“Nói đi, chuyện gì đã xảy ra.”
Văn Giới khoanh tay liếc xéo La Hầu.
La Hầu cũng không giấu.
“Là độc.”
“Độc?” Văn Giới đứng thẳng người, nhíu chặt mày, “Ngươi bị trúng độc?”
“Ừ.”
Văn Giới đến gần, quan sát La Hầu.
“Độc gì, trúng lúc nào, chẳng lẽ là ban nãy đánh nhau?” Sau đó cô ta liền lắc đầu, lẩm bẩm, “Không, không đúng, mấy đứa đó chẳng đứa nào đủ giỏi để khiến cho ngươi trúng độc vô hình. Rốt cuộc là thế nào.”
La Hầu mệt mỏi nhìn xuống sàn nhà, “Ta cũng không rõ, nhưng chắc cũng đã khá lâu rồi.”
“Là độc mãn tính, có nghĩa là người hạ độc ngươi không có ý để ngươi chết ngay trong 1 chiêu, mà muốn khống chế ngươi, phòng hờ.”
Văn Giới đi qua đi lại trong phòng, cau mày, “Nghĩ theo hướng đó, ta đoán chắc là phía Lã Khâu Niên làm.”
La Hầu: “Ta không biết.”
Văn Giới ngước mắt, “La Hầu, ta còn đoán, là em gái của ngươi làm.”
La Hầu ngẩng đầu.
“Không đâu.”
“Hừ.” Văn Giới cười lạnh, “Một tháng nay chỉ có ba người bọn ngươi bên nhau, không phải La Từ thì chẳng lẽ ngươi nghĩ là Đông Cô?”
“Nàng cũng không làm vậy.”
“À, ai cũng không làm, vậy thì thôi, để ta nói thật với ngươi, ta hạ đấy.”
“……..Ngươi đừng đùa mà.”
Văn Giới thở dài, “Được rồi, không đùa với ngươi nữa. Hiện giờ ngươi thấy thế nào, có chỗ nào nghiêm trọng không?”
La Hầu đáp: “Không sao.”
“Ngươi thôi đi.” Văn Giới nói, “Bây giờ không có ai khác, chỉ có ta. Ngươi mà còn giấu cả ta thì không còn ai giúp được nữa đâu. Hay là……ngươi muốn ta nói cho Đông Cô biết?”
“Đừng.” La Hầu vội vàng ngăn, “Ngươi đừng nói cho nàng hay.”
“Vậy thì nói thật với ta, cái trò “không sao” trước đây ta nghe đủ lắm rồi.”
“……”
La Hầu rũ mắt, chậm chạp nói: “Độc này lạ lắm, khác hẳn những loại độc ta từng gặp trước đây.”
Văn Giới hỏi: “Khác chỗ nào?”
La Hầu đáp: “Lúc nó phát thì ban đầu tập trung ở ngực, sau đó cứ như nó biết sống vậy, chuyển qua tấn công yếu điểm của ta.”
“Ồ?”
Nghe La Hầu nói, Văn Giới trầm ngâm.
“Ngươi nói là độc như biết sống?”
“Phải.”
Văn Giới cúi đầu suy tư một lúc, lại hỏi: “Lúc nó phát, có phải như bị vạn loài côn trùng gặm cắn tim, khiến ngươi đổ mồ hôi hột, đau đớn vô cùng?”
La Hầu ngước mắt: “Ngươi biết?”
Văn Giới nói: “Nếu như ngươi đã nói vậy thì ta càng tin chắc là độc do bên Lã Khâu Niên hạ.” Lập tức nhớ ra gì đó, Văn Giới cười lạnh, “Độc này tên gọi là Đoàn Nhi Mật, ý nói độc này ngọt ngào như một hũ mật, có thể thu hút ngàn vạn thứ côn trùng đến gặm nhấm.”
La Hầu hỏi: “Có cách giải không?”
