Khom Lưng

Chương 158
Trước
image
Chương 158
  • Chương 1
  • Chương 2
  • Chương 3
  • Chương 4
  • Chương 5
  • Chương 6
  • Chương 7
  • Chương 8
  • Chương 9
  • Chương 10
  • Chương 11
  • Chương 12
  • Chương 13
  • Chương 14
  • Chương 15
  • Chương 16
  • Chương 17
  • Chương 18
  • Chương 19
  • Chương 20
  • Chương 21
  • Chương 22
  • Chương 23
  • Chương 24
  • Chương 25
  • Chương 26
  • Chương 27
  • Chương 28
  • Chương 29
  • Chương 30
  • Chương 31
  • Chương 32
  • Chương 33
  • Chương 34
  • Chương 35
  • Chương 36
  • Chương 37
  • Chương 38
  • Chương 39
  • Chương 40
  • Chương 41
  • Chương 42
  • Chương 43
  • Chương 44
  • Chương 45
  • Chương 46
  • Chương 47
  • Chương 48
  • Chương 49
  • Chương 50
  • Chương 51
  • Chương 52
  • Chương 53
  • Chương 54
  • Chương 55
  • Chương 56
  • Chương 57
  • Chương 58
  • Chương 59
  • Chương 60
  • Chương 61
  • Chương 62
  • Chương 63
  • Chương 64
  • Chương 65
  • Chương 66
  • Chương 67
  • Chương 68
  • Chương 69
  • Chương 70
  • Chương 71
  • Chương 72
  • Chương 73
  • Chương 74
  • Chương 75
  • Chương 76
  • Chương 77
  • Chương 78
  • Chương 79
  • Chương 80
  • Chương 81
  • Chương 82
  • Chương 83
  • Chương 84
  • Chương 85
  • Chương 86
  • Chương 87
  • Chương 88
  • Chương 89
  • Chương 90
  • Chương 91
  • Chương 92
  • Chương 93
  • Chương 94
  • Chương 95
  • Chương 96
  • Chương 97
  • Chương 98
  • Chương 99
  • Chương 100
  • Chương 101
  • Chương 102
  • Chương 103
  • Chương 104
  • Chương 105
  • Chương 106
  • Chương 107
  • Chương 108
  • Chương 109
  • Chương 110
  • Chương 111
  • Chương 112
  • Chương 113
  • Chương 114
  • Chương 115
  • Chương 116
  • Chương 117
  • Chương 118
  • Chương 119
  • Chương 120
  • Chương 121
  • Chương 122
  • Chương 123
  • Chương 124
  • Chương 125
  • Chương 126
  • Chương 127
  • Chương 128
  • Chương 129
  • Chương 130
  • Chương 131
  • Chương 132
  • Chương 133
  • Chương 134
  • Chương 135
  • Chương 136
  • Chương 137
  • Chương 138
  • Chương 139
  • Chương 140
  • Chương 141
  • Chương 142
  • Chương 143
  • Chương 144
  • Chương 145
  • Chương 146
  • Chương 147
  • Chương 148
  • Chương 149
  • Chương 150
  • Chương 151
  • Chương 152
  • Chương 153
  • Chương 154
  • Chương 155
  • Chương 156
  • Chương 157
  • Chương 158
  • Chương 159
  • Chương 160
  • Chương 161
  • Chương 162
  • Chương 163
  • Chương 164
  • Chương 165
  • Chương 166
  • Chương 167
  • Chương 168
  • Chương 169
  • Chương 170
  • Chương 171
Tiếp

Tiểu Kiều từ từ ngước mắt lên, đối mặt với ánh mắt của hắn.

Đôi mắt hắn vẫn chăm chú nhìn nàng, không hề chớp, bên dưới hàng lông mày đen nhánh, đôi đồng tử như sóng ngầm dao động, lặng lẽ cuộn trào.

Trong căn phòng tĩnh lặng chỉ còn tiếng hô hấp cả hai.

Có lẽ là vì hắn ôm nàng quá chặt, Tiểu Kiều dần dần cảm thấy như hít thở không thông.

Nhưng mà người kia vẫn mãi chẳng buông ra, cũng không chịu nói năng một câu nào, rốt cuộc nàng cũng đành giãy giụa: “Phu quân, chàng sao thế?”

“Man Man, từ trước tới nay, có một chuyện ta vẫn luôn muốn hỏi tổ mẫu rõ ngọn ngành, lúc trước tại sao bà đứng ra làm chủ, muốn ta cưới nữ nhi của Kiều gia như thế.”

Rốt cuộc Ngụy Thiệu cũng mở lời, lại có phần đột ngột.

