Gió mang theo tuyết tạt vào mặt Tiểu Kiều, nàng gần như không thể mở mắt, ngồi trên lưng ngựa cảm giác như trời đất quay cuồng, không phân rõ Nam Bắc, theo bản năng Tiểu Kiều cố sức giãy dụa, bên tai chợt vang lên giọng nói: “Man Man! Là ta!”
Giọng nói này nghe rất quen.
Tiểu Kiều ngừng giãy dụa, nam nhân sau lưng cũng đỡ nàng ngồi lại tư thế bình thường trên lưng ngựa. Nàng mở mắt ra, quay đầu liền nhìn thấy gương mặt anh tuấn lộ ra dưới vành nón.
Lang Gia thế tử, Lưu Diễm?
Nhìn thấy hắn, nàng vô cùng kinh ngạc. Tiểu Kiều nằm mơ cũng không thể ngờ, người đến bắt mình lại là Lưu Diễm!
“Man Man đừng sợ! Xe ngựa đang chờ ở phía trước, khi nào đến nơi an toàn, ta sẽ giải thích với nàng sau!”
Mặt Lưu Diễm căng thẳng, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn đằng sau, an ủi Tiểu Kiều vài câu liền kẹp chặt bụng ngựa, vung roi quất xuống, ngựa lao đi như bay.
Tiểu Kiều ngay lập tức phản ứng lại.
“Lưu thế tử! Ta không đi cùng huynh! Huynh thả ta xuống!”
Lưu Diễm vờ như không nghe thấy, chẳng những không dừng lại, còn ra sức quất ngựa mạnh hơn.
Một đợt gió lạnh bỗng xộc vào trong miệng, nuốt hết thanh âm của nàng, Tiểu Kiều bị sặc, ho khan kịch liệt.
Bên vệ đường phía trước có một cỗ xe ngựa đang chờ, bạch mã vừa chở hai người đến gần thì có người từ trên xe nhảy xuống tiếp ứng, Lưu Diễm nhảy xuống ngựa, ôm lấy Tiểu Kiều vẫn còn đang ho khan chui vào xe, cửa vừa đóng lại, xe ngựa liền chuyển bánh, chạy nhanh về phía đông.
Lên được xe ngựa, vẻ mặt Lưu Diễm cuối cùng cũng thả lỏng hơn, thấy Tiểu Kiều vẫn nằm ho khan không ngừng, mặt hắn lộ vẻ thương tiếc, một tay nhẹ nhàng giữ vai, tay kia vỗ nhẹ sau lưng nàng, nhẹ nhàng an ủi: “Man Man, dọa đến nàng rồi phải không? Đừng sợ. Ta đưa nàng đi, sau này chúng ta sẽ không bao giờ cách xa nhau nữa!”
Tiểu Kiều cuối cùng cũng ngừng ho, ngồi dậy, tránh khỏi vòng tay hắn.
“Lưu thế tử! Huynh không thể đưa ta đi như vậy! Ta nhất định phải quay về!”
Lưu Diễm ngơ ngác, yên lặng nhìn Tiểu Kiều, một lúc sau hắn bỗng cười khổ, ánh mắt cay đắng.
“Man Man, hai năm không gặp, sao nàng đã đối xử lạnh nhạt với ta rồi? Lúc trước nàng đâu có xưng hô với ta như vậy.”
…
Ký ức ngày xưa chợt hiện lên trong đầu Tiểu Kiều.
Lưu Diễm mười ba tuổi đến Kiều gia, mười tám tuổi trở lại Lang Gia, năm sau đính hôn với nàng, hiện giờ hắn cũng hai mươi mốt tuổi rồi.
Trong năm năm hắn ở tại Kiều Gia, tuy mang tiếng là gặp nạn nhưng Kiều gia vẫn đối xử với hắn hết sức trọng hậu. Kiều Bình tìm cho hắn một thầy giáo dạy cưỡi ngựa bắn cung giỏi nhất, thu thập hết binh thư cho hắn học tập, đã vượt ra cả chi lễ thông thường. Tiểu Kiều đúng là cùng hắn lưỡng tình tương duyệt, hôn ước vốn là nước chảy thành sông, tựa như duyên trời định.
