gian đẩy về phía trước.
Tết giống như là chuyện của ngày hôm qua, đến khi hồi hồn lại thì đã hết nửa học kỳ rồi.
Kỳ nghỉ ba ngày dịp 1/5 kết thúc, sau khi quay lại trường thì Đào Khả Mạn và Sở Tư Dao bắt đầu hỏi Mạnh Hành Du về chuyện tổ chức sinh nhật 18 tuổi của cô.
Mạnh Hành Du cũng không có cảm giác đặc biệt gì lắm đối với ngày sinh nhật năm nào cũng có này.
Nhưng mọi người lại bị học tập ép tới nổi không thở được, nên muốn mượn cơ hội này để quẩy.
Sinh nhật của Mạnh Hành Du là vào thứ Bảy, cả đám thảo luận cả tuần cũng chưa có kết quả gì, cuối cùng cô chịu không nổi nữa bèn gõ trống quyết định cuối tuần đến vùng ngoại ô phía Nam cưỡi ngựa, bên đó có rất nhiều trang trại, chỗ ăn nhậu chơi bời gì cũng có, buổi tối còn có thể nướng BBQ nữa.
Hai năm trước bố Mạnh có mua một trại nuôi ngựa ở vùng ngoại ô phía Nam, quy mô cũng khá ổn, lúc Hạ Tang Tử chưa đến Lan Thị học thì hai người họ cùng với Bùi Noãn thường xuyên đến đó chơi.
Lúc đó Mạnh Hành Chu còn giận dỗi với gia đình nên vẫn luôn không đi theo bọn họ.
Cả đám người nghe nói đến trại nuôi ngựa của nhà Mạnh Hành Du chơi thì cực kỳ phấn khích, chỉ thiếu không đếm ngược từng ngày trên đầu ngón tay mà thôi.
Năm sau Cảnh Bảo làm cuộc giải phẫu lần thứ hai, còn đang trong thời kỳ dưỡng bệnh cho nên Trì Nghiên cũng chưa nói là có trở về hay không, nhưng thật ra trước một tháng đã hỏi Mạnh Hành Du muốn quà gì rồi.
Hồi sinh nhật vào tháng Ba của Trì Nghiên thì Mạnh Hành Du có gửi cho anh một cái cà vạt như một món quà, được Trì Nghiên xem như bảo bối còn đăng lên vòng bạn bè mà khoe khoang một phen làm quấy nhiễu cả đám người.
Mạnh Hành Du lúc chọn quà cho người khác thì hay lắm, mà lúc đến lượt mình thì ngược lại không biết muốn cái gì.
Ngay từ đầu Mạnh Hành Du còn nói sao cũng được, không đưa quà cũng chả sao cả nhưng Trì Nghiên chỉ coi như không nghe thấy, ngày nào cũng hỏi mà vẫn chưa hỏi ra được cái gì, thế là có một lần mạnh mẽ hào hùng anh nói: “Hay là tớ tặng cậu một chiếc xe nhé.”
Mạnh Hành Du căn bản không tin, còn nói giỡn: “Được thôi, tớ thích Lamborghini á, càng đắt càng tốt.”
Trì Nghiên không trả lời, ngày hôm sau anh trực tiếp gửi các mẫu xe ô tô do nhân viên bán hàng ở đại lý 4S chụp qua máy Mạnh Hành Du, hỏi cô thích mẫu nào, cứ vẽ một cái vòng vào xe đó để anh đi đặt hàng, sau hai ngày là có thể kêu người đưa thẳng đến gara nhà cô ở Nguyên Thành.
Mạnh Hành Du hoang mang hoảng sợ, hỏi: “Có phải buổi tối cậu mặc quần áo bó đi cướp ngân hàng không hả?”
Trì Nghiên: “……..”
Cổ phần của công ty nhà họ Trì đều chia cho ba chị em một phần, hoa hồng mỗi năm không ít, hơn nữa còn có tiền mừng tuổi và tiền kiếm thêm nhờ làm biên kịch thì tiền tiết kiệm của Trì Nghiên cũng khá đáng kể.
Trì Nghiên suy nghĩ một lát rồi chụp màn hình số dư thẻ ngân hàng của mình qua máy của Mạnh Hành Du, ngữ khí còn rất tiếc nuối: “Bây giờ tớ chỉ có thể cho cậu nhiêu đây thôi, cậu đừng có chê ít, tớ sẽ kiếm tiền nữa, sau này mua cho cậu nhiều hơn nữa.”
