Kiều Nương Xuân Khuê

Chương 62
Trước
image
Chương 62
  • Chương 1
  • Chương 2
  • Chương 3
  • Chương 4
  • Chương 5
  • Chương 6
  • Chương 7
  • Chương 8
  • Chương 9
  • Chương 10
  • Chương 11
  • Chương 12
  • Chương 13
  • Chương 14
  • Chương 15
  • Chương 16
  • Chương 17
  • Chương 18
  • Chương 19
  • Chương 20
  • Chương 21
  • Chương 22
  • Chương 23
  • Chương 24
  • Chương 25
  • Chương 26
  • Chương 27
  • Chương 28
  • Chương 29
  • Chương 30
  • Chương 31
  • Chương 32
  • Chương 33
  • Chương 34
  • Chương 35
  • Chương 36
  • Chương 37
  • Chương 38
  • Chương 39
  • Chương 40
  • Chương 41
  • Chương 42
  • Chương 43
  • Chương 44
  • Chương 45
  • Chương 46
  • Chương 47
  • Chương 48
  • Chương 49
  • Chương 50
  • Chương 51
  • Chương 52
  • Chương 53
  • Chương 54
  • Chương 55
  • Chương 56
  • Chương 57
  • Chương 58
  • Chương 59
  • Chương 60
  • Chương 61
  • Chương 62
  • Chương 63
  • Chương 64
  • Chương 65
  • Chương 66
  • Chương 67
  • Chương 68
  • Chương 69
  • Chương 70
  • Chương 71
  • Chương 72
  • Chương 73
  • Chương 74
  • Chương 75
  • Chương 76
  • Chương 77
  • Chương 78
  • Chương 79
  • Chương 80
  • Chương 81
  • Chương 82
  • Chương 83
  • Chương 84
  • Chương 85
  • Chương 86
  • Chương 87
  • Chương 88
  • Chương 89
  • Chương 90
  • Chương 91
  • Chương 92
  • Chương 93
  • Chương 94
  • Chương 95
  • Chương 96
  • Chương 97
  • Chương 98
  • Chương 99
  • Chương 100
  • Chương 101
  • Chương 102
  • Chương 103
  • Chương 104
  • Chương 105
  • Chương 106
  • Chương 107
  • Chương 108
  • Chương 109
  • Chương 110
  • Chương 111
  • Chương 112
  • Chương 113
  • Chương 114
  • Chương 115
  • Chương 116
  • Chương 117
  • Chương 118
  • Chương 119
  • Chương 120
  • Chương 121
  • Chương 122
  • Chương 123
  • Chương 124
  • Chương 125
  • Chương 126
  • Chương 127
  • Chương 128
  • Chương 129
  • Chương 130
  • Chương 131
  • Chương 132
  • Chương 133
  • Chương 134
  • Chương 135
  • Chương 136
  • Chương 137
  • Chương 138
  • Chương 139
  • Chương 140
  • Chương 141
  • Chương 142
  • Chương 143
  • Chương 144
  • Chương 145
  • Chương 146
  • Chương 147
  • Chương 148
  • Chương 149
  • Chương 150
  • Chương 151
  • Chương 152
  • Chương 153
  • Chương 154
  • Chương 155
  • Chương 156
  • Chương 157
  • Chương 158
  • Chương 159
  • Chương 160
  • Chương 161
  • Chương 162
  • Chương 163
  • Chương 164
  • Chương 165
  • Chương 166
  • Chương 167
  • Chương 168
  • Chương 169
  • Chương 170
  • Chương 171
  • Chương 172
  • Chương 173
  • Chương 174
  • Chương 175
  • Chương 176
  • Chương 177
  • Chương 178
  • Chương 179
  • Chương 180
  • Chương 181
  • Chương 182
  • Chương 183
  • Chương 184
  • Chương 185
  • Chương 186
  • Chương 187
  • Chương 188
  • Chương 189
  • Chương 190
  • Chương 191
  • Chương 192
  • Chương 193
  • Chương 194
  • Chương 195
  • Chương 196
Tiếp

Sau khi Triệu lão thái thái rời nhà, A Kiều nhìn phong thư trong tay, lo lắng Triệu lão thái thái xảy ra chuyện, A Kiều không dám chờ đến chạng vạng nên kêu Thúy Nương đến huyện nha giao thư cho quan gia.

