Lâm Vị Đông từ trong màn mưa chạy vào, vừa cầm ô vừa than thở: “Sao dạo này mưa nhiều vậy chứ, cũng may mình mang theo ô, không thì…”
Hắn còn chưa nói hết câu thì đã cảm nhận một ánh mắt mang theo một chút lạnh lẽo quét qua.
Khóe miệng Lâm Vị Đông giật giật, khẽ liếc mắt nhìn rồi quay đầu đi chỗ khác, nhưng vẫn vô tình thấy được mặt Nguyễn Túc hơi đỏ, như vậy là hắn đã phá chuyện tốt của Thẩm Nhiên sao?
Sau khi trầm mặc hai giây, Lâm Vị Đông tự vỗ tay trong lòng, làm tốt lắm!!!
Kịp thời cứu Tây Mễ đang trong dầu sôi lửa bỏng, đây mới là việc mà một Tây Mễ Lộ như hắn nên làm.
Thẩm Nhiên đứng dậy, giọng nói nhàn nhạt: “Sao mày lại đến đây.”
Lâm Vị Đông nói: “Tao muốn đến thăm bà nội, bác sĩ nói thế nào?”
“Không có gì đáng ngại, theo dõi hai ngày là có thể xuất viện.”
“Vậy bây giờ bà thế nào rồi?”
Thẩm Nhiên: “Ngủ rồi.”
Lâm Vị Đông gật đầu: “Được rồi, vậy hôm khác tao lại đến thăm…”
Thẩm Nhiên lấy ô trong tay hắn, mặt không cảm xúc lên tiếng: “Nếu đã đến bệnh viện rồi thì cũng nên thể hiện chút thành ý, mày đi lên thăm một lát.”
“Không phải mày nói bà đã ngủ rồi sao?”
“Ngủ rồi thì mày có thể đánh thức bà dậy mà.”
Lâm Vị Đông: “….”
Vô tình vãi chưởng!
Thằng chó này vì muốn ở cạnh Tây Mễ nhà hắn mà chuyện vô lương tâm nào cũng có thể làm được sao?
Thẩm Nhiên cúi đầu nhìn đồng hồ, chậm rãi hỏi cô gái nhỏ: “Xe sắp tới chưa?”
Nguyễn Túc định thần lại, mở điện thoại ra nhìn: “Sắp tới rồi, còn vài phút nữa.”
“Vậy ra ngoài kia chờ đi.”
Từ đây đến cổng lớn còn phải đi một đoạn.
Giọng nói Nguyễn Túc nhẹ nhàng: “Được ạ.”
Cô đi được một bước thì vẫy tay với Lâm Vị Đông: “Tạm biệt.”
Lâm Vị Đông vô cùng miễn cưỡng: “Tạm biệt….”
Thẩm Nhiên cầm ô và rời đi với Nguyễn Túc.
Lâm Vị Đông đứng tại chỗ nhìn bóng dáng bọn họ, càng ngày càng thấy….
Cũng rất xứng đôi.
Tới phòng bệnh, Lâm Vị Đông nhẹ nhàng gõ cửa, sau đó đưa đầu vào thăm dò bên trong.
Trong phòng bệnh, tiết mục chiếu trên TV rất sôi nổi, bà nội Thẩm đang tập trung xem.
Lâm Vị Đông đi vào: “Bà nội, bà còn chưa ngủ sao.”
Bà nội Thẩm quay đầu nhìn hắn, cười tủm tỉm nói: “Đông Đông tới à, bây giờ còn sớm, bà ngủ làm gì.”
“Không phải Thẩm Nhiên nói…”
“Mỗi tối bà đều phải xem xong chương trình này mới ngủ, Nhiên Nhiên luôn biết rõ mà.” Bà nội Thẩm nói được một nửa, nụ cười càng tươi hơn: “Đừng nói là con bị nó lừa rồi nhé?”
Lâm Vị Đông: “….”
Vãi! Hắn thật sự bị lừa!
Không cần nghĩ, chắc chắn Thẩm Nhiên cũng lừa Tây Mễ nhà hắn như vậy!
Đồ sói đội lốt cừu!
Đợi đến khi bà nội Thẩm xem xong chương trình, Thẩm Nhiên mới trở lại.
Vốn dĩ anh định ở lại đây cả đêm, kết quả bị bà nội Thẩm đuổi đi.
******
Sau khi trở lại phòng game, Lâm Vị Đông lại đòi ở lại, Thẩm Nhiên từ chối đến cả mắt cũng không thèm ngước lên nhìn hắn một cái.
Lâm Vị Đông nói: “Tao không hiểu, trong phòng mày rốt cuộc có thứ gì, không cho tao ở lại thì thôi, ngày thường đến nhìn cũng không được nhìn, có phải mày giấu người khác sau lưng tao không?”
Thẩm Nhiên không để ý đến hắn, xoay người rồi nói: “Lúc đi nhớ đóng cửa cẩn thận.”
“…”
Vào phòng tắm, Thẩm Nhiên cởi áo ngắn tay ném qua một bên, tầm mắt dừng trên đó vài giây.
Hai vạt áo bị nắm đến nhăn nhúm.
Cơ thể cô gái nhỏ mềm mại, tiếng khóc dường như còn quanh quẩn bên tai, không ngừng chạm vào nơi nào đó trong lòng anh.
Thẩm Nhiên khẽ liếm môi mỏng, cứ buông bỏ như vậy… hắn thật sự cam tâm sao?
Ba năm trước, anh cũng từng hỏi qua câu hỏi tương tự.
