Tình địch hư hư thực thực của cô, sao lại là một bà lão thế này?
Mà hà cớ gì cô lại đi cùng bà lão tình địch hư ảo này, trong đêm thanh gió nhẹ dạo bước bên bờ hồ?
Du Dao đang đoán xem bà lão này sẽ nói gì với mình, tâm tình vô cùng bình tĩnh.
Bà cụ Tào hình như hơi đắn đo một chút, mới quyết định mở miệng, câu đầu tiên là: “Tôi rất yêu chồng mình, tuy ông ấy đã qua đời mấy mươi năm rồi, nhưng đến tận bây giờ, tôi vẫn luôn yêu ông ấy, thương nhớ ông ấy. Về điểm này, Giang Trọng Lâm và tôi giống nhau.”
Bà ấy quay đầu, cười xin lỗi nhìn Du Dao, “Buổi tối tôi mới đến nông trang, nghe thấy lão già Nhiếp chết tiệt nói mấy lời không đứng đắn, lo rằng sẽ ảnh hưởng đến vợ chồng cô, vốn dĩ hai người đã rất không dễ dàng gì mới có hôm nay, tôi không muốn tạo thêm vướng mắc cho hai người, cho nên đánh bạo qua đây nói chuyện với cô. Thật ra, rất lâu về trước tôi đã muốn gặp cô rồi.”
Du Dao hỏi: “Bà biết tôi ư?” Cô nhớ khi nãy, bà cụ Tào vừa nhìn thấy cô là nhận ra cô ngay.
Vậy, tức là Giang Trọng Lâm cho bà ấy xem hình của cô rồi à?
Bà cụ Tào chậm rãi nói: “Đúng vậy, tôi từng thấy qua ảnh của cô, Giang Trọng Lâm từng nói với vợ chồng tôi về cô.”
“Tôi, chồng tôi và Giang Trọng Lâm là bạn cùng trường, rất nhiều năm trước, lúc chúng tôi còn trẻ, từng đi hỗ trợ giáo dục ở cùng một nơi, vì thế nên quan hệ mới dần thân thiết.”
“Lúc ấy, tôi và chồng tôi mới kết hôn không bao lâu, chúng tôi có cùng một lý tưởng, cùng một sở thích, gặp Giang Trọng Lâm ở Vân Quý1, ông ấy chỉ có một mình, không giống với tất cả mọi người. Ban đầu khi chúng tôi mới quen Giang Trọng Lâm, tình hình của ông ấy không tốt lắm, cả người rất gầy, tâm sự trùng trùng, vì vợ chồng chúng tôi rất quan tâm chăm sóc cho ông ấy, cho nên ông ấy gọi chúng tôi một tiếng ‘anh’, ‘chị’.”
Du Dao từng nghe Dương Quân nói về việc lúc trẻ Giang Trọng Lâm từng đi hỗ trợ giáo dục nhiều năm, nhưng những chuyện này Dương Quân cũng không biết chi tiết lắm, nên chỉ nói đơn giản vài câu, bây giờ xem ra bà cụ Tào chuẩn bị nói rõ ràng tỉ mỉ đây, Du Dao cũng nghiêm túc lắng nghe.
Bà cụ Tào thấy nét mặt cô như thế, ánh mắt nhu hoà, “Ban đầu chúng tôi không thân lắm, nên không biết chuyện cụ thể của Giang Trọng Lâm, sau này thân nhau một chút, liền muốn khuyên lơi ông ấy một ít, nhưng Giang Trọng Lâm thường ngày rất dễ tính, riêng chuyện này, ông ấy lại tuyệt không muốn nhắc đến.”
“Ông ấy là người quá cố chấp, loại cố chấp này đôi khi không phải chuyện tốt gì cho cam, con người nếu quá để ý đến một thứ gì đó, thì sẽ rất thống khổ.” Biểu tình của bà cụ Tào mờ mịt yếu ớt, “Năm đó, nơi chúng tôi đi hỗ trợ giáo dục, xảy ra một trận động đất. Đất bị sụt lún, mưa to liên tục dẫn đến bùn đất đá cũng bị lỡ theo, hầu như nguyên một thôn làng tan hoang cả, và chồng của tôi cũng mất đi trong vụ tai nạn đó.”
