Nếu là bình thường, Triệu Dật bị Thái Tử ức hiếp, thì sẽ lập tức nghĩ cách châm chọc lại.
Nhưng Tần vương đang ở kinh thành, tất cả những người bên cạnh Triệu Dật đều không dám nhảy quá cao.
Triệu Dật nói: “Thần đệ chẳng qua là muốn vào xem tình huống của Diệp tiểu thư một chút.”
Triệu Quân cười lạnh một tiếng, thẳng thừng đáp lại: “Diệp tiểu thư chưa lấy chồng, có Hoàng hậu xem, có Thái y xem, đâu đến phiên ngươi tới xem?”
Chờ sau khi Triệu Quân biến mất hẳn, tay của Triệu Dật ngay tức khắc nắm thành quả đấm. Hắn lặng lẽ nhìn theo hướng mà Triệu Quân rời đi, con ngươi cũng tối đi rất nhiều.
Triệu Quân tự mình đi vào trong, tầng tầng lớp lớp đàn bà con gái vây xung quanh Diệp Ly Châu. Triệu Quân ngửi thấy mùi huân hương đắt tiền trên người những người phụ nữ này, nhìn áo bào hoa lệ kéo lê trên đất, trong lòng cũng không thấy khó hiểu vì sao Đề Kiêu chán ghét phụ nữ như thế.
Triệu Quân cũng không thích đàn bà lắm, những người phụ nữ này yêu kiều õng ẹo, không thể đánh cũng không có thể va chạm, mỗi ngày còn tranh đấu quanh co lòng vòng, thực sự quá phiền toái.
Lúc hắn đi lên phía trước, cung nữ và hai phi tần địa vị thấp nhường đường ra cho hắn.
Từ thái y đã đút cho Diệp Ly Châu một viên thuốc, ông ta nói: “Thân thể của Diệp tiểu thư quá hư nhược, lần này là bị kích thích mới có thể ngất đi, chờ tỉnh lại thì sẽ không sao nữa.”
Thịnh quý phi bị sắc mặt tái nhợt của Diệp Ly Châu hù dọa, nàng ta ngồi xuống lau mặt cho Diệp Ly Châu, rồi nhìn về phía Từ thái y: “Diệp cô nương có thể tỉnh lại không?”
Từ thái y nói: “Có thể tỉnh lại, Diệp tiểu thư vẫn còn thở.”
Nếu biết xỏ cái lỗ tai cũng có thể khiến người ngất đi, vừa rồi Thịnh quý phi chắc chắn sẽ không tức giận mà để người xỏ lỗ tai cho Diệp Ly Châu.
Thịnh quý phi mỏi mắt trông mong nhìn Diệp Ly Châu, trên trán mình cũng đã ra chút mồ hôi, mùi hương khắp người sực nức, có thể hun người khác hôn mê.
Nói thật, huân hương dùng trên người Thịnh quý phi là hương liệu rất nổi tiếng lại quý giá, nếu là bình thường ngửi thấy, sẽ cảm thấy rất thơm. Nhưng nàng ta dùng nhiều quá, nồng nặc quá chừng, cộng thêm thời tiết nóng nực, trên người nàng ta ra chút mồ hôi, mùi hương khuếch tán nhanh hơn, Diệp Ly Châu bị Thịnh quý phi bao phủ chặt chẽ, lại có thể ngất đi thật.
Triệu Quân rốt cuộc tiến sát đến phía trước xem Diệp Ly Châu.
Hắn vốn tưởng rằng sẽ nhìn thấy một người con gái thiếu sức sống như liễu yếu vịn gió, xinh đẹp lại ốm yếu, kết quả đập vào mắt lại là thiếu nữ thanh cao thoát tục, dung mạo xinh đẹp.
Điểm chu sa sáng rực tươi đẹp trên ấn đường của Diệp Ly Châu, đẹp đến nỗi khiến người ta không dời được mắt.
Triệu Quân: “…”
Khẩu vị của cậu mình hóa ra vẫn rất được nha.
Có điều, nói thật, cô bé này còn nhỏ hơn Triệu Quân, Triệu Quân cảm thấy cậu mình là trâu già gặm cỏ non.
