Nhiếp Văn Khanh đã chuyển đến tiểu khu Đồng Thụ mười mấy năm trời, quen biết với Giang Trọng Lâm cũng gần mười mấy năm nay, sống với nhau cũng rất hoà hợp. Không như ông có bạn già, đủ nếp đủ tẻ, ông Giáo sư Giang hàng xóm này thật sự là một người rất cô đơn, ngoài mỗi dịp lễ lộc có thấy mấy người học trò của ông tới thăm ra, những ngày thường cửa nhà rất vắng vẻ, trong nhà càng lạnh lẽo hơn.
Hoàn cảnh của người bạn già này thật ra Nhiếp Văn Khanh cũng có biết một ít, anh là con trai một, lúc anh còn trẻ, ba mẹ anh đều đã qua đời, hồi trẻ có một người vợ, sau này hình như cũng mất đi, anh vẫn luôn không tái hôn, đến tuổi này, dưới gối một đứa con cũng không có. Nhiếp Văn Khanh và vợ đều là những người có tính tình hào sảng, sau khi biết hoàn cảnh của anh bèn thường mời Giang Trọng Lâm tới nhà ăn cơm, đôi khi cũng hẹn anh đi câu cá.
Về phần nhân phẩm của Giang Trọng Lâm, Nhiếp Văn Khanh hoàn toàn tin tưởng, theo lời của ông thì là, thầy Giang là một người chính nhân quân tử, phẩm cách ưu tú, luôn giữ mình trong sạch, tác phong hành vi chắc chắc không có điểm gì chê trách.
Nhưng hôm nay, tận mắt chứng kiến cảnh tượng này khiến Nhiếp Văn Khanh không khỏi nghi ngờ – là nghi ngờ ánh mắt của mình. Ông không hề nghĩ đến chuyện ông Giang có làm chuyện đồi bại hay không trước tiên, mà là đang ngờ ngợ không biết có phải tại mình tuổi lớn mắt kém, hoặc là mắc bệnh gì rồi, thành ra bị ảo giác hay không.
Ông lão Nhiếp im lặng không nói gì hết, trong phòng khách cũng không có ai lên tiếng. Du Dao liếc mắt nhìn dép lê một cái, rồi lại liếc Giang Trọng Lâm đang đờ người đứng nguyên một chỗ ở đó, phụng phịu hỏi: “Em không được hôn chồng của em à?”
Giang Trọng Lâm bị hôn tới ngẩn ngơ, mắt kính bị lệch luôn, có điều anh nhanh chóng lấy lại tinh thần, lùi về sau một bước chỉnh mắt kính, xấu hổ ho khan, không trả lời câu hỏi này, nhìn ông hàng xóm Nhiếp của mình đang kinh ngạc há hốc mồm một cái, nhẹ giọng nói với Du Dao: “Trong bếp có đồ ăn sáng, vẫn còn nóng, em đi ăn trước đi.”
Thấy Du Dao vào phòng bếp ăn sáng rồi, Giang Trọng Lâm mới thu lại ánh mắt đi tới ngồi xuống trước mặt Nhiếp Văn Khanh. Ông Nhiếp đã cảm thấy có chuyện gì đó không đúng, dụi mắt một cái phát hiện không phải là ảo giác, nên vội nghiêm túc hỏi: “Ông Giang à, đây là sao vậy, cô gái trẻ đó là gì của ông thế?”
Giang Trọng Lâm trầm mặc một lát, “Là… vợ của tôi.”
“Là người vợ tôi lấy 41 năm trước.” Anh cực kì bình tĩnh mà giải thích chuyện xuyên thời không này.
“Hả?!” Ông lão Nhiếp đang nghĩ tới cảnh ông già Giang tuổi cao mà còn “sa chân lỡ bước” không ngờ tới việc này lại “cua gắt” tới vậy, nghe tới đây mặt ngơ ra. Ông ấy cẩn thận ngẫm lại, dường như cũng cảm thấy cái tên “Du Dao” mà cô gái lúc nãy nói có chút quen tai, ngay lập tức nhớ tới một chuyện.