“Ba người chúng tôi bị kẹt trong một ngọn núi lở, trải qua không biết đã bao nhiêu ngày. Đá đập xuống người chồng tôi, anh ấy bị thương, ba ngày cũng không kiên trì nổi, nhanh chóng… chết đi trong hang động tối tăm đó. Tôi gần như điên cuồng, suýt chút nữa muốn đi cùng anh ấy rồi, nhưng trước khi anh ấy chết đã nói với tôi, muốn tôi cố sống ra ngoài, vì tôi đang mang thai, anh ấy hi vọng con của chúng tôi có thể được sinh ra ngắm nhìn thế giới này. Bởi vì điều này, tôi tiếp tục kiên trì.”
“Trong ba người chúng tôi, chỉ có Giang Trọng Lâm là bình tĩnh nhất, nói là bình tĩnh, chi bằng nói ông ấy không để ý sống chết như chúng tôi. Trong mấy ngày đợi cứu viện, ông ấy cuối cùng dưới sự truy hỏi của chồng tôi, lần đầu tiên nói về cô.”
“Ông ấy nói cho chúng tôi về cảnh lần đầu tiên gặp cô, bảo rằng sau đó ông ấy chuyển trường, vẫn thường hay nhớ tới cô gái đột nhiên xuất hiện đó, kể về lần thứ hai gặp cô, là ông ấy thay anh họ đi gặp đối tượng xem mắt, lúc nhận ra cô ông ấy rất vui mừng, xin số điện thoại cô nhưng mãi không dám gọi, nói đến lần đầu tiên hai người hẹn hò, kể về mỗi lần hẹn hò, gặp mặt ba mẹ của ông ấy, kết hôn, nói về rất nhiều chuyện sau khi kết hôn của hai người, những lời cô từng nói, những việc cô từng làm, nói rất nhiều rất nhiều.”
“Nói về có một ngày, đột nhiên cô mất tích, không tìm thấy được nữa, tôi và chồng tôi đều nghe thấy ông ấy khóc rồi. Tôi quen biết ông ấy lâu như thế, chỉ thấy ông ấy khóc qua hai lần, một lần là lúc nói về cô, lần còn lại là trong tang lễ của ba mẹ ông ấy. Hồi trẻ các tác phẩm xuất bản của ông ấy bị sao chép nhưng lại kiện tụng thất bại, dẫn học sinh ra ngoài vì bảo vệ học sinh mà ngã gãy chân, bao nhiêu gian nan trắc trở như thế cũng chưa bao giờ thấy ông ấy đỏ mắt. Đúng là như câu ‘Nam nhi hữu lệ bất khinh đạn, chích nhân vị đáo thương tâm xứ’(*)”
(*) Nghĩa là: Đàn ông không dễ dàng rơi lệ, chỉ bởi vì vết thương lòng chưa đủ sâu sắc, đau đớn mà thôi.
“Lần đó, tôi phải cảm ơn ông ấy rất nhiều, là ông ấy kiên trì tới cuối cùng, cõng thi thể chỉ còn thoi thóp hơi thở của chồng tôi đi ra ngoài, cả gia đình chúng tôi đều biết ơn ông ấy.” Bà cụ Tào nói đến đây, trong mắt đã lấp lánh ánh nước.
Bà ấy lau đi nước mắt tràn ra từ trong khoé mắt, nói với Du Dao: “Tình yêu chân thành và sâu đậm của Giang Trọng Lâm chỉ dành cho riêng mình cô, điều này là không cần nghi ngờ gì nữa, cô phải tin tưởng.”
“… Tôi biết.” Du Dao cảm thấy mặt mình là một mảng lạnh băng, bà cụ Tào nhẹ thở dài một tiếng, lấy khăn tay lau nước mắt trên mặt cô.
Hai người phụ nữ một già một trẻ dừng chân bên hồ nước, họ đang đau xót cho người đàn ông mà mình đã yêu rất nhiều năm.
“Mấy năm nay Giang Trọng Lâm rất chăm sóc chúng tôi, có lẽ vì vậy nên bị người ta hiểu lầm, ông ấy lại không thích giải thích nhiều. Mấy chục năm rồi, ông ấy vội làm công việc nghiên cứu khoa học, người đến người đi, rất ít người quen biết với ông ấy biết tới cô, vì ông ấy không thích nói với người khác, nhưng tôi biết, người trong lòng dù thế nào cũng không quên được, cũng giống như việc tôi không quên được chồng mình.”
