Thích Niên vừa ra một bộ truyện tranh, cho nên gần đây không định làm thêm nữa.
Lúc Lưu Hạ đề nghị đêm nay không say không về, Thích Niên suy nghĩ một chút rồi vui vẻ cầm túi tiền xuống lầu mua một bịch đầy bia. Tửu lượng Lưu Hạ khá tốt, là một trong những người bạn ngàn chén không say của Thích Niên. Uống bia mà không có đồ nhắm, Lưu Hạ lại lôi kéo Thích Niên đến quán đồ nướng.
Lúc Lý Việt đến, Lưu Hạ đã ôm bình rượu bắt đầu nói nhảm.
Thích Niên bị giày vò đến nỗi cả người đầy mồ hôi, trông thấy cứu tinh đến thì cô vui suýt khóc: “Cuối cùng cậu cũng tới rồi.”
Lưu Hạ dựa vào người Thích Niên, giơ tay ôm lấy mặt cô rồi nhìn chằm chằm: “Lý Việt, cậu nhanh chóng nghĩ kế cho Thích Niên…”
Lý Việt phụt cười, nắm bả vai Lưu Hạ kéo cô nàng ra rồi trừng mắt nhìn Thích Niên: “Mình nghe Lưu Hạ nói, cậu vừa ý giáo sư Kỷ của chúng mình hả?”
Thích Niên: “…”
Lý Việt thấy mặt mày Thích Niên bối rối thì biết rằng nói vậy hơi sỗ sàng, bèn khụ một tiếng, vội vàng chuyển đề tài: “Tối nay Hạ Hạ gây nhiều phiền phức cho cậu rồi, để mình đưa cậu ấy về trước…”
Lời còn chưa nói hết, Lưu Hạ quay người vặn lỗ tai Lý Việt, hét to: “Không về, ai muốn về với cậu, đêm nay mình ngủ ở nhà Thích Gia của mình.”
Lý Việt bất đắc dĩ nhìn cô nàng một cái, dứt khoát giữ chặt hai tay lại để Lưu Hạ không quậy nữa, rồi nói nhanh: “Vốn có chuyện muốn nói với cậu, nhưng Hạ Hạ say như vậy rồi không tiện lắm, xế chiều ngày mai tụi mình có tiết thí nghiệm, cậu có rảnh thì tới nha.”
Thích Niên gật gật đầu, không quên điểm chính: “Tiết thí nghiệm…vậy Kỷ Ngôn Tín…?”
Lý Việt cười nhẹ: “Đương nhiên.”
Một câu “đương nhiên” của Lý Việt làm Thích Niên trằn trọc cả đêm.
Buổi sáng cô dậy thật sớm, chuẩn bị đồ đạc.
Màu hồng nhạt làm bật lên màu da, nhưng nhìn có trẻ con quá không nhỉ?
Cũng không biết thầy ấy thích mẫu con gái nào…
Biết vậy thì hôm qua hỏi bóng gió rồi…
Thích Niên gãi gãi đầu, cầm một cái váy màu tím – cái này dường như lỗi thời rồi phải không?
Là kiểu dáng của năm trước.
Hơn nữa màu sắc có hơi đậm nhỉ?
Nếu thầy ấy thích tươi trẻ thì….
Thích Niên lắc đầu, không nên không nên, đổi cái khác.
Với tư cách là một người mắc chứng bệnh khó lựa chọn, việc chuẩn bị quần áo làm cô mệt muốn chết.
Thích Niên chọn cả buổi vẫn không thể quyết định bèn ném hết lên giường, dán số thứ tự, chụp hình rồi up lên mạng.
Xém chút nữa quên mất, cô có các fan!
Là người có weibo với 170 ngàn fans, Thích Niên vừa đăng lên thì đã có không ít hotgirl cho ý kiến. Đương nhiên, họ không đơn giản chỉ cho ý kiến…
Nhịn Không Được Cười Ra Tiếng: Thành thật khai báo đi Đại Đại, hôm nay đi hẹn hò à?