Ông Giang ít khi nào nhắc tới người vợ lúc trước của mình, lần đầu tiên ông Nhiếp nghe anh nhắc tới, là mấy năm trước khi mọi người uống rượu với nhau, một người học trò của ông Giang giành được giải thưởng lớn, vì quá vui nên ông ấy uống thêm vài ly, sau khi say khướt mới nhắc đến cái tên Du Dao này.
Anh vừa khóc vừa gọi cái tên này, một người như anh, bình thường dù gặp khó khăn gì cũng không nhăn mày lấy một cái, ấy vậy mà khi nhắc về vợ của mình lại khóc tới mức không kiềm lại được.
Nhiếp Văn Khanh nghĩ vậy, trong lòng bùi ngùi xúc động, cũng không biết nên nói gì, lặng im một hồi, nhìn bóng dáng ẩn hiện trong phòng bếp, xích lại gần Giang Trọng Lâm nói nhỏ: “Vậy hoàn cảnh của ông bây giờ tính làm sao?” Ông có chút lo lắng cho ông bạn già của mình, tuy lúc trước hai người là vợ chồng nhưng bây giờ tuổi tác cách biệt quá lớn, nhìn ngược nhìn xuôi thể nào cũng cảm thấy không xứng đôi. Ông rất hiểu ông Giang, anh không phải là ông già dê thích mấy cô gái tươi trẻ, sẽ vì tự dưng có được một cô vợ trẻ tuổi xinh đẹp mà vui vẻ.
Người trong cuộc Giang Trọng Lâm lại không lo lắng như ông hàng xóm, anh nói: “Cô ấy không chết, nói chung là chuyện vui, chuyện lúc trước không nhắc lại, trước mắt giờ tôi phải chăm sóc cô ấy cho tốt. Cô ấy đột ngột rơi vào hoàn cảnh này, không quen thuộc với mọi thứ của thế giới hiện tại. Tôi đã từng tuổi này, cái gì cũng không đáng nhắc tới nữa, có thể chăm sóc cô ấy một ngày thì hay một ngày, sau này cho dù cô ấy muốn sao, tôi đều sẽ giúp cô sắp xếp chu toàn… Bây giờ cô ấy cũng chẳng còn người thân nào nữa.”
Nhiếp Văn Khanh cũng không biết nói điều gì cho ổn, vỗ vào vai ông bạn. “Thôi, âu cũng là tạo hoá trêu ngươi.”
Du Dao ăn sáng xong đi ra, thấy ông lão xa lạ kia đã đi rồi, Giang Trọng Lâm đang dọn dẹp ly trà.
Anh thấy Du Dao nhìn về phía chỗ lúc nãy ông Nhiếp ngồi, chủ động mở miệng bảo: “Là bạn của anh, họ Nhiếp, hàng xóm nhà bên cạnh, ông ấy đi về trước rồi. nói rằng mấy ngày sau sẽ mời chúng ta qua nhà ông ấy ăn cơm.”
“Ừm.” Du Dao đi theo sau anh, “Hôm nay phải đi làm căn cước phải không, em phải mặc gì đây?”
Giang Trọng Lâm dẹp ly xong, đi tới phòng giặt quần áo lấy một bộ quần áo ra, “Quần áo của em hôm qua anh giặt và phơi khô rồi, hôm nay mặc cái này trước đã, chờ làm xong căn cước sẽ đi mua vật dụng hằng ngày cho em.”
Du Dao nhận lấy quần áo, móc từ trong ra một cái quần lót màu tím, chiếc quần mềm mại thoang thoảng mùi nước giặt hoa nhài, “Anh giặt quần lót cho em luôn á?”
Giang Trọng Lâm: “…”
Trên mặt của ông lão không có gì khác thường, bình tĩnh giống như một ông tiên. Không còn là người chồng hễ chọc một cái là đỏ mặt nữa.
Giang Trọng Lâm đang tìm đồ ở trong phòng, Du Dao tới bên cạnh cửa thử mở ra, phát hiện cửa nhà nhận ra cô, hiện lên thông tin của Du Dao, kéo một cái là cửa mở ra ngay. Du Dao cũng không biết Giang Trọng Lâm đã thiết lập từ khi nào, cô đi ra ngoài.
