Sáng hôm sau, quả nhiên như lời Lạc Cẩm Tang nói, lừa Thanh Cơ đáp ứng nàng, đưa nàng bay về hướng nam mua rượu, theo thời gian bọn họ định sẵn, Trường Ý sẽ theo kế hoạch xuất phát.
Trước khi rời đi, y phải lấy lại giao châu của mình.
Kỷ Vân Hòa ngồi bên bàn trà nhỏ, mặt trời vừa mọc, nàng vẫn chưa ngủ, ánh ban mai rơi trên khung giấy của ô cửa, khiến căn phòng phủ một tầng ánh sáng dịu dàng.
Trường Ý một thân hắc bào, đứng trước mặt nàng, Kỷ Vân Hòa ngẩng đầu nhìn y.
Bốn mắt tương giao, tĩnh lặng không nói lời nào.
Lúc này không khí giữa hai người yên ắng, ánh mắt giao nhau, nghe thấy cả tiếng hít thở của nhau.
Trường Ý khẽ cúi người, Kỷ Vân Hòa dường như theo bản năng ngã người về phía sau một chút.
Động tác của nàng tuy nhỏ nhưng vẫn hiện lên vô cùng rõ ràng trong mắt Trường Ý, y dừng một chút, trong đôi đồng tử lam băng, trong vắt kia phản chiếu khuôn mặt nàng. Giây tiếp theo, tựa như đã hạ xuống quyết tâm, y không do dự nữa, lập tức nâng tay, ngón tay lướt qua gò má, xuyên qua tóc nàng, dừng lại sau gáy nàng.
Bàn tay y khống chế động tác của nàng, cường thế không để nàng trốn tránh, rút lui.
Trường Ý nhắm mắt, đôi đồng tử lam băng biến mất sau lông mi dài dài, y cúi người xuống, đem hơi thở đặc biệt thuộc về mình, phủ môi lên môi nàng.
Da thịt y lành lạnh càng khiến cho đôi môi nàng thêm nóng rực.
Kỷ Vân Hòa chưa nhắm mắt, nàng ngây ngốc cảm nhận nụ hôn này. Không giống như sự đường đột cùng nói đùa lần trước, cũng không mãnh liệt, đối kháng như lần nọ. Nụ hôn lần này là một nụ hôn dài, vừa ôn nhu lại cẩn thận.
Khoảnh khắc này, tình cảnh này, bọn họ dường như là một đôi tình nhân khiến người khác ngưỡng mộ, trong thời khắc tư mật nhất, làm chuyện thân mật nhất.
Khí tức của Trường Ý làm lay động giao châu trong lồng ngực nàng, từng luồng khí lạnh từ trong ngực đi lên. Khóe môi lành lạnh cùng khí tức trong ngực giao thoa, khiến nàng hệt như uống một ngụm rượu lạnh, cảm giác trong lành tràn ngập cả lồng ngực, khiến nàng mơ màng như say rượu.
Giao châu lam kia đã rời khỏi ngực nàng, đột nhiên tiến vào trong miệng Trường Ý.
Sau khi ánh sáng xanh biến mất, Trường Ý vẫn chưa rời đi.
Mặt trời ngoài kia lại lên cao hơn một chút, bóng của khung cửa in trên mặt nàng, ánh sáng lay chuyển, dưới ánh nắng loang lổ, rốt cuộc nàng cũng nhắm mắt lại.
Bọn họ vì lấy giao châu mới hôn nhau, nhưng hiện tại, giao châu cũng đã lấy về, sự tiếp xúc này……không có ý nghĩa, nhưng nàng không muốn lập tức dừng lại, nàng tự cho mình một lần phóng túng, đời này kiếp này, nàng thường phải ẩn nhẫn, mưu hoạch thật nhiều, từng bước tính kế, không dám đi sai một bước nào.
Nhưng khoảnh khắc nàng lựa chọn phóng túng bản thân, nàng cảm nhận được giữa từng lớp hoa nở rộ là niềm vui ngắn ngủi cùng lưu luyến……
Lông mi run run, cảm xúc tràn ngập trong lòng nàng. Trong bóng tối ngắn ngủi, sau khoảnh khắc trầm mê, trong đầu nàng dường như có một thanh kiếm, đem hàn quang đâm đến, phá vỡ giấc mộng êm ái này, đồng thời khấy động lục phủ ngũ tạng của nàng.
