Kiều Nương Xuân Khuê

Chương 29
Trước
image
Chương 29
  • Chương 1
  • Chương 2
  • Chương 3
  • Chương 4
  • Chương 5
  • Chương 6
  • Chương 7
  • Chương 8
  • Chương 9
  • Chương 10
  • Chương 11
  • Chương 12
  • Chương 13
  • Chương 14
  • Chương 15
  • Chương 16
  • Chương 17
  • Chương 18
  • Chương 19
  • Chương 20
  • Chương 21
  • Chương 22
  • Chương 23
  • Chương 24
  • Chương 25
  • Chương 26
  • Chương 27
  • Chương 28
  • Chương 29
  • Chương 30
  • Chương 31
  • Chương 32
  • Chương 33
  • Chương 34
  • Chương 35
  • Chương 36
  • Chương 37
  • Chương 38
  • Chương 39
  • Chương 40
  • Chương 41
  • Chương 42
  • Chương 43
  • Chương 44
  • Chương 45
  • Chương 46
  • Chương 47
  • Chương 48
  • Chương 49
  • Chương 50
  • Chương 51
  • Chương 52
  • Chương 53
  • Chương 54
  • Chương 55
  • Chương 56
  • Chương 57
  • Chương 58
  • Chương 59
  • Chương 60
  • Chương 61
  • Chương 62
  • Chương 63
  • Chương 64
  • Chương 65
  • Chương 66
  • Chương 67
  • Chương 68
  • Chương 69
  • Chương 70
  • Chương 71
  • Chương 72
  • Chương 73
  • Chương 74
  • Chương 75
  • Chương 76
  • Chương 77
  • Chương 78
  • Chương 79
  • Chương 80
  • Chương 81
  • Chương 82
  • Chương 83
  • Chương 84
  • Chương 85
  • Chương 86
  • Chương 87
  • Chương 88
  • Chương 89
  • Chương 90
  • Chương 91
  • Chương 92
  • Chương 93
  • Chương 94
  • Chương 95
  • Chương 96
  • Chương 97
  • Chương 98
  • Chương 99
  • Chương 100
  • Chương 101
  • Chương 102
  • Chương 103
  • Chương 104
  • Chương 105
  • Chương 106
  • Chương 107
  • Chương 108
  • Chương 109
  • Chương 110
  • Chương 111
  • Chương 112
  • Chương 113
  • Chương 114
  • Chương 115
  • Chương 116
  • Chương 117
  • Chương 118
  • Chương 119
  • Chương 120
  • Chương 121
  • Chương 122
  • Chương 123
  • Chương 124
  • Chương 125
  • Chương 126
  • Chương 127
  • Chương 128
  • Chương 129
  • Chương 130
  • Chương 131
  • Chương 132
  • Chương 133
  • Chương 134
  • Chương 135
  • Chương 136
  • Chương 137
  • Chương 138
  • Chương 139
  • Chương 140
  • Chương 141
  • Chương 142
  • Chương 143
  • Chương 144
  • Chương 145
  • Chương 146
  • Chương 147
  • Chương 148
  • Chương 149
  • Chương 150
  • Chương 151
  • Chương 152
  • Chương 153
  • Chương 154
  • Chương 155
  • Chương 156
  • Chương 157
  • Chương 158
  • Chương 159
  • Chương 160
  • Chương 161
  • Chương 162
  • Chương 163
  • Chương 164
  • Chương 165
  • Chương 166
  • Chương 167
  • Chương 168
  • Chương 169
  • Chương 170
  • Chương 171
  • Chương 172
  • Chương 173
  • Chương 174
  • Chương 175
  • Chương 176
  • Chương 177
  • Chương 178
  • Chương 179
  • Chương 180
  • Chương 181
  • Chương 182
  • Chương 183
  • Chương 184
  • Chương 185
  • Chương 186
  • Chương 187
  • Chương 188
  • Chương 189
  • Chương 190
  • Chương 191
  • Chương 192
  • Chương 193
  • Chương 194
  • Chương 195
  • Chương 196
Tiếp

Mua xong một hộp phấn mắc tiền, A Kiều không dám tiếp tục đi dạo nữa, túm tay áo quan gia đi ra ngoài.