Nếu nàng bây giờ vẫn là Tiểu Kiều lúc trước, thì Tiểu Kiều đối mặt với tình lang Lưu Diễm như nào, nàng cũng không rõ lắm.
Nhưng nàng đã không còn là Tiểu Kiều trước đây.
Lưu Diễm để lại cho nàng ấn tượng sâu nhất, không phải tài hoa hay tình cảm sâu đậm với nàng, mà là khoảnh khắc cuối cùng ở kiếp trước, nó ám ảnh nàng tựa như một cơn ác mộng.
Kiếp trước Tiểu Kiều và Lưu Diễm là một đôi Đế hậu, sau cùng tự vẫn mà chết, cũng mang tiếng kiên trung.
Hậu cung Lưu Diễm, nàng càng có thể lý giải.
Nhưng ánh mắt chăm chăm nhìn nàng trước khi chết của Lưu phi mười ba tuổi vẫn khiến nàng ớn lạnh, hành hạ nàng trong cơn ác mộng mỗi đêm.
Nàng có thể hiểu cách Lưu Diễm xử trí hậu cung của hắn, ở thời đại này nó được coi là đương nhiên. Nhưng nàng thật sự không thể tán đồng.
Nàng đồng tình với mối duyên bi thảm của hậu đế Lưu Diễm, nhưng nàng quả thực, không có cách nào giống như Tiểu Kiều lúc trước, có thể gửi gắm tình cảm nhiều như hắn được
Hiện tại nàng không thể mặc Lưu Diễm bắt đi như vậy đươc, trong lòng nàng chỉ có một ý nghĩ vậy thôi.
…
“Thế tử, bá phụ hủy hôn ước giữa ta và huynh, còn gả ta cho người khác, là Kiều gia chúng ta có lỗi với huynh. Nhưng tất cả đã là quá khứ rồi, ta không còn là Tiểu Kiều lúc trước, ta đã làm thê tử người ta. Thế tử đối với ta thâm tình nghĩa trọng, ta chỉ có thể ghi nhớ trong lòng, sau này xa cách hi vọng thế tử thuận buồm xuôi gió. Mong thế tử hãy đưa ta trở về, hoặc thả ta xuống gần đây cũng được, Ngụy Tướng quân chẳng mấy chốc sẽ tới đây thôi”, Tiểu Kiều nói.
Lưu Diễm vẫn yên lặng nhìn Tiểu Kiều, bỗng hắn vươn tay ra lần nữa, nắm chặt tay nàng.
“Nàng đang nói gì vậy? Ta biết nàng bị ép gả cho cái tên Ngụy Thiệu kia, đó không phải ý muốn của nàng! Bây giờ ta mang nàng đi không phải rất tốt hay sao?”
Tiểu Kiều lắc đầu: “Thế tử, vẫn là câu nói đó, ta biết ơn lòng tốt của huynh, nhưng lúc này ta không thể nhận. Huống chi huynh dẫn ta đi rồi, Ngụy Thiệu sẽ không giảng hòa nữa, sau này huynh có thể dẫn ta đi đâu?”
“Ta đã quyết định như thế này thì không có ý định quay về Lang Gia nữa. Chức vị thế tử kia không phải ta cũng chẳng sao. Những người đi cùng ta đều là tử sĩ trung thành. Trời cao đất rộng, ta sẽ đưa nàng đến nơi không ai có thể tìm được, chúng ta vĩnh viễn không chia lìa!”
Hắn nói xong, vẻ mặt trở nên kích động.
Tiểu Kiều chậm rãi rút tay ra khỏi bàn tay hắn.
“Xin lỗi. E là ta phải phụ lòng huynh rồi. Ta sẽ không đi với huynh. Mong huynh để cho ta trở về.”
Gương mặt tuấn tú ửng đỏ vì kích động của Lưu Diễm dần nhạt bớt.
Hắn nhìn chằm chằm Tiểu Kiều, lặng im, cũng không nói lời nào, tựa như đang ngồi thiền.
