Hôm nay Cố Yến Khanh dậy khá sớm, vì anh có cuộc họp quan trọng nên 6 giờ đã dậy rồi, anh dậy sau đó ngồi đọc lại tài liệu của mình một lần.
Sau khi anh rửa mặt xong, đi từ trong toilet ra thì nghe thấy tiếng điện thoại của mình vang lên, đó là một cuộc gọi video từ WeChat Kiều Vãn Tình gửi cho anh. Anh cười nhẹ, sau đó nhận điện.
Chờ đến khi kết nối cuộc gọi thành công, thấy một khuôn mặt để tóc mái anh còn sửng sốt một lúc. Một lúc sau anh mới biết được là Kiều Vãn Tình đổi kiểu tóc.
Chỉ là kiểu tóc này…… không phải là cặp kính tình yêu* của anh không đủ dày, mà là anh thật sự rất muốn cười.
*cặp kính tình yêu: ý Cố tổng là khi yêu người ta sẽ cảm thấy đối phương là tốt nhất, đẹp nhất trong đời mình một cách không lý lẽ.
Không xấu, nhưng mà không hợp với Kiều Vãn Tình. Dù sao thì Kiều Vãn Tình cũng không phải đẹp theo kiểu ngây thơ, ngoan ngoãn.
“Cô gái, em là ai?” Cố Yến Khanh cố ý trêu chọc cô.
Vốn dĩ trong lòng Kiều Vãn Tình còn ôm theo một chút hy vọng nho nhỏ, cô cảm thấy thẳng nam có thẩm mỹ thấp như cố tổng còn thích tạo hình này của cô cơ. Nhưng bị anh trêu chọc như vậy thì cô cảm thấy vô cùng ngại ngùng, cảm thấy cuộc sống không còn gì luyến tiếc nữa rồi. Tay nghề này còn không bằng dì Vương ở cửa thôn cô đâu!
“Vợ anh tìm cho anh tiểu tam đó, Cố tổng có thích không?”
Cố Yến Khanh: “……”
Đây đúng là một câu hỏi đòi mạng đó. Bảo là thích hay không thích cũng đều sẽ bị đánh chết.
Vì thế Cố tổng vô cùng thông minh đánh trống lảng: “Sao em lại để kiểu tóc này?”
“Đừng nói nữa,” Thật ra Kiều Vãn Tình rất muốn chửi ông thợ cắt cho mình, nhưng bây giờ cô vẫn còn đang ở trọng tiệm của người ta, không tiện nói công khai, “Anh cứ coi như em biến thành một công chúa nhỏ đi.”
Cố Yến Khanh nhịn cười: “Tuân lệnh, công chúa điện hạ.”
“……” Kiều Vãn Tình nghe vậy thì đứng hình nửa giây, thấy mấy người xung quanh đang ngó sang bên mình thì nhanh chóng chuyển chủ đề, “Khẩu Khẩu đang không chịu cắt tóc, tí nữa anh nói với thằng bé anh sẽ mua cho thằng bé một cái tàu vũ trụ, cái loại mô hình bằng nhựa ấy, thuận tiện dời sự chú ý của nó đi một chút nhé!”
Để Khẩu Khẩu chịu cắt tóc, Kiều Vãn Tình không thể không đồng ý sẽ bảo ba ba mua cho Khẩu Khẩu một cái tàu vũ trụ. Như vậy Khẩu Khẩu mới chịu cắt tóc.
Đương nhiên là không thể nói dối con trẻ rồi, nói là phải làm chứ! Nhưng còn tàu vũ trụ à? Cái này thì đương nhiên cô sẽ bảo Cố Yến Khanh mua cho Khẩu Khẩu một cái tàu bằng nhựa, dù sao cũng không thể mua được một cái tàu vũ trụ thật về nhà.
Hơn nữa cô cũng phát hiện, phòng nhà mình vô cùng rộng, tuy vậy mua nhiều đồ quá cũng sẽ bị lấp đầy hết. Cố phu nhân vô cùng chiều chuộng Khẩu Khẩu, thường xuyên mua cho cậu những món đồ chơi đẹp mới, Cố Yến Khanh cũng rất chăm mua. Vì thế nhà của cô tuy rằng vô cùng lớn nhưng nhìn chỗ nào cũng sẽ thấy đồ chơi của Khẩu Khẩu. Có lúc Khẩu Khẩu chơi vài cái xong thấy chán ném đó, người giúp việc thu lại còn được một đống lớn.
