Sáng sớm hôm sau, cô khó khăn mở mắt ra, quả nhiên cảm giác say rượu không dễ chịu chút nào. Từ Tinh Miên lê dép đến nhà vệ sinh để rửa mặt, cô hơi cúi người, chống hai tay lên bồn rửa mặt, nhìn bằng mắt thường cũng thấy được quầng thâm xanh bên dưới mắt.
Tối hôm qua…
Hoắc Thừa Kiêu đã đưa cô về sao? Cô chẳng thể nhớ rõ những chuyện xảy ra sau đó, cái tật xấu khi uống rượu này của cô chẳng bao giờ đổi được.
Từ Tinh Miên ra ngoài phòng, không thấy bóng dáng Lâm An Kỳ đâu cả. Cô tưởng rằng có hoạt động tập thể gì nên lấy điện thoại ra nhấp vào group xem thử, yên ắng không có gì cả.
Chỉ khoảng năm phút sau đó, chuông cửa vang lên. Cô cứ tưởng là Lâm An Kỳ nên chạy tới mở cửa.
Đứng trước cửa là ba người đàn ông mặc âu phục, vị đứng đầu nói: “Cô Từ, Từ tổng mời cô qua đó.”
Quả nhiên, trợ lý Lưu đã báo cáo tung tích của cô cho Từ Chấn Đông.
Từ Tinh Miên thở dài một hơi: “Buổi tối tôi phải thi đấu, đợi sau khi thi đấu xong thì tôi qua, được không?”
Không chờ người đàn ông cao lớn đứng đầu nói, một âm thanh từ đâu đó không rõ vang lên.
“Không được!” Cứng rắn không có chuyện thương lượng.
Từ Tinh Miên chú ý tới chiếc máy tính bảng trong tay người kia, cái đầu to của Từ Chấn Đông chiếm trọn màn hình. Bình thường người đàn ông nào đến độ tuổi trung niên cũng sẽ mập ra, nhưng Từ Chấn Đông lại chú ý rèn luyện. Tuy đã gần năm mươi nhưng chắc hẳn trông ông ấy còn trẻ hơn mười tuổi so với bạn bè cùng lứa.
Người đàn ông da sẫm màu, vóc dáng cao lớn đã thay đổi góc quay và đỡ khung dưới cùng của máy tính bảng bằng cả hai tay.
Trên màn hình chỉ có đầu của Từ Chấn Đông.
Trông hơi giống một bức ảnh.
Từ Tinh Miên không khỏi bật cười, phát hiện “bố già” bên kia sắp có dấu hiệu phát hỏa, bèn thu bớt biểu cảm đã thể hiện ra bên ngoài của mình lại: “Ba.”
Gương mặt Từ Chấn Đông nghiêm túc: “Từ Tinh Miên, ba cảnh cáo con, bây giờ lập tức qua đây.”
Nghe một chút cũng biết, đây là giọng dùng để ra lệnh.
Từ Tinh Miên cụp mắt xuống, âm thầm đắn đo trong lòng. Cô không thể bỏ chạy được, nhìn ba người đàn ông cao lớn đứng chắn thành bức tượng như vậy, ý tưởng lặng lẽ xin tha có vẻ không thực tế cho lắm.
Đất nước này rộng lớn như vậy, cô có thể chạy đi đâu bây giờ.
Lâm An Kỳ đang cầm nước dưa hấu, đi ra khỏi thang máy, vừa hay đối mặt với Từ Tinh Miên và ba tên “cao-to-đen” sau lưng.
“… Tinh Miên, cái này là đang đóng phim à?” Cô ấy nuốt nước bọt, liếc mắt nhìn ba người đàn ông mặc áo đen đang đen mặt này.
An ninh trật tự ở Singapore vô cùng tốt, chắc chắn không thể xảy ra mấy chuyện như bắt cóc được.
Điện thoại của Từ Tinh Miên hiện đang ở trong tay của đại ca áo đen, không thể liên lạc cho người khác được. Cô nháy mắt mấy cái nói: “Nếu có người đến tìm tớ thì cứ bảo tớ về nhà nhé.”
Tên đại ca áo đen cũng không chặn miệng cô, thế nên cô cũng thuận thế nói địa chỉ của nhà họ Từ ra.
Nhưng Lâm An Kỳ ngu người luôn rồi.
Công việc kinh doanh của quốc tế Hoàn Hải ngày càng lớn mạnh, tên tuổi của Từ Chấn Đông cũng vang dội theo.