“Nhưng rồi sau đó ta không muốn hỏi nữa, tổ mẫu suy nghĩ thế nào có còn quan trọng nữa đâu. Đến tận bây giờ, ta càng muốn cảm tạ tổ mẫu rất nhiều lần. Nếu không phải lúc đầu bà đã kiên quyết thế, Ngụy Thiệu ta có tài cán gì mà đời này có thể cưới được nàng làm vợ, đối xử với ta như thế này?”

Hai tay Ngụy Thiệu buông nàng ra, đi tới bên cửa sổ, hắn đẩy cánh cửa để gió đêm ùa vào, hít một hơi mát lạnh.

Ánh nến chập chờn sáng tối vì gió thổi, gương mặt hắn cũng chốc sáng chốc tối bởi ánh đèn

Tiểu Kiều yên lặng nhìn người kia.

“Thật ra từ rất lâu rồi ta đã muốn nói với nàng câu đó, lòng ta thương nàng. Chưa bao giờ dối gạt. Chỉ có điều, dù nàng nhượng bộ vì ta đến mức nào đi nữa, nỗ lực thế nào đi chăng nữa, ta lại nghĩ đó là chuyện đương nhiên.”

“Tất cả đều là vì người Kiều gia nhà nàng từng mắc nợ nhà ta, mà nàng gả cho ta lại là vì Kiều gia mong thứ lỗi, từ đó tới nay, mặc dù ta đã cưới nàng rồi, ta đã yêu thương nàng như thế, nhưng trong lòng ta chưa bao giờ suy nghĩ đến cảm nhận của nàng. Như thể ta tốt với nàng cũng là điều ban ân, nàng sẽ cảm kích ta, báo đáp cho Ngụy gia nhà ta, cũng là điều đương nhiên…”

Hắn ngừng chớp mắt.

“Bây giờ ngẫm lại, Ngụy Thiệu ta vô liêm sỉ bậc nào!”

Tiểu Kiều không nhúc nhích, đôi mắt lặng yên sững sờ nhìn khuôn mặt hắn.

“Sự khoan dung và tốt đẹp của nàng lại bị ta nhìn nhận như một lẽ dĩ nhiên. Ta cũng biết, bởi vì Kiều gia nhà nàng mắc nợ ta, dù cho ta đối xử thế nào, nàng cũng sẽ không bao giờ rời bỏ, huống hồ cho tới nay, ta tự nhậnđiều duy nhất ta đã làm với nàng, đó là hết lần này qua lần khác, ta luôn quên mất cảm nhận của riêng nàng, tập mãi thành quen.”

“Sau trận chiến ở Thượng Cốc, ta không kịp thở lấy một hơi, mẫu thân mất bất ngờ như vậy. Bà ấy đã hồ đồcả đời, cũng không phải là một chủ mẫu xứng chức của Ngụy gia, nhưng đối với ta,bà ấy vẫn luôn là từ mẫu, lúc đó ta khó để tiếp nhận chuyện này. Vào thời khắc cuối cùng trước khi bà tắt thở, trong lòng bà vẫn bị ích kỷ và hận thùxâm chiếm. Nhưng giờ nghĩ kĩ lại, ta và mẫu thân giống nhau đến mức nào, dù đôi mắt chưa mù, nhưng cõi lòng lại bị hận thù và ích kỷ phủ vây. Trong khoảng thời gian đó, tộc Hung Nô áp sát, tổ mẫu thì bị bệnh, một mình nàngchịu đựng chẳng dễ dàng, thế mà ta chỉ lo chìm đắm trong đau khổ riêng ta, một lần nữa bỏ quên nàng như vậy, mặc dù trong lòng ta hổ thẹn, nhưng ta vẫn mong muốn nàng có thể hiểu ta, ủng hộ cho ta… Mãi đến tận hôm ấy, nàng xin tổ mẫu được quay về Kiều gia, dù trước đó chưa nói cùng ta lấy nửa lời.”

Lần thứ hai Ngụy Thiệu bước tới gần nàng, ngừng ngay trước mặt.

“Man Man, khi đó, ta bỗng có cảm giác, ta cảm thấy như nàng muốn xa ta, rời khỏi ta. Ta biết cuối cùng nàng sẽ quay trở lại, nhưng cảm giác đó cứ bám riết lấy ta, khiến ta ăn không ngon ngủ không yên. Sau đó ta đưa nàng đến Kiều gia, hôm qua chính mắt ta nhìn thấy trước mặt người nhà nàng vui vẻ nhường nào, vì thế ta càng bất an hơn …”

Hắn dừng lại một chút, vầng trán càng nhíu chặt.

“Tuy Ngụy gia ta không phải là lồng chim, nhưng với nàng mà nói, có lẽ không khác cái lồng chim là mấy, nàng ở nhà ta đã mấy năm, ta chưa từng thấy có khi nào nàng tự do đến vậy?”