Văn Giới: “Chủ nhân của độc này có thể gọi là bạn cũ của chúng ta đấy.”
La Hầu nghĩ nghĩ, vẫn không nghĩ ra.
Văn Giới khinh bỉ, “Người có nhớ cặp chị em thủ hạ của Lã Khâu Niên hồi đó không?”
La Hầu: “Phong Trệ và Phong Chỉ.”
“Phải.” Văn Giới nói, “Đoàn Nhi Mật chính là độc đặc sản của ả, ngoài chỗ ả ta ra, không ai giải được.”
La Hầu không nói gì, Văn Giới lại nói: “La Hầu à, ngươi đừng có ngây thơ như thế nữa được không, nó đã hạ độc để khống chế ngươi rồi, ngươi còn đi tin nó như cái quân ngốc.”
La Hầu cúi đầu.
Văn Giới nhìn bộ dạng đó của chàng, vừa xót xa vừa giận. Nhưng La Hầu mới vừa trải qua một lần độc phát, mặt mũi nhợt nhạt, vô cùng yếu ớt, Văn Giới không sao nặng lời được với chàng.
Cô ta nghĩ bụng, nói những lời này với ngươi cũng chả được ích gì, đi thảo luận với Đông Cô có ý nghĩa hơn.
Văn Giới nói: “Được rồi được rồi, nếu ngươi đã không tin là nó làm, vậy thì chúng ta cứ coi như không phải nó là được. Còn độc thì ta luôn có cách, đương nhiên sẽ cố gắng giúp ngươi tìm thuốc giải.”
La Hầu: “Cảm ơn.”
“Xì.” Văn Giới đảo mắt khinh bỉ.
“Dẹp đi.”
………
Ở nơi khác, một cô gái đi dưới ánh trăng, ra khỏi thôn, đến một cánh rừng gần đó.
“Bước ra.”
Bốn bề không một tiếng động.
Cô gái như đã tức giận, giọng cao hơn.
“Bước ra!”
“Ôi…….” Một bóng người bước ra từ một bụi cây.
“La đại nhân làm gì mà giận dữ thế này.”
La Từ xoay người, nhìn Phong Trệ.
“Phong cô nương, sự việc hôm nay, cô giải thích thế nào?”
Phong Trệ cười, “Giải thích? Ta cần giải thích gì?”
La Từ: “Ta đã nói trước với cô rồi, mạng muốn lấy là mạng của Tề Đông Cô, thế mà rốt cuộc ả đàn bà kia lại hạ sát chiêu với anh trai của ta.”
Phong Trệ nâng tay, ngắm những móng tay đỏ rực của mình dưới ánh trăng.
“La đại nhân cần gì phải giận dữ như vậy, chẳng phải anh ngài vẫn bình an đó sao.”
La Từ nói: “La Hầu bình an là vì có người kịp thời đến giải vây. Phong cô nương làm việc mà còn cần có sự trợ giúp của bên ngoài để cứu nguy thì La Từ cần phải suy nghĩ lại cho kỹ việc hợp tác với cô nương sau này.”
Phong Trệ cười lạnh một tiếng, “Ngài đang uy hiếp ta?”
La Từ đáp: “Nói uy hiếp thì hơi quá, La Từ chỉ hy vọng Phong cô nương có thể giải thích rõ ràng chuyện hôm nay.”
Phong Trệ lẳng lặng nói: “La đại nhân, sát trường khác với quan trường, nơi tính mạng giao nhau, thì làm gì có chuyện nói sao làm cũng bảo đảm ra vậy được.”
La Từ: “Ý Phong cô nương là hôm nay hoàn toàn do thủ hạ lâm trận nảy sinh sát ý? Nếu vậy thì cách Phong cô nương quản thúc thuộc hạ đã khiến cho La Từ được mở mang kiến thức.”