Thúy Nương đi rồi mau chóng quay về, nói rằng quan gia dẫn nhóm bộ khoái đi phá án ở nông thôn, không biết khi nào mới về. Thúy Nương sợ mất thư nên không dám để ở huyện nha mà đem về lại.

Gặp phải chuyện thế này, A Kiều không còn cách nào, chỉ có thể chờ.

Thúy Nương tò mò muốn biết chuyện gì đã xảy ra, vì sao Triệu lão thái thái muốn dẫn Đan Dung rời đi.

Hôm qua lúc Triệu Yến Bình công khai thân phận của Đan Dung, huynh muội Thúy Nương và Thu Nguyệt đều không có mặt, ba người vẫn chưa biết gì.

Người đã đi, việc này cũng giấu không được. A Kiều giải thích đơn giản, không đề cập chuyện trước kia Đan Dung là ca cơ ở thanh lâu, chỉ nói quan gia phát hiện Đan Dung không phải là Hương Vân cô nương, muốn đưa Đan Dung đi, Triệu lão thái thái lại muốn giữ Đan Dung.

Hai người tổ tôn xảy ra tranh chấp.

Thúy Nương nghe xong, bĩu môi nói: “Ta biết nàng nhất định không phải. Quan gia tốt như vậy, Thẩm cô nương cũng hiền lành rộng lượng, Hương Vân cô nương chắc chắn cũng không tệ. Đâu giống như Đan Dung, một kẻ lừa đảo còn dám ở trước mặt chúng ta giở trò tiểu thư, nàng lấy mặt mũi từ đâu? Lão thái thái thật hồ đồ, vì người ngoài cãi nhau với quan gia.”

A Kiều nghĩ thầm, nàng không đề cập chuyện Đan Dung đưa bạc cho Triệu lão thái thái. Nếu nói ra, Thúy Nương sẽ không nghi ngờ.

Buổi trưa, Thúy Nương đang nấu cơm trong bếp, Triệu Yến Bình đột nhiên về nhà, xuống ngựa liền hỏi A Kiều: “Sáng nay nàng kêu Thúy Nương đến huyện nha tìm ta phải không? Có chuyện gì?”

Hắn dẫn người về nông thôn nửa ngày, vừa về huyện thành thì nghe tin trong nhà có thể đã xảy ra chuyện nên lập tức trở về.

A Kiều quay lại phòng, lấy lá thư giao cho hắn.

Trong thư viết, Đan Dung và Triệu lão thái thái thương lượng thế này, Triệu lão thái thái muốn nói cho Triệu Yến Bình rằng bà không đành lòng nhìn Đan Dung lang thang đầu đường, muốn về quê tìm một gia đình đối xử tốt với Đan Đung. Giải quyết chuyện này xong, Triệu lão thái thái sẽ trở về.

Sau khi đọc xong, Triệu Yến Bình vò nát lá thư. Lão thái thái nói có vẻ dễ nghe, không phải là tham bạc của Đan Dung hay sao?

“Quan gia, lão thái thái nói gì?” A Kiều thấy sắc mặt hắn khó coi nên lo lắng hỏi.

Triệu Yến Bình đưa thư cho nàng để nàng tự đọc, hắn đi vào phòng uống nước.

A Kiều vội vàng đọc, trách móc Triệu lão thái thái hồ đồ. Bà muốn làm bà mối lo chuyện hôn nhân của Đan Dung, tương lai Đan Dung an phận sống với nhà trai thì không sao. Lỡ như xảy ra chuyện gì, hai vợ chồng trở về tìm Triệu lão thái thái, biết đâu còn liên lụy đến quan gia, đây không phải là tự mình tìm rắc rối hay sao?

Tuy nhiên, từ góc độ suy nghĩ của Đan Dung, nàng không có chỗ để đi. Một nữ tử yếu đuối đem theo trang sức bằng vàng và bạc là rất nguy hiểm, chỉ có thể níu kéo Triệu lão thái thái làm chỗ dựa tạm thời.