Hôm qua có một trận mưa lớn, nhưng thời tiết hôm nay rất tốt, mặt trời đã ló dạng, mặt cỏ ngoài sân vẫn còn ẩm ướt, những cây hoa ngoài vườn vẫn còn đọng ánh nước. So với hai mảnh sân kế bên cây cối hoa hoè đua màu khoe sắc, thì mảnh sân này lại trở nên đơn điệu, tiêu điều, cây cối không được chăm bón, cũng không có những cành hoa sặc sỡ sắc màu, chỉ có lác đác vài nhành hoa nhài kết vài nụ hoa trắng tinh, lẽ hiển nhiên là chủ của cái sân này không biết cách chăm sóc nó.
“Đi thôi” Giang Trọng Lâm đi ra. Hai người đi dưới bóng cây, đến cửa tiểu khu, bên đó có vài trạm xe, gọi một chiếc xe giống như hôm qua, Giang Trọng Lâm dẫn Du Dao tới trước một toà nhà lớn. trước toà nhà có mấy chữ to màu đỏ lấp lánh dưới ánh mặt trời “VÌ NHÂN DÂN PHỤC VỤ”, biển hiệu lớn trước cửa viết “TỔNG CỤC CÔNG AN HẢI THÀNH”.
Nhân viên hành chính mặc đồng phục đi tới đi lui ở bên trong, không có ai để ý tới họ. Du Dao để ý thấy có nhiều người đang đứng trước những cái máy áp trên mặt tường thao tác để làm gì đó, giống như ngân hàng tự phục vụ 1 ngày trước. Giang Trọng Lâm không đi qua bên đó, anh đi thẳng tới bàn tiếp khách có nhân viên công tác đang đứng, từ cánh cửa bên cạnh có một nhân viên hành chính nhanh chóng đi ra , dẫn hai người họ tới một văn phòng làm việc khác.
“Tình huống của cô Du khá đặc biệt, hôm qua ông Giang đã trao đổi với chúng tôi về điều khoản mà luật pháp quy định về tình huống đặc thù này, dựa theo những trường hợp trước đó, cô Du sẽ nằm trong thời kì quan sát một năm đồng thời có khoản trợ cấp xã hội một năm, có điều xét thấy điểm tín dụng công dân 1 của ông Giang rất cao, quan hệ của hai người lại là vợ chồng, nên thời kì quan sát này giảm từ một năm xuống còn nửa năm.”
“Đây là một vài văn kiện hai vị có thể xem thử.” Người đàn ông trung niên nghiêm túc đưa hai phần văn kiện đến.
Du Dao lật lật, trong đó là chi chít các điều khoản, bao gồm các mục nghĩa vụ và quyền lợi, mặt sau còn phải kí tên.
“Ông Giang đã xin bảo mật thông tin, nên giới truyền thông sẽ không được phỏng vấn hay lan truyền các tin tức của cô Du, nếu có người lưu truyền, truyền bá trái phép các thông tin của cô Du đây, đem đến rắc rối cho sinh hoạt của cô Du, bên này chúng tôi sẽ hỗ trợ giải quyết, về việc này xin hai vị yên tâm, chúng tôi tôn trọng và bảo vệ quyền lợi hợp pháp của mọi công dân….”
Người công an trung niên này nói rất nhiều, khó khăn lắm mới giải quyết xong chuyện này, lúc ra khỏi Cục Công An, Du Dao mới cẩn thận ngẫm lại một việc, “Vừa nãy ý của ông ấy là, sẽ không có người tới phỏng vấn lấy hình của em đăng lên mạng, cũng sẽ không có một đống người không quen biết tới vây xem chúng ta phải không?”
Giang Trọng Lâm gật đầu: “Đúng vậy”
Du Dao: “… Nếu đặt trường hợp vào 40 năm trước, tình huống này của em chắc đã bị vây xem như động vật quý hiếm rồi.”
Giang Trọng Lâm: “Vì trường hợp đầu tiên xuyên thời không, chính là ông lão kia đó, ông ấy bị vây xem quá nhiều dẫn tới tử vong, nên sau này mới ra đạo luật bảo hộ đặc biệt này.”
Du Dao: “Nếu là như vậy, không phải anh sẽ rất khó xử sao?”
Giang Trọng Lâm tỏ ra nghi hoặc, không hiểu ý của cô là gì.