Du Dao đột nhiên nói: “Tôi từng hỏi anh ấy, chờ đợi nhiều năm như thế liệu có đau khổ hay không, lúc đó anh ấy cười lắc đầu, tôi mãi vẫn chẳng hiểu rốt cuộc anh ấy suy nghĩ cái gì, bà có thể nói cho tôi không?”
Bà cụ Tào trìu mến vỗ tay cô, “Cô không đợi ai mấy chục năm, nên không hiểu, cảm giác đó dù có trăm ngàn lời nói cũng không cách nào diễn tả ra được, là thứ tình cảm không thể nói nên lời, vì nó quá phức tạp. Cô có thể tưởng tượng, một người, trong vô số đêm tàn, luôn bất giác nhớ về một người, dẫu cho đó là nhớ nhung hay buồn lo, dẫu là vui mừng hay bi thương, mọi cảm xúc đều bị trộn lẫn vào nhau, tư vị gì cũng có, từng cung bậc cảm xúc nghẹn chặt vào tim, há có thể mở miệng nói ra.”
Du Dao cảm thấy tim cô, ngay khoảnh khắc ấy, cũng giống như đang bị thứ gì đó nghẹn chặt lại, nặng trĩu.
Lúc bà cụ Tào và Du Dao tạm biệt nhau, con gái bà ấy đến đón, dìu bà cụ rời khỏi bờ hồ. Du Dao từ xa nhìn hai mẹ con một thấp một cao dựa sát vào nhau, bóng người dưới ánh đèn đường kéo dài, trong nháy mắt cô bỗng nhớ đến một câu nói không biết nghe từ đâu.
Đoá hoa đó, cuối cùng đã tàn lụi trong đêm tối mà người tôi yêu không hề hay biết.
Giang Trọng Lâm thoát thân từ mấy ông bạn về tới phòng ngủ, phát hiện Du Dao đã nằm dài trong phòng, chăn che lên mặt hình như đã ngủ rồi, chỉ để lộ ra ngoài một nhúm tóc sau gáy. Giang Trọng Lâm kìm lòng không được nhỏ tiếng xuống. Anh tắt đèn đi, ngồi trên giường của mình, ngắm nhìn bóng dáng nằm nghiêng của Du Dao.
Lẳng lặng nhìn trong bóng tối một lúc, anh mới giơ tay cởi áo khoác, xốc chăn lên chui vào ngủ.
Nhưng không được bao lâu, chăn trên giường Du Dao bị xốc lên, cô tóc tai bù xù ngồi dậy trên giường, đi đến giường của Giang Trọng Lâm, kéo chăn anh ra nằm vào, doạ sợ Giang Trọng Lâm đang lim dim chưa kịp vào giấc, anh lập tức tỉnh ngủ, nửa chống người dậy bật đèn treo tường1.
Dưới ánh đèn cam mông lung ấm áp, anh nhìn thấy mái tóc vợ mình đang xoã ra trước ngực anh, cô không nhúc nhích, không nói tiếng nào, ôm lấy cổ anh.
Giang Trọng Lâm nhìn vào đỉnh đầu ấy, có chút dở khóc dở cười, cũng có hơi lúng túng, nhưng anh không biết Du Dao bị làm sao, chỉ đành nhẹ giọng hỏi cô, “Sao vậy em?”
Du Dao không đếm xỉa tới anh, quả thật giống như đang ngủ, ra vẻ chuẩn bị cứ như vậy đi ngủ. Nhưng Giang Trọng Lâm không ngủ được, anh bị ôm chặt, nhấc lên một tay, chờ cả buổi mới dám để lên lưng Du Dao, vỗ lưng cô như đang dỗ dành con nít, “Cơ thể không khoẻ hả em, hửm?”
Giang Trọng Lâm nhanh chóng nhận thấy vải áo trước ngực mình có chút ẩm ướt, bỗng chốc anh càng cảm thấy kinh ngạc, thò tay cố hết sức sờ lên trán của Du Dao, lo lắng hỏi cô liên tục, “Sao tự nhiên khóc? Gặp phải việc gì sao? Có phải có người nói gì em không?”
Du Dao không đáp, chỉ khóc ngày càng lớn.
Đó giờ Giang Trọng Lâm nhìn thấy dáng vẻ cười to của cô là nhiều nhất, nhưng lần này cô trở về, đã khóc rất nhiều lần, hơn nữa lần này không ngờ được là, lại ôm anh như này mà khóc, khóc tới mức anh giật mình lo sợ.
