Kẹo Nổ Xoài Sầu Riêng

Chương 82 – Cuộc sống sau khi kết hôn
Trước
image
Chương 82
  • Chương 1
  • Chương 2
  • Chương 3
  • Chương 4
  • Chương 5
  • Chương 6
  • Chương 7
  • Chương 8
  • Chương 9
  • Chương 10
  • Chương 11
  • Chương 12
  • Chương 13
  • Chương 14
  • Chương 15
  • Chương 16
  • Chương 17
  • Chương 18
  • Chương 19
  • Chương 20
  • Chương 21
  • Chương 22
  • Chương 23
  • Chương 24
  • Chương 25
  • Chương 26
  • Chương 27
  • Chương 28
  • Chương 29
  • Chương 30
  • Chương 31
  • Chương 32
  • Chương 33
  • Chương 34
  • Chương 35
  • Chương 36
  • Chương 37
  • Chương 38
  • Chương 39
  • Chương 40
  • Chương 41
  • Chương 42
  • Chương 43
  • Chương 44
  • Chương 45
  • Chương 46
  • Chương 47
  • Chương 48
  • Chương 49
  • Chương 50
  • Chương 51
  • Chương 52
  • Chương 53
  • Chương 54
  • Chương 55
  • Chương 56
  • Chương 57
  • Chương 58
  • Chương 59
  • Chương 60
  • Chương 61
  • Chương 62
  • Chương 63
  • Chương 64
  • Chương 65
  • Chương 66
  • Chương 67
  • Chương 68
  • Chương 69
  • Chương 70
  • Chương 71
  • Chương 72
  • Chương 73
  • Chương 74
  • Chương 75
  • Chương 76
  • Chương 77
  • Chương 78
  • Chương 79
  • Chương 80
  • Chương 81
  • Chương 82
Tiếp

Vào năm bốn ĐH, Mạnh Hành Du và Trì Nghiên cùng lấy được chứng chỉ bảo nghiên (*) của trường học.

(*) bảo nghiên: tên đầy đủ là “tiến cử sinh viên mới tốt nghiệp xuất sắc được miễn học thạc sĩ”. Như tên của nó, là người tốt nghiệp không cần thông qua bài kiểm tra viết và các bài kiểm tra sơ bộ khác để xác định kết quả học tập và chất lượng toàn diện của sinh viên thông qua một mẫu đánh giá. Mà thay vào đó thì sinh viên tốt nghiệp xong sẽ được tiến cử bởi trường học (theo Baidu).

Mấy năm nay, hầu hết các phim chuyển thể qua tay Trì Nghiên đều nổi tiếng, nên tiếng tăm trong ngành của anh cũng tăng lên, trở thành bánh thơm trái ngọt mà mấy công ty điện ảnh muốn chộp lấy.

Trì Nghiên tuy yêu thích công việc biên kịch này nhưng lại không muốn làm công cho người ta, thế nên liền hợp tác với hai bạn học khác mở một studio.

Trì Nghiên có tài chính lại có nhân mạch (**), càng có nhiều mạng lưới quan hệ nên sự phát triển ban đầu của studio cũng tính là thuận lợi.

(**) nhân mạch: có nghĩa là quen biết, mối quan hệ. Người có “nhân mạch” tốt tức là có mối quan hệ với mọi người tốt, quen biết rộng, được lòng người. 

Trong bốn năm qua, cứ mỗi khi đến kỳ nghỉ thì Mạnh Hành Du liền đến thực tập tại học viện Thiết kế Kiến trúc, lúc tham gia cuộc thi ở trường cũng giành không ít giải thưởng có tiếng.

Nghỉ đông năm bốn, cô chính thức đến công ty nhà mình làm việc, tự mình phụ trách bộ phận thiết kế của công ty.

Bố mẹ phụ trách bên ngoài còn cô phụ trách bên trong, sau hơn nửa năm đảm nhiệm thì công ty không ngừng phát triển, liên tục giành được hai hạng mục lớn của thành phố.

Sau lễ tốt nghiệp vào tháng Sáu thì Mạnh Hành Du và Trì Nghiên cùng đi đến Cục Dân Chính để đăng ký kết hôn.

Sau đó thì hai bên gia đình chính thức gặp mặt nhau để sắp xếp hôn sự cho hai đứa nhỏ.

Hôn lễ được tổ chức vào kỳ Quốc Khánh, bởi vì mang thai nên Trì Sơ không thể xử lý được, thế là tất cả các chi tiết về đám cưới trên cơ bản đều do Trì Nghiên tự mình sắp xếp.

Mạnh Hành Du hoàn toàn không cần lo lắng gì, chỉ cần yên tâm trở thành cô dâu đẹp nhất trong ngày cưới thôi.

Trước khi thử váy cưới thì Mạnh Hành Du mới vỡ lẽ ra Trì Nghiên toàn sắp xếp hôn lễ theo kiểu Trung Quốc làm giấc mơ áo cưới của Mạnh Hành Du đứng bên bờ vực tan vỡ, làm cô sụp đổ.

Phòng thay đồ.

Mạnh Hành Du kéo chiếc áo long phượng, vừa thấy Bùi Noãn mặc lễ phục kiểu Tây ra thì hâm mộ nói: “Quần áo phù dâu của mấy cậu còn đẹp hơn của tớ nữa!”

Bùi Noãn liếc mắt xem thường: “Cậu đừng có ở trong phúc mà không biết hưởng đại tiểu thư à, bộ đồ trên người cậu đủ mua một căn phòng đấy, còn

Đây là sự thật.

Lễ phục cưới của Mạnh Hành Du là do Trì Nghiên mời mấy nhà thợ thêu chuyên nghiệp may bằng tay, có những chuyện cầu còn không được, cũng không phải cường điệu nếu nói là mặc bộ thủ công trên người.

“Nhưng tớ muốn mặc váy cưới cơ.” Mạnh Hành Du đứng lên bước tới gương toàn thân, đánh giá trái phải rồi cuối cùng thở dài một hơi, “Cái áo này bọc kín mít, cứ y như trái đào thọ vậy đó.”

Bùi Noãn đè bả vai của Mạnh Hành Du lại, khoé mắt nhìn thoáng qua dâu tây ấn trên xương quai xanh của cô, thế là như có ẩn ý cười rộ lên: “Nhãi con à, cậu nói thật đi, có phải cậu và Trì Nghiên là bác sĩ bảo cưới không?” (nguyên văn là phụng tử thành hôn, cũng đồng nghĩa với bác sĩ bảo cưới)

Mạnh Hành Du hất bàn tay của Bùi Noãn ra, không được tự nhiên kéo cổ áo lại: “Phụng cái đầu cậu á, tớ còn muốn học cao học nữa, không muốn làm mẹ sớm vậy đâu.”

“Ngoài miệng thì bảo không muốn,” Cách một lớp quần áo, Bùi Noãn dí tay vào dấu tây ấn của Mạnh Hành du rồi nói tiếp, “Nhưng thân thể thì rất thành thật.”

Mặt của Mạnh Hành Du đỏ ửng lên: “……..”

Nói đến con cái thì năm nay thật đúng là đã xảy ra một chuyện hiểu lầm. (chị em có thể đọc chi tiết ở truyện “Nước cam có gas” nhé)

Hồi lúc tháng 4, kỳ kinh nguyệt của Mạnh Hành Du bị trễ tận 2 tháng, lúc đó cô còn cho rằng mình trúng chiêu rồi, còn khóc lóc thảm thiết đến Lan Thị tìm Hạ Tang Tử nữa chứ.

Cuối cùng lăn lộn một hồi thì chỉ là mất cân bằng nội tiết tố mà thôi.

