Từ Tinh Miên thừa nhận, khi nhìn thấy anh, đáy lòng cô hơi hoảng loạn một chút: “Nếu gọi thì anh có thể mở khóa được chắc?”
Hoắc Thừa Kiêu có chút bất lực, chỉ số thông minh của cô bé online rồi, không thể nào lừa gạt nổi. Anh ho nhẹ hai tiếng, chỉ vào hàng rào bên cạnh: “Em nhảy ra được không, tôi đỡ em.”
Từ Tinh Miên sững sờ vài giây, đứng lên thử dẫm lên bục lan can cao để trèo ra, thử hai ba lần đều thất bại. Cô không đủ cao, chân không đủ dài, dẫm lên bục cao cũng không trèo nổi.
Cô nhóc vô cùng đáng thương gục đầu xuống, cáu kỉnh nói: “Tôi không thể ra được.”
Hoắc Thừa Kiêu nghe vậy, trái tim như muốn vỡ tan. Nếu anh có siêu năng lực thì anh nhất định sẽ bẻ gãy lan can này ngay.
Từ Tinh Miên ngồi xổm trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn anh: “Sao anh không hỏi tôi vì sao lại bị nhốt ở đây?”
Không hiểu sao, Hoắc Thừa Kiêu nghe ra ý tứ tự trách mình trong lời nói này của cô. Anh ngồi xổm xuống duỗi tay ra, cánh tay vừa vặn có thể xuyên qua kẽ hở giữa lan can. Bàn tay ấm áp nhẹ nhàng xoa đỉnh đầu của cô hai cái.
“Để tôi đoán xem…”Anh kéo dài âm cuối, không đứng đắn nói: “Có phải vì em quá đáng yêu không nhỉ?”
Từ Tinh Miên nhìn sang chỗ khác: “Tôi vừa cãi nhau với ba, làm ông ấy tức ngất xỉu luôn rồi.”
Nghe vậy, Hoắc Thừa Kiêu nhiều chuyện lắm lời cũng bị nghẹn họng. Lúc tới đây còn lo lắng cô chịu oan ức tủi thân, kết quả cô chọc tức Từ Chấn Đông đến nỗi người ta phải nhập viện luôn?
Từ Tinh Miên phồng má, học động tác của anh vươn tay qua kẽ hở, nắm chặt ống tay áo anh giật giật hai cái: “Buổi tối tôi phải thi đấu, tôi cần ra ngoài.”
Hoắc Thừa Kiêu khó khăn tiêu hóa hết tin tức khiếp sợ này đến tin khác. Anh gập đầu ngón tay rồi cọ cọ vào môi mình, suy nghĩ một hồi lâu mà không nói gì.
Từ Tinh Miên nghiến răng, hạ quyết tâm dứt khoát gọi: “Anh trai ơi.”
Vốn dĩ cô rất tự tin nhưng khi lời nói đến bên miệng mình, cô lại hạ thấp âm lượng xuống.
Hàng lông mày của Hoắc Thừa Kiêu giật giật mấy cái, ra sức khống chế khóe miệng đang cong lên của mình: “Đi vào trong nhà lấy ghế ra rồi trèo lên đó, việc còn lại cứ giao cho tôi.”
Từ Tinh Miên làm theo lời anh, lấy ghế trong nhà ăn đến. Cô dẫm lên đó mới miễn cưỡng leo được lên đỉnh lan can.
Cô mặc váy nên không tiện hành động lắm. Khi cô nhấc chân qua, vì bị gió thổi vào nên tà váy hơi phất lên, Hoắc Thừa Kiêu sợ cô bị ngã nên vẫn luôn nhìn chăm chú. Bỗng nhiên anh không kịp đề phòng, nhìn thấy bắp đùi trắng nõn của cô, anh che mắt lại tránh sang chỗ khác, vành tai nóng lên.
Tư Tinh Miên bám vào lan can: “Tôi cứ thế nhảy xuống sao?”
Hoắc Thừa Kiêu tiến lên hai bước, dang rộng hai tay: “Nhảy đi, tôi đỡ em.”
Từ Tinh Miên không do dự nữa, cô cũng không có gì để do dự. Không biết từ bao giờ, cô chẳng còn chút kiêng dè gì mà tin tưởng người đàn ông này. Dù là khi anh giải vây cho mình lúc còn ở trong nước, hay bây giờ anh ở đây dang rộng hai tay đón cô.
