Thân Nhã Lợi đã hoàn toàn biến thành một dáng vẻ khác khi từ phòng hóa trang đi ra. Tóc cô được uốn thành những lọn nhỏ và kéo toàn bộ qua một bên. Cô mặc một chiếc áo trễ ngực và quần ngắn kèm với đôi vớ lưới. Đôi môi cô cũng được tô đỏ chót.
Trợ lý cô vô cùng buồn bực khi nhìn thấy tạo hình này của cô. Cô ta nói chị Thân có thể không nhận việc này được hay không. Vốn là một cô công chúa lại biến thành phụ nữ phong trần. Điều này thật quá coi thường người khác mà.
Nói thật ra, khi mới vừa nhìn thấy tạo hình này qua gương, Thân Nhã Lợi cũng kích động muốn nhảy lên bóp cổ thợ trang điểm. Còn thợ trang điểm có lẽ cũng nhìn ra nội tâm của cô qua gương nên chỉ rũ mi mắt nói nhỏ “Thiên hậu, không phải là tôi cố ý biến chị thành như vậy.
Nhưng vì chị đẹp quá không làm xấu hình tượng thì chị sẽ lấn át vẻ thùy mị bình thường của cô Vu. Chị nhìn xem, dù cho chị ăn mặc bộ quần áo khó nhìn này cũng không thể nào che dấu được dáng vóc quyến rũ của chị được…. Ôi, thật sự công việc này vốn an bài không hợp lý. Không phải tôi….”
Khi đi đến địa điểm chụp ảnh, Thân Nhã Lợi khoanh tay lẳng lặng nhìn thợ trang điểm như đang tô tượng. Họ trang điểm một Vu Nhược Kỳ chỉ có dáng vẻ dễ thương thành một đóa hoa mẫu đơn nở rộ trong bóng tối.
Dù ba vòng của Thân Nhã Lợi vô cùng bốc lửa nhưng cũng chưa bao giờ mặc quần áo hở hang đến thế này. Cho dù là áo trễ cổ cũng chỉ là chữ V không lộ liễu khêu gợi lắm. Phụ nữ sống đến tuổi này cũng sẽ hiểu được việc hở hang không đồng nghĩa với sự gợi cảm. Ở một nơi toàn những người xinh đẹp lộng lẫy thì người thắng cũng không phải là kẻ như một món điểm tâm ngọt để hấp dẫn vô số ruồi nhặng vây quanh. Mà là một chiếc hộp quà tặng xinh đẹp mỹ lệ nhận được nhiều ánh mắt trộm nhìn hoàn toàn ngưỡng mộ của quần thể ưu tú mới đúng.
Còn hôm nay, cô lại bị thợ trang điểm hành hạ ép trở thành một loại xinh đẹp thô tục tầm thường. Rõ ràng chỉ cần nhìn bên ngoài cũng đã có sự khác biệt rõ rệt. Vu Nhược Kỳ yên lặng bình tĩnh liếc nhìn Thân Nhã Lợi. Khóe miệng cô ta nở một nụ cười khinh thường. Đồng thời cô ta giống như một con chim hoàng yến có bộ lông mềm mại, xinh đẹp, kiêu ngạo nhẹ nhàng vung đôi cánh tung bay lên bầu trời. Tuy đám nhóc con đi cùng cô ta không nói gì nhưng trong ánh mắt cũng đã thể hiện rõ câu nói “cô ta đúng thật chỉ làm nền”.
Đương nhiên Tổng giám đốc công ty quảng cáo rất lo lắng. Một bên là thiên kim tiểu thư của chủ tịch nhà mình, một bên là Chị Nhất của Hoàng Thiên. Đắc tội bên nào cũng chẳng có lợi. Dưới chân ông ta có một đống tàn thuốc bẹp dí, hiện tại trong tay lại châm thêm một điếu mới.
“Chuẩn bị xong thì chúng ta bắt đầu nào!” Giám chế phất tay với mấy nhân viên, ý bảo mọi người bắt đầu khai máy. Thuận tiện gọi luôn người mẫu nam đến con ngõ nhỏ u tối.
Thân Nhã Lợi nheo mắt nhìn dáng vẻ thướt tha lả lướt của Vu Nhược Kỳ. Không phải là cô không căm hận. Nhưng dù có người quát ầm ĩ lên như sấm thì cũng vĩnh viễn là kẻ lép vế mà thôi. Nếu phủi tay bỏ đi khi gặp tình huống này thì mới là kẻ kém cỏi vô cùng. Cô lấy túi xách trợ lý đang cầm giúp mình. Khi đi qua tổng giám đốc công ty quảng cáo lại giật lấy điếu thuốc đang cháy của ông ta. Sau đó giẫm gót giày đi đến trước cửa quán rượu.
Vu Nhược Kỳ đứng ở trên bậc thang, dáng điệu y hệt người mẫu cao cấp. Cô ta cúi đầu nhìn Thân Nhã Lợi đứng bên dưới, trên gương mặt lộ ra nụ cười khiêu khích giống như đang nói “Cô hối hận rồi chứ!”
Thân Nhã Lợi ngậm điếu thuốc lên môi, khoác chiếc túi lên bên vai, đặt một chân lên bậc thang và khom người xé đôi vớ lưới rách một khoảng.
Vu Nhược Kỳ bị hành động của cô làm hoảng sợ rụt qua một bên, rồi khẽ cất giọng nói “Cô làm gì vậy?”
Thân Nhã Lợi nhíu mày ngậm lấy điếu thuốc nói không rõ ràng “Lo chuyện của mình đi.” Nói xong lại xé thêm vài chỗ trên chiếc vớ lưới, sau đó khoác túi đi đến bên cạnh người mẫu nam “Có thể bắt đầu rồi.”
