Vệ Bắc lúng túng một lát, hết sức hùng hồn nói: “Tôi đi đường tôi, không khiến cậu lo!”
Mặt dày như vậy thì Diệp Sơ hết chỗ nói rồi, vì thế không thèm để ý đến cậu mà đi lên gác.
Cô đi mấy bước rồi quay đầu lại, thấy cậu vẫn chưa về mà còn theo cô đi lên vài bước. Điều này làm cho Diệp Sơ chợt nhớ đến lần xảy ra chuyện Vệ Bắc chặn mình ở dưới nhà rồi cưỡng hôn,khiến cô không khỏi hơi khẩn trương.Cô chạy thục mạng lên trên gác.
Chẳng qua lúc đầu Vệ Bắc nghe Lâm Mậu Mậu nói hôm nay Diệp Sơ phải ở nhà một mình,cậu lo lắng cho cô nên mới đến xem một chút lại không ngờ cô đột nhiên lại chạy, nhất thời cậu liền tức giận.
Thật CMN lòng tốt xem thành lòng lang dạ thú, tôi sẽ không ăn cậu, cậu chạy cái quái gì!
Thế là từ bước hai bước biến thành một bước, cậu đuổi theo thật nhanh.
Dù sao tay chân cậu cũng dài, lúc đuổi theo lên trên gác thì thấy Diệp Sơ còn vội vàng tìm chìa khóa cửa, cô nhìn thấy cậu đuổi tới trước mặt, suýt chút nữa bị dọa sợ mà hét lên.
Thật ra thì Vệ Bắc có tật giật mình, thấy cô muốn kêu lên liền vội vội vàng vàng đi đến che miệng của cô lại: “Diệp Siêu Nặng, cậu gặp ma à? Sợ người ta không nghe thấy phải không?”Cậu khẽ mắng.
Diệp Sơ khó khăn giãy ra khỏi người cậu, hổn hển nói: “Tóm lại là cậu muốn làm gì hả?”
Cậu vẫn còn đắm chìm trong cảm giác ôm eo của cô vừa nãy, vì thế trả lời một câu bâng quơ: “Tôi thấy eo của cậu rất mềm….”
“Cậu.”Diệp Sơ bị cậu chọc tức đến đỏ cả mặt nhưng ngại đêm đã khuya sợ làm phiền đến hàng xóm, cô đành phải trừng mắt nhìn cậu một cái, lấy chìa khóa ra mở cửa.
Vệ Bắc đứng bên cạnh, không có ý đi về.
Diệp Sơ nhanh chóng mở cửa, chui vào bên trong. Sợ cậu chen vào nên lúc đóng cửa nên cô cố ý đạp chânn ra bên ngoài một cái.
Vệ Bắc nhanh nhẹn nhảy lui về phía sau một bước, mắng một câu: “Cậu định mưu sát chồng à?” Cánh cửa trước mắt bỗng chốc liền đóng lại.Cậu giận đến muốn phá cửa, nắm đấm đập vào cánh cửa rồi dừng lại.
“Shit!” Cậu khẽ chửi một câu. Nếu cô giáo dạy tiếng anh của cậu mà biết cậu có thể thuận miệng dùng tiếng anh để chửi người, chắc rằng cô sẽ vui đến chết mất.
Diệp Sơ đóng cửa lại, một hồi lâu sau mà trong lòng vẫn còn sợ hãi. Mãi đến khi ngoài cửa vang lên một loạt tiếng bước chân đi xuống cầu thang, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm: Chắc là đi rồi… Nhưng cô không biết vì sao mà mình không thấy vui vẻ hơn chút nào, chỉ cảm thấy đầu hơi choáng váng, cả người đều mệt mỏi.
Vì vậy cô quyết định hôm nay sẽ đi ngủ sớm một chút, thu dọn nhà cửa rồi cầm quần áo đi tắm.
Tắm xong đã đến mười giờ tối, Diệp Sơ ngáp một cái chuẩn bị vào phòng, cô chợt nhìn lướt qua cánh cửa đã bị cô đóng lại, không biết sao lại nghĩ đến cái tên bị mình nhốt ngoài cửa.