A Kiều không biết nên làm thế nào, may mắn thay gia đình này không cần nàng làm chủ.

Nàng gấp thư lại rồi đi vào phòng, mới đến cửa thì thấy quan gia bước ra.

“Quan gia đi đâu vậy? Cơm nấu xong rồi, ngài…”

“Ta đi đón lão thái thái về.” Triệu Yến Bình nói với gương mặt lạnh lùng.

Hắn đã quyết ý, A Kiều không thể ngăn cản, chỉ dặn dò: “Ngài từ từ khuyên lão thái thái. Bà đã lớn tuổi, lần trước lão lang trung dặn là không thể nóng giận.”

Triệu Yến Bình gật đầu.

Buổi chiều, A Kiều quét dọn tây phòng của Triệu lão thái thái, nhưng tới chạng vạng, chỉ có một mình Triệu Yến Bình quay về.

A Kiều rầu rĩ đi theo sau: “Lão thái thái không muốn về à?”

Triệu Yến Bình trầm giọng nói: “Ta không đi đón.”

Triệu Yến Bình định đi, nhưng sau khi ra khỏi thành, Triệu Yến Bình chậm rãi đổi ý.

Xét đến cùng, Đan Dung cũng là người đáng thương. Nếu nàng có thể tìm một gia đình để gả, biết giữ gìn khuôn phép thì sống được đến già. Hắn thật sự tới bắt lão thái thái trở về, bà có thể tức giận trúng gió, Đan Dung cũng không có nơi dung thân. Thà rằng cứ để như bây giờ, tùy bọn họ. Trước khi Đan Dung xuất giá, Triệu Yến Bình sẽ răn đe nàng. Nếu Đan Dung không an phận, Triệu Yến Bình có biện pháp trị nàng.

Đan Dung theo Triệu lão thái thái tới Thẩm Gia Câu. Khi hai người đi dọc con đường làng đến nhà cũ của Triệu gia đã gây ra khá nhiều xôn xao.

Mọi người trong thôn tò mò hỏi Triệu lão thái thái nguồn gốc của Đan Dung.

Triệu lão thái thái cười tủm tỉm nói: “Một người bạn tốt của Yến Bình giúp hắn tìm Hương Vân. Hắn tặng Đan Dung cô nương cho chúng ta, nhưng Đan Dung cô nương không phải là Hương Vân. Nàng lẻ loi không có nhà để về, cầu xin ta giúp nàng tìm gia đình tốt để gả, nên ta dẫn nàng về quê giúp nàng tìm.”

Người trong thôn nói chuyện khá thẳng thắn. Thấy Đan Dung khoảng hai mươi tuổi nên rộn ràng hỏi: “Đan Dung cô nương đẹp vậy, chắc đã từng gả cho người ta?”

Đan Dung đã bàn bạc với lão thái thái, lúc này thoải mái nói: “Khi ta còn nhỏ bị bán vào thanh lâu. May mắn gặp được quý nhân chuộc thân hoàn lương. Hôm nay tới Thẩm Gia Câu, mong rằng các thúc bá và thím thương xót, sau này giúp đỡ ta nhiều hơn.”

Đan Dung không muốn giấu diếm thân phận của mình. Lừa được nhất thời nhưng không lừa được cả đời. Thay vì sau này bị lột mặt nạ, tốt hơn tự vạch trần bản thân trước. Hoàn lương có sao đâu, không ít kỹ nữ đã hoàn lương. Nàng có tiền, không sợ không ai cưới.

Đan Dung đường đường chính chính vào ở trong nhà cũ của Triệu gia. Triệu lão thái thái nhận bạc và trang sức của nàng, phụ trách ra ngoài khen nàng là người tốt, trước kia bị bán vào chỗ đó đúng là số khổ.

Mọi người bàn tán vài ngày, dần dần thành thói quen. Các bà mối rất chăm chỉ chạy tới Triệu gia. Gia đình đàng hoàng không muốn cưới tức phụ như Đan Dung. Mấy kẻ nghèo vốn chẳng có được ngày lành lại muốn kiếm một nữ nhân xinh đẹp để mình sung sướng trước rồi tính sau.