“Được.”
Tóc của Khẩu Khẩu cắt cũng khá là đơn giản, chỉ cần dùng tông đơ cạo cạo cho cậu một ít tóc ở sát phía bên ngoài là được, không quá quan trọng về kỹ thuật cùng kiểu tóc nên không lo sẽ bị cắt hỏng.
Lúc thợ cắt tóc cầm tông đơ lên, vẻ mặt của Khẩu Khẩu thay đổi rõ rệt. Cố Yến Khanh cảm nhận được sự kháng cự của con mình thông qua video, liền nói: “Bảo bối, không cần sợ, một lúc là được rồi.”
“Khẩu Khẩu, Khẩu Khẩu không sợ!” Mặc dù Khẩu Khẩu rất sợ nhưng cậu vẫn cố tỏ ra là mình không sợ chút nào.
“Đúng vậy, Khẩu Khẩu là bạn nhỏ dũng cảm nhất thế giới!”
Khẩu Khẩu được khen vô cùng vui vẻ, sự khó chịu của cậu cũng vơi đi một ít. Một bên thợ cắt tóc cắt tóc cho Khẩu Khẩu, một bên Cố Yến Khanh nói chuyện đánh dời sự chú ý của cậu. Nhưng Khẩu Khẩu vẫn vô cùng căng thẳng, mắt nhỏ nhắm chặt, khuôn mặt nhỏ cũng nghẹn đỏ cả lên, trong miệng cứ lẩm bẩm liên tục: “Không sợ, không sợ ~”
Cố Yến Khanh vừa buồn cười vừa đau lòng. Ngoài tối ra thì Khẩu Khẩu sợ nhất là cắt tóc. Chứ bình thường thằng nhóc này bạo lắm, xuống dưới ruộng chơi, bắt côn trùng nó còn không sợ gì cơ, lại còn biết mang mấy con đó về dọa mẹ nó nữa chứ!
Sau khi Khẩu Khẩu cắt tóc xong thì Kiều Vãn Tình thực hiện lời hứa với cậu, đưa Khẩu Khẩu đi ăn bánh kem cậu thích nhất.
Cô cùng Đường Nguyệt Nguyệt cũng đi ăn cơm. Lần trước Cố Yến Khanh dẫn cô tới một quán cơm tư nhân ăn khá ngon, vì thế cô liền dẫn Đường Nguyệt Nguyệt đi quán này.
Tới quán, Kiều Vãn Tình báo tên của Cố Yến Khanh. Sau khi đối phương làm xong các thủ tục thì dẫn hai người tới một phòng bao. Phòng này không lớn, nhưng được trang trí vô cùng thoải mái và đẹp mắt. Bên ngoài thì có một cái hồ nhân tạo, ban đêm mà ăn ở đây thì vừa ăn vừa ngắm cảnh vô cùng thoải mái.
Quán này nổi tiếng với những món hải sản vô cùng ngon và bổ dưỡng. Vì thế Kiều Vãn Tình cùng Đường Nguyệt Nguyệt gọi tôm ấp phô mai, vỏ sò hấp, hải sâm xào hành cùng canh hải sản. Thức ăn ở đây tuy rằng được trang trí rất đẹp nhưng cũng khá ít, vì thế gọi từng đó món ăn khá là đủ.
“Đột nhiên tớ ngộ ra một chân lý, một người đắc đạo không khác gì gà chó lên trời*.” Sau khi người phục vụ lên món xong, lễ phép rời khỏi phòng thì Đường Nguyệt Nguyệt hiện nguyên hình nói với Kiều Vãn Tình.
*Ý của Đường Nguyệt Nguyệt là Kiều Vãn Tình lấy được chồng giàu cuộc sống sung sướng hẳn ra.
Kiều Vãn Tình: “…… Cậu gớm thật đấy!”
Thật ra trước kia Kiều Vãn Tình cũng cảm thấy như vậy. Cố Yến Khanh thường xuyên đưa cô tới mấy bữa tiệc xa hoa. Ban đầu cô không dám nói một câu gì, lúc nào cũng làm “chim nhỏ nép vào người” cứ đi theo Cố Yến Khanh, vừa nhìn anh vừa học hỏi.