Mấy đứa nhóc mang vẻ mặt khó hiểu “Cô ta còn ngại mình không đủ phong trần sao? Sao còn xé rách vớ nữa?”
Việc quay chụp quảng cáo được bắt đầu. Một ánh đèn màu bạc chiếu xuống từ bảng hiệu của quán rượu. Tất cả máy chụp ảnh chuyên nghiệp đều tập trung qua đây. Vu Nhược Kỳ giơ tay, đặc biệt nhấn mạnh phô trương châu báu trên cổ tay mình. Giống như một tiên nữ thướt tha chậm rãi cất bước đi ra khỏi quán rượu. Cùng lúc đó, người mẫu nam đang giả vờ say ngồi cạnh quán rượu mang ánh mắt si mê từ từ đứng lên. Anh chàng như say mê cứ nhìn cô ta không chớp mắt.
Vu Nhược Kỳ lấy điện thoại di động trong túi ra xem thời gian. Nhiếp ảnh gia cũng chụp lại chiếc vòng trân châu trên cổ tay cô ta. Đôi mắt người nam tràn ngập vẻ ái mộ như thể nhìn thấy người tình trong mộng của mình. Chai rượu trống rỗng trong tay cũng rơi xuống mặt đất tạo nên một tiếng vang rất rõ trong con hẻm trống trải.
Lúc này, Thân Nhã Lợi mới đứng lên cạnh anh ta. Dáng vóc của cô vốn đã cao, giờ mang thêm đôi giày cao gót thì gần như đứng bằng với người mẫu nam. Cô nhìn anh ta rồi lại nhìn thoáng qua Vu Nhược Kỳ. Tiếp theo tay trái chạm vào khuỷa tay phải. Trên tay phải là điếu thuốc đang lượn lờ khói được kẹp giữa đầu ngón tay. Đôi mắt được trang điểm đậm híp lại gần như biến thành hai đường đen. Sau đó đôi môi đỏ tươi của cô ngậm lấy điếu thuốc rít một hơi. Rồi tay nắm chặt chiếc túi và nhả ra một làn khói thật dài.
Phụ nữ ganh tỵ sắc đẹp với nhau trong con hẻm nhỏ được miêu tả vô cùng sống động. Hình ảnh cô lo âu hút thuốc được chụp lại vô cùng chi tiết. Vu Nhược Kỳ cao quý xuất trần dưới ánh đèn. Đôi chân thon dài với đôi vớ rách của Thân Nhã Lợi thật không thể sánh bằng.
Nhưng ánh mắt mọi người tại đó, bao gồm cả Bạch Phong Kiệt và mấy đứa nhóc kiêu căng hợm hĩnh đều tập trung trên người của Thân Nhã Lợi.
Mấy tấm hình quảng cáo được chụp vô cùng thuận lợi đến dị thường, gần như không cần phải chụp lại. Sau đó giám chế và những nhiếp ảnh gia đều vây lại xem hình chụp. Họ rối rít khen tấm tắc Thân Nhã Lợi chẳng những đã hoàn thành sứ mệnh người mẫu ở đây mà còn hoàn thành luôn cả bổn phận của một diễn viên. Không hổ là một ảnh hậu, ngay cả chụp hình quảng cáo cũng có thể phát huy kỹ thuật diễn xuất tài ba đến thế.
Nhưng Vu Nhược Kỳ đứng phía sau xem hình lại khó có thể diễn tả được tư vị trong lòng. Cô quay lại nhìn Thân Nhã Lợi, rồi đi tới. Cô ta ngẩng lên gương mặt được trang điểm tỉ mỉ lên nói “Cô cố ý đúng không?”
Thân Nhã Lợi vốn đang thảo luận chi tiết hút thuốc với những người bên cạnh, còn bất chợt còn ngậm điếu thuốc đùa giỡn. Lúc này cũng khó hiểu quay lại nhìn Vu Nhược Kỳ.
Tay của Vu Nhược Kỳ chống lên trên bàn bên cạnh cô “Là cô cố ý đúng không? Cô thu hút ánh nhìn của mọi người như thế thì ai còn chú ý đến châu báu trên tay người mẫu nữa? Cô đừng quên đây là quảng cáo chứ không phải đóng phim.”
Khi nghe Vu Nhược Kỳ nói như thế, miệng Thân Nhã Lợi đang ngậm khói thuốc liền ngửa đầu phun ra một làn khói thật dài. Rồi cô cúi đầu nhìn thoáng qua Vu Nhược Kỳ. Điếu thuốc lá được châm xuống nơi bàn tay của Vu Nhược Kỳ đang để.
“A” Vu Nhược Kỳ hoảng hồn vội vàng rút tay về.
Nhưng Thân Nhã Lợi chỉ dụi điếu thuốc vào gạt tàn bên cạnh tay của Cô ta. Sau đó, cô mặc áo khoác vào đi về phòng hóa trang và không hề quay đầu lại.
Vu Nhược Kỳ mím chặt đôi môi, giận đến cả mặt cũng sưng sỉa đỏ lên như trái cà chua.
Nửa giờ sau, Thân Nhã Lợi lau đi môi son đỏ chót khoa trương, thay lại quần áo đi ra khỏi công ty quảng cáo. Cô vốn muốn vội vàng lên xe để tìm một nơi ăn thật thỏa thích thì lại bị xe của Bạch Phong Kiệt chặn lại tại bãi đậu xe.
“Nhã Lợi!” Anh ta nhảy xuống khỏi xe và nhanh chóng chạy đến trước mặt cô “Về việc chụp quảng cáo vừa rồi anh cảm thấy có thể rất khó thông qua….”
