Trong lúc Kỷ Thu vừa nhai bắp rang vừa cười đau ruột, màn hình điện thoại di động sáng lên. Cô bé cúi nhìn, tin nhắn của Kỷ Ngôn Tín đập thẳng vào mắt. Kỷ Thu lén quay lại nhìn Thích Niên đang chống tay lên trán tươi cười, nhét đống bắp rang trong tay vào miệng rồi nhanh chóng bấm địa chỉ.
Khi hết phim Thích Niên vẫn không biết gì cả, đợi Kỷ Thu đi vệ sinh xong còn tính đưa cô bé về nhà trước. Kỷ Thu đang xác định vị trí của Kỷ Ngôn Tín, nghe vậy thì “ừ à” vài câu mới nhớ chưa nói cho Thích Niên: “Anh họ tới đón em…”
Thích Niên thoáng ngẩn ra rồi lập tức gật đầu: “Vậy thì tốt.”
Kỷ Thu trừng mắt nhìn, hỏi: “Cứ như vậy thôi ạ?”
Thích Niên buồn cười: “Bằng không thì muốn thế nào?”
Kỷ Thu không trả lời được.
Vào cái đêm dã ngoại ở núi Đông Ly kia, lúc quay đầu thấy ánh mắt của Thích Niên, trong lòng Kỷ Thu chấn động mạnh. Sau khi giật mình, cô bé định giải thích cho Thích Niên đoạn đối thoại đó. Nhưng trước khi Kỷ Thu lên tiếng, Thích Niên đã đặt ngón tay lên môi, ra hiệu cho cô bé đừng nói.
Kỷ Thu chưa từng thích ai, cô bé không biết câu nói gần như từ chối thẳng thừng ấy sẽ mang lại bao nhiêu tổn thương cho Thích Niên. Có lẽ lúc nhìn thấy Thích Niên xoay người, đau lòng vùi mặt vào túi ngủ, lần đầu tiên, cô bé có một loại cảm xúc phản nghịch đối với Kỷ Ngôn Tín. Ngay cả người ngoài cuộc như cô bé cũng khó chịu, đừng nói chi là Thích Niên trằn trọc mất ngủ.
Kỷ Thu thở dài: “Không gặp ư?”
Thích Niên muốn đến nỗi lòng cũng nhăn lại, nhưng vẫn duy trì hình tượng thoải mái trước mặt Kỷ Thu: “Chị sẽ đi thẳng từ cửa đông ra ngoài, vài bước là tới trạm xe bus rồi, về nhà rất nhanh. Sau khi về đến nhà em nhớ gọi điện cho chị nhé, không thì gửi tin nhắn cũng được.”
Kỷ Thu “Dạ”, lưu luyến không rời trước cửa thang máy: “Vậy chị cẩn thận nha.”
Nhìn lông mày của Kỷ Thu đều muốn chảy xệ, Thích Niên cảm thấy buồn cười, nhẹ nhàng nắm tay cô bé rồi nhanh chóng thả ra: “Chị đi đây.”
Chờ Thích Niên biến mất sau cánh cửa, Kỷ Thu mới lấy điện thoại ra gọi cho Kỷ Ngôn Tín. Kỷ Ngôn Tín đã đến sớm nửa tiếng trước khi hết phim và đang đứng ở chỗ đậu xe. Trong lúc chờ đợi, thậm chí anh còn nhàn nhã đi đến cửa hàng tiện lợi 24h bên cạnh Vạn Thịnh để mua một hộp sữa bò… Khi nhận được điện thoại của Kỷ Thu, anh đã nhìn thấy cô bé đứng trước cửa lớn ngó tới ngó lui.
Kỷ Ngôn Tín nhíu mày. Sao chỉ có một người?
Tiếng còi ô tô thô lỗ vang lên. Kỷ Thu quay đầu, thấy xe Kỷ Ngôn Tín bên đường, bèn cúp điện thoại và phất phất tay rồi nắm quai balo chạy tới. Vừa mở cửa xe, giai điệu piano nhẹ nhàng ập tới. Kỷ Thu ngồi vào ghế phụ, ôm balo trước ngực, đang định cài dây an toàn thì nghe Kỷ Ngôn Tín hỏi bâng quơ: “Không phải nói đi cùng Thích Niên à?”
