Ánh nến lung linh, tia sáng mỏng manh cũng đủ khiến căn phòng tối đen sáng ngời. Thẩm Tầm nửa ngồi nửa nằm, chỉ ôm góc chăn không nói câu nào.
Tạ Cẩn nhẹ nhàng tháo băng vải, quan sát thật kỹ.
“Chưa sao, không nghiêm trọng.” Anh chàng nói xong vẫn cúi đầu quấn băng vải vòng quanh lần nữa.
Thẩm Tầm dựa người vào gối ngắm chàng ta. Tạ Cẩn vai rộng xương thẳng, thân hình thon gầy, mặc quần áo và không mặc quần áo cho ra hai cảm giác hoàn toàn khác nhau. Khi cởi đồ, từng cơ bắp săn chắc khỏe khoắn kề sát khung xương, đường nét rõ ràng, trên người có mấy vết thẹo trông dữ tợn nhưng lại rất có nam tính. Khi mặc y phục giấu đi thân hình rắn chắc thì trông thanh tú cao gầy, phong thái ưu nhã, đương nhiên nếu mặc áo giáp thì lại có loại anh lãng khác.
Lúc này đôi mày kiếm của anh chàng hơi cau lại, hàng mi dài buông xuống che ánh mắt, cổ áo ngủ mở rộng lộ ra mảng lớn da thịt dưới xương quai xanh, bởi vì nghiêng mình nên mái tóc đen nhánh đổ xuống trước người, đong đưa ở đường giữa hai cơ ngực trông thật hoa cả mắt.
… Thật là sắc đẹp dụ người.
Thẩm Tầm dời ánh mắt: “Nếu lát nữa anh lại đá tôi thì sao?”
Tạ Cẩn quấn xong băng vải, cột lại đàng hoàng, liếc nàng một cái: “Cô cứ an tâm ngủ đi, tôi ra gian ngoài nằm đỡ một đêm.”
Thẩm Tầm ngáp, nheo mắt cười nói: “Nếu không ngày mai sai người dọn dẹp dãy phòng phía Đông cho anh?”
Tạ Cẩn do dự: “Phải giải thích với mẫu thân thế nào? Thôi đi, không bao lâu sẽ phải quay lại Bắc cảnh. Hay là ngày mai tôi ở luôn trong doanh trại, mẫu thân có hỏi thì nói quân vụ rất bận rộn.”
“Tùy anh.” Thẩm Tầm nằm xuống kéo chăn đắp lên người.
Tạ Cẩn buông màn cho nàng, thổi đèn, tiện tay cầm hai kiện áo ngoài trên giá làm mền, đi ra gian ngoài. Mời vào wattpad ủng hộ bà còm.
Ngày kế, Thẩm Tầm dẫn theo Chu Trầm cưỡi ngựa rời Tạ phủ, đến chùa Bảo Đỉnh ngoài thành dâng hương.
Đi loanh quanh cả một buổi sáng, nàng chậm rãi trở về thành, lại không đi về hướng Tạ phủ mà cùng Chu Trầm cưỡi ngựa lòng vòng một hồi rồi rẽ vô con hẻm nhỏ hẻo lánh, vào một ngôi nhà nhỏ.
Sau một nén nhang, hai người cải nam trang đẩy cửa mà ra, giục ngựa đến Phi Nguyệt lâu ở thành Tây, đặt một phòng riêng trên lầu ba hướng ra hồ.
Chu Trầm mở cửa sổ, bên ngoài sông núi hữu tình, phong cảnh đi vào lòng người, hoàng hôn chiếu xuống mặt hồ nhuộm một mảnh ánh vàng rực rỡ trên sóng nước. Ngoài cửa sổ cách đó không xa có một gốc hoa quế cổ thụ cao lớn. Lúc này tuy hoa quế đã tàn nhưng cành lá vẫn xanh um tươi tốt, che khuất tầm nhìn của khách qua đường bên hồ đối diện, đảm bảo sự an tĩnh riêng tư cho gian phòng.
“Xác định là gian phòng phía dưới?” Thẩm Tầm hỏi.
Chu Trầm gật đầu: “Tối hôm kia chặn được bồ câu đưa tin thả ra từ sứ thần quán, mật thư treo trên chân quả nhiên là của người dưới lầu.”
Thẩm Tầm khóa trái cửa phòng riêng, lấy cuộn dây tơ trong bao phục quấn từng vòng lên cổ tay áo, xong xuôi lại quấn chặt ống quần trên cổ chân.
“Chân bị thương của tướng quân không nghiêm trọng sao?” Chu Trầm nhìn động tác của nàng, quan tâm hỏi.