Kỳ Kỳ Đáng Yêu: Mọi người còn nhớ hôm trước Đại Đại nói cô ấy nhìn thấy nam thần của mình không! Nhớ thì like đi like đi để tôi lên top!
Bánh Bao Thịt Lợn Xông Khói: Cầu hình HD của nam thần!
Cá Viên Băm: Cầu hình HD của nam thần + CMND!
Cuối Cùng Tên Weibo Đã Có Thể Đặt Dài Hơn: Cách màn hình vẫn có thể ngửi được tâm tình thiếu nữ của Đại Đại nha….
Thích Niên ôm con chuột xém chút đâm đầu vào bàn. Tâm tình thiếu nữ của cô rõ như vậy à?
Vừa hết cuối tuần, mưa đã bắt đầu tí tách rơi, không ít người hoặc là đi về hoặc là chuẩn bị đi học.
Thích Niên xoa xoa tay, nhìn hàng lá xanh qua màn mưa bụi, bỗng nhiên lại nhớ tới đại học J. Thích Niên thi đại học không tốt, phải học nguyện vọng 2 là đại học J, học đủ bốn năm thì cô thi tiếp vào đại học Z học nghiên cứu sinh. Đại học J ở hướng bắc, mùa hè thường ngắn mà trời thu thì dài dằng dặc. Vào lúc này, cây cỏ ở đó bắt đầu úa vàng, chỉ cần gió lớn thổi qua hoặc một cơn mưa nhỏ là lá cây rụng đầy đất.
Mà đại học Z vào lúc này, dường như mới chỉ vừa bước vào mùa thu.
Thích Niên nhìn điện thoại, đã mười phút trôi qua kể từ lúc cúp điện thoại của Lưu Hạ. Cô lùi vào trong hành lang để tránh gió, đứng lâu hơi mỏi, vì thế cô ngồi hẳn lên bậc cầu thang.
Vì gặp được nam thần…gian khổ có là chi?
Cô nhỏ giọng tự thôi miên mình, chỉ trong vài phút, thậm chí trong đầu cô đã nghĩ ra nên vẽ cái gì trong bộ truyện tranh tiếp theo…
Đang lúc nhớ lại lần đầu gặp mặt Kỷ Ngôn Tín, bên tai bỗng nhiên vang lên một giọng nói trầm thấp nhàn nhạt.
Hơi quen tai.
Thích Niên ngẩng đầu nhìn.
Một người đàn ông trẻ tuổi đang đến gần. Mưa lớn làm bọt nước văng tung tóe trên cây dù, anh cúi đầu, một tay cầm điện thoại giơ lên nghe. Lúc đi trong hành lang, anh lơ đãng đưa mắt nhìn.
Thích Niên giống như bị anh nhấn nút pause, ngồi trên bậc thang ngu ngu ngơ ngơ nhìn anh.
Kỷ Ngôn Tín chỉ nhìn thoáng qua rồi hơi buông lỏng cán dù. Nghiêng cây dù ướt sũng, anh nắm chặt cán dù khép mạnh nó lại.
Bọt nước lăn tăn rơi xuống bên chân, anh “Ừ” nhẹ một tiếng, trong hành lang yên tĩnh, âm thanh của anh khàn khàn nhưng lại mang theo chút lạnh lùng: “Trước tiên cứ như vậy đi, tôi còn có việc, cúp máy đây.”
Lúc này Thích Niên mới vội vàng đứng lên, đầu lưỡi như nghẹn lại, nói chuyện cũng lắp bắp: “Giáo…Giáo sư Kỷ.”
Kỷ Ngôn Tín nhìn cô một cái, hơi gật đầu xem như đáp lại.
