Nhật Ký Theo Đuổi Lâm Cô Nương

Chương 43
Trước
image
Chương 43
  • Chương 1
  • Chương 2
  • Chương 3
  • Chương 4
  • Chương 5
  • Chương 6
  • Chương 7
  • Chương 8
  • Chương 9
  • Chương 10
  • Chương 11
  • Chương 12
  • Chương 13
  • Chương 14
  • Chương 15
  • Chương 16
  • Chương 17
  • Chương 18
  • Chương 19
  • Chương 20
  • Chương 21
  • Chương 22
  • Chương 23
  • Chương 24
  • Chương 25
  • Chương 26
  • Chương 27
  • Chương 28
  • Chương 29
  • Chương 30
  • Chương 31
  • Chương 32
  • Chương 33
  • Chương 34
  • Chương 35
  • Chương 36
  • Chương 37
  • Chương 38
  • Chương 39
  • Chương 40
  • Chương 41
  • Chương 42
  • Chương 43
  • Chương 44
  • Chương 45
  • Chương 46
  • Chương 47
  • Chương 48
  • Chương 49
  • Chương 50
  • Chương 51
  • Chương 52
  • Chương 53
  • Chương 54
  • Chương 55
  • Chương 56
  • Chương 57
  • Chương 58
  • Chương 59
  • Chương 60
  • Chương 61
  • Chương 62
  • Chương 63
  • Chương 64
  • Chương 65
  • Chương 66
  • Chương 67
  • Chương 68
  • Chương 69
  • Chương 70
Tiếp

Hiện giờ tìm việc làm là đại sự hạng nhất của Lâm Sơ, sau khi cắm đầu vào trong đống tin tức tuyển dụng, cô ra cũng không ra được, vẫn là Diệp Tĩnh lôi cô ra: “Cậu tìm đến điên rồi sao, bây giờ không phải nhắm mắt lại chính là thông tin tuyển dụng đấy chứ?”

Lâm Sơ múc một muỗng cơm, ăn như hổ đói nói: “Tớ đã tính qua, công việc mới cần thời gian thử việc ba tháng, tiền lương giống như mưa bụi, bây giờ tớ không có tiền gửi ngân hàng, cậu cho tớ 1000 tớ vay tạm, qua một thời gian ngắn sẽ trả lại cho cậu!”

Diệp Tĩnh cười nói: “Đừng nhắc đến trả lại, từ trước đến giờ đều là tớ mượn tiền cậu, khó được khi tớ có thể làm đại gia một lần, cậu đừng thất đức như vậy!”

Lâm Sơ cười: “Hiện tại nợ tiền mới đúng là đại gia!” Cô lại thở dài một cái: “Ba mẹ tớ gửi vào trong thẻ tớ hai ngàn, nói nếu không đủ sẽ cho thêm, lúc tớ tốt nghiệp mới ra làm việc, ba mẹ tớ cho 4000 sinh hoạt phí, tớ chỉ nghĩ, đây là một lần cuối cùng tớ lấy tiền của bọn họ, nhưng giờ tớ lại vẫn phải dựa vào bọn họ!”

Diệp Tĩnh an ủi: “Ba mẹ chính là để dựa vào mà, cậu không dựa vào bọn họ, bọn họ còn đau lòng đấy!”

Lâm Sơ cười khổ một tiếng, lại nhìn về phía cô ấy hỏi: “Đúng rồi, lần trước cậu nhắc tới Tiết Quyền, lúc ấy tớ còn chưa hỏi cậu, cậu và anh ta cấu kết với nhau lúc nào thế?”

“Cái gì mà cấu kết á!” Diệp Tĩnh trừng mắt nhìn cô: “Nói thật khó nghe, là duyên phận!”

Lâm Sơ rửa tai lắng nghe, Diệp Tĩnh nói: “Còn nhớ đối tượng hẹn hò đầu tiên của cậu không? Người ở thành phố Lâm đó.”

Lâm Sơ kỳ quái nói: “Không nhớ rõ, tớ chỉ nhớ là một người đàn ông!”

Diệp Tĩnh tức giận cười cười: “Đúng, là một người đàn ông, lúc ấy cậu lấy số của (di.da.l.qy.do) tớ cho anh ta, không phải anh ta liên lạc với tớ sao, chúng tớ hàn huyên một hồi, sau lại. . . . . .” Cô ấy có chút xấu hổ: “Sau đó Trình Hạo tới tìm tớ, tớ lập tức cắt đứt liên lạc với anh ta.”