Nếu không trong mấy trường hợp đó sẽ dễ bị quê lắm.
“Ha ha, trước mặt tớ cậu còn lịch sự làm gì? Có đúng không Khẩu Khẩu?”
Khẩu Khẩu ngơ ngác, không theo kip suy nghĩ của mẹ nuôi.
Đồ ăn được lên rất nhanh. Khẩu Khẩu vừa ăn bánh kem xong nên không ăn được gì nữa. Kiều Vãn Tình cho cậu ăn một chút cá cùng canh, lại bóc thêm một con tôm cho cậu. Nhưng Khẩu Khẩu no quá rồi nên cậu mím chặt môi không chịu ăn.
“Con cùng mẹ nuôi ngồi đây chơi nhé, mẹ đi toilet một lát.” Kiều Vãn Tình lột thêm một con tôm cho Khẩu Khẩu rồi đi rửa tay, cô cũng thuận tiện đi vệ sinh một chút.
Nói đi nói lại, cũng phải 6 tiếng cô chưa đi vệ sinh rồi đó!
“Vâng ~” Khẩu Khẩu ngoan ngoãn đồng ý.
Sau khi Kiều Vãn Tình vào toilet giải quyết nhu cầu xong thì cô lại không nhịn được ngó qua gương ngắm mình một lúc. Nhìn đi nhìn lại cô vẫn không biết nói gì.
Cô còn tưởng rằng một tiệm cắt tóc nổi tiếng như vậy sẽ khá là đáng tin, người làm tóc cho cô còn là chủ tiệm nữa, vì thế cô mới toàn tâm toàn ý tin tưởng anh ta.
Đúng là cô còn quá non trẻ mà……
Một cô gái khác cũng ở trong nhà vệ sinh rửa tay trang điểm lại. Trời lạnh như này nhưng trên người đối phương chỉ mặc một cái quần tất rất mỏng. Quần tất đó tôn lên cặp chân thon dài của đối phương. Tuy vậy, cách ăn mặc này của cô ta cũng làm người khác cảm thấy lạnh thay.
Mùi nước hoa trên người cô ta khá đậm, Kiều Vãn Tình không quen ngửi mùi nước hoa đậm như vậy nên định ra ngoài, đang lúc cô chuẩn bị ra ngoài thì đối phương lại đi trước cô một bước.
Kiều Vãn Tình đi sau cô ấy. Hai người đi mỗi người đi một hướng. vốn dĩ hai người cũng chỉ là người xa lạ, vô tình gặp nhau ở nhà vệ sinh mà thôi.
Nhưng đến khi cô nghe được tiếng “anh yêu” cô gái kia ngọt ngào nói thì cô vẫn không nhịn được run lên một cái.
Cô không chịu nổi được chất giọng dẻo quẹo này. Đang lúc cô định bước nhanh hơn thì nghe thấy tiếng “anh yêu” của cô gái kia nói: “Sao em lại chậm thế?”
Chân Kiều Vãn Tình dừng lại, âm thanh này…… sao nghe quen thế nhỉ?
Lúc cô quay đầu lại nhìn thì hai người kai đã thân mật nắm tay nhau rời đi. Sau khi xác định được đối phương là ai, cả người cô đều cứng đơ tại chỗ.
Lần đầu tiên cô tới Cố gia là lúc trở về cùng Uyên Uyên. Uyên Uyên ở Cố gia cả đêm, sau đó đến chập tối ngày hôm sao thì ba mẹ cậu đón cậu về. Đó cũng là lần đầu tiên cô thấy được ba mẹ của Uyên Uyên.
Có lẽ do là người nghiện thuốc lâu năm nên ba của Uyên Uyên – Cố Yến Trạch có một giọng nói khàn khàn khá đặc biệt, vì thế Kiều Vãn Tình mới nhớ rõ giọng nói của anh ta.
Hơn nữa anh ta cũng không quá cao, có khi còn chưa cao được 1 mét 75, dáng người cũng khá là thon gầy và dễ nhớ. Vì thế Kiều Vãn Tình mới nhớ rõ dáng người của anh ta.
Nhưng cô gái vừa rồi…… lại không phải là mẹ của Uyên Uyên – Sở Thơ Thơ.
