Giọng nói quen thuộc vang lên, La Từ thu lại ý nghĩ và chỉnh đốn tâm trạng, thản nhiên xoay người.
Cô tười cười nói: “Giờ này còn để Phong cô nương phải nhọc sức đến đây, La Từ thật sự rất áy náy.”
Phong Trệ vẫn mặc một chiếc trường bào đỏ rực như máu, cô ta bước đến gần, nói: “La đại nhân, sắp tới Thiên Sơn rồi. Ngài gửi tin tốc báo cho ta rằng La Hầu đã tiết lộ vị trí cất giấu của chứng cứ cho ngài hay, có thật không?”
La Từ gật đầu, “Đương nhiên thật, ta đã moi ra được từ miệng hắn, không thể là giả.”
Phong Trệ cười, nụ cười quyến rũ ma mị.
“La đại nhân, thế mới phải, lẽ ra ngài nên dùng tốc độ như thế để tiến hành nhiệm vụ.”
La Từ giữ thái độ hoà nhã, “Đúng vậy, La Từ xin được tạ lỗi vì chuyện đã xảy ra hôm nọ. Ta đã quá đường đột, Phong cô nương có lòng tốt giúp đỡ La Từ, thế mà ta lại trách cô nương, rất không phải phép.”
Phong Trệ nhướn mày, tiến lên mấy bước, vươn tay vuốt ve má của La Từ.
“La đại nhân, ngài biết thì tốt, Phong Trệ cũng không muốn đối nghịch với ngài.”
Bàn tay lạnh lẽo kia di động trên khuôn mặt của La Từ, lạnh buốt như giọt băng đang lăn xuống, khiến người ta nổi da gà. Nhưng La Từ không tránh né, cô vươn cánh tay nhẹ nhàng ôm lấy bàn tay của Phong Trệ.
“Phong cô nương, nếu như sự việc đã được giải quyết xong tới nơi rồi, vậy có cách nào xin cô nương trao ra thuốc giải cho anh của ta được không.”
“Ha.” Phong Trệ cười nhạt, ngón tay vấn vít quanh những sợi tóc của La Từ, “Ta biết ngay là không đơn giản như thế mà, La đại nhân, ngài đang cầu xin ta à?”
La Từ đáp: “Phong cô nương nói cầu xin thì cứ coi như cầu xin đi.”
“Ha ha ha.” Phong Trệ chợt cười lớn, “La đại nhân, đây là lần đầu ta được thấy ngài nhún nhường như vậy, thì ra người anh tàn phế của ngài rất quan trọng đối với ngài. Nếu đã thế thì ta —–”
Nói đến đây, cô ta thoáng ngừng lại.
La Từ hỏi: “Thế thì cô nương làm gì?”
Phong Trệ híp mắt, ngón tay dừng lại bên cổ của La Từ, cho dù La Từ không biết một chút gì về võ công, nhưng cũng hiểu là vị trí đó mang ý nghĩa gì. Quả nhiên, Phong Trệ bảo: “Thế thì ta càng không thể cho hắn thuốc giải.”
La Từ dửng dưng hỏi, “Vì sao?”
Phong Trệ ngước mắt, nhẹ nhàng đáp: “Đại nhân, không phải là Phong Trệ uy hiếp đại nhân, chỉ có điều đại nhân quá đỗi thông minh, quá đỗi giảo hoạt, khiến Phong Trệ không thể không đề phòng.”
“Lòng thành của ta thừa tướng luôn tin tưởng, sao Phong cô nương lại nghi ngờ ta như vậy.”
Phong Trệ đáp: “Đợi hết thảy kết thúc hoàn toàn, ta sẽ thỉnh tội với đại nhân.”
La Từ: “Nhưng độc của cô nương không tầm thường, nó còn nằm trong người của anh ta ngày nào, La Từ đau lòng ngày nấy.”
Ánh mắt của Phong Trệ đảo quanh không có điểm dừng, như đang nhớ lại gì đó.
“Nếu trách chỉ trách anh của đại nhân quá lợi hại, khiến người ta không thể không dùng cách thức này để khống chế.”
La Từ cười bất lực, “Thôi, đã thế rồi thì cứ tuỳ cô nương vậy.”
Phong Trệ thấy cô đã đồng ý, lại thấy nụ cười buồn bã của cô, chợt mềm lòng nhất thời, dán sát người tới.