Đề hoàng hậu nói: “Người đều vây quanh ở trong này, trời thì nóng như vậy, Diệp cô nương bị nóng nữa thì không tốt. Lan Hinh, ngươi để người đưa Diệp cô nương đến Thiền điện hóng mát đi, lại dặn người chuẩn bị bát canh, chờ Diệp cô nương tỉnh lại sẽ dùng.”
Mấy năm nay, Thịnh quý phi tranh đấu gay gắt với Đề hoàng hậu, biết mặt ngoài Đề hoàng hậu hòa nhã dễ gần, trên thực tế là kiểu người hung ác ăn tươi nuốt sống người khác.
Diệp Ly Châu là người có thân thể yếu ớt, xem ra, Diệp Phụ An không nói dối. Đề hoàng hậu chắc chắn sẽ không để Thái Tử cưới một cô nương yếu ớt như vậy làm Thái tử phi, chỗ Thái Tử có cái băn khoăn này, chỗ Thịnh quý phi cũng có. Đã như vậy, Diệp Ly Châu với hai phe mà nói, hoàn toàn đã không có giá trị tranh giành nữa.
Trước mắt, Diệp Ly Châu đã xảy ra chuyện rồi, nhưng Thái y nói người có thể tỉnh lại. Thịnh quý phi lo, Diệp Ly Châu bị người của Đề hoàng hậu chạm tay một cái, nói không chừng sẽ không tỉnh lại nữa. Một người không có giá trị như thế, Đề hoàng hậu khẳng định xuống tay được.
Đến lúc đó, tất cả tội lỗi đều sẽ đổ lên đầu Thịnh quý phi.
Thịnh quý phi nói: “Tang Du, ngươi cũng theo giúp Lan Hinh đi, Tư Nhu đâu? Để Tư Nhu vào đây. Tuổi của Tư Nhu và Diệp cô nương cũng xấp xỉ, hai người khẳng định có chuyện để nói, chờ Diệp cô nương tỉnh lại, vừa vặn trò chuyện với Tư Nhu.”
Mẹ đẻ của công chúa Tư Nhu cũng không phải là Thịnh quý phi. Mẹ đẻ của công chúa Tư Nhu là một phi tần địa vị thấp trong cung của Thịnh quý phi, chẳng qua là một quý nhân. Cho nên công chúa Tư Nhu liền được nuôi dưới gối Thịnh quý phi, gọi Thịnh quý phi là mẫu phi.
Rất nhanh, công chúa Tư Nhu đã đi vào, nàng nói với Thịnh quý phi: “Thưa mẫu phi, người có căn dặn gì ạ?”
Thịnh quý phi nói: “Ngươi và Diệp cô nương tuổi tác xấp xỉ, hai tiểu cô nương, phải làm quen thêm, bình thường chơi cùng nhau. Ở đây khá là nóng nực, Bổn cung cũng ra một thân mồ hôi rồi. Ngươi đi tới Thiên điện với Diệp cô nương, chờ nàng tỉnh lại, hai người lại nói chuyện một chút, kết thành chị em, sau này thường xuyên mời nàng đến chỗ ngươi.”
Đề hoàng hậu thoáng nhìn công chúa Tư Nhu, cau mày, nhưng cũng không nói gì.
Diệp Ly Châu vừa được bế đến Thiên điện, thì Đề Kiêu tới.
Dưới tình huống bình thường, đại thần như Đề Kiêu không thể đi vào hậu cung, nhưng hắn là em trai của Đề hoàng hậu, Hoàng đế cho Đề Kiêu mấy phần mặt mũi, đặc biệt cho phép hắn ra vào cung Chiêu Dương của Đề hoàng hậu.
Đề Kiêu vừa vào, không khí tức khắc đông cứng lại vài phần.
Thịnh quý phi mới tới chưa được bao lâu, lập tức liền ngồi không yên.
So với Thịnh quý phi càng không ngồi yên được chính là Nhị hoàng tử Triệu Dật. Hai ngày trước Triệu Dật mới bị Đề Kiêu mắng cho một trận ngập đầu ở trước mặt văn võ trọng thần, giờ thấy Đề Kiêu thì vẫn rất sợ.
Đề Kiêu mặc áo bào màu đen, nét mặt lạnh lùng nghiêm nghị. Triệu Dật và Triệu Quân thấy hắn tới, nhao nhao đứng dậy. Hai thiếu niên chưa nhược quán dù sao trẻ măng, ngây ngô, đứng bên cạnh Đề Kiêu, thấp hơn một đoạn không nói, khí thế cũng yếu đi rất nhiều, giống như là trân châu bị phủ bụi vậy.
