Trong cỗ xe ngựa đã đi được khá xa, An Kình lên tiếng.
“Thành Tuyền, ngươi hãy đi điều tra một người tên là Liêu Văn Giới.” Bạn cũ trong quân ngũ, tại sao lại xuất hiện ở ngay lúc mấu chốt này, rốt cuộc cô ta có ý đồ gì. “Tra kỹ một chút.”
“Vâng.”
……..
Một buổi sáng 3 ngày sau lần gặp mặt nọ, có người tìm đến nhà La Hầu. Đông Cô ra mở cửa khi nghe tiếng gõ cửa, liền thấy một cô gái đứng bên ngoài. Tuổi tác của cô gái nọ trông có vẻ không hơn nàng bao nhiêu, dáng hơi cao hơn nàng một chút, dung mạo thanh tú, cặp mắt cong cong, trông như lúc nào cũng đang cười. Đông Cô lập tức nhận ra thân phận của cô gái đó.
“La Từ.”
La Từ mỉm cười, cặp mắt càng cong hơn, “Chị dâu.”
Bao nhiêu ý nghĩ chạy ngang qua đầu Đông Cô. Nàng nhích người nhường chỗ, “Chỉ có mình em thôi à, vào nhà đi em.”
La Từ bước vào sân.
“Em lặn lội từ kinh thành về chắc mệt lắm, anh trai của em đang ở trong nhà, em vào gặp anh đi, chị xuống bếp nấu trà cho em.”
Đông Cô xoay người, lại bị La Từ giữ lại. Một tay của La Từ đặt trên cánh tay của Đông Cô, nhẹ nhàng nói: “Đều là người nhà cả, đâu cần phải khách sáo như thế, chị theo em vào luôn đi.”
“…….Cũng được.”
La Từ cùng Đông Cô, kẻ trước người sau bước vào buồng ngủ. Sắc mặt Đông Cô bình tĩnh, trong lòng thì suy tư chất chồng. La Từ đến vào lúc này, tuy nàng hoàn toàn không ngờ trước được, nhưng cũng không lấy làm quá kinh ngạc, vì chuyện gì nên xảy ra thì sớm muộn cũng sẽ xảy ra. Nhưng mà An Kình hôm nay đến giờ này rồi vẫn chưa tới, là ngoài dự liệu của nàng.
Trong buồng, La Hầu thấy La Từ thì gần như ngồi bật ngay dậy.
“Tiểu Từ…….”
La Từ thấy chàng, khẽ gọi: “Anh.”
Cô đến bên giường, nắm lấy bàn tay đang đưa ra của La Hầu, “Anh, anh bệnh rồi sao?”
“Anh không sao.” Cánh tay của La Hầu ra sức níu lấy La Từ, “Em về rồi à, em chịu về rồi à.”
La Từ cười cười, “Phải, em đã về.”
Đông Cô lặng lẽ quan sát màn này. La Hầu vừa vui mừng vừa có phần khó tin được. Và vì kích động, nên sắc mặt của chàng ửng đỏ, gân xanh trên cánh tay cũng lồi lên.
“Đừng bám chặt lấy em như thế, chị dâu đang nhìn kìa, sao anh không lo giới thiệu giúp giùm em một tiếng.”
La Hầu hoàn hồn, buông tay, nhìn Đông Cô, “Đông Cô, đây là em gái.”
Đông Cô cười, đáp: “Ta biết, anh em chàng nói chuyện trước đi, ta xuống chuẩn bị trà bánh, tẩy trần cho La Từ.”
“Cảm ơn chị.”
Đông Cô rời đi, La Từ nhìn La Hầu, nụ cười hơi đổi.
“Anh, anh đã gầy đi.”
La Hầu lắc đầu, “Anh không sao.”
“Từ nhỏ tới lớn anh chưa từng bệnh, tại sao tự dưng sinh bệnh như thế này.”
“………” La Hầu không nói ra nguyên nhân được, đành giữ im lặng. La Từ cũng không gặng hỏi chàng, cô nhìn quanh nhà, khẽ nói với La Hầu, “Anh, cuộc sống của hai người khá thật.”
La Hầu nhìn cô. La Từ nói tiếp: “Cuộc sống của anh với chị ấy rất tốt……”
“Tiểu Từ.” La Hầu ngồi thẳng người hơn, “Em đừng đi nữa, ở lại đi.”