Nhưng Đan Dung coi thường bọn họ.

Một số ít tỷ muội ở thanh lâu cuối cùng sẽ được phú thương và quan viên chuộc thân về làm thiếp. Tuy nhiên nam nhân thường xuyên dạo thanh lâu có bao người đáng tin, cuối cùng vẫn bị bán hoặc bị tặng người khác. Đan Dung sẵn sàng làm thiếp cho Triệu Yến Bình, thứ nhất vì Triệu Yến Bình tuấn tú và có bản lĩnh, thứ nhì vì Triệu Yến Bình ngay thẳng và tốt bụng, sẽ không dễ dàng vứt bỏ người bên gối.

Triệu Yến Bình không cần nàng. Hiện tại về trong thôn, đối với nam nhân có bản lĩnh và ít ruộng đồng trong nhà, mục tiêu của Đan Dung biến thành làm thê.

Vài kẻ lưu manh thích đi lại trước nhà nàng, nhưng Đan Dung đã chấm Triệu Lương của nhị phòng Triệu gia ở sát vách. Trước hết, Triệu Lương còn trẻ khỏe mạnh, được nhiều người thích, dù có chút tật xấu thì Đan Dung tin tưởng có thể dạy dỗ hắn, có thể sống qua ngày.

Tiếp theo, nhị phòng Triệu gia có quan hệ căng thẳng với Triệu Yến Bình, Đan Dung gả cho người khác thì lo lắng hai vợ chồng bị người ta khi dễ. Nếu gả cho Triệu Lương, bọn du côn sẽ kiêng kị Triệu bộ đầu của huyện thành, không dám động thủ.

Chọn được người, Đan Dung nhờ Triệu lão thái thái làm cho nàng một cây trâm bằng vàng. Sau khi đưa Triệu lão thái thái lệ phí chạy vặt, Đan Dung mướn người xây cho mình một tòa nhà tứ hợp viện tráng lệ gần Triệu gia, còn nhờ Triệu Lương giám sát cho nàng. Trong thôn có nhiều hán tử, Triệu Lương hét to tiếng, rất nhanh đã xây xong nhà. Đương nhiên, Đan Dung tiếp xúc nhiều với Triệu Lương nên tình cảm hai người càng sâu đậm, tạm thời giấu các trưởng bối mà thôi.

Có nhà, Đan Dung bỏ lơ Triệu lão thái thái, nhờ Triệu Lương liên hệ với môi giới, nàng muốn mua đất.

Đan Dung xinh đẹp quyến rũ, Triệu Lương quyết định muốn cưới Đan Dung. Đan Dung mua đất vì để các trưởng bối đồng ý, hắn mừng rỡ chạy việc vặt. Hắn tưởng Đan Dung chỉ định mua một hai mẫu, Đan Dung lại lặng lẽ nhét hai lượng bạc cho kẻ môi giới để bịt miệng. Cuối cùng khi ký hợp đồng mua bán đồng ruộng, Triệu Lương, Triệu lão thái thái và phu thê Triệu nhị thúc mới phát hiện Đan Dung mua tới hai mươi mẫu ruộng tốt!

Hai mươi mẫu ruộng tốt, như vậy xài hết cũng phải một trăm lượng bạc?

Lúc này Triệu lão thái thái mới vỡ lẽ, Đan Dung trước giờ không thật sự tin bà và vẫn luôn đề phòng bà!

Triệu lão thái thái muốn tìm Đan Dung tính sổ, nhưng Đan Dung đã ở nhà nàng, còn mua một nha hoàn và một hộ viện xấu xí. Triệu lão thái thái có thể gặp nàng, nhưng nếu muốn mắng chửi hoặc động thủ, Đan Dung trực tiếp sai người khách khí mời bà đi ra ngoài. Triệu lão thái thái muốn nổi giận nhưng không còn mặt mũi nào.

Bà có thể mắng gì? Đan Dung che giấu nội tình, có lỗi gì với bà?

Nhưng Triệu lão thái thái khó chịu. Nếu biết Đan Dung có một trăm lượng bạc, bà sẽ không hài lòng với mười mấy lượng và vài món trang sức bằng vàng, bà phải đòi nhiều hơn!

