“Anh tới làm gì?”
Ứng Trì thấy Từ Kính Dư đi đến, lập tức đem cửa đóng lại, Từ Kính Dư chống một tay lên cánh cửa, liếc nhìn cậu, hai người nhìn nhau cùng dùng sức, âm thầm phân cao thấp, Từ Kính Dư sức lực tốt hơn, cậy mạnh đẩy cửa ra.
Anh trực tiếp đi vào, không chút lưu tình trào phúng cậu.
“Bằng cậu mà cũng đòi ngăn tôi? Đi về luyện tập thật nhiều rồi nói sau.”
Ứng Trì sửng sốt, cảm giác bản thân lại bị người ta mắng yếu gà, tức giận quay đầu lại kêu: “A a a anh không được vào! Tôi đồng ý cho anh vào phòng chưa?”
“Lỗi ca, chạy nhanh đem đồ cất đi!”
Ai biết người này có tố cáo với huấn luyện viên hay không?
Từ Kính Dư đi đến bên cạnh Ứng Hoan, rũ mắt nhìn cô, lại nhìn vào trong phòng, mấy người Thạch Lỗi, Triệu Tĩnh Trung, Dương Cảnh Thành đều ở đây, an vị trên sàn nhà đánh bài, anh không có vẻ gì là ngoài ý muốn cả: “Lại tụ tập đánh bài?”
Thạch Lỗi hướng ra ngoài cửa sổ, cười hì hì hỏi: “Cậu lại bị fans nữ truy đuổi?”
Từ Kính Dư lạnh giọng: “Cậu nhàm chán quá phải không?”
Thạch Lỗi: “Thật vô tình mà!”
Dương Cảnh Thành: “Thật hâm mộ mà!”
Ứng Hoan: “…”
Cô ngẩng đầu nhìn Từ Kính Dư, anh quả thật rất đẹp trai, chỉ một ánh mắt thôi cũng đủ hấp dẫn người khác. Cho nên anh không thích người khác theo đuổi anh, giống như Thạch Lỗi nói, người lớn lên xinh đẹp đều không thích bị theo đuổi sao?
Từ Kính Dư nhìn cái túi trên tay cô, hỏi: “Đó là gì?”
Ứng Hoan đáp một tiếng, đem túi giấy mở ra, mùi hương trong túi tỏa ra ngoài, còn mang theo hơi ấm, “Là bánh bao, mới ra lò.” Cô vốn dĩ muốn hỏi anh có ăn hay không, nhớ tới lời anh vừa nói, lại đem túi cất đi, “Quên mất anh đã nói không ăn đồ ăn bên ngoài.”
Khóa miệng Từ Kính Dư hơi giật, trực tiếp đoạt lấy túi đồ, cầm bánh bao cắn một miếng to, “Cô mang thì sẽ ăn.”
Anh nghiêng đầu liếc cô một cái: “Những lời này nói để lừa người khác, cô cũng tin?”
Tiếp theo nháy mắt, túi bánh trên tay đã bị đoạt đi.
Ứng Trì ôm túi trừng anh: “Chị của tôi mua cho tôi, có nói cho anh ăn sao?”
Từ Kính Dư cong cong môi, thong thả ung dung mà nhai, liếc nhìn Ứng Hoan: “Có cho ăn hay không?”
Ứng Hoan: “…”
Ăn cũng đã ăn rồi, còn hỏi cái gì?
Cô sờ sờ cái ót của Ứng Trì, nhỏ giọng nói: “Không nên keo kiệt như vậy.”
Ứng Trì hừ một tiếng, cầm lấy bánh bao bỏ vào trong miệng, đem túi ném qua cho Thạch Lỗi, Thạch Lỗi giữa không trung tiếp được, cầm bánh bao bỏ vào miệng, lại đem túi ném cho Dương Cảnh Thành, Dương Cảnh Thành cũng lấy một cái, sau đó ném túi cho Triệu Tĩnh Trung.