La Từ vẫn nhìn quanh nhà, căn phòng rất giản dị, nhưng được thu xếp ngăn nắp gọn gàng. Nhiều thứ đều là mới mua, tuy không sang trọng, nhưng đều được bỏ khá nhiều sức ra để bố trí cho đẹp.
La Hầu thấy cô không trả lời, lại bắt đầu lo lắng, “Tiểu Từ……”
“Ha.” La Từ cười, quay đầu.
“Anh à, nơi này còn có chỗ cho em sao?”
La Hầu nhìn cô, không nói được nên lời. Dường như chàng hiểu ý của cô, lại dường như không hề hiểu. La Từ nhìn chàng trai cao lớn ấy, gương mặt cương nghị của chàng đang ngỡ ngàng, im lặng ngơ ngác nhìn cô. Nước da ngăm đen kia, ánh mắt trầm lặng kia, đều như thuở ban đầu. Trông La Từ rất bình thản, không biết đang nghĩ gì.
“Đây, em ăn đi nhé.” Đông Cô bưng một mâm có đồ ăn thức uống bước vào phòng, “Đồ trong nhà không được như ở phủ thừa tướng, em đừng chê.”
“Chê sao được.” La Từ rửa tay ở chậu nước trong phòng, lấy một miếng bánh bỏ vào miệng. Đông Cô ngồi cạnh cô rót trà, “Chẳng hay lần này em về sẽ ở bao lâu, em nói cho chị biết để chị chuẩn bị cho chu đáo.”
La Từ đáp: “Em ở đến khi việc cần làm hoàn thành thì em sẽ đi, còn về phần chuẩn bị thì thật sự là không cần.” Cô nhìn Đông Cô, cười cười, “Em ở bên ngoài được mà, đừng để sự có mặt của em quấy rầy anh chị.”
“Em về anh chị đã mừng lắm rồi, sao có thể gọi là quấy rầy chứ.” Đông Cô tự rót cho mình chén trà, “Cơ mà nếu em đã nói vậy, thì cứ làm theo ý em đi, dù sao chuyện cần giải quyết cũng không mất nhiều thời gian.”
“Ồ?” Nghe nàng nói vậy, La Từ lấy làm thú vị, chậm rãi hỏi: “Chị cảm thấy sự việc sẽ được giải quyết rất nhanh chóng à?”
Đông Cô uống một ngụm trà, đáp: “Chứ sao.”
La Từ nhìn nàng, bật cười một tiếng, cặp mắt cong lên thêm.
“Được, vậy thì lấy may từ lời của chị đi.”
Thuận miệng trò chuyện thêm đôi câu trong nhà ngoài ngõ xong, La Từ đứng lên cáo từ.
Đông Cô cũng đứng lên theo, “Để chị tiễn em.”
“Không cần đầu, mai em sẽ lại ghé thăm.”
Đông Cô cười nói: “Lâu ngày em chưa về Tích Thành, chắc không rành như trước nữa, để chị đưa đường em một chút, người trong nhà cả, đừng khách sáo.”
La Từ nhìn nàng, đáp: “…… Cũng được, vậy phiền chị rồi.”
Đông Cô xoay đầu nói với La Hầu: “Ta đi một chút sẽ về, chàng đợi ta ở nhà nhé.”
La Hầu gật đầu.
…….
“Tại sao chị đòi tiễn em cho bằng được thế?” Vừa ra khỏi cửa, La Từ đã lên tiếng.
Đông Cô đáp: “La Từ, lần này em về đây, là vì việc gì?”
La Từ cười một tiếng, “Vì việc gì? Chị cảm thấy em sẽ về vì việc gì?”
Đông Cô dừng bước, quay đầu nhìn La Từ.
Hôm nay vừa thoạt trông thấy cô, Đông Cô đã hiểu rõ. La Từ hoàn toàn khác với Văn Giới, La Từ mới là loại người Đông Cô quen thuộc, cũng là loại người Đông Cô kết giao với nhiều nhất lúc còn ở kiếp trước—-khôn ngoan, khéo léo, bất kể tình cảm nặng nhẹ gì đều có thể chôn dưới đáy lòng, trên mặt không nhìn ra được bất cứ một vết nứt.
“La Từ, chị thật lòng hy vọng em về là để thăm La Hầu.”
“Ồ?”
Đông Cô nói: “Chị và em chỉ mới gặp nhau lần đầu, chị không cưỡng cầu em có thể tin tưởng chị. Nhưng em và La Hầu là anh em ruột, em nên hiểu chàng. Chàng đã làm rất nhiều việc vì em.”
La Từ chậm rãi quay đầu, nhìn Đông Cô, “Chị biết.”