Vì chuyện này mà tâm trạng của Mạnh Hành Du khó chịu cả gần 1 tháng.

Mạnh Hành Du nói chuyện với Bùi Noãn ở phòng thay đồ, sau đó thì Trường Sinh gọi điện thoại tới nên Bùi Noãn ra ngoài nghe.

Trì Nghiên thay xong lễ phục đi ra thì phát hiện Mạnh Hành Du một mình đứng ngơ ngẩn trước gương to, thế là anh đi qua, từ phía sau ôm lấy eo của cô rồi cúi đầu hôn lên sườn mặt của cô, nhẹ nhàng nói: “Bảo bối suy nghĩ gì đấy?”

Mạnh Hành Du chọc tay anh, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Em muốn mặc váy cưới.”

“Không thích bộ lễ phục này sao?”

“Thích, nhưng em vẫn muốn mặc váy cưới.”

“Vậy để anh bảo bọn họ đưa tới cho em thử.”

Mắt của Mạnh HànhDu sáng ngời, xoay người lại hỏi: “Em cũng có thể mặc váy cưới trong ngày cưới luôn sao?”

Trì Nghiên lắc đầu: “Không thể, ngày cưới vẫn phải mặc lễ phục.”

Mạnh Hành Du cúi đầu xuống hất tay của Trì Nghiên ra, lại đến sô pha ngồi xuống, một mình giận dỗi: “Không mặc thì em thử làm chứ, em không thử.”

Trì Nghiên kiên nhẫn đi qua dỗ dành: “Cứ thử xem, thích bộ nào thì anh mua cho em.”

“Ngày cưới cũng không mặc được, mua về để trang trí à?”

“Mặc ở nhà.” Trì Nghiên nắm tay Mạnh Hành Du, cười nói: “Mặc cho một mình anh xem.”

Mạnh Hành Du lúc này mới vỡ lẽ được ý ngoài lời nói của anh, thế là cô quay đầu, buồn cười nhìn Trì Nghiên: “Anh không cho em mặc váy cưới chắc là vì nó hở nhiều quá đúng không?”

Trì Nghiên gật đầu: “Đúng vậy, kiểu dáng lúc trước em nhìn trúng không phải hở nguyên cái lưng thì chính là kiểu áo quây cúp ngực, không được.”

“Nhưng người khác kết hôn cũng mặc vậy mà!”

“Người khác là người khác, em là em.”

“……..”

Mạnh Hành Du tức đến bật cười, cô nắm lấy cằm của Trì Nghiên, hung dữ nói: “Trì Nghiên à, có phải anh quá bá đạo rồi không?”

Trì Nghiên tuỳ ý cô làm, cũng không phản kháng chút nào: “Đúng vậy, anh bá đạo đấy.”

“Anh còn không nói đạo lý.”

“Đúng vậy, anh không nói đạo lý.”

“Anh biết thế rồi sao còn không thay đổi chứ? Em muốn mặc váy cưới!”

“Anh chết cũng không hối cải.”

“……..Thế thì em không kết hôn.”

“Chúng ta đã đăng ký rồi bảo bối à.”

“Vậy thì ly hôn.”

Trì Nghiên nhướn mày lên, ý cười cũng không giảm, ôn hoà nhả ra ba chữ: “Em đừng mơ.”

“……..”

Mạnh Hành Du hoàn toàn mất bình tĩnh, cô buông cằm Trì Nghiên ra rồi ngồi một góc ở sô pha, không thèm để ý tới anh.

Trì Nghiên ngoắc tay với người nhân viên phía sau rồi nói: “Lấy vài bộ váy cưới mới nhất đến đây để vợ tôi thử xem.”

Người nhân viên hơi cúi người: “Vâng, mời Trì tiên sinh chờ một lát.’

Một lát sau, mấy người nhân viên lần lượt đẩy giá áo đi vào, sau đó xếp thành một hàng trước mặt Mạnh Hành Du.

Mạnh Hành Du không có hứng thú, nhìn cũng không muốn nhìn, cô vẫy tay nói: “Đem đi đi, tôi không thử.”

Trì Nghiên im lặng một lát rồi lại lấy một tấm thẻ trong bóp ra, kẹp ở giữa ngón trỏ và ngón giữa đưa cho người quản lý, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Vậy mua hết đi, nhớ ghi vào tài khoản của tôi.”

Mạnh Hành Du bị chí khí hào hùng của anh làm khiếp sợ, vội vàng đến ngăn lại, sau đó giựt lấy tấm thẻ trên tay của Trì Nghiên rồi nói với người nhân viên: “Mọi người ra ngoài trước đi.”

Đợi sau khi nhân viên ra ngoài hết thì Mạnh Hành Du cầm thẻ, trừng mắt lườm Trì Nghiên một cái: “Anh điên rồi sao, có tiền không có chỗ tiêu à, em mua nhiều váy cưới thế làm gì chứ!”

“Anh kiếm tiền chính là cho em xài, anh thích thế.” Trì Nghiên đứng lên tự mình gỡ xuống một bộ váy cưới kiểu dáng đuôi cá, rồi ôm trên tay nói: “Bộ này đẹp này, em thử xem.”

Mạnh Hành Du không lay chuyển được Trì Nghiên nên đành lấy bộ váy cưới vào trong thay.

Khoá kéo của váy cưới ở đằng sau, một mình Mạnh Hành Du không thể với tới, vốn định kêu nhân viên tới giúp nhưng Trì Nghiên lại không mời mà tự đến.

Chuyện vượt mức cũng đã làm rồi nhưng Mạnh Hành Du vẫn cảm thấy không được tự nhiên khi đối mặt anh lúc quần áo vẫn còn nửa mở như này, cô quay đầu nhỏ giọng nói: “Anh giúp em kéo cái…….”

Trì Nghiên tiến lên, đầu ngón tay cứ gãi hai cái đến bất cứ chỗ nào nó di chuyển, cuối cùng khoá kéo không thể kéo lên thì thôi đi, mà cũng mặc không xong một bộ váy nữa.

Mạnh Hành Du ỡm ờ, khuôn mặt đỏ ửng: “Bên ngoài còn có người đó…….”

Trì Nghiên hôn cô, ánh mắt sâu thăm thẳm: “Bọn họ sẽ không vào đâu.”

Mạnh Hành Du vẫn cảm thấy quá kích thích: “Nhưng mà cũng quá…….ưm…….”

Cuối cùng, bởi vì một vài nguyên nhân không thể miêu tả mà bộ váy cưới đuôi cá kia vẫn được Trì Nghiên mua.

Nhưng rốt cuộc thì Mạnh Hành Du vẫn chưa từng mặc một lần nào.

Vào ngày cưới, Trì Nghiên trở về với truyền thống, anh dùng Thập lý Hồng Trang (***) tới đón Mạnh Hành Du về, suy xét đến tình huống thực tế nên đổi kiệu rước dâu thành xe ô tô.

(***) Thập lý hồng trang là một loại hôn tục ở huyện Ninh Hải, tỉnh Chiết Giang (phía Đông tỉnh Chiết Giang), diễn ra khi gả con gái về nhà chồng, đồ cưới chủ yếu gồm dụng cụ trong nhà cùng các vật dụng dành cho nữ giới, gồm đầy đủ mọi thứ, từ giường chiếu gia cụ đến kim chỉ, do đó đội ngũ đồ cưới kéo dài mười dặm (nguồn: Bachphong119’s blog)

Cùng ngày, không chỉ cô dâu chú rể mà ngay cả nhân viên chụp hình cũng đều mặc áo dài đỏ cả.

Đội ngũ đón dâu thống nhất lái một cùng một mẫu xe, còn trải cả thảm đỏ rồi lái một vòng quanh bên ngoài hồ nước, cực kỳ phô trương.