Thẩm Tầm lắc đầu, đứng dậy khởi động thân thể, lấy khăn vải che mặt, giựt giựt dây thừng cột trên eo để xác định đã chắc chắn, sau đó nhẹ nhàng nhảy ra ngoài cửa sổ, bám vào kẽ tường dịch xuống từng chút.
Chu Trầm đứng ở cửa sổ thả ra dây thừng theo thân thể Thẩm Tầm, chờ nàng hạ xuống ngoài cửa sổ của gian phòng riêng ở lầu hai bèn ngừng thả dây.
Thẩm Tầm thử thử điểm dừng chân, ngẩng đầu lên đưa tay ra hiệu cho Chu Trầm, đầu Chu Trầm lập tức rụt vào sau cửa sổ. Cả người Thẩm Tầm lặng yên không một tiếng động dán lên bức tường bên ngoài như một con bướm nhẹ nhàng bám vào vách. Nàng mặc một thân y phục màu xanh lá đậm, được tàng cây hoa quế che chắn nên cho dù có người chơi thuyền trên hồ chèo tới gần cũng không thể thấy rõ lắm.
Thẩm Tầm nín thở không động đậy, đợi một hồi lâu mới nghe cửa phòng bị đẩy ra, có tiếng bước chân thật mạnh đi vào phòng, tiểu nhị ân cần theo sau hỏi: “Khách quan muốn kêu gì ạ?”
Người nọ đáp: “Trước tiên đưa tới một bình trà Bích Loa Xuân.” Giọng nói này Thẩm Tầm nhận được, chính là sứ thần Ngạc Vân mấy tháng trước đưa Lam Tranh Quận chúa từ Tây Lương quốc vào kinh hòa thân.
Tiểu nhị mang trà đến, Ngạc Vân đi tới phía trước đẩy cửa sổ ra, Thẩm Tầm bên ngoài hít sâu một hơi, ép chặt eo lưng, phiến cửa sổ vừa bị đẩy ra suýt nữa cắt ngang qua mắt cá chân nàng.
Người bên trong lẫn bên ngoài gian phòng đều đang hồi hộp chờ đợi. Ngạc Vân đi tới đi lui dường như rất nôn nóng, thỉnh thoảng lẩm bẩm bằng tiếng Tây Lương: “Sao còn chưa tới? Không xảy ra vấn đề gì chứ?”
Tim Thẩm Tầm cũng thót lại. Chỉ chốc lát sau, cửa phòng mở ra, có người đi vào, Ngạc Vân sửng sốt kêu lên: “Các ngươi — –” Lời còn chưa dứt thì dường như bị người bịt kín miệng, chỉ còn lại vài tiếng ưm ưm a a.
Một người trầm giọng ra lệnh: “Đừng lên tiếng, ngồi yên cho ta.”
Giọng này Thẩm Tầm cũng nhận ra, là Phó sử Tiêu Kỳ của Quang Minh Vệ trong kinh.
Xem ra người được tin tình báo, muốn đến chỗ này ôm cây đợi thỏ không chỉ có một mình nàng.
Tiêu Kỳ tai thính mắt tinh, võ công cao cường, Thẩm Tầm bám ở bên ngoài không dám nhúc nhích, hơi thở cũng tận lực thả nhẹ.
Thời gian trôi qua từng khắc từng khắc, sắc trời dần dần sụp tối, bên trong Tiêu Kỳ rõ ràng đã mất kiên nhẫn, lạnh giọng quát hỏi: “Không phải nói giờ Tuất sẽ gặp mặt à? Hiện tại đã qua hơn nửa canh giờ, người liên lạc với ngươi sao còn chưa tới?”
Thừa dịp y đang nói chuyện, Thẩm Tầm vội cởi dây thừng bên hông, túm chặt đầu dây giựt giựt. Chu Trầm ở phía trên nhận được tín hiệu, lập tức nhẹ nhàng thu dây về.
Ngạc Vân chỉ hừ một tiếng, cũng không đáp lại, Tiêu Kỳ cười lạnh: “Xem ra là con cáo già!”
Thẩm Tầm cũng cảm thấy coi bộ người liên lạc không tới, than thầm một tiếng rồi nhẹ nhàng leo xuống.
Lúc này Tiêu Kỳ đã mất kiên nhẫn, đập bàn lớn tiếng hạ lệnh: “Bao vây Phi Nguyệt lâu cho ta, không buông tha bất kỳ người nào trong lâu, phải tra hỏi thật tỉ mỉ!”
Thẩm Tầm thầm nghĩ không ổn, tức khắc đẩy nhanh tốc độ, mau chóng leo xuống tầng tiếp theo.