Mạnh Hành Du phải đếm vài lần mới rõ ràng được sau hai chữ số đầu tiên là bao nhiêu con số 0.
“……”
Mạnh Hành Du vẫn luôn cho rằng mình chính là tiểu phú bà, tiền thì cứ tuỳ tiện tiêu còn tiền tiết kiệm cũng có không ít, muốn mua gì thì cứ mua cái đó.
Cho đến khi cô nhìn thấy hình mà Trì Nghiên gửi đến thì cô mới biết được, cái gì gọi là giàu có, cái gì gọi là tiền tiết kiệm.
Tiền tiết kiệm này của Trì Nghiên đừng nói là mua một chiếc xe, ngay cả mua một căn biệt thự ngay bờ sông cũng còn dư nữa là.
Thần linh mẹ nó gì mà bây giờ chỉ cho nhiêu đây thôi.
Mạnh Hành Du đương nhiên không thể nhận xe của Trì Nghiên, dừng một chút, cô sợ Trì Nghiên sẽ thật sự vung tay mua chiếc xe khó tiêu thụ như này làm quà, thế là chọn đại một món nào đó: “Vậy cậu cứ đưa cho tớ một con gấu đi, tối tớ ôm nó đi ngủ.”
Trì Nghiên đối với câu trả lời này rất không vừa lòng, nhưng không muốn đi ngược lại với mong muốn của bạn gái, thế là thương lượng một câu: “Hay là tớ mua cho cậu miếng ngọc bích nha, sau đó khắc thành hình con gấu tặng cho cậu?”
Mạnh Hành Du không biết nên khóc hay cười nữa: “Chẳng lẽ buổi tối tớ ôm cục đá ngủ hả?”
Trì Nghiên hiển nhiên lại bắt sai trọng điểm, anh trầm mặc một lát rồi bổ sung: “Cậu yên tâm đi, tuyệt đối sẽ to cỡ như cậu vậy á.”
……????
Ngọc bích to cỡ người á hả?
Người anh em à, nhà cậu có bao nhiêu quặng thế hả????
Mạnh Hành Du sợ Trì Nghiên làm ra sản phẩm gì có giá trên trời nên cứ mãi dặn dò: “Tớ không cần đâu, tớ muốn con gấu truyền thống nhất, con gấu búp bê á, là cái loại mà đơn giản không xa hoa đó.”
Trì nghiên thở dài một hơi, không tiêu tiền được nên cực kỳ tiếc nuối: “Tớ muốn cho cậu thứ tốt nhất.”
Mạnh Hành Du cực kỳ kiên định, hơn nữa còn không thích xa hoa: “Có câu lễ khinh tình ý trọng, cho dù cậu đưa cho tớ một cọng cỏ nói đây là báu vật vô giá thì tớ cũng thích.”
Trì Nghiên hồi lâu không nói chuyện làm Mạnh Hành Du tưởng rằng anh suy nghĩ thêm cái gì mới nữa, nhưng còn chưa lên tiếng thì bên đầu dây kia đã truyền đến một thanh âm u ám: “Mạnh Hành Du, có phải cậu khinh thường tớ hay không?”
Mạnh Hành Du: “…….Hả?”
Trì Nghiên tiếp tục hỏi: “Ở trong lòng cậu, tớ là loại người chỉ biết tặng một cọng cỏ một sợi tơ vào sinh nhật 18 tuổi của bạn gái hả?”
Mạnh Hành Du hơi nâng giọng: “Tớ không có, tớ chỉ nói tương tự thế thôi mà.”
Trì Nghiên tiếp tục: “Vậy sao cậu không muốn con gấu làm bằng ngọc bích chứ? Hoặc không thì muốn chiếc xe hơi cũng được mà.” Trì Nghiên càng nghĩ càng buồn bực, cẩn thận nghe ra còn có chút oan ức nữa, “Bạn gái của nam sinh lớp chúng ta đến sinh nhật đều đòi bạn trai nói muốn vài chục món đồ xa xỉ, Mạnh Hành Du, sao cậu không đòi tớ chứ?”
“……..”
Hỏi học sinh cấp 3 hàng xa xỉ thì cô bạn gái này còn không phải là quỷ hút máu sao.