Khách sạn tổ chức đám cưới cũng chính là nơi mà năm ngoái Trì Sơ kết hôn, đón xong khách khứa thì Mạnh Hành Du về phòng thay đồ thay áo long phượng ra.

Chuyên viên trang điểm tiến lên chỉnh trang lại, sau đó thì người phụ trách đám cưới của công ty nói qua một lần về trình tự nghi thức lát nữa với cô.

Mạnh Hành Du căng thẳng gần chết, cô sợ bản thân gây ra lỗi nên cứ lặp đi lặp lại những chi tiết trong đầu.

Hạ Tang Tử là người từng trải, cô ấy thấy Mạnh Hành Du căng thẳng thế thì đổ một ly nước ấm rồi đặt lên tay cô, lại sợ cô làm trôi hết son môi thế nên cắm ống hút vào, rồi nhẹ nhàng trấn an: “Được rồi, chỉ là hình thức mà thôi, đơn giản lắm.”

Mạnh Hành Du buông ly nước ra, đánh giá bản thân trong gương, cảm giác cười không nổi nữa: “Không đơn giản tí nào hết, cậu nói xem lát nữa có thể nào tớ giẫm lên váy rồi ngã sml không, phim truyền hình đều diễn như vậy đấy.”

Hạ Tang Tử dở khóc dở cười: “Không đâu, cậu cũng đâu có mang giày cao gót.”

“Không được Tang Điềm Điềm à, tớ lại muốn đi vệ sinh nữa.”

“Không phải năm phút trước cậu mới đi sao………”

Mạnh Hành Du kỳ thật không muốn đi vệ sinh, nhưng lại không làm chủ được bản thân, cô đứng lên đi qua đi lại, ai khuyên cũng không dừng.

Mạnh Hành Chu còn đặc biệt xin nghỉ phép quay về tham dự hôn lễ của em gái, nhân lúc hôn lễ chưa bắt đầu thì muốn tới phòng nghỉ dặn dò hai câu, ai dè vừa vào cửa thì nghe thấy Mạnh Hành Du nói: “Nếu anh tớ mà thấy tớ bị mất mặt thì chắc chắn sẽ chê cười tớ nửa đời người luôn cho xem, như vầy đi Tang Điềm Điềm à, lát nữa cậu đừng để anh ấy vào trong hội trường.”

“……..”

Không hổ danh là em gái ruột của anh ấy.

Mạnh Hành Chu đen mặt đi vào, nửa cười nửa không nhìn Mạnh Hành Du: “Em nói không cho ai vào hội trường hả?”

Trong lòng Mạnh Hành Du hẫng một cái, cười nói: “Em nói giỡn mà cẩu ca.”

“Còn chưa kết hôn mà cánh đủ cứng cáp rồi nhỉ, anh thấy hôn này không kết cũng được.” Mạnh Hành Chu xụ mặt, tư thế giả vờ như muốn ra ngoài trói chú rể lại nhấn xuống nước.

Mạnh Hành Du tiến lên cản lại, căng thẳng đến nỗi không muốn mở miệng, trên mặt thì khổ sở nói: “Anh à, em căng thẳng quá, em không muốn lên sân khấu…….”

Mạnh Hành Chu trao đổi ánh mắt với Hạ Tang Tử, cô ấy cũng bất đắc dĩ buông tay.

“Nhiều người ở đây lắm, nếu lỡ như em gây ra lỗi gì thì sao, chắc cả đời này em xấu hổ không muốn gặp ai quá…….”

Mạnh Hành Du đã làm tóc rồi nên Mạnh Hành Chu không chạm vào, cuối cùng anh ấy chỉ duỗi tay ôm lấy cô, hiếm khi không đốp chát với cô: “Không ai dám cười em hết, ai cười em thì anh đánh người đó ngay.”

“Lỡ như Trì Nghiên thấy em quá mất mặt rồi không muốn cưới em thì làm sao đây?”

“Thế anh đây một phát súng bắn chết cậu ta ngay.”

Mạnh Hành Du ngẩn ra, lại hỏi: “Vậy tại sao anh cũng không bắn chết người khác mà lại đánh?”

Mạnh Hành Chu khẽ cắn môi, giọng nói lạnh lùng: “Vất vả lắm mới tìm được cơ hội bắn chết cậu ta, vì sao anh bỏ qua được chứ?”

Mạnh Hành Du: “:…….”

Thật……Đáng sợ…….

Cô cảm thấy mình vẫn đừng nên gây ra lỗi gì thì tốt hơn.

Trải qua sự “an ủi” độc đáo của Mạnh Hành Chu thì tâm tình của Mạnh Hành Du nhẹ nhàng hơn nhiều.

Hôn lễ bắt đầu.

Trong tiếng chúc phúc của người dẫn chương trình, Mạnh Hành Du khoác tay bố Mạnh từng bước đi trên thảm đỏ, sau đó cô được bố Mạnh nắm tay từ từ đặt vào lòng bàn tay của Trì Nghiên.

Trì Nghiên nắm tay cô thật chặt, cùng với Mạnh Hành Du cúi đầu thật sâu với bố Mạnh và mẹ Mạnh đang khóc không thành tiếng dưới sân khấu.

“Giao cho con.” Giọng nói của bố Mạnh hơi nghẹn ngào, vạn câu nói hay ngàn lời thề cũng chỉ có bốn chữ này.

Trì Nghiên gật đầu, trịnh trọng nghiêm túc hứa hẹn: “Con sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt.”

Mạnh Hành Du và Trì Nghiên bước lên sân khấu, trong sự chỉ huy của người dẫn chương trình thì hoàn thành các trình tự còn lại của buổi lễ.

Cuối cùng lúc vợ chồng vái lạy nhau thì Mạnh Hành Du nhìn Trì Nghiên cười, cô phát hiện hốc mắt anh cũng ươn ướt, thế là lén chọc ghẹo anh: “Đừng khóc, nhoè lớp trang điểm đó.”

Trì Nghiên nghiêng đầu cười khẽ, dùng âm lượng chỉ có hai người nghe được nói với cô: “Biết rồi vợ à.”

Mạnh Hành Du âm thầm cười trộm, trước khi đứng thẳng người thì chớp mắt nhìn anh, trả lời: “Không cần khách sáo, chồng à.”

Thời điểm Tết Âm Lịch, Trì Sơ đã hạ sinh một tiểu công chúa, Mạnh Hành Du thì thích vô cùng, lâu lâu cứ đi qua xem đứa bé.

Trì Nghiên thấy cô thích như vậy thì có ngầm hỏi qua, bằng không chúng ta cũng sinh một đứa đi.

Ai dè Mạnh Hành Du lạnh giọng từ chối dứt khoát, nói cô không muốn làm mẹ khi vẫn còn đang đi học, còn muốn thêm hai năm nhàn nhã nữa.

Cuộc sống của nghiên cứu sinh thật sự trôi qua rất nhanh, nhoáng một cái đã qua 2 năm.

Đêm trước tốt nghiệp, luận văn và các vấn đề của công ty đè ép Mạnh Hành Du tới mức thở không nỗi, thế là một ngày nọ khi đang đi làm, Mạnh Hành Du đến phòng trà rót ly nước thì trực tiếp té xỉu trên hành lang.

Trì Nghiên ở nơi khác cùng đoàn phim, sau khi nhận được điện thoại trong nhà thì lập tức mua vé máy bay sớm nhất quay về Nguyên Thành.

Kết quả kiểm tra cho thấy Mạnh Hành Du đã mang thai hơn 2 tháng, té xỉu bởi vì thức đêm và nghỉ ngơi không đủ nên lượng đường trong máu thấp.