Xe ngựa vẫn chạy như bay, bánh xe thỉnh thoảng đi qua mặt đường lồi lõm khiến thân xe xóc nảy kịch liệt.
Ánh mắt Lưu Diễm giờ phút này làm cho Tiểu Kiều cảm thấy bất an.
“Thế tử…” Nàng thử thăm dò, nhẹ nhàng gọi hắn một câu.
Lưu Diễm như tỉnh lại, “À!” một tiếng, một lần nữa mỉm cười, nói: “Man Man, ban nãy nàng quá hoảng sợ nên mới nói linh tinh. Đừng sợ, mọi việc ta đã lo hết, nàng chỉ cần nghe theo ta là được. Cuộc sống sau này của chúng ta sẽ tốt đẹp thôi.”
“Lưu thế tử! Bây giờ huynh vì ta mà từ bỏ hết cả, thật sự không đáng chút nào! Ta sẽ không đi cùng huynh đâu. Việc đã qua cũng trôi qua rồi. Xin huynh thả ta xuống!”
Lưu Diễm nhìn nàng đăm đăm, vẻ mặt tươi cười lần nữa dần dần biến mất.
“Man Man, nàng làm ta cảm thấy khó hiểu, cũng khiến ta vô cùng thất vọng.”
Hắn nói ra từng chữ, ngữ khí trống trải.
“Nàng biết rõ lòng ta, có nhật nguyệt chứng giám, tam sinh không đổi! Hai năm không gặp nàng, ta ở Lang Gia không giây phút nào thôi nhung nhớ. Năm ngoái khó khăn lắm mới đi một chuyến đến Đông quận để chúc thọ bá phụ nàng, những tưởng có thể gặp được nàng, nào ngờ nàng lại tránh mặt. Rốt cuộc đợi đến gần hôn lễ, Kiều gia nàng lại đột nhiên hủy hôn ước, nàng kêu ta phải làm thế nào? Lưu Diễm ta mặc dù vô năng, nhưng cũng không thể nhẫn nhịn mối hận bị cướp thê tử như vậy! Ta đã lên đường từ hai tháng trước, nhưng vẫn không có cơ hội. Hôm nay ngay cả trời cao cũng giúp ta, để ta có thể giành được nàng một lần nữa. Nhưng ta không hiểu, rốt cuộc nàng là bị sao vậy? Nàng có nỗi khổ khó nói hay đã thật sự thay lòng, vứt bỏ hết ước thề của chúng ta ngày trước?”
“Man Man, ta biết bây giờ nàng có muôn vàn lo lắng. Nhưng nàng không cần phải suy nghĩ nhiều, chỉ cần đi theo ta là được. Chờ thêm chút thời gian nữa nàng sẽ hiểu rõ thôi. Chẳng lẽ nàng đã quên lúc trước nàng nói gì với ta rồi sao?” Giọng hắn lại trở nên dịu dàng.
Tiểu Kiều nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.
“Thế tử, ta…”
Nàng khó khăn mở miệng, lời còn chưa dứt, xe ngựa giống như gặp phải cái gì đó bất ngờ, đột ngột dừng lại. Bởi vì quán tính, cả người Tiểu Kiều chợt ngã về phía trước, Lưu Diễm nhanh tay đỡ nàng.
“Có chuyện gì vậy?”
Xe ngựa ngừng lại. Lưu Diễm nhìn ra ngoài cửa xe, quát lên.
Bỗng hắn sững sờ.
Bên ngoài, cách xe ngựa mấy trượng có một hàng cung thủ chắn ngang giữa đường, cung đã lên dây, chỉ chờ phát động.
Lưu Diễm biến sắc, lệnh cho phu xe quay đầu. Sau bãi tuyết nhanh chóng xuất hiện thêm bảy, tám cung thủ, sau đó có có một gã tướng trẻ tuổi cưỡi ngựa đi ra, tay cầm họa kích*, tư thế ngang tàng, hắn cầm kích chỉ vào xe ngựa, cất tiếng cười to: “Ta là Trần Thụy ở Tịnh Châu! Lưu thế tử, ngươi để thê tử Ngụy Thiệu ở lại, ta nể tình ngươi là dòng dõi Hán thất, không làm khó ngươi!”