Lời này không phải là nghi vấn, Đông Cô gật, “Phải, chị biết.”
La Từ lại hỏi: “Biết bao nhiêu?”
Đông Cô đáp: “Em biết bao nhiêu, thì chị biết bấy nhiêu.”
“…….” Sắc mặt của La Từ không thay đổi, nhưng ý cười càng đậm hơn, “Chị dâu à, hôm nay gặp được chị, thật khiến cho La Từ giật mình kinh ngạc.” Cô đứng chắp tay sau lưng, nói tiếp, “Chị đưa tôi đến đây là được rồi, toà thành này, con người kia, tôi đều rành hơn chị nhiều.”
La Từ xoay người, Đông Cô nhìn theo bóng lưng của cô, nhẹ nhàng lên tiếng.
“Nếu sự việc có một cách khác nữa để giải quyết, liệu em có bằng lòng thử.”
Bóng lưng của La Từ thoáng khựng lại, nhưng không ngoái đầu, rồi bỏ đi mất.
Đông Cô tựa người vào khung cửa, khoanh tay, nhìn về phía La Từ rời đi, lòng âm thầm tính toán.
Quãng 1 khắc sau, nàng quay vào nhà. La Hầu vẫn ngồi yên trên ghế, mắt dõi ra ngoài cửa. Thấy Đông Cô vào, chàng ngồi thẳng người lên. Đông Cô đến gần, đứng sau lưng chàng, cúi người xuống ôm chàng.
La Hầu ngẩng đầu, “Nàng đã nói với……..”
“Sao?”
La Hầu nghĩ ngợi một chút, “Nàng đã nói với Tiểu Từ rồi sao?”
Đông Cô bật cười, “Ha, hiếm lắm mới gặp lúc chàng đoán được việc ta đã làm.”
La Hầu rũ mắt, “Em ấy đã nói gì?”
Đông Cô gác cằm lên đầu La Hầu. Nàng cảm nhận được nỗi lo âu của La Hầu. Đấy là một nỗi lo âu khắc sâu nhất đối với một tình thân đã mất đi mà tìm về được. Đông Cô tính toán một lúc, thẳng người dậy, đến ngồi xuống cạnh La Hầu. Nàng nắm lấy tay chàng, thẳng thắn chân thành nhìn chàng.
“La Hầu, ta có một ý nghĩ này.”
Cặp mắt đen thẳm của La Hầu nhìn nàng, đợi nàng nói tiếp.
Đông Cô: “Hiện giờ ta không thể nói hết ra cho chàng nghe, chàng chịu tin ta không?”
La Hầu không ngần ngừ, khẽ gật đầu.
Đông Cô cắn môi. Ý tưởng này nàng cũng chỉ mới nghĩ ra ngay sau khi gặp La Từ, nó bao gồm quá nhiều mạo hiểm và đoán mò, ngay cả bản thân nàng cũng không dám đảm bảo là có thể thực hiện được nó. Nhưng nếu như thất bại, cái giá phải trả không chỉ có tính mạng của chàng và nàng, mà có lẽ sẽ làm liên luỵ đến những người khác. Nghĩ đến đây, tim Đông Cô đập thình thình, khó giấu được sự căng thẳng.
Bỗng dưng nàng cảm nhận được La Hầu hơi động đậy. Nàng cúi đầu, thấy La Hầu rút tay từ trong tay nàng ra, sau đó trở tay, nắm lấy tay nàng. Đông Cô tức thì cảm thấy vô cùng quen thuộc. Giống như có một lần trước đây, chàng đã từng làm vậy—-lặng lẽ nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, không nắm mạnh, chỉ kiên vững không lay. Đông Cô ngẩng đầu nhìn La Hầu. Chàng trai giống hệt như lúc ban đầu vừa gặp mặt, yên tĩnh trầm lặng, vững trãi như núi Thái Sơn.
Chàng không nói một lời nào, nhưng trái tim Đông Cô đã bình yên.
“La Hầu, sửa soạn đi, nay mai chúng ta sẽ lên đường đến Thiên Sơn.”
“Được.”
……..
Lòng đã quyết, Đông Cô đi đến Vân Lâu.
“Cái gì?!” Văn Giới nghe Đông Cô nói xong, gần như nhảy dựng từ trên giường xuống đất, “Tề Đông Cô, ngươi điên rồi à!”
Đông Cô lắc đầu, “Đâu có.”