Mạnh Hành Du suy nghĩ, sao Trì Nghiên đến nơi khác học mới có nửa năm thôi mà giá trị quan đã bắt đầu vặn vẹo rồi.
Cuối cùng chỉ vì chuyện tặng quà này mà Mạnh Hành Du tốn hết gần 1 tiếng, vắt kiệt hết kiến thức văn học vốn có của mình mới miễn cưỡng có thể kéo giá trị quan của Trì Nghiên trở về với quỹ đạo, sau đó nhượng bộ chịu tặng cô một con gấu bông đơn giản.
Hôm thứ Tư, Trì Nghiên gọi một cuộc điện thoại cho Mạnh Hành Du.
Anh nói cuối tuần trường học có việc nên chỉ có thể về Nguyên Thành được hôm thứ Sáu, rồi sáng sớm hôm sau phải bay về, nên chỉ có thể cùng cô đón sinh nhật trước một ngày, còn hoạt động cưỡi ngựa cuối tuần thì không tham gia được.
Mạnh Hành Du không có ý kiến gì cả.
Trì Nghiên nói thứ Sáu xuống máy bay sẽ trực tiếp đến trường tìm cô, bảo cô cứ ở lớp học được, sau đó Mạnh Hành Du nói được.
Thứ Sáu tan học, Mạnh Hành Du trước tiên về ký túc xá đổi quần áo, dù sao mặc đồng phục đi cũng có hơi phô trương.
Mạnh Hành Du cũng không muốn ăn diện quá mức, mà quần áo ở ký túc xá cũng không nhiều lắm, nên cô lấy tất cả ra thử hết một lần, cuối cùng chọn một chiếc áo sơ mi trắng cùng chiếc áo len, bên dưới thì là váy xếp ly và đôi vớ đến đầu gối.
Sau khi thay quần áo xong thì Trì Nghiên gửi tin nhắn tới nói là mới lên xe taxi, Mạnh Hành Du thấy vẫn còn kịp giờ nên làm tóc rồi trang điểm một chút.
Tóc ngắn thì phải cắt tỉa thường xuyên, Mạnh Hành Du kỳ này bận rộn nên tóc ngắn ngang tai nay đã dài đến cổ rồi, tóc không dài không ngắn này có hơi kỳ.
Mạnh Hành Du lấy máy sấy vừa uốn vừa thổi, mất cả nửa ngày cũng không hài lòng, cuối cùng cô đơn giản làm hai búi tóc nhỏ hai bên bằng dây thun, nhìn cũng được hơn vừa rồi, chỉ là có hơi thiếu cái gì đó.
Mạnh Hành Du nhớ ra trong tủ quần áo còn có một cái mũ Beret, thế cho nàng cô chạy đi lấy, sau đó lại uốn tóc mái trên trán hơi cong một tí, rồi lại đánh tí son môi, lại xách thêm cái túi đeo chéo nhỏ. Tiếp đó, cô xoay vài vòng trước gương, lúc này mới hài lòng mà huýt sáo với bản thân.
Cô chính là muốn cái loại trang điểm nhưng nhìn không giống như trang điểm, vẫn tạo nên cảm giác rất tự nhiên trong mắt người khác.
Lúc Trì Nghiên gọi điện thoại đến thì Mạnh Hành Du cũng sửa soạn xong xuôi rồi, sau đó hai người hẹn gặp nhau ở cổng trường.
Mạnh Hành Du chạy vèo ra khỏi ký túc xá, nhưng lúc đến gần cổng trường thì lại chậm bước chân lại, làm ra vẻ “tớ là người bình tĩnh nhất thế giới không nôn nóng gặp cậu tí nào hết trơn”, sau đó tung tăng đi bước nhỏ đến chỗ Trì Nghiên.
Nói ra cũng trùng hợp, hai người rõ ràng không hẹn nhau gì cả nhưng lại mặc chiếc áo sơ mi trắng giống hệt nhau.
Ngày thường Trì Nghiên mặc nhiều nhất là áo hoodie hoặc áo thun, cho dù có mặc áo sơ mi thì cũng là kiểu quy củ.
Đây là lần đầu tiên Mạnh Hành Du thấy anh mặc như vậy.
