Kiều Nương Xuân Khuê

Chương 10
Trước
image
Chương 10
  • Chương 1
  • Chương 2
  • Chương 3
  • Chương 4
  • Chương 5
  • Chương 6
  • Chương 7
  • Chương 8
  • Chương 9
  • Chương 10
  • Chương 11
  • Chương 12
  • Chương 13
  • Chương 14
  • Chương 15
  • Chương 16
  • Chương 17
  • Chương 18
  • Chương 19
  • Chương 20
  • Chương 21
  • Chương 22
  • Chương 23
  • Chương 24
  • Chương 25
  • Chương 26
  • Chương 27
  • Chương 28
  • Chương 29
  • Chương 30
  • Chương 31
  • Chương 32
  • Chương 33
  • Chương 34
  • Chương 35
  • Chương 36
  • Chương 37
  • Chương 38
  • Chương 39
  • Chương 40
  • Chương 41
  • Chương 42
  • Chương 43
  • Chương 44
  • Chương 45
  • Chương 46
  • Chương 47
  • Chương 48
  • Chương 49
  • Chương 50
  • Chương 51
  • Chương 52
  • Chương 53
  • Chương 54
  • Chương 55
  • Chương 56
  • Chương 57
  • Chương 58
  • Chương 59
  • Chương 60
  • Chương 61
  • Chương 62
  • Chương 63
  • Chương 64
  • Chương 65
  • Chương 66
  • Chương 67
  • Chương 68
  • Chương 69
  • Chương 70
  • Chương 71
  • Chương 72
  • Chương 73
  • Chương 74
  • Chương 75
  • Chương 76
  • Chương 77
  • Chương 78
  • Chương 79
  • Chương 80
  • Chương 81
  • Chương 82
  • Chương 83
  • Chương 84
  • Chương 85
  • Chương 86
  • Chương 87
  • Chương 88
  • Chương 89
  • Chương 90
  • Chương 91
  • Chương 92
  • Chương 93
  • Chương 94
  • Chương 95
  • Chương 96
  • Chương 97
  • Chương 98
  • Chương 99
  • Chương 100
  • Chương 101
  • Chương 102
  • Chương 103
  • Chương 104
  • Chương 105
  • Chương 106
  • Chương 107
  • Chương 108
  • Chương 109
  • Chương 110
  • Chương 111
  • Chương 112
  • Chương 113
  • Chương 114
  • Chương 115
  • Chương 116
  • Chương 117
  • Chương 118
  • Chương 119
  • Chương 120
  • Chương 121
  • Chương 122
  • Chương 123
  • Chương 124
  • Chương 125
  • Chương 126
  • Chương 127
  • Chương 128
  • Chương 129
  • Chương 130
  • Chương 131
  • Chương 132
  • Chương 133
  • Chương 134
  • Chương 135
  • Chương 136
  • Chương 137
  • Chương 138
  • Chương 139
  • Chương 140
  • Chương 141
  • Chương 142
  • Chương 143
  • Chương 144
  • Chương 145
  • Chương 146
  • Chương 147
  • Chương 148
  • Chương 149
  • Chương 150
  • Chương 151
  • Chương 152
  • Chương 153
  • Chương 154
  • Chương 155
  • Chương 156
  • Chương 157
  • Chương 158
  • Chương 159
  • Chương 160
  • Chương 161
  • Chương 162
  • Chương 163
  • Chương 164
  • Chương 165
  • Chương 166
  • Chương 167
  • Chương 168
  • Chương 169
  • Chương 170
  • Chương 171
  • Chương 172
  • Chương 173
  • Chương 174
  • Chương 175
  • Chương 176
  • Chương 177
  • Chương 178
  • Chương 179
  • Chương 180
  • Chương 181
  • Chương 182
  • Chương 183
  • Chương 184
  • Chương 185
  • Chương 186
  • Chương 187
  • Chương 188
  • Chương 189
  • Chương 190
  • Chương 191
  • Chương 192
  • Chương 193
  • Chương 194
  • Chương 195
  • Chương 196
Tiếp

Chu gia đang đãi tiệc đưa dâu, bên Triệu gia cũng chuẩn bị để ngày mai đón dâu.