Triệu Dật chắp tay hành lễ: “Tần Vương điện hạ.”
Triệu Quân, thân là Thái Tử, tự nhiên không cần hành lễ, chỉ hô một tiếng “Cậu”.
Đề Kiêu hơi gật đầu với Triệu Quân, quét mắt vào trong điện… hử?
Diệp Ly Châu đâu?
Hắn nói với hoàng hậu: “Vi thần thỉnh an Hoàng hậu nương nương.”
Đề hoàng hậu mỉm cười dịu dàng.
Nàng và Đề Kiêu là cùng một mẹ sinh ra, từ nhỏ quan hệ đã rất tốt. Khi Đề Kiêu còn bé, Hoàng hậu đã rất thương yêu hắn. Lúc Đề hoàng hậu vào cung, Vương phủ cũng không hùng mạnh như bây giờ. Khi đó, Địch Nhung liên tiếp xâm phạm biên cảnh, Lão Tần vương chết trận, lòng quân Hàm Châu tan rã, Vương phi đau buồn mà chết…
Đề hoàng hậu biết, cho dù là Triệu Quân, đứa con chính mình sinh ra, ở vào tuổi tác tương tự, tâm kế cùng võ công đều thua kém một phần mười Đề Kiêu.
Mười hai tuổi Đề Kiêu đã theo tướng sĩ trong phủ ra sa trường, về sau, một mình hắn chống đỡ Vương phủ, chống đỡ cả Hàm Châu, tuổi còn trẻ đã thống lĩnh quân đội, mang binh chống lại ngoại địch, đánh cho bộ tộc Địch Nhung đã quấy rầy biên cảnh mấy chục năm tổn thương nguyên khí nặng nề. Mười mấy năm ngắn ngủi, Hàm Châu rộng lớn không còn là vùng đất hoang vu lạc hậu trong mắt người ngoài nữa, Tần vương phủ cũng không bị người lạnh nhạt nữa.
Lúc Đề hoàng hậu vào cung, chẳng qua là Quý nhân lục phẩm, hoàng đế khinh thường mảnh đất Hàm Châu hoang vu, liên lụy tới cũng xem thường Đề hoàng hậu tới từ Hàm Châu.
Nhưng Đề hoàng hậu tốt phúc, năm đầu tiên vào cung đã có thai, dựa vào sự thông minh tài trí đã bảo vệ được hoàng tử, liền thăng ba cấp thành Quý tần, quận chúa khác họ xuất thân từ gia tộc lụi bại giống như nàng, dù cho dưới gối có con trai, có thể thăng chức đến tứ phi cũng đã là điểm cuối cùng rồi.
Nhưng là, Đề hoàng hậu có một đứa em trai tài giỏi, thiếu niên Đề Kiêu lớn lên, ở Hàm Châu cầm binh tự trọng, nhìn chằm chằm như hổ rình mồi. Hắn còn trẻ như vậy, có dã tâm, có thực lực lại có được lòng dân Hàm Châu, Hoàng đế mưu toan ngoài sáng trong tối đều không làm gì được Đề Kiêu, trong lòng cũng sợ hãi, dù cho cũng không thích Đề hoàng hậu, nhưng vào lúc Triệu Quân bảy tuổi, cũng không thể không sắc phong nàng làm Hoàng hậu.
Khác hẳn một đám thiếu niên quý tộc trong kinh thành, địa vị hôm nay của Đề Kiêu, cũng không chỉ là kế thừa mà có, phần lớn đều là hắn tự tay đoạt được.
Thịnh quý phi quanh năm ở trong thâm cung, chịu không nổi hơi thở nghiêm nghị đầy sát khí trên người hắn. Hậu phi đều được che chở rất tốt, các nàng đều là những phụ nữ cực tôn quý đương thời, bình thường không nhìn thấy đao kiếm, không nhìn thấy máu tanh, giết người đoạt mạng hoặc là cho người làm thay, hoặc là lén dùng thuốc độc, ngoài mặt là không nhìn thấy sự giết chóc.