Giao châu rời khỏi thân thể, đau đớn lần nữa khuếch tán toàn thân, so với trước đó càng đau thêm.
Mỗi một huyết quản trong người, dường như đều có kim đâm, khiến nàng đau đến thanh tỉnh——
Nàng là một kẻ sắp chết!
Kỷ Vân Hòa đột nhiên đưa tay đẩy Trường Ý ra.
Chỉ một động tác cũng khiến nàng thở hổn hển, lập tức xoay người, che miệng lại, nàng cố gắng nhịn lấy cơn đau, tự thuyết phục bản thân đây chỉ là một nụ hôn không thể tin được mà thôi.
Trường Ý nhìn bóng lưng nàng, trầm mặc hồi lâu: “Một canh giờ, ta sẽ quay về.”
Kỷ Vân Hòa như cũ che miệng, gật đầu.
Hắc bào Trường Ý khẽ động, khí tức rời đi, thân thể biến mất giữa phòng. Khoảnh khắc y rời đi, trước mắt nàng chợt tối, “rầm” một tiếng, Kỷ Vân Hòa ngã trên đất, tứ chi mềm oặt vô lực, da thịt đớn đau như bị kim châm. Trên trán nàng phủ một lớp mồ hôi lạnh.
Nàng đưa tay sờ tai, nàng nhớ rõ Trường Ý từng nói qua, ấn kí y lưu lại, khiến y có thể nhìn thấy nàng sở tại, tuy không biết có thể nhìn thấy đến mức độ nào, nhưng nếu như y đang bắt người, phân thần nhìn nàng một cái, nhìn thấy nàng nằm trên mặt đất nôn máu, chẳng phải sẽ hỏng chuyện sao.
Nàng vội dùng hết hơi sức, bò lên giường, đắp lại chăn, thế này mới an tâm nhắm mắt, hôn mê.
Trên không, thanh vũ loan điểu bay lượn trên trời, Lạc Cẩm Tang ngồi trên lưng nàng, xoay đầu nhìn về ánh sáng lam đằng sau, nhưng đột nhiên ánh lam dừng lại, bỏ xa Thanh Cơ, sau đó lại từ mặt đất tiến lên.
Lạc Cẩm Tang kì quái: “Người cá kia sao vậy?”
“Không biết nữa.” Thanh loan lười nhác đáp một câu, lại hỏi, “Tiểu nha đầu, ngươi đi phương nam chơi, vậy người cá kia đi theo để làm gì?”
Lạc Cẩm Tang cười hì hì: “Đợi chút nữa ngươi sẽ biết.”
Trong không trung, đột nhiên truyền đến một tiếng yêu quái kêu “ya ya”.
Thanh vũ loan điểu xoay người trên không trung, thu cánh lại, lông vũ lập tức biến mất, nàng hóa thành hình người. Lạc Cẩm Ta kinh hô “a” một tiếng, một tay Thanh Cơ bắt lấy Lạc Cẩm Tang đang rơi tự do, giẫm trên mây hỏi nàng ta: “Tiểu nha đầu, đây là tiếng chim sao?”
“Ta nghĩ đó là tiếng kêu của điểu yêu, cũng có thể là yêu quái bị ngự yêu sư khống chế, hoặc là muốn chắn không cho chúng ta vào nam.” Lạc Cẩm Tang bị Thanh Cơ nhấc lên, thân thể vẫn ở trong không trung nhưng cũng không sợ, còn cố gắng ngẩng đầu nhìn Thanh Cơ “Nếu không ngươi đi xem thử đi? Thuận tay giúp ta bắt một ngự yêu sư cũng được.”
Thanh Cơ cười: “Ta biết trong lời nói của tiểu nha đầu ngươi có quái lạ mà.”
Thanh Cơ vừa dứt lời, tiếng kêu của yêu quái xa xa kia càng rõ ràng hơn. Thanh Cơ nhìn về phương xa, cười khẽ một tiếng, mâu quang trong mắt lóe lên, nàng không mở miệng, một tiếng chim ngâm vang lên đến tận trời cao, theo sau âm thanh đó là một cổ yêu khí xông thẳng đến, ngang dọc vây lấy đám mây của họ, mây trắng vạn dặm lập tức tản ra.