Sân đã được quét dọn sạch sẽ, mượn mười cái bàn vuông của hàng xóm, chén đũa cũng được đặt gọn gàng ở chân tường.

Quách Hưng cầm danh sách Triệu lão thái thái đưa để đi mua thịt và đồ ăn, mấy thứ này cần phải tươi mới, không thể dự trữ quá nhiều.

“Con nói xem, con làm tiệc rượu nhiều như vậy để làm gì, mua rượu mua thịt các loại linh tinh vụn vặt, lại tốn thêm năm lượng bạc.”

Triệu lão thái thái ngồi dưới mái hiên, nhìn mấy cái bàn và cái ghế rầu rĩ, nạp một tiểu thiếp tiêu hết một nửa tiền tiết kiệm của bà. Do tôn tử yêu cầu, nạp thiếp phải long trọng như vậy, để xem tương lai hắn cưới tức phụ chính thức thì làm sao.

Triệu Yến Bình đổi xiêm y từ đông phòng bước ra, nghe lão thái thái đang xót của, Triệu Yến Bình giải thích: “Những người mà ta mời đều là thương nhân trong huyện thành thường xuyên vào nam ra bắc, ngày thường ta không chiêu đãi bọn họ, làm sao bọn họ giúp ta hỏi thăm tin tức của Hương Vân?”

Mấy năm nay Triệu Yến Bình vẫn luôn cố ý xã giao với mọi người qua đường, hắn muốn phụng dưỡng tổ mẫu nên không thể đi xa, chỉ có thể dùng cách này để hỏi thăm tin tức của muội muội, Triệu Yến Bình nhờ cả những tri huyện đại nhân, không biết người ta có tận tâm giúp hắn hỏi thăm hay không, nhưng hắn muốn làm hết sức.

Triệu lão thái thái không dám hé răng.

Hương Vân chắc chắn đã bị hai vợ chồng lão nhị bán đi. Khi tôn tử còn nhỏ không làm được gì người chú và thím kia, đến lúc trưởng thành có sức lực thì chuyện đầu tiên hắn làm là đem thúc thúc ruột trói lại, treo ở trên cây ép thúc thúc nói cho hắn biết đã bán muội muội cho ai.

Bị phơi cả ngày, lão nhị phơi đến độ không ra hình người, rốt cuộc nói ra một cái tên: Trương Quải Tử.

Trương Quải Tử là mẹ mìn nổi tiếng năm đó ở vùng này, lão nhị thấy Hương Vân còn nhỏ đã trổ mã thành mỹ nhân nên thông đồng với Trương Quải Tử trước. Sau khi xác định giá cả, nhân dịp bà và Yến Bình không ở nhà, hắn giao tiểu Hương Vân chỉ có 6 tuổi cho Trương Quải Tử.

Khi lão nhị nói ra tên Trương Quải Tử, Hương Vân đã bị bán nhiều năm, Trương Quải Tử bị quả báo đã chết đầu đường, không ai biết được Hương Vân rốt cuộc bị hắn bán tới chỗ nào.

Trong biển người mênh mông, biết tìm Hương Vân nơi đâu?

Triệu lão thái thái đã sớm tắt hy vọng, nhưng tôn tử chưa từng từ bỏ ý định, hắn vẫn còn kiên trì.

Chuyện nào Triệu lão thái thái cũng có thể khuyên, chỉ duy nhất chuyện này, bà không mở miệng được.

Thấy tôn tử dắt ngựa, Triệu lão thái thái ngạc nhiên hỏi: “Con đi đâu?”