Áo sơ mi sơ vin nửa vạt vào trong dây thắt lưng, còn một vạt vẫn rũ ở bên ngoài, bên dưới là quần jeans màu đen rách ở chỗ đầu gối, đôi boots cao Martin đến che đi mắt cá chân, vừa ngầu vừa quyến rũ.
Vóc dáng anh vốn dĩ đã cao nên chiếc áo rộng bên trên cùng chiếc quần bó sát bên dưới càng làm tôn lên vẻ cao lớn gầy nhưng rắn chắc của anh, không mất đi phẩm chất mà mỗi một cử động đều tiết ra hormone nam tính làm người ta động tâm.
Không biết do lâu rồi không gặp hay do hôm nay Trì Nghiên mặc hết sức phô trương, không giống bộ dáng lạnh lùng ngày thường làm Mạnh Hành Du chỉ nhìn anh thôi mà tim đập nhanh mấy nhịp không thể khống chế, mặt cũng bắt đầu nóng lên.
Muốn lấy mạng mà, đẹp như thế có định cho người khác sống hay không hả.
Trì Nghiên vốn đang cúi đầu chơi điện thoại, khoé mắt chú ý thấy Mạnh Hành Du tới thì khoé miệng giương lên một nụ cười, nhấc chân đến chỗ cô, nếu không phải ở cổng trường không thích hợp thì anh nhất định sẽ ôm cô một cái.
Lần cuối gặp là vào ngày Quốc Khánh, anh đã thấy bộ dáng tóc ngắn của Mạnh Hành Du trong video mấy lần rồi, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên anh thấy chân thật
Trì Nghiên nhịn không được mà nhìn nhiều vài lần, khom lưng nói với cô: “Bạn gái tớ đáng yêu ghê.”
Mạnh Hành Du đâm sầm vào đôi đồng tử của anh, cô hơi lắc đầu rồi lại quay đi nhỏ giọng nói: “Hôm nay cậu rất đẹp trai.”
Trì Nghiên cực kỳ hưởng thụ, nhân lúc cô không chú ý bèn chạm môi lên gương mặt cô, “Bảo bối nhỏ, có nhớ tớ không?”
Mạnh Hành Du ôm mặt, đôi mắt mở to trừng nhìn anh, nhìn trái nhìn phải không thấy ai mới thở phào một hơi, sau đó buông tay đẩy cánh tay của Trì Nghiên một phen, vừa bực mình vừa thẹn thùng: “Trì Nghiên cậu thật sự hơi gan đấy, đây là cổng trường, chú ý ảnh hưởng!”
Trì Nghiên chưa đã thèm mà liếm môi, sát đến bên cạnh Mạnh Hành Du, dỗ dành như nói chuyện với con nít: “Được rồi, vậy chúng ta chờ đến lúc không có ai rồi lại hôn nha?”
“…….Hôn cái quỷ nhà cậu.”
“Được rồi, tớ là quỷ.”
“……..”
Nếu không phải chính tai cô nghe được thì Mạnh Hành Du thật không dám tin mấy câu nói loại này sẽ bay ra từ miệng của Trì Nghiên.
Kinh ngạc thì kinh ngạc nhưng bình tĩnh mà suy nghĩ thì hình như………..Cô cũng không ghét anh như thế.
Xe Trì Nghiên bắt còn chưa tới cho nên hai người chờ ở ngã tư, Mạnh Hành Du thì vẫn luôn không nói chuyện, Trì Nghiên thì không nghe được đáp án mình muốn nên chấp nhất nói: “Cậu còn chưa nói nhớ tớ.”
Mạnh Hành Du mới không thèm cúi đầu trước anh, mạnh miệng đến cùng: “Ai nói tớ nhớ cậu chứ?”
Trì Nghiên “ồ” một tiếng, cụp mắt lặp lại: “Thì ra cậu không nhớ tớ.” Nói xong, anh dừng lại một chút rồi lại nhìn Mạnh Hành Du, khoé miệng chứa ý cười, cũng không giận gì cả, “Nhưng mà tớ nhớ cậu, cực kỳ nhớ, tớ luôn coi cậu như một phần suy nghĩ.”
Mạnh Hành Du ngẩn ra, không rõ đây là hiện thực hay là mơ.
Trì Nghiên tựa hồ đoán được suy nghĩ của cô, nên cầm lấy cổ tay của Mạnh Hành Du, tay nắm chặt tay giống như năm ngoái bị phạt đứng ở ngoài phòng học, nhẹ nhàng chạm vào ngón tay của cô: “Không phải là mơ đâu.”