Xa xa, một con quái điểu đen đang dang cánh giữa không trung, có thể nhìn thấy nửa thân thể cường tráng đứng trên lưng chim kia.
Lạc Cẩm Tang chỉ hắn nói: “Chính là ngự yêu sư kia.”
“Tiểu nha đầu, ta chỉ đáp ứng giúp ngươi một việc, không có ý định tham gia vào chuyện khốn loạn của cõi Bắc.”
“Aiz ya, đến cũng đến rồi.” Lạc Cẩm Tang giống như thuyết phục Thanh Cơ chơi trò chơi vậy “Ngươi bây giờ không tham gia, hắn cũng sẽ không thả ngươi đi.”
Thanh Cơ lúc này mới lườm Lạc Cẩm Tang một cái: “Ngươi muốn lợi dụng ta, cũng phải lợi dụng chuyện to một chút chứ, đối diện với điểu yêu con với một ngự yêu sư, ngươi lại muốn ta trốn đi?” Nàng tiếp “Có phải ngươi đối với truyền thuyết của ta không quá hiểu rõ hay không?”
Lạc Cẩm Tang trợn hai mắt, ngẩng đầu thật cao hỏi: “Ngươi muốn thế nào?”
Thanh Cơ nhếch môi, cười mị hoặc: “Giống như lời ngươi nói, đến cũng đến rồi, nên làm chút chuyện, bắt một người lớn hơn.”
“Hả?”
Lạc Cẩm Tang vẫn ngẩn ngơ, Thanh Cơ nhấc nàng lên, cúi người, bay thắng xuống đại doanh trên đất của ngự yêu sư kia, xông vào trong.
Trên không trung, chỉ còn lại tiếng kinh hô của Lạc Cẩm Tang vì rơi xuống bất ngờ……
Kỷ Vân Hòa biết rất rõ bản thân lại nằm mơ rồi.
Vẫn là khoảng trời đất hư vô kia. Lần này, bạch y nữ tử xuất hiện vô cùng rõ ràng trước mặt nàng, nàng nhìn thấy dung mạo của nàng ta, cũng nghe thấy giọng nàng: “Có phải ta tiến gần cái chết thêm một bước không?” Nàng hỏi “Ta muốn xác nhận một số chuyện với ngươi……”
Giọng nàng chưa dứt, nữ tử đáp: “Ta biết ngươi muốn xác nhận chuyện gì.” Kỷ Vân Hòa nhíu mày, nghe nàng ta nói tiếp, “Sinh hoạt của ngươi, của hắn, của tất cả người trong nhân gian này, ta đều biết.”
“Ngươi đều biết?”
“Sau khi ta chết, chấp niệm hóa thành gió, trên thế gian này, chỗ nào có gió, ta lập tức có thể biết được.” Nàng ta nhìn Kỷ Vân Hòa, bắt lấy tay nàng, đứng sau lưng nàng “Đến đây, ta cho ngươi mượn đôi mắt.”
Nàng ta nói xong, lại giống như lần trước, trước mắt nàng đột nhiên xuất hiện một khung cảnh, chỉ là không phải nhìn thấy hồi ức của nữ tử này, mà là……
Thanh vũ loan điểu……còn có Lạc Cẩm Tang…..
Lâm Hạo Thanh……
Thanh Cơ hóa thành nguyên hình, xông thẳng vào đại doanh ngự yêu sư, Lạc Cẩm Tang không ở đây, hình như đã ẩn thân để tiện cho việc gây rối loạn……Thanh Cơ dùng móng vuốt bắt lấy Lâm Hạo Thanh trong doanh trướng kia, người xung quanh đều hỗn loạn, ngự yêu sư, yêu quái, còn có thuyết giả Ân Ngữ kia vừa quay về hôm qua, tất cả đều ở đây.
Nhưng nghe xong thanh vũ loan điểu ngâm một tiếng, móng vuốt cực to bắt lấy bả vai Lâm Hạo Thanh.
“Ta để các ngươi đi bắt ngự yêu sư, các ngươi lại đi bắt Lâm Hạo Thanh để làm gì?” Kỷ Vân Hòa khó hiểu, trách một tiếng “Loạn rồi!”
