Lâm Sơ ngủ mê mệt, cơ thể của cô chưa từng mệt mỏi như vậy, nhưng thần kinh cũng là thả lỏng chưa từng có, việc học, công việc, chuyện vụn vặt trong cuộc sống chất chứa, theo thể lực tiêu hao hầu như không còn, cũng đều phá hủy, Lâm Sơ muốn cứ như vậy mà ngủ tiếp, nhưng thời gian trong mộng lại ngừng lại, cô còn thật nhiều chuyện chưa hoàn thành, cô luôn luôn phải tỉnh lại.
Vừa mở mắt, đầu còn có chút mơ hồ, phía dưới đè vào thứ gì, ấm áp rất thoải mái, cô bỗng thoáng nhúc nhích, lại thức tỉnh trong nháy mắt.
Tay Trầm Trọng Tuân khoác lên trên lưng của cô, hàm hồ nói: “Ngủ thêm một lát nữa đi!”
Lâm Sơ nuốt một ngụm nước bọt, tư thế của cô giờ (di.da.l.qy.do) phút này làm cho cô xấu hổ muốn chết, cô lại có thể trần truồng nằm ở trên người của Trầm Trọng Tuân, mà bộ ngực của cô, đoán chừng đã bị đè ép đến biến hình.
Lâm Sơ ngừng thở, vốn là muốn gắng gượng rời giường, nhưng cánh tay cũng bị Trầm Trọng Tuân giữ ở trong ngực, cô không dám làm gì quá lớn, thận trọng dời ra, lại đè lên hông của Trầm Trọng Tuân.
Trầm Trọng Tuân siết chặt hai cánh tay, lại đè thân thể mới vừa nâng lên một chút xíu của cô xuống, xúc cảm mềm mại tốt đẹp trước ngực làm cho anh có kích động muốn nắn bóp, anh chậm rãi mở mắt ra, nụ cười không ngừng được, nhấc Lâm Sơ mặt đỏ tới mang tai lên trên, miệng đối miệng trao đổi nước bọt.
Sáng sớm là một thời khắc nguy hiểm, trời còn chưa sáng hẳn, không gian nửa sáng nửa tối là lúc tốt nhất để có thể kêu gọi dục vọng ẩn núp thức tỉnh, Trầm Trọng Tuân ôm cô trở mình một cái, đôi tay bắt đầu trêu chọc. Anh cũng không có quá nhiều kỹ xảo, tất cả chỉ dựa theo bản năng, lại làm cho Lâm Sơ thở hồng hộc, đến cuối cùng Lâm Sơ đẩy tay của anh ra, vội vàng hô: “Đau!”
Động tác của Trầm Trọng Tuân hơi chậm lại, thở hổn hển nghỉ ngơi trong chốc lát, mới buông Lâm Sơ ra.
Một khi lắng xuống, lại lập tức có chút lúng túng, chuyện đột nhiên xuất hiện, một chút báo trước cũng không có, có cảm giác giống như ngày hôm qua hai người đều trúng tà.
Lâm Sơ đảo tròng mắt, không biết quần áo đi nơi nào rồi, cô muốn ngồi dậy đi mặc quần áo, nhưng vừa mới động, lại té xuống hít một hơi, thân thể đau nhức giống như không phải là của mình.
Trầm Trọng Tuân tay mắt lanh lẹ, lập tức ôm cô vào trong ngực, Lâm Sơ khẽ giãy giụa, Trầm Trọng Tuân vội vàng nói: “Chúng ta trò chuyện!”
“Em mặc quần áo đã!” Lâm Sơ tức giận.
“Trước tiên nói chuyện đã!” Trầm Trọng Tuân kéo chăn lên đắp cho cô, cũng lúng túng che giấu cơ thể trần truồng của mình.
Anh tóm lấy tay Lâm Sơ, tay phải sờ ngón áp út của cô: “Anh sẽ phụ trách, em yên tâm!”
Lâm Sơ đã nhận ra sự khác thường trên ngón tay, dùng sức rút tay từ trong chăn ra, liếc nhìn chiếc nhẫn kim cương, cô lắp bắp nói: “Anh…… Anh có ý gì!”
Trầm Trọng Tuân nặng nề: “Tìm một ngày anh với em về nhà gặp ba mẹ em một lần, em lại theo anh trở về gặp ba anh, mọi người cùng nhau định ngày, giải quyết hôn sự!”