“Chuyện này nói với tôi làm gì, đi nói với nhà quảng cáo đi.”
Thân Nhã Lợi chẳng muốn nhìn anh ta lấy một cái dợm cất bước đi. Nhưng Bạch Phong Kiệt thoáng nhìn qua Vu Nhược Kỳ và bọn nhóc trong xe ở phía sau, rồi lại mang vẻ mặt như bị làm khó “Được rồi có thể là nhà quảng cáo rất thích nhưng hiệu quả lại không như Nhược Kỳ muốn.”
Có xe trong bãi đậu cần chạy ra ngoài nhưng lại bị xe Bạch Phong Kiệt cản trở nên lịch sự nhấn còi.
Thân Nhã Lợi dở khóc dở cười. Cô không thể làm gì khác hơn là nhướng mày mỉm cười với anh ta “À, Nhược Kỳ muốn thế nào?”
Vu Nhược Kỳ mang vẻ mặt ung dung ngồi trong chiếc xe hơi sang trọng xem Fashion Magazine, giống như cô ta chẳng hề liên quan gì đến việc này. Ba đứa nhóc lại nhìn bọn họ qua kính chiếu hậu từ hai cửa sổ xe. Cứ như thế Bạch Phong Kiệt lại càng gặp phải khó khăn hơn, anh ta hạ giọng nói khẽ:
“Nhã Lợi không phải là anh không muốn chờ em. Nhưng thật sự anh có rất nhiều nỗi khổ tâm. Có lẽ Nhược Kỳ có lòng tham hư vinh nho nhỏ. Nhưng cô ấy cũng chỉ muốn giữ thể diện của mình. Em đại nhân đại lượng….”
Thân Nhã Lợi không nhịn được nữa bèn cắt ngang anh ta “Cuối cùng là anh muốn nói cái gì?”
Lúc này trời đã hoàng hôn, Bạch Phong Kiệt trầm mặc nhìn cô như không biết nên nói gì nữa. Xem ra gương mặt tuấn tú của anh ta lại nhuốm vẻ sầu bi dưới ánh trời chiều. Lúc trước Thân Nhã Lợi biết anh ta không chỉ am hiểu việc để tên mình trên thiệp tặng hoa tràn ngập cả khuê phòng của mấy người đẹp trong giới văn nghệ. Còn am hiểu việc làm ra vẻ tội nghiệp để khiến các cô ấy thương hại buông xuống lớp phòng bị cuối cùng của mình. Nhưng mà, Thân Nhã Lợi không muốn lãng phí một giây phút nào với anh ta nữa. Đương lúc cô xoay người muốn bỏ đi thì anh ta lại ngăn cản lần nữa.
“Nhã Lợi, nhờ em đó.”
“Anh hai à! Anh buông tôi ra đi. Tôi cũng rất bận rộn mà.” Thân Nhã Lợi còn phiền não hơn cả Bạch Phong Kiệt.
Lúc này có một người bước xuống chiếc xe vừa bấm còi khi nãy, anh ta đi đến bên họ nói “Xin hỏi hai vị có thể lái xe đi trước có được không? Xe của chúng tôi không ra khỏi đây được.”
Thân Nhã Lợi lùi lại một bước. Sau đó cô chỉ vào chiếc xe kia “Bạch Phong Kiệt, anh nhìn đi, anh không chỉ chặn xe tôi không đâu. Toàn bộ xe phía sau đều bị anh cản lại cả rồi. Anh lái xe đi trước đi, chuyện công việc cứ liên hệ với người đại diện của tôi. Đừng tìm tôi nữa.”
Lúc này, cửa sổ chiếc xe sau xe Bạch Phong Kiệt hạ xuống, một người đàn ông ló đầu ra. Khi nhìn thấy người kia thì Thân Nhã Lợi hơi ngây dại ra một chút.
Anh ta lập tức mở cửa đi xuống. Ánh trời chiều màu đỏ như có hơi thở đã nhuộm đẫm cả thành phố này. Nó lại càng đẹp đẽ hơn cả lúc bình minh, phảng phất như vô cùng sống động. Ánh nắng chiều soi rọi lên tóc, lên chiếc áo khoác, lên thân hình cao lớn của người kia.
“Dante!!!”
Người đầu tiên kêu lên tên anh không phải là Thân Nhã Lợi, mà là cậu nhóc trong xe Bạch Phong Kiệt. Lúc này cậu ta tuyệt đối không hề hợm hĩnh nữa. Ngược lại cậu ta mang vẻ mặt ngưỡng mộ ngây thơ hợp với độ tuổi của mình hơn “Chị Nhược Kỳ, chị mau nhìn xem.
Người đó là Dante, chính là kiến trúc sư em thích nhất! Anh ta rất giỏi. Ngay cả giáo sư của em ở nước ngoài cũng cầm bản vẽ gốc của anh ta giảng bài đấy!”
Ánh nắng chiếu rọi lên mui dãy xe, hòa lẫn với âm thanh huyên náo ồn ào, và xuyên qua những khoảng cách nhỏ của từng chiếc xe. Rồi chiếu lên mái tóc của Dante và đến đôi mắt trầm tĩnh của anh.
Sau đó hàng xe biến mất khỏi tầm mắt cô trong ánh trời chiều đỏ sẫm. Sau lưng Dante chỉ còn lại những đường nét của các tòa nhà, giống như từng thanh kiếm khổng lồ vung lên dưới bầu trời. Gió khẽ thổi qua những sợi tóc và càng làm nổi bật ánh mắt trầm lặng bình tĩnh của anh hơn. Song, trên mặt anh lại xuất hiện một nụ cười hòa nhã.