…
Trần Thụy, tự là Vân Cát, là nhi tử thứ ba của thứ sử Trần Tường ở Tịnh Châu, thường ngày vô cùng ác độc, từng moi tim người sống xào lên nhắm rượu, dân chúng Tịnh Châu rất sợ hắn, nhưng hắn trời sinh lại có khuôn mặt dịu dàng như nữ, vậy nên hắn còn có biệt danh là “Ngọc Diện La Sát”.
Trận chiến tháng trước ở Bác Lăng, Ngụy Thiệu đánh bại Đại tướng Trương Giản dưới trướng Trần Tường, Trương Giản hao tổn binh tướng, bị ép phải dẫn binh lui về phía tây, Trần Thụy bại trận đào thoát thì bị tách ra khỏi đại đội của Trương Giản, được binh lính thân cận liều chết hộ vệ, sau khi thoát khỏi vòng vây, bên người cũng chỉ còn lại chưa đến hai mươi người. Hắn tuổi trẻ nóng nảy, thích giành công lớn, ngày thường lại được phụ thân yêu quý, không phục Ngụy Thiệu đã lâu, trận chiến lần này ở Bác Lăng hắn giành chức giáo úy đi tiên phong, còn đòi bắt sống Ngụy Thiệu, ai ngờ thảm bại ở Bác Lăng, cuối cùng phải cực khổ lưu lạc, nhưng nếu quay về thì nhục quá, nên hắn vẫn trốn loanh quanh gần đây.
Dò la được tin Ngụy Thiệu đại hôn, thê tử là Kiều nữ Duyện Châu, lại thấy khí trời ngày càng giá lạnh, nghĩ bụng dù ở lại tiếp cũng chả chiếm được cái gì, đang muốn quay về Tịnh Châu thì không ngờ ngay hôm sau Ngụy Thiệu đã đưa thê tử đến U Châu. Biết tin này, Trần Thụy bám theo họ cả đoạn đường. Nhưng dè chừng Ngụy Lương lợi hại, binh lính hùng dũng nên không dám lại gần, càng không dám tùy tiện ra tay. Không ngờ hôm nay Ngụy Lương cẩn thận mấy cũng có sơ sót, lại để cho Lưu Diễm đắc thủ, cơ hội như vậy sao hắn sao có thể buông tha, thế là hắn lập tức đuổi theo, thuận lợi giành được món hời lớn, sao hắn không thoải mái cười to được chứ?
…
Trần Thụy thấy phía trong xe ngựa vẫn không có động tĩnh, sắc mặt trầm xuống, ra hiệu, cung thủ liền bắn tên, âm thanh “vèo…vèo…”, ngoài thùng xe vang lên tiếng kêu la thảm thiết, tùy tùng của Lưu Diễm bị trúng tên, bị thương ngã xuống.
Lúc đầu khi xe ngựa dừng lại, Tiểu Kiều còn tưởng Ngụy Lương tới, nhưng vẫn hoài nghi sao hắn có thể đuổi theo nhanh như vậy. Nghe thấy tiếng động bên ngoài, sắc mặt Lưu Diễm cực kỳ khó coi, kéo nàng bảo hộ sau lưng, một tay hắn cầm chặt trường kiếm, siết mạnh khiến gân xanh nơi mu bàn tay nổi rõ, trong lòng nàng cũng bắt đầu sợ hãi.
Trần gia ở Tịnh Châu từ trước đến nay luôn đối địch với Ngụy Thiệu, năm ngoái còn ra tay ở Bác Lăng, nàng tất nhiên biết rõ.
Nếu rơi phải vào tay Trần gia Tịnh Châu, nàng thà đi trước cùng với Lưu Diễm còn hơn.
…
Tiếng bước chân đến gần, cửa xe bị một bàn tay kéo ra, lộ ra một khuôn mặt trắng nõn như ngọc, tuổi tầm 25, 26, đỉnh đầu buộc kim quan, eo thắt đai sư tử quý giá, liếc thấy Tiểu Kiều sau lưng Lưu Diễm, hắn lập tức bất động, không nhúc nhích.