Lâm Sơ đau đầu, cô không chất vấn anh tự chủ trương quyết định, mà là rống to: “Trầm Trọng Tuân, ngày hôm qua anh còn nói nếu như anh có chuyện thì em có thể tùy thời rời đi, kết hôn ư?” Suy nghĩ một chút, cô mới phát giác được điều gì đó không đúng: “Không đúng, phải là vì sao em lại phải kết hôn với anh chứ?”
Lâm Sơ vì mình mà tức giận bất bình, tất cả điều này đã thoát khỏi quỹ đạo tính toán ban đầu của cô—— chia tay, từ chức, tìm việc làm mới, hiện tại, chia tay lại biến thành lên giường, cô không giải thích được giao mình cho cái người đàn ông cô hận hơn mười ngày nay.
Trầm Trọng Tuân thong thả ung dung nói: “Đúng là anh đã nói em có thể tùy thời rời đi, nhưng kết hôn cũng giống vậy. Chúng ta đã lui tới rất lâu, lần đầu tiên của em cũng cho anh, kết hôn chính là phụ trách lẫn nhau.”
Lâm Sơ bật cười: “Em không cần anh phụ trách, anh cho đây là tiểu thuyết hay là phim truyền hình?” Vai nam chính cường hôn nữ chính một cái, hoặc là lăn giường một đêm, tất cả cãi vã sẽ lập tức kết thúc.
Lâm Sơ thừa nhận bây giờ tức giận của cô đã nguôi ngoai không ít, nhưng cô vẫn có cảm giác không cam tâm.
Trầm Trọng Tuân biết điểm mâu thuẫn giữa bọn họ, lại kéo Lâm Sơ đang giãy giụa muốn ra ngoài vào trong ngực, dùng sức ôm, nói: “Hiện tại anh sẽ giải thích từ đầu với em.”
“Tháng sau sẽ có một đợt điều động nhân sự mới, ba anh có thể trở về chính phủ, cũng có thể tiếp tục ở lại Thành Thủ, việc ông ấy đi hay ở vô cùng quan trọng, điểm này em cũng đã sớm nghĩ ra, anh không nói nhiều nữa.”
Lâm Sơ dần dần an tĩnh, tuy quay đầu đi không nhìn anh, nhưng lỗ tai lại dựng lên thật cao.
“Sự thay đổi của ông ấy, cũng sẽ kéo theo sự thay đổi của một vài thứ khác, sẽ bứt dây động rừng, đầu tiên anh cũng không thể khẳng định chuyện này nhằm vào ông ấy, hay là nhằm vào người bên cạnh ông ấy, cho đến khi bản thân anh cũng xảy ra chuyện, anh mới có thể khẳng định là nhằm vào ông ấy, anh và ông ấy là quan hệ cha con, đối phương một mũi tên trúng hai con chim, hiệu quả gấp đôi. Chuyện cụ thể anh không thể nói nhiều với em ——” Anh không nhịn được hôn gò má của Lâm Sơ một cái, Lâm Sơ “chán ghét” đẩy anh ra, Trầm Trọng Tuân cười một tiếng: “Em cũng đã nhìn ra chuyện có gì đó không đúng, tất cả mọi chuyện đáng lẽ ra đều ở trong quá trình giữ bí mật điều tra, nhưng lại bị tiết lộ ra ngoài, thậm chí truyền đi xôn xao, trong đơn vị các em có nội gián, bên kia cũng vậy, sẽ có người lôi người đầu tiên tung tin đó ra, em không phải lo lắng.”
Lâm Sơ vẫn không nói lời nào, Trầm Trọng Tuân thở dài, chạm chạm vào đỉnh đầu của cô: “Mấy ngày nay uất ức cho em rồi, Lâm Sơ, em biết anh không có kinh nghiệm yêu đương gì, có thời điểm anh rất vì mình, cũng không suy tính chu toàn, mấy ngày này bởi vì cũng không dễ dàng, anh quyết định một cuộc điện thoại cũng không gọi cho em, cũng hoàn toàn không biết chuyện em bị tạm nghỉ.”
“Anh phát hiện nói yêu đương cũng là một quá trình cần phải học tập, trước kia anh chỉ lo công việc, vì là một người nên lúc ăn cơm cũng chỉ qua loa tùy tiện, không có bất kỳ sở thích gì, thời gian nhiều nhất là ở trong nhà đọc sách, cuộc sống của anh rất khô khan, anh cũng là một người không thú vị, nhưng bởi vì em, anh phát hiện anh còn có một sở thích, chính là muốn chăm sóc cho em.” Có lúc anh muốn đóng vai nhân vật trưởng bối, mặc dù Lâm Sơ gầy, nhưng ôm vào rất thoải mái, anh có thể đút cô ăn cơm, mặc quần áo cho cô, chải tóc cho cô, sau lại cảm thấy ý nghĩ của mình quá quái dị.