Tất cả đều khiến trái tim đang treo cao của cô dần dần hạ xuống.
Cô nhảy xuống, Hoắc Thừa Kiêu đưa hai tay ôm lấy eo cô, hương nước hoa thơm ngát dễ chịu thoang thoảng khắp nơi.
Người mang theo hương thơm này nhảy vào lòng anh, nhắm chặt hai mắt lại.
Khi hai người đến hội trường, cuộc thi đã bắt đầu rồi.
Trước khi đi, giáo viên phụ trách không thể liên lạc với Từ Tinh Miên được, bất đắc dĩ phải bổ sung thành viên dự bị lên sân khấu thi đấu. Một khi trận đấu bắt đầu thì không thể điều chỉnh thành viên của đội được nữa.
Vòng thứ nhất, đại học A đấu với một đại học trong nước khác. Đại học A bị xếp vào nhóm thua cuộc.
Cuộc thi biện luận châu Á – Thái Bình Dương sử dụng hai đội thua thi đấu lại. Nếu trận tiếp theo không thể thắng thì đại học A không thể tranh đoạt ba vị trí đầu.
Từ Tinh Miên ngồi dưới khán đài, chăm chú nhìn Lâm An Kỳ đang nói trên sân khấu. Bầu không khí giương cung bạt kiếm lan truyền đến cả khán giả, dưới sân khấu yên tĩnh không một tiếng động.
Hoắc Thừa Kiêu chống cằm, vẻ mặt không vui.
Nếu nói không tiếc nuối gì thì chắc chắn không có khả năng. Nếu sáng nay không xảy ra sự cố như vậy, có lẽ người ngồi trên sân khấu đang thi đấu bây giờ là Từ Tinh Miên. Chuẩn bị nửa tháng trời, tất cả vất vả đã trải qua đều đổ sông đổ biển, dù là ai đi nữa cũng không vui nổi.
Cuối cùng đại học A thua liên tiếp hai lượt, dừng bước ở vị trí thứ ba.
Trên đường trở về khách sạn, Hoắc Thừa Kiêu dừng lại mua kem chỗ chiếc xe bán đồ ngọt ở ven đường, vị vani kết hợp với dâu tây.
Người đàn ông giơ cây kem lên, chen chúc đi qua dòng người trong đêm, tuy chỉ mặc áo trắng quần đen đơn giản nhưng trông anh không tầm thường chút nào.
Một phút trước, Từ Tinh Miên nhận được tin nhắn, tất cả thẻ ngân hàng trong tay cô đều bị đóng băng cả rồi.
Hoắc Thừa Kiêu đưa kem cho cô: “Không phải người ta có câu ăn đồ ngọt tâm trạng sẽ tốt lên sao?”
Đôi mắt Từ Tinh Miên cong lên như vầng trăng non. Hôm nay cô rất vui, giống như trút được gánh nặng vậy. Tham gia đội biện luận chỉ là một trong số sở thích của cô, sau này về nước rồi sẽ không có ai chỉ trích, quản thúc cô nữa.
Từ Tinh Miên ăn kem, bỗng nhiên nhớ đến một chuyện: “À đúng rồi, sau này tôi không thể thuê anh được nữa.”
Hoắc Thừa Kiêu ngẩn người, “À” một tiếng thật dài: “Em muốn đuổi việc tôi à?”
Hiện thực thật nực cười.
Hoắc Thừa Kiêu gục đầu xuống, bộ dạng muốn cười mà không cười nổi.
Từ Tinh Miên vươn đầu lưỡi liếm lớp kem bị tan, đôi môi đọng lại một vệt nước: “Vẻ mặt của anh như vậy là sao?”
Hoắc Thừa Kiêu lắc đầu, tỏ vẻ hơi tiếc nuối. Với tính cách trong mắt không chứa nổi hạt cát như Từ Chấn Đông, tuyệt đối sẽ chặn hết sạch tiền của Từ Tinh Miên. Sau khi nhận ra, anh thở dài một hơi: “Vậy về nước rồi em sẽ làm sao?”
Từ Tinh Miên không để ý lắm: “Tôi có tay có chân, tất nhiên là tìm cơ hội kiếm tiền rồi.”