“Cô Thân, không nghĩ đến lại gặp em ở đây.”
Lúc nhìn thấy Dante trong nháy mắt, Thân Nhã Lợi đã nghĩ đến một sự thật tàn khốc: Anh không phải là Hi Thành. Nhưng khi nhìn anh thêm lần nữa thì trong đầu cô lại hoàn toàn trống rỗng.
Hóa ra xúc giác là hạnh phúc và thị giác là đau thương. Ký ức trên ngón tay là vòng ôm của anh, là nhiệt độ lòng bàn tay anh, là đường nét khuôn mặt quen thuộc của anh. Còn ký ức trong ánh mắt chính là hình ảnh vẻ mặt anh đau thương khi bị cô bỏ rơi, là bóng lưng tĩnh lặng xoay đi trong bầu trời xám xịt. Và gương mặt hiện tại tương tự nhưng không hề liên quan gì đến anh.
Theo ánh hoàng hôn từ từ biến mất là những đám mây xám kéo nhau vây lấy bầu trời. Có lẽ trời cũng sắp đổ mưa.
Dường như nhận ra Thân Nhã Lợi đang ở trong trạng thái khó xử nên Dante lại nhìn cô bằng một ánh mắt như hỏi thăm. Lúc này cô mới phục hồi tinh thần lại và gật đầu như giã tỏi. Anh phản ứng rất nhanh nhạy, cúi đầu nhìn sơ qua vẻ bên ngoài của mình “Vậy chúng ta không phải xác định thời gian gặp nhau nữa rồi. Giờ cùng nhau ăn cơm nhé!”
“Được ạ!” Ánh mắt Thân Nhã Lợi nhìn Bạch Phong Kiệt ra vẻ xin lỗi “Thật ngại quá, tôi và anh Dante có hẹn với nhau ăn cơm….” Nghĩ đến đây, vì không muốn khiến Dante dính vào chuyện phiền phức nên cô còn cố ý bổ sung thêm “Chủ tịch Lý muốn tôi và Dante trao đổi một vài kiến thức chuyên nghiệp trong bộ phim mới. Cho nên chuyện của vợ anh hôm nào chúng ta sẽ nói sau nhé.”
Dante nhìn lướt qua cô rồi cười khẽ “Dĩ nhiên, từ góc độ cá nhân mà nói, có thể dùng cơm với Thân thiên hậu cũng là một vinh hạnh cho tôi.”
Bạch Phong Kiệt hé miệng muốn nói gì đó. Nhưng hành động của Thân Nhã Lợi lại quá thần tốc chui ngay vào xe của Dante và không cho anh ta có cơ hội mở miệng. Cô ngồi trong xe thở hắt ra “Thật cám ơn anh quá! Mới vừa rồi em thật có chết cũng không xong, y như người ta bị ma nhập trong phim kinh dị vậy.”
Dante cho tài xế xuống xe và tự mình lái. Anh nhìn cô qua kính xe “Sao vậy? Anh ta quấy rối em à?”
“Không phải, là do bà xã anh ta khó hầu hạ thôi. Có điều cũng là về vấn đề công việc nên cũng không có gì đáng ngại.” Thân Nhã Lợi xem xét đường phía trước “Phiền anh đưa em đến phía trước một chút là được rồi.”
“Có thể là hơi đường đột ….”
Đôi mắt đang nhìn trong kính xe như một loại đá quý xa hoa, vô cùng tao nhã cũng đồng thời khiến người ta cảm thấy có khoảng cách. Anh nhìn cô trong chốc lát, ánh mắt anh rất lịch sự nhã nhặn: “Nếu như vừa rồi đã nói như thế thì không bằng chúng ta phóng lao phải theo lao cùng nhau ăn cơm được không?”
Trời chuyển hồi lâu rốt cuộc cũng mưa rơi tí tách. Những hạt mưa phủ kín kính chắn gió làm tầm nhìn cũng hạn chế hơn.
“… Được.” Thân Nhã Lợi nhìn vào mắt anh và trả lời như thế. Đồng thời khi cô nói ra hai chữ này cũng cảm nhận được sự xúc động trong sâu thẳm đáy lòng của mình.
Theo mưa rơi càng lúc càng lớn, bóng đêm cũng lặng lẽ buông xuống. Cô ngồi hàng ghế sau xe và để đôi chân dài của mình duỗi ra.
Khung cảnh bóng đêm ngoài cửa xe như được lồng vào kính. Cảnh tượng dòng xe di chuyển ngoài cửa sổ giống như một bức tranh màu nước thay đổi không ngừng. Đèn giao thông và đèn hướng dẫn xanh đỏ cao cao chiếu ra những ánh màu kéo dài trên mui đoàn xe và cắt ngang đêm mưa ẩm ướt.
Thỉnh thoảng cô nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ. Nhưng thật ra chỉ vì cô muốn có cơ hội liếc trộm nhìn anh nên mới chuyển động ánh mắt. Đôi mắt anh vẫn chuyển qua chuyển lại trên kính xe, mái tóc hơi rối càng tô lên vẻ xinh đẹp thanh tú của anh hơn. Đáng tiếc nhà hàng cũng cách đây không xa lắm nên bọn họ đã nhanh chóng đến nơi. Anh dừng xe tạm thời ở bãi đỗ. Sau đó lại đưa cô đến dưới mái hiên vắng người “Anh đi qua phía đối diện mua một chiếc ô. Em đợi anh ở đây nhé. Anh sẽ trở lại nhanh thôi.”
Cảnh tượng này khiến cô nhất thời quên đi sự tồn tại của thời gian. Câu chuyện cũ rất nhiều năm trước đây bỗng ào ạt ùa về.