“Quan gia, chúng ta mua cái này có phải mắc quá không?” Ra khỏi ngõ nhỏ, A Kiều nhíu mày nói, nếu quan gia muốn mua cho nàng thì cũng nên trả giá, đáng tiếc quan gia móc bạc ra quá nhanh, A Kiều cản không kịp.

“Mắc thì sao, đâu phải mua thường xuyên.” Triệu Yến Bình nói, còn nhắc nàng: “Nếu lão thái thái hỏi thì nói là mấy nha hoàn kia tặng.”

A Kiều đã hiểu tính Triệu lão thái thái, một giọt dầu cũng tiết kiệm, để Triệu lão thái thái biết quan gia tiêu năm đồng mua phấn mặt cho nàng, Triệu lão thái thái sẽ không chịu uống thuốc ngăn trúng gió trong nửa tháng nay.

Trở về quan dịch, hai người rửa mặt và lau mình như tối hôm qua, thời điểm Triệu Yến Bình chờ bên ngoài, A Kiều mặc trung y, lén thoa một chút phấn mặt mới mua, mùi hoa quế nhàn nhạt bay vào mũi, lòng A Kiều hừng hực, không biết quan gia có phát hiện mưu kế của nàng hay không.

“Quan gia, tới phiên ngài.” A Kiều đi đến cửa, nhẹ giọng nói.

“Ừ.”

A Kiều gọi xong thì lên giường nằm, một lúc sau Triệu Yến Bình mới đẩy cửa vào, trong nháy mắt Triệu Yến Bình ngửi được hương hoa quế thoang thoảng, nhạt rất nhiều so với mùi trong hộp, từng đợt nhè nhẹ thấm vào lòng.

Phấn mặt để buổi sáng rửa mặt chải đầu xong mới thoa, buổi tối sắp ngủ, nàng thoa làm gì?

Nghi ngờ nhanh đến nhanh đi, Triệu Yến Bình mau chóng lau người, thổi đèn dầu rồi lên giường.

Lúc này, Triệu Yến Bình chủ động kéo một góc chăn, đưa phần chăn kia cho nàng.

“Quan gia đủ đắp không?” A Kiều hỏi đầy nghi ngờ.

Triệu Yến Bình nói: “Đủ rồi, nhiều quá sợ nóng, ngủ đi.”

A Kiều không nói gì thêm.

Triệu Yến Bình cho rằng đêm nay A Kiều có chăn sẽ không dính vô hắn, không ngờ ngủ một đỗi, thân mình mềm ấm thơm tho kia lại giống dây leo quấn tới, động tác y chang, mặt dán ngực hắn, bàn tay nhỏ ôm eo, đặc biệt còn cọ cọ, đôi môi phát ra một tiếng hừ thật thoải mái thỏa mãn.

Vào lúc này, trên đường vang lên tiếng mõ canh hai.

Triệu Yến Bình nắm chặt tay, cố gắng làm ngơ cảm giác đè ép do nàng truyền đến.

Triệu Yến Bình khó chìm vào giấc ngủ, mãi đến khi A Kiều ôm đủ rồi đổi tư thế, xoay người ủng mông vào hắn, Triệu Yến Bình mới lặng lẽ dịch ra ngoài, nhìn căn phòng tối đen một lúc mới ngủ được.

A Kiều không biết buổi tối mình làm gì, ngủ một giấc tới rạng sáng, Triệu Yến Bình đã thay xiêm y, thần sắc nhìn có chút tiều tụy, tựa như ngủ không ngon giấc.

A Kiều quan tâm hỏi: “Có phải do tối hôm qua đưa chăn cho ta nên quan gia bị lạnh?”

Triệu Yến Bình nói: “Không phải do chăn, giường quá nhỏ, không quen.”

