Nguyễn Túc đến phòng game, nhìn người đàn ông ngồi ở quầy thu ngân hút thuốc lá và chơi bật lửa. Nhớ tới tối ngày hôm qua, mẹ mệt mỏi và bất lực nói với cô: “Tây Mễ, mẹ sẽ tìm cho con một bác sĩ tâm lý.”
Cô trầm mặc vài giây rồi nói: “Vâng ạ.”
Tâm lý của cô, quả thật có vấn đề.
Nguyễn Túc đứng ở cửa, không đi qua ngay.
Trong nháy mắt, Tần Hiển thấy cô, xoay người nói với Thẩm Nhiên, người con trai cầm bật lửa dừng lại, nhẹ nhàng ngước mắt, đôi mắt đen nhìn về phía cô.
Nguyễn Túc đối diện với tầm mắt của anh, khẽ cong môi đi về phía quầy thu ngân.
Thẩm Nhiên nhếch khóe miệng, đem nửa điếu thuốc còn lại nghiền nát.
Giọng người đàn ông trầm thấp vang lên: “Đến phòng luyện tập à?”
Nguyễn Túc lắc đầu: “Em muốn chơi một lát.”
Thẩm Nhiên nhướng mày, cầm một rổ đồng xu trò chơi đưa cho cô, lúc Nguyễn Túc đang muốn lấy điện thoại ra trả tiền, lại nghe anh thấp giọng nói: “Buổi tối mời tôi ăn cơm đi.”
Nguyễn Túc sửng sốt một chút, không hỏi vì sao, giọng nói nhỏ nhẹ mềm mại: “Được ạ…”
“Vì em luôn muốn mời tôi ăn cơm, vậy hôm nay em cũng mời tôi ăn đi, không cần đưa tiền.”
Nguyễn Túc mím môi, khóe môi khẽ cong lên, chậm rãi gật đầu.
Tất cả trò chơi trong phòng game Thẩm Nhiên đều đã dạy cô, tuy rằng hiện tại cô chơi còn chưa tốt, nhưng cơ bản cũng biết một chút.
Nguyễn Túc vừa muốn đi đến bên cạnh, nhưng lại nhìn thấy một chiếc máy chơi bóng rổ mới tinh ở trong góc, nơi đó ban đầu đặt một số máy chơi game cũ.
Cô dừng ở chỗ đó, có chút giật mình.
Lúc này, Thẩm Nhiên đi đến bên cạnh cô, theo tầm mắt của cô nhìn qua: “Gần đây tôi vừa mới đặt một số thiết bị mới, có muốn đi thử một chút không?”
Nguyễn Túc đáp một tiếng được, đi tới trước máy chơi bóng rổ.
Cô quả thật rất thích nó.
Mỗi lần bóng vào giữa rổ, cô đều cảm thấy rất vui vẻ.
Thẩm Nhiên đứng tựa ở bên cạnh, nhìn lông mày của cô gái nhỏ cong lên, đôi mắt đen khẽ mỉm cười.
Nguyễn Túc ném một lúc, quay đầu lại hỏi Thẩm Nhiên: “Anh có muốn chơi không?”
Thẩm Nhiên nhận lấy quả bóng trong tay cô, hơi nhướng mày, cổ tay khẽ nâng, ném bóng vào khung bóng rổ.
Lại là giữa rổ.
Nguyễn Túc nhìn khung bóng, chậm rãi hỏi: “Trước kia anh thường chơi bóng rổ sao?”
“Thỉnh thoảng.”
Sau khi nghe anh trả lời, Nguyễn Túc đột nhiên ý thức được, hình như cô hoàn toàn không biết gì về quá khứ của Thẩm Nhiên cả.
Sau khi Thẩm Nhiên ném hết bóng xuống dưới, liếc nhìn thời gian: “Không còn sớm nữa, đi ăn cơm nhé?”
Lát nữa cô gái nhỏ còn phải về trường học.
Nguyễn Túc gật đầu, quay người đi lấy đàn Cello.
Thẩm Nhiên liếm môi nhưng không nói gì.
Ngay từ lần đầu tiên anh nhìn thấy cô đeo cái này trên lưng, anh đã muốn hỏi cô, có nặng không?
Nguyễn Túc đang tính lấy đàn ở dưới sàn thì Thẩm Nhiên đã nói: “Để tôi cho.”
“Cảm ơn…” Nguyễn Túc đi theo phía sau anh, hỏi: “Anh có muốn ăn gì không?”
“Thịt nướng?”
Mắt Nguyễn Túc sáng rực lên: “Được thôi!”
******
Lâm Vị Đông ngáp ngắn ngáp dài về phòng game, ngồi xuống quầy thu ngân hỏi: “Lão Thẩm đâu, đã giờ này rồi vẫn còn chưa dậy à?”
Tần Hiển đang bận chơi game: “Mày nói lão Thẩm đang yêu đấy thôi, nên nó đi hẹn hò rồi.”
Lâm Vị Đông: “…..”
“Cô gái đó lại đến phòng game à?”
“Đúng vậy, bọn họ đi ăn cơm rồi, vừa đi được vài phút.”
Chết tiệt! Hắn lại bỏ lỡ lần nữa!
Lâm Vị Đông thở dài một hơi, nhìn về máy chơi bóng rổ phía trong góc, bỗng chốc càng thêm khổ sở.
Hắn cảm thấy Thẩm Nhiên có lẽ điên rồi, nếu không thì sao anh có thể lấy tiền tiết kiệm mua một cái máy như vậy.