Bạch y nữ tử kéo tay nàng, bức tranh bên này lập tức biến mất, bên kia, Trường Ý đã chế ngự được một tên ngự yêu sư, đánh ngất đem về.
Nàng nhìn Trường Ý, khẽ ngẩn người, chỉ thấy thần sắc y rất vội, dùng tốc độ nhanh nhất để trở về.
Không để nàng tiếp tục nhìn, bạch y nữ tử lần nữa khoát tay. Trước mắt lại xuất hiện một gian phòng khác, là một gian phòng nàng chưa từng đến qua, nhưng cách bài trí này, đột nhiên khiến nàng nghĩ đến ngục giam giam nàng sáu năm trước……
Cảnh tượng vừa chuyển, một người đứng trước kệ sách, quả nhiên là đại quốc sư một thân bạch y.
Mà nay nhìn lại, y phục trên người đại quốc sư này, giống hệt như của bạch y nữ tử……
“Hắn thực sự là đồ đệ của ngươi?”
“Ta tên Trữ Tất Ngữ, hắn là đại đệ tử thân truyền của ta. Lúc hắn làm hành khất, ta nhặt hắn về, lấy họ của ta làm họ của hắn, đặt tên cho hắn là Trữ Thanh. Ta dạy hắn một thân bản lĩnh này, nhưng không nghĩ đến……” Nàng ta dừng một chút “Ta đã chết đi, nhưng thân thể có thể hóa thành gió, thuộc về đất trời, cũng tồn tại giống như phụ yêu vậy. Hắn là đệ tử của ta cũng là sai lầm của ta. Mấy chúc năm trước, nhất thời ta đột nhiên nhận ra*, Trữ Thanh đối với ta, trong lòng có……vọng niệm……”
(* nguyên văn 因故而亡 [nhân cố mà vong]: thành ngữ, chỉ trong thời gian ngắn thay đổi rất nhanh, rất nhiều)
Giọng của nàng ta có chút run rẫy, nhưng vẫn cố gắng khống chế bản thân, nàng ta tiếp “Hắn vì cái chết của ta mà hận tất cả người trong thiên hạ. Khiến cả tộc ngự yêu cho rằng thanh vũ loan điểu làm loạn nhân gian, lại đưa thập phương trận cho Trữ Nhược Sơ, khiến hắn cùng chín đại ngự yêu sư khác mất mạng, sau này một mình hắn quyền lực lớn mạnh, thiết lập bốn vùng đất ngự yêu, thậm chí đến bây giờ, một tay che trời, tạo thành loạn cục của thiên hạ này……”
Nàng ta nói thế, nhưng kẻ gây ra thảm họa cho thiên hạ kia, lúc này vẫn lẳng lặng đứng bên kệ sách, cầm một quyển lên tỉ mỉ nghiên cứu, ánh nắng chiếu rọi gương mặt trầm tĩnh của hắn, hệt như một thư sinh trầm ẩn của thế gian.
Trữ Tất Ngữ khoát tay, khung cảnh trước mặt lập tức biến mất.
Nàng ta buông nàng ra, Kỷ Vân Hòa xoay người nhìn nàng ta: “Ngươi muốn bù đắp sai lầm của mình? Cho nên muốn ta đem chân tướng này nói cho thanh loan, ngươi muốn để nàng ấy giết đại quốc sư?”
“Trên thế gian này, người có thể đấu với hắn, ngoại trừ thanh loan, không còn ai khác.” Bạch y nữ tử nhìn nàng “Thời gian của ngươi……cũng không còn nhiều. Trên đời này, ta cũng chỉ có thể liên lạc với ngươi.”
“Vì sao là ta? Kẻ sắp chết trên thế gian này không chỉ có mỗi ta.”
“Đúng vậy, kẻ sắp chết rất nhiều nhưng giẫm trên ranh giới giữa người và yêu mà sắp chết thì chỉ có mỗi ngươi. Ta không phải người cũng chẳng phải yêu, chỉ có thể nương thân trong cơn gió, không thuộc ngũ hành mà thân thể của ngươi cũng vượt qua ranh giới của ngũ hành……”
Bạch y nữ tử vẫn mấp máy môi, nhưng giọng của nàng ta dần dần trở nên mơ hồ.