Cậu ta chắc là đã đi rồi nhỉ? Đùa hay sao, rõ ràng là mình đã nghe thấy tiếng bước chân của cậu ta xuống cầu thang rồi mà, nếu lúc này còn ở đây vậy chẳng lẽ là ma.
Mặc kệ có phải gặp ma hay không, tóm lại là Diệp Sơ cứ như bị ma xui quỷ khiến đi ra phía cửa, sau đó giống như bị trúng tà mà mở cửa nhìn ra bên ngoài.
Cô liếc nhìn một cái thật đúng là gặp ma rồi.
Vệ Bắc mặt đen lại giống như bức tượng đứng ngoài cửa, thấy nửa khuôn mặt của Diệp Sơ thò ra ngoài cửa, khẽ mắng một câu: “Cậu CMN không mở cửa sớm một lúc được à?”
Diệp Sơ bị dọa đến 囧: “Cậu…. sao vẫn còn ở đây hả?”
“Liên quan gì đến cậu!”Cậu lại cáu kỉnh khó chịu.
“Ờ.” Giọng nói Diệp Sơ có vẻ khó chịu, chuẩn bị đóng cửa lại.
Thấy cô vừa muốn đóng cửa lại, Vệ Bắc lúc này mới nóng vội, nhanh chóng chống tay vào cánh cửa: “Này….” Cậu suy nghĩ một lúc lâu mà không kiếm nổi cái cớ nào, cuối cùng cũng lấy được cái cớ rất ngốc: “Tôi còn chưa chào tạm biệt cậu cơ mà.” Nếu mẹ cậu mà biết cậu lấy cớ này mà theo đuổi bạn gái chắc sẽ sùi bọt mép lên mất.
Diệp Sơ cũng ngẩn ngơ, sau đó ừ một tiếng rồi nói: “Vậy tạm biệt.” Nói xong cô lại định đóng cửa.
Nhưng cánh tay đang đặt lên tấm cửa không có ý muốn buông ra: “Thực ra….” Vệ Bắc dừng một chút: “Tôi vừa gọi điện thoại cho mẹ.”
“Cái gì?”Diệp Sơ sửng sốt.
“Tôi nói với mẹ… Đêm nay sẽ ngủ ở nhà bạn học.”Cậu tiếp tục nói.
“Ừ.” Diệp Sơ tiếp tục cố gắng đóng cửa.
Thấy cô không có phản ứng gì, Vệ Bắc nghĩ phải cố không để ý đến, dù sao từ nhỏ đến lớn, vị trí của cậu trong lòng cô bé Siêu Nặng này chắc rằng không đáng để nói.
Cậu mặt dày nói: “Tôi lừa mẹ thôi, thực ra đêm nay tôi không có nơi nào để ngủ.”
Diệp Sơ muốn nói: Vậy thì cậu đừng ngủ! Nhưng mà tay của cậu cứ như cái kìm sắt để trên cánh cửa, nếu cô nói ra lời này chẳng phải sẽ rất khó nghe. Thế nên cô xụ mặt nói: “Nếu cậu dám vào, tôi sẽ gọi người.”
Thông thường lời thoại kế tiếp sẽ là: “Cậu kêu đi, kêu đến rát cổ họng cũng sẽ không có ai đến cứu cậu đâu.”
Chẳng qua Vệ Bắc tất nhiên không phải là kiểu người đểu giả như thế mà chỉ có thể làm ra chuyện ở mức cao hơn mà thôi.Vì thế cậu không nói hai lời liền đẩy cửa, sau đó…. đi vào.
Diệp Sơ vừa mới nói xong, miệng cũng chưa khép lại mà cậu ta đã vào được, thế là cô lại thừ người ra. Đến khi lấy lại được tinh thần thì Vệ Bắc đã xem xét xung quanh xong, cậu còn chỉ vào cái sô pha trong phòng khách mà làu bàu: “Đêm nay tôi sẽ chịu chút thiệt thòi mà ngủ ở đây vậy.”