Triệu Tĩnh Trung cầm cái túi trống rỗng, vẻ mặt ủy khuất nói: “Không còn nữa…”
“Tôi không biết mọi người ở trong phòng Ứng Trì, chỉ mua bốn cái…”
Ứng Hoan chỉ mua cho Ứng Trì, lúc này có chút ngượng ngùng, “Mọi người muốn ăn sao? Tôi lại đi mua, cũng không phải quá xa.”
Từ Kính Dư đem nửa cái bánh bao còn lại nhét vào trong miệng, nhìn về phía cô: “Đi cái gì, sắp đến 11 giờ rồi, bọn họ muốn ăn thì tự đi mua, cũng không phải không có chân.” Anh đi qua, rút bài trên tay Thạch Lỗi ném lên bàn, “Đều tan đi, trở về ngủ.”
Thạch Lỗi vốn dĩ cũng không định chơi lâu, hai ba miếng ăn xong bánh bao, đứng lên.
“Đi thôi, trở về ngủ.”
“Tiểu tổ tông cất bài kỹ một chút, đừng để huấn luyện viên nhìn thấy.”
“…Được.”
Ứng Hoan nhìn bọn họ trở về, nhìn Ứng Trì: “Chị cũng về phòng, em ngủ sớm đi.”
Ứng Trì gật đầu: “Vâng.”
Thạch Lỗi và Dương Cảnh Thành ở mấy phòng bên cạnh, phòng của Từ Kính Dư gần phòng Ứng Hoan, ở phía đầu khác của hành lang, Ứng Hoan nhắm mắt đi theo ừ Kính Dư, thẳng đến khi Từ Kính Dư dừng lại ở cửa phòng, anh quay đầu lại nhìn cô: “Cô muốn nói gì với tôi sao?”
Ứng Hoan mờ mịt nhìn anh: “Không có.”
Từ Kính Dư nhướng mày: “Thật không có?”
Cô nghĩ nghĩ, vẫn lắc đầu.
“Không có thì thôi.” từ Kính Dư mở cửa, quay đầu nhìn cô, khóe miệng cong cong, “Ngủ ngon.”
Ứng Hoan không hiểu sao tâm lại nhảy lên một cái, cứ như vậy nhìn anh, nửa ngày sau mới nói: “Ngủ ngon.”
Trở lại phòng, WeChat vang lên thông báo, là tin nhắn trong nhóm.
Chung Vi Vi hỏi: “Trở lại phòng ngủ chưa?”
Ứng Hoan ném túi lên giường, cả người đổ xuống giường lớn, “Về rồi.”
Khương Manh, “Chuyện kia, cậu nhớ phải hỏi nha.”
Ứng Hoan nhấp môi, nhìn di động thất thần, cô mơ hồ nhận ra Khương Manh thích Từ Kính Dư, nhưng mà… Thạch Lỗi nói, Từ Kính Dư không thích người khác theo đuổi, bộ dáng vừa rồi anh cự tuyệt, rất lạnh lùng.
Khương Manh nếu thật sự đi đến câu lạc bộ, sẽ rất thảm.
Cô trầm mặc làm nhóm chat cũng an tĩnh lại.
Lúc nhìn vào màn hình điện thoại cô mới giật mình phục hồi lại tinh thần trả lời: “Được.”
Có một số việc nếu còn chưa đâm vào tường thì sẽ không quay đầu lại, cô mà ngăn cản, ngược lại có vẻ cô đang cố ý.
Ngày 15 tháng 9 là vòng bán kết, vận khí của câu lạc bộ rất tốt, Hoan mặc đồng phục của đội, theo mọi người vào phòng nghỉ, ngoại trừ Ứng Trì, tinh thần mọi người tương đối thả lỏng.
Dương Cảnh Thành đặc biệt tri kỷ mà an ủi cậu: “Đừng lo lắng, đánh thua còn có Kính Vương và Triệu Tĩnh Trung, bọn họ ở phía sau che chở, phía trước tôi nhất định sẽ đánh thắng, cậu đừng khẩn trương.”