Kỷ Vân Hòa đáp: “Ta nhanh phải tỉnh rồi, chuyện của thanh loan, ta……”
Nàng lập tức mở mắt, trước mắt không phải trần nhà mà là gương mặt của Trường Ý, gần trong gang tấc.
Trên môi vẫn còn độ ấm của y.
Ánh sáng lam đang ẩn dần trong lồng ngực nàng.
Y……lại đưa giao châu cho nàng rồi.
Kỷ Vân Hòa ngồi dậy, Trường Ý lùi về sau một bước, lẳng lặng nhìn nàng, nàng cười cười hỏi: “Người bắt về rồi?”
Nghe nàng mở miệng nói chuyện, y mới định thần lại: “Ừm.”
Hai người lúc này mới đối đáp được một câu, Khống Minh hòa thượng hung hăng dẩy cửa tiến vào, hắn bước đến gần, giận dữ mắng Trường Ý: “Ngươi vì sao lại để kẻ ngốc kia bắt Lâm Hạo Thanh! Vạn nhất xảy ra chuyện……”
Trường Ý nhíu mày: “Ta không để nàng ta đi bắt.”
Nhìn thấy Trường Ý bị quát, Kỷ Vân Hòa lập tức bĩu môi: “Thanh loan ở đây, đương nhiên sẽ không có chuyện gì.”
“Đương nhiên!?” Khống Minh xem ra rất giận rồi. Hung hăng trừng mắt nhìn nàng “Chuyện không rơi trên người người cá, ngươi trái lại có thể yên tâm!”
Kỷ Vân Hòa nhíu mày, Khống Minh cũng cảm thấy mình thất thố, ngậm miệng lại, xoay người rời đi, không lâu sau liền nghe thấy tiếng cãi nhau của Khống Minh với Lạc Cẩm Tang——
Lạc Cẩm Tang: “Tránh ra tránh ra, ta muốn nói cho Vân Hòa nhà ta biết được một tin tốt động trời! Đừng cản ta! Aiz ngươi kéo ta nhìn gì chứ? Ta vẫn ổn! Con lừa trọc ta nói với ngươi, ta và thanh loan bắt Lâm Hạo Thanh về rồi! Đang giam trong địa lao đấy!”
“Lạc Cẩm Tang ngươi lớn người nhưng không lớn não! Ai cho ngươi đi bắt Lâm Hạo Thanh!?”
“Ngươi hung dữ gì hả? Ta trước trận giam cầm chủ soái! Bao nhiêu soái khí chứ! Ngươi giận gì chứ? Ngươi có phải đố kị bản lĩnh của ta với loan điểu cao hay không?”
“Lạc Cẩm Tang!”
“Làm gì chứ!”
Hai người cãi càng lúc càng to, ngược lại trong phòng lại vô cùng yên tĩnh.
Trường Ý xoay đầu nhìn nàng, có chút kì quái hỏi: “Nàng sao biết được bọn họ đi bắt Lâm Hạo Thanh chứ?”
Nàng dừng một chút, không thể nói với y biết là trong mộng nàng đã nhìn thấy……chỉ đáp: “Đoán thôi, với tính cách của Thanh Cơ, đương nhiên không cam tịch mịch.” Nàng vòng vo xong, lập tức đổi chủ đề “Thanh Cơ cư nhiên bắt Lâm Hạo Thanh đến đây rồi…… Ta muốn đến gặp hắn.”
Trường Ý im lặng, y nhìn nàng chằm chằm, lần này, rốt cuộc cũng không cự tuyệt.
“Cùng đi.”
Hai chữ này vừa nói ra, nàng đột nhiên nhếch môi.
Nàng thích nghe Trường Ý nói lời này. Lời nói này chốc chốc khiến nàng muốn nói toàn bộ mọi chuyện cho y nghe——nàng đối với y, chưa từng phản bội.
Nhưng……
Cơn đau vừa rồi khi giao châu rời thân vẫn tồn tại trên người nàng.
Nàng mấp máy môi, cuối cùng vẫn không nói lời nào, nuốt hết những lời kia xuống.
Thân thể sắp chết này, không nên chơi những trò luân chuyển như thế, tình thế đang phức tạp như vậy, hà tất khiến lòng người phiền não chứ.