Cậu còn có thể mặt dày hơn nữa được không! Diệp Sơ suýt chút nữa thì mắng to nhưng cuối cùng cô cũng nhịn.Bởi vì mười năm nay cô đã rút ra được kinh nghiệm, nếu tên mặt dày này mà muốn làm gì thì chắc chắn có thể vượt qua tưởng tượng của mình.Lúc này mà đuổi cậu đi còn không bằng để mặc cậu.
Vì vậy Diệp Sơ bỏ lại một câu: “Tùy cậu.” rồi xoay người vào phòng.
Tất nhiên vì đảm bảo sự an toàn của mình, cô còn cố ý nhìn lại hai lần, lúc này mới hài lòng mà trèo lên giường đi ngủ.
Đêm nay chắc chắn là một đêm không ngủ, nhớ tới tên Vệ Bắc chỉ cách có mỗi bức tường phía bên ngoài, Diệp Sơ làm thế nào cũng không ngủ được.
Cứ trằn trọc trở mình như thế một lát thì cô chợt nghe thấy hai tiếng ‘cộc cộc’ ngoài cửa, sau đó Vệ Bắc tựa lưng vào cánh cửa hỏi: “Diệp Siêu Nặng, cậu ngủ chưa?”
Diệp Sơ không để ý đến cậu, lại trở mình.
“Cậu đừng có giả bộ, tôi biết cậu không ngủ.”Cậu nói tiếp.
Diệp Sơ khẽ cắn môi, tiếp tục giữ im lặng.
Người bên ngoài lại cười khan hai tiếng: “Có tôi ở bên ngoài nên không ngủ được chứ gì?”
Diệp Sơ không cắn môi nữa, cô chỉ muốn ra ngoài cắn chết cậu ta.
“Không ngủ được thì tôi đây tạm thời nói chuyện với cậu một lát vậy.”Cậu lại bắt đầu lải nhải lầu bầu nói một đống chuyện nhàm chán. Có lẽ khoảng hơn mười phút, Vệ Bắc đột nhiên hỏi: “Tôi nói này Diệp Siêu Nặng, cậu đã nghĩ nên thi vào trường đại học nào chưa?”
“Chưa.” Cậu cứ độc thoại một lúc lâu cuối cùng Diệp Sơ cũng trả lời một câu.
Nghe thấy cô có phản ứng lại, hình như tên kia rất vui vẻ, lại tiếp tục nói: “Vậy cậu mau nghĩ đi, cậu thi trường nào thì tôi thi trường đó.” Nói xong, cậu lại dừng một lúc, giọng điệu trở nên hơi tủi thân: “Nhưng dù sao cũng phải nói lại, trường cậu thi thì chắc gì tôi đã thi nổi, tuy rằng thành tích hiện tại của tôi cũng có chút tiến bộ…”
“Vậy thì đừng thi nữa!”Diệp Sơ nói.
“Thế thì không được, mặc dù không thi vào cùng một trường nhưng nói không chừng có thể học cùng một thành phố.Tôi hỏi rốt cục cậu muốn thi trường nào hả?Tiết lộ một chút cũng chẳng chết đâu!”Cái giọng điệu nói chuyện của cậu chắc cả đời cũng không thay đổi được.
Diệp Sơ chợt buồn cười, im lặng một lúc cô mới nói ra: “Đại học C.”
Thật sự là không thi nổi rồi…. Vệ Bắc ở bên kia cánh cửa phiền não mà gãi đầu.
Thấy cậu bỗng nhiên im bặt, Diệp Sơ cảm thấy không quen cho lắm, cô muốn nói gì đó lại sợ mất mặt nên đành im lặng chờ.
Một lát sau, cuối cùng Vệ Bắc cũng lên tiếng: “Diệp Siêu Nặng.”
“Gì vậy?”
“Tôi hỏi… Lúc tôi vừa vào nhà, chắc cậu vừa tắm xong à?”
Sao lại hỏi chuyện này?Diệp Sơ nghĩ nghĩ rồi ừ một tiếng.
Bên kia cánh cửa vang lên mấy tiếng cười quái đản: “Thảo nào tôi thấy hình như cậu không mặc đồ lót.”
Diệp Sơ cầm cái gối ném vào cánh cửa.
Cô thề, sẽ không, không bao giờ quan tâm đến tên lưu manh này nữa!