Kiều Vãn Tình chỉ định trêu chọc Cố Yến Khanh một chút. Nợ đào hoa của mình không xử lý tốt còn để người ta tìm tới cửa.
Cho nên cô rót đầy một ly nước cà rốt. Nhìn Cố Yến Khanh nhíu mày, cô mỉm cười nói: “Cố tổng uống đi. Tự tay tôi làm đó.”
Cố Yến Khanh thấy trong mắt Kiều Vãn Tình là ý cười cùng sự tinh nghịch, thêm vào đó còn có Khẩu Khẩu đang chăm chú nhìn anh. Nhìn bộ dáng hai người đang chờ xem mình diễn, Cố Yến Khanh bất đắc dĩ lắc lắc đầu, sau đó cầm cái ly lên, mặt không đổi sắc uống hết ly nước cà rốt.
Cuối cùng anh còn nhận xét: “Hơi nhiều mật ong một chút.”
Kiều Vãn Tình: “…… Anh uống thật đó hả?”
Thật ra cô chỉ định trêu chọc anh một chút thôi, không ngờ anh lại uống hết thật.
Bởi vậy mới nói, tâm tư phụ nữ khó đoán như vậy đấy. Uống cũng không được mà không uống cũng chẳng xong.
“Làm sao,” Cố Yến Khanh nhướng mày nhìn cô, “Đau lòng hả?”
“Tôi chỉ sợ tí nữa anh buồn nôn thôi.”
Cố Yến Khanh cười khẽ: “Thật ra tuổi càng lớn thì miệng sẽ càng không kén chọn. Bây giờ tôi có thể uống được cái này rồi, hơn nữa cà rốt nhà em trồng cũng rất ngon.”
Kiều Vãn Tình nhìn bộ dáng anh không giống như đang khó chịu, hơi yên tâm một chút, nói: “À, thế về sau sáng nào tôi cũng làm cho anh nước cà rốt nhé!”
Cố Yến Khanh: “……”
Anh bưng ly lên, uống hết chỗ nước cà rốt còn lại trong ly rồi bỗng nhiên thò lại gần. Thừa dịp Kiều Vãn Tình chưa kịp phòng bị thì anh đưa chỗ nước cà rốt trong miệng mình vào miệng cô, ép cô nuốt xuống. Đến khi thằng nhóc thối con anh cho rằng anh lại bắt nạt mẹ nó, chụp tay tát anh hai cái thì Cố Yến Khanh mới lưu luyến không rời buông ra đôi môi xinh đẹp kia.
“Em cùng uống với tôi thì không sao cả.”
“…… Anh không thấy ghê tởm hả?” Kiều Vãn Tình đỏ mặt. Cố Yến Khanh đúng là ngày càng không biết xấu hổ, bây giờ còn có thể mặt không đổ tim không đập làm động tác lớn mật đến như vậy.
Hơn nữa, bị anh đút cho nước cà rốt bằng miệng, thật ra không ghê tởm chút nào, ngược lại cô còn cảm thấy…… ngọt ngào.
Cho nên liêm sỉ hay gì đó, đứng trước mặt tình yêu đúng là chẳng là thá gì.
“Ba ba, hư, xấu xa!” Khẩu Khẩu tức chết rồi, ba ba lại bắt nạt mẹ mình!
Cố Yến Khanh bế nó qua: “Thằng nhóc thối, ba còn chưa ghét bỏ con thối đâu. Mau mau qua đây ba đổi tã giấy cho con nào.”
Bị lăn lộn một hồi như vậy, nước tiểu trong tã của Khẩu Khẩu đã đầy, có khi cái gì đó nó mới thải ra còn dính cả vào mông. Kiều Vãn Tình thấy nó định ôm mình thì chạy nhanh lùi một bước, vô lương tâm nói: “Mẹ đi nấu cơm đây, để ba ba đổi tã cho con nha!”
Nói rồi cô cầm ly nước cà rốt lên, chạy nhanh như chớp.