Đứa bé này tuy đến hơi đột ngột nhưng cả nhà đều rất vui vẻ.

Sau khi Mạnh Hành Du mang thai thì Trì Nghiên bỏ hết phần lớn công việc trong tay, toàn tâm toàn ý ở nhà chăm sóc vợ.

Lúc đầu thì tinh thần của Mạnh Hành Du cũng không tệ lắm, cũng chống đỡ đến lúc thuận lợi tốt nghiệp xong.

Sau đó lại bước vào giai đoạn nôn nghén, Mạnh Hành Du ăn cái gì là nôn cái đó, ngay cả uống nước cũng có thể nôn nữa, cả người gầy rộc hẳn đi gần như hồi đợt ôn tập cấp 3 năm đó vậy.

Việc này làm gia đình rất lo lắng, thế là Trì Nghiên tìm hai chuyên gia dinh dưỡng tại nhà để thay đổi các món ăn đa dạng cho Mạnh Hành Du, cuối cùng Mạnh Hành Du cũng có thể ăn chút gì đó chứ không có tiếp tục gầy đi nữa.

Giai đoạn nôn nghén ngót ngét hai tháng thì cuối cùng đứa bé cũng chịu dừng, không bao lâu thì đến lịch kiểm tra siêu âm, kỳ kiểm tra này có thể biết được thai nhi có bị dị dạng không.

Trì Nghiên cực kỳ căng thẳng, một tuần trước kỳ kiểm tra thì đều không ngủ ngon.

Mạnh Hành Du biết anh lo lắng điều gì, anh sợ đứa bé giống Cảnh Bảo bị dị dạng bẩm sinh.

Ngày đến bệnh viện, lúc trên xe Mạnh Hành Du nhẹ nhàng nắm lấy tay của Trì Nghiên, cười nói: “Em nghĩ kỹ rồi, cho dù con có thế nào thì em cũng đều phải sinh nó ra.”

Ánh mắt của Trì Nghiên phức tạp, vẫn cảm thấy áy náy: “Là do anh không tốt.”

“Không liên quan gì tới anh cả, ai cũng có số mệnh cả rồi.” Mạnh Hành Du cầm tay của Trì Nghiên đặt lên cái bụng nhô lên của mình: “Đây là quà mà ông trời đã tặng cho chúng ta, không phải sao?”

Trì Nghiên “ừm” một tiếng rồi không nói nữa.

Dường như đứa bé có thể cảm nhận được cảm xúc của bố mẹ, nó ở trong bụng nhẹ nhàng đá một cái.

Hai người ôm những tâm tư riêng mà làm xong đợt kiểm tra.

Có lẽ kỳ vọng trước đó quá thấp cho nên lúc nghe bác sĩ bảo “Đứa bé rất khoẻ mạnh, không có dị dạng gì” thì Mạnh Hành Du và Trì Nghiên đều cảm thấy như được trời cao thương xót sau một trận tai nạn vậy.

Băn khoăn lớn nhất đã được đánh bay, hai vợ chồng thở phào nhẹ nhõm, mà Mạnh Hành Du cũng bỏ công việc ở công ty, yên tâm ở nhà dưỡng thai.

Sau khi bước vào ba tháng cuối của thai kỳ thì chất lượng giấc ngủ của Mạnh Hành Du giảm hẳn, cả đêm ngủ không được, eo đau mà chân cũng đau còn thường bị chuột rút nữa.

Trì Nghiên đặc biệt học cách mát xa từ bác sĩ, mỗi đêm Mạnh Hành Du khó chịu thì liền xoay người mát xa cho cô, hôm sau vẫn đến studio như cũ.

Cuối cùng Mạnh Hành Du cũng tròn lên không ít, còn Trì Nghiên thì gầy hẳn đi.

Ngày dự sinh của Mạnh Hành Du vào giữa tháng Ba, nhưng 1 tuần sau ngày dự tính rồi mà đứa bé vẫn không có động tĩnh gì cả.

Bệnh viện cũng đưa ra tối hậu thư, nếu qua cuối tuần vẫn không có động tĩnh thì phải dùng thủ thuật giục sinh (****).

(****) Kích đẻ (giục sinh) là một thủ thuật y khoa, khi sản phụ đã đến ngày dự sinh (hoặc già tháng) nhưng không có dấu hiệu sinh nở hoặc đã bắt đầu có nhưng diễn biến chậm thì bác sĩ sẽ sử dụng thuốc và thủ thuật y tế để kích thích quá trình chuyển dạ và giúp cho cuộc sinh diễn ra nhanh hơn (nguồn: suckhoedoisong).

Mạnh Hành Du ôm tâm tình bất chấp, cuối tuần vẫn cùng Trì Nghiên ra ngoài ăn uống thả cửa, không phải tôm hùm đất thì là ăn lẩu.

Không biết có phải đứa bé bị mấy món này làm thèm ăn hay không mà nửa đêm Chủ nhật cuối cùng cũng có động tĩnh.

Cả quá trình sinh cũng tính là thuận lợi, Mạnh Hành Du kiên trì sinh thường, đứa bé cũng rất tranh đua, cuối cùng không phải rạch phần bên mà bình an sinh đứa bé ra.

Lúc y tá ôm đứa bé tới thì Mạnh Hành Du đã mệt tới nỗi không mở mắt ra được, đứa bé khóc rất to, cô nghe thấy y tá nói là con trai thì vẻ mặt như đưa đám, nói: “Sao không phải là con gái chứ, phòng trẻ con đều là màu hồng phấn cả.”

Trì Nghiên lau mồ hôi trên trán cho Mạnh Hành Du, an ủi nói: “Con trai cũng được, Du nhãi con em nhìn xem, đôi mắt của con rất giống em.”

Nghe thấy lời này thì Mạnh Hành Du gắng gượng nhìn thoáng qua.

Đứa bé nhăm dúm, y tá còn chưa rửa sạch cho nó nên trên người còn dính máu, hoàn toàn không nhìn ra cảm giác xinh đẹp gì cả, hoàn toàn khác xa bộ dáng dự đoán của cô.

Vừa sinh xong nên đã hao hết tinh thần cũng hơi xúc động, Mạnh Hành Du trực tiếp khóc oà lên, mặt đầy ghét bỏ lớn tiếng kêu: “Xấu quá mà, em mang thai lâu như vậy mà sinh ra cái gì thế này, em muốn sinh lại lần nữa!”

Trì Nghiên: “……”

Bác sĩ y tá: “……..”

Nghe thấy mẹ khóc nên đứa bé cũng khóc lên theo, phòng sinh cứ như bản duet, khóc cực kỳ thê thảm.

Gia đình ở bên ngoài thì sốt ruột, lúc Trì Nghiên đi ra ngoài báo bình an thì mẹ Mạnh khó hiểu, hỏi: “Nếu thuận lợi sao Du Du vẫn còn khóc thế?”

Bố Mạnh ở bên cạnh giải thích giúp con gái: “Em không biết Du Du sợ đau sao, chắc chắn là vất vả lắm rồi, mà khóc như vậy cũng không có lợi cho cơ thể, hay là em vào xem sao?”

Trì Nghiên bất đắc dĩ đỡ trán, anh nghe tiếng khóc của Mạnh Hành Du bên trong thì đầu phình to ra: “Không cần đâu ạ, cô ấy chê đứa bé xấu nên khóc.”

Bố mẹ Mạnh: “……”

Sự ghét bỏ của Mạnh Hành Du đối với con mình kéo dài cả một tuần.

Sau khi xuất viện thì cô vào trung tâm ở cữ, không biết có phải là ảo giác của Mạnh Hành Du không nhưng thằng nhóc xấu xí này hình như nẩy nở một chút, nhìn thuận mắt hơn nhiều so với hôm ở phòng sinh ngày ấy.

