Bây giờ là lúc Lâm Hoan Hỉ đến Paris được hai năm.
Tạm biệt các đồng nghiệp trong công ty, cô đứng ở dưới lầu lẳng lặng chờ Cảnh Dịch đến đón.
Bầu trời mưa phùn rơi lất phất, cảm nhận được sự lạnh lẽo Lâm Hoan Hỉ khoanh hai tay lại.
Chiếc xe màu đen có rèm che chậm rãi dừng lại ở trước mặt, người đàn ông có đôi chân dài bước ra, cầm theo một chiếc ô màu xám tro, bật cây dù ra giữa màn mưa, anh lấy thân mình che đi khí lạnh cho cô.
“Hôm nay có thuận lợi không?”
“Cấp trên rất hài lòng với bản thiết kế của em, đồng thời quyết định giao dự án lần này cho em phụ trách.” Cô dựa vào lưng ghế, xe chạy về phía trước.
Không biết là do quá mệt mỏi, hay là buổi trưa ăn chưa no, dạ dày cứ từng cơn từng cơn chua xót, cô cau mày, che miệng nôn khan.
“Em khó chịu à?”
“Em thấy hơi buồn nôn.” Cô vuốt vuốt trước ngực, đưa tay cầm lấy chai nước khoáng được đặt trước trên xe.
Cảnh Dịch cố gắng thả chậm tốc độ của xe, loại cảm giác buồn nôn này không những không giảm, mà theo đó cứ tiếp tục tăng lên.
Cô gấp rút huơ tay: “Dừng lại, em muốn xuống nôn.”
Xe mới vừa dừng lại, Lâm Hoan Hỉ nhanh chóng bước xuống xe.
Cảnh Dịch vội vàng theo sau, tự tay vuốt lưng cho cô, thấy gương mặt Lâm Hoan Hỉ tái nhợt, không khỏi cau mày: “Đi bệnh viện đi!”
“Có lẽ là bệnh dạ dày tái phát.” Cô sờ bụng một cái, dạ dày của mình vẫn không tốt, “Anh không cần sợ hãi đâu.”
Cảnh Dịch nói: “Đối tượng là em anh không có cách nào để không sợ hãi, đi thôi, anh đưa em đến bệnh viện.”
Sợ chồng thêm lo lắng, cho dù trong lòng không hài lòng, Lâm Hoan Hỉ vẫn mà nghe theo.
Trải qua một loạt kiểm tra, Lâm Hoan Hỉ được xác định là đã mang thai ba tháng.
Cô rất lo lắng, vốn định trong ba năm này sẽ không mang thai, nhưng mà… Sau khi đến nơi đến chốn, Lâm Hoan Hỉ dùng ánh mắt trách cứ nhìn anh: “Nhất định là do anh lần trước…”
“Do anh lần trước?”
“Anh nói anh chỉ cọ cọ nhưng anh lại đi vào.”
Cảnh Dịch rất tủi thân: “Là em cho anh đi vào.”
“Em để cho anh vào thì anh vào ngay à?” Lâm Hoan Hỉ tức giận, “Em đòi anh một triệu, sao anh không cho em một triệu hả?”
Người đàn ông trước mắt sa vào trầm mặc.
Tức khắc, anh xoay người đi vào nhà, lúc quay ra, trên tay có thêm vài tấm thẻ ngân hàng, đưa toàn bộ tới trước mặt Lâm Hoan Hỉ: “Cho em, đây là tiền riêng của anh, anh không cần nữa, đều cho em.”
“…”
Quyền tài chính trong nhà là do Lâm Hoan Hỉ quản, nhưng mà…
“Anh cũng dám giấu tiền riêng????”
Cảnh Dịch: “…”
Nếu đã mang thai, thì phải sinh ra thôi, đương nhiên là không được làm lỡ công việc.
Cũng may là đứa bé này rất ngoan, ngoại trừ tháng đầu còn nôn nghén, lúc sau không còn bất kỳ khó chịu gì nữa.