Mạnh Hành Du nhìn tay kề tay của hai người, chớp mắt một cái thế nhưng lại chớp ra một giọt nước mắt, cô thầm mắng bản thân làm ra vẻ, bèn nghiêng đầu nhìn hàng cây bên đường, sau đó rút tay mình ra, buồn bực nói: “……..Tớ biết.”
Ở đây đã cách cổng trường một đoạn nên Trì Nghiên cũng không e dè nữa mà sát lại gần nắm lấy tay của Mạnh Hành Du, mười ngón tay đan vào nhau nắm trong lòng bàn tay lại nhẹ giọng nói: “Tớ bây giờ nghĩ thế nào sẽ làm thế đó, nếu cậu cảm thấy không tốt thì cứ nói với tớ.”
“Mạnh Hành Du, chúng ta đang hẹn hò và tớ muốn làm cậu vui vẻ.”
“Không phải là sự vui vẻ chỉ cần cười là xong mà là cái loại mà sau nhiều năm nữa, khi cậu nhớ tới những ngày này sẽ vẫn còn cười, cảm thấy sự vui vẻ không hối hận.”
Hô hấp của Mạnh Hành Du ngừng lại, sau khi nhẩm câu nói này tận ba lần trong đầu thì cô mới dùng ngón tay của mình chạm hai cái vào mu bàn tay của Trì Nghiên.
Trên đường xe này đến xe khác nối đuôi nhau chạy qua mang theo một trận gió, thổi mái tóc của hai người trở nên lộn xộn, trong không khí tràn ngập mùi hương của hàng tá quán ăn vặt cùng với mùi hương hoa không biết tên.
Đây là một thế gian hối hả náo nhiệt, là thế gian có giấc mộng của cô.
Giấc mộng ở bên cạnh, còn chân thật hơn cả nhân gian.
Mạnh Hành Du cúi đầu cười khẽ rồi trả lời: “Không, tớ rất vui vẻ.”
Nói xong, cô dừng lại một chút rồi lại bổ sung: “Là loại vui vẻ ở vế sau đấy.”
Lực đạo trên tay của Trì Nghiên tăng thêm, ý cười càng đậm hơn: “Tớ cũng vậy.”
Đây là thế gian tuyệt vời nhất.
Ai cũng luyến tiếc hối hận.
Trì Nghiên đặt bàn ở một nhà hàng Ý, đang ăn cơm thì nhân viên phục vụ đẩy một một chiếc xe ở trên để bánh kem.
Trì Nghiên cùng Mạnh Hành Du hát xong bài chúc mừng sinh nhật, cô còn chưa ước nguyện gì mà trực tiếp thổi tắt nến.
Trì Nghiên có hỏi cô vì sao thì Mạnh Hành Du nói không cần phiền toái ông trời, cô cảm thấy việc gì cũng đều có thể thực hiện được.
Hai người vừa nói chuyện vừa ăn đến tận hơn 10 giờ mới rời khỏi nhà hàng.
Dựa theo sự sắp xếp của các hành động khi yêu sớm vào năm ngoái nên cũng có thêm một hạng mục xem phim điện ảnh nữa.
Trì Nghiên trước đó cũng đã thuê luôn cả rạp chiếu phim ở gần nhà hàng.
Sau khi mua bắp răng và coca xong thì hai người vào rạp ngồi, Mạnh Hành Du nhìn bốn phía thấy trống trơn thì nuốt bắp rang trong miệng xuống, cảm khái từ đáy lòng: “Hủ bại, thật sự quá hủ bại, cái phòng chiếu phim lớn thế này mà chỉ có hai đứa mình.”
Chỗ ngồi ghế đôi không có tay vịn, chỉ giống như một cái sô pha đơn giản cho hai người, sau khi Trì Nghiên ngồi xuống thì cánh tay rất tự nhiên đặt trên vai của Mạnh Hành Du rồi ôm chầm cô lại, cúi đầu nói: “Bạn gái tớ dễ thẹn thùng, cậu thông cảm tí nhé.”
Mạnh Hành Du nhét mấy miếng bắp rang vào miệng của Trì Nghiên, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Cậu không biết trong rạp chiếu phim đều có tia hồng ngoại sao? Làm gì cũng bị nhìn thấy được đấy.”