Mấu chốt là thằng nhóc này cực kỳ thích cười, đặc biệt là với cô, cười khanh khách đến nỗi nước miếng cũng văng ra luôn.

Vì thế tâm tình của bà mẹ ruột tốt hơn tí, thế nên ngày đó liền đặt biệt danh cho thằng nhỏ, gọi là cơm niêu.

Bảo Tử là từ đồng âm với nhãi con(*****), biệt danh của cô và Trì Nghiên đều truyền lại cho thằng nhóc xấu xí này, Mạnh Hành Du cảm thấy mình đúng thật là một người mẹ vĩ đại mà.

(*****) nhãi con (bảo tể/ bửu tể 煲仔 = con nhóc quý giá), còn biệt danh cơm niêu (bảo tể phạn/ bảo tử phạn 寶崽 飯)

Tên thì được Trì Nghiên đặt, gọi là Trì Toại, ngụ ý là vạn sự đều suôn sẻ, cả đời bình an.

Trên người Mạnh Hành Du không có vết thương nên bình phục nhanh hơn người bình thường, cô ở trung tâm ở cữ dưỡng một tháng, sau khi về nhà thì ồn ào muốn đi làm lại.

Cô cảm thấy không có vấn đề gì cả, nhưng không ai trong nhà ủng hộ cả, từ bà cho đến Trì Nghiên, toàn bộ mặt trận thống nhất phản đối, quân địch quá mạnh nên cô đành phải ở nhà tiếp tục nghỉ dưỡng.

Mẹ Mạnh và Trì Sơ đều có công việc nên không thể giúp đỡ chăm sóc đứa bé được mà bà ngoại và bà nội cũng đã lớn tuổi không còn sức mấy, còn studio của Trì Nghiên thì tháng này phải đuổi kịp ngày khởi quay của hai bộ phim, bận đến tối mặt tối mày.

Mạnh Hành Du không muốn phiền ai cho nên mời một người bảo mẫu và hai nguyệt tẩu (******) đến ở trong nhà, cộng thêm mình nữa là bốn người cùng luân phiên chăm sóc cho thằng nhóc này thì dư dả.

(******) Nguyệt tẩu: nhân viên giúp việc gia đình cao cấp, thường là người chăm sóc các bà mẹ mới sinh và trẻ sơ sinh chuyên nghiệp (nguồn: Baidu)

Cơm niêu lúc mới sinh ra còn tính là nghe lời, cực kỳ dễ nuôi, ăn ngủ rồi ngủ ăn, cũng không có bị gắt ngủ quấy khóc gì cả.

Nhưng sau thôi nôi thì thiên thần nhỏ lập tức biến thành con quỷ nhỏ, ban ngày quậy xong thì tối lại quậy tiếp, vui cũng khóc mà không vui cũng khóc, tính tình cực kỳ thất thường.

Lúc đầu mạnh Hành Du còn rất kiên nhẫn, nhưng sau một tuần thì cuối cùng cũng bùng nổ.

Nguyên nhân là cuối tuần Trì Sơ và Khương Trạch Thuỵ phải đi nơi khác cho nên đứa nhóc Tả Tả không ai chăm sóc, còn Mạnh Hành Du cảm thấy mình ở nhà cũng rảnh nên chủ động ôm việc cháu gái vào người.

Mạnh Hành Du vẫn luôn muốn con gái, bản thân sinh đứa con trai không thoả mãn được nguyện vọng của mình nên thấy Tả Tả thì càng thêm yêu thích không rời.

Ngay khi Tả Tả đến thì Mạnh Hành Du liền chơi cùng con bé, một lớn một nhỏ ở nhà chơi vô cùng vui vẻ.

Cơm niêu ngủ xong thì được nguyệt tẩu ôm xuống lầu đặt trong nôi để phơi nắng, mắt to dòm tới dòm lui, cuối cùng nhìn chằm chằm bà mẹ ruột của mình.

Nguyệt tẩu ở bên cạnh lắc nhẹ nôi, cười nói: “Cô chủ à, thằng bé vẫn luôn nhìn cô này.”

Mạnh Hành Du bỏ miếng gỗ đồ chơi xuống, ngẩng đầu nhìn sang còn làm mặt quỷ với Cơm niêu, kết quả nó không bị doạ mà còn cười khanh khách nữa, bộ dáng quơ tay múa chân cực kỳ đáng yêu.

Tả Tả bị hấp dẫn thế là cũng đứng lên trên thảm, giật nhẹ tay áo của Mạnh Hành Du rồi non nớt nói: “Mợ hai, cháu muốn chơi với em trai.”

Mạnh Hành Du đứng lên dắt tay con bé đi đến trước nôi: “Tả Tả có biết tên của em trai là gì không?”

Tả Tả tựa vào nôi, mắt to trừng mắt nhỏ nhìn Cơm niêu: “Dạ biết, em trai gọi là Cơm niêu.”

Cơm niêu nghe thấy tên mình thì cười rộ lên rồi vỗ tay như trả lời, Tả Tả như phát hiện ra châu lục mới thế nên cũng vui vẻ cười rộ lên, lại gọi tên thằng bé hết lần này đến lần khác.

Mạnh Hành Du cùng nguyệt tẩu ở bên cạnh nhìn đến vui vẻ, cô cầm tay nhỏ của con trai, nhìn Tả Tả hỏi: “Tả Tả thích em trai vậy thì dọn đến nhà mợ ở nhé?”

Tả Tả vỗ tay hoan hô: “Dạ được dạ được, vậy cháu có thể chơi với em trai mỗi ngày sao ạ?”

Mạnh Hành Du gật đầu: “Đương nhiên là được rồi, cháu đừng nhìn thằng bé bây giờ cười, kỳ thật nó thích khóc lắm, không giống như Tả Tả của chúng ta, trong ngoài gì cũng đều là thiên thần nhỏ cả.”

Tả Tả nghiêng đầu ngây thơ hỏi: “Vậy mợ thích Tả Tả hay là thích Cơm niêu ạ.”

Mạnh Hành Du dùng ngón tay vuốt mũi của Tả Tả thì nói đùa: “Thích Tả Tả chứ, Tả Tả nghe lời hơn.”

Tả Tả cười cong cả mắt.

Không khí vui vẻ không duy trì được ba giây thì Cơm niêu trong nôi không biết vì sao đột nhiên khóc lớn tiếng, thanh âm vang rung trời, làm Tả Tả sợ tới mức trốn sau Mạnh Hành Du.

Mạnh Hành Du đã quen với chuyện này nên bảo nguyệt tẩu trông chừng Tả Tả, còn cô thì ôm Cơm niêu trong nôi ra.

Cơm niêu khóc lớn còn giãy giụa như không muốn để Mạnh Hành Du ôm, dỗ dành cả ba phút thế thì Mạnh Hành Du cũng thấy hơi sốt ruột, cô vỗ nhẹ mông của Cơm niêu rồi hung dữ nói: “Trì Toại con mà khóc nữa thì mẹ đưa con cho bà sói(*******) ngay!”

(*******) “Bà Sói” là một cuốn sách được xuất bản vào năm 2011 của tác giả Kim Nhất (theo Baidu)

Không biết có phải uy hiếp có tác dụng không mà Cơm niêu thật sự không khóc nữa.

Đến lúc Mạnh Hành Du tưởng mình có thể thở phào nhẹ nhõm rồi thì cô cảm thấy trên tay thì ấm áp, cô nâng Cơm niêu lên thì phát hiện nó vừa tè dầm, thế là sụp đổ ngay: “Con thế mà còn dám trả thù mẹ sao? Cái thằng mất nết này, uổng công mẹ sinh con ra mà.”