Triệu Yến Bình không quay đầu lại, chỉ trả lời: “Đi đón nương ta và Tiểu Anh, người lấy hai tấm chăn ra phơi, họ sẽ ngủ hai đêm với người ở tây phòng.”

Triệu lão thái thái nhíu mày.

Chỉ nạp người thiếp mà thôi. Tôn tử mỗi năm đến Thẩm gia một lần, lần này không ngại đi thêm một chuyến nữa. Hắn cho A Kiều thể diện như thế, thật sự chỉ xuất phát từ thiện tâm sao, hay là năm trước ở Hoa Nguyệt Lâu, tôn tử thật ra đã gặp A Kiều, trong lòng vô cùng vừa lòng đối với tiểu mỹ nhân A Kiều?

Triệu Yến Bình gắn ngựa vào xe và đánh xe ra huyện thành.

Hai bà cháu vốn là người Thẩm Gia Câu, cách huyện thành chỉ hai mươi dặm. Sau khi lão bộ đầu để tòa nhà lại cho Triệu Yến Bình, Triệu Yến Bình mới đưa tổ mẫu tới huyện thành.

Triệu Yến Bình không về quê quán của Triệu gia, hắn đi thẳng đến tòa đại trạch năm gian được tu sửa vô cùng hào nhoáng ở đầu thôn.

Đây là tòa nhà của Thẩm viên ngoại, mẫu thân Liễu thị của Triệu Yến Bình năm đó đi bước nữa với Thẩm viên ngoại.

Triệu Yến Bình cố ý xuất phát muộn, đến lúc mặt trời lặn phía tây, bá tánh nghỉ trưa hẳn đã dậy rồi.

Triệu Yến Bình vừa nhảy xuống xe, cửa lớn của Thẩm gia được mở ra, một nam nhân bụng phệ khoảng 40 tuổi xỉa răng đi ra, ngẩng đầu nhìn thấy Triệu Yến Bình tuy mặc bố y vẫn không che được sự uy nghiêm, nam nhân ngẩn người, sau đó chột dạ gãi đầu, cười làm lành hỏi: “Hiếm khi gặp khách quý, sao Yến Bình tới đây?”

Người này là Thẩm Văn Bưu, con trai duy nhất do vợ đầu của Thẩm viên ngoại sinh ra. Khi Liễu thị gả cho Thẩm viên ngoại làm vợ kế, Thẩm Văn Bưu hai mươi tuổi đã cưới tức phụ. Thẩm Văn Bưu vô cùng bất mãn lão cha lại cưới vợ nên hắn không tôn trọng Liễu thị. Trước khi Triệu Hương Vân bị bán, nhị thúc Triệu Yến Bình đã từng tới Thẩm gia vay tiền, khi đó Thẩm viên ngoại dẫn Liễu thị ra ngoài mấy ngày sau mới về, Thẩm Văn Bưu không muốn giúp bà con nghèo của Liễu thị, sai người đuổi Triệu nhị thúc, gián tiếp khiến Triệu Hương Vân bị bán.

Liễu thị trở về phát hiện mình mất nữ nhi, bà khóc đến độ hôn mê bất tỉnh, Thẩm viên ngoại đau lòng, tự tay đánh Thẩm Văn Bưu mười đại bản.

Thẩm Văn Bưu càng hận Liễu thị. Mỗi năm Triệu Yến Bình tới Thẩm gia chúc Tết Liễu thị, Thẩm Văn Bưu chẳng cho Triệu Yến Bình sắc mặt tốt, đến khi Triệu Yến Bình làm bộ khoái, thăng chức lên bộ đầu, Thẩm Văn Bưu mới bắt đầu kiêng kị Triệu Yến Bình, không dám bày sắc mặt ra với Triệu Yến Bình nữa.

Triệu Yến Bình vờ như không nhìn thấy Thẩm Văn Bưu, hắn nói với gã sai vặt canh cửa đang đứng bên cạnh: “Ta tới gặp lão gia và thái thái.”

Gã sai vặt canh cửa cung kính mời hắn vào, rồi đi thông báo cho lão gia và thái thái.

Thẩm Văn Bưu định ra cửa đi dạo nhưng lúc này lại không đi, hắn trơ mặt đi theo sau Triệu Yến Bình, buồn bực không biết Triệu Yến Bình tới làm gì.

Thẩm viên ngoại và Liễu thị nghe tin và đi ra.

Liễu thị năm nay 42 tuổi, bà là người xinh đẹp, sau khi gả cho Thẩm viên ngoại thì chẳng bao giờ xuống đất làm việc, sống trong nhung lụa nên dưỡng làn da rám đen khi còn nhỏ trở nên trắng trẻo. Hiện giờ thoạt nhìn chỉ hơn ba mươi tuổi, bà vẫn xinh đẹp như xưa, chỉ có thân hình quá mảnh mai, giữa mày phủ một tia u sầu.

Thẩm viên ngoại là hương thân nổi tiếng ở địa phương. Năm nay ông đã 59 tuổi, đồng lứa với Triệu lão thái thái. Nhưng thân thể ông không mạnh khỏe như Triệu lão thái thái, lưng đã còng, một tay chống gậy, một tay vịn Liễu thị, đầu đầy tóc bạc, nhìn giống như cha của Liễu thị.

Người khác thương cảm Liễu thị bị bắt tái giá với một lão nhân nhưng Liễu thị không cảm thấy mình bị uất ức gì.

Trước khi bà đồng ý đi bước nữa, trong lòng đúng là chua xót, nhưng sau khi vào Thẩm gia, Thẩm viên ngoại rất thương bà. Khi đó Thẩm viên ngoại mới 39 tuổi, xem như còn độ tuổi cường tráng, Liễu thị và ông trải qua nhiều năm ân ái, chỉ khi Thẩm viên ngoại ngoài 50 tuổi, sự chênh lệch giữa hai người mới rõ ràng.

Liễu thị vừa lòng với hoàn cảnh hiện tại, nhưng khi Triệu Yến Bình nhìn mẹ ruột hầu hạ một lão nhân như vậy, lòng hắn không thoải mái.

Tuy nhiên Triệu Yến Bình không biểu hiện ra ngoài. Sau khi hành lễ, hắn nói với hai người: “Bá phụ, mẫu thân, tổ mẫu nạp một phòng lương thiếp cho ta, ngày mai trong nhà làm rượu mừng, ta muốn đón mẫu thân qua gặp nàng, không biết mẫu thân có tiện không.”

Liễu thị vừa mừng vừa kinh ngạc: “Con chưa cưới vợ, sao nạp thiếp trước?”

Vẻ mặt của Triệu Yến Bình vẫn như thường, hắn giải thích: “Ta không dự định cưới vợ, cho nên tổ mẫu nạp thiếp hầu hạ ta.”

Liễu thị vừa nghe, nghĩ đến nhi tử bướng bỉnh trong chuyện cưới vợ, bà bất đắc dĩ trừng mắt liếc nhi tử.

Thẩm viên ngoại vuốt râu cười nói: “Nạp thiếp thì nạp, tuổi Yến Bình không nhỏ nữa, bên cạnh cần có người biết nóng biết lạnh.”

Nói xong, Thẩm viên ngoại sai nhi tử đang đứng ngay cửa: “Anh nhi dẫn người đến cửa hàng trên trấn, Văn Bưu con đi kêu nàng về.”

Thẩm Anh là nữ nhi mà Liễu thị sinh cho Thẩm viên ngoại, cũng là hài tử nhỏ nhất của Thẩm viên ngoại, từ nhỏ nàng đã thông minh lanh lợi, được Thẩm viên ngoại coi như viên ngọc quý trên tay, ông thương Thẩm Anh hơn ba đứa tôn tử ruột.