Trầm Trọng Tuân cầm ngón áp út của Lâm Sơ: “Anh không chăm sóc tốt cho em, anh còn cần có thời gian để từ từ học tập, về sau anh sẽ không không nói tiếng nào như vậy nữa, anh sẽ thời thời khắc khắc giữ vững liên lạc với em, xin em cho anh thời gian học tập, có được không?”
Lâm Sơ rõ ràng nghe rõ lời anh nói, nhưng sau khi qua tai lại có chút mơ hồ, trong đầu trống rỗng, không có cách nào hiểu rõ ý của anh.
Cô sợ sẽ lại phải trải qua chuyện như vậy, nhưng cũng tin tưởng rằng Trầm Trọng Tuân thật lòng, cô không biết có phải mình rất yêu thích Trầm Trọng Tuân (lqd) hay không, nhưng bản chất cô rất cổ hủ, lần đầu tiên của cô đã cho người đàn ông này, Lâm Sơ có một nháy mắt cảm giác mình giá rẻ, dễ dàng giao mình ra ngoài như vậy, Trầm Trọng Tuân sẽ đối xử với cô như thế nào?
Cô không để mắt đến chiếc nhẫn trong tay.
Trầm Trọng Tuân muốn ôm cô đi tắm, Lâm Sơ cầm quần áo lên, tự mình lảo đảo nghiêng ngả đi tới toilet, Trầm Trọng Tuân ở phía sau hô: “Đi chậm một chút.” “Ầm” một tiếng, chỉ có tiếng đóng cửa đáp lại anh.
Trên bàn ăn có hoa hồng và rượu đỏ, trong nồi cũng chuẩn bị thịt bò bít tết, buổi trưa ngày hôm qua không có chút công dụng nào. Trầm Trọng Tuân đổ thịt bò bít tết ra, lại nấu thêm cháo, Lâm Sơ mặc áo cao cổ từ phòng tắm ra ngoài, vừa phẫn hận Trầm Trọng Tuân thô lỗ, lại vừa lúng túng không biết bước kế tiếp nên làm thế nào.
Rượu đỏ và hoa hồng còn chưa bỏ đi, Lâm Sơ tò mò đi tới bàn ăn, Trầm Trọng Tuân đang khuấy cháo trắng, như không có chuyện gì xảy ra nói: “Buổi trưa ngày hôm qua muốn cùng em ăn cơm, không ngờ cuối cùng……”
Lâm Sơ vuốt ve chiếc nhẫn bị cô tháo xuống, nghĩ thầm chẳng lẽ anh dự định sẽ cầu hôn vào lúc ăn cơm ư? Cầu hôn so với lăn giường còn càng không thể tưởng tượng nổi, Lâm Sơ bắt đầu cảm thấy quá nhanh, suy nghĩ chốc lát, lại thả chiếc nhẫn vào trên bàn ăn, nói: “Trầm Trọng Tuân, những lời em đã nói ngày hôm qua đều là nghiêm túc.”
Trầm Trọng Tuân đang múc cháo, sau khi nghe vậy thì dừng lại một chút, lại nghe Lâm Sơ nói: “Em với anh trên nhiều khía cạnh quả thật không thích hợp, ngày hôm qua hai chúng ta chỉ là nhất thời hồ đồ.”
Trầm Trọng Tuân xoay người, lập tức ngắt lời cô: “Không phải anh nhất thời hồ đồ.”
Lâm Sơ gật đầu một cái: “Vậy là do em sai.” Cô mím mím môi: “Em thích thì đến không thích thì đi, chia tay là em chủ động, anh cũng không làm sai cái gì, giống như anh nói, anh cần có thời gian học tập, em cũng vậy cần có thời gian học tập, nhưng anh nói kết hôn……” Cô nhíu nhíu mày, gẩy gẩy chiếc nhẫn trên bàn: “Em thật sự chưa từng nghĩ đến, quá đột nhiên, chúng ta mới lui tới được mấy tháng mà thôi, lần này có phải là anh nhất thời xúc động không?”
Trầm Trọng Tuân sửa lại bát đũa, không hề chuẩn bị bị mấy lời của Lâm Sơ làm cho mất mát, không phải anh quá vội vàng, mà là cảm tình của Lâm Sơ dành cho anh còn không đủ, nên dĩ nhiên là sẽ cảm thấy quá nhanh. Nhưng mà anh không vội, Lâm Sơ đã thuộc về anh, Trầm Trọng Tuân cười cười: “Chiếc nhẫn em cứ để đó, có thời gian anh lại cầu hôn, em có thể từ từ suy nghĩ.”
Lâm Sơ cứng họng, cái gì gọi là có thời gian anh lại cầu hôn? Cô há miệng, thật sự không đành lòng cải chính, lại không nhịn được bật cười, thế giới này biến hóa quá nhanh, cuối cùng cô cũng trở thành nữ chính trong tiểu thuyết và TV, dễ dàng hòa hảo như vậy. Lâm Sơ không muốn tiếp tục rối rắm, không bằng thuận theo tự nhiên, tôn trọng tâm ý giờ phút này, không suy nghĩ thêm về những chuyện trước ngày hôm qua nữa.
Hai người lặng lẽ ăn xong cháo, Lâm Sơ mới đột nhiên nhớ tới hôm qua không chào mà đi, vội vàng gọi điện thoại cho người phụ trách khảo sát thị trường, đối phương dĩ nhiên trút xuống một tràng chỉ trích, Lâm Sơ vâng dạ nhận sai, ai ngờ âm thanh của đối phương quá lớn, làm Trầm Trọng Tuân nghe được, điện thoại bị anh đoạt lấy, Trầm Trọng Tuân đen mặt lại nói: “Cô ấy đã nói xin lỗi, tôi lại thay cô ấy nói tiếng thật xin lỗi, buổi sáng ngày hôm qua ít nhất cô ấy cũng kéo được mười khách hàng, tiền lương không cần nữa. Còn nữa, lỗi lầm của cô ấy tôi sẽ phê bình, xin cô chú ý giọng điệu cùng câu từ của mình!”
Trầm Trọng Tuân lưu loát cúp điện thoại, Lâm Sơ đỏ mặt: “Cái gì là lỗi của em? Là anh kéo em đi!”
Trầm Trọng Tuân “Ừ” một tiếng: “Anh tiếp nhận phê bình của em.”
Lâm Sơ không có cách nào phát tiết phản bác, căm giận chỉ chỉ anh, Trầm Trọng Tuân tựa như trấn an hôn một cái trên mặt của cô, hoàn toàn không có thái độ nhận sai.
******
Chủ nhật trời đầy mây, từ ban công nhìn ra, bên ngoài có chút ươn ướt, chỉ là xuân ý dào dạt, cũng không thấy ngày mùa thu xào xạc.
Tòa chung cư này nằm ở vị trí trung tâm, tổng cộng chỉ có ba căn hộ, cao lớn vững vàng ở giữa những tòa cao ốc và tòa nhà văn phòng, mười mấy phút đường xe là có thể đi tới Nam Hồ.
Lâm Sơ híp mắt nhìn ra xa, loáng thoáng có thể nhìn thấy hai ngân hàng, đưa mắt nhìn quanh một cái lại thấy được tòa cao ốc chỗ cô học thêm ở một góc: “Ngày hôm qua vội vàng ngay cả học thêm cũng không đi được!” Lãng phí học phí, Lâm Sơ lại nổi lên oán giận.
Bây giờ cô đã ở thế yếu hơn, nhưng mà chỉ đúng là đã xảy ra quan hệ với Trầm Trọng Tuân, nếu nói yêu đương, nên có chuẩn bị tâm lý, chỉ là cô và Trầm Trọng Tuân cũng có ước pháp tam chương, lần này dù sao cũng là cô thua thiệt, cô muốn “Nửa phần tay”, không muốn lại để cho Trầm Trọng Tuân đụng cô.
Trầm Trọng Tuân đứng trong phòng khách, nhíu mặt đen suy nghĩ trong chốc lát, rốt cuộc cũng đồng ý.
Nhưng đàn ông mà tin tưởng được thì heo mẹ cũng biết leo cây.
Ngày hôm sau thân thể Lâm Sơ vẫn có chút đau nhức, mang theo một đôi mắt thâm quầng đi tới đơn vị, vẫn tiếp tục ăn mặc quang vinh chói lọi như cũ. Các đồng nghiệp chính mắt thấy cô ngồi lên xe sang, mấy người có quan hệ tốt không kịp chờ đợi túm lấy cô đặt câu hỏi, đối với tất cả Lâm Sơ đều chỉ mỉm cười không đáp, giữ vững cam chịu.