Bụng của Lâm Hoan Hỉ càng ngày càng lớn, công việc cũng ngày càng nặng nề, cấp trên kiêm thầy của cô là một người rất tâm lý, tiêu chuẩn là một người nói năng chua ngoa nhưng trong lòng thì mềm như đậu hũ, trong miệng thì cứ trách cứ cô đang trong thời gian phát triển lại mang thai, nhưng những hành động đều luôn săn sóc cô, Lâm Hoan Hỉ rất biết ơn, lại không dám chậm trễ công việc.
Mang thai đến tháng thứ tư, hoàn thành xong dự án Lâm Hoan Hỉ có ngày nghỉ.
Sáng sớm tỉnh dậy, liền thấy người đàn ông của cô trong toilet đang giặt quần áo, vải vóc trên tay anh rất quen thuộc, hình như là quần trong cô thay ra vào tối hôm qua.
Mặt Lâm Hoan Hỉ bỗng chốc đỏ lên, chạy chậm đến: “Không phải em đã nói rồi sao, anh không cần giặt giúp em cái này, đàn ông giặt cái này không tốt lắm đâu.”
Nếu để người hâm mộ của anh mà thấy cảnh này, chắc chắn sẽ bùng nổ.
Cảnh Dịch ngước mắt, đưa cái tay ướt nhẹp về phía Lâm Hoan Hỉ: “Giúp anh xắn tay áo lên.”
Cô chẹp miệng, cẩn thận xắn tay áo lên thật chắc chắn cho anh, sau đó ngồi xuống bên cạnh anh, tựa đầu vào vai anh: “Cảnh tiên sinh, gần đây em bận việc, lúc nào cũng lạnh nhạt với anh.”
“Không việc gì.” Anh nói, “Anh đã quen rồi.”
Anh đã quen rồi…
Bốn chữ này có thể nói là vô cùng thê thảm ưu thương, nhìn lại Cảnh Dịch, trong ánh mắt anh thật sự có lộ ra chút tủi thân.
Người đàn ông này rất thích diễn kịch, nhất là thích diễn với cô, hơn nửa những khổ sở oan ức bình thường đều là giở vờ, hết lần này đến lần khác dù biết là anh giả vờ, nhưng cũng không nỡ.
Lâm Hoan Hỉ sát lại, hạ thấp giọng nói, thanh âm nũng nịu: “Anh đoán xem… hôm nay em mặc quần nhỏ kiểu gì?”
Động tác giặt giũ dưới tay Cảnh Dịch dừng lại, nói: “Ren.”
“Không đúng, anh đoán lại đi.”
“Quần cạp thấp.”
“Đổi lần nữa.”
“Nơ con bướm.”
Lâm Hoan Hỉ không khỏi cười ra tiếng: “Để chính xác, anh có muốn sờ một cái không.”
Ánh mắt của anh rõ ràng có chút mâu thuẫn.
Anh không có động tĩnh gì, giặt xong nội y, lại đi ra ngoài phơi nắng, tiếp tục lại lấy khăn mặt ung dung lau khô tay.
Lâm Hoan Hỉ rất chán nản, ủ rũ ủ rũ mà ghé vào lan can trên ban công, đúng lúc này, thân thể rắn chắc từ sau áp đến.
Tay anh hơi lạnh, cách lớp vải vàng của bộ đồ ngủ nhẹ nhàng xoa.
Cô có thể cảm nhận được cái lạnh từ lòng bàn tay của anh kèm theo hơi thở nóng hầm hập, Lâm Hoan Hỉ không kiềm chế được mà chuyển động, đôi mắt hơi híp tràn đầy dục vọng. Từ sau khi mang theo, Cảnh Dịch khi động vào cô, nếu muốn thì phải đi vào phòng tự giải quyết, hoặc là cọ cọ vào sau cô để trút bỏ dục vọng.
Cổ họng Lâm Hoan Hỉ khô khốc, cảm giác khó nhịn truyền từ bụng tới lòng bàn chân,
Cô thở nhẹ nhàng, thanh âm khàn khàn, mang theo sự quyến rũ: “Cảnh Dịch, em rất nhớ anh.”
Nói rồi, Lâm Hoan Hỉ xoay người vòng tay lên cổ anh, kiễng chân lên hôn vào yết hầu nhô lên của anh.
Yết hầu Cảnh Dịch cuồn cuộn, hơi quỳ gối tách hai chân của cô, cánh tay hơi dùng sức, ôm lấy phần eo mềm mại mà tinh tế của cô, sau đó, cúi đầu hôn lên đôi môi cô.