Du Dao giải thích bảo: “Anh xem, nếu họ biết em là người thứ năm xuyên thời không, người quen của anh vì tò mò mà cứ đến hỏi thăm anh, anh sẽ bị phiền tới chết luôn, nếu mà không nói cho người ta biết, họ thấy anh tự dưng có một cô vợ trẻ, sẽ tưởng là anh trâu già gặm cỏ non, hiểu lầm anh như vậy không phải sẽ rất xấu hổ à.”
Giang Trọng Lâm xem ra cũng không để ý việc này lắm, “Thuận theo tự nhiên thôi.” Anh bấm vào biển trạm xe tìm kiếm trung tâm thương mại gần đây, định dẫn Du Dao đi mua đồ.
Du Dao đứng trước cửa trung tâm thương mại, thầm nghĩ, trung tâm thương mại sau 40 năm vậy mà không bị thay thế bởi cửa hàng online. Nhưng mà dọc theo chỗ này đã vắng đi rất nhiều cửa hàng tạp hoá.
Trung tâm thương mại này rất lớn, rất khó để diễn tả, nói chung trước giờ Du Dao chưa từng thấy qua trung tâm thương mại lớn như vậy, các vật phẩm bày la liệt màu sắc sặc sỡ, có hơn 40 mấy phân khu, chỉ riêng thang máy dẫn tới các phân khu khác nhau đã có tới 12 cái. Lúc trước Du Dao không thích đi dạo trung tâm thương mại, nên hầu như là choáng váng mặt mày đi theo phía sau Giang Trọng Lâm.
Trước hết đi mua điện thoại di động. Điện thoại di động bây giờ, thật ra là thiết bị đầu cuối cá nhân- y như là sản phẩm viễn tưởng trong các tiểu thuyết lúc trước. Lúc chọn cái này Du Dao rất thích thú, đi dạo vài vòng trong tiệm.
Cô nhân viên bán hàng trước quầy bán điện thoại di động không khác gì 40 năm trước, Du Dao xem loại nào, cô ấy liền có thể giới thiệu tới nước bọt văng tung toé: “Chị xem, đây là loại điện thoại series 4, thanh niên bây giờ thích nhất loại này, có chip xử lý 8.0 mới nhất, bộ nhớ trong 128 TB, có tới 8 loại hình để thay đổi.”
Du Dao nghe cả buổi trời, hỏi Giang Trọng Lâm đang chắp tay sau lưng yên lặng chờ nãy giờ, “Anh có tiền không?”
Giang Trọng Lâm: “Có, em thích thì cứ mua đi.”
Du Dao: “Em không hiểu những thứ này lắm, anh chọn cho em đi.”
Giang Trọng Lâm: “Người già cũng không hiểu mấy cái này đâu, điện thoại này là học sinh của anh tặng, là mẫu của 5 năm trước rồi.”
Hai vợ chồng nhìn nhau một lát, Du Dao nhún vai kêu: “Vậy thì thôi, em tự chọn.”
Sau khi chọn xong thiết bị đầu cuối cá nhân, đem căn cước lúc nãy làm ở Cục Công An gắn vào, Du Dao chỉnh kiểu dáng thành tạo hình đồng hồ giống Giang Trọng Lâm. Cô vừa lọ mọ tìm tòi cách sử dụng của thiết bị đầu cuối mới mua, vừa cúi đầu đi ra ngoài. Lo cô đụng trúng người ta, Giang Trọng Lâm chỉ đành nắm lấy cánh tay của cô dắt Du Dao tránh dòng người đông đúc đi ra ngoài.
Một lát sau, Du Dao đứng lại, cô chỉ vào cửa hàng chuyên bán game trong trung tâm mua sắm: “Em muốn mua game.”
Giang Trọng Lâm thở dài, giống như không bất ngờ chút nào, cách nói y như một phụ huynh tiến bộ, dễ tính: “Được, nhưng mà em phải chơi game vừa phải thôi nhé, buổi tối không được thức khuya chơi game, thời gian làm việc và nghỉ ngơi phải kết hợp nhịp nhàng…”
Anh còn chưa dứt lời, Du Dao đã giơ tay níu lấy tay anh kéo vào cửa hàng chuyên bán game.