A Kiều liếc nhìn chiếc giường nhỏ hẹp, nàng ngủ một mình thì tạm được, quan gia cao to đúng là chịu khổ.

“Không sao, sáng mai trở về rồi.” Triệu Yến Bình không để ý.

Ăn sáng xong, đưa A Kiều qua phía tây, Triệu Yến Bình theo Tạ Dĩnh xuất phát.

A Kiều lại tụ tập với nha hoàn váy hồng và nha hoàn váy xanh.

Tận mắt thấy Triệu Yến Bình cao to tuấn tú, nha hoàn váy hồng và nha hoàn váy xanh vô cùng hâm mộ A Kiều, quấn lấy A Kiều hỏi rất nhiều chuyện.

A Kiều không quen nói dối, gần đây chủ động giả mạo làm thê tử của quan gia nên chột dạ, nhưng nha hoàn váy hồng và nha hoàn váy xanh đã kể bí mật của các nàng cho A Kiều, A Kiều không cách nào tiếp tục lừa các nàng.

A Kiều cúi đầu kể các nàng nghe chuyện mình bị Mợ bán vào thanh lâu, trời xui đất khiến về làm thiếp cho quan gia.

Lúc kể chuyện, A Kiều hơi lo lắng hai người bạn mới coi thường nàng, không ngờ nghe xong, hai nha hoàn ngược lại thân thiết với nàng hơn, mọi người đều có số khổ, chia sẻ lại kéo gần khoảng cách.

“Đừng thấy lão gia nhà ta hiện tại không rời ta được, chờ hắn nhậm chức có thể đón thái thái trong nhà tới, nếu thái thái không vừa mắt ta, lão gia nhất định sẽ tống cổ ta đi.” Nha hoàn váy xanh tên Hồng Hà rầu rĩ nói, dù sao A Kiều cũng là thiếp, người Cậu tú tài ở sát vách, còn nàng đến nay vẫn là nha hoàn, không danh không phận.

Nha hoàn váy hồng tên A Trúc thật ra là nữ nhân có hoàn cảnh gian nan nhất, ở cạnh lão gia chẳng chút tương lai, có lẽ vì vậy nên A Trúc ngược lại là người cởi mở nhất, không oán không hận, một lòng tính toán cho A Kiều: “Nếu ngươi sinh được hài tử còn có thể tranh với thái thái tương lai, nhưng ngươi đã uống canh tuyệt tử, con đường có con nối dõi bị chặt đứt, ngươi lại quá xinh đẹp, thái thái tương lai khẳng định không ưa ngươi, khi ngươi lớn tuổi nhan sắc tàn phai, thái thái lại có con cái chống lưng, Triệu bộ đầu sẽ vứt bỏ ngươi.”

Sao A Kiều chưa từng nghĩ đến điều này?

Nha hoàn váy xanh Hồng Hà không đành lòng: “Đừng nói lời quá tàn nhẫn, nhìn Triệu bộ đầu không giống hai lão gia của chúng ta…”

Nha hoàn váy hồng A Trúc cười nhạo: “Cái gì không giống? Nam nhân đều bạc tình bạc nghĩa như nhau, thay vì trông cậy vào sự yêu thương lâu dài của Triệu bộ đầu, không bằng nhân dịp hiện tại thái thái chưa vào cửa, A Kiều lo kiếm chút bạc phòng thân nơi Triệu bộ đầu.

Tiền nhỏ tích lũy thành tiền lớn, mua đất hay mua cửa hàng đều được, viết rõ trên giấy trắng mực đen là tài sản của mình. Tương lai nam nhân không đáng tin cậy, A Kiều cũng có tài sản để phòng thân, sống thoải mái sung sướng. Đúng rồi, Mợ ngươi chẳng tốt lành gì, Cậu còn tính có lương tâm, tuyệt đối đừng chặt đứt quan hệ, về sau nếu Triệu bộ đầu muốn đuổi ngươi ra khỏi cửa, có khả năng muốn bạc của ngươi, đến lúc đó nhờ Cậu ra mặt chống lưng cho ngươi.”