Lâm Sơ “Ừ” một tiếng, tiếp tục ăn cơm. Diệp Tĩnh nói: “Nhưng chính là đúng lúc như vậy, tớ giả mạo cậu, theo lời của anh ta, anh ta cũng tìm một người anh em đến giả mạo, vừa lúc chính là Tiết Quyền!”

Lâm Sơ ngậm cơm, không thể tưởng tượng nổi: “Thật trùng hợp đi!”

Diệp Tĩnh gật mạnh đầu: “Càng đúng dịp hơn là, ngày đó tớ với vậu ở nhà hàng bên cạnh Nam Hồ gặp phải anh ta, lúc tớ đang nói chuyện với cậu, bị anh ta nhận ra giọng nói, anh ta mới phát hiện là tớ!”

Ngày trước Lâm Sơ cũng không tin tưởng vào những thứ như duyên phận, nhưng hôm nay nghe Diệp Tĩnh kể lại, cô phải cảm thán duyên phận thật thần kỳ, có thể khiến hai người ở hai thành phố không chút liên hệ nào dính dấp đến nhau.

Lâm Sơ nuốt một miếng cơm cuối cùng xuống, đột nhiên rét lạnh trong lòng: “Không đúng, anh ta biết tớ tên là Lâm Sơ, lúc ấy xem mắt cũng đã giới thiệu rồi, đối phương chắc chắn biết tên của tớ!”

Lúc này Diệp Tĩnh mới cười to: “Không sai, tớ cười chết mất, mới vừa bắt đầu anh ta cũng cho là cậu, nhưng lại cảm thấy cậu dù là cách nói chuyện hay là giọng điệu cũng không giống tớ, nên mới vẫn luôn không xuống tay, hoàn hảo đã không xuống tay theo đuổi cậu, ha ha ha ha!”

Lâm Sơ nhếch môi nói: “Anh ta theo đuổi cậu à?”

Diệp Tĩnh đột nhiên im lặng, hậm hực nhếch nhếch miệng.

Ngày trước lúc thần chí cô ấy không rõ ràng, chưa bao giờ cảm giác mình đã phạm sai lầm, bây giờ đã trôi qua mấy tháng, cô ấy mới tỉnh ngộ ra, mình đã từng làm người thứ ba, bất kể lý do nghe cảm động cỡ nào.

“Hiện tại tớ đặc biệt sợ hãi, một thời gian trước ba mẹ tớ dẫn tớ đi xem mắt, thật ra thì cũng không coi là chính thức, đối phương là con trai của bạn bọn họ, mới từ nước ngoài trở về, chỉ là cùng nhau ăn một bữa cơm, nhưng mà ý tứ trong đó tớ hiểu được. Tớ sợ về sau kết hôn, sẽ bị chồng phát hiện tớ từng phá thai.”

Lúc nói yêu đương có thể oanh oanh liệt liệt, có thể vì đối phương mà bao dung tất cả mọi chuyện, không quan tâm cô gái đã trao thân cho người nào, chỉ cần cô ấy thương anh, anh cũng yêu cô ấy là được.

Nhưng có lúc Diệp Tĩnh cũng sẽ hối hận, người đàn ông nào lại không để ý vợ của mình đã từng mang thai đứa bé của người khác chứ.

“Tiết Quyền người này ấy mà, điều kiện vô cùng tốt, nhưng “bạn nữ giới” của anh ta cũng nhiều, tớ không biết có phải là anh ta vui đùa một chút hay không, nếu nghiêm túc, anh ta lại có để ý tới quá khứ của tớ hay không.” Diệp Tĩnh cười cười: “Cho nên cứ như vậy đi, hiện tại tớ đã hiểu được một đạo lý, thuốc hối hận chắc chắn là không có, nhưng trước khi chúng ta quyết định điều gì, nhất định phải suy nghĩ cho kĩ, lúc đi học luôn có bạn học nói nhân lúc còn trẻ thì nên nói chuyện yêu đương nhiều vào, sau này có thể lựa chọn, mà tớ cảm thấy tình cảm tốt chỉ cần một là đủ rồi, chạy thẳng tới kết hôn đi, hiện tại tớ quá hối hận rồi, cho nên nhất định cậu phải tốt, cậu và Trầm Trọng Tuân kia như thế nào rồi?”