Trong xe hơi có một số tạp chí kinh tế và tài chính số mới nhất. Người đàn ông trong bìa tạp chí hất cằm cứ như đang nhìn mọi thứ với nửa con mắt thôi vậy. Ánh hào quang tỏa ra hai mét khiến người khác không dám đến gần.
Lúc nhỏ, Từ Tinh Miên đã từng thử làm nũng với ông ấy. Thế nhưng Từ Chấn Đông không thích con gái, ông ấy cảm thấy con gái nhu nhược yếu đuối, khó làm được việc lớn.
Cho nên cô chỉ có anh trai thôi, thay thế luôn cả ba của mình, một người anh trai chịu đựng tất cả tính khí của cô.
Sau khi Từ Tư Nhiên ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu, tình cảm anh em bọn họ cũng không vì khoảng cách địa lý mà xảy ra biến cố gì.
Từ Tinh Miên tin rằng, chắc chắn anh trai của cô đang sống rất tốt ở một thế giới song song.
Nhưng mà, cô thật sự rất nhớ anh ấy.
Tên đại ca áo đen ngồi trước cứ ngỡ cô gái nhỏ biết sắp được gặp người nhà nên kích động đến phát khóc.
Sau khi xuống xe, bọn họ thoải mái nói thêm hai câu: “Phu nhân đang ở nhà, buổi trưa Từ tổng cũng sẽ về.”
Từ Tinh Miên ngẩng đầu lườm anh ta một cái, xoay người bước hai bước rồi đứng lại.
Tên đại ca áo đen định hỏi làm sao vậy thì đã bị người ta sút một cú vào chân.
Từ Tinh Miên cũng biết anh ta chỉ làm theo sắp xếp của Từ Chấn Đông tới đón cô, nhưng anh ta không thể trả điện thoại cho cô à?!
Tên đại ca áo đen cảm nhận được địch ý trong mắt cô gái nhỏ, buồn bã sờ lên chóp mũi mình.
Người mở cửa là một người phụ nữ da trắng, thấy cô gái ngoài cửa thì ngẩn người, dùng vốn tiếng Trung rất không chuẩn của mình để hỏi cô tìm ai.
Từ Tinh Miên rất muốn nói mình gõ nhầm cửa, nhưng những tên “giang hồ” phía sau vẫn đang nhìn chằm chằm cô.
Tức thì, một người phụ nữ khoác khăn lụa bước tới chỗ mắt mèo, cất giọng hỏi: “Ai tới thế?”
Từ Tinh Miên vô thức xoắn váy, nhẹ giọng trả lời một câu: “Mẹ, là con.”
Bầu không khí bỗng trở nên đình trệ, mẹ Từ sững sờ tại chỗ vài giây.
Mẹ của Từ Tinh Miên sinh ra ở Tô Châu, đa phần ai lớn lên từ vùng sông nước cũng hiền lành như Lâm An Kỳ. Lúc nói chuyện thường kéo dài âm cuối, mang theo chất giọng nhẹ nhàng mềm mại duyên dáng của người Tô Châu.
Nhưng mẹ của cô lại không giống thế, ít nhất là trong ấn tượng của cô, nó không liên quan gì đến tính cách dịu dàng.
Người phụ nữ kia phản ứng cực nhanh, vội vã tránh sang một bên mời cô vào: “Hóa ra là cô chủ, tôi vừa vào làm chưa lâu nên chưa biết người ạ.”
Từ Tinh Miên lắc đầu nói không sao đâu. Hai năm trước nhà họ Từ rời khỏi Thân Thành, cô chỉ sang Singapore vào dịp năm mới, nhưng cũng không ở trong tòa nhà này.
Hành lang nối thẳng tới đại sảnh, bố trí bên trong phòng cũng không khác gì nhà cũ ở Thân Thành.
Từ Tinh Miên đi theo sau mẹ Từ, không nói câu nào.
Cô không biết nên nói cái gì, cũng không có gì cần nói.
Cô mấp máy môi, lúc ngồi xuống thì lưng vẫn thẳng như cũ. Đôi mắt đen có hơi vô định, cô nhìn vào dĩa trái cây trên bàn, quả táo xanh bị sâu ăn mất hai lỗ, đen thui. Trên vỏ trái còn lấm tấm vài đốm, nhưng nếu không nhìn kỹ sẽ không phát hiện ra.
Thật sự nhàm chán mà.