A Kiều ngơ ngác nhìn nàng, góc nhỏ tối đen như mực trong đầu đột nhiên sáng lên, hóa thành một con đường nhỏ.

Hai người bạn không biết nhưng A Kiều rất rõ, trong tay nàng có hai mươi lượng bạc hoàn toàn thuộc về nàng, mua đồng ruộng hoặc mở cửa hàng làm ăn buôn bán đều không phải nằm mơ.

A Kiều còn nghĩ tới Thẩm Anh, muội muội cùng mẹ khác cha của quan gia, chẳng phải Thẩm Anh đang kinh doanh cửa hàng son phấn Thẩm gia hay sao? Thẩm Anh đưa nàng hai hộp phấn đều không tệ, nếu nàng mở một cửa hàng son phấn, không biết có thể nhập hàng từ chỗ Thẩm Anh không?

Ngắn ngủn trong nháy mắt, A Kiều toát ra đủ loại suy nghĩ.

“A Kiều, ngươi đang nghĩ gì?” Nha hoàn váy hồng A Trúc bỗng đẩy tay nàng.

A Kiều phản ứng kịp thời, giả vờ khó xử: “Làm gì để dành tiền dễ dàng như vậy, quan gia nhà chúng ta mỗi tháng kiếm cũng không nhiều lắm.”

A Trúc cười: “Ta chỉ tùy tiện nói thôi, ngươi đừng đập toàn bộ trứng gà lên người Triệu bộ đầu.” (*)

A Kiều mỉm cười, nàng muốn kiếm tiền, nàng cũng muốn quan gia, bao lâu cũng được, ai bảo quan gia tốt như vậy.

Tại phủ nha.

Hôm nay Hàn tri phủ chủ yếu nghe chín tri huyện báo cáo các tình huống tố tụng và thẩm tra xử lí của huyện.

Trong số chín tri huyện, chỉ có Tạ Dĩnh của huyện Võ An dẫn theo bộ đầu của huyện nha. Khi đề cập đến một ít chi tiết xử án, Tạ Dĩnh nhường cơ hội cho Triệu Yến Bình, để chính miệng Triệu Yến Bình giải thích với Hàn tri phủ.

Hàn tri phủ thấy Triệu Yến Bình tuy còn trẻ đã chững chạc, trang nghiêm nên vô cùng tán thưởng, trong lòng tính toán kéo Triệu Yến Bình đến làm ở phủ thành, bởi vì phủ thành cũng thường xuyên có vài vụ án không tìm được manh mối, bộ đầu làm với ông có công phu không tệ nhưng đầu óc không nhanh nhạy như Triệu Yến Bình.

Nhưng Tạ Dĩnh không phải là tri huyện xuất thân nhà nghèo tầm thường, nhìn Tạ Dĩnh coi trọng Triệu Yến Bình như thế, lúc này bắt đầu giúp Triệu Yến Bình tạo tiếng tăm, hình như có ý đem Triệu Yến Bình về kinh thành làm cho Vĩnh Bình Hầu phủ.

Hàn tri phủ không dám đoạt người của Vĩnh Bình Hầu phủ.

“Triệu bộ đầu còn trẻ đã có bản lĩnh như vậy, đúng là hậu sinh khả uý, hãy chăm chỉ đi theo đại nhân các ngươi học hỏi để giúp cho bá tánh.”

Sau khi huyện Võ An trần thuật án kiện xong, Hàn tri phủ khen Tạ Dĩnh, cũng khen Triệu Yến Bình một câu.

Triệu Yến Bình bái tạ.

Các tri huyện của những huyện khác tiếp tục báo cáo các vụ án địa phương.

Tri huyện thứ hai vừa bắt đầu, bên ngoài phủ nha đột nhiên vang lên một tràng âm thanh gấp rút kêu oan.

Hàn tri phủ tạm thời ngưng họp, vội vàng thăng đường.