Cơm niêu vừa tè vừa cười, vẫn là bộ dáng không tim không phổi, nhưng vào mắt của Mạnh Hành Du thì là hả hể khi người gặp hoạ.

Một nguyệt tử khác tiến lên ôm Cơm niêu lên lầu tắm rửa, Mạnh Hành Du bị con trai tè ra người thì kêu bảo mẫu chơi với Tả Tả, còn mình thì cũng về phòng tắm rửa.

Vừa mới tắm xong, tóc còn chưa kịp lau khô thì đã nghe tiếng nguyệt tẩu gõ cửa, nói Cơm niêu lại khóc nữa mà ba người dỗ không được nên kêu cô đi thử.

Mạnh Hành Du sụp đổ hoàn toàn, Cơm niêu khóc trong phòng trẻ con còn cô thì khóc trong phòng ngủ, Tả Tả dưới lầu đang chơi xếp gỗ thì nghe thấy hai người song ca cũng khóc lên theo, trong nhà lập tức thành một mớ hỗn độn.

Lúc Trì Nghiên về thì chính là cảnh tượng như vậy.

Nguyệt tẩu thấy nam chủ nhân đã về như được ân đại xá, bước lên giải thích tình huống, Trì Nghiên nghe xong thì vào phòng ngủ xem Mạnh Hành Du.

Mạnh Hành Du ghé vào trên giường nghe tiếng bước chân còn tưởng ra nguyệt tẩu tới thúc giục, cũng bực bội la lên: “Đừng hối tôi tới ngay đây, kiếp trước tôi đúng là nợ thằng nhóc con này mà!”

Trì Nghiên dở khóc dở cười, anh cởi áo khoác ra ngồi ở mép giường ôm chầm lấy Mạnh Hành Du, lại rút một tờ khăn giấy ra lau nước mắt cho cô, nhẹ giọng dỗ dành: “Em khóc cái gì? Ai bắt nạt Du nhãi con của chúng ta mà uất ức vậy hả.”

Mạnh Hành Du đánh Trì Nghiên hai cái, cũng xúc động lên, không biết là tức giận nhiều hơn hay uất ức nhiều hơn nữa.

“Còn có thể là ai nữa chứ, con của anh chứ ai! Em sinh bảo bối gì chứ, phải là oan gia mới đúng, anh cũng không biết cả ngày nó ở nhà bắt nạt em thế nào đâu.”

“Em thay quần áo, anh đi nhìn con xem, thằng ranh con này tè lên người em chỉ bởi vì em khen Tả Tả có hai câu thôi đấy, còn chưa biết nói mà đã mang thù vậy rồi, sau này chắc còn leo lên đầu chúng ta ngồi luôn quá.”

“Em trông nom nó không được đâu, em muốn đi làm, em thức suốt đêm hoàn thành bản vẽ cũng không mệt bằng trông con nữa.”

Trì Nghiên tuỳ ý để cô oán giận, cứ cười chấp nhận hết, chờ cô than xong mới mở miệng: “Vợ vất vả rồi, em nghỉ đi để anh đi giúp em báo thù.”

Mạnh Hành Du ngoài miệng thì oán giận thế thôi nhưng trong lòng cũng xót con, nghe Trì Nghiên nói vậy thì trừng mắt nhìn anh: “Báo thù cái gì chứ, anh so đo với thằng bé làm gì?”

Trì Nghiên nhìn cô không nói lời nào.

Qua một lát, Mạnh Hành Du cười rộ lên, còn lẩm bẩm: “Cũng đúng, em giận nó cái gì chứ, nó có biết cái gì đâu.”

Trì Nghiên đấm lưng cho cô một tí rồi đứng dậy đi ra ngoài: “Lau khô tóc đi, anh đi dỗ Cơm niêu, anh đã đặt nhà hàng rồi, tối nay dẫn em ra ngoài ăn bò bít tết.”

Mạnh Hành Du trao nụ hôn gió cho Trì Nghiên: “Sao chồng lại ngọt ngào thế nhỉ.”

Trì Nghiên giơ tay ra bắt lấy nụ hôn gió rồi đặt ngay ngực của mình, quay đầu lại cười với cô: “Không bằng em, vợ anh là ngọt ngào nhất toàn vũ trụ.”

Lúc lên 1 tuổi, Cơm niêu không còn nhõng nhẽo nữa mà chỉ là hơi dính Mạnh Hành Du.

Tính theo thời gian thì Trì Nghiên dành thời gian cho con trai nhiều hơn một tí, nhưng Cơm niêu lại thân với Mạnh Hành Du hơn.

Lúc Cơm niêu lên hai tuổi thì Mạnh Hành Du lên kế hoạch sinh thêm một đứa nhưng Trì Nghiên lại không đồng ý.

Sinh một mình Cơm niêu đã vất vả rồi nên Trì Nghiên không muốn Mạnh Hành Du phải vất vả thêm lần nữa, anh bảo con trai hay con gái đều được, một đứa là đủ rồi.

Chấp niệm đối với con gái của Mạnh Hành Du không được thoả mãn cho nên chỉ có thể tìm sự an ủi trên người của Cơm niêu mà thôi.

Cơm niêu thừa kế những ưu điểm của bố mẹ, tính cách thì giống Mạnh Hành Du hơn, năng động và thích cười, còn khuôn mặt thì giống Trì Nghiên, cực kỳ đẹp trai.

Nhưng loại an ủi này không duy trì được bao lâu, sau khi Cơm niêu đi nhà trẻ thì liền có vòng xã giao nhỏ của riêng nó, không bao giờ muốn mặc đồ con gái nữa, nó nói con trai phải nên mặc quần áo của con trai.

Mạnh Hành Du vừa lừa gạt vừa dỗ dành cũng không có biện pháp nào, cuối cùng đành hết hy vọng, càng thêm hâm mộ con gái nhà người ta.

Lúc Cơm niêu lên 4 tuổi, Hạ Tang Tử hạ sinh một bé gái, biệt danh gọi là Tằm Bảo.

Mạnh Hành Du thích cực kỳ, cứ lâu lâu lại chạy sang nhà của Mạnh Hành Chu, hận không thể ôm Tằm Bảo về làm con gái nhà mình.

Tiệc đầy tháng của Tằm Bảo không có làm lớn, chỉ là bữa cơm gia đình với nhau thôi.

Trước giờ cơm trưa thì Hạ Tang Tử ngồi trên sô pha dỗ Tằm Bảo uống sữa, con nhóc tối qua gắt ngủ quấy khóc nên không ngủ đủ giấc, thế là hôm nay hơi khó chịu, Hạ Tang Tử và Mạnh Hành Chu thay phiên nhau dỗ mãi mà cũng không dỗ được tiểu công chúa.

Cuối cũng chỉ có Mạnh Hành Du có cách, vừa làm mặt quỷ vừa bắt chước mấy tiếng kêu của động vật dỗ Tằm Bảo vui vẻ mà ngoan ngoãn uống xong sữa.

Cơm niêu đứng bên cạnh nhìn, mẹ nó vì em gái họ mà bận trước bận sau, căn bản chả chú ý tới nó gì cả, vì thế nó không vui hừ một tiếng.

Nó chạy vào trong sân, thấy bố đang đánh cờ cùng ông ngoại thì chạy qua kéo tay áo của anh, khó chịu nói: “Bố ơi, con không phải là do bố với mẹ nhặt được chứ?”

Trì Nghiên thả quân cờ, buồn cười nhìn nó: “Sao con nói thế?”