Kỷ Thu “Dạ”, cũng không nghĩ nhiều: “Chị ấy nghe thấy anh đến đón em thì tự đi xe bus về rồi.” Dứt lời, cô bé trưng ra bộ dạng “em ngoan ngoãn”: “Anh để em suy nghĩ đã, thế mà em chẳng có mắt nhìn.”
Kỷ Ngôn Tín vươn tay đẩy đầu Kỷ Thu, cầm chặt tay lái rồi cho xe lăn bánh. Kỷ Thu bị đẩy một cái thì quay người cài dây an toàn, miệng lẩm bẩm: “Nhưng mà trễ vậy rồi, chị Thích có bắt được xe không đây…” Anh không thèm để ý đến cô bé.
Kỷ Thu tiếp tục nói thầm: “Nhà chúng ta gần nhà chị Thích như vậy, đáng lẽ vừa rồi em phải đưa chị ấy về chung mới đúng. Nhỡ đâu….” Xe chạy không bao xa, đúng ngay con đường có nhiều ngã tư. Đèn giao thông vừa chuyển sang màu đỏ, dàn xe phía trước đều dừng lại. Vừa định nói gì đó, Kỷ Thu đã kêu lên rồi chỉ vào Thích Niên đang đợi đèn xanh tại giao lộ: “A a a, chị Thích kìa!”
Cách một tầng kính, Thích Niên không nghe thấy. Nhưng Kỷ Ngôn Tín lại nhấn vào nút bên tay trái cửa sổ, từ từ mở cửa sổ bên Kỷ Thu xuống.
Kỷ Thu phất tay: “Chị Thích.”
Đang đợi đèn xanh, còn chưa kịp rụt chân, Thích Niên liếc một cái là thấy Kỷ Thu đang tựa vào cửa sổ vẫy tay với mình. Cô ngạc nhiên dừng lại. Sau lưng, một ông cụ lái xe đạp xiêu xiêu vẹo vẹo. Thích Niên dừng lại, ông cụ không kịp phanh, chỉ lấy chân thắng xe nhưng vẫn không tránh khỏi đâm vào cô. Thích Niên ôm khuỷu tay bị đụng và quay lại nhìn, đối phương liên tục nói xin lỗi đầy áy náy làm Thích Niên nghe nhiều đến ngại: “Không sao không sao…”
Một lúc sau, khi cô ngẩng đầu lên đã thấy Kỷ Ngôn Tín dừng xe ở gần mình. Anh liếc nhìn qua cửa sổ, gương mặt như cất giấu băng tuyết Bắc Cực kia khắc sâu vào đáy mắt Thích Niên. Anh hơi cúi đầu, lướt qua Kỷ Thu nhìn về phía cô. Ánh mắt trầm tĩnh, bình thản, không một chút gợn sóng nào sau một tuần không gặp gỡ. Nhưng nhiều ngày qua, đối với Thích Niên như cách một thế hệ.
Thích Niên bình ổn cảm xúc.
Không đợi cô mở miệng, Kỷ Thu đã vội vàng mời gọi: “Chị Thích, chị lên xe đi, để anh họ của em chở chị đi một đoạn, dù sao nhà chị cũng gần mà.”
Thích Niên vô thức nhìn Kỷ Ngôn Tín. Có cửa sổ xe, lại bị khuất bóng cho nên Thích Niên hoàn toàn không thấy rõ nét mặt anh. Cô xua xua tay, chỉ vào trạm xe bus cách đó không xa: “Chị đi vài bước là tới rồi.”
Giai điệu ưu nhã của piano không biết đã bị Kỷ Ngôn Tín tắt từ bao giờ, tay trái anh vịn lấy vô lăng, tay kia để vào cần số rồi nghiêng người nhìn cô, lời ít ý nhiều: “Lên xe, tôi đưa em về.”
Thích Niên nắm chặt bàn tay, móng tay đâm mạnh vào da thịt làm cô đau nhói. Kiềm chế bản thân xong, cô nhìn đèn giao thông phía đối diện sắp chuyển vàng: “Không dám làm phiền thầy Kỷ.”