Đề tài lập tức vòng một vòng lớn, vốn là Lâm Sơ còn có chút thương cảm, sau khi nghe thì ngẩn người, bất đắc dĩ cười một tiếng: “Cũng không tệ lắm.” Cô không có cách nào nói hai người đã có quan hệ thân mật ra khỏi miệng, nghe Diệp Tĩnh nói chuyện thành thục như thế, cô lại có chút mê man.

Hiện tại Lâm Sơ không hối hận vì đã giao mình cho Trầm Trọng Tuân, nhưng điểm cuối của đoạn tình cảm này có phải hôn nhân hay không, cô lại không thể xác định, mà con đường hôn nhân này dài bao nhiêu, cô càng thêm không thể nào đoán được.

Bản tính bảo thủ làm cho hiện tại cô lâm vào một trạng thái hỗn độn, ban đầu cô thích Trầm Trọng Tuân, không có mục đích không suy tính về sau, có lẽ cãi vã đi qua là có thể nhất phách lưỡng tán, cô không vì đoạn cảm tình này mà cố gắng xây dựng tường rào. Hiện tại thái độ của cô bắt đầu đoan chính hơn, mặc dù “Ước pháp tam chương” cô lập không có tác dụng, nhưng lúc này đây cô cũng bắt đầu củng cố tường rào, cô bắt đầu nghĩ tới lâu dài rồi.

Phần biến chuyển này, toàn bộ là bởi vì cô đã trao lần đầu tiên của mình cho Trầm Trọng Tuân, cũng là lần đầu tiên Lâm Sơ phát hiện ra, tâm tính của phụ nữ thật là kỳ quái, cô tự nhận là có thể tự nhiên, nhưng hóa ra mình cũng chỉ là một người bình thường, điều này làm cho cô có thể rơi vào tình thế bị động cùng tình cảnh nguy hiểm, cô nhất định phải thay đổi.

Vì vậy lúc Trầm Trọng Tuân tìm cô giới thiệu việc làm mới, Lâm Sơ khéo léo từ chối ý tốt của anh.

“Vẫn là em tự mình tìm đi!”

Trầm Trọng Tuân nói: “Em cứ suy nghĩ trước một chút, anh sắp xếp cho em hai công việc, một là tòa án nhân dân, một là công ty. Những đơn vị khác như Thành Thủ anh không thể nhúng tay, chỉ có tòa án nhân dân là anh có thể động, đãi ngộ của tòa án nhân dân không thể tệ hơn đơn vị hiện tại của em, chỉ là vào làm trong dó, rất có thể sẽ lại có dính líu quan hệ tới những người trước đây.” Nói cách khác, nếu người nào nhìn thấy Lâm Sơ, có lẽ lại có bát quái mới để nói.

Lâm Sơ lẳng lặng nghe anh nói, Trầm Trọng Tuân tiếp tục: “Công ty có thể tốt hơn chút, nó chỉ cách Thành Thủ một bức tường, lại ở Trữ Tiền, chênh lệch cách xa vạn dặm, em cũng không cần lo lắng vấn đề chỗ ở, có thể trở về nhà ở. Dĩ nhiên, nếu như em thích tòa án nhân dân, em cũng có thể ở nhà anh, anh vẫn luôn ở Trữ Tiền, dù sao nhà cửa cũng không ai ở.”

Đề nghị thứ hai của Trầm Trọng Tuân cực kỳ mê người, công ty nổi tiếng rất có lợi, Lâm Sơ còn có thể về nhà mỗi ngày.

Lâm Sơ suy nghĩ nói: “Công ty kia gần đây đang tuyển dụng sao?”

Trầm Trọng Tuân lắc đầu một cái: “Không có, anh có thể cho em đi cửa sau. Chỉ là em không có kinh nghiệm làm việc trong những phương diện khác, nên chỉ có thể từ chức thư ký cơ bản nhất làm lên.”

Đó chính là phải dựa hoàn toàn vào quan hệ của anh, Lâm Sơ do dự.