Kiều Vãn Tình nhìn bộ dáng thân mật của hai người kia, cả người đều khó chịu.
Cô…… bắt được cảnh hay ho gì thế này?
Lúc này Kiều Vãn Tình hơi cảm thấy may mắn vì mình vừa đổi một kiểu tóc kỳ lạ. Lúc cô mới ra ngoài, ánh mắt của Cố Yến Trạch cũng có lướt qua nhìn cô. Chỉ là bộ dáng của cô thay đổi khá nhiều nên anh ta mới không nhận ra mà thôi.
“Chị ơi, chị ơi,” Bộ dáng của Kiều Vãn Tình có chút kỳ lạ, người phục vụ vội chạy lại gần, “Sao vậy, chị có cần em giúp gì không?”
“Không, không có việc gì.” Kiều Vãn Tình thu ánh mắt lại, lúc đang định nói cảm ơn người phục vụ kia thì phát hiện ánh mắt của người đó mang theo chút thông cảm và đồng tình. Có lẽ là đối phương hiểu nhầm là cô vừa bắt gian chồng mình xong. Vì thế Kiều Vãn Tình nhanh chóng khôi phục lại cảm xúc, lịch sự cười nói, “Cảm ơn em nhé!”
Người phục vụ nhìn bóng dáng Kiều Vãn Tình đi xa, khẽ thở dài: Làm phu nhân nhà giàu cũng không dễ, phải trơ mắt nhìn chồng mình cùng người khác thân mật lại không thể xông lên đánh chết tiểu tam, còn phải cố gắng nuốt nước mắt vào trong lòng, lịch sự mỉm cười cho qua.
Kiều Vãn Tình không biết người phục vụ tự bổ não ra những cái gì. Suy nghĩ của cô có chút hỗn loạn. Cô lập tức gọi điện thoại cho Cố Yến Khanh, hỏi anh xem có phải gần đây Cố Yến Trạch đang ở thành phố C hay không. Nếu người kia đúng là Cố Yến Trạch thì nên xử lý như nào?
Nhưng hiện tại Cố Yến Khanh đang có cuộc họp hoặc là anh cũng chuẩn bị có cuộc họp rồi. Cô nhớ rõ hôm qua anh cũng bảo mình là nay có cuộc họp quan trọng. Cô vẫn không nên nói chuyện này để làm anh phân tâm thì hơn.
Cô thở dài một cái. Nếu đúng là vậy thì Sở Thơ Thơ cùng Uyên Uyên cũng là quá đáng thương rồi. Nhất là Uyên Uyên. Gia đình cậu vừa suýt đi vào tan vỡ, vô cùng vất vả mới chờ được ba mẹ hòa thuận, bây giờ ba cậu lại như vậy……
Cô suy nghĩ miên man rồi trở về phòng. Vì Khẩu Khẩu thường đứng sau cửa hoặc đứng cạnh cửa chờ mẹ nên lúc mở cửa, Kiều Vãn Tình đều luôn rất cẩn thận.
Cô vừa mở cửa phòng ra đã thấy Khẩu Khẩu đứng ở cửa làm bộ mặt tủi thân. Tất cả những suy nghĩ linh tinh trong đầu cô lúc này đều tan biến. Cô ngồi xổm xuống hỏi cậu: “Sao vậy bảo bối?”
“Khẩu Khẩu, Khẩu Khẩu nhớ, nhớ ma ma.”
“……”
Cô vừa mới đi được vài phút thôi mà…… Kiều Vãn Tình biết là chưa chắc Khẩu Khẩu đã nhớ mình thật. Đôi khi thằng nhóc này rất thích diễn kịch. Đừng xem thường mấy bạn nhỏ này, vì người lớn mãi mãi không biết các bạn tinh ranh cỡ nào đâu!
“Ma ma.”
Khẩu Khẩu thấy Kiều Vãn Tình không trả lời mình thì tủi thân vươn tay ra ôm cổ cô, như một bạn nhỏ bị bỏ rơi.
Kiều Vãn Tình đành phải bế cậu lên, Đường Nguyệt Nguyệt khá là buồn nói: “cậu vừa đi nó đã nhớ mẹ rồi. Tớ bế Khẩu Khẩu nó cũng không thèm. Rõ ràng cả trưa Khẩu Khẩu đi chơi với tớ nó cũng không nhớ mẹ mà, giờ lại thế này.”
“Mấy bạn nhỏ đều vậy mà, thỉnh thoảng tự dưng dính người lắm, đặc biệt là buổi tối.” Trước mặt mẹ nuôi, Kiều Vãn Tình giữ chút mặt mũi cho Khẩu Khẩu, không vạch trần chút gian kế nhỏ của cậu.
Ba người cơm nước xong thì lại đi ra ngoài dạo phố.
Cô tới thành phố C vẫn luôn chú tâm vào việc học. Người thân quen với cô thì cũng chỉ có Khẩu Khẩu, Cố Yến Khanh cùng Trần Du cô mới quen, ngoài ra cô gần như không quen ai nữa. Ra ngoài dạo phố cũng đi cùng Cố Yến Khanh hoặc cố phu nhân. Vì thế đã khá lâu rồi cô không đi dạo phố cùng bạn mình.
Ba người cứ đi dạo đến tận hơn 10 giờ tối. Trong lúc dạo phố, Kiều Vãn Tình cùng Đường Nguyệt Nguyệt mỗi người mua hai bộ quần áo, hai đôi giày, còn mua cho Khẩu Khẩu một bộ quần áo mới vô cùng đẹp. Thêm vào đó, Kiều Vãn Tình còn mua cho Cố Yến Khanh một cái áo khoác cùng mấy đồ linh tinh khác. Tất cả chỗ đồ ấy nhét đầy cả một cốp xe.
“Oa, sướng thật đó.” Đường Nguyệt Nguyệt ngồi vào trong xe, nói, “cảm giác vung tiền như rác này, con mẹ nó sướng vãi!”
Khẩu Khẩu được Kiều Vãn Tình ôm trong ngực, cậu nghe Đường Nguyệt Nguyệt nói vậy thì cũng bắt chước theo: “Oa, sướng, sướng thật, rác rác, con mẹ nó sướng!”
Khẩu Khẩu còn chưa nói được câu dài, nhưng hai chữ cuối cậu nhớ vô cùng rõ.
Đường Nguyệt Nguyệt bị cậu chọc cười, định hôn lên má cậu nhóc thì nhớ ra mình đang đánh son môi, nên cô đành dùng tay xoa xoa đầu của cậu: “Khẩu Khẩu, con đáng yêu thật đó a a a a!”
Khẩu Khẩu sờ đầu của mình. Hôm nay cậu vừa mới cắt tóc xong, có lẽ là tóc mới cắt nên hơi cứng nên tay cậu bị đau. Vì thế Khẩu Khẩu lại quay ra duỗi tay làm nũng với Kiều Vãn Tình: “Thổi, thổi.”
Kiều Vãn Tình thổi thổi cho cậu, sau đó nói với Đường Nguyệt Nguyệt: “Cậu đừng dạy hư thằng bé, bây giờ mấy lời nói bậy nó học được nhanh lắm. Đợt trước đi chơi công viên, có người chửi bà nội nó xong nó về nó nói, làm ba ba nó suýt nữa đánh nát đít đó!”
Đường Nguyệt Nguyệt nghĩ đến bộ dáng Khẩu Khẩu đáng yêu nói mấy lời bậy bạ thì có chút sợ: “…… Cậu nói thật hả?”
Kiều Vãn Tình gật đầu: “Bây giờ thằng bé đang học nói, năng lực nhại lại có thể sánh ngang với con vẹt đó!”
Đường Nguyệt Nguyệt tiếp thu, đảm bảo từ nay về sau không nói bậy trước mặt Khẩu Khẩu nữa. Cô nhìn Khẩu Khẩu ngồi yên lại không nhịn được xoa xoa đầu Khẩu Khẩu.
Có lẽ là sau khi cắt tóc, tóc Khẩu Khẩu ngắn nên hơi cứng. Vì thế lúc này cậu không thích ai xoa đầu mình. Sau khi được Đường Nguyệt Nguyệt xoa đầu, cậu xoa lại đầu mình một cái. Không biết là cố ý hay cố tình, cậu nói với Đường Nguyệt Nguyệt: “Mẹ nó không, không sờ.”
Đường Nguyệt Nguyệt: “……”
Sau đó, Khẩu Khẩu bị mẹ đánh vào mông một cái.