Hơn nữa, bình thường Thịnh quý phi thích khiêu khích Đề hoàng hậu, bây giờ chợt thấy em trai của Đề hoàng hậu mang theo đại đao nặng trình trịch tiến lên phía trước, khó tránh khỏi sẽ căng thẳng.
Thịnh quý phi chột dạ, cúi đầu uống trà, liếc mắt ngắm trộm bảo đao Trọng Uyên trên người Đề Kiêu.
Nghe đâu thanh đao này nặng như Thanh Long Yển Nguyệt Đao của Quan nhị gia, đã giết vô số Địch Nhung, dính máu nhiều vô số kể, quỷ thấy cũng sợ… Hoàng đế cũng thật là, một gã sát thần như thế, cho phép hắn vào cung làm gì chứ? Trong lòng Thịnh quý phi bực bội, chỉ lo hôm nay Đề Kiêu tính sổ với nàng ta, nếu tính sổ, bình thường Thịnh quý phi không có cẩn thận tới giọt nước không lọt như hoàng hậu, lỗi lầm của nàng ta Đề Kiêu vừa tóm là chuẩn ngay.
Thịnh quý phi cười nói: “Hoàng hậu nương nương, nô tỳ đột nhiên nhớ tới con mèo con trong cung đã chạy ra ngoài, cũng không biết cung nữ đã tìm được chưa, nô tỳ cũng không quấy rầy ngài thêm nữa, xin được rời đi với Dật Nhi trước.”
Đề hoàng hậu mỉm cười nói: “Đi đi, mèo con trong cung nhất định phải trông chừng cho tốt, chớ để nó chạy loạn, nếu súc sinh này không cẩn thận cào người ta, vậy thì sẽ không tốt đâu.”
Thịnh quý phi cho Nhị hoàng tử Triệu Dật một ánh mắt ra hiệu, Triệu Dật cũng đi tới, hai người cuối cùng lại hành lễ với Đề hoàng hậu, rồi đi ra từ trong điện.
Vừa ra khỏi cung Chiêu Dương, Triệu Dật nói: “Mẫu phi, Tư Nhu vẫn còn ở trong đó, có nên gọi nó cùng ra về không ạ?”
Công chúa Tư Nhu không phải con đẻ của Thịnh quý phi, nàng ta cũng không quan tâm tới Tam công chúa không được sủng ái này.
Thịnh quý phi nói: “Nó biết mình làm người ta khó chịu, tự nhiên sẽ trở lại.”
Điều Triệu Dật quan tâm thực ra không phải là công chúa Tư Nhu, do dự một chút, Triệu Dật nói: “Mẫu phi, nhi thần cảm thấy Diệp Nữ rất tốt, nếu có thể có được Diệp Nữ, nhất định có thể lôi kéo được Diệp thừa tướng.”
Tâm Thịnh quý phi vẫn chưa hoàn toàn quyết định, nàng ta đi ở đằng trước: “Về rồi hãy nói.”
Công chúa Tư Nhu vốn tới trông chừng Diệp Ly Châu, nghe cung nữ nói Thịnh quý phi đi rồi, nàng xưa nay chọc Hoàng hậu chán ghét, không để ý tới chuyện trông chừng Diệp Ly Châu nữa, cũng vội vàng chuồn đi cùng Tang Du.
Trong điện, Hiền Phi và hai phi tần địa vị thấp sợ Đề Kiêu và Hoàng hậu có chuyện quan trọng gì muốn nói, các nàng ở chỗ này ngược lại vướng chân vướng tay, vội vàng kiếm cớ lui ra.
Đợi người đi cả rồi, trong điện đều là người của mình, Đề hoàng hậu mới nói: “Đề Kiêu, Diệp cô nương mảnh mai như vậy, ta cảm thấy nàng cũng không thích hợp với Thái Tử.”
Đề Kiêu nói: “Hôn sự của Thái Tử ngày sau hãy nói. Diệp Ly Châu về rồi à?”
Đề hoàng hậu nói: “Vừa rồi Quý phi tặng nàng bông tai, cũng muốn tự tay đeo lên cho nàng. Nàng lại không có lỗ tai, sau khi cung nhân xỏ lỗ tai cho nàng, hẳn là nàng giả bộ bất tỉnh. Nàng cũng không phải người ngu xuẩn, khiến người ta rất thích, hiện giờ đang ở trong Thiên điện.”
