Sau khi từ bệnh viện đi ra, mọi người cùng nhau lên xe Cố Yến Khanh ngồi. Cố Yến Khanh đưa cậu hai Kiều Vãn Tình về nhà.
Kiều Vãn Tình mua một chút đồ bổ xong đưa cho cậu hai. Vì sắp đến giờ ăn trưa nên mợ hai cứ một hai đòi mời Kiều Vãn Tình cùng Cố Yến Khanh ở lại ăn cơm. Nhưng Kiều Vãn Tình làm sao có thể đồng ý được nên cô tìm lý do cùng Cố Yến Khanh và Khẩu Khẩu về nhà.
Hôm qua đồ mà Cố Yến Khanh bảo Vương Kiêu mua cũng được chuyển tới đây. Trợ lý cũng được tuyển xong, tên là Trần Phong. Trước kia anh ta cũng từng làm trợ lý cho người khác rồi nên năng lực cùng kinh nghiệm của anh ấy khá tốt, đối xử với người khác cũng khá khéo léo.
Vương Kiêu bảo Trần Phong mua đồ theo yêu cầu của Cố Yến Khanh tới đây, đối phương mua đồ rất phù hợp, hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ.
Đồ chơi của Khẩu Khẩu chính là một con ngựa gỗ nhỏ cùng một chiếc xe tập đi. Hiện tại Khẩu Khẩu đang học đi, không giống như trước chỉ biết khua loạn chân nữa. Cậu nhóc cứ chậm rãi đi từng bước từng bước một, người lớn chỉ cần lấy tay giữ dưới nách cậu là cậu có thể tự đi được vài bước.
Nhưng ngày trước Kiều Vãn Tình có đọc qua trên mạng. Người ta nói dùng xe tập đi cũng không quá tốt. Lại thêm trong thôn cũng có một thằng nhóc, ngồi xe tập đi quen sau đó đi không vững cho nên cô vẫn chần chừ chưa mua xe tập đi cho Khẩu Khẩu mà toàn tự mình dạy cậu đi.
“Mỗi lần ngồi một chút thôi, thỉnh thoảng cũng mới ngồi thì sẽ không sao đâu. Mấy vấn đề kia có là do ngồi xe lâu mà.”
Cố Yến Khanh nói với Kiều Vãn Tình, sau đó bế Khẩu Khẩu vào trong xe tập đi: “Nào, Khẩu Khẩu, ngồi thử xe tập đi ba mua cho con nào.”
Khẩu Khẩu tò mò sờ mó nọ kia, không biết chiếc xe này có gì hay ho thú vị không. Đúng lúc này thì Cố Yến Khanh cầm trống đứng cách xa nó chừng hai mét, lắc lắc trống: “Khẩu Khẩu, đi ra chỗ ba nào.”
Khẩu Khẩu thấy Cố Yến Khanh chơi với nó lập tức vui vẻ kêu “Nha nha”, đồng thời vươn tay nhỏ về phía Kiều Vãn Tình kêu “A a”, ý muốn cô ôm nó qua chỗ Cố Yến Khanh.
Thằng nhóc này còn chưa đi vững nên cầu cứu người lớn theo thói quen.
Kiều Vãn Tình đứng im, cười nói: “Khẩu Khẩu tự đi đi.”
Khẩu Khẩu thấy Kiều Vãn Tình không dắt nó đi, gấp không chờ nổi nữa. Cuối cùng chắc là cậu cảm thấy mình không kém đến mức không tự đi được nên tự bước chân nhỏ hai bước đến chỗ Cố Yến Khanh. Sau khi phát hiện mình bước đi không bị ngã thì cậu vui vẻ bước thêm mấy bước nữa rồi chạy tới trước mặt Cố Yến Khanh, bắt lấy trống trên tay anh.
“Khẩu Khẩu thật thông minh.” Cố Yến Khanh hôn hôn trán cậu, khẽ cười, nói.
Có thể được tự mình nhìn thấy con mình lớn lên từng chút từng chút một là một việc vô cùng có cảm giác thành tựu.
Kiều Vãn Tình cũng vỗ vỗ tay với Khẩu Khẩu: “Khẩu Khẩu, ra chỗ mẹ đi.”