“Đại nhân, ngài đừng đau buồn, độc đó không gây được tai hại gì đâu, nội công của anh ngài lại cao cường, chắc chắn có thể cầm cự được.”
La Từ vòng tay qua Phong Trệ, một tay vuốt ve mái tóc của cô ta. Khuôn mặt của cô thanh tú, khí chất lạnh lùng, gió rét tăng thêm cảm giác thê thiết.
“Phong cô nương, cô nương có lạnh không?”
Phong Trệ nhắm mắt, hít nhẹ mùi hương trên người của La Từ.
“Đại nhân……..”
La Từ ngẩng đầu nhìn cánh rừng đen mịt mùng phía xa xa, chậm rãi nói:
“Ta từng cho rằng một người thật sự độc ác sẽ không độc ác với người khác, mà là với bản thân. Ta cũng từng cho rằng, một người độc ác đến tột đỉnh, thì sẽ không còn vướng bận, không còn thiết tha.”
Phong Trệ tựa sát La Từ, cả người mềm nhũn.
“Đại nhân nói những lời này làm gì chứ…….”
La Từ lại nói, “Nhưng ta đã sai, thật sự sai.”
“Đại nhân sai chuyện gì?”
“Trên đời này, tình cảm chân chính, là thứ không sao buông bỏ được. Chân chính quan tâm, là khi muốn quên, cũng không quên được……..”
Phong Trệ ngước mắt, “Đại nhân nói vậy có ý gì?”
La Từ không nhìn cô ta, mà rẽ chân trời, nhìn về quá khứ đã từng đi qua.
“Tiếc thay, ta hiểu ra quá muộn.”
Ngay lập tức, Phong Trệ cảm nhận được có gì đó bất thường, nhưng vừa suy nghĩ một chút thì đã muộn rồi.
Một thanh chuỷ thủ phóng ra từ cánh rừng, ánh lên lạnh lẽo, vút thẳng về phía lưng Phong Trệ!
Phong Trệ quay phắt người, né qua một bên. Nhưng cú ném đó đã được chuẩn bị đâu ra đấy, lại là đánh lén, nên đâu dễ gì tránh được. La Từ thụt lùi hai bước, chuỷ thủ đâm lút cán xuyên qua cánh tay trái của Phong Trệ.
“To gan—–!”
Phong Trệ quát lên một tiếng, mặc kệ vết thương trên vai, trở tay rút nhuyễn kiếm từ bên hông.
“Ha, làm chó được vài ngày tưởng mình là quan rồi à?”
Một tiếng cười khẽ, một người bước ra từ trong bóng tối, áo đen thương bạc, không ai ngoài Văn Giới.
Phong Trệ vừa liếc đã nhận ra người.
“Là mày.”
“Ha, là ta.”
Phong Trệ hơi nâng nhuyễn kiếm lên, khẽ liếc về phía La Từ đang đứng sau lưng.
La Từ lẳng lặng đứng, mặt lạnh lùng.
“La đại nhân, gan ngươi thật lớn!”
Giọng của cô ta u ám, toát ra sát khí, nhưng mặt La Từ vẫn vô cảm.
“Còn dư hơi đi hỏi người khác, tự lo cho thân mình trước đi đã.”
Văn Giới khua trường thương, mũi thương bén nhọn khẽ rung lên, ngân nga, như đã khát máu từ rất lâu, mùi máu đánh thức ý chí giao tranh nguyên thuỷ nhất của binh khí. Phong Trệ biết người đến không tầm thường, đành ra sức ứng phó. Cô ta vung kiếm xông lên, muốn tấn công trước.
Thương kiếm giao tranh, tiếng kim loại va vào nhau vang động núi rừng, đập vào tai người nghe, cũng đập vào tâm linh của họ. Bên Phong Trệ nhuyễn kiếm như rắn, nhanh nhẹn luồn lách, mềm mại linh hoạt, bên Văn Giới trường thương tung hoành như rồng bạc giáng thế, hàn quang lấp loé, ngân quang chớp ngời. Do họ đã từng giao đấu, nên cả hai đều rất quen thuộc với chiêu thức của đối phương, thoạt tiên bất phân thắng bại.