Vào thời điểm trung học, người bạn thân của cậu con trai luôn luôn khắc nghiệt với cô gái thân thiết với bạn cậu ta . Một khi phát hiện hai người này có gì mập mờ, bọn họ sẽ càng trở nên thích trêu chọc cô gái đó. Ví dụ như tuyên ngôn trẻ con “mấy nữ sinh các cậu đừng mong ảnh hưởng đến tình bạn thân thiết của đám con trai bọn tôi.”
Trong lớp Cố Hi Thành cũng có một người bạn thân như vậy. Anh ta thuộc chòm sao song tử, có một đôi môi mỏng như lại sắc bén. Bởi vì anh ta thích chơi game nên lúc nào cũng mang theo máy game và pin bên người. Còn được trong lớp đặt là đôi “song hùng điền kinh” với Cố Hi Thành. Vì anh ta lúc nào cũng có năng lượng đầy đủ nên có biệt danh là “Anh Pin”. Anh Pin như một cấp dưới trung thành với Cố Hi Thành và cũng có lòng chiếm hữu bá đạo như những người khác. Vì thế nên Khưu Tiệp từng ảo tưởng không dưới ba mươi câu chuyện tình yêu đam mỹ về hai người bọn họ.
Cố Hi Thành tựa như chẳng có gì bí mật với Anh Pin cả. Bởi vì kể từ khi sự kiện thư tình xảy ra, ánh mắt của Anh Pin nhìn Thân Nhã Lợi cũng thêm vài phần nghiền ngẫm. Ban đầu Thân Nhã Lợi và Cố Hi Thành đã không được tự nhiên khi giao tiếp với nhau. Lại thêm sự kiện thư tình cộng thêm ánh mắt cú vọ của Anh Pin càng khiến cô không có cách nào nói chuyện với Cố Hi Thành được.
Có một hôm, Thân Nhã Lợi, Khưu Tiệp và mấy cô bạn học khác ngồi nói chuyện phiếm ở góc lớp. Khi Khưu Tiệp nói đến bộ Anime cô ta mới xem thì lại dõng dạc hẳn lên. Thân Nhã Lợi ở bên cạnh lắng nghe không yên lòng, rồi cô lại nghe thấy tiếng Anh Pin hô lên phía sau: “Cố Hi Thành.”
Thân Nhã Lợi liền quay đầu theo bản năng, nhưng lại không thấy Cố Hi Thành đâu cả. Chỉ có vẻ mặt giễu cợt của Anh Pin mà thôi. Đôi mày kiếm của anh ta nhướng lên tự đắc và cười ha ha “Lớp trưởng, tôi đang tìm Cố Hi Thành, cậu quay đầu lại nhìn cái gì chứ!”
Từ vẻ mặt tự đắc của Anh Pin, cô thấy được cảm giác thỏa mãn của anh ta khi đánh bại được mình. Lúc ấy cô cực ghét Anh Pin nên liên đới đến Cố Hi Thành cũng bị ghét lây. Điều nhức đầu nhất ở Anh Pin thật ra không phải là kẻ quen chế giễu người khác mà là anh ta rất thích gây ra chuyện phiền phức.
Có một lần kiểm tra giữa kỳ, môn anh văn của cô chỉ đạt được có bảy mươi điểm. Cha cô lập tức cấm túc cô ở nhà hoàn toàn. Tất cả sự trông mong của Thân Nhã Lợi đều đặt vào buổi nấu cơm dã ngoại ngày chủ nhật cùng với cả lớp và giáo viên chủ nhiệm. Vất vả lắm mới đợi đến chủ nhật, Cố Hi Thành, Anh Pin và một bạn học nữ khác cùng đi đến nhà gọi cô. Cô cũng thu dọn xong chuẩn bị xuống lầu. Nhưng cha cô lại không thấy được bạn học nữ đang đứng chờ ngoài khu chung cư, ông chỉ nhìn thấy hai bạn học nam đi vào. Hơn nữa ông nhìn Cố Hi Thành thật lâu rồi chặn cô lại hỏi:
“Hai thằng nhóc đó là bạn học của con à?”
“Đúng ạ!”
“Tên nhóc cầm trái bóng rổ là ai?”
“Cố Hi Thành, chính là bạn học lúc trước cô giáo kêu con phụ đạo đấy ạ!”
“Cái tên nhà giàu nhưng học không giỏi đó hả?”
“Ơ, ba đừng nói người ta vậy nữa. Cậu ta cũng rất ngoan.” Cô cũng rất bất ngờ với bản thân vì lại đột nhiên cất lời biện hộ giúp anh.
Nào ngờ mới vừa nói vài câu với cha mình thì ông lại nói ra một câu “Hôm nay con không được đi ra ngoài, ở nhà học bài đi.”
Thân Nhã Lợi kinh ngạc. Nhưng dù cho cô có van xin nài nỉ thế nào thì thái độ của cha cô cũng rất cương quyết. Nghĩ đến mấy ngày nay bị giam giữ trong nhà, ngay cả cơ hội duy nhất được ra ngoài cũng đã mất đi khiến cô nhất thời đau buồn đến khóc lên. Qua một lúc lâu Cố Hi Thành và Anh Pin cũng không còn trò chuyện nữa, họ bắt đầu ném bóng chơi với nhau thì cô mới rửa mặt đi xuống.
Khi thấy cô đi ra, Cố Hi Thành giữ lại bóng rồi đi nhanh đến bên cô. Nhưng cô cũng không muốn làm anh thất vọng. Cô nói trước khi anh cất lời hỏi mình “Mình thi kém nên ba không cho mình đi chơi. Các cậu đi đi.”