Khẩu Khẩu nghe thấy Kiều Vãn Tình gọi mình lại bước bước chân nhỏ chạy tới chỗ cô. Rõ ràng từ khi cậu phát hiện mình đi không bị ngã nữa thì bước nhanh hơn rất nhiều.
Khẩu Khẩu chạy tới trước mặt Kiều Vãn Tình, sau khi được cô hôn hôn mấy cái trên mặt thì bắt đầu không chịu ngồi yên nữa mà chạy đông chạy tây quanh sân. Cậu còn cho xe lăn vào đuôi của Hoàng Đại Tiên đang nằm ngủ. Hiện tại sức lực cậu cũng không nhỏ, lại không biết điều chỉnh nặng nhẹ nên không cẩn thận làm Hoàng Đại Tiên co rúm đuôi lại.
“Ngao!” Cả người Hoàng Đại Tiên giật bắn cả lên, nhanh chóng nhảy lên nóc nhà.
Khẩu Khẩu đứng phía dưới nhìn nó kêu “A a” mấy cái. Xong cậu không thấy nó xuống dưới nữa liền có chút tiếc nuối. Nhưng cậu nhanh chóng phát hiện phục tiêu mới: Đi vào chuồng gà trêu gà con.
Trong lúc nhất thời sân nhà gà bay chó sủa.
Khẩu Khẩu giống như đại ma vương mới thoát khỏi trói buộc đi ngang đi dọc, vô cùng hung dữ.
“Thằng quỷ này giỏi gây sự thật.” Kiều Vãn Tình nhìn dáng vẻ của cậu không nhịn được đỡ trán cười.
Cô có chút tiếc nuối vì trước đó chưa mua cho cậu một cái xe như thế này. Rõ ràng dùng xe này thì Khẩu Khẩu được chơi tự do hơn rất nhiều, mà công việc của người lớn cũng nhẹ nhàng hơn bao nhiêu.
Chứ như Khẩu Khẩu hiện tại vô cùng thích được tập đi. Mỗi ngày cậu đều đòi đi rất nhiều lần. Nếu không cho cậu đi thì cậu sẽ khó chịu, không vui, không thèm uống cả sữa mình rất nghiện. Hiện tại cậu đang vô cùng tò mò với thế giới xung quanh, muốn chạy đến tất cả mọi chỗ nên làm người trông nó rất mệt.
Nên có thể nói là mua xe tập đi đỡ được bao nhiêu việc, vô cùng hữu ích nha.
Cố Yến Khanh nhìn con mình chạy tung tăng thì dịch hai bước đến bên người Kiều Vãn Tình, nói với cô: “Tôi còn mua cho bà một chút quà, tí nữa em giúp tôi đưa cho bà nhé!”
“Anh tự làm đi.”
“Nhưng bà sợ tôi.”
Hình như bà nội Kiều rất sợ nói chuyện cùng với Cố Yến Khanh. Cố Yến Khanh cảm thấy trước mặt bà mình không tức giận, nói năng cũng nhẹ nhàng nên bị bà sợ anh cảm thấy mình thật sự vô tội.
“… Lá gan của bà nội tôi tương đối nhỏ, trước mặt bà anh không nghiêm mặt là được.”
Cố Yến Khanh làm lãnh đạo từ khi còn trẻ. Lúc trẻ anh cảm thấy nếu mình không nghiêm mặt thì người ta sẽ không phục, không sợ mình.
Sau khi làm người ta phục, làm người ta sợ mình rồi thì anh theo thói quen vẫn luôn nghiêm mặt, quanh năm nghiêm túc. Lâu dần thành thói quen.
Cho nên người ta mới cảm thấy Cố Yến Khanh lạnh lùng khó gần. Nhưng sự thật chứng minh Cố tổng là một người vô cùng gần gũi, giản dị, còn giúp Kiều Vãn Tình xuống ruộng hái rau nữa.
Khụ khụ.
“Vậy tôi cố gắng thử vậy.”
Nếu muốn theo đuổi người mình thích, trước tiên phải làm người nhà của người đó yêu quý mình đã —— sổ tay theo đuổi vợ của Cố tổng.
“Tôi nhớ ra,” Cố Yến Khanh lại nói, “Chưa mua quà cho em.”
Kiều Vãn Tình: “…… Tôi không cần.”
Cố Yến Khanh gật đầu: “Tôi cũng nghĩ vậy.”