Tuy vậy, sau một khắc, vết thương trên cánh tay của Phong Trệ rõ ràng đã hạn chế động tác của Phong Trệ. Máu trên đất ngày một nhiều, sắc mặt cô ta ngày một trắng nhợt. Lại thêm một lần binh khí giao nhau, Văn Giới cười gằn, “Ê, cô nương sao thế hả, mặt cắt không giọt máu kìa.”
Phong Trệ cắn chặt răng, muốn tìm cách thoát thân.
Văn Giới lại tranh thủ nói, “Thôi đừng nhìn nữa, tuy không thấy trăng, nhưng ta có thể tốt bụng nói cho cô nương hay, hôm nay là rằm, có trăng đồng hành thì rất thích hợp để nhập thổ.”
“Mồm mép, chết đi!” Phong Trệ lại tấn công.
Văn Giới cười lạnh.
“Vốn định chờ độc phát cho ngươi chết từ từ, ai ngờ ngươi còn muốn nhanh hơn. Nếu đã vậy thì Văn Giới tiễn ngươi—–!”
Thì ra trên đầu chuỷ thủ đã tẩm độc!
Phong Trệ vừa giận dữ vừa kinh ngạc, chuyển kiếm toan tự chặt đứt cánh tay của mình để chặn độc tố. Nhưng Văn Giới không cho cô ta cơ hội, đâm một thương tới. Mắt đã nhuốm màu máu, mây gió đổi sắc. Trường thương cắm xuyên qua ngực của Phong Trệ, Văn Giới xoay cán, mũi thương khoét một lỗ rộng giữa lồng ngực của Phong Trệ.
Rút thương ra, máu bắn khắp trời!
Phong Trệ quỳ dưới đất, ánh mắt cuối cùng, là dành cho người đứng phía ngoài. Đầy phẫn nộ, đầy hận thù, nhưng không còn cách nào để bộc lộ nữa rồi.
La Từ bước đến gần.
“Mau mau cắt móng tay của cô ta, nhanh chóng đưa về.”
Văn Giới cắm phập mũi thương xuống đất, một bàn tay của Phong Trệ hoàn toàn bị chặt đứt. La Từ nói: “Cô đi nhanh hơn, cô về trước đi. Cạo lớp ngoài cùng của móng tay cô ta, hoà tan trong nước là được. Thuốc giải này mà rời khỏi nội công trong người của Phong Trệ thì không giữ được lâu, cô phải nhanh lên.”
“Hừ.” Văn Giới lượm bàn tay đã bị chặt đứt lên, dặn La Từ: “Người khoan rời đi, ngụy trang nó một chút, ráng làm sao cho nhìn giống như bên phủ An Nam Vương làm.” Cô ta rút một con dao nhỏ từ trong người, đưa cho La Từ, “Đây là binh khí từ phủ An Nam Vương, cô thấy sao cho được thì làm, ta đi trước đây.”
“Được.”
Văn Giới vội vã rời đi, La Từ nhìn con dao con trong tay. Cán dao khắc dấu của phủ An Nam Vương, đúng là vật lấy từ đó.
Chỉ có điều, La Từ chau mày. Vầy chẳng phải là quá lộ liễu sao, Lã Khâu Niên đâu phải người ngu, trò này làm sao qua mắt bà được. Cô đứng bên cạnh thi thể của Phong Trệ lặng lẽ suy tính. Văn Giới đưa cho cô con dao con này, ý muốn cô giá hoạ lên phủ An Nam Vương, nhưng Văn Giới và phủ An Nam Vương có thù gì, hoặc nói khác đi, vì sao cô ta lại giao cho cô làm việc này.
“Nhưng mà nếu đã muốn gía hoạ, vì sao lại dùng một phương pháp đầy sơ hở này.” La Từ lẩm bẩm.
Gió rét thổi qua, mang theo một giọng nói trầm thấp.
“…….Đó là vì thứ hoạ nó làm, không phải là hoạ sống, mà là hoạ chết.”
Một câu nói u ám vang lên cạnh cô, La Từ lập tức như bị dìm trong một hố băng, ớn lạnh từ khắp xương tuỷ khiến cô run lên. Vẫn run run, cô hơi quay đầu.
“Sao…… ngươi còn…….”
Phong Trệ đang quỳ dưới đất chậm rãi ngẩng đầu. Áo cô ta đỏ rực, khắp người sũng máu, bên khoé môi vẫn mang nụ cười dịu dàng, trông như chui lên từ dưới địa ngục. Một tay rút chuỷ thủ đang cắm ở cánh tay mình, rồi bất chợt đâm thẳng vào bên hông của La Từ!