Tạ Dĩnh và mọi người đành ngồi chờ ở công đường, hai bên sân cách hơi xa, loáng thoáng nghe được một ít ồn ào nhưng không rõ ràng.

Hàn tri phủ gặp vụ án này có chút khó giải quyết, tình tiết vụ án khá đơn giản, bị cáo là Hà Triệu Phong, thứ tử của Hà Dần – người giàu nhất phủ thành.

Hà Triệu Phong là công tử ăn chơi nổi tiếng ở phủ thành, đến nỗi nữ đồng vài tuổi chơi đùa đầu đường đều biết hắn, khi mắng nữ đồng khác đều nói “Nếu ngươi ức hiếp ta, sau này sẽ phải làm tiểu thiếp của Hà nhị gia”. Bá tánh trưởng thành càng quen thuộc đại danh Hà Triệu Phong, hắn thích hoàng hoa khuê nữ, tức phụ nhà người khác hắn cũng yêu thầm, ngay cả nữ đạo sĩ trong đạo quán cũng dây dưa với hắn.

Hà Dần bị đứa con trai này tra tấn muốn điên, nhi tử không nghe lời nhưng không thể đánh chết được. Sau một thời gian dài, Hà Dần chỉ có thể mắt nhắm mắt mở, mỗi khi Hà Triệu Phong gặp rắc rối, Hà Dần cố gắng lấy bạc để giải quyết hậu quả thay nhi tử.

Nhưng việc hôm nay sợ khó xử lý cho êm đẹp.

Nguyên cáo là tiểu thương bán rượu tên là Phạm Thành, Phạm Thành có ngoại hình bình thường nhưng lại cưới được thê tử Mạnh thị đẹp như tiên.

Hôm qua Phạm Thành hẹn với phát tiểu(**) đến nhà phát tiểu ăn tiệc, buổi tối ở lại nhà phát tiểu. Sáng nay Phạm Thành say khướt đi không nổi, phát tiểu đỡ hắn về Phạm gia, đẩy cửa ra thì phát hiện Hà Triệu Phong nằm trên giường, Mạnh thị nằm bên cạnh không mảnh vải che thân, nhưng Mạnh thị bất động, thân mình lạnh ngắt.

Phạm Thành và phát tiểu trói Hà Triệu Phong đầy mùi rượu đến phủ nha, tố cáo Hà Triệu Phong say rượu lẻn vào Phạm gia, ép buộc Mạnh thị không được nên giết Mạnh thị rồi cưỡng bức!

Hà Triệu Phong không thừa nhận, nhưng hắn nằm ở Phạm gia là thật, thanh danh phong lưu của hắn đã sớm truyền khắp cả tòa phủ thành, ngay cả lão gia Hà Dần sau khi nghe tin đều không tin nhi tử, đã có suy nghĩ nhét bạc cho Phạm Thành để giảm bớt tai ương.

Thâm tâm Hàn tri phủ đứng về phía Phạm Thành, cho rằng Hà Triệu Phong đã giết người, nhưng Hà Triệu Phong khẳng định hắn không làm chuyện đó. Hàn tri phủ đập kinh đường mộc, lệnh bộ đầu của phủ nha dẫn người đến Phạm gia điều tra tình hình. Nghĩ đến phủ nha còn có Triệu Yến Bình, Hàn tri phủ sai người đi mời Triệu Yến Bình tới, kêu Triệu Yến Bình cùng đi đến Phạm gia.

Hàn tri phủ suy nghĩ, nhiều người điều tra nhất định có thể kết tội được Hà Triệu Phong.

(*) Ý chỉ nguyên tắc đừng bỏ tất cả trứng vào cùng một rổ. Điều đó có nghĩa là đừng đầu tư tất cả tiền mình có vào 1 loại hình đầu tư nhất định để hạn chế rủi ro và đa dạng hóa danh mục đầu tư.