Đúng lúc này, Triệu Lương thỉnh bà mối đến nhà Đan Dung cầu hôn.

Triệu lão thái thái kiên quyết phản đối, lý do thứ nhất chính là Đan Dung không sinh được!

Triệu Lương cười nói: “Tổ mẫu, Đan Dung nói rằng nàng sẽ mua thông phòng cho ta. Sau đó để thông phòng sinh, hai chúng ta cùng nhau dưỡng hài tử.”

Triệu lão thái thái chê Đan Dung có thanh danh không tốt.

Triệu nhị thẩm cười nói: “Nương, thanh danh đó có ăn được không? Những người chỉ trỏ sau lưng đều nhằm mục đích làm Đan Dung coi trọng nhi tử bọn họ. Một căn nhà lớn, hai mươi mẫu đất, dù nàng bảy tám chục tuổi thiếu tay thiếu chân cũng xứng đáng cưới về!”

Triệu lão thái thái lúc này mới phát hiện, hóa ra chẳng những Triệu Lương muốn cưới Đan Dung, Triệu nhị thúc và Triệu nhị thẩm đều đồng ý!

Triệu lão thái thái vô cùng tức giận.

Nhị phòng chẳng có ai quan tâm đến bà, vui vẻ chuẩn bị hôn sự. Tiệc cưới được tổ chức ở tứ hợp viện của Đan Dung. Tiếng pháo, tiếng kèn náo nhiệt suốt một ngày, ngay cả thôn bên cạnh cũng nghe được.

Triệu lão thái thái ăn vạ không trở về huyện thành, muốn coi thử có thể moi thêm bạc từ tay Đan Dung hay không. Không ngờ lúc trước Triệu nhị thúc và Triệu nhị thẩm hùa với Triệu Lương khen Đan Dung chọc tức bà, đảo mắt bị Đan Dung chơi một vố.

Triệu nhị thúc và Triệu nhị thẩm muốn dọn vào tứ hợp viện của Đan Dung, đi theo vợ chồng son ăn ngon uống say, hô nô gọi tì. Trước khi kết hôn Triệu nhị thẩm đã muốn dọn vào, nhưng Đan Dung e thẹn nói là chưa thành thân, truyền ra ngoài không thích hợp, chờ sau khi kết hôn mới dọn. Nhưng khi thật sự thành thân, Đan Dung lập tức trở mặt, nói rằng đại ca và đại tẩu còn ở đây, làm gì có đạo lý cha mẹ chồng ở với tiểu nhi tử.

Con dâu bất hiếu, Triệu nhị thẩm đi tìm nhi tử. Nhưng Triệu Lương là kẻ khốn nạn, có tức phụ đã quên nương. Hơn nữa Triệu Lương vốn không muốn hiếu kính cha mẹ, lúc hắn muốn cưới Quế Hoa thì cha mẹ không cho hắn bạc, tổ mẫu cũng không cho, ăn vài cái bánh thịt còn bị đường ca tới bắt. Trưởng bối kiểu vậy thì hắn cần gì hiếu kính?

Triệu Lương hoàn toàn về phe Đan Dung, chọc Triệu nhị thúc và Triệu nhị thẩm tức giận mắng chửi cả ngày mà không làm được gì.

Triệu lão thái thái thờ ơ lạnh nhạt, nhìn con thứ hai và con dâu từng cười nhạo bà bây giờ cũng trở thành trò cười trong thôn, nhìn thấy bà thì co đầu rụt cổ không đứng thẳng nổi, Triệu lão thái thái chợt thấy thoải mái. Giày vò một trận, dù sao bà cũng được mười mấy lượng bạc và trang sức bằng vàng, hai vợ chồng nhi tử không lấy được gì. Chẳng những trắng tay còn mỗi ngày nghiến răng nghiến lợi nhìn tứ hợp viện mới của Đan Dung và Triệu Lương. Đó mới là quả báo thật sự!

Bọn hắn nhẫn tâm bán cháu gái Hương Vân của bà, sau đó còn lòng dạ hiểm độc không hiếu kính tiền cho bà, coi như không có người nương này. Bây giờ nhi tử ruột cũng không hiếu thuận với hai vợ chồng bọn họ, quả là đáng đời!