Trì Nghiên nuốt đồ trong miệng xuống, buồn cười nhìn Mạnh Hành Du, hài hước nói: “Cậu là đang muốn làm chuyện mà không thể bị nhìn thấy được sao?”
“…….” Cái đệch.
Đèn trong phòng chiếu tối xuống, phim điện ảnh bắt đầu được chiếu.
Mạnh Hành Du dịch sang trái cách Trì Nghiên khoảng nửa người, mặt không biểu tình nói: “Phim chiếu rồi, cậu đừng có nói nữa.”
Trì Nghiên duỗi chân ra, khom lưng dựa gần Mạnh Hành Du, cúi đầu uống một hớp nước Coca mà Mạnh Hành Du vừa uống, “Được, tớ không nói.”
Mạnh Hành Du còn chưa kịp thở phào một hơi thì lại nghe anh nói tiếp: “Tớ làm thôi.”
“……..”
Một tiếng tiếp theo, Trì Nghiên đã phát huy đầy đủ sự tinh tuý không nói nhưng phải làm của mình.
Nếu không phải nghịch ngón tay thì là nắn lòng bàn tay của cô, Mạnh Hành Du có trừng mắt nhìn anh vài lần, sau đó anh cũng an phận hơn nhưng không duy trì được 10 phút thì anh lại tiếp tục, nếu không phải chạm vào lỗ tai thì là chạm vào mặt, thậm chí còn muốn chạm lên miệng cô nữa.
Mạnh Hành Du nhìn không bối rối nhưng trong lòng thì có, cô nhìn chằm chằm màn hình lớn giống như rất tập trung xem phim vậy.
Kỳ thật xem cả nửa ngày, ngay cả nam chính là ai cô cũng còn không biết.
Phim cuối cùng cũng đến hồi kết, bài hát kết thúc được bật lên nhưng đèn trong phòng vẫn còn chưa sáng lên nữa.
Mạnh Hành Du lấy cái tay đặt trên đầu cô của Trì Nghiên ra, chuẩn bị đứng dậy rời đi: “Sao bọn họ không bật đèn vậy, tối quá, cậu dùng điện thoại soi đi.”
Trì Nghiên nhấn cô xuống lại chỗ ngồi, còn mình thì đứng lên, thần bí nói: “Không vội, chờ tớ ba phút.”
Mạnh Hành Du còn chưa hiểu gì thì Trì Nghiên đã xoay người xuống lầu, lúc này, có một nhân viên công tác đẩy cửa vào đưa cho Trì Nghiên một đồ gì đó, nhưng trong bóng tối Mạnh Hành Du không thấy rõ nó là gì.
Sau khi nhân viên công tác rời đi và đóng cửa lại thì Trì Nghiên đặt đồ vật trên sân khấu trước màn hình lớn, anh không có đi lên cầu thang bên cạnh mà một tay chống lên sân khấu rồi trực tiếp nhảy lên.
Ở giữa sân khấu được chiếu ánh sáng nên lúc này Mạnh Hành Du mới thấy rõ đồ nhân viên công tác đưa cho Trì Nghiên là gì.
Đó là một cây đàn guitar mà Trì Nghiên lúc nào cũng đeo trên lưng kia.
Trì Nghiên rút cây đàn ra khỏi túi sau đó điều chỉnh dây đàn rồi mới đeo vào trước người.
Mạnh Hành Du mơ hồ đoán ra được anh muốn làm gì, ngay cả tiếng hít thở cũng trở nên nhẹ hơn.
Trì Nghiên búng dây đàn rồi nhanh chóng điều chỉnh âm, sau khi chuẩn bị xong hết thì anh thanh giọng, nói với Mạnh Hành Du đang ngồi ở trên: “Bây giờ Bắc Kinh là 23 giờ 55 phút, ngày mai là sinh nhật của bạn gái tớ, tớ có vài lời muốn nói vào 5 phút cuối cùng năm 17 tuổi của cô ấy.”
Tim Mạnh Hành Du đập lỡ một nhịp, cô không biết nên nói gì mà cứ ngơ ngẩn sững sờ ngồi ở đó.
“Tớ sợ mình nói không hay, không có tài ăn nói, cho nên,” tay phải của Trì Nghiên đảo qua dây đàn, anh ngẩng đầu nhìn Mạnh Hành Du, ánh mắt mang theo ý cười, “Tớ hát cho cậu nghe.”