Răng môi gắn bó, hai người sớm đã động tình,
Lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy, lúc gần cháy, Cảnh Dịch đột nhiên rời ra, ánh mắt sáng rực, hơi thở gấp gáp: “Không được, bác sĩ nói thời kỳ mang thai không thể làm.”
Lâm Hoan Hỉ vừa vội vừa bực: “Anh nghe bác sĩ, hay là bà xã mình?”
Cảnh Dịch nói: “Bà xã là lớn nhất, cho nên anh nghe bác sĩ.”
Lâm Hoan Hỉ tức giận, ngẩng đầu nói: “Rốt cuộc anh có muốn không?”
Đấu tranh vài giây, dịu dàng nói: “Đợi thêm mấy ngày.”
“Được thôi, em tự mình động thủ, mới cơm no áo ấm được.”
Vừa dứt lời, cô trực tiếp cởi đồ ngủ trên người.
Giữa ban ngày ban mặt, ánh nắng ấm áp chiếu xuống, thân thể như tỏa sáng, ngon miệng như bơ.
Ánh mắt Cảnh Dịch tối lại, rốt cuộc cũng không kiềm chế được.
Sau đó….
Hai người càng làm càng thoải mái.
Phụ nữ mang thai rất mệt mỏi, nhất là sau khi vận động thì càng mệt.
Cả người cô dựa vào người Cảnh Dịch, phát ra tiếng ngày nhỏ như mèo con lười biếng.
Cảnh Dịch vuốt vuốt sợi tóc Lâm Hoan Hỉ, yêu thương mà đặt một hôn lên trán cô.
Đến tháng thứ năm, cô càng có dáng dấp của phụ nữ có thai, bụng nhô lên, hơi mập mạp.
Thời kỳ thai nghén tình trạng không thoải mái càng lúc càng nhiều.
Nửa đêm ngủ say, bắp chân chuột rút đau đơn, cô kêu lên một tiếng, mồ hôi trên trán tiết ra, sợ đánh thức người bên gối, Lâm Hoan Hỉ cắn chặc răng không làm ra động tĩnh gì.
Đang muốn chịu đựng để cơn đau qua đi, người bên cạnh đột nhiên mở đèn.
“Em đánh thức anh phải không?”
Cảnh Dịch không trả lời, vén chăn ngồi dậy: “Chuột rút sao?”
“Ừ, là hiện tượng bình thường thôi, không cần lo lắng.”
Cảm nhận được đau đớn giảm đần, nhưng bắp chân vẫn còn không thoải mái.
Mắt người đàn ông hơi cụp xuống, động tác nhẹ nhàng xoa bóp cho cô.
Cảm giác khó chịu dần dần biến mất, mí mắt cô bắt đầu đánh lộn: “Em không đau rồi, anh mau đi ngủ đi.”
“Một lúc nữa anh sẽ ngủ, em ngủ trước đi.”
Nói rồi anh lại tiếp tục xoa bóp cho cô, động tác tay cũng chậm lại.
Nghe được tiếng hô hấp đều đều, Cảnh Dịch vẫn tiếp tục xoa bóp, đợi đến khi cô hoàn toàn thả lỏng mới cẩn thận ôm cô.
Lại qua mấy tháng, Lâm Hoan Hỉ phải mặc quần áo bà bầu.
Theo thời gian bụng cũng to dần, chân của cô cũng bắt đầu sưng, giấc ngủ càng ngày càng kém, tính khí càng ngày ngàng tệ, hơn nữa, cô cảm thấy trí nhớ của mình bắt đầu giảm xuống, cả người giống như một kẻ ngốc.
“Cảnh Dịch, hôm nay anh dọn bàn giúp em, anh để văn kiện màu xanh ở đâu rồi? Hôm nay họp em phải dùng.”
Cô đỡ thắt lưng, sốt ruột lục đồ đạc.
Cảnh Dịch từ phòng bếp ló đầu ra: “Sáng hôm nay anh đưa cho em rồi.”
“Anh đưa cho em rồi? Anh đưa cho em lúc nào?”
“Sáng nay tám giờ bảy phút, em vừa thay quần áo xong anh đưa cho em luôn.”
