Bùi Cữu dù sao cũng là Sở Vương, đất Sở bao la, người tài ba xuất hiện lớp lớp, trong phủ hắn có không ít kỳ nhân dị sĩ, tìm một đại phu có thể diệu thủ hồi xuân đối với hắn mà nói không phải chuyện gì khó.
Ba ngày sau, Ngưng Nhi ở trên xe ngựa ngủ đến chảy nước miếng, cả người không có hình tượng gì ôm cánh tay Bùi Cữu rầm rì nói mớ.
Bùi Cữu điểm giữa mày nàng: “Tới rồi, dậy.”
Ngưng Nhi hoang mang mở mắt: “Tới rồi? Tới đâu?”
Bùi Cữu nhìn nàng bộ dáng si ngốc, cũng không có cách nào với nàng: “Tới Sở Vương phủ rồi.”
Ngưng Nhi nhảy từ trên xe ngựa xuống: “Phủ của ngươi? Mang ta tới đây làm gì? A, không phải là muốn đón ta vào phủ làm nữ chủ nhân đó chứ?”
Bùi Cữu cũng theo nàng xuống xe, lạnh giọng nói: “Người si nói mộng.”
Quản gia vốn muốn duỗi tay đỡ cô nương xuống xe, lại thấy cô nương này tùy tiện nhảy xuống, không có một chút bộ dáng tiểu thư khuê các, lời thốt ra cũng là… cực kỳ mặt dày vô sỉ.
Chưa từng có nữ nhân nào dám làm càn trước mặt Sở Vương điện hạ như vậy.
Cho dù là đương kim Hình thái hậu hận Sở Vương thấu xương, nhưng lúc gặp mặt cũng phải bày ra gương mặt tươi cười.
Hổ xuống đồng bằng, dù sao vẫn là hổ.
Bùi Cữu liếc nhìn quản gia một cái, quản gia lập tức nói: “Nguyên cô nương, chúng ta đã chuẩn bị thức ăn lót dạ cho ngài rồi.”
Ngưng Nhi “Ừ” một tiếng: “Được.”
Quản gia sống hơn 50 tuổi, theo Bùi Cữu gần mười năm, ánh mắt vô cùng sắc bén.
Vị cô nương trước mắt này quá mức xinh đẹp, giống như họa thủy, tính tình điện hạ cùng vị cô nương này cũng không hợp.
Ngưng Nhi vào phòng, ngồi trên giường nhỏ bên cửa sổ, trên bàn đặt một hồ lô ngọc phát ra ánh sáng màu xanh, điêu khắc tinh xảo, mỏng như giấy, một bên đặt ly ngọc, Ngưng Nhi cầm hồ lô ngọc rót trà vào ly ngọc, kết quả rót không ra, trong hồ vốn không có nước trà.
Thị nữ tiến vào đưa điểm tâm thấy vậy lập tức nói: “Cô nương, hồ lô ngọc này …”
Nàng ta vốn định nói “Hồ lô ngọc giá trị liên thành, không thể chạm vào”, một ánh mắt lạnh lẽo phóng tới, thị nữ bị Sở Vương dọa cho hoảng sợ, lập tức sửa miệng: “Cô nương, đây là bánh phù dung, mời ngài nếm thử.”
Ngưng Nhi ném hồ lô ngọc sang một bên, cầm bánh phù dung ăn.
Nàng ngửi ngửi, thơm ngào ngạt.
Ngưng Nhi vẫy vẫy tay với Bùi Cữu: “Bùi đại ca, huynh cũng ăn đi.”
Bùi Cữu nói: “Ta không ăn đồ ngọt.”
Ngưng Nhi cầm một khối, một hai muốn nhét vào miệng Bùi Cữu, Bùi Cữu nhéo cổ tay nàng: “Không được vô cớ gây rối.”
Thị nữ nhìn cũng không dám, cúi đầu đứng một bên.
Ngưng Nhi nói: “Bùi đại ca, ta không thích ăn bánh phù dung.”
Bùi Cữu nói: “Đổi món khác.”
Thị nữ nhanh chóng lui ra ngoài, nửa khắc sau đi vào lần nữa, thị nữ bưng một chén cháo tổ yến.
Ngưng Nhi bóp mũi ghét bỏ tổ yến không đủ sạch sẽ.
Bùi Cữu nhìn thoáng qua, trắng nõn sạch sẽ, chỗ nào không sạch sẽ chứ, tiểu cô nương này đúng là nhiều tật xấu.
Hắn nói: “Giữa trưa không ăn cơm, đừng ép ta rót vào miệng ngươi.”
Ngưng Nhi mếu máo, ngoan ngoãn uống hết nửa chén.
Uống xong nàng tiếp tục ngồi trên giường chơi, trong phòng bài trí cực kỳ lịch sự tao nhã, tùy tiện giơ tay cũng lấy được một món, cho dù là cây quạt, ngọc bội, hay là bình ngọc, khắc gỗ, đều được làm vô cùng tinh xảo.
Nàng chơi đến mệt, quay đầu dần dần ngủ thiếp đi.
Bùi Cữu đi tới, lấy đi quân cờ bằng ngọc nàng nắm trong tay.
Hắn tùy tay cầm một cái gối mềm, đặt Ngưng Nhi trên giường để nàng nằm thẳng.
Bùi Cữu nói: “Chân tiên sinh tới chưa?”
Thị nữ bên ngoài nói: “Đã qua cửa thứ ba, không tới nửa khắc sẽ tới. Điện hạ, ngài đi thay quần áo trước, nô tỳ ở đây nhìn Nguyên cô nương.”
