Ngu Ý nói với A Tĩnh: “Khó thật đấy.”
A Tĩnh đang chỉnh sửa lại hoa tươi, thản nhiên ngẩng đầu rồi liếc mắt nhìn Ngu Ý: “Sao thế?”
Ngu Ý nói với cô ấy về chuyện của đàn anh họ Lục, cũng nói luôn thái độ của Hoắc Huyền về chuyện này, cuối cùng lại nói: “Em cảm thấy ham muốn chiếm hữu của anh ấy có hơi mạnh mẽ.”
A Tĩnh ngắt một bông hoa hồng bị gãy, rồi vỗ nhẹ lên đầu Ngu Ý: “Đổi lại là em thử xem, nếu có một đàn chị xinh đẹp nào đó đến tìm bạn trai em, dù cho em biết hai người đó không có chuyện gì, em có ghen không?”
Ngu Ý: “…”
Hình như đúng là có hơi ghen thật.
A Tĩnh nở nụ cười: “Bao dung cho nhau một chút, đừng giở mấy trò trẻ con.”
Được thôi. Buổi tối sau khi tan tầm, Ngu Ý theo A Tĩnh đến quán bar chơi. Hoắc Huyền làm ở khách sạn, có mấy hôm làm ca đêm, đi cả đêm không về. Tối nay Hoắc Huyền gửi tin nhắn cho Ngu Ý bảo là anh muốn làm ca đêm.
Ngu Ý và bạn bè của A Tĩnh cũng từ từ quen biết lẫn nhau, bạn bè của cô ấy cũng chẳng phải người xấu gì.
Cô không uống nhiều rượu lắm, chỉ uống một ly. Quán bar này cũng không xa chỗ cô ở, đi hai chuyến tàu điện ngầm là có thể về đến nơi. Hơn chín giờ, Ngu Ý về đến nhà.
…
Hoắc Huyền đi công tác ở nước ngoài. Vì chênh lệch múi giờ nên bên này là buổi tối, bên kia là buổi sáng. Trợ lý Ngô vẫn ở lại trong nước, bên cạnh Ngu Ý không chỉ có người của Mộc Liên mà còn có cả người mà Hoắc Huyền sắp xếp..
Trợ lý Ngô đóng gói hình rồi gửi qua cho Hoắc Huyền: “Hoắc tổng, hai hôm nay ngày nào Ngu tiểu thư cũng đi bar với bạn bè sau khi tan tầm.”
Trong ảnh chụp, Ngu Ý đứng giữa đám người. Đám người này nam nữ gì cũng có. Trong đó còn có một tấm, vì vấn đề góc chụp nên nhìn có vẻ như một người đàn ông trong đám người đó đang ôm lấy Ngu Ý.
Sắc mặt Hoắc Huyền dần trầm xuống.
Trợ lý Ngô lại nhắn tiếp: “Dường như Ngu tiểu thư cũng không quan tâm đến chuyện anh rời đi. Hai hôm nay, tối nào cô ấy cũng chơi rất vui. Trong đó còn có một hôm, một người đàn ông đầu trọc đưa cô ấy lên lầu, hai tiếng sau người đàn ông đó mới đi ra.”
Thật ra thì có một số chuyện đã bị giấu đi rồi.
Tối hôm đó, A Tĩnh bị sái chân trong quán bar, chỗ ở của Ngu Ý thì lại gần đây hơn nên bạn trai của A Tĩnh đưa cô ấy đến chỗ Ngu Ý, sau đó bạn trai của cô ấy rời đi, A Tĩnh ở nhà Ngu Ý cả đêm.
“Tôi sợ sẽ làm phiền đến Ngu tiểu thư, sợ bị cô ấy phát hiện lần nào cũng quan sát ở một khoảng cách khá xa, thế nên hẳn cũng sẽ có một vài hiểu lầm trong chuyện này. Hoắc tổng, sau khi trở về, anh có thể điều tra cụ thể hơn.”
Trợ lý Ngô nói hết mấy chuyện này với Hoắc Huyền, sau đó cũng thở phào nhẹ nhõm. Cô ta biết, Hoắc Huyền này rất hay đa nghi.
Vốn Hoắc Huyền đã không thích đại tiểu thư được nuông chiều thành thói là Ngu Ý này, xảy ra chuyện thế này, chỉ sợ đã không thích lại càng thêm không thích.
Ngu Ý vẫn chưa biết mấy chuyện này.
Cô chỉ nghĩ mấy ngày nay Hoắc Huyền bộn bề nhiều việc, ngày nào cũng làm ca đêm, đến ban ngày mới về nhà ngủ, mà ban ngày thì lại là thời gian cô đi làm.
Hôm nay Ngu Ý tan tầm sớm. Cô mang theo một bó hoa lan tuyết thơm ngát. Sau khi tắm rửa xong cô mới nhớ đến chuyện định tìm một bình hoa rồi chuẩn bị cắm hoa vào bình.
Đột nhiên, cửa mở ra. Ngu Ý ôm bó hoa quay đầu lại thì nhìn thấy Hoắc Huyền.
Hai mắt cô sáng lên: “Ngụy Hiển, anh về rồi!”
Hoắc Huyền bước tới, bế Ngu Ý lên: “Mấy đêm không gặp, em có nhớ anh không?”
Ngu Ý gật đầu: “Nhớ anh lắm luôn.”
“Có vào bar chơi không?”
Ngu Ý: “…”
“Không, không đi…”
Ánh mắt Hoắc Huyền tối sầm lại: “Bé ngoan thì không được nói dối.”