Kiều Vãn Tình: “……”
“Lần trước thuốc mỡ cùng kem dưỡng da tay tôi mua cho em em dùng có ổn không?” Cố Yến Khanh lại hỏi.
“……” Cô không dùng.
Từ vẻ mặt cạn lời của cô Cố Yến Khanh biết là cô chưa dùng, giọng nói mang theo một chút bi thương: “Cho nên em thật sự không cần tôi tặng quà đâu.”
Lúc đó cô từ chối lời tỏ tình của Cố Yến Khanh. Sau khi trở về lại cảm thấy dùng đồ anh tặng thì sẽ dễ bị nhìn vật nhớ người nên cô dứt khoát bỏ vào trong tủ, không cho chúng được nhìn ánh sáng lần nào nữa.
Vốn dĩ Kiều Vãn Tình cũng không thấy cắn rứt lương tâm, nhưng bị Cố Yến Khanh hỏi như vậy cô lập tức cảm thấy tội lỗi.
“Tôi……” Cô rũ mi mắt xuống. Khi cô đang nghĩ lý do thì đột nhiên nghe được tiếng Khẩu Khẩu khóc toáng lên. Hai người đều bị dọa sợ, vội vàng chạy tới.
Sau khi chạy tới hiểu rõ tình hình, hai người liền dở khóc dở cười. Đại ma vương Khẩu Khẩu cho xe tập đi đi vào chỗ sân hỏng, xe bị kẹt ở đó thằng nhóc rút như nào cũng không ra nên nó gấp đến phát khóc.
Cố Yến Khanh cúi người xuống lôi bánh xe bị kẹt từ chỗ hỏng đó ra. Kiều Vãn Tình giúp cậu lau khô nước mắt, như vô tình cười nhạo cậu: “Con nghịch quá nên gặp báo ứng đó.”
Chỉ trong thời gian ngắn như vậy thôi mà hoa cỏ trong sân bị Khẩu Khẩu phá hỏng hết. Không chỉ thế cậu nhóc nhìn thấy thế còn thích thích, nhặt lên định ăn. Cho nên Kiều Vãn Tình đành lúc nào cũng phải nhìn chằm chằm Khẩu Khẩu sợ cậu nhóc nghẹn hoa cỏ.
May là nhà cô có một vai ác lớn “tọa trấn”* nên có rất ít sâu. Nếu không cô còn lo rằng Khẩu Khẩu nghịch linh tinh như vậy sẽ bị sâu cắn.
*vai ác lớn này là Khẩu Khẩu nhá – trong nguyên tác cuốn sách Kiều Vãn Tình xuyên vào thì Khẩu Khẩu là vai ác nha Buổi tối.
Hôm nay Khẩu Khẩu được ngồi xe tập đi đi vô cùng sung sướng. Tắm rửa xong cậu còn muốn chơi tiếp. Kiều Vãn Tình sợ nó ngồi trong xe tập đi lâu ảnh hưởng đến thằng bé nên dỗ nó ngồi im một chỗ. Vì thế Khẩu Khẩu tủi thân.
Cậu nhóc thể hiện sự tủi thân của mình cũng vô cùng trực tiếp. Cậu quay mông về phía Kiều Vãn Tình, để lại một bóng dáng nhỏ đáng thương.
Cũng không biết thằng nhóc học cái này từ chỗ nào.
Kiều Vãn Tình bất đắc dĩ đặt thằng nhóc vào giường em bé của cậu. Trên giường em bé của Khẩu Khẩu có rất nhiều món đồ chơi nhỏ nhỏ treo trên cao, còn một máy phát nhạc thông minh biết ca hát và kể chuyện.
Vì Khẩu Khẩu quá nghịch nên nhân lúc Kiều Vãn Tình không chú ý cậu kéo hết đồ chơi trên giường xuống.
Kiều Vãn Tình nhặt lấy đồ chơi mà chưa bị Khẩu Khẩu phá hỏng treo lên lần nữa, sau đó lại giấu đi để dời đi lực chú ý của cậu, cho cậu quên cái xe tập đi kia.
Nếu không mà cứ thuận theo ý Khẩu Khẩu thì sẽ dễ chiều hư thằng bé.
Đúng lúc này, điện thoại của cô vang lên. Là điện thoại của công ty nội thất bên kia gọi tới, báo cho cô biết việc trang trí của quán đồ chay bên kia đã hoàn thành. Bao giờ cô có thời gian thì sẽ tới đó để nghiệm thu, sau đó họ bàn giao lại cho cô.