Cô dừng lại một chút, sau đó vẫy tay ý bảo anh lại gần.
Hoắc Thừa Kiêu nhướng mày, đây là tính nói cho anh một bí mật gì đó mà chỉ hai người biết thôi sao?
Những lời cô nói ra như trộn lẫn mùi hương vani, hơi thở ấm áp phả lên vành tai của anh, mang đến cảm xúc tê dại.
“Thật ra mấy năm nay tôi tiết kiệm được chút tiền, cũng đủ dùng trong khoảng thời gian tới.”
Hoắc Thừa Kiêu chẳng nghe lọt tai dù chỉ một chữ, cảm thấy cổ họng mình hơi khô khốc.
Từ Tinh Miên lùi lại, cắn một miếng bánh ống* rồi lẩm bẩm: “May mà tôi sớm đoán được từ trước rồi đấy.”
Hoắc Thừa Kiêu xoa xoa mi tâm, cố che giấu sự thất thố của bản thân. Năm đó Từ Tư Nhiên cũng từng bị như vậy, còn dùng tên anh mở một thẻ ngân hàng, lén đầu tư kiếm tiền rồi gửi vào trong thẻ.
Bây giờ tiền trong thẻ ấy, Hoắc Thừa Kiêu không hề động vào dù chỉ một chút.
Ánh mắt anh hơi tối lại, tạm thời vẫn chưa nghĩ ra cách để giao lại số tiền này cho Từ Tinh Miên.
Rạng sáng nay, Hoắc Thừa Kiêu bay về Thân Thành, bởi vì tên phó tổng kia liên tiếp làm sai, khiến Gia Hối mất đi ba miếng đất tốt. Ông nội Hoắc muốn mượn cơ hội này cho Hoắc Thừa Kiêu thế chức phó tổng, lo lắng cấp dưới nghị luận phó tổng không tốt nên cố ý để lại cục diện rối rắm này cho cháu trai thu dọn.
Sau bảy tiếng, Hoắc Thừa Kiêu ra khỏi sân bay, lái xe về quán mì trước.
Anh đã hiểu rõ ý muốn của ông nội, nhưng cái sọt này là do một tay bạn trai Hoắc Đinh đâm thành như vậy, lúc trở về công ty cũng phải khiến người nào đó cúi đầu nhận sai mới được.
Trong lúc nghỉ hè, quán mì kinh doanh không tốt lắm. Phần lớn các sinh viên đại học A ở lại trường vì thi lên thạc sĩ, căn bản chẳng có thời gian đến đây tiêu pha.
Trần Hành dứt khoát đặt một cái ghế xích đu ngay chỗ cửa ra vào, lúc không có khách thì nằm đó chơi game.
Hoắc Thừa Kiêu kéo vali từ xa đi đến, khi chiếc ghế lùi về sau, anh loáng thoáng nhìn thấy một cái đầu tròn xoe. Anh dừng bước, vươn chân đá cái ghế: “Cậu ở đây nghỉ phép đấy à?”
Trần Hành chua xót nói: “Nào so được với ai kia, vì tán gái mà cố ý đuổi theo ra tận nước ngoài đâu.”
Tâm trạng của Hoắc Thừa Kiêu không tệ, không tiếp tục tranh cãi với anh ấy nữa.
Lúc này, không ít người đang vây quanh cổng trường đại học A ở đối diện. Thậm chí trường học còn phái bảo vệ ra giải tán đám đông nữa.
Trần Hành giải thích: “Có một đoàn phim tới đóng phim, nam chính là tiểu sinh lưu lượng, không ít học sinh tới xem hiện trường.”
Hoắc Thừa Kiêu như đang suy nghĩ điều gì đó, nói: “Đạo diễn là ai?”
“Là đạo diễn Dương, làm gì thế, cậu có hứng thú à?”
Hoắc Thừa Kiêu hơi híp mắt: “Tý nữa cất vali giúp tôi, tôi có chút việc.”
Xe buýt nhà trường định đưa đội biện luận về trường học, nhưng đường đến trường đông nghịt không thể đi được. Từ Tinh Miên kéo rèm ra nhìn bên ngoài, dòng xe dài nối đuôi nhau đến tận cổng trường, đợi nửa ngày cũng không nhúc nhích nổi.