Triệu Tĩnh trung nói: “Đúng vậy.”
Ứng Trì phát cuồng: “Ai muốn mấy người anh ủi kiểu này!”
Từ Kính Dư khẽ cười ra tiếng, ngồi xuống bên cạnh Ứng Hoan, tay trái đặt lên tay vịn của ghế.
Ý tứ thực rõ ràng.
Ứng Hoan ngẩng đầu liếc anh một cái, yên lặng ấn lên cánh tay anh, Từ Kính Dư không chút để ý mà nhìn tay cô. Tay của cô rất đẹp, ngón tay thon dài tinh tế, làn da trắng nõn non mịn, cùng màu da lúa mạch của anh tương phản rất lớn, đôi tay kia xoa ấn trên tay anh, đẹp mắt giống như đang chơi dương cầm.
Anh nhìn mặt cô, “Không đi an ủi tiểu tổ tông?”
Ứng Hoan cúi đầu, thanh âm mềm nhỏ: “Đã nói qua rồi.”
Bởi vì hạng cân 69kg báo lên hai người cho nên nếu Ứng Trì thua, còn Thạch Lỗi có thể thi đấu.
Ứng Trì đương nhiên muốn thắng, nhưng cậu tham gia huấn luyện quá ngắn, không thể tiến bộ nhanh như vậy, Ứng Hoan nói cậu không nên gấp gáp, về sau sẽ tốt hơn. Ứng Trì cũng hiểu rõ, vẫn khẩn trương, nhưng tâm trạng khá tốt.
Từ Kính Dư thích nghe cô nói chuyện, âm thanh của cô rất mềm mại, nghe rất thoải mái, cũng thích hợp dỗ người. Không trách được một đám thô lỗ kia muốn được cô khen, tùy tiện khen một câu đều cảm thấy dễ nghe.
“Từ Kính Dư, anh làm gì mà bắt chị tôi mát xa cho anh!”
Ứng Trì đột nhiên đứng ở trước mặt hai người, khó chịu nhìn Từ Kính Dư.
Từ Kính Dư dựa lưng vào ghế, liếc cậu một cái: “Nghĩ.”
Ứng Trì: “…”
Cậu thế nhưng nhất thời không biết đáp lại thế nào.
Ứng Hoan dừng động tác, quay đầu nhìn cậu, Từ Kính Dư thu hồi tay, đứng lên, hoạt động ngón tay một chút, khịt mũi: “Được rồi, trả lại chị cho cậu.” Nói xong liền quay người rời đi.
Ứng Trì nhíu mày, nhìn về phía Ứng Hoan: “Chị, chị đừng bị anh ta khi dễ, anh ta có người chuyên môn mát xa, vậy mà còn tới nô dịch chị, lần sau chị trực tiếp cự tuyệt, không phải sợ anh ta.”
Ứng Hoan không nhịn được cong khóe miệng: “Được, chị biết rồi, em đừng lo lắng.”
Ứng Trì vẫn không vui: “Tuy rằng anh ta là bạn của Chu tổng, nhưng chị cũng đừng quá chiều anh ta, cũng đừng sợ anh ta.”
Ứng Hoan: “…Được.”
Nhưng mà, cô cảm thấy Ứng Trì lo lắng có chút thừa.
Ngô Khởi tập hợp mọi người, dặn dò những việc cần chú ý, cũng sắp đến thời gian thi đấu rồi.
Ứng Hoan vẫn ngồi trên ghế, chờ đến khi Ứng Trì lên võ đài, cả người đều căng thẳng, Từ Kính Dư cúi đầu nhìn cô, nói thẳng: “Cô khẩn trương cũng vô dụng, quyền thủ hạng cân 69kg của bọn họ là vương bài, cho dù là Thạch Lỗi cũng chưa chắc sẽ thắng.”