Hiện tại cô đang rối rắm với biến chuyển tình cảm của mình, khi tình cảm không thể độc lập thì cô nhất định phải đảm bảo độc lập về cuộc sống, nếu hai người đều phụ thuộc vào Trầm Trọng Tuân, Lâm Sơ nhất định phải vì tương lai sau này của mình mà lo lắng.

Cô đột nhiên bật thốt lên: “Có khi nào anh đột nhiên bỏ rơi em không?”

Trầm Trọng Tuân sửng sốt: “Cái gì?” Rồi lập tức nói: “Dĩ nhiên sẽ không!”

Lâm Sơ cười cười, ngước cổ lên nói: “Vậy vạn nhất ngày nào đó em bỏ rơi anh, phần công tác này cũng không thể tiếp tục nữa, vẫn là em tự mình tìm đi!”

Trầm Trọng Tuân sầm mặt, đột nhiên có loại kích động muốn bẻ gãy cổ cô, anh biến cỗ kích động này thành hành động, bất đắc dĩ hai người đang ở trong xe, anh không thể quá phận.

******

Lúc hai người bọn họ ở cạnh tường bên ngoài khối kiến trúc u ám chàng chàng thiếp thiếp, thì ở một đầu khác của thành phố Nam Giang, ở khu kiến trúc mới xây của Trữ Tiền, có một cặp cha mẹ đang rầu rỉ.

Mẹ Lâm liếc mắt nhìn chung cư mới, bây giờ còn đang thi công, thật may là thời tiết mát mẻ, không có bụi bặm đầy trời: “Sang năm mới chuyển giao, cũng không biết lúc nào thì có thể vào ở đây.”

Cha Lâm kéo kéo bà: “Tốt lắm, buổi tối khuya còn nhất định phải đến nhìn một cái, nhanh đi về đi!”

Mẹ Lâm hất tay của ông ra: “Ông nghĩ tôi cả ngày nhìn chằm chằm phòng ốc làm gì, còn không phải là vì Đao Đao ư, đến lúc đó Đao Đao gả cho người ta, nếu nhà chồng con bé nhìn thấy căn phòng rỉ nước kia của chúng ta, vị trí lại còn xa trung tâm, người ta lại không khinh thường con bé à!” Bà lại thở dài: “Ông nói một chút đây là thế nào, ông nói Đao Đao đã chia tay với họ Trầm kia, tôi cũng đồng ý sẽ không hỏi nhiều, giả bộ như không biết gì, hiện tại thì tốt rồi, con bé ngay cả công việc cũng không có, tôi vẫn là không thể hỏi nhiều, sợ con bé đau lòng.”

Cha Lâm cũng than thở: “Bà cũng không phải không biết tính khí thối của con bé, đến chết vẫn sĩ diện, con bé nói với tôi rằng con bé không thích người kia, nhưng âm thanh trong điện thoại bà thử nghe một chút xem, khổ sở như (lqd) cái gì, con bé là trên người tôi rơi ra, tôi còn có thể không biết con bé đang giả bộ ư!”

Mẹ Lâm liếc ông một cái: “Trên người ông rơi ra? Ông rơi cho tôi nhìn một chút, ông sinh một đứa ra đi!”

Cha Lâm lập tức cười phủ nhận, hai người từ từ đi về nhà, mẹ Lâm trái lo phải nghĩ, sau khi về đến nhà rốt cuộc cũng ra quyết định: “Tôi thấy Hướng Dương cũng là đứa bé thật thà, nếu như cậu ta thật sự muốn Đao Đao tới chỗ của cậu ta làm việc, tôi cũng sẽ mặc kệ, chúng ta sẽ làm như cái gì cũng không biết. Chẳng qua hiện tại tôi lại phải bắt đầu tìm đối tượng cho Đao Đao rồi, ngày mai tôi sẽ lập tức tức đi tìm các chị em tốt của tôi, các người ai cũng đừng ngăn cản!”

Chủ nhà là mẹ Lâm đã đưa ra quyết định, cha Lâm cũng không có quyền kháng nghị nữa.

Lâm Sơ không nhớ trong lúc xúc động mình đã nói gì với cha Lâm, càng không biết cha mẹ trong nhà sẽ lần nữa vì cô mà thu xếp chuyện lớn cả đời, bây giờ cô vẫn đang tiếp tục vùi đầu vào làm việc và tìm việc.