Khẩu Khẩu tủi thân nhìn bóng dáng chạy trối chết của mẹ mình, chỉ đành để “ba ba hư” đổi tã cho mình.
Kiều Vãn Tình vừa đi từ trong phòng ra thì thấy mấy người Đàm Việt đi ra ngoài.
Chị Tống thấy cô ra thì đi tới, vô cùng khó xử nói: “Chị đã bảo là không lấy tiền, nhưng bọn họ một hai đòi trả. Chị còn chưa nói bao nhiêu thì bọn họ đã trực tiếp quét mã thanh toán 400 đồng. Làm sao bây giờ?”
“Bọn họ ăn hết bao nhiêu ạ?”
“Tính cả nồi lẩu thì hết 258 đồng.” Bọn họ gọi khá nhiều đồ ăn, lại trả món lại nữa nên tính ra cũng được khá nhiều.
“Không sao đâu chị, mình cứ thu đi.”
Kiều Vãn Tình biết Đàm tiểu thư vừa bị Cố Yến Khanh nói như vậy thì chắc chắn sẽ không ăn không. Quan hệ như này có lẽ cả đời cũng sẽ chẳng qua lại với nhau lần nào nữa.
Cô thấy bọn họ rời đi cũng không định ra tiễn. Chắc chắn Đàm tiểu thư cũng không muốn thấy mình.
Nhưng cô lại nhận được tin nhắn của Đàm Việt.
Đàm Việt: Kiều tiểu thư, chúng tôi về trước đây. Cảm ơn cô đã chiêu đãi.
Đàm Việt: Hôm nay Tiểu Hâm tùy hứng đã tạo phiền phức cho cô rồi. Thật sự tôi rất ngượng ngùng, xin lỗi cô nhiều.
Kiều Vãn Tình chuyển lại cho anh 400 đồng, sau đó nhắn: Tôi đã nói để tôi mời khách rồi nên không thu tiền đâu.
Đàm Việt không nhận tiền, nhắn lại cho cô: Cô nhận đi, hôm nay chúng tôi cũng làm phiền cô, chậm trễ việc buôn bán của cô. Về sau nếu có cơ hội tôi sẽ đến ăn tiếp, cô giảm giá cho tôi là được.
Kiều Vãn Tình nghĩ nghĩ rồi chuyển cho anh 300 đồng, nói: Cơm trưa của mấy anh hết 258 đồng, nồi lẩu là tôi mời nên không cần trả nhiều như vậy đâu. Lần sau không biết là bao giờ, hôm nay thì tôi mời khách.
Lần này Đàm Việt không từ chối nữa, nhận tiền.
Đàm Việt: Kiều tiểu thư, cô trưởng thành nhanh thật đấy.
Rõ ràng vào lần đầu tiên bọn họ gặp nhau thì cô vẫn là một cô gái nhỏ đơn thuần, mang vẻ mặt không rành thế sự. Giờ mới trôi qua hơn một năm nhưng đã trưởng thành hơn rất nhiều.
“Khụ khụ.”
Kiều Vãn Tình vừa cảm ơn Đàm Việt xong định ra ngoài thì nghe được tiếng Cố Yến Khanh ho nhẹ sau lưng.
Tuy rằng cô cũng chẳng làm gì mờ ám nhưng lại có chút chột dạ tắt WeChat đi, hỏi: “Sao vậy?”
Cố Yến Khanh cũng không nhìn xem cô nhắn tin với ai, nói: “Tôi mua đồ chơi cho Khẩu Khẩu, người ta giao đến nên đi ra ngoài lấy đồ.”
Kiều Vãn Tình hơi tò mò. Anh có xe của mình, vậy mà mua đồ chơi thôi còn cần người ta giao đến hả? Chờ đến khi cô đi ra ngoài, nhìn thấy một chiếc xe vận tải cỡ nhỏ dừng ở trước cửa thì bắt đầu sinh ra dự cảm xấu.
“Anh mua gì cho thằng bé?”
“Tôi thấy mấy bạn nhỏ đều rất thích chơi cầu trượt và xích đu, nên định lắp ở đây một cái cho thằng bé.”
Kiều Vãn Tình: “……”
Định nghĩa ngốc nghếch lại lắm tiền là như này hả?
Kiều Vãn Tình có thể hiểu cầu trượt rồi xích đu Cố Yến Khanh nói là gì, có lẽ là công viên giải trí dành cho mấy bạn nhỏ. Cô dở khóc dở cười: “Trấn trên cũng có chỗ như vậy, thỉnh thoảng dẫn thằng bé xuống chơi là được rồi. Không cần phải lắp một cái ở cửa đâu, một mình Khẩu Khẩu chơi cũng không vui.”
Các bạn nhỏ phải được chơi cùng nhau mới vui, chơi một mình thì chán lắm.
“Tôi thấy một số nhân viên công tác ở miếu Nguyệt Lão cũng mang con đến đây, bọn họ cũng có thể cho con lại đây chơi. Hơn nữa về sau chúng ta sinh đứa nữa thì nó cũng có thể tới đây chơi đúng không?”
“……” Đến cả đứa thứ hai cũng tính xong rồi, sao anh không tính làm sao để lên trời luôn đi?
Kiều Vãn Tình cố gắng giãy giụa lần cuối: “Nhưng chỗ đất này không phải của chúng ta, làm sao đặt ở đó được?”
“Không sao đâu. Hai ngày trước tôi đã bảo Trần Phong thuê rồi.”
Kiều Vãn Tình: “……”
Được thôi.
Cô thấy Cố Yến Khanh chuẩn bị xong xuôi hết mọi thứ rồi thì đành nhắm mắt mặc kệ anh muốn làm gì thì làm. Cố Yến Khanh mua chính là cầu trượt rồi lâu đài nhỏ các bạn nhỏ thường hay chơi trong khu chung cư. Ở đây, các bạn nhỏ có thể chơi cầu trượt, chơi xích đu, chơi ngựa gỗ xoay tròn,…… Hơn nữa chúng còn có mái che nên không sợ mưa bị ướt.
Còn lâu đài nhỏ thì không dễ lắp như vậy. Đất trước cửa nhà bọn họ chưa được trát xi măng nên phải làm nền, trải nhựa sau đó mới có thể lắp đồ lên được.
Dù sao cũng là Cố Yến Khanh muốn làm, anh tự mình lăn lộn, Kiều Vãn Tình cũng không rảnh đi quản.
Ngoài việc tặng món quà lớn như vậy cho Khẩu Khẩu thì Cố Yến Khanh còn mua một ít quà cho Kiều Vãn Tình. Anh cũng không biết Kiều Vãn Tình thích cái gì, thấy phù hợp thì mua. Kết quả anh mua hẳn một đống để ở một xó, xếp cao như nửa ngọn núi vậy.
“Về sau không cần mua nhiều đồ cho tôi như vậy đâu, tôi cũng không dùng hết.”
Những món quà như này, chỉ cần một hai cái là được.
“Không sao. Em cứ chậm rãi phá, từ từ dùng. Mỗi ngày đều sẽ có bất ngờ mới.” Cố Yến Khanh tỏ vẻ không sao cả nói.
Kiều Vãn Tình: “……”
Anh nói có lý ghê nhỉ?
Ngoài miệng nói không cần nhưng Kiều Vãn Tình lại không nhịn được chụp những món quà đó đăng lên vòng bạn bè, gõ mấy chữ đơn giản lại thô bạo: Người nào đó tặng quà, hơn nữa còn không quên nhân cơ hội quảng cáo cho quán đồ chay Thoát Đơn.
Sau đó cô bị một đám bạn bè là cẩu độc thân vây quanh chà đạp.
Cố Yến Khanh nhìn cô khoe trên vòng bạn bè, cười nhẹ khẽ lắc đầu.
Tâm tư phụ nữ đúng là khó đoán.
……
Theo thường lệ, buổi tối, tám giờ quán đóng cửa. Vì hôm nay ba ba trở về nên cả buổi trưa Khẩu Khẩu đều ở trong trạng thái hưng phấn không ngủ được. Vì thế nên buổi tối lúc còn đang ăn cơm nó lăn ra ngủ. Lúc trở về, Kiều Vãn Tình dùng áo khoác bọc kín nó, bế thằng nhóc từ trên giường lên.
Khẩu Khẩu bị đánh thức nên có chút không vui “A a” mấy cái. Thằng nhóc này tuổi còn nhỏ nhưng lại mắc bệnh cáu gắt lúc mới rời giường.
Kiều Vãn Tình thấy vậy vội ôm nó vào trong ngực vỗ vỗ mấy cái dỗ nó. Khẩu Khẩu ngửi được hơi thở quen thuộc của mẹ mới an tĩnh lại, tiếp tục nằm ngủ.
“Tôi thấy em có thể thu dọn một chút đồ đạc sau đó trực tiếp ngủ trong quán cũng được. Nếu không cứ tới tới lui lui như này cũng không quá tiện.” Cố Yến Khanh giúp cô lấy đồ, sau đó tắt đèn đi. Hai người đi ra ngoài xe.
Từ nơi này đến trấn trên rất nhanh, chỉ lái xe khoảng mười phút là tới. Nhưng từ trấn trên về đến nhà cô phải hết tầm nửa tiếng đồng hồ. Trong nhà cô cũng không có việc gì cần thiết phải ở lại nên đúng là có thể ngủ lại chỗ này.
“Không cần đâu,” Kiều Vãn Tình không chút nghĩ ngợi từ chối, “Tôi, tôi lạ giường.”
“Lạ giường……” Cố Yến Khanh cố ý lặp lại hai chữ này, như vô tình vạch trần cô, nói: “Thật ra là em sợ đúng không?”
“……” Kiều Vãn Tình bị nhìn thấu suy nghĩ, hung hăng trừng mắt nhìn Cố Yến Khanh một cái, không nhịn được giải thích cho mình, “Ở xung quanh đây không có thôn cũng không có hàng quán gì hết, một người một mình đương nhiên là không dám ở rồi.”
Dù sao đây cũng là ở trên núi, một nhà cũng không có. Tuy rằng ở phía trước có miếu Nguyệt Lão nhưng từ đây cách đó cũng không phải là gần. Hơn nữa buổi tối thì nhân viên công tác ở miếu Nguyệt Lão cũng về nhà. Vào ban đêm nơi này gần như chẳng có ai.
“À, cũng đúng nhỉ,” Cố Yến Khanh gật đầu nói, “Nhưng làm một người bạn trai đúng tư cách của em, tôi có thể ngủ dưới đất trông em.”
“Không cần. Tôi, tôi thấy tới tới lui lui cũng khá tốt, có thể từ từ nuôi dưỡng tình cảm.”
Kiều Vãn Tình cũng từng đọc qua rất nhiều tiểu thuyết, thích nhất là mấy kịch bản máu chó. Cái gì mà tôi chỉ đưa em đến cửa chứ tuyệt đối sẽ không vào trong nhà, tôi chỉ uống một ly trà thôi xong rồi sẽ rời đi. Đó đều là kịch bản cả!
Hôm nay có thể anh an phận ngủ ở dưới đất, nhưng nói không chừng ngày mai sẽ lấy lý do trên mặt đất có sâu rồi ẩm ướt gì gì đó, muốn ngủ trên giường. Trai đơn gái chiếc cùng nằm một giường, nếu thật là chỉ đơn thuần ôm chăn ngủ với nhau thôi mới là lạ.
A, đàn ông!
Kịch bản của anh đã bị tôi nhìn thấu!
Cố Yến Khanh thấy cô không muốn thì cũng không miễn cưỡng. Chỉ là anh có chút tiếc nuối. Anh còn cho rằng hai người có thể tiến tới giai đoạn ở chung rồi cơ.
Sự thật chứng minh, Cố Yến Khanh chính là một đại móng heo*!