Ứng Trì tám chín phần là phải thua.
Thể năng là vấn đề lớn đầu tiên.
Ứng Hoan hít một hơi thật sâu, nhỏ giọng nói: “Tôi biết là rất khó, nhưng vẫn mong có kỳ tích, cho dù không có kỳ tích, tôi cũng hy vọng nó đừng bị đánh quá nặng.”
Từ Kính Dư trầm mặc nhìn cô, ánh mắt quay lại võ đài.
Hiệp thứ năm kết thúc, không ngoài dự kiến, Ứng Trì thua, còn bị đánh rất thảm, bên tai chảy không ít máu, cả người bị đánh đến phát ngốc. Nhân viên y tế giúp cậu xử lý vết thương, Ứng Hoan không yên tâm, lại cẩn thận kiểm tra lại lần nữa, giúp cậu ấn lên đầu túi chườm đá, đau lòng hỏi: “Còn có chỗ nào không thoải mái sao?”
Ứng Trì đã tỉnh táo lại, lắc đầu: “Khá hơn nhiều.”
Cậu nghĩ nghĩ, ngẩng đầu nhìn cô, nghiêm túc nói: “Chị, về sau chị đừng tìm người yêu là quyền thủ, bằng không về sau còn phải lo lắng nhiều, không chịu nổi.”
Ứng Hoan nhìn cậu bị đánh thảm, rất mềm lòng, cậu nói cái gì cô cũng đáp ứng, gật đầu nói: “Được.”
Từ Kính Dư bỗng nhiên quay đầu lại nhìn cô một cái.
Ứng Hoan không phát hiện.
12 giời tối, thi đấu kết thúc, câu lạc bộ Quyền anh Thiên Bác tiến vào trận chung kết.
Ứng Hoan thu dọn hòm thuốc, nhìn thoáng qua khán đài, mấy người Chung Vi Vi còn ngồi ở đấy, cô bỗng nhiên nhớ tới việc Khương Manh nhờ.
Chu Bách Hạo còn đang nói chuyện với nhà tài trợ.
Cô nhìn một vòng, cũng không biết nên hỏi hai, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Từ Kính Dư, cô đi qua, nhỏ giọng hỏi: “Từ Kính Dư, tôi muốn hỏi anh một chuyện.”
Từ Kính Dư cầm bình nước, uống mấy ngụm, cúi đầu nhìn cô, “Chuyện gì?”
“Câu lạc bộ yêu cầu nhiều nhất mấy nhân viên y tế.”
“Thời điểm nhiều nhất, ba người.”
Ba người sao?
Hiện tại có cô cùng bác sĩ Hàn, có nghĩ là về sau có khả năng sẽ nhận thêm người.
Ứng Hoan liếm nhẹ môi dưới, không tự giác mà tiến lại gần anh, nhỏ giọng hỏi: “Cái này, nếu bạn học của tôi muốn đến làm thêm, có thể chứ?”
Từ Kính Dư nhìn một chút, ném bình nước vào thùng rác, không chút để ý hỏi: “Bạn học cô có chỗ nào hơn người sao?”
“Hả?” Ứng Hoan có chút mờ mịt: “Chỗ hơn người là gì?”
“Ví dụ như…” Anh nhìn cô, khóe miệng khẽ nâng, cúi đầu nói nhỏ vào tai cô: “Sẽ dỗ người giống cô sao?”
Ứng Hoan: “…”
Cô cảm thấy anh dựa vào quá gần, lỗ tai có chút ngứa, cúi đầu rụt bả vai, hô hấp chậm nửa nhịp: “Không có….”
Khương Manh có chút tính tình đại tiểu thư, ở trong phòng ngủ, đến Lâm Tư Vũ cùng lười không muốn nói, khả năng cô ấy dỗ người tương đối khó.
“Không có vậy cô hỏi cái gì? Không nhận.”
Ứng Hoan: “….”