Trong thời gian này lãnh đạo cũng tìm cô nói chuyện hai lần, hỏi cô còn muốn từ chức nữa không, lúc Lâm Sơ tìm việc gặp khó khăn, thỉnh thoảng cũng sẽ hối hận, muốn cầm thư từ chức về, nhưng cô cũng không quên được những việc đã qua.

Con người làm việc thiện đức ghi tạc vào bờ cát, sóng biển vừa xô đã mất, nhưng làm việc ác sẽ khắc vào đá, xô không đi lau không sạch, sau đó tất cả mọi người đều muốn làm một người có tấm lòng bao dung độ lượng, đọc dễ quên ác, mà dù sao chỉ có rất ít người mới phải làm đến.

Lâm Sơ cau mày nói: “Tựa như Dương Thuần Bối, thật ra thì bình thường cô ấy đối với em không tệ, dạy em rất nhiều chuyện, còn có thể mang đặc sản quê nhà cho em ăn, nhưng cô ấy đối tốt với em mười phần, cũng không thể bù được một lần làm việc xấu của cô ấy, nếu như em gặp lại cô ấy, nhất định em sẽ đi đường vòng. Có bao nhiêu người thích sống Bồ Tát, nhưng dù sao em cũng không làm được. Trong đơn vị điều kiện tốt phúc lợi được, đồng nghiệp trong phòng làm việc của chúng em đối xử với em cũng tốt, nhưng rốt cuộc cũng không bù được hơn mười ngày nói xấu này, còn có ánh mắt lãnh đạo nhìn em, chuyện này rất có thể em sẽ ghi nhớ cả đời, lòng dạ của em như thế có phải quá hẹp hòi rồi không?”

Lâm Sơ cắt móng tay, đang chậm rì rì dũa lại, Trầm Trọng Tuân pha 1 ly trà sữa, đặt lên trên khay trà, nóng hổi, hương thơm tỏa ra bốn phía.

“Anh thử tự làm, em tạm thời đừng uống đồ mua bên ngoài, đều là sữa tươi. Bây giờ trời đã chuyển lạnh, cũng đừng uống quá nhiều thức uống, muốn uống trà sữa anh sẽ làm cho em.”

Lâm Sơ nhấp một hớp nhỏ, răng môi lưu hương, cô che cái ly nói: “Làm thế nào vậy ạ? Em muốn học!”

Trầm Trọng Tuân cười cười, nhỏ giọng nói: “Anh làm cho em là được, em đừng học.”

Anh nắm một bàn tay của Lâm Sơ lên, thay cô dũa móng tay: “Lòng dạ em cũng không hẹp hòi, đây là nhân chi thường tình.”

Lâm Sơ liếc mắt nhìn anh, trong tầm mắt chỉ thấy động tác hết sức chuyên chú của Trầm Trọng Tuân, bàn tay anh cẩn thận từng li từng tí nắm lấy ngón tay của cô, áo sơ mi trắng thẳng thớm đã mở hai nút áo, lồng ngực màu lúa mạch như ẩn như hiện.

Trầm Trọng Tuân cao to, ngồi ở bên cạnh Lâm Sơ, tựa như có một ngọn núi đè xuống, ghế sa lon cũng lún sâu hơn, bờ vai của anh rộng lớn, bắp thịt có lực, giơ tay nhấc chân đều thể hiện rõ sự trầm ổn, lúc dang hai cánh tay ra, có thể ôm Lâm Sơ đến gió thổi không lọt, bảo hộ cô ở nơi an toàn nhất dưới cánh chim.

Lâm Sơ cong môi hôn một cái lên môi anh, nghiêm mặt nói: “Thưởng cho anh!”

Trầm Trọng Tuân dừng lại một chút, ngước mắt nhìn về phía cô, nhếch môi nói: “Còn chưa đủ!” Dứt lời, anh ném dao cắt móng tay đi, áp Lâm Sơ vào ghế sa lon, đòi hỏi phần thưởng mà anh nên được hưởng.