Thẩm Văn Bưu không dám trái lời lão gia tử, ra cửa đi tìm Thẩm Anh. Thị trấn cách đó không xa, đánh xe hai khắc đồng hồ là có thể trở về.

Thẩm Văn Bưu vừa đi, Thẩm viên ngoại kêu Liễu thị cúi đầu, ông thì thầm vài câu bên tai bà.

Liễu thị vừa định mở miệng, Thẩm viên ngoại xua tay, thúc giục bà: “Nàng mau đi thu dọn tay nải, thu dọn cho Anh nhi luôn. Chút nữa Anh nhi về thì xuất phát.”

Liễu thị bất đắc dĩ, bà nhìn mặt nhi tử rồi vội đi trước.

Thẩm viên ngoại ho khan hai tiếng, ông có lòng muốn chăm sóc Triệu Yến Bình, nếu Triệu Yến Bình chịu gần ông, Thẩm viên ngoại sẽ coi Triệu Yến Bình như nhi tử.

Nhưng Thẩm viên ngoại cũng hiểu tâm tình của Triệu Yến Bình, ông lớn hơn Liễu thị hai mươi tuổi, khi còn nhỏ Triệu Yến Bình không hiểu chuyện nên cho rằng ông ép buộc Liễu thị, nỗi oán hận đã lâu, giờ trưởng thành cũng khó sửa lại chấp niệm từ trước.

Hai khắc đồng hồ sau, Liễu thị thu dọn tay nải xong, Thẩm Anh cũng được Thẩm Văn Bưu đón về.

Trên đường về huyện thành, Thẩm Anh mười bốn tuổi thân mật ngồi phía sau chỗ đánh xe của Triệu Yến Bình, mỉm cười hỏi thăm: “Đại ca, ca muốn nạp cô nương nhà ai vậy, ca đã gặp nàng rồi hả, có đẹp hay không?”

Liễu thị nhìn nhi tử đầy chờ mong, đến bây giờ bà còn chưa nghe nhi tử đề cập tình huống của nhà gái.

Thân thế của A Kiều đặc biệt, không giấu được. Nếu bây giờ không nói, ngày mai mẫu thân và muội muội nghe từ người khác không chừng lại giật mình.

Triệu Yến Bình kể ngắn gọn chuyện của A Kiều, không giấu giếm điều gì.

Liễu thị im lặng.

Thẩm Anh thông suốt tâm tư, hơi suy nghĩ chút rồi đoán: “Đại ca độc thân đã lâu, lần đầu tiên coi trọng một cô nương, còn cố ý đón chúng ta tới đây ăn tiệc, tiểu tẩu tử của ta nhất định vừa đẹp người vừa tốt tính, là một cô nương tốt xứng đáng được người ta yêu thương.”

Liễu thị nghe vậy, đột nhiên thông suốt, đúng vậy, nếu A Kiều cô nương thật sự là một kỹ nữ hư hỏng hoàn lương, đừng nói nhi tử, bà mẫu tuyệt đối không đồng ý để nàng vào cửa.

Trước khi hoàng hôn buông xuống, Triệu Yến Bình đưa mẫu thân và muội muội cùng mẹ khác cha về Triệu gia.

Triệu lão thái thái vẫn thương tiếc con dâu Liễu thị này, Liễu thị cũng kính trọng bà, mẹ chồng nàng dâu ở chung hòa thuận, Thẩm Anh xinh đẹp như hoa, lại là tiểu thư Thẩm gia, Triệu lão thái thái cũng rất thích Thẩm Anh.

Chu gia sát vách.

A Kiều không biết Triệu gia mời khách này nọ, nàng sắp xuất giá, Chu Song Song tạm thời dọn đi thượng phòng phía tây, Thúy Nương và nàng ở tại đông sương phòng.

Thúy Nương nói nhỏ với A Kiều, không phải Triệu lão thái thái muốn đưa Thúy Nương làm nha hoàn cho nàng, bà chỉ sai Thúy Nương lại đây trông chừng sính lễ, không thể để Kim thị đoạt đi.