Ông chồng già luống cuống tay chân, ‘ôi’ một tiếng, anh vừa động đậy, Du Dao liền khóc lớn hơn, anh không còn cách nào đành vỗ lưng vợ mình cố sức dỗ dành an ủi.
“Được rồi được rồi, không có việc gì nữa rồi.”
Du Dao khóc rất lớn, có lẽ là vì lớn tiếng quá, người ở phòng bên cạnh nghe thấy, một lúc sau có người tới gõ cửa, Du Dao im lặng chui vào trong chăn, Giang Trọng Lâm vội đi mở cửa, bạn anh ở ngoài cửa thấm thía nói: “Có chuyện gì vợ chồng ông từ từ nói, đừng có cãi nhau, ông Giang à có gì ông nhường vợ mình một tí.”
Giang Trọng Lâm vô cùng oan uổng, nhưng anh không có ý định phân trần, gật đầu đồng ý, đợi cửa đóng lại, anh ngồi cạnh giường cầm khăn giấy, muốn xốc chăn lên.
Du Dao nắm chặt lấy góc chăn không cho anh vén lên.
Giang Trọng Lâm nói: “Ôi, đừng có chùi lên chăn.”
Du Dao ‘xoạt’ một cái kéo chăn ra, giọng nói hơi khàn, “Ai bảo em lấy chăn chùi.”
Giang Trọng Lâm cười mỉm, nhân lúc này giúp cô lau nước mắt.
Nhìn chăm chú cô một lát, Giang Trọng Lâm hỏi: “Em nghe người ta nói gì à?”
Du Dao: “Ờ.”
Giang Trọng Lâm: “Đang giận anh hả.”
Du Dao: “Nếu như là giận anh, em sẽ làm anh khóc, chứ không phải ôm anh khóc đâu.”
Giang Trọng Lâm nghe cô nói vậy, hơi xúc động muốn cười, nhưng sợ mình cười Du Dao sẽ giận thật, đành nhịn lại. Ôn tồn hỏi: “Vậy bây giờ còn muốn khóc nữa không?”
Du Dao: “…”
Giang Trọng Lâm hiểu rồi, “Vậy không khóc nữa mình đi ngủ nhé?”
Du Dao nhìn thầy Giang đi đến bên phía giường cô, cảm thấy cuộc hôn nhân này sắp tan tành rồi, ông già này cũng sắp ‘tan tành’ rồi.
Lúc cô ngồi trên giường của thầy Giang bẻ ngón tay ‘răng rắc’, thầy Giang đi đến trước giường của cô, ôm lấy chăn bên đó qua đây.
Đối diện với ánh mắt của Du Dao, anh nói: “Chăn đơn nhỏ quá, e là đắp không đủ.”
Du Dao thả lỏng ngón tay, tốt lắm, vẫn chưa ‘tan’, còn cứu vãn được.
Du Dao nằm xuống, nhìn Giang Trọng Lâm dém chăn xong, ngủ kế bên người cô.
“Anh tắt đèn nhé?”
“Ừm.”
Ánh đèn vụt tắt, Du Dao nghiêng đầu dựa vào bả vai Giang Trọng Lâm, cảm thấy sau khi nghe mấy lời của bà cụ Tào, trái tim co rút chua xót cuối cùng cũng ổn định lại. Nhưng vào giây phút này, cô cảm thấy cơ thể Giang Trọng Lâm run run, sau đó lại tiếp tục run rẩy, thấy là lạ cô hỏi: “Anh sao vậy?”
Sau đó cô nghe thấy tiếng cười của thầy Giang.
Du Dao: “… Anh cười cái gì?”
Thầy Giang lúc nãy thấy vợ mình khóc thành như thế chỉ biết đau lòng sốt ruột, nhưng bây giờ chợt nhớ lại lúc cái chăn bị vung ra, thấy biểu cảm hiếm thấy đó của vợ mình, trái lại cảm thấy buồn cười, tiếp đó lại càng nghĩ càng không nhịn được cười.
Du Dao: “Em thấy anh đủ rồi đó, anh rốt cuộc đang cười cái gì, có phải đang cười em không hả?”
Giang Trọng Lâm miễn cưỡng nín cười, có ‘ham muốn sống mãnh liệt’ (*) đáp: “Không phải đang cười em.”
(*) Ý là thầy Giang sợ bị vợ đánh.