Văn Giới chỉ mặt Đông Cô, “Hôm nay nếu ngươi không nói rõ sự tình thì chuyện này đường ai nấy đi, việc ai nấy làm!”
Đông Cô vươn tay nắm lấy đầu ngón tay của Văn Giới, “Chị Văn Giới, chị bình tĩnh một chút đã.”
Văn Giới phun phì ngay ra, “Chị quỷ gì, đừng làm ta buồn nôn.”
“Hì hì.” Đông Cô cười lấy lòng, “Ngồi đi đã, ngồi đi đã, để tôi giải thích tỏ tường cho cô nghe.”
“Hừ.” Văn Giới ngồi xuống, cầm ly trà lên uống cạn, giọng dịu hơn, “Chắc là ngươi đã gặp La Từ, nghĩ thế nào về nó?”
Đông Cô đáp: “Vô cùng khôn khéo, khó bì.”
“Ngươi biết rồi thì tốt.” Văn Giới nói, “Kẻ này tâm địa ác độc, vô cùng gian ngoan. La Hầu là tên ngốc, nhưng ngươi thì phải nhìn cho chính xác.”
Đông Cô không nói gì.
Văn Giới liếc cô, nhẹ nhàng nói: “Đông Cô, ta biết ngươi nghĩ gì trong lòng.”
Đông Cô ngước mắt.
“Chắc trong bụng ngươi đang nghĩ, ta không hiểu mức quan trọng của La Từ đối với La Hầu, không hiểu hết những ẩn tình ràng buộc giữa tình cảm máu mủ bọn họ. Cho dù cô giải thích với ta thì cũng vô ích, ta sẽ không hiểu được, đúng không?”
Đông Cô âm thầm giật mình, “Văn Giới…….”
Văn Giới thở dài một tiếng, nói: “Ta cũng không phải là một kẻ máu lạnh không biết thất tình lục dục của con người, sao lại không hiểu tầm quan trọng của tình thân.”
“Văn Giới…….” Đông Cô nhìn cô ta, tự cảm thấy bản thân đúng là quá chủ quan, ngây thơ, tự cho là phán đoán của bản thân chính xác, thậm chí không chịu đi tham khảo ý kiến của bất cứ ai.
Văn Giới nhướn mày, “Tuy nhiên ngươi cũng không nghĩ sai, chuyện tình cảm gia đình, tuy ta hiểu nó, nhưng không coi nặng.” Cô ta nhìn Đông Cô, nghiêm túc nói: “Ta nói với ngươi những lời này, là muốn để ngươi biết, quyết định của ta đã trải qua rất nhiều suy nghĩ và cân nhắc.”
Đông Cô nói, “Xin lỗi, là tôi tự cho là mình giỏi……. ý của cô là thế nào?”
Mặt Văn Giới vô cảm, “Giết nó.”
…….
Nghe cô ta nói vậy, Đông Cô hoàn toàn không bị ngạc nhiên.
Văn Giới nói: “Ta biết ngươi muốn giữ lại chút máu mủ ruột thịt cuối cùng cho La Hầu. Nhưng ngươi không hiểu kẻ như La Từ đâu. Ta đã điều tra chuyện của Lã Khâu Niên bao năm nay, La Từ mà được một kẻ xảo quyệt như Lã Khâu Niên trọng dụng, thì đủ biết tâm cơ của nó thuộc tầm cỡ nào. Đông Cô, ta thừa nhận ngươi rất thông minh, nhưng có một số sự việc ngươi vẫn chưa hiểu đâu.”
Văn Giới nắm tay Đông Cô, mắt hơi nheo lại.
“Chẳng hạn như khi giết nhau—-phía thua luôn luôn là phía lưu tình.”
“………” Đông Cô im lặng. Nàng biết những gì Văn Giới nói là đúng.
Văn Giới thì thầm, “Đông Cô, giết La Từ là kết thúc tất cả, vĩnh viễn không còn phải lo gì……. Hơn nữa ta tin rằng, dựa vào khả năng của ngươi, nhất định có thể nghĩ ra cách để gán cái chết của nó qua phía của Lã Khâu Niên, như vậy La Hầu sẽ đưa ngay chứng vật ra. Tuy rằng hắn đau lòng, nhưng chỉ nhất thời mà thôi.”
Văn Giới nói rồi chậm rãi đứng thẳng người, không khí quanh cô ta lắng xuống, sát ý lộ rõ.
“Nay nó đã tự dẫn xác tới, chính là thời cơ tốt nhất để ra tay. Hãy nghe ta, giết nó.”