Mạnh Hành Du rõ ràng cảm nhận được tay mình đang run, bốn phía đều tối mịt, cô cảm thấy may mắn là Trì Nghiên không thấy.
Trì Nghiên vỗ hai cái vào thùng đàn, sau đó là một khúc nhạc nhạo nhẹ nhàng.
Mạnh Hành Du nghiêm túc ngồi nghe, nhưng cũng không nghe được đây là bài hát gì.
Khúc nhạc dạo kết thúc, động tác tay phải của Trì Nghiên chậm lại, nốt nhạc trở nên nhẹ nhàng bay bổng hơn, thế rồi Mạnh Hành Du nghe thấy anh bắt đầu cất tiếng hát.
“Tôi thích nhìn em nhảy nhót
Có đôi khi cãi nhau ầm ĩ với em
Kỳ thật tính tình em tuy thất thường
Ngẫu nhiên cũng sẽ bướng bỉnh, nhưng chỉ cần dỗ dành là sẽ cười ngay.”
Mạnh Hành Du biết Trì Nghiên đánh đàn rất hay, nhưng không biết anh hát cũng hay như thế.
Giọng nói trầm và từ tính, ca từ vô cùng đơn giản nhưng từ chính miệng anh hát ra lại mang theo cảm giác như đang kể chuyện xưa, nhẹ nhàng và dịu dàng.
“Em thiên vị gió núi thét gào, cũng quyến luyến sự hối hả ở cuối hẻm
Em là gió đêm giữa ngày hè, cũng là nắng gắt chói chang
Là em, người đã thắp sáng cho tôi.”
Mạnh Hành Du cảm thấy tất cả trước mắt cô như được bảo phủ bởi một tầng hơi nước.
Trì Nghiên đứng ở dưới ánh đèn sáng, nửa thật nửa giả, vượt trội hơn cả nhưng ngọn núi và con sông cô từng thấy và yêu thích.
Trì Nghiên hát đến khúc này thì ngón tay lại bay lượn trên dây đàn, một đoạn đánh đàn như vang vọng khắp cả phòng.
Nốt nhạc cuối cùng kết thúc, tiết tấu lại trở nên bình tĩnh hơn, sau đó một chùm ánh sáng lại chiếu vào người của Mạnh Hành Du.
Bốn phía tối tăm ảm đạm, chỉ có hai người là sáng chói.
Trì Nghiên nhìn Mạnh Hành Du, hát nốt một đoạn cuối cùng.
“Tôi muốn em cười em ầm ĩ em chạy em nháo
Vô cùng đơn giản không phiền âu
Tôi muốn lúc ngẩng đầu xoay người tỉnh lại từ trong mộng
Thì sẽ được em ôm
Tôi muốn thời gian trôi thật chậm lại
Để được cùng em già đi.”
Khi kết thúc bài hát, Trì Nghiên ôm đàn guitar nhảy từ sân khấu xuống, từng bước từng bước đến bên cạnh Mạnh Hành Du, anh nhìn vào điện thoại thấy vừa lúc đồng hồ chỉ 0 giờ.
Mạnh Hành Du sờ gương mặt không biết từ bao giờ đã đầy nước mắt, cô còn thoát ra khỏi những ca từ đó, chỉ biết nhìn Trì Nghiên, ấp úng cả nửa ngày cũng không nói nên lời cả 1 chữ.
Trì Nghiên duỗi tay ôm lấy Mạnh Hành Du, cách một chiếc đàn guitar nên chỉ có đầu hai người chạm vào nhau.
Mạnh Hành Du nghe thấy được tiếng tim đập của Trì Nghiên, rất loạn, và còn nhanh hơn cả cô nữa.
“Sinh nhật vui vẻ, bảo bối nhỏ.”
Đôi tay của Trì Nghiên vòng qua ôm lấy eo của Mạnh Hành Du, sau khi thoát khỏi cảm giác căng thẳng thì anh nhắm mắt cười, nói ở bên tai cô: “Chào mừng cậu bước vào tuổi 18.”
Mạnh Hành Du không rảnh lau đi nước mắt mà ôm lấy Trì Nghiên rồi cọ trước ngực anh.
“Tuổi 18 có tớ ở bên.” Trì Nghiên cười nói.