(**) phát tiểu: bạn nối khố

Trước
image
Chương 29
  • Chương 1
  • Chương 2
  • Chương 3
  • Chương 4
  • Chương 5
  • Chương 6
  • Chương 7
  • Chương 8
  • Chương 9
  • Chương 10
  • Chương 11
  • Chương 12
  • Chương 13
  • Chương 14
  • Chương 15
  • Chương 16
  • Chương 17
  • Chương 18
  • Chương 19
  • Chương 20
  • Chương 21
  • Chương 22
  • Chương 23
  • Chương 24
  • Chương 25
  • Chương 26
  • Chương 27
  • Chương 28
  • Chương 29
  • Chương 30
  • Chương 31
  • Chương 32
  • Chương 33
  • Chương 34
  • Chương 35
  • Chương 36
  • Chương 37
  • Chương 38
  • Chương 39
  • Chương 40
  • Chương 41
  • Chương 42
  • Chương 43
  • Chương 44
  • Chương 45
  • Chương 46
  • Chương 47
  • Chương 48
  • Chương 49
  • Chương 50
  • Chương 51
  • Chương 52
  • Chương 53
  • Chương 54
  • Chương 55
  • Chương 56
  • Chương 57
  • Chương 58
  • Chương 59
  • Chương 60
  • Chương 61
  • Chương 62
  • Chương 63
  • Chương 64
  • Chương 65
  • Chương 66
  • Chương 67
  • Chương 68
  • Chương 69
  • Chương 70
  • Chương 71
  • Chương 72
  • Chương 73
  • Chương 74
  • Chương 75
  • Chương 76
  • Chương 77
  • Chương 78
  • Chương 79
  • Chương 80
  • Chương 81
  • Chương 82
  • Chương 83
  • Chương 84
  • Chương 85
  • Chương 86
  • Chương 87
  • Chương 88
  • Chương 89
  • Chương 90
  • Chương 91
  • Chương 92
  • Chương 93
  • Chương 94
  • Chương 95
  • Chương 96
  • Chương 97
  • Chương 98
  • Chương 99
  • Chương 100
  • Chương 101
  • Chương 102
  • Chương 103
  • Chương 104
  • Chương 105
  • Chương 106
  • Chương 107
  • Chương 108
  • Chương 109
  • Chương 110
  • Chương 111
  • Chương 112
  • Chương 113
  • Chương 114
  • Chương 115
  • Chương 116
  • Chương 117
  • Chương 118
  • Chương 119
  • Chương 120
  • Chương 121
  • Chương 122
  • Chương 123
  • Chương 124
  • Chương 125
  • Chương 126
  • Chương 127
  • Chương 128
  • Chương 129
  • Chương 130
  • Chương 131
  • Chương 132
  • Chương 133
  • Chương 134
  • Chương 135
  • Chương 136
  • Chương 137
  • Chương 138
  • Chương 139
  • Chương 140
  • Chương 141
  • Chương 142
  • Chương 143
  • Chương 144
  • Chương 145
  • Chương 146
  • Chương 147
  • Chương 148
  • Chương 149
  • Chương 150
  • Chương 151
  • Chương 152
  • Chương 153
  • Chương 154
  • Chương 155
  • Chương 156
  • Chương 157
  • Chương 158
  • Chương 159
  • Chương 160
  • Chương 161
  • Chương 162
  • Chương 163
  • Chương 164
  • Chương 165
  • Chương 166
  • Chương 167
  • Chương 168
  • Chương 169
  • Chương 170
  • Chương 171
  • Chương 172
  • Chương 173
  • Chương 174
  • Chương 175
  • Chương 176
  • Chương 177
  • Chương 178
  • Chương 179
  • Chương 180
  • Chương 181
  • Chương 182
  • Chương 183
  • Chương 184
  • Chương 185
  • Chương 186
  • Chương 187
  • Chương 188
  • Chương 189
  • Chương 190
  • Chương 191
  • Chương 192
  • Chương 193
  • Chương 194
  • Chương 195
  • Chương 196
Tiếp

TRUYỆN ĐỀ CỬ

Loading...
error: Content is protected !!