A Kiều biết Triệu lão thái thái là người keo kiệt, chẳng lạ chút nào khi bà làm chuyện này. Sính lễ ở trong tay A Kiều sẽ trở về Triệu gia, một khi rơi xuống tay gia đình Cậu thì hoàn toàn không dính dáng gì đến Triệu gia.

Màn đêm buông xuống, đêm cuối thu đen như mực, ánh sao cũng le lói.

“Tiểu nương tử, chúng ta ngủ đi.” Thúy Nương đi đổ nước rửa chân trở về, hỏi ý A Kiều và chuẩn bị khóa cửa.

A Kiều vừa định ừ, ngoài cửa sổ bỗng nhiên vang lên giọng nói của Cậu: “Kiều Kiều con ra đây một chút.”

A Kiều nhìn Thúy Nương, nàng xuống giường, mang giày thêu đi ra ngoài.

Trong viện Chu gia có cây quýt, Chu Sưởng dẫn A Kiều tới dưới tàng cây, liếc mắt nhìn cửa sổ thượng phòng, thoáng thấy Kim thị vội vã thụt đầu xuống. Chu Sưởng lắc đầu bất đắc dĩ, đứng sau cây quay lưng về phía cửa sổ, nhìn cháu gái trước mặt nói: “Kiều Kiều, Cậu có lỗi với con, để con chỉ có thể làm thiếp cho người ta. Với dung nhan của con, có thể làm thái thái nhà quan cũng được.”

A Kiều cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Đây là số mạng, Cậu đừng tự trách, Triệu quan gia là người tốt, sau khi qua đó con sẽ sống an phận với hắn, Cậu yên tâm sống tốt với Mợ, đừng vì chuyện của con mà gây với Mợ.”

Cháu gái càng hiểu chuyện, Chu Sưởng càng khó chịu. Ngăn dòng nước mắt, Chu Sưởng đến trước mặt A Kiều, vừa giả bộ ôm vai A Kiều vừa vội vàng nhét một bao đồ vào tay A Kiều, thì thầm: “Đây là trang sức của hồi môn mà nương con để lại cho con, Cậu đã để con thiệt thòi, A Kiều cất đi, tuyệt đối đừng để Mợ biết. Ngày mai tới Triệu gia, buổi tối con nói rõ với Triệu Yến Bình, Triệu lão thái thái không xấu tính nhưng bà hay mỉa móc, chúng ta đừng để bà vu oan rằng con lấy trộm đồ của bà.”

Chỉ hai câu dặn dò này, A Kiều dựa vào vai Cậu khóc rống lên.

Chu Sưởng cũng sụt sịt vài tiếng, sợ càng khóc càng khó chịu, ông ráng đẩy cháu gái ra, phất tay nói: “Được rồi, trở về nghỉ ngơi, đừng khóc nữa, cẩn thận sáng mai mắt sưng xấu lắm.”

Nói xong, Chu Sưởng đi trước, bước chân vội vã như chạy trốn.

A Kiều tránh ở sau cây lau nước mắt, sau đó mới trở về đông sương phòng.

Khi Thúy Nương đang trải chăn của nàng, A Kiều nằm nghiêng, lén mở túi vải Cậu đưa cho nàng.

Bên trong có một cây trâm vàng, một mặt dây chuyền bằng ngọc, một cặp vòng bạc, ngoài mấy thứ này còn có mấy khối bạc vụn, ít nhất có mười lượng.

A Kiều kéo chặt túi và bịt miệng lại.

Mười lượng, đó là bạc nàng bán mình, Cậu trả lại cho nàng.