Kiều Vãn Tình nghĩ một chút thấy mai cũng không có việc gì bận nên dứt khoát bảo họ mai cô sẽ tới xem. Thuận tiện xem nên để kích cỡ bàn ghế như thế nào, trang trí quầy bar ra sao.
Về bàn ghế thì cậu hai cô quen biết một người làm thợ mộc đóng bàn ghế rất đẹp, hơn nữa giá cả cũng phải chăng nên cô quyết định mua bàn ghế bên đó.
Còn nồi chén hay dụng cụ nấu nướng thì Kiều Vãn Tình thấy đồ trên trấn bán cũng không quá đặc biệt nên quyết định đặt trên mạng.
Đợt này vì cậu hai gặp phải chuyện ngoài ý muốn, cộng tiền viện phí, tiền thuốc men, tiền mời luật sư thì cô đã tiêu hết mấy vạn rồi. Tuy rằng hiện tại việc cũng giải quyết nhưng cũng coi như không thu lại được chỗ tiền đó.
Nếu đối phương thua kiện, bồi thường cho mình thì tiền cô cũng sẽ đưa hết cho cậu hai.
Hơn nữa đợt này lượng rau cô bán cho Nông Gia Nhạc cùng trường học giảm bớt nên nguồn thu cũng giảm đi.
Có lẽ cô phải đi ngân hàng vay tiền rồi.
Kiều Vãn Tình có chút đau đầu quay về phòng. Cô thấy Khẩu Khẩu đã quên vụ xe tập đi đang duỗi tay bắt lấy vịt con trên đầu lay lay.
Thằng nhóc này lười không muốn bò dậy để lấy đồ chơi nên lúc nào cũng duỗi dài tay với với. Thấy vậy Kiều Vãn Tình cố ý buộc đồ chơi cao hơn để cậu không bắt được.
Kiều Vãn Tình để cậu nhóc tự chơi một mình, còn mình bắt đầu dưỡng da trước khi đi ngủ.
Kiều Vãn Tình bôi đủ loại kem dưỡng da lên mặt sau đó đột nhiên nhớ tới Cố Yến Khanh cho mình kem dưỡng da tay nên lôi nó từ trong tủ ra.
Nhìn đôi tay thô ráp của mình, cô lấy thuốc mỡ ra bôi vào chỗ bị nứt da.
Thuốc mỡ hơi lạnh, thấm vào chỗ bị nứt cảm giác man mát, vô cùng thoải mái.
Cô lại mở kem dưỡng da tay ra. Vốn dĩ Khẩu Khẩu đang bị vịt con hấp dẫn lực chú ý lại nghiêng đầu tò mò nhìn mẹ mình.
Nó nhìn thấy Kiều Vãn Tình bôi kem dưỡng da tay lên tay xoa xoa thì cảm thấy hứng thú, duỗi tay “A a” tỏ vẻ con cũng muốn bôi.
Kiều Vãn Tình cười bắt lấy đôi tay múp của nó: “Khẩu Khẩu cũng muốn thoa cho tay thơm thơm sao?”
Khẩu Khẩu với ánh mắt trông mong nhìn cô.
Kiều Vãn Tình lấy một ít kem dưỡng da tay còn sót lại trên tay bôi lên mu bàn tay trắng trắng của Khẩu Khẩu, sau đó xoa xoa tay của cậu nhóc. Kem dưỡng da để lại cảm giác ẩm ẩm vô cùng thoải mái.
Kem dưỡng da tay này có mùi hoa nhài, Kiều Vãn Tình lấy tay nhỏ của cậu đưa gần mũi ngửi ngửi xong làm vẻ mặt bất ngờ trêu Khẩu Khẩu, nói: “A, thơm quá.”
Khẩu Khẩu học theo cô, đưa tay vào mũi ngửi ngửi sau đó mở to mắt thích thú. Vẻ mặt cậu giống như đúc Kiều Vãn Tình.
Haizz, dù sao thằng nhóc này cũng không phải chỉ giống mỗi Cố Yến Khanh. Kiều Vãn Tình thấy vui mừng, không nhịn được hôn hôn mặt nhỏ của Khẩu Khẩu.
Đây là bảo bối của cô.