Triệu Quân nói với Đề hoàng hậu: “Mẫu hậu, Diệp tiểu thư sắc nước hương trời, lại rất hợp với cậu.”
Đề hoàng hậu chọc cái trán của Triệu Quân: “Nói vớ nói vẩn, coi chừng cậu con đánh con!”
Diệp Ly Châu là tiểu cô nương vừa xinh đẹp lại mảnh mai yểu điệu, nhìn thế nào cũng không hề xứng đôi với Đề Kiêu. Đề Kiêu xưa nay không phải người thương hương tiếc ngọc, hắn hơi dùng sức một chút, tám phần mười là sẽ bóp nát Diệp Ly Châu. Đề hoàng hậu nhìn thế nào, cũng không cảm thấy kiểu người đi ra từ trong đống xác chết như Đề Kiêu sẽ thích một cô bé nhõng nhẽo như vậy.
Con mắt Đề Kiêu âm u, nhưng cũng không nói gì.
Đề hoàng hậu thở dài, lại nói tới chuyện chính: “Vừa rồi Từ thái y đã giơ tay ra hiệu, tỏ rõ Diệp Nữ không sống qua năm sau, Diệp Phụ An…”
Đề hoàng hậu còn chưa dứt lời, Đề Kiêu nói: “Ta đi xem nàng.”
Triệu Quân cũng không muốn nghe Đề hoàng hậu ở chỗ này càm ràm, hắn nói: “Cháu cũng đi!”
Dáng dấp của mợ trẻ rất đẹp mắt, nhìn thêm mấy lần nữa cũng thoải mái!
Đề Kiêu quét mắt lườm hắn một cái, Triệu Quân chợt lạnh sống lưng, lập tức dừng bước: “Thôi, cháu cũng không phải là Thái y, đi cũng không giúp được gì.”
Trong tay Đề hoàng hậu đang nắm một chuỗi hạt châu bằng bạch ngọc, trong mắt là nghi hoặc, nhưng cũng chỉ nghi ngờ trong nháy mắt.
Đề Kiêu và Diệp Ly Châu, hai người đó… Thực sự rất khó đem hai người họ liên tưởng thành một khối.
Đề hoàng hậu tuy là chị của Đề Kiêu, nhưng nàng lại không chi phối được chuyện của hắn.
Dù sao Đề Kiêu cũng chẳng cậy nhờ gì vào nàng, mà nàng và Thái Tử lại phải dựa vào Đề Kiêu.
Nhưng Diệp Ly Châu hồng nhan bạc mệnh, chỗ nào cũng đều không thích hợp với Đề Kiêu.
Chờ Đề Kiêu đi rồi, Đề hoàng hậu thoáng nhìn Triệu Quân: “Quân Nhi, con thấy việc này thế nào?”
Triệu Quân bóp một tay mồ hôi lạnh: “Việc này không tốt.”
Nói từ góc độ nào cũng đều không tốt.
Triệu Quân lại nói: “Nhưng cậu nhất định cảm thấy việc này được, dù sao cậu mới biết yêu, lần đầu đặt tâm tư trên người một nữ nhân.”
Đề Kiêu vào Thiên điện, hai cung nữ không biết vì sao Tần Vương tới đây, nhỏ giọng nhắc nhở: “Thưa Điện hạ, tiểu thư Diệp gia đang nghỉ ngơi ở bên trong.”
Đề Kiêu nói: “Bản vương biết, các ngươi đều lui ra.”
Cung nữ mặc dù ngờ vực, nhưng cung Chiêu Dương là địa bàn của Hoàng hậu, lời Đề Kiêu, các nàng không dám không nghe.
Đợi người đều đi rồi, Đề Kiêu mới đi đến phòng trong.
Mặc dù trời tháng năm, bên ngoài nắng gắt như lửa, nhưng trong thiên điện lại là một mảnh mát lạnh.
Diệp Ly Châu vẫn còn đang ngủ.
Nàng mặc áo lụa xanh biếc, sắc lụa rất nhạt rất mềm, tựa như cỏ non ngày xuân vừa nhú mầm, hiện lên một chấm vàng nhạt. Áo lụa mỏng như cánh ve có chừng 7-8 tầng, tôn lên màu da trắng muốt như tuyết của nàng, đôi bàn tay mảnh mai thon dài xếp chồng trước ngực, đầu ngón tay hiện lên màu hồng nhạt dịu dàng, nhìn là đã khiến người yêu thương.