Lâm An Kỳ ngồi bên cạnh lướt Weibo: “Ôi trời, có đoàn làm phim tới trường chúng ta quay này, chẳng trách sao lại kẹt xe.”
Từ Tinh Miên hơi buồn ngủ, cô rũ mí mắt xuống, tựa trán vào cửa sổ xe. Chuyến bay tối qua gặp phải dòng khí lưu làm máy bay xóc nảy, khiến cô không thể nào ngủ được. Lúc này cơn buồn ngủ kéo tới, cô chỉ muốn chợp mắt một lát mà thôi.
Nửa tiếng sau dòng xe được khơi thông, xe buýt dừng lại trước cổng trường.
Từ Tinh Miên xuống xe kéo hành lý ra, chậm chạp đi sau đội vào cổng trường. Bỗng cô đâm phải một người đàn ông trung niên mặc đồ đen cầm loa.
Từ Tinh Miên bị ông ta chặn lại, vẻ mặt mơ hồ.
Người đàn ông trung niên cười tủm tỉm: “Bạn học, đoàn làm phim chúng tôi tạm thời đang thiếu diễn viên. Không biết bạn có hứng thú giúp đỡ chúng tôi một chút không?”
Suy nghĩ của Từ Tinh Miên lúc này rất hỗn loạn: “Dạ?”
“Diễn viên lúc trước chúng tôi tìm tạm thời có việc không tới được. Tôi thấy hình tượng cô rất thích hợp với nhân vật này, cũng không làm chậm trễ thời gian của cô lắm đâu, chỉ có một cảnh, thù lao rất cao đó.”
Từ Tinh Miên nghe ông ta nói dài một hơi, đầu óc bỗng tỉnh táo trở lại.
Cô liếm đôi môi khô khốc của mình, đáp: “Được ạ.”
Người đàn ông trung niên cười sảng khoái, lấy bút và giấy ra: “Cô cho tôi số điện thoại, tôi bảo tài vụ chuyển khoản cho cô luôn này.”
“… Ngài không cần nhìn tôi diễn thử sao, trả luôn thù lao?”
Từ Tinh Miên kinh ngạc, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Nhìn qua trông giống kẻ lừa gạt dữ vậy.”
Người đàn ông vẫy tay, nọng cằm cười run run mấy cái. Ông ta kéo tay cô đi, cằm hất về phía người đàn ông ngồi cạnh xe máy không xa.
“Thấy không, cô chỉ cần để anh ta chở cô một vòng, lộ mặt là được, không có nhiều lời kịch lắm đâu.”
Từ Tinh Miên nhìn theo hướng ông ta chỉ.
Người đàn ông dựa nửa người vào xe máy, đội mũ bảo hiểm. Để đáp ứng yêu cầu của kịch bản, anh mặc một chiếc áo pull đen và quần tây denim trong một ngày nắng nóng như vậy để tạo cảm giác trẻ trung. Đường nét khuôn mặt của anh rất thanh tú, đôi mắt đào hoa hơi nhếch lên, ý cười đượm trên môi, giống như một người bước ra từ truyện tranh vậy.
Vẻ mặt Từ Tinh Miên càng thêm kì quái, cô duỗi tay chọc chọc tay đạo diễn: “Anh ấy cũng là diễn viên tạm thời mà ngài tìm sao?”
Vẻ mặt đạo diễn Dương rất hưng phấn: “Có phải rất đẹp trai không? Hôm nay tôi nhặt được toàn bảo vật không đấy.”
“…”
Trợ lý đạo diễn Dương cầm vali của Từ Tinh Miên để tạm vào lều nghỉ ngơi. Nhân viên công tác xung quanh nhỏ giọng thảo luận: “Anh Dương tài thật đấy, nửa đường còn bắt được thêm cô bé nữa.”
Mà cô bé nửa đường ông ta bắt được đã đi đến trước mặt người đàn ông đang dựa vào xe máy, học tư thế của anh rồi nhẹ nhàng dựa vào thân xe.
Đột nhiên Từ Tinh Miên cảm thấy rất áy náy, có chút không nói lên lời. Cô khó khăn mở miệng nói một câu: “Có lẽ do tôi đuổi việc anh nên đã ảnh hưởng đến kinh tế của anh rồi.”