“Em…”
Có đưa à?
Cô suy nghĩ một lúc lâu vẫn không có ấn tượng, tâm trạng dần nóng nảy: “Anh chắc chắn là đã đưa cho em chưa! Anh đưa cho em lại đặt ở đâu được? Không phải em đã nói anh không được động vào đồ em sao? Anh cái người này lúc nào cũng thích làm loạn đồ của người khác.”
“Được rồi, là anh sai. Anh đang nấu canh, nấu xong anh tìm giúp em, em đi đọc báo trước được không?”
“Nấu canh gì, em lại không thích ăn canh.” Lâm Hoan Hỉ tức giận ngồi trên ghế sa lông, ánh mắt đảo qua, thấy dưới quyển báo đặt văn kiện màu xanh, lúc này cô mới nhớ sáng nay lúc xuống tầng mình đã mang xuống theo.
Lâm Hoan Hỉ giật mình, tâm trạng dần dần bình tĩnh.
Cô đi vào trong, nhìn bóng lưng người đàn ông đến ngây người.
Cảnh Dịch vẫn luôn yêu thương cô, cho dù không nói, từ những chi tiết nhỏ cô cũng cảm nhận được.
Lâm Hoan Hỉ nghĩ lại lúc vừa mới bắt đầu, Cảnh Dịch là một người sẽ không thỏa hiệp, anh giống như đóa hoa kiêu ngạo, cao cao tại thượng, không thể tiếp cận được. Từ trước đến nay lúc nào cũng ít nói, luôn cô độc và kiêu ngạo tự giữ mình giống như một con sư tử sinh tồn nơi núi rừng hoang dã.
Nhưng từ khi sống cùng cô, Cảnh Dịch dần dần vứt bỏ kiêu ngạo, che giấu bản tính, cẩn thận nâng niu cô trong lòng bàn tay.
Lâm Hoan Hỉ ôm anh từ phía sau: “Gần đây em… quá ác.”
Cảnh Dịch nhếch khóe môi, thanh âm mang theo ý cười: “Em ác là đẹp nhất.”
“Xuống địa ngục đi, chỉ biết lời ngon tiếng ngọt.” Cô đánh anh một cái, rồi lại lo lắng hỏi, “Em tới thời kỳ mãn kinh như vậy, có phải anh đi tìm tiểu tỷ tỷ khác rồi không?”
Cảnh Dịch nghiêm túc suy nghĩ, hỏi: “Em đến thời mãn kinh sẽ ác như bây giờ?”
Lâm Hoan Hỉ nói: “Cảnh tiên sinh, em rất nghiêm túc, xin anh cũng nghiêm túc trả lời vấn đề của bà xã.”
“Được, anh sẽ nghiêm túc suy nghĩ.” Cảnh Dịch gật đầu, quay đầu lại, đuôi mày mang theo ý cười, “Nhưng mà… tiểu tiên nữ mãi mãi 17 tuổi sẽ có ngày đến thời mãn kinh à?”
Lâm Hoan Hỉ giật mình, tư tưởng được sáng tỏ thông suốt, khóe mắt cong lên cọ vào người anh, “Đáng ghét, sao bây giờ anh lại nói chuyện ngọt ngào như vậy chứ.”
“Ừ, nhìn thấy em cho nên không kiềm chế được.”
“Vậy anh thích bé cưng là con trai hay con gái?”
Cảnh Dịch im lặng một lúc, “Nếu phải chọn một thì anh sẽ con trai!”
“Tại sao?”
“Khi con lớn lên sẽ cao, khỏe mạnh, sẽ trở nên dũng cảm, kiên cường. Nếu một ngày anh không còn, nó có thể bảo vệ em giống như anh đã từng.”
Phụ nữ trong thời kỳ mang thai về chuyện tình cảm thường yếu đuối, lúc này Cảnh Dịch này cô càng thêm nhạy cảm, lập tức vành mắt đỏ lên.
Cho tới sau này…
Lâm Hoan Hỉ phát hiện hôm nay Cảnh Dịch nói rất là vớ vẩn!
Rõ ràng anh rất thích con gái đấy!
Đàn ông quả nhiên là con heo lớn thích lừa người