Chiêu này của cô có chút ngây thơ, nhưng cũng có hiệu quả rõ rệt, người nào nói cô xấu xa thấp hèn, người đó lập tức bắt đầu thấp thỏm không yên, nhân tính vốn là hướng thiện sợ ác. Coi như trong nhà Lâm Sơ thật sự không có bối cảnh, nhưng cũng không có nghĩa là cô không có những thứ quan hệ khác, có thể liên quan tới những người trong lời đồn đã truyền đi ngàn dặm kia, cũng có thể là liên quan tới những quan nhị đại khác, mọi người nhất thời cũng ổn định lại, cũng không có ai hăng hái tiếp tục đề tài này nữa, dĩ nhiên, chủ đề nghị luận thì vẫn còn, ví như cuối cùng thì chủ nhân xe sang kia có quan hệ thế nào với cô?
Không ai lấy được đáp án từ trong miệng Lâm Sơ, Trần Hoa Đoan liên tiếp đợi ở cửa đơn vị ba ngày, hai ngày sau không có Hướng Dương xuất hiện, Lâm Sơ ái ngại: “Trần đại ca, ngày mai anh không cần tới nữa, em đã hả giận rồi!”
Trần Hoa Đoan cười một tiếng, vô cùng nghĩa khí nói: “Được, có cần hễ kêu là tới!”
Thứ sáu lãnh đạo lại triệu kiến Lâm Sơ, người mới xin nghỉ là một chuyện được đơn vị quốc xí đặc biệt coi trọng, bất kể Lâm Sơ năng lực thế nào, nhưng có thể vào trong này, đối với bọn họ mà nói chính là nhân tài.
Lãnh đạo ý vị sâu xa mở miệng: “Có phải cảm thấy áp lực công việc quá lớn hay không?” “Có mâu thuẫn với đồng nghiệp hả?” “Không hài lòng về tiền lương ư?” “Lâu rồi không nghỉ phép à?”
Chuỗi câu hỏi liên miên bất tận kết thúc, lãnh đạo đã không còn sắc mặt tốt, Lâm Sơ là quyết tâm rời đi, ông ta cũng không thể tránh được.
Nghỉ việc một tháng, Lâm Sơ nắm chặt thời gian tìm nhà. Có một lần Diệp Tĩnh khuyên cô như vậy không có lợi lắm, nhưng tâm ý Lâm Sơ đã quyết, cô biết rõ nếu tiếp tục ở lại, chỉ sẽ bị nghiền ép mà thôi, tiền đồ vô vọng, không (di.da.l.qy.do) bằng tìm một con đường khác, chỉ là bây giờ cô cần giấu cha mẹ, cần phải suy nghĩ kỹ hơn.
Vào ban đêm, người đàn ông không giữ chữ tín kia từ Trữ Tiền chạy tới, kéo Lâm Sơ tới nhà trọ ở trung tâm thành phố của anh.
Tuần này Trầm Trọng Tuân cực kỳ đạt tiêu chuẩn, điện thoại video không ngừng, trong khoảng thời gian đó còn cố ý chạy suốt đêm tới đưa đồ ăn khuya cho Lâm Sơ, chuyện của nhà họ Trầm anh một chữ cũng không đề cập tới, tất cả tin tức rốt cuộc tiến vào quỹ đạo giữ bí mật bình thường, Lâm Sơ suy đoán đầu sỏ gây ra đã bị bắt được, trong một buổi tối thế này, Trầm Trọng Tuân không dừng lại được.
Lâm Sơ có thể nhìn ra tuần này Trầm Trọng Tuân rất vất vả, hốc mắt có chút xanh đen, người cũng giống như gầy một chút, cô bị Trầm Trọng Tuân đè xuống ghế sa lon hôn một hồi, ngoan ngoãn không giãy giụa, tới khi tay anh dán vào địa phương không nên dán, Lâm Sơ mới từ từ mở miệng: “Ước pháp tam chương.”
Trầm Trọng Tuân hơi chậm lại, trên mặt thoạt hồng thoạt đen, dùng sức vuốt ve cô. Lâm Sơ buồn cười trong chốc lát, có một xíu cảm giác thực hiện được ý đồ, lại có một loại mê man đối với quan hệ của bọn họ.
Cuối cùng Lâm Sơ vẫn là nghe theo vận mệnh, chấp nhận tiếp tục cùng anh lui tới, nhưng chuyện nên đối mặt vẫn phải đối mặt, thứ bảy về nhà, cô còn có một trận đánh ác liệt phải đánh.