Cơm niêu quay đầu lại nhìn trong phòng khách thấy mẹ vẫn còn ôm em gái họ cười thì giận đến dậm chân: “Mẹ không thương con tí nào cả, mẹ………Mẹ chê con là con trai!”

Bố Mạnh ngồi bên cạnh buồn cười, vẫy tay với cháu ngoại, rồi thuận tay ôm thằng bé ngồi lên đùi mình: “Nói bậy, Cơm niêu là đứa bé ngoan, ai nấy đều thương cả.”

Cơm niêu bĩu môi, nhảy xuống khỏi người ông ngoại: “Ông ngoại nói xạo.”

Trì Nghiên đưa ra ý tưởng giúp con trai, không nhanh không chậm nói: “Con trai à, con có từng nghe qua câu này chưa?”

Cơm niêu ngẩn ra: “Câu gì ạ?”

“Con nít biết khóc sẽ có kẹo ăn.” Trì Nghiên liếc mắt nhìn Mạnh Hành Du một cái rồi nói, “Phải dùng não để đoạt lấy sự chú ý của mẹ con từ Tằm Bảo đi.”

Cơm niêu nghe không hiểu, hỏi: “Bố là bảo con đến khóc nhè trước mặt mẹ sao?”

“Đàn ông không thể khóc nhè được.”

“Sao con đoạt được chứ, hễ động một cái là Tằm Bảo liền khóc, mà con lại không thể khóc được.”

“Con có thể giả khóc mà.” Trì Nghiên thả một quân cờ, nói: “Mẹ con là mềm lòng nhất.”

Cơm niêu dừng một chút, không biết nghĩ cái gì mà xoay người chạy vào trong phòng.

Mạnh Hành Du đang cầm cái trống bỏi chơi với Tằm Bảo, Cơm niêu đứng ở bên cạnh nhìn một lát rồi lại chạy về phía trước, đoạt lấy trống bỏi trên tay cô, rồi chủ động chọc Tằm Bảo, xụ mặt nói: “Gọi anh nào.”

Tằm Bảo ê ê a a , chỉ biết cười chứ không nói.

Cơm niêu lại rướn người tới, nói: “Đừng có gấp, mai mốt là em có thể gọi anh là anh rồi.”

Mạnh Hành Du kinh ngạc thế mà Cơm niêu lại chủ động chọc con nít, cô ngồi xổm xuống ôm bả vai con trai: “Hôm nay Mặt trời mọc hướng Tây sao, tiểu thiếu gia của chúng ta không ăn giấm nữa à?”

Cơm niêu lắc trống bỏi, đáng thương nói: “Con không dám ăn, ăn nhiều đâu có vui.”

Mạnh Hành Du cố nhịn cười, tiếp tục hỏi: “Ai không thương con chứ?”

“Mẹ không thương con.”

“Sao mẹ lại không thương con được chứ.”

“Bởi vì con không phải con gái, mẹ muốn con gái chứ không muốn con trai.”

Nói xong thì Cơm niêu còn hít cái mũi, khoé mắt liếc Mạnh Hành Du một cái, cảm thấy vẫn chưa đủ lửa lắm nên giả vờ tiếp: “Không sao cả, mẹ không thương con nhưng con vẫn sẽ thương mẹ, mẹ thương em gái thì con cũng thương em gái luôn……..”

Mạnh Hành Du xoa nhẹ đầu của nó, nhỉ giọng nói: Ai dạy con thế?”

Trong lòng Cơm niêu hốt hoảng, giả vờ ngây thơ: “Cái gì ạ?”

“Còn học được giả vờ đáng thương nữa, mới bây lớn mà đã có nhiều mánh khoé rồi.”

Mạnh Hành Du nheo mắt giả vờ như là bà thầy cốt, bấm đốt ngón tay tính một quẻ, sau đó nhìn về phía Trì Nghiên bên ngoài: “Bố con dạy có đúng không?”

Tính tình Cơm niêu chính trực, biết không thể bán đứng đồng đội nên có chết cũng không thừa nhận: “Không phải ạ, là tự con nghĩ thế.”

“Cho nên con thật sự cảm thấy mẹ không thương con à?”

Cơm niêu thành thật gật đầu.

Mạnh Hành Du bắt đầu phát huy kỹ thuật diễn, cô nghiêng đầu gạt đi nước mắt, nói: “Mẹ mang thai con 10 tháng chịu biết bao nhiêu cực khổ thế mà con lại nói mẹ không thương con, con đúng là đứa vong ân bội nghĩa mẹ, con làm mẹ đau lòng quá……..”

Cơm niêu bị Mạnh Hành Du làm sợ, nó cũng bỏ trống bỏi xuống đi qua dỗ dành: “Con không phải có ý đó, mẹ đừng có khóc.”

“Ý của con chính là thế, thế mà con cảm thấy mẹ không yêu con, lúc nhỏ con tè hết lên người mẹ mà mẹ có ném con đi đâu!”

“……Con sai rồi, mẹ đừng khóc nữa.”

Cơm niêu che trước mặt Mạnh Hành Du, nó sợ Trì Nghiên thấy được nên sốt ruột nói: “Mẹ yêu con nhất, mẹ đừng khóc nữa, lát nữa mà để bố thấy thì chắc chắn bố đánh con đấy.”

Mạnh Hành Du lúc này mới thôi, cô ôm Cơm niêu hôn hai má nó rồi cười nói: “Con trai con, không uổng công mẹ thương con mà.”

Cơm niêu bị Mạnh Hành Du hù doạ đến sửng sốt, còn chưa kịp hoàn hồn thì nghe thấy cô nói: “Tằm Bảo giao cho con dỗ dành đó, mẹ đi nói chuyện với bác một lát đây.”

“À, vâng ạ.”

“Đừng để em ấy khóc, khóc là mẹ đánh con đấy.”

“……..”

Đợi Mạnh Hành Du đi rồi thì Cơm niêu nhìn trống bỏi trên tay, rồi lại nhìn Tằm Bảo trong nôi.

Nghĩ một hồi, mà hình như cứ cảm thấy có gì đó không đúng.

Vừa rồi là nó bị chính mẹ ruột mình phản đòn sao?

Mùa hè năm sau.

Sách của Trì Nghiên mới được tung ra thị trường, nhà xuất bản và công ty điện ảnh vì tuyên truyền mà tổ chức buổi fansign toàn quốc mà điểm dừng chân cuối cùng là Nguyên Thành.

Một đêm trước buổi fansign thì Mạnh Hành Du có gọi điện thoại cho Trì Nghiên, nói cô nhất thời phải đi công tác nên ngày mai không thể đến hội trường được.

Nói không mất mát là giả, nhưng vẫn có thể thấu hiểu được.

Trì Nghiên bảo cô yên tâm làm việc của mình, có tới hay không cũng không quan trọng dù sao cũng không phải chuyện trọng đại gì cả.

Buổi ký tên bắt đầu vào lúc 2:30 chiều, Cơm niêu hôm nay phải đi học nên Mạnh Hành Du đặc biệt xin cho nó nghỉ nửa ngày, cùng phối hợp với cô đi tạo bất ngờ cho Trì Nghiên.

Sau giờ cơm trưa thì Mạnh Hành Du đến nhà trẻ đón con trai rồi đi về toà nhà thư viện.

Cơm niêu là lần đầu tiên đi làm chuyện này, nó phấn khích muốn chết, vừa lên xe thì hỏi Mạnh Hành Du: “Mẹ ơi, sao mẹ phải gạt bố nói mẹ không đi được ạ?”

Mạnh Hành Du đơn giản giải thích: “Cho bố một bất ngờ chứ sao.”

“Nhưng bố sẽ mất mát lắm, mẹ đây có tính là tát một cái xong rồi thưởng một quả táo không?”