Cố gắng xa cách như vậy lại làm Kỷ Ngôn Tín nhướng mày, sinh ra chút không vui: “Ở đây không tiện, lên rồi nói sau.”
Thích Niên khẽ giật mình.
Lên, lên rồi nói sau?
Không phải cô đang từ chối lên xe à…
Chẳng lẽ muốn chờ lúc lên xe đã rồi mới nói cho anh biết: “Em cảm thấy tuần trước mình rất giỏi vì không tới viện hóa sinh, bây giờ cũng phải từ chối đi xe của thầy, tự mình về nhà”, và sau đó xuống xe?
Cô cũng đâu có bệnh…
Lời từ chối đã đến bên miệng, nhưng khi thấy ánh mắt lạnh lùng thêm vài phần cảnh cáo của Kỷ Ngôn Tín, Thích Niên vẫn chết nhát mở cửa lên ghế sau —— được rồi được rồi, lên xe trước nói sau…
Đây là lần câu nệ nhất từ trước đến nay.
Kỷ Thu cũng ngoan ngoãn ngồi ở ghế phụ, ngoại trừ lúc Thích Niên lên xe, cô bé quay đầu nhìn chằm chằm và cười tủm tỉm, sau đó lại làm mặt xấu rồi quay ra ngoài… Yên lặng một hồi, Kỷ Thu đột nhiên hỏi: “Chị Thích, vậy tối nay có thể có chương mới không?”
Nhất thời Thích Niên không kịp phản ứng, đợi sau khi ngộ ra, không hiểu sao có chút chột dạ. “Mỹ nhân nghi tu” hoàn toàn dựa vào nguyên mẫu của cô và Kỷ Ngôn Tín để vẽ, nói chuyện trước mặt Kỷ Ngôn Tín thế này, cô thật sự chịu không nổi.
“Có thể…” Thích Niên nhỏ giọng trả lời.
Kỷ Thu làm chuyện xấu đâm quen, một tay vịn thành ghế rồi quay người nhìn cô: “Vậy em có phúc lợi đặc biệt gì không?”
Thích Niên lo lắng nhìn Kỷ Ngôn Tín, thấy anh cũng không để ý thì nhỏ tiếng đề nghị: “Việc này…chúng ta sẽ nói riêng sau.” Xin đừng nói chuyện này trước mặt anh họ em được không!
Kỷ Thu làm như không hiểu, ánh mắt tỏ ra giảo hoạt: “Bây giờ không phải là đang nói riêng à?” Nói xong, cũng không đợi Thích Niên trả lời mà Kỷ Thu nói thẳng với Kỷ Ngôn Tín: “Anh họ, nghỉ đông này em có thể theo chị Thích học vẽ không?”
Thích Niên choáng… Đây đây đây đây là đang triển khai kịch bản à, vì sao không nói cho cô biết trước một tiếng?
Kỷ Ngôn Tín liếc nhìn Thích Niên từ kính chiếu hậu, dường như giờ mới nhớ ra cô còn là một họa sĩ sẽ truyện tranh.
“Anh xem, chị Thích cũng thân với em. Em không có thời gian đi học quốc họa*, tranh màu nước, vậy đi theo chị Thích học vẽ chút kí họa cũng rất được…” Kỷ Thu dừng một chút rồi lại nũng nịu xin xỏ: “Không thì anh ra điều kiện đi, em sẽ cố gắng hoàn thành.”
*Quốc họa: ý chỉ tranh thủy mặc, đây là một loại hình hội họa riêng biệt của TQ.
Thích Niên trợn mắt há mồm, trong lúc đang lo rằng Kỷ Thu sẽ bị Kỷ Ngôn Tín từ chối, lại nhận được một câu trả lời lập lờ nước đôi: “Đợi đến khi nghỉ đông rồi nói sau.” Sau đó lại nghe thấy Kỷ Ngôn Tín thờ ơ hỏi cô: “Khi nào thì đưa bản vẽ của viện hóa sinh cho tôi xem?”
Sắc mặt Thích Niên trở nên trắng bệch, giống như sấm sét giữa trời quang.