Vài tên Quang Minh Vệ đồng loạt nghe lệnh hành động, Tiêu Kỳ đi đến trước cửa sổ, vươn đầu ra nhìn trái phải nhưng không thấy được gì, chồm người ra nhìn xuống thì thấy một bóng đen chìm vào trong hồ, mắt y lóe lên, quát to: “Hóa ra trốn ở bên ngoài cửa sổ, lấy cung tới đây!”
Thẩm Tầm nghe y rống lên, biết hành tung mình đã bị lộ, lập tức liều mạng bơi về phía trước. Bơi không bao lâu thì chợt nghe tiếng mũi tên xé gió lao tới, xuyên qua mặt nước đâm vào đầu vai của nàng. May mà mũi tên bị sức nổi của nước cản lại một chút, xuyên vào da thịt không sâu.
Tiêu Kỳ bắn ra mũi tên, lập tức vung tay hô: “Đuổi theo!”
Vài tên Quang Minh Vệ trực tiếp nhảy qua cửa sổ nhào vào trong hồ, nhanh chóng bơi theo Thẩm Tầm. Quang Minh Vệ mai phục quanh Phi Nguyệt lâu cũng đồng loạt xuất động, giục ngựa dọc theo hàng dương liễu bên hồ đánh bọc lại.
Thẩm Tầm chịu đau bơi đến bờ hồ, ướt đẫm bò lên, nhanh như chớp phi thân nhào vào một tên Quang Minh Vệ dẫn đầu, kéo hắn xuống ngựa, chính mình thì ngồi chắc trên lưng ngựa, vụt xuống một roi thật mạnh phóng đi.
Phía sau rất nhiều Quang Minh Vệ bám theo, vì được mệnh lệnh phải bắt sống nên không dám bắn tên. Thẩm Tầm phi ngựa như bay, bỏ xa đám Quang Minh Vệ một khoảng lớn. Qua một đoạn đường phố hoang vắng, bên trái phía trước lờ mờ hiện ra ánh lửa yếu ớt, chính là giáo trường Tây kinh dưới chân núi Phù Loan. Thẩm Tầm hơi suy nghĩ, quay đầu ngựa phi như bay về hướng giáo trường.
Hơn nửa canh giờ sau, Tiêu Kỳ đuổi tới trước giáo trường Tây kinh.
Y nhìn chăm chú vào một mảng lớn doanh trướng dựa vào chân núi Phù Loan, hỏi tên Quang Minh Vệ bên cạnh: “Xác nhận là người đã doanh địa tạm thời của Bắc Cảnh Quân?”
Một Đô hộ Quang Minh Vệ gật đầu: “Thật sự nhìn thấy hắn đi về hướng này, chỉ là lúc chúng ta chạy tới thì đã mất tung tích,” gã do dự một lát rồi báo thêm: “Nhưng thật ra chúng ta chưa từng chính mắt nhìn thấy có người vào doanh địa hay không.”
Tiêu Kỳ nghiêm mặt nói: “Thôi, dành phải đi vào lục soát một phen! Việc này quan hệ trọng đại, chắc hẳn Tạ Cẩn sẽ cho ta mặt mũi.”
Y dẫn người đi đến cửa giáo trường, trình bày tình huống cho thủ vệ, giơ lên kim bài Ngự tứ của Phó sử Quang Minh Vệ. Thủ vệ đành phải cho người đi vào và nói: “Đêm nay Tạ tướng quân đúng lúc ở doanh trại, thuộc hạ sai người đi thông báo một tiếng.”
Tiêu Kỳ gật đầu: “Tạ tướng quân cũng ở đây? Vậy quá tốt, ta đi tìm tướng quân ngay.”
Lều chỉ huy của Tạ Cẩn nằm ngay trung tâm của rừng lều cao thấp lớn nhỏ đan xen dưới chân núi Phù Loan. Đi xuyên qua giáo trường rộng lớn, men theo chân núi một đoạn là tới doanh trại tạm thời của Bắc Cảnh Quân. Lúc này buổi thao luyện đã kết thúc, trong doanh địa im ắng, binh lính đều ở yên trong lều trại của mình, bên ngoài chỉ có vài tên lính cầm đao tuần tra tới lui, trông rất trật tự chỉnh tề.
Tiêu Kỳ đi đến lều chỉ huy trước, sớm có vệ binh nhận được tin tức, thấy y tới bèn vén lên mành trướng sẵn sàng.
Tiêu Kỳ bước vào trong lều, Tạ Cẩn ngồi trước bàn đang chấp bút vẽ tranh vội đứng dậy.