Năm phút sau, mẹ Từ hỏi: “Tinh Miên, sao trước khi con tới không nói cho mẹ một tiếng?”
Từ Tinh Miên giải thích: “Con theo trường học sang đây thi đấu ạ.”
“Thi đấu? Cũng không nghe con đề cập đến nha.” Mẹ Từ cười dịu dàng, dù đã bốn mươi tuổi nhưng vóc người vẫn được chăm sóc vô cùng tốt: “Thi đấu gì vậy?”
“Thi biện luận giải Châu Á – Thái Bình Dương, đến cuối tháng mới quyết định tham gia nên không nói với mẹ.”
Vẻ mặt mẹ Từ có chút thay đổi, bà ấy hơi nghiêng người về phía trước, lời đến miệng nhưng vẫn không nói ra.
Từ Tinh Miên nhìn vẻ mặt của bà ấy, có thể đoán được sơ sơ vài thứ. Con gái không nên tham gia mấy hoạt động đấu võ mồm thế này, chưa nói tới chuyện hình tượng bị tổn hại. Tranh đấu với người khác nhưng lại không có đáp án nào, căn bản chẳng có ý nghĩa gì.
Mười hai giờ rưỡi trưa, Từ Chấn Đông quay về. Lúc đó Từ Tinh Miên đã ngồi ở phòng khách hai tiếng liền, cột sống mỏi nhừ, cô chỉ có thể lén la lén lúc nhấc mông lên cho đỡ ê.
Từ Chấn Đông cởi âu phục trên người, hỏi thẳng vào vấn đề: “Ai cho con tham gia mấy cuộc thi như thế?”
Lông mi Từ Tinh Miên chưa từng run rẩy lấy một cái, cuối cùng cũng có lý do hoạt động cái chân đang cứng ngắc rồi. Cô đứng lên, đầu ngón chân cạ cạ xuống nền nhà hai cái, cảm giác vừa đau vừa tê từ bàn chân truyền đến.
Trước khi nhận được câu trả lời, Từ Chấn Đông đã đưa tay chỉ vào mũi cô: “Đừng làm mấy cái chuyện không nghiêm túc đó, để con ở lại trong nước là việc sai lầm nhất ba từng làm.”
Từ Tinh Miên lẳng lặng nhìn. Người quyết định để cô ở lại trong nước là ông ấy, bây giờ người đang hối hận vì chuyện này cũng là ông ấy.
Nghĩ lại mới thấy thật sự rất buồn cười.
Mẹ Từ bước lên đỡ lấy vai Từ Chấn Đông: “Con gái đã vất vả tới đây rồi, anh đừng tức giận nữa.”
Hai người lặng lẽ nhìn nhau, Từ Chấn Đông buông tay đang chỉ người của mình xuống. Có thể là đột nhiên lương tâm cảm thấy cắn rứt, hoặc là nhớ ra người trước mặt là con gái của mình, cho nên vẻ mặt của ông ấy cũng thoải mái hơn một chút.
Từ Tinh Miên chớp mắt vài cái, đột nhiên cảm xúc uất ức trỗi dậy khiến cô muốn phản kháng.
Vứt bỏ cái thân phận con gái Từ Chấn Đông của Quốc tế Hoàn Hải xuống, cô có thể sống thoải mái hơn người khác nhiều.
Mẹ Từ nháy mắt với dì giúp việc, bảo dì chuẩn bị một bữa cơm cho bà ấy: “Nói xong chưa? Chúng ta ăn chút đi.”
Từ Chấn Đông gật đầu, xoay người đi được hai bước thì nghe thấy câu trả lời đầy cứng rắn của người sau lưng: “Con chưa nói xong.”
Từ Chấn Đông: “…”
Ông ấy lại xoay người, muốn nghe thử xem cô định nói gì.
Từ Tinh Miên tận lực hạ thấp giọng, giọng nói trầm hơn lúc trước, không còn mềm mại như khi xưa nữa rồi.
Cô nhìn người đàn ông trước mặt, không nhanh không chậm nói: “Con tham gia thi đấu cái gì, đều do con thích nên tự nguyện tham gia. Ba không có quyền bảo con rời khỏi đó.”
“So với việc đi xã giao, tiếp chuyện với một đám con gái kiêu căng tự phụ thì con muốn làm việc mình thích hơn. Sau này hãy tìm người nào đó của nhà họ Từ ở Thân Thành để thay con tham dự mấy bữa tiệc kiểu đó đi ạ, xin đừng làm phiền con.”