“Vốn hôm nay ta cũng chẳng muốn đi, ta biết có việc còn chưa ổn. Nhưng mà nàng không cho ta ở lại, ta cũng không thể mở miệng muốn ở bên. Lúc ta rời đi, phụ thân nàng đưa ta ra khỏi thành, cuối cùng, ông trịnh trọng giao phó quãng đời còn lại của nàng vào tay ta. Sau khi đi, ta tự hỏi mấy lần, nếu ngày ấy Thượng Cốc bịphá thành, Ngư Dương cũng mất, ta không còn tổ mẫu, cũng mất đi cả nàng, như vậy dù có nóita tiêu diệt hết kẻ thù, giành lấycả thiên hạ bao la, có mỹ nhân trong ngực, nhưng khắp thiên hạ này đâu còn người thứ hai như Tiểu Kiều nàng nữa, cũng không còn ai có thể gọi ta là phu quân như nàng, từ đây,trong suốt quãng đời về sau đó của ta, có gì vui mừng cần san sẻ?”

Khóe mắt Tiểu Kiều long lanh nước, nước mắt cứ dâng lên như thế, rốt cục, một giọt nước mắt lấp lánh bỗng rơi khỏi hốc mắt, lăn dọc xuống gò má của nàng.

Ngụy Thiệu nhìn nàng chăm chú, hắn đưa tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng.

“Khi đó ta đã biết, những suy nghĩ của ta sau này muốntâm sự với nàng. Nếu không nhân cơ hội này nói ra, dù có đi tới nơi nào đi nữa, trong lòng ta sẽ cảm thấy bất an. Vì thế ta mới trở lại đây.”

“Man Man, trước kia ta vẫn thấy ta chịu nhiều oan ức, không chỉ một lần ta nói trước mặt nàng, bởi vì nàng, ta đã nhân nhượng bất đắc dĩ ra sao, nhưng từ xưa đến nay ta chưa từng suy nghĩ, nàng phải chịu áp lực và oan ức vì những suy nghĩ đó đến mức nào. Lúc đó nàng còn nhỏ, nàng cũng không thể chuộc lỗi với Ngụy gia thay cho tổ phụ đã mất đi của nàng. Mặc dù ban đầu là như vậy, đến tận bây giờ, hai bên đã chẳng nợ gì nhau, ngược lại là ta, đã nợ nàng quá nhiều…”

Hắn càng lau, nước mắt của Tiểu Kiều lại càng rơi dữ dội, nước mắt ướt vạt áo của nàng, thẫm đẫm cả mu bàn tay hắn.

“Được làm phu quân của nàng chính là điều may mắn nhất đời này của Ngụy Thiệu ta. Thế mà trước tới nay, ta chỉ luôn miệng nói yêu nàng,trao lòng ta cho nàng, muốn nàng toàn tâm toàn ý đối với ta, bản thân ta lại lấy lý do thù nhà mà chưa bao giờ chịu nhịn, cũng chưa từng suy nghĩ cho nàng lấy một lần, nói về tự đại và ích kỷ, cõi đời này còn ai có thể sánh cùng ta…”

Tiểu Kiều không ngừng lắc đầu, nước mắt cứ tuôn rơi.

Ngụy Thiệu thấy nàng khóc không ngừng, lại cố gắng lắc lắc đầu như thế, viền mắt cũng bắt đầu ửng đỏ.

“Đồ xấu xa như tachỉ biết đòi nàng phải yêu thương, mà lại không biết phải yêu thương nàng trước. Ta đã từng đồng ý với nàng rằng, nếu như ta đắc tội với nàng, nàng cứ đánh ta cho đến khi hả giận, sau này cũng sẽ như thế nhé, nếu ta tổn thương trái tim nàng, nàng cứ đánh ta đi chứ đừng không yêu thương ta nữa, cũng không được rời khỏi ta như vậy…”

Tiểu Kiều nắm tay thành nắm đấm, nện lung tung vào vai và ngực hắn, nghẹn ngào đáp lại: “Chàng là đồ vô liêm sỉ… Thiếpđang rất tốt, ai bảochàng chạy tới nói làm chi…”

Lời còn chưa dứt, Tiểu Kiều đã nhào vào lòng hắn, ôm chặt lấy hông, chôn khuôn mặt vương đầy nước mắt vào ngực hắn, không chịu ngẩng đầu lên.

Cơ thể mềm mại trong lòng mình không hề ngừng run rẩy, nước mắt tuôn rơi, chốc lát đã ướt luôn vạt áo.

Hắn ôm nàng lên giường, bản thân lại ôm nàng thật chặt.

Một lúc lâu sau, rốt cục cơ thể trong lòng mới không còn run nữa, nhưng mà gương mặt vẫn chôn mãi, không chịu nhìn hắn lấy một lần.

Ngụy Thiệu hơi giật giật cơ thể.