Thích Niên liếm liếm khóe môi, nhìn ngón tay của anh bị ướt khi gấp dù thì đột nhiên nghĩ tới gì đó, vội vàng móc khăn tay ra: “Thầy Kỷ, lau tay đi.” Cô đưa cái khăn với vẻ mặt thành khẩn.
Kỷ Ngôn Tín nhìn theo ánh mắt của cô tới tay mình rồi hơi vung lên, hất mấy giọt nước xuống. Anh ngẩng đầu, dường như bây giờ mới thật sự chú ý đến cô, nghiêm túc nhìn cô vài giây, anh nói với giọng điệu nhàn nhạt: “Không cần, cám ơn.”
Dứt lời, anh nhấc chân rời đi, một bước hai bậc thang rồi đi ngang qua Thích Niên.
“Ấy…” Thích Niên vội vàng quay đầu nhìn.
Chỉ thấy ánh sáng từ ngoài cửa sổ hắt vào, bóng lưng cao ráo của anh bị ánh sáng chiếu lên, trải dài trên mặt đất rồi nhanh chóng biến mất ở góc rẽ.
Cô nhìn cái khăn trong tay, chán nản, thấy vọng muốn vò đầu —— không biết thật hay là giả vờ không biết vậy…
Lúc Lưu Hạ thở hồng hộc chạy xuống, Thích Niên vẫn đang ngẩn người nhìn chằm chằm cái khăn trong tay. Bị Lưu Hạ vỗ mạnh vào vai từ phía sau, cô mới phục hồi tinh thần.
“Còn chờ gì nữa?” Lưu Hạ ôm cô, cười tủm tỉm: “Xin lỗi nha, lúc nãy mải ghi chép số liệu quan trọng nên quên mất.”
Thích Niên lắc đầu, ỉu xìu: “Không sao…”
“Nói cho cậu biết một tin tốt.” Lưu Hạ cúi đầu, thần thần bí bí nói nhỏ: “Lúc mình chạy ra đón cậu, vừa hay gặp thầy Kỷ đang đi tới… Hai người có gặp nhau không?”
Lúc này Thích Niên mới có phản ứng: “Có gặp, mình đưa khăn tay cho thầy ấy nhưng bị từ chối rồi.” Giọng điệu bi phẫn kia khiến Lưu Hạ sững sờ, xém chút cười ra tiếng: “Mới bị từ chối nhận khăn tay mà đã cảm thấy tủi thân rồi hả? Cả đống nữ sinh tặng chocolate nữa kìa…Nếu bây giờ cậu bỏ cuộc thì vẫn còn kịp, mình đưa cậu về.”
Thích Niên dừng chân, lắc đầu nói một cách kiên quyết: “Không đâu.”
Lưu Hạ “Chậc” một tiếng, nhướng mi: “Nhưng mà cậu có chuyện gì gạt mình phải không? Theo lý thuyết, thầy Kỷ đã đồng ý cho cậu số điện thoại ở dưới bãi đỗ xe, sao bây giờ lại không nhớ ra cậu chứ?”
Không nhắc đến thì thôi, Lưu Hạ vừa nhắc…Thích Niên chỉ muốn đập đầu vào tường.
Vừa rồi ngây người, đúng lúc để cho cô nhớ lại một chi tiết đã bị mình bỏ sót. Ngày đó, Thất Bảo túi của cô không nhả, sau khi nó ăn luôn thức ăn cho chó —— Kỷ Ngôn Tín xin lỗi và muốn bồi thường.
Thích Niên…khi đó trả lời thế nào?
À, nói là —— “Tôi không cần bồi thường, anh có thể cho tôi phương thức liên lạc được không? Cái có thể liên lạc trực tiếp với anh ấy.”
Nếu như không nhầm, cô nhớ lúc ấy đã nghe thấy một tiếng…cười trào phúng nhẹ? Cho nên…Kỷ Ngôn Tín đã sớm xem cô là “kẻ háo sắc*” ư?
(*)Nguyên văn là “đăng đồ lãng tử”.