Tuần này anh ở lại nội thành, công việc ở Trữ Tiền vừa kết thúc anh lập tức chạy ô-tô tới, bình thường đều phải trời tối mới đến, có lúc Lâm Sơ đói bụng đến lăn lộn, tự mình ăn cơm trước, Trầm Trọng Tuân tóm cô tới nhà trọ, bản thân thì chỉ tùy ý chan canh là xong việc. Hôm nay anh lại không tiếp tục ăn cơm chan canh, trong dạ dày đã no bụng đến ba phần, lại còn vì lấy lòng Lâm Sơ mà trong ba ngày này anh đã cố ý uống thử trà sữa mới nghiên cứu, giờ phút này bụng của anh đang kêu ùng ục, chỉ có thể đòi phần thưởng ở trong miệng Lâm Sơ.

Hai người dần dần dịch vị trí, Trầm Trọng Tuân dựa vào ghế sa lon, ôm lấy Lâm Sơ, Lâm Sơ giạng chân ngồi trên đùi anh, không được tự nhiên hôn một hồi, tư thế lại biến chuyển lần nữa, tay Trầm Trọng Tuân cũng thăm dò vào trong quần áo của cô.

Nhiệt độ từ từ nâng lên, khí nóng của trà sữa cũng chậm rãi biến mất, ánh mắt Lâm Sơ mê ly, túm lấy áo sơ mi ở bả vai anh, vừa muốn chống cự lại muốn trầm luân, cuối cùng chỉ có thể quay đầu dán vào lưng ghế sô pha, che giấu thái độ, cắn răng cố nhịn than nhẹ.

Đến thời khắc mấu chốt, Lâm Sơ bắt được bàn tay đã mò vào trong quần mình, thở hổn hển nói: “Em tới ngày rồi!”

Sắc mặt Trầm Trọng Tuân rõ ràng không tin, sờ sờ, Lâm Sơ nhạy cảm rụt về phía sau một cái, mím môi nín cười. Trầm Trọng Tuân khó được lúc cực kỳ tức giận: “Sao em không nói sớm!”

Sớm nói sẽ không thú vị, Lâm Sơ đã báo được đại thù, rốt cuộc cũng không hề tức giận Trầm Trọng Tuân vì anh đã không quan tâm cô cũng như dùng sức mạnh với cô nữa, cười nói: “Phụ nữ đều rất nhỏ mọn, anh thật sự nghĩ em thiện lương à?”

Trầm Trọng Tuân ôm ghì cô vào trong ngực, sắc mặt vẫn khó coi: “Anh không dùng sức mạnh với em, lần đầu tiên còn không phải là vì em. . . . . .”

Lâm Sơ lập tức đỏ mặt ngắt lời anh: “Anh còn dám nói!”

Lúc này Trầm Trọng Tuân mới cười cười, không thể làm gì nên chỉ dùng sức kéo cô, anh đồng ý lý luận “Một ác hủy mười thiện” của Lâm Sơ, mà từ trong suy nghĩ anh cũng không làm được không hề ngăn cách, anh nên cảm ơn cảm tình của Lâm Sơ dành cho anh, mà không thể trách cô được.

Trong một buổi đêm trăng sáng vằng vặc thế này, rốt cuộc ân oán cũng được xóa bỏ, Trầm Trọng Tuân im lặng không lên tiếng ôm cô, một hồi lâu sau Lâm Sơ mới nhỏ giọng mở miệng: “Em cũng không xấu xa như thế đâu, là thật sự tới ngày rồi. Anh có được hay không, nếu không em giúp anh. . . . . .” Hai chữ cuối cùng hàm hàm hồ hồ, căn bản không nghe rõ.

Trầm Trọng hỏi lại hai lần, thấy cô mặt đỏ tai hồng, cho đến lần thứ ba mới nghe được cô nói ra hai chữ nhỏ xíu: “Lấy tay.”

Trầm Trọng Tuân sững sờ, không tự chủ được đỏ mặt, lúng túng ngẩng đầu lên, rốt cuộc cũng không để cho cô lấy tay, mà chính mình tự vọt vào nhà tắm một cái.

******

Lâm Sơ rộng rãi tha thứ tất cả mọi chuyện lúc trước, Trầm Trọng Tuân lại muốn dọn dẹp lại cục diện rối rắm này một lần nữa.

Anh phối hợp hành động với Trầm Hồng Sơn, cả đêm (di.da.l.qy.do) nghiên cứu hồ sơ vụ án bất động sản mấy năm gần đây của tòa án nhân dân, lại nhắc nhở: “Kỷ kiểm nơi đó chúng ta không làm được cái gì, quỷ trong tập đoàn lại có thể lôi ra một xấp dầy.”