Trước
image
Chương 62
  • Chương 1
  • Chương 2
  • Chương 3
  • Chương 4
  • Chương 5
  • Chương 6
  • Chương 7
  • Chương 8
  • Chương 9
  • Chương 10
  • Chương 11
  • Chương 12
  • Chương 13
  • Chương 14
  • Chương 15
  • Chương 16
  • Chương 17
  • Chương 18
  • Chương 19
  • Chương 20
  • Chương 21
  • Chương 22
  • Chương 23
  • Chương 24
  • Chương 25
  • Chương 26
  • Chương 27
  • Chương 28
  • Chương 29
  • Chương 30
  • Chương 31
  • Chương 32
  • Chương 33
  • Chương 34
  • Chương 35
  • Chương 36
  • Chương 37
  • Chương 38
  • Chương 39
  • Chương 40
  • Chương 41
  • Chương 42
  • Chương 43
  • Chương 44
  • Chương 45
  • Chương 46
  • Chương 47
  • Chương 48
  • Chương 49
  • Chương 50
  • Chương 51
  • Chương 52
  • Chương 53
  • Chương 54
  • Chương 55
  • Chương 56
  • Chương 57
  • Chương 58
  • Chương 59
  • Chương 60
  • Chương 61
  • Chương 62
  • Chương 63
  • Chương 64
  • Chương 65
  • Chương 66
  • Chương 67
  • Chương 68
  • Chương 69
  • Chương 70
  • Chương 71
  • Chương 72
  • Chương 73
  • Chương 74
  • Chương 75
  • Chương 76
  • Chương 77
  • Chương 78
  • Chương 79
  • Chương 80
  • Chương 81
  • Chương 82
  • Chương 83
  • Chương 84
  • Chương 85
  • Chương 86
  • Chương 87
  • Chương 88
  • Chương 89
  • Chương 90
  • Chương 91
  • Chương 92
  • Chương 93
  • Chương 94
  • Chương 95
  • Chương 96
  • Chương 97
  • Chương 98
  • Chương 99
  • Chương 100
  • Chương 101
  • Chương 102
  • Chương 103
  • Chương 104
  • Chương 105
  • Chương 106
  • Chương 107
  • Chương 108
  • Chương 109
  • Chương 110
  • Chương 111
  • Chương 112
  • Chương 113
  • Chương 114
  • Chương 115
  • Chương 116
  • Chương 117
  • Chương 118
  • Chương 119
  • Chương 120
  • Chương 121
  • Chương 122
  • Chương 123
  • Chương 124
  • Chương 125
  • Chương 126
  • Chương 127
  • Chương 128
  • Chương 129
  • Chương 130
  • Chương 131
  • Chương 132
  • Chương 133
  • Chương 134
  • Chương 135
  • Chương 136
  • Chương 137
  • Chương 138
  • Chương 139
  • Chương 140
  • Chương 141
  • Chương 142
  • Chương 143
  • Chương 144
  • Chương 145
  • Chương 146
  • Chương 147
  • Chương 148
  • Chương 149
  • Chương 150
  • Chương 151
  • Chương 152
  • Chương 153
  • Chương 154
  • Chương 155
  • Chương 156
  • Chương 157
  • Chương 158
  • Chương 159
  • Chương 160
  • Chương 161
  • Chương 162
  • Chương 163
  • Chương 164
  • Chương 165
  • Chương 166
  • Chương 167
  • Chương 168
  • Chương 169
  • Chương 170
  • Chương 171
  • Chương 172
  • Chương 173
  • Chương 174
  • Chương 175
  • Chương 176
  • Chương 177
  • Chương 178
  • Chương 179
  • Chương 180
  • Chương 181
  • Chương 182
  • Chương 183
  • Chương 184
  • Chương 185
  • Chương 186
  • Chương 187
  • Chương 188
  • Chương 189
  • Chương 190
  • Chương 191
  • Chương 192
  • Chương 193
  • Chương 194
  • Chương 195
  • Chương 196
Tiếp

TRUYỆN ĐỀ CỬ

Loading...
error: Content is protected !!