* Đại móng heo: chân lợn to Pigboy, nổi lên từ tiktok, nhiều chị em dùng từ này để chỉ những anh bội bạc, thô lỗ hoặc không biết ga lăng với giới nữ, những người đàn ông hay thay lòng, nói lời không giữ lấy lời.
Vì việc kinh doanh của quán cũng không phải là rất bận, chỉ đầu bếp cùng chị Tống và người giúp việc theo giờ làm là đủ rồi nên hôm sau Kiều Vãn Tình không tới quán ăn, dặn chị Tống nếu có việc gì thì gọi điện thoại cho mình.
Sau Tết Đoan Ngọ có hai trận mưa lớn xối xuống. Vì thế bây giờ trên núi có một đám nấm mọc ra. Hôm qua là thứ bảy, dì Chu không đi làm, lên núi hái nấm sau đó tặng một cây nấm siêu to cho nhà Kiều Vãn Tình. Khẩu Khẩu vô cùng thích ăn nên hôm sau Kiều Vãn Tình định lên núi hái một ít.
Tối hôm qua Cố Yến Khanh ngủ lại. Anh bị Kiều Vãn Tình sai hôm sau đi hái súp lơ về để xào.
Cố Yến Khanh đồng ý, tỏ vẻ không vấn đề gì, mang theo Khẩu Khẩu đi.
Qua một đêm, Khẩu Khẩu đã hoàn toàn quên việc ba ba bắt nạt mẹ mình, lại khôi phục lại bộ dáng đứa con ngốc ngếch, tung ta tung tăng chạy đằng sau Cố Yến Khanh. Anh đi đến đâu nó chạy lẽo đẽo đằng sau đến đó.
Rất nhanh đã tới vườn rau. Trước vườn rau có một mương nhỏ, bên trên đặt một tấm gỗ để đi qua. Khẩu Khẩu đi đường vụng về dừng chân lại trước cái mương.
“Ba ba, ôm.” Khẩu Khẩu không dám tự đi qua tấm gỗ, nhìn Cố Yến Khanh muốn anh bế mình qua.
Cố Yến Khanh cố ý không ôm cậu nhóc: “Bảo bối tự đi đi.”
“Không, không không, không cần ~” Bây giờ Khẩu Khẩu vẫn chưa nói chuyện lưu loát, thỉnh thoảng vẫn bị nói lắp.
“Không sao đâu, Khẩu Khẩu là nam tử hán mà.”
Khẩu Khẩu dậm chân nhỏ: “Không, ôm ~ Ôm Khẩu Khẩu ~”
Cố Yến Khanh đứng phía bên kia mương, ngồi xổm xuống, cổ vũ thằng bé: “Ngoan, tự đi đi. Ba ba ở bên này đón con.”
Khẩu Khẩu nghe vậy thì thử chìa chân ra đặt vào tấm gỗ. Nhưng nhìn dòng nước chảy dưới chân, nó vẫn sợ không dám đi, đành thu hồi chân nhỏ của mình lại, còn lui về phía sau một bước. Sau đó nó lại dùng âm thanh mềm mại làm nũng: “Sợ ~ Ba ba, ba ba ôm ~”
Cố Yến Khanh bất đắc dĩ bế thằng bé lên, cọ cọ mũi nhỏ của nó: “Sao lá gan con lại nhỏ như vậy hả?”
Tay nhỏ của Khẩu Khẩu ôm cổ anh, cười khanh khách.
Hai cha con cười đùa chơi với nhau sau đó hái súp lơ mang về cho Kiều Vãn Tình. Kiều Vãn Tình nhìn anh cầm cải ngồng, hỏi: “Súp lơ đâu?”
Cố Yến Khanh cầm cải ngồng đưa cho cô: “Đây, tôi hái nửa ngày mới được chỗ có nhiều hoa đó.”
Kiều Vãn Tình: “……”
—— Cố Yến Khanh đúng là, chẳng biết phân biệt rau củ gì cả.