Vẻ mặt Trầm Hồng Sơn mệt mỏi: “Khổ tâm kinh doanh nhiều năm như vậy, ba không ngờ lại có nhiều người có dị tâm như thế, lá gan lớn như vậy, lại dám thả mấy tin đồn nhảm này ra.” Ông thở dài: “Yên tâm, từng bước một, quỷ sẽ bắt ra từng người một!”

Trầm Trọng Tuân phối hợp bắt quỷ, ngậm chặt miệng không tiết lộ tin tức gì cho Lâm Sơ, Lâm Sơ không để ý đến chuyện bên ngoài, thanh thản ổn định hoàn thành những công việc có cũng được không có cũng được mà lãnh đạo giao cho kia, mỗi ngày Hướng Dương đều gọi một cuộc điện thoại tới, hỏi Lâm Sơ suy nghĩ như thế nào rồi, Lâm Sơ hỏi ý kiến Trầm Trọng Tuân, Trầm Trọng Tuân thế mới biết chuyện này.

Nghĩ ngợi hồi lâu, anh chậm rãi nói: “Anh ta nói tới giúp, thật ra thì chính là làm trợ lý.”

Lâm Sơ gật đầu một cái: “Em biết rõ, anh ấy có trợ lý khác, chỉ là nói cho dễ nghe một chút mà thôi.”

Trầm Trọng Tuân nói: “Điểm tốt nhất của công việc này là em có thể căn cứ vào ghi chép cuộc họp thường ngày mà đưa ra phương án, bất kể Hướng Dương có dùng đến hay không, tóm lại là một cơ hội rèn luyện rất tốt. Em muốn tự mình tìm việc làm cũng được, nhưng tóm lại sẽ không dễ dàng, nghĩ kỹ kế hoạch nghề nghiệp, xem một chút rốt cuộc em muốn phát triển theo hướng nào, tự mình làm không phải là không tốt, nhưng có người muốn giúp em một lần, đường tắt này không đi cũng thật đáng tiếc.”

Lâm Sơ đã sớm có tính toán của mình, lời nói của Trầm Trọng Tuân càng làm cho cô thêm kiên định với ý tưởng mà lúc trước vẫn do dự không quyết, cô không hề trì hoãn nữa, lập tức gọi điện thoại báo cho Hướng Dương.

Hướng Dương cười nói: “Chậm nhất là cuối tháng sẽ phải tới đây, mau sớm từ chức đi!”

Lâm Sơ cười đồng ý, sau khi cúp điện thoại thì một thân nhẹ nhõm. Có công việc có tình yêu, cuộc sống không còn gì tốt đẹp hơn.

Trước
image
Chương 43
  • Chương 1
  • Chương 2
  • Chương 3
  • Chương 4
  • Chương 5
  • Chương 6
  • Chương 7
  • Chương 8
  • Chương 9
  • Chương 10
  • Chương 11
  • Chương 12
  • Chương 13
  • Chương 14
  • Chương 15
  • Chương 16
  • Chương 17
  • Chương 18
  • Chương 19
  • Chương 20
  • Chương 21
  • Chương 22
  • Chương 23
  • Chương 24
  • Chương 25
  • Chương 26
  • Chương 27
  • Chương 28
  • Chương 29
  • Chương 30
  • Chương 31
  • Chương 32
  • Chương 33
  • Chương 34
  • Chương 35
  • Chương 36
  • Chương 37
  • Chương 38
  • Chương 39
  • Chương 40
  • Chương 41
  • Chương 42
  • Chương 43
  • Chương 44
  • Chương 45
  • Chương 46
  • Chương 47
  • Chương 48
  • Chương 49
  • Chương 50
  • Chương 51
  • Chương 52
  • Chương 53
  • Chương 54
  • Chương 55
  • Chương 56
  • Chương 57
  • Chương 58
  • Chương 59
  • Chương 60
  • Chương 61
  • Chương 62
  • Chương 63
  • Chương 64
  • Chương 65
  • Chương 66
  • Chương 67
  • Chương 68
  • Chương 69
  • Chương 70
Tiếp

TRUYỆN ĐỀ CỬ

Loading...
error: Content is protected !!