Lưỡi dao bén nhọn cắm vào cơ thể, La Từ khuỵu xuống. Khắp người cô lạnh lẽo, ra sức ngẩng đầu nhìn về phương xa.
“Liêu Văn Giới…….”
“Ha ha ha……..” Phong Trệ cười vô cùng thâm hiểm, như đã được chứng kiến một chuyện thú vị nhất thế gian.
“Độc của nó đúng là đồ tốt……. Còn có thể cho ta được chút chiến thắng ở phút cuối…….Ta muốn cảm ơn nó, đã cho ta được mang đại nhân theo……”
“Ôi La đại nhân….. có vẻ như cả một cuộc đời ngài bắt buộc dính liền với phản bội, không riêng gì ngài phản bội kẻ khác, mà còn có kẻ khác phản bội ngài…… Lúc ngài nghĩ đến việc bán đứng thừa tướng, liệu ngài có từng nghĩ đến cái kết cục này, ha ha…..ha ha ha ha…….”
Tiếng cười như điên cuồng vang lên rồi câm bặt. Hơi tàn cuối cùng đã dùng hết, Phong Trệ từ từ ngã xuống đất, trên mặt vẫn còn mang nụ cười điên dại.
Chiếc áo trắng của La Từ nhuốm máu, cô cố gượng đứng lên.
Ta không thể chết, không thể chết……
Ta muốn gặp La Hầu, muốn đưa La Hầu đi……
Điều duy nhất níu giữ cô, không phải là tiền tài, không phải chức quyền, mà chỉ là ánh mắt trầm lặng của chàng trai ấy, và đôi tay đã đặt lên vai của cô.
…….
Trong hang núi, Đông Cô chờ đợi đến lạnh cóng, tim đập thình thình. Bỗng ngoài hang có tiếng gọi. Đông Cô bật dậy, Văn Giới máu me khắp người, xông vào hang, còn cầm theo một bàn tay đầm đìa máu.
“Văn Giới!”
“Mau lấy nước.”
Đông Cô vội vàng lấy túi nước, nhìn Văn Giới rút móng tay màu đỏ chót của Phong Trệ như đang rút móng heo, cạo đi lớp ngoài cùng của móng tay ngâm vào nước. Lớp móng tay mỏng trộn lẫn với những vệt máu đông, ngâm trong nước trông rất gớm ghiếc, nhưng Đông Cô nghiêm trang bưng phần nước đó như đang bưng thánh chỉ.
“Đỡ hắn ngồi lên.”
Văn Giới nâng đầu La Hầu, dùng hai ngón tay banh miệng chàng ra.
“Cô nhẹ tay một chút, là mặt người đấy!”
“Xì.” Văn Giới lườm nàng, nhưng nhẹ tay hơn hẳn.
Hai người hợp lực đổ xong thuốc giải vào miệng La Hầu.
“Phần này cho uống hết luôn đi.”
“Thôi thôi, nhiều lắm rồi. “
Đút thuốc cho La Hầu xong, Đông Cô như trút được gánh nặng trong lòng, nàng đỡ La Hầu tựa vào vách hang, vươn tay vuốt vuốt mặt chàng.
“Cô coi cô bóp làm mặt chàng có dấu luôn rồi này.”
Văn Giới ngồi một bên cãi, “Sao, mặt đã vầy rồi mà còn sợ hắn bị xấu trai?”
“Cô!”
Đông Cô hung hăng trừng mắt với cô ta, sau đó quay đầu nhìn về hướng cửa hang.
“La Từ đâu, sao còn chưa về?”
Văn Giới tựa lưng vào vách hang, lạnh lùng nhìn nàng.
Đông Cô thấy ánh mắt của cô ta, chợt nhớ đến lời cô ta đã nói với nàng trước lúc đi—–
Ngươi đợi ta ở đây, ta sẽ mang về kết quả tốt nhất.
Lòng Đông Cô chùng xuống.
“Cô đã làm gì rồi?”
“Ha, ta chả làm gì cả.”
Đông Cô nhìn máu bê bết trên áo Văn Giới. Cùng với ánh mắt lạnh lẽo ấy, đột nhiên bật dậy lao ra khỏi hang.