Hơn nữa thứ đồ quái quỷ này chiếm chỗ như vậy, cái tiệm nhỏ này của bọn họ hoàn toàn không thể chứa được cái “tượng Phật” lớn này.
Sau khi tạm biệt Thẩm Nhiên, Nguyễn Túc chậm rãi lên lầu, mi mắt cong cong, khóe môi khẽ nhếch lên.
Đi đến cửa ký túc xá, cô vừa định duỗi tay mở cửa, An Nam liền từ bên trong chạy ra, thấy cô như là thấy được cứu tinh: “Tây Mễ, cuối cùng cậu cũng trở về rồi!”
Nguyễn Túc hỏi: “Sao vậy?”
An Nam cũng không biết nên dùng từ ngữ gì để diễn tả tâm trạng hiện tại, sau đó bĩu môi quay đầu nhìn vào trong ký túc xá, nói: “Cậu nhìn xem.”
Tổng thể không gian của ký túc xá không lớn cũng không nhỏ, mỗi người đều có đủ không gian hoạt động của chính mình.
Nhưng bây giờ đồ đạc của bọn họ đều bị chất đống trong góc, chỗ trống giữa phòng đặt một cái ghế tinh xảo, một chiếc đàn Cello và một giá nhạc.
Vì thế bọn họ hầu như không có không gian để di chuyển xung quanh, thậm chí đến ghế cũng không thể kéo ra.
Trần Vưu An thu dọn đồ đạc xong, quay đầu nhìn ra cửa, hất cằm lên, vẻ mặt kiêu ngạo: “Cậu tới vừa đúng lúc, tôi cũng không cần nói lại nhiều lần, tôi cần không gian đầy đủ và yên tĩnh để luyện tập, cho nên sau này lúc tôi luyện tập, hy vọng các cậu đều không ồn ào. Đương nhiên, các cậu tốt nhất đừng trở về ký túc xá, như vậy đối với mọi người đều tốt.”
An Nam vốn đã nhịn một hồi lâu, nghe vậy tức giận bật cười: “Cậu thích nơi có không gian lớn, sao không ra sân thể thao mà ở?”
Trần Vưu An không để ý đến An Nam, lại lần nữa nhìn về phía Nguyễn Túc: “Vốn dĩ tôi muốn giữ lại một chỗ để cậu luyện tập, nhưng hình như hiện tại không cần thiết lắm, cậu thấy thế nào?”
Vẻ mặt Nguyễn Túc nhàn nhạt, không trả lời.
“Được rồi, cậu không trả lời là ngầm chấp nhận.” Trần Vưu An nói xong, cầm quần áo vào phòng vệ sinh tắm rửa.
An Nam thiếu chút nữa bị Trần Vưu An làm cho tức chết, lúc trước cô ta còn đoán người bạn cùng phòng chưa từng đến này sẽ như thế nào, lại không nghĩ đến lại là Trần Vưu An-tiểu thư được cưng chiều này.
Trần Vưu An từ nhỏ cũng bắt đầu học đàn Cello, giành được không ít giải thưởng. Nhưng Nguyễn Túc thành danh sớm hơn cô ta, thực lực cũng mạnh hơn cô ta.
Nếu cuộc thi có Nguyễn Túc tranh giải thì Trần Vưu An chỉ có thể về nhì.
Qua một lúc, An Nam mới phản ứng lại: “Không đúng, Tây Mễ, vừa rồi cô ấy nói là có ý gì, chẳng lẽ cô ấy nói cho cậu biết…”
Nguyễn Túc nhẹ nhàng gật đầu.
Ở buổi diễn âm nhạc từ thiện ngày hôm qua Trần Vưu An cũng ở đó. Sau khi cô rời đi, chính Trần Vưu An đã chơi ở vị trí của cô.
Thật ra tình trạng của cô rất rõ ràng, có lẽ tất cả mọi người có mặt đại khái đều nhìn ra được.
Nguyễn Túc đặt đàn Cello xuống, cười với An Nam: “Không sao đâu, thu dọn đồ đạc một chút rồi đi ngủ.”
“Đúng rồi đúng rồi, cậu với ông chủ Thẩm thế nào rồi? Tây Mễ cậu nhất định phải tin tưởng tớ, anh ta chắc chắn thích cậu! Lần sau chúng ta lại tìm cơ hội thử một chút!”
Nguyễn Túc bĩu môi: “Không cần thử nữa.”
An Nam trợn to mắt nhìn: “Thế nào, anh ta tỏ tình với cậu sao?”
“Không phải, mình…” Nguyễn Túc dừng một chút, vành tai phiếm hồng, không biết nên nói sao: “A Nam, cậu… có khi nào theo đuổi con trai chưa?”
An Nam: “???”
Từ nhỏ Nguyễn Túc gần như không thích bất cứ thứ gì, mọi sở thích của cô đều bị Chu Lan hạn chế. Cô không khóc vì một cái kẹo, cũng không khóc vì một ngón tay đang chảy máu.
Vì vậy cô sẽ không dễ dàng đòi hỏi bất cứ điều gì, rất nhiều lúc đều là ngoan ngoãn nghe lời.
Nhưng thật ra nội tâm cô lại phản nghịch và bướng bỉnh.
Cho nên tình yêu của cô luôn thẳng thắn và trong sáng, cô sẽ không lẩn tránh, cũng sẽ không áp chế nó, cô chỉ muốn thể hiện nó.