Phong Trệ ngắm vầng trăng bên lưng trời, hờ hững đáp: “Bọn họ nghĩ thế nào, ta không biết, cũng không biết được nữa. Họ đã chết, mà anh ngài vẫn còn sống, đây không phải là kết quả tốt nhất sao.”
“Ồ, kết quả tốt nhất. Ta không biết là đối với Phong cô nương, “kết quả tốt nhất” có nghĩa là không hoàn thành xong nhiệm vụ.”
“À.” Phong Trệ chợt hiểu ra, “La đại nhân đang nói về Tề Đông Cô.”
Những vẻ mặt Phong Trệ giả bộ bày ra, đương nhiên La Từ đều để ý hết.
Sắc mặt của cô âm trầm.
“Phong cô nương, cô không nên nói chuyện như vậy với ta.”
“Ha.” Phong Trệ híp mắt, “Vậy ta nên nói chuyện như thế nào với ngài?”
La Từ đáp: “Vai trò của La Hầu trong chuyện này rất quan trọng, cô bất cẩn như vậy với tính mạng của hắn, không sợ làm hỏng đại sự của thừa tướng sao?”
Phong Trệ dằn từng lời: “La Từ, mỗi một cử chỉ của ngài ngày hôm nay, đều đặt hắn ở vị trí hàng đầu chứ không phải là đặt việc tướng gia giao ở hàng đầu. Người có suy toán riêng, là ngài.”
“Không có La Hầu thì cô bảo làm sao tìm ra chứng cứ?”
Phong Trệ cười: “Không có hắn vẫn còn Tề Đông Cô. Ta tin chắc rằng cô ta biết. Nếu lỡ may có ngày nào vô ý, anh ngài chết đi, chúng ta cũng không phải là hoàn toàn không còn cơ hội.”
La Từ nghiến răng: “Phong Trệ.”
Phong Trệ không mảy may quan tâm, lại nói: “Mà ta thấy Tề Đông Cô lanh lợi hơn người, không ngu ngốc như cái tên La Hầu kia, hơn nữa cũng không cứng đầu cứng cổ như hắn, kêu cô ta giúp, đỡ mệt hơn là kêu La Hầu giúp.”
Gió rét cuốn qua, thổi tung mái tóc của hai người giữa cánh rừng, và dấy lên một cuộc đọ sức trong âm thầm.
Một lát sau, La Từ khẽ nói với ánh mắt sắc bén: “Phong cô nương, cô nói như thế này, là muốn triệt để chặt đứt quan hệ giữa chúng ta phải không.”
Phong Trệ đáp: “La đại nhân muốn chặt đứt quan hệ với ta cũng không có vấn đề gì cả. Chỉ cần La đại nhân hết lòng hết dạ làm việc cho tướng gia, Phong Trệ sẽ không làm gì cả.”
“Ha.” La Từ bật cười, “Nếu Phong Cô nương muốn làm gì đó thì đã sao chứ?”
Giọng điệu của cô khiêu khích, sắc mặt của Phong Trệ cũng sa sầm xuống.
“Ta có thể làm gì, nếu La đại nhân ngài hai lòng, tự động sẽ được nếm thủ đoạn của Phong Trệ.”
La Từ: “Thì đã sao?”
Phong Trệ híp mắt, một chút sát ý thoáng loé lên.
Lại im lặng hồi lâu.
Đột nhiên Phong Trệ khẽ bật cười, tiến lên vài bước, đứng trước mặt La Từ. Hơi nghiêng người về phía trước, ghé miệng kề sát tai của La Từ.
Gió lại cuốn qua, làm lá khô vang lên xào xạc.
Phong Trệ nói dứt lời, đứng thẳng người, rời đi.
Để lại một mình La Từ lặng lẽ nhìn mặt đất.
Một lúc sau, La Từ ngẩng đầu, không ngờ mặt vẫn mang nét cười nhạt, cô lẩm bẩm một mình: “Phong Trệ, ngươi sẽ vì chuyện ngày hôm nay mà hối hận.”
……..