Tuy cô đã rửa mặt và lau khô nước mắt, nhưng vẫn nhìn ra được cô đã khóc. Cố Hi Thành như muốn đến gần nhưng lại đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, chỉ trầm tĩnh tập trung nhìn cô. Góc anh đứng vừa đúng che khuất ánh sáng, nên những tia nắng vàng như tơ soi rọi miêu tả quanh đường nét cao lớn rắng chắc của anh như ánh hào quang.
Bỗng nhiên Anh Pin đi đến vỗ mạnh lên bả vai của Cố Hi Thành “Đau lòng à.”
Thường khi bị các bạn học trêu chọc thì phản ứng đầu tiên của Cố Hi Thành là nói hơi tức giận “Đừng nói bậy bạ.” Nhưng lần này anh lại không nói gì. Chỉ hỏi cô đơn giản vài câu rồi bỏ đi cùng Anh Pin. Tuy Cố Hi Thành vẫn thích trêu đùa quá lố như trước nhưng tâm tình cô bỗng khá hơn rất nhiều. Hơn nữa lại duy trì được tâm trạng khá tốt cả ngày trời. Cho đến buổi tối hôm đó Khưu Tiệp gọi đến thì sự vui vẻ mới biến thành hoảng sợ.
“Nhã Lợi, không phải thật chứ, cuối cùng cậu và Cố tiểu thụ xảy ra chuyện gì? Cậu và Hi Thành đang yêu nhau hay là cậu đơn phương yêu mến cậu ta? Hiện tại bọn họ nói lung tung cả lên, ngay cả mình cũng lẫn lộn nên phải trực tiếp gọi hỏi cậu đây!”
“Cái, cái gì?” Thân Nhã Lợi trợn tròn mắt.
“Xế chiều hôm nay không phải cậu ta và Anh Pin đến tìm cậu sao…”
Sau khi nghe Khưu Tiệp kể lại thì Thân Nhã Lợi đã hiểu. Sau khi bọn họ rời đi, Anh Pin cứ luôn miệng nói với Cô Hi Thành “Lớp trưởng không thể đi cùng với cậu nên khóc đến sưng cả mắt. Cô ấy thật đã thích cậu đến điên rồi.” Kết quả là bị bạn học nữ đi cùng nghe được nên đã lan truyền khắp cả lớp.
Ngày hôm sau Thân Nhã Lợi kiên trì đến trường thật sớm. Cô bỏ quá áp lực như núi, cầm khăn lau đi hình trái tim và hai dòng chữ “Lớp trưởng” và “Hiệu Hoa” được vẽ trên bảng. Sau đó lạnh mặt quay lại nói “Đừng đùa cợt vô vị nữa” với mấy bạn học đang cười giỡn trong lớp mới có thể khiến họ ngậm miệng.
Song, đối với áp lực vĩ đại của học sinh cấp ba mà nói, mấy đề tài nhiều chuyện ai đang yêu ai giống như một viên thuốc nâng cao tinh thần của vận động viên thể dục thể thao vậy. Sau khi vào tiết thứ nhất, tất cả bạn học đều đắm chìm trong niềm vui vây xem Thân Nhã Lợi và Cố Hi Thành.
Đám nam sinh thì vây quanh Cố Hi Thành, xô đẩy nhau vô cùng ồn ào. Anh chỉ thỉnh thoảng hờ hững liếc nhìn Thân Nhã Lợi nhưng cũng không nói nhiều.
Thân Nhã Lợi cũng không biết là tại sao cô luôn luôn nghiêm túc hơn bình thường rất nhiều khi ở trước mặt Cố Hi Thành. Vừa nghe đến người khác nói cô thích anh đến mức khóc lóc sưng mắt vì không được đi cùng anh thì trong lòng cô giống như bị sỉ nhục vậy. Cho đến khi có một cô bạn học chạy đến cười nói hi hi “Lớp trưởng à, chuyện hôm qua chúng mình biết hết rồi nha” thì rốt cuộc cô không nhịn được bỗng đứng bật dậy:
“Không phải như thế. Bởi vì mình thi không được tốt nên bị ba mình trách mắng. Mình không thích cậu ấy. Các bạn đừng nói lung tung nữa!”
Có thể vì oán giận chất chứa được bộc phát trong nháy mắt khiến cho âm lượng của cô không hề nhỏ. Ít nhất hơn phân nửa bạn học trong lớp đều nghe thấy. Cố Hi Thành ở trong bọn con trai cũng ném cho cô ánh mắt chẳng tình cảm gì. Nội tâm của cô cũng như một quả bóng xì hơi. Nhưng đã là lớp trưởng thì phải cứng rắn cương quyết lên “Sang năm chúng ta đã thi tốt nghiệp rồi, mọi người đừng nói thế sẽ ảnh hưởng đến học tập.”
Nói xong những lời này, cô cũng chẳng dám nhìn thẳng vào Cố Hi Thành. Chỉ biết là cả ngày tiếp theo anh đều gục trên bàn ngủ. Lúc chuyển tiết thì lê thân đến máy lọc nước uống vài ly rồi trở về ngủ tiếp. Sau khi tan học vốn là cô phụ đạo cho anh thì anh đã đeo cặp bỏ đi trước.
Ngày hôm đó trời đổ một cơn mưa, tâm trạng của cô đã xuống rất thấp giống như có một cục đá thật to đặt lên đầu mình. Ngay cả sức lực để bung ô cũng không có. Từ cửa trường học đi đến trạm xe điện ngầm mất hết nửa giờ. Khi đến trạm xe thì đầu tóc và cặp sách đã ướt đẫm. Sau đó cô thấy anh đứng trước cửa trạm xe nghịch điện thoại di động.