Lưu Diễm giận tím mặt, rút kiếm ra, mũi kiếm chỉ vào mặt Trần Thụy, tức giận nói: “Trần Tướng quân, Lang Gia ta xưa nay cùng Tịnh Châu ngươi nước sông không phạm nước giếng, hôm nay ngươi chặn đường ta như vậy, là có ý gì?”
Trần Thụy đã từng nghe qua mỹ mạo của Kiều nữ Duyện Châu, nhưng không ngờ lại đẹp tới mức này, nhìn một cái thôi đã hồn vía lên mây, thấy Lưu Diễm kiếm phẫn nộ chĩa kiếm vào mình, hắn lúc này mới hoàn hồn, cũng không tức giận, đẩy mũi kiếm ra, sau đó hất cằm lên, nói: “Lưu thế tử, quân của ta gấp mấy lần ngươi, nếu không phải nể tình ngươi là dòng dõi nhà Hán, thì ngươi nghĩ ta có tha mạng cho ngươi không?
Cung thủ của Trần Thụy xông tới, mười mấy chiếc cung đều lên dây, nhắm thẳng vào Lưu Diễm.
“Ta khuyên ngươi nên thức thời thì hơn. Mỹ nhân này không phải của ngươi, ta mang đi cũng chẳng có lỗi gì với ngươi hết. Ngươi đi xuống, xe ngựa này phải để lại cho Yến Hầu phu nhân. Trời đông giá rét, sao ta nỡ để cho nàng ấy chịu lạnh được.”
Trần Thụy đoạt lấy trường kiếm trong tay Lưu Diễm, đám cung thủ leo lên xe ngựa, lôi Lưu Diễm xuống. Trần Thụy liếc nhìn Tiểu Kiều, cười ha ha, “Phịch” một tiếng đóng cửa lại, xoay người lên ngựa nói: “Nơi này không thể ở lâu! Đi thôi!”
“Trần Thụy! Ngươi dám động vào nàng, Lưu Diễm ta thề không đội trời chung với ngươi —— ”
Lưu Diễm hét tới khàn giọng đuổi theo, nhưng không kịp nữa rồi, cuối cùng đành trơ mắt nhìn đám người kia đi mất.
Hắn chạy như điên về phía trước, chạy thêm mấy chục bước thì bị vấp, té ngã trên mặt đất.
Một lúc sau hắn từ từ bò dậy, nửa quỳ trong tuyết, nhìn theo hướng chiếc xe ngựa biến mất, toàn thân run rẩy, hai mắt đỏ bừng, vẻ mặt tựa như khóc mà cũng không phải khóc, cười mà như không cười.
…
Khi Ngụy Lương đuổi tới đây, vết máu cùng vết xe ngựa đều bị tuyết che phủ hết. Chỉ có thể phán đoán tình hình dựa theo mũi tên còn cắm trên tuyết.
Vừa rồi có người qua đường báo tin, nói có người nhờ hắn chuyển lời, Ngụy Hầu phu nhân đang ở trong tay Trần Thụy ở Tịnh Châu. Ngụy Lương còn muốn hỏi thêm, nhưng người qua đường kêu hắn không biết.
Ngụy Lương đã phái người dùng tốc độ nhanh nhất ngày đêm chạy về báo tin cho Ngụy Thiệu, trong một hai ngày, hắn nhất định sẽ nhận được tin.
Ngụy Lương một bên không ngừng tự trách, một bên lo lắng nhìn về phương xa.
Quân lính đi điều tra Trần Thụy cuối cùng cũng trở về, báo là có người từng thấy xe ngựa đi về hướng Tây Nam.
Dựa vào kinh nghiệm, Ngụy Lương đoán có thể Trần Thụy đưa Nữ quân đến Thạch Ấp cách đây mấy trăm dặm. Đó là thành trì gần địa bàn ranh giới của Ngụy Thiệu và Trần Tường nhất, mà đội quân của Trần Tường cũng trú ở đó.