Đông Cô về đến nhà trọ trước, nàng hoàn toàn không cảm nhận được những đợt sóng ngầm, chỉ một lòng muốn bồi bổ thật tốt cho La Hầu.
Đông Cô đi từng nhà trong thôn tìm mua rau thịt ngon, không hề tiếc tiền. Nàng khuân một đống đồ loạng choạng bước vào phòng.
“La Hầu, chàng thế nào rồi?”
Thấy Đông Cô xách nhiều đồ, La Hầu muốn ra phụ theo phản xạ, nhưng hôm nay đã hao quá nhiều sức, chàng chẳng còn đủ hơi để đứng dậy. Văn Giới lạnh lùng hừ một tiếng, “Tề Đông Cô, ngươi định cho heo ăn à?”
Đông Cô đặt hết đồ lên bàn, “Bồi bổ đàng hoàng một phen, ăn không hết mai đem theo mà. Tôi còn mua được đồ của tuyết vực từ người trong thôn, khi nào lên đường thì chúng ta mặc vào.”
Văn Giới đến, cầm một bộ đồ lên, ngửi ngửi, mặt bài xích.
“Một đống toàn mùi dầu mỡ, ngươi đừng hòng kêu ta mặc.”
Đông Cô nói: “Chị Liêu thân ái à, chị phối hợp một chút đi mà, tối nay em giặt một bộ cho chị, chị đợi đến khi nào lên đường rồi hãy mặc vào.”
Văn Giới buông bộ đồ, nói với Đông Cô: “Mua nhiều thịt như vậy còn không mau đi nấu.”
“Đi ngay đi ngay, tôi đã nói chuyện với chủ nhà xong rồi, mượn được nhà bếp, quý vị đợi một chút nhé.” Đông Cô ôm một mớ thịt rau, vừa dợm bước, nhớ ra gì đó,
“Ơ, Tiểu Từ đâu?”
Văn Giới cười lạnh trong bụng, “Không biết.”
“Chị dâu đừng lo, có em đây.”
Mọi người quay đầu, thấy La Từ đang bước từ ngoài vào, trong tay cũng xách thực phẩm và rượu.
“Em đi hơi xa, nên mất nhiều thời gian, đã làm chị sốt ruột vì phải đợi rồi.”
“Không sao.” Đông Cô đón lấy rượu và thực phẩm trong tay La Từ, “Chị đi nấu cơm, mọi người đợi một chút nhé.”
La Từ gật đầu, “Em giúp chị xách vào trong.”
Đông Cô và La Từ vừa ra khỏi cửa, Văn Giới liền nói với La Hầu: “Ta đi giúp Đông Cô, chốc nữa để em gái quý hoá của ngươi quay lại chăm sóc cho ngươi.”
La Hầu: “Ta không cần ai chăm sóc.”
“Được.” Văn Giới nói, “Vậy để nó ngồi chơi với ngươi.”
La Hầu ngước đầu, nhìn Văn Giới.
“Ngươi đừng nói với Đông Cô.”
Văn Giới vô cùng thành khẩn: “Ngươi vẫn không tin ta sao, bảo đảm ta không nói.”
Đúng lúc này, La Từ quay lên.
Văn Giới bảo với cô: “Ngươi ngó anh trai của ngươi, ta đi giúp Đông Cô. Nhiều đồ quá cần người giúp chuẩn bị.”
La Từ: “Vậy cảm phiền chị Liêu.”
Văn Giới ra khỏi phòng ngủ, xuống nhà bếp. Đông Cô đang còn rửa nấm. Văn Giới đóng cửa nhà bếp lại, nói với Đông Cô: “Ta có một chuyện cần nói với ngươi.”
Đông Cô ngước mắt nhìn Văn Giới.
“Không phải chuyện lành đúng không.”
“Không phải chuyện lành.”
Đông Cô đứng lên, lau khô tay.
“Nói đi.”
“La Hầu bị trúng độc.”