Bùi Cữu đi đổi quần áo, chờ hắn trở về đại phu cũng ở ngoài cửa chờ.
Thị nữ đẩy rèm cửa ra, để Bùi Cữu và Chân tiên sinh tiến vào.
Bùi Cữu nói: “Nàng đã hôn mê, Chân tiên sinh, thân thể nàng yếu ớt, sợ đau, lúc ngươi thi châm cho nàng thì nhẹ một chút.”
Ngưng Nhi dựng lỗ tai nghe, vốn cho rằng Bùi Cữu muốn chuốc mê nàng rồi đem bán lấy tiền, hiện giờ nghe được hắn nói như vậy, trong lòng nàng bỗng nhiên mềm nhũn.
Trên cổ tay được phủ một tầng khăn, Chân tiên sinh cách khăn bắt mạch cho nàng.
Trầm ngâm một lát, Chân tiên sinh nói: “Độc đã vào tâm mạch, cũng không phải không có thuốc nào cứu được, chỉ là không dễ cứu. Người đả thương cô nương để lại cho nàng một con đường sống, hơn nữa cô nương thân thể xưa nay không tệ, thuộc hạ có thể giải.”
Bùi Cữu nói: “Mong tiên sinh nói rõ phương pháp giải độc.”
Chân tiên sinh nói: “Giải độc cần có dược vật, mọi thứ trân quý, riêng thuốc tắm mỗi ngày đều phải dùng tuyết liên ngàn năm, tiêu hao mấy chục đóa, cái này chỉ là thứ nhất, chờ lát nữa thuộc hạ sẽ viết phương thuốc ra.”
Bùi Cữu gật gật đầu, lại hỏi: “Không cần châm cứu bức độc ra sao?”
Chân tiên sinh lắc lắc đầu: “Cái kia vô dụng.”
Sắc mặt Bùi Cữu hơi âm trầm.
Chân tiên sinh lần thứ hai liếc mắt nhìn Ngưng Nhi, ông cảm thấy nữ tử này lai lịch bất phàm, nhưng rất nhiều chuyện đại phu như ông cũng không thể hỏi.
Bùi Cữu đi theo Chân tiên sinh ra ngoài.
Hai thị nữ đều canh giữ ngoài bình phong, Ngưng Nhi mở mắt, sờ sờ bả vai mình.
Hình như nàng … được cứu rồi.
Ngưng Nhi cũng không nghĩ tới, nếu nàng có thể sống sót, tương lai hẳn sẽ sống thế nào.
Qua hai khắc Bùi Cữu mới trở về, chân Ngưng Nhi có chút tê, lại không thể không giả bộ ngủ, chờ hắn trở về liền lắc lắc Ngưng Nhi: “Tỉnh, tỉnh.”
Lông mi Ngưng Nhi run rẩy: “A? Sao ta lại ngủ rồi?”
Bùi Cữu nói: “Ngày thường trừ ăn cơm với ngủ thì ngươi còn làm việc gì khác à?”
Ngưng Nhi cười tủm tỉm: “Đương nhiên có làm chuyện khác, tỷ như …”
Nàng đè bả vai Bùi Cữu, cơ thể nhẹ động: “Ngồi trên đùi huynh.”
Bùi Cữu: “Ngươi …”
Ngưng Nhi nâng ngón tay mảnh khảnh vuốt ve đuôi mắt hẹp dài của Bùi Cữu.
Hắn đã thay một bộ quần áo khác, giờ đang mặc trường bào màu đen, cổ áo và cổ tay áo được thêu chỉ bạc tinh xảo, ngọc quan vấn tóc, mặt mày thâm thúy, mũi cao thẳng, môi mỏng gợi cảm.
Ngưng Nhi kề sát thêm một chút: “Bùi đại ca, sao trước kia ta không phát hiện ra huynh lại … đẹp như vậy.”
Bùi Cữu nắm ngón tay nàng: “Đừng tùy tiện chạm vào ta.”
Ngưng Nhi ngồi quỳ trên giường, vô cùng nghiêm túc: “Muốn hôn huynh.”
Bùi Cữu xoay người, phất tay áo bỏ đi: “Không biết xấu hổ.”
Ngưng Nhi cười đến đau bụng, nàng bước xuống giường làm cái đuôi nhỏ của Bùi Cữu.
Chờ ra cửa, một thị vệ lại đây: “Điện hạ, Tô Trú tướng quân lại tới cầu kiến.”
Thị vệ vừa ngẩng đầu, nhìn thấy vành tai điện hạ có chút đỏ, nhất thời không nhịn được hỏi: “Điện hạ, ngài nhiễm phong hàn sao? Sao sắc mặt …”
“Không đâu.” Bùi Cữu lạnh giọng nói, “Để hắn chờ ở bắc thư phòng, bổn vương lập tức qua đó.”
Ngưng Nhi thò cái đầu nhỏ từ của ra, đôi mắt nàng xoay chuyển: “Tô Trú?”
Đột nhiên Bùi Cữu nhớ tới thời gian trước Ngưng Nhi đánh giá Tô Trú, Ngưng Nhi so sánh Tô Trú cùng Vinh Vương Thư Nam Chúc với nhau, khen Tô Trú tới tận trời cao, Thư Nam Chúc lại hạ thấp tới mặt đất.
Tô Trú lại là người của thái tử, Ngưng Nhi đánh giá Tô Trú cao như vậy, vậy ngày thường chắc chắn không giống lời nàng nói, nàng vô cùng sợ thái tử.
Nghĩ vậy, trong lòng Bùi Cữu có vài phần không thoải mái.