Một cánh tay bé nhỏ lập tức siết chặt lấy vạt áo của hắn.

“Thiếp muốn chàng ở lại… Không cho đi…”

Tiểu Kiều mở lời bằng giọng mũi đặc sệt, thút thít nói không nên lời.

Ngụy Thiệu nhẹ nhàng giữ lấy khuôn mặt nàng.

Hai mắt vì khóc đã thành màu hồng đỏ, hơi sưng lên, mũi cũng hồng hồng, trên má bị dính một lọn tóc ướt nhẹp vì nước mắt, nhìn rất là chật vật.

Đôi mắt vẫn nhắm nghiền như thế, hàng mi run rẩy vương nước mắt phía trên.

Hắn cúi mặt xuống, trìu mến khẽ hôn lên mắt nàng, lên cả hàngmi và nước mắt bên má.

Rốt cuộc Tiểu Kiều cũng dần mở mắt ra.

Bốn mắt nhìn nhau, ánh nhìn quấn quýt.

“Ta không đi. Trên đường tới đây ta đã nghĩ cả rồi, dù nàng có đuổi ta cũng không đi nữa.”

Ngụy Thiệu thì thầm nói nhỏ, hai người cứ nằm đối diện nhau, ngậm chặt lấy đôi môi người đó.

Trước
image
Chương 158
  • Chương 1
  • Chương 2
  • Chương 3
  • Chương 4
  • Chương 5
  • Chương 6
  • Chương 7
  • Chương 8
  • Chương 9
  • Chương 10
  • Chương 11
  • Chương 12
  • Chương 13
  • Chương 14
  • Chương 15
  • Chương 16
  • Chương 17
  • Chương 18
  • Chương 19
  • Chương 20
  • Chương 21
  • Chương 22
  • Chương 23
  • Chương 24
  • Chương 25
  • Chương 26
  • Chương 27
  • Chương 28
  • Chương 29
  • Chương 30
  • Chương 31
  • Chương 32
  • Chương 33
  • Chương 34
  • Chương 35
  • Chương 36
  • Chương 37
  • Chương 38
  • Chương 39
  • Chương 40
  • Chương 41
  • Chương 42
  • Chương 43
  • Chương 44
  • Chương 45
  • Chương 46
  • Chương 47
  • Chương 48
  • Chương 49
  • Chương 50
  • Chương 51
  • Chương 52
  • Chương 53
  • Chương 54
  • Chương 55
  • Chương 56
  • Chương 57
  • Chương 58
  • Chương 59
  • Chương 60
  • Chương 61
  • Chương 62
  • Chương 63
  • Chương 64
  • Chương 65
  • Chương 66
  • Chương 67
  • Chương 68
  • Chương 69
  • Chương 70
  • Chương 71
  • Chương 72
  • Chương 73
  • Chương 74
  • Chương 75
  • Chương 76
  • Chương 77
  • Chương 78
  • Chương 79
  • Chương 80
  • Chương 81
  • Chương 82
  • Chương 83
  • Chương 84
  • Chương 85
  • Chương 86
  • Chương 87
  • Chương 88
  • Chương 89
  • Chương 90
  • Chương 91
  • Chương 92
  • Chương 93
  • Chương 94
  • Chương 95
  • Chương 96
  • Chương 97
  • Chương 98
  • Chương 99
  • Chương 100
  • Chương 101
  • Chương 102
  • Chương 103
  • Chương 104
  • Chương 105
  • Chương 106
  • Chương 107
  • Chương 108
  • Chương 109
  • Chương 110
  • Chương 111
  • Chương 112
  • Chương 113
  • Chương 114
  • Chương 115
  • Chương 116
  • Chương 117
  • Chương 118
  • Chương 119
  • Chương 120
  • Chương 121
  • Chương 122
  • Chương 123
  • Chương 124
  • Chương 125
  • Chương 126
  • Chương 127
  • Chương 128
  • Chương 129
  • Chương 130
  • Chương 131
  • Chương 132
  • Chương 133
  • Chương 134
  • Chương 135
  • Chương 136
  • Chương 137
  • Chương 138
  • Chương 139
  • Chương 140
  • Chương 141
  • Chương 142
  • Chương 143
  • Chương 144
  • Chương 145
  • Chương 146
  • Chương 147
  • Chương 148
  • Chương 149
  • Chương 150
  • Chương 151
  • Chương 152
  • Chương 153
  • Chương 154
  • Chương 155
  • Chương 156
  • Chương 157
  • Chương 158
  • Chương 159
  • Chương 160
  • Chương 161
  • Chương 162
  • Chương 163
  • Chương 164
  • Chương 165
  • Chương 166
  • Chương 167
  • Chương 168
  • Chương 169
  • Chương 170
  • Chương 171
Tiếp

TRUYỆN ĐỀ CỬ

Loading...
error: Content is protected !!