Mạnh Hành Du “ồ” một tiếng, nghiêng đầu nhìn con trai, cười nói: “Bây giờ con nói chuyện cũng logic ghê ta, con học từ ai thế hả?”

“Bố dạy con đấy.”

“Vậy mẹ dạy con một câu mới nhé.”

“Cái gì ạ?”

“Cái này không phải là đánh xong rồi cho một quả táo.”

“Vậy thì là gì ạ?”

Mạnh Hành Du nheo mắt nhìn cuốn sách ở ghế sau, khoé miệng giương lên ý cười: “Là bất ngờ.”

Cơm niêu cái hiểu cái không: “Cái gì là bất ngờ ạ?”

“Con chính là điều bất ngờ của bố mẹ.” Nhân lúc đèn xanh còn chưa sáng thì Mạnh Hành Du vươn tay sờ đầu của Cơm niêu, “Bất ngờ chính là quà của thượng đế.”

Cơm niêu cúi đầu cười trộm, cũng không biết vui vẻ vì cái gì.

Do kẹt xe nên tới hơi muộn, lúc tới toà nhà thư viện thì buổi fansign đã bắt đầu rồi.

Mạnh Hành Du không nói cho bất kỳ ai về chỗ của mình, sợ người ở studio của Trì Nghiên nhận ra nên cô còn cố ý đội mũ lưỡi trai và khẩu trang nữa.

Đoàn người xếp hàng rất dài, Mạnh Hành Du mua cho Cơm niêu cây kem rồi dẫn nó cùng đi xếp hàng chờ ký tên.

Một tiếng trôi qua, cuối cùng Mạnh Hành Du cũng có thể thấy bóng dáng của Trì Nghiên.

Anh ngồi trước cái bàn, mỗi khi có độc giả đi đến thì anh đều cười với người đó một cái, sau đó thì nói cảm ơn đã ủng hộ.

Lễ phép khách sáo làm người ta như đắm mình trong gió xuân.

Lúc sắp đến lượt mình thì Mạnh Hành Du ngồi xổm xuống dặn dò Cơm niêu: “Con trai ngoan, có còn nhớ lời mẹ dặn không?”

Cơm niêu vỗ ngực rồi lấy sách trên tay của Mạnh Hành Du, sau đó dựng ngón cái lên với cô: “Dạ nhớ rõ, mẹ yên tâm, cứ giao hết cho con.”

Mạnh Hành Du hôn nó một cái rồi rời khỏi đám đông, đi đứng sau cây cột lén quan sát.

Cơm niêu ôm cuốn sách đi về phía trước, chị gái phía trước hình như là fan hâm mộ đích thật của Trì Nghiên, ký tên xong còn chưa muốn đi mà do dự một lát, đỏ mặt hỏi: “Thầy Yến Kim có bạn gái chưa ạ?”

Trì Nghiên đang định trả lời thì Cơm niêu ôm cuốn sách chạy lên, nghiêm túc nói: “Đại Đại à (********), làm ơn ký tên cho con đi, mẹ con thích chú lắm đó.”

(********) thuật ngữ Internet ban đầu dùng để chỉ các anh hùng và các vị thần, và sau đó trở thành một từ thông dụng cho người hâm mộ (theo Baidu).

“…….” Trì Nghiên bật đầu, ngẩng đầu tìm kiếm xung quanh thì thấy Mạnh Hành Du cách đó không xa vẫy tay với anh, trong nháy mắt thì ý cười càng tươi hơn.

Cơm niêu âm thầm đẩy độc giả đó ra, rồi đặt cuốn sách lên, dựa theo lời dặn dò của Mạnh Hành Du mà nói không thiếu một chữ: “Mẹ con nói phải ký đầy hết trang tiêu đề ạ, bằng không mẹ con sẽ không vui đâu.”

Lời này vừa nói xong thì có vài độc giả không vui, nhưng cũng ngại là đứa trẻ, thế nên nói chuyện vẫn khá khách sáo.

“Bạn học nhỏ à, anh trai rất bận không thể ký cả một trang đâu.”

“Đúng vậy, yêu cầu của mẹ cháu có phải hơi quá đáng không.”

“Bạn học nhỏ à, đằng sau còn nhiều người lắm, không thể làm trễ thời gian của mọi người đúng không?”

Trì Nghiên vẫy tay với Cơm niêu, ngẩng đầu giải thích với độc giả: “Ngại quá, đây là con tôi, có hơi quậy tí.”

Cả hội trường xôn xao.

Tốc độ viết chữ của Trì Nghiên rất nhanh, đặt bút viết roẹt roẹt đầy chữ trên trang tiêu đề, sau đó đưa cho Cơm niêu, nhỏ giọng thì thầm với nó: “Đi với mẹ đến quán cà phê dưới lầu chờ bố.”

Cơm niêu gật đầu, giơ tay làm ký hiệu OK với anh rồi ôm sách chạy ra ngoài.

Mạnh Hành Du không muốn làm ầm ĩ nên đã hẹn với Cơm niêu sẽ đợi ở trước cửa tiệm bánh ngọt.

Qua vài phút, Cơm niêu ôm sách chạy tới, Mạnh Hành Du giơ hai tay bế thằng bé lên, cười hỏi: “Con làm mọi thứ tốt chứ?”

Cơm niêu mở sách ra, không nhịn được mà khoe với Mạnh Hành Du: “Dạ làm tốt, con nhìn chằm chằm bố viết đấy, đầy cả một trang luôn.”

Mạnh Hành Du cúi đầu nhìn trang tiêu đề, Trì Nghiên viết rất nhanh cho nên chữ có hơi bay bổng, tuy Cơm niêu thì chưa nhận biết được mấy chữ, nhưng cô thì nhìn rất rõ ràng.

To mẹ Cơm niêu:

“Em bất ngờ bước vào tuổi 16 của anh, sự cao ngạo điên cuồng của em làm anh bất ngờ không kịp chuẩn bị.”

Trước
image
Chương 82
  • Chương 1
  • Chương 2
  • Chương 3
  • Chương 4
  • Chương 5
  • Chương 6
  • Chương 7
  • Chương 8
  • Chương 9
  • Chương 10
  • Chương 11
  • Chương 12
  • Chương 13
  • Chương 14
  • Chương 15
  • Chương 16
  • Chương 17
  • Chương 18
  • Chương 19
  • Chương 20
  • Chương 21
  • Chương 22
  • Chương 23
  • Chương 24
  • Chương 25
  • Chương 26
  • Chương 27
  • Chương 28
  • Chương 29
  • Chương 30
  • Chương 31
  • Chương 32
  • Chương 33
  • Chương 34
  • Chương 35
  • Chương 36
  • Chương 37
  • Chương 38
  • Chương 39
  • Chương 40
  • Chương 41
  • Chương 42
  • Chương 43
  • Chương 44
  • Chương 45
  • Chương 46
  • Chương 47
  • Chương 48
  • Chương 49
  • Chương 50
  • Chương 51
  • Chương 52
  • Chương 53
  • Chương 54
  • Chương 55
  • Chương 56
  • Chương 57
  • Chương 58
  • Chương 59
  • Chương 60
  • Chương 61
  • Chương 62
  • Chương 63
  • Chương 64
  • Chương 65
  • Chương 66
  • Chương 67
  • Chương 68
  • Chương 69
  • Chương 70
  • Chương 71
  • Chương 72
  • Chương 73
  • Chương 74
  • Chương 75
  • Chương 76
  • Chương 77
  • Chương 78
  • Chương 79
  • Chương 80
  • Chương 81
  • Chương 82
Tiếp

TRUYỆN ĐỀ CỬ

Loading...
error: Content is protected !!