Ngu Ý vùi mặt trên vai Hoắc Huyền, cọ cọ rồi ậm ừ mãi mà không nói lời nào.
Cô biết Hoắc Huyền rất bảo thủ, không thích con gái đi bar: “Em đi bỏ hoa vào bình.”
Hoắc Huyền lấy bình hoa ra để cô bỏ hoa vào.
Hương thơm tỏa ra ngào ngạt, cả phòng tràn ngập trong mùi hương thơm ngát của hoa tươi.
Hoắc Huyền đã ngồi máy bay một lúc lâu, muốn đi tắm rửa thay quần áo trước. Ngu Ý cũng hơi mệt mỏi, cô ngồi trên sofa xem chương trình tạp kỹ.
Càng xem càng thấy buồn ngủ. Hai mí mắt của Ngu Ý không nhịn được mà đánh nhau, càng lúc càng muốn chìm vào giấc ngủ mà.
Cuối cùng, cô không thể chịu nổi nữa, nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Sau khi bước ra thì Hoắc Huyền thấy Ngu Ý đang ngủ.
Tắm xong, Ngu Ý không mặc nội y, chỉ mặc quần đùi và áo hai dây lửng, lộ ra một mảng lớn da thịt trắng như tuyết. Hoắc Huyền lấy một cái chăn nhỏ đắp lên người Ngu Ý.
Trợ lý đưa bữa tối tới. Anh đổ cơm với thức ăn vào bát, rồi lại ra phòng khách gọi Ngu Ý dậy ăn cơm.
Anh tình cờ phát hiện ra cô đã đạp chiếc chăn nhỏ vừa nãy xuống đất.
Đôi chân cô thon dài thẳng tắp, da trắng như tuyết, áo hai dây lửng ôm sát người khiến cô trông đầy đặn hơn, khe núi sâu hút làm người ta suy nghĩ xa xôi, còn mái tóc đen dài thì xõa tung trên vai.
Hoắc Huyền nhỏ giọng nói: “Tiểu Ngư, đến giờ ăn rồi.”
Ngu Ý mơ màng mở mắt. Cô xoa xoa hai mắt, còn hơi buồn ngủ: “Ôm em…”
Hoắc Huyền cúi người xuống. Ngu Ý ôm cổ anh, hai chân vòng qua eo Hoắc Huyền, ghé vào vai anh rồi tiếp tục ngủ.
Chỗ mềm mại đầy đặn nào đó ép sát vào khuôn ngực rắn chắc của Hoắc Huyền.
Hoắc Huyền ôm cô rồi ngồi xuống bàn ăn, để Ngu Ý ngồi trên đùi mình: “Muốn ăn gì nào?”
Ngu Ý muốn xuống khỏi người Hoắc Huyền: “Như này vướng quá, ngồi không thoải mái. Ngụy Hiển, em muốn ngồi cạnh anh.”
Hoắc Huyền đè eo Ngu Ý xuống: “Ăn canh cá nhé?”
Canh cá rất ngon, không hề có mùi tanh. Trợ lý biết trước nay Hoắc Huyền vẫn hay soi mói, vậy nên đồ ăn đều do đầu bếp giỏi nhất trong khách sạn làm.
Ngu Ý nếm thử hai ngụm canh, cảm thấy có gì đó là lạ: “Để em xuống đi.”
Hoắc Huyền ôm cô không buông: “Em muốn ăn thịt thăn xào chua ngọt không?”
“Em ăn chút cháo.” Ngu Ý nói: “Cháo bát bảo nhìn ngọt thật đấy.”
Cô uống hết nửa bát cháo, rồi lại nhấp nửa ly nước chanh, sau đó hơi gượng gạo nói: “Em no rồi. Hoắc Huyền, anh để em xuống rồi tự ăn đi.”
Hoắc Huyền nhẹ nhàng cắn một cái sau cổ cô: “Quả thật là anh đang đói.”
Nụ hôn của anh vừa triền miên lại vừa dịu dàng, nhưng cũng mang theo từng đợt âm u nho nhỏ, làm cho người ta nhũn hết cả người.
Quần đùi của Ngu Ý bị anh kéo xuống, cô còn chưa kịp phản ứng thì vòng eo bị Hoắc Huyền bóp lấy.
Nhất thời Ngu Ý không biết mình đang ở đâu. Cô biết rõ Hoắc Huyền đang làm gì mình, chỉ là không thể tin được.
Cảm giác khó tin này ùn ùn kéo đến cùng với cảm giác đau đớn.
Món ngon trên bàn đã trở nên nguội lạnh từ lâu, tất cả đều nguội lạnh. Ngu Ý bị Hoắc Huyền ôm đến sofa, sau đó thì lại đi vào phòng ngủ. Mãi cho đến lúc rạng sáng, lúc này Ngu Ý đã mê man, Hoắc Huyền cắn cổ cô: “Có đi quán bar không?”
Cổ họng của cô đã khàn đến nỗi không nói được lời nào, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Hoắc Huyền đè lên người Ngu Ý: “Về sau mà còn đi quán bar với mấy người không đàng hoàng, đến khi về nhà ông xã sẽ chơi với em đến khi nào ngất thì thôi.”
Ngu Ý: “???!!!”
Sao đột nhiên anh bạn trai hiền lành dịu dàng của cô lại sụp đổ hình tượng rồi? Còn có thể nói ra những lời như thế á?
Ngón tay Ngu Ý siết chặt lấy chăn, cả người không còn tí sức lực nào nữa, cuối cùng thì hôn mê bất tỉnh luôn.