Thẩm Nhiên bước ra khỏi phòng tắm, sau khi ấn mở CPU máy tính thì quay người lại cầm gói thuốc, lấy một điếu bên trong ra cắn giữa môi rồi cúi đầu châm lửa.
Anh khẽ ngước mắt, yên lặng nhìn màn hình.
Chờ hút xong điếu thuốc, anh mới đeo tai nghe lên, gõ bàn phím bằng những ngón tay khớp xương rõ ràng.
Đã nửa tháng kể từ lần đăng nhập cuối cùng.
Trước khi luyện tập cùng Nguyễn Túc.
Thẩm Nhiên đăng nhập vào game, thì liền có một lời mời gia nhập đội.
Đến từ STG-Boat.
Thẩm Nhiên không dừng lại, trực tiếp nhấn từ chối, mở phòng solo.
******
Tòa nhà huấn luyện STG.
Tưởng Văn Chu tháo tai nghe xuống, hơi nheo mắt lại.
Một cậu nhóc ló đầu ra: “Đội trưởng, hắn chơi solo.”
“Ừm, tôi thấy rồi.”
Cậu nhóc khó hiểu nói: “Tên Burn này rốt cuộc là ai, chúng ta mời hắn về đội rất nhiều lần nhưng đều bị từ chối. Hơn nữa thành tích solo của hắn cũng chẳng ra gì, lúc cao lúc thấp, thực lực cũng có mạnh lắm đâu.”
Tưởng Văn Chu lắc đầu: “Hắn đang che giấu thực lực thôi.”
“Hả?”
Tưởng Văn Chu: “Cậu không phát hiện tuy rằng xếp hạng của hắn lúc cao lúc thấp nhưng chưa từng rớt khỏi top 10 sao? Tôi từng so tài với hắn một lần, cuối cùng vòng chung kết chỉ còn lại hai người chúng tôi.”
Cậu nhóc khẩn trương hỏi: “Sau đó thì sao?”
Chưa từng nghe đội trưởng thua.
Sắc mặt Tưởng Văn Chu xem ra không được tốt: “Hắn tự out ván.”
Cậu nhóc: “….”
Vãi chưởng! Kiêu ngạo vậy sao?
Khó trách đội trưởng lại có chấp niệm sâu sắc với tên Burn này như vậy, vốn dĩ muốn thêm tên hắn vào đội, nhưng lời mời gia nhập đội hắn đều trực tiếp từ chối.
Tưởng Văn Chu lại đeo tai nghe lên, có chút buồn bực: “Luyện tập đi.”
Từ sau khi Thẩm Nhiên giải nghệ, thành viên chủ lực của STG cũng lần lượt rời đi, đến giờ chỉ còn hắn và Giang Đồ.
Bên ngoài nhìn vào thì STG vẫn cực kỳ hưng thịnh, nhưng chỉ có hắn biết, thực lực của chiến đội không bằng lúc trước khi Thẩm Nhiên còn ở đây.
Nếu đụng phải một đối thủ mạnh có thể nhìn thấu được cách đánh của bọn họ, trận đấu đó nhất định sẽ thua.
Mấy tháng này Tưởng Văn Chu vẫn luôn tìm kiếm người mới, những người có chút tiềm năng đều được hắn giữ lại.
Nhưng người hắn muốn mời nhất, lại từ chối hắn vô số lần.
Nếu Burn ký hợp đồng với những đội khác, giải đấu KOT mùa đông năm nay hậu quả không dám tưởng tượng!
Phải nghĩ cách mới được.
******
Nguyễn Túc nằm trên giường, ôm con thỏ hồng trong ngực, khóe miệng cong lên không cách nào kìm lại được.
Mặc dù hôm nay khóc một trận nhưng cô thật sự vẫn rất vui.
Nguyễn Túc lấy điện thoại từ trong chăn ra, click mở khung chat với Thẩm Nhiên, vốn muốn gửi chút gì đó nhưng vô tình nhìn thời gian.
12 giờ khuya.
Đã trễ thế này sao?
Nguyễn Túc suy nghĩ hồi lâu, hay là gửi hai từ thôi.
[Ngủ ngon.]
Thẩm Nhiên không trả lời cô ngay, chắc là đã ngủ.
Nguyễn Túc buông điện thoại, lăn một vòng trên giường, tự cảm thấy hôm nay mình khóc hình như có hơi mất mặt.
Lại còn nắm chặt quần áo của anh ấy.
Thẩm Nhiên không giống với những người cô đã gặp trước đây, chỉ có anh, lúc cô yếu đuối chật vật nói với cô là cô có thể khóc.
Cô có thể khóc trước mặt anh, có thể yếu đuối trước mặt anh, cũng có thể là chính mình khi ở trước mặt anh.
Nguyễn Túc phát hiện, hình như bây giờ cô càng ngày càng ỷ lại vào anh.
Nhưng mà… Thẩm Nhiên sẽ thích cô sao?
Nghĩ đến vấn đề này, cảm xúc Nguyễn Túc dần dần ổn định lại, nhìn về đàn cello ở trong góc.
Nguyễn Túc xốc chăn đứng dậy, lúc đang muốn ra khỏi cửa, giọng nói mơ màng của An Nam truyền đến: “Tây Mễ, đã trễ vậy, cậu còn đi đâu vậy?”
Nguyễn Túc đeo đàn cello, nhẹ giọng: “Tớ ra ngoài một chút, sẽ trở về ngay, cậu ngủ trước đi.”