Cô liếm khóe môi khô khốc của mình, bả vai đang căng cứng cũng thả lỏng hơn,bả vai cũng trũng xuống, còn có cảm giác vui vẻ dễ chịu khi lớp bụi trong lòng đã lắng xuống vậy.
“Con chỉ muốn thông báo cho ba, không phải cầu xin ba.”
Từ Chấn Đông tức giận đến run cả người, đôi môi cũng trắng bệch. Mẹ Từ vội vàng chạy đến đỡ, một giây sau đó, Từ Chấn Đông cứng đờ ngã xuống ghế salon.
Mẹ Từ hoảng hồn: “A Thiến, mau gọi xe cấp cứu!!”
Từ Tinh Miên khẽ run, nhưng cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt. So với sự cứng rắn của bọn họ, cô cảm thấy một giây mềm lòng của mình là dư thừa.
“Gần đây huyết áp của ba con không ổn định, sao con còn muốn chọc giận ba nữa?”
Từ Tinh Miên bĩu môi, cầm lấy thuốc hạ huyết áp trên bàn rồi đẩy qua đó.
Xe cấp cứu tới rất nhanh, Từ Tinh Miên đứng ở cửa âm thầm nghĩ xem làm thế nào để quay về khách sạn. Cô cũng không nghĩ mẹ Từ sẽ khóa cửa ngoài, ánh mắt còn tỏ ý cảnh cáo cô không được làm bừa.
Hello, có chuyện gì thế?
Không có thì khóa cửa làm gì?
Từ Tinh Miên dùng sức lung lay cửa sắt. Thế nhưng ngoại trừ cánh hoa hồng bên cạnh lung lay theo thì cửa sắt không có chút sứt mẻ gì.
Buổi trưa, Hoắc Thừa Kiêu tới cửa phòng của Từ Tinh Miên tìm người. Kết quả được Lâm An Kỳ báo tin Từ Tinh Miên bị ba người đàn ông đem đi rồi, nói là về nhà: “Nhưng tôi thấy không giống dáng vẻ về thăm nhà lắm, những người đó còn lấy điện thoại của Từ Tinh Miên đi nữa mà.”
Hoắc Thừa Kiêu đứng im tại chỗ, híp mắt hỏi: “Biết địa chỉ ở đâu không?”
Lâm An Kỳ lao tâm khổ tứ thuật lại địa chỉ Từ Tinh Miên để lại lúc nãy: “Hình như là khu bưu chính số 5.”
“Được rồi, cảm ơn.”
Hoắc Thừa Kiêu mở bản đồ lên xem đường, cách khách sạn cỡ nửa tiếng đi xe. Anh xuống lầu bắt một chiếc xe, tài xế nghe địa chỉ xong bèn nhìn qua gương chiếu hậu để quan sát hai mắt của anh, người ở đó không phú thì quý.
Anh nhờ Trần Hành tra địa chỉ cụ thể, đối phương bên kia nhanh chóng điều động thông tin, lúc gửi tới còn không quên trêu thêm dăm ba câu.
Trần Hành: [Ông chủ Hoắc, cậu phải dè dặt chút, hiểu không? Cách tiếp cận của cậu quá là low luôn!]
Hoắc Thừa Kiêu nghiến hàm răng của mình, màn hình đen kịt phản chiếu lại nụ cười hơi quỷ dị của anh.
Anh cũng không định quấy rối gia đình người ta đang ôn chuyện. Nhưng từ tận sâu trong đáy lòng, anh có suy nghĩ rằng với tính cách đó của Từ Chấn Đông, chắc chắn ông ấy sẽ không ôn chuyện đàng hoàng với con gái mình.
Chỉ cần liếc mắt nhìn sơ cũng rõ, cô không quay về dễ dàng thế được.
Xe dừng lại trước cửa tiểu khu, người giữ chức trách bảo vệ ngoài tiểu khu đang tận lực canh giữ. Hoắc Thừa Kiêu đi vào trong, mở bản đồ nhập địa chỉ Trần Hành đã gửi. Anh đi theo đường trên đó, cuối cùng dừng trước một căn biệt thự nhỏ rất khác biệt.
Sau đó, anh nhìn thấy cô gái đang buồn chán chơi đùa với hoa cỏ dưới chân, chống hai mắt buồn ngủ lên.
Hoắc Thừa Kiêu ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào cô, ngón tay thon dài cầm lấy lan can của cửa sắt: “Gọi anh trai đi rồi tôi cứu em ra.”