Lúc Đề Kiêu tiến vào, Diệp Ly Châu cũng đã tỉnh, nhưng nàng chưa mở mắt.
Diệp Ly Châu lại cảm thấy thân thể mình trở nên khá hơn, thoải mái hơn rất nhiều. Cảm giác này giống với mấy lần trước.
Nàng nghe được tiếng bước chân.
Diệp Ly Châu cũng không rõ mình có nên giả vờ hôn mê tiếp hay không, nghe bước chân này, rất là vững vàng, không giống như tiếng bước chân của đàn bà con gái. Nơi này là trong cung của Hoàng hậu, cũng không có người đàn ông thực sự nào, đại khái lại là thái y tới bắt mạch.
Quả nhiên như dự đoán, cổ tay của nàng bị nắm lấy.
Diệp Ly Châu an tâm giả vờ ngủ, muốn chờ Hoàng hậu tới rồi mới tỉnh, nếu lúc này nàng tỉnh lại, Quý phi tám phần mười sẽ còn muốn đem bông tai đeo vào lỗ tai mới xỏ của nàng.
Cổ tay bị vuốt nhẹ hai cái, toàn thân Diệp Ly Châu đều tê dại, như là lúc sắp chết được độ một ngụm dưỡng khí vậy.
Dưới người Diệp Ly Châu chưa bao giờ nhẹ nhàng như vậy.
Nàng nghĩ thầm, vị thái y này cũng giỏi quá, chẳng qua là ấn lên huyệt đạo trên tay nàng, đã có thể khiến thân thể của nàng nhẹ nhõm nhiều như vậy.
Mất hồn không chỉ có một mình Diệp Ly Châu.
Lần đầu tiên Đề Kiêu dịu dàng như vậy chạm vào một người con gái, hóa ra, da thịt của nàng mềm mại như thế, sẽ khiến hắn có cảm giác lạ kỳ thế này…
Đã sờ tay nàng, việc hôn nhân của hai người xem như là đã quyết định rồi.
Đề Kiêu chợt nhớ tới cái gì, cúi đầu nhìn dái tai của Diệp Ly Châu.
Thùy tai của nàng trơn bóng, hơi có chút sưng đỏ, chỗ xỏ lỗ tai còn có một cuống lá trà thật mảnh.
Đề Kiêu đem cuống lá trà ngắt đi.
Sau đó, hắn rõ ràng phát hiện lông mi của Diệp Ly Châu run rẩy. Nàng nhất định là tỉnh rồi.
Đề Kiêu nói: “Mở mắt ra.”
Diệp Ly Châu nghe giọng cảm thấy không đúng, nàng lặng lẽ mở một con mắt ra nhìn.
Khuôn mặt của người đàn ông khôi ngô sáng sủa, ánh mắt lạnh băng, cho người ta cảm giác như núi tuyết trắng xóa.
Hả, không phải thái y.
Là gã xấu xa ghét nàng còn trừng nàng kia.
Giờ nàng giả chết liệu có muộn quá không?
Hình như muộn rồi.
Diệp Ly Châu không đoán ra được thân phận của người đàn ông này, nàng nghĩ, có thể ra vào Diệp phủ, khiến cung nữ quỳ xuống, có thể ra vào cung đình, thêm tuổi còn trẻ như vậy, thân phận chắc hẳn không tầm thường, có lẽ là ngự tiền thị vệ đeo đao gì gì đó đi.
Nàng không dám gọi người, dưới tình huống chuyện gì cũng đều chưa rõ, kêu to chỉ có mất thân phận, sợ truyền ra thành chuyện bê bối.
Cái đầu nhỏ của Diệp Ly Châu xoay vòng vòng, cũng không xoay ra được thứ gì.
Nàng lặng lẽ nhắm lại rồi lại mở con mắt kia ra. Tay trái lặng yên không tiếng động lấy ra một cái khăn từ trong tay áo bên phải, đột nhiên che mặt mình lại không để cho hắn nhìn nữa.
Khăn lụa mỏng như vậy, che lên mặt nàng, nhưng nốt chu sa sáng rực giữa lông mày của nàng, lại như ẩn như hiện dưới khăn lụa.