Trước
image
Chương 10
  • Chương 1
  • Chương 2
  • Chương 3
  • Chương 4
  • Chương 5
  • Chương 6
  • Chương 7
  • Chương 8
  • Chương 9
  • Chương 10
  • Chương 11
  • Chương 12
  • Chương 13
  • Chương 14
  • Chương 15
  • Chương 16
  • Chương 17
  • Chương 18
  • Chương 19
  • Chương 20
  • Chương 21
  • Chương 22
  • Chương 23
  • Chương 24
  • Chương 25
  • Chương 26
  • Chương 27
  • Chương 28
  • Chương 29
  • Chương 30
  • Chương 31
  • Chương 32
  • Chương 33
  • Chương 34
  • Chương 35
  • Chương 36
  • Chương 37
  • Chương 38
  • Chương 39
  • Chương 40
  • Chương 41
  • Chương 42
  • Chương 43
  • Chương 44
  • Chương 45
  • Chương 46
  • Chương 47
  • Chương 48
  • Chương 49
  • Chương 50
  • Chương 51
  • Chương 52
  • Chương 53
  • Chương 54
  • Chương 55
  • Chương 56
  • Chương 57
  • Chương 58
  • Chương 59
  • Chương 60
  • Chương 61
  • Chương 62
  • Chương 63
  • Chương 64
  • Chương 65
  • Chương 66
  • Chương 67
  • Chương 68
  • Chương 69
  • Chương 70
  • Chương 71
  • Chương 72
  • Chương 73
  • Chương 74
  • Chương 75
  • Chương 76
  • Chương 77
  • Chương 78
  • Chương 79
  • Chương 80
  • Chương 81
  • Chương 82
  • Chương 83
  • Chương 84
  • Chương 85
  • Chương 86
  • Chương 87
  • Chương 88
  • Chương 89
  • Chương 90
  • Chương 91
  • Chương 92
  • Chương 93
  • Chương 94
  • Chương 95
  • Chương 96
  • Chương 97
  • Chương 98
  • Chương 99
  • Chương 100
  • Chương 101
  • Chương 102
  • Chương 103
  • Chương 104
  • Chương 105
  • Chương 106
  • Chương 107
  • Chương 108
  • Chương 109
  • Chương 110
  • Chương 111
  • Chương 112
  • Chương 113
  • Chương 114
  • Chương 115
  • Chương 116
  • Chương 117
  • Chương 118
  • Chương 119
  • Chương 120
  • Chương 121
  • Chương 122
  • Chương 123
  • Chương 124
  • Chương 125
  • Chương 126
  • Chương 127
  • Chương 128
  • Chương 129
  • Chương 130
  • Chương 131
  • Chương 132
  • Chương 133
  • Chương 134
  • Chương 135
  • Chương 136
  • Chương 137
  • Chương 138
  • Chương 139
  • Chương 140
  • Chương 141
  • Chương 142
  • Chương 143
  • Chương 144
  • Chương 145
  • Chương 146
  • Chương 147
  • Chương 148
  • Chương 149
  • Chương 150
  • Chương 151
  • Chương 152
  • Chương 153
  • Chương 154
  • Chương 155
  • Chương 156
  • Chương 157
  • Chương 158
  • Chương 159
  • Chương 160
  • Chương 161
  • Chương 162
  • Chương 163
  • Chương 164
  • Chương 165
  • Chương 166
  • Chương 167
  • Chương 168
  • Chương 169
  • Chương 170
  • Chương 171
  • Chương 172
  • Chương 173
  • Chương 174
  • Chương 175
  • Chương 176
  • Chương 177
  • Chương 178
  • Chương 179
  • Chương 180
  • Chương 181
  • Chương 182
  • Chương 183
  • Chương 184
  • Chương 185
  • Chương 186
  • Chương 187
  • Chương 188
  • Chương 189
  • Chương 190
  • Chương 191
  • Chương 192
  • Chương 193
  • Chương 194
  • Chương 195
  • Chương 196
Tiếp

TRUYỆN ĐỀ CỬ

Loading...
error: Content is protected !!