“Cố Hi Thành” Cô kinh ngạc nhìn anh “Sao cậu lại ở đây?”
Lúc này anh mới ngẩng đầu và bỏ di động vào túi quần jeans xanh đậm lại rồi bình tĩnh nhìn cô:
“Tôi chỉ muốn hỏi cậu một chuyện.”
“Chuyện gì…?”
“Những lời hôm nay cậu nói cũng rất rõ ràng. Như vậy động cơ ban đầu của cậu khi viết lá thư này cho tôi là cái gì?”
Cô ngẩn ngơ trong phút chốc. Trái tim cũng đập lên thình thịch. Da đầu bắt đầu run lên. Ngay cả tiếng nói cũng trở nên yếu ớt “Chuyện đó…. tôi… lúc ấy tôi cũng…. chỉ là cảm thấy đùa rất vui….”
“Là bởi vì đùa vui thôi.” Anh suy nghĩ một chút rồi gật đầu và ném cho cô ánh mắt lạnh lùng “Tôi biết rồi.”
Sau đó anh vắt áo khoác lên vai, đeo cặp sách lên và xoay người đi vào trạm xe điện ngầm. Cô hoàn toàn không nghĩ anh lại quay đầu bỏ đi thế này. Thân Nhã Lợi chỉ biết trợn tròn mắt. Cô muốn đuổi theo anh nhưng chân lại giống như bị chôn xuống bùn không thể nào nhúc nhích được. Cuối cùng khi nhìn thấy bóng lưng cao lớn của anh sắp biến mất trong đám đông, cô đã không thể kiềm nén được chạy vọt đến “Cố Hi Thành, cậu chờ một chút!”
“Chuyện gì?” Anh quay đầu lại.
Đôi mắt lạnh lẽo khiến cho cô nhất thời quên mất mình muốn nói gì. Đồng thời sự tôn nghiêm trong nội tâm lại một lần nữa quấy phá đến đáng giận. Cô ra vẻ cười thoải mái một chút: “Cậu giận à? Bạn học đùa giỡn với nhau thôi, cậu đừng hẹp hòi như vậy?”
“Rốt cuộc tại sao tôi tức giận là trong lòng cậu rõ ràng nhất.”
Thân Nhã Lợi lại rơi vào tình huống bế tắc. Thế nhưng anh lại xoay đi lần nữa không cho cô cơ hội nói tiếp. Cô không thể nào tiếp tục thỏa hiệp nhiều hơn nữa. Nhưng anh lại chỉ nhìn lướt qua bàn tay của cô đang nắm lấy áo mình: “Buông tay.”
Cô hoàn toàn trơ ra, từ đầu đến chân đều rét buốt. Anh lại ra lệnh lạnh lùng “Kêu cậu buông tay, có nghe không.”
Sau khi cô buông tay đưa mắt nhìn bóng lưng anh bỏ đi thì nhiệt độ cơ thể cô cũng đã cạn kiệt tắt ngúm. Cuối cùng cả người cô trở nên rét cóng, cả cơ thể đều đình trệ. Cơn mưa bên ngoài trạm xe điện càng lúc càng lớn, xối xuống cả thành phố mang một màu xám tro như tàn thuốc. Chỉ có những hạt mưa rơi xuống như hạt châu màu bạc lóe ra hàng vạn ánh sáng nhạt trong thế giới màu xám kia.
Thân Nhã Lợi đi ra khỏi trạm xe điện ngầm giống như một đứa trẻ bị lạc đường. Cô hoàn toàn không biết kế tiếp phải đi đâu. Dòng lệ nóng hổi gặp gió mưa liền nhanh chóng lạnh xuống như hai dòng băng đóng lại trên mặt. Cô vừa lau nước mắt vừa chần chừ trong mưa. Cuối cùng vẫn không có mục đích đi về chỗ cũ. Một trăm người đi qua cô cũng có một người đứng lại hỏi cô có cần giúp đỡ gì hay không. Nhưng cô chỉ lắc đầu tiếp tục khóc.
— Tại sao cậu ấy lại đối xử với mình như vậy? Dáng vẻ cậu ấy rất hung dữ khi nói những lời đó. Cậu ấy nhất định rất ghét mình.
— Cậu ấy ghét mình rồi.
Càng nghĩ càng tủi thân, càng nghĩ càng tuyệt vọng khiến cô ngồi trong góc òa khóc lên nức nở.
Bỗng nhiên có một bác gái thở dài nói “Mấy cậu bé thời nay sao lại ngốc thế này. Thấy bạn gái mình khóc thảm thương mà vẫn chỉ đứng bên cạnh nhìn. Nhanh đi lên dỗ dành đi.”
Một cái tay bắt lấy cánh tay cô và lôi cô dậy khỏi mặt đất. Cô ngẩng đầu nhìn thấy gương mặt đang cau có của Cố Hi Thành. Anh suy nghĩ hồi lâu cuối cùng chỉ nói cứng rắn “Tôi đưa cậu về nhà.”
Lúc này bác gái bên cạnh mới cười khanh khách nói “Lúc này mới giống chứ. Thôi nhanh chóng nắm tay bạn gái cậu cho chắc vào đừng để lạc mất nữa.”
Anh hơi khó chịu nhìn thoáng qua bác gái. Nhưng anh vẫn nắm lấy tay cô kéo ra trạm xe điện ngầm “Mình đi mua cái ô, cậu chờ một chút.”
Nhưng cô lại không chịu buông tay anh ra, cứ lắc đầu không ngừng và khóc càng dữ dội hơn.
“Được rồi, được rồi, mình biết rồi.”
Anh cởi áo khoác ra che lên đỉnh đầu hai người. Để cô cầm phía bên phải, còn mình cầm phía bên trái. Sau đó bàn tay còn lại nắm lấy tay cô dưới chiếc áo khoác và cùng cô đi vào trong màn mưa. Dưới cơn mưa như trút nước, anh và cô cùng nhau đi về nhà.
Khi đó bọn họ cũng chưa chính thức ở bên nhau. Nhưng khi cô ngẩng đầu nhìn thấy nửa khuôn mặt anh gần trong gang tấc dưới chiếc áo khoác. Ngón tay cảm nhận được nhiệt độ lòng bàn tay anh. Cô lại biết được rõ ràng mình đã thích anh.
Sau khi trưởng thành, con người cũng có nhiều kiểu thích. Có thể thích vì đối phương mang đến lợi ích cho mình nên cảm kích. Có thể thích vì ngưỡng mộ bản lĩnh và tính cách của một ai đó. Có thể là thích ít hơn yêu một chút. Có thể là thích vì thói quen ở bên nhau lâu ngày của vợ chồng sống đã cưới nhau vài năm. Có thể thích vì cùng chung một mục tiêu phấn đấu…. Theo số tuổi tăng lên thì chúng ta càng biết được rõ ràng tình cảm con người hóa ra lại phức tạp vô cùng và lại hay thay đổi rất nhiều. Ngay cả kiểu thích cũng có đến mấy trăm loại.
Nhưng là không bao giờ có được sự yêu thích của năm đó. Đó là lần đầu tiên trong đời cô nắm tay một chàng trai. Là lần đầu tiên đứng gần một chàng trai đến mức có thể nghe thấy được hơi thở của người đó. Là lần đầu tiên tim cô đập rộn lên sau đó lại quen dần khiến cô nhung nhớ. Tất cả những điều đó chỉ thuộc về mình Cố Hi Thành. Đó là tình yêu đầu đời của cô.
Nơi Dante và Nhã Lợi đến cũng không giống những nhà hàng khác. Ngược lại giống như một hầm rượu.
Nó nằm tại vị trí cao nhất của một tòa nhà cao chọc trời, nhưng lối vào thì lại từ cầu thang lầu thượng đi xuống. Nhà hàng có diện tích rất nhỏ, khoảng cách đến trần nhà cũng cực thấp. Khiến cho người ta có cảm giác như vai mình có thể chống đỡ cả mái nhà lên. Những tủ rượu màu xám tro được đặt âm tường theo kiểu nửa khép nửa mở. Trên vách tường không có một một cánh cửa sổ. Chỉ có những ánh sao chiếu xuyên qua những khe gạch soi rọi vào bên trong.
Nhà hàng này tên là Puttin’s in the Ritz. Tên nó được lấy từ bài nhạc Jazz kinh điển của Fred Astaire. Bởi vì London và Paris có quán rượu Grand Ritz, New York có Ritz Carlton. Cho nên tựa đề và lời bài hát này cũng mang ý chỉ những thứ xa hoa phù phiếm của Chủ nghĩa Tư Bản vào những thế kỷ ba mươi, bốn mươi.
Trong góc có chiếc máy hát cổ màu đồng đã cũ kỹ từ từ xoay chuyển phát ra một khúc Saxo. Trên máy hát có treo một khung ảnh điện tử gương mặt gầy gò của Astaire đang đội một chiếc mũ cao và mặc bộ Tuxedo có cài hoa màu trắng ở ngực.
Kinh doanh trong nhà hàng này cũng không náo nhiệt cho lắm. Nhưng những người khách thưa thớt tại đây đều là những người thanh niên ăn vận rất hợp thời và những người lớn tuổi nước ngoài.
“Có thể em sẽ không thích nơi này” Dante nhận lấy thực đơn từ người bồi bàn đưa cho Thân Nhã Lời “Nhưng mà anh nghĩ thật lâu cũng cảm thấy chỉ có đến đây dùng bữa thì em mới tránh khỏi cảnh bị mọi người bao vây gào thét ầm ĩ.”
Tay Thân Nhã Lợi đang lật thực đơn hơi dừng lại, chuyển sang chống cằm nhìn anh mỉm cười “Sao anh lại cảm thấy em sẽ không thích nơi này?”
Thật ra thì cũng không phải không thích. Chỉ là khi xem giá tiền trên thực đơn đủ cho cô biết những món ăn ở đây cũng hệt như những đôi giày cao gót thời thượng vậy. Càng mắc mỏ thì càng được yêu thích. Điểm khác nhau chính là giày cao gót càng cao càng bán chạy, còn nhà hàng thì càng cổ thì càng nổi tiếng.
“Anh không có ý mạo phạm em. Chỉ là vì khi em nhìn vào…”
“Rất Chanel, rất Hermes?” Cô mỉm cười cắn ống hút, khóe miệng cong lên vô cùng quyến rũ.
Chuyện khiến cho người ta cảm thấy chán nản khi trở thành ngôi sao có lẽ chính là việc tất cả mọi người đều cảm giác mình rất nông cạn.
Hơn nữa rất nhiều người thường cho rằng những người phụ nữ đã xinh đẹp, nổi tiếng và giàu có mà còn có trí tuệ nữa thì thật không hợp với quy luật vận chuyển của vũ trụ.
“Kiểu phụ nữ xinh đẹp thời thượng giống em rất ít người thích phong cách nhà hàng này.”
“Đáng tiếc khiến anh thất vọng rồi. Em không chỉ thích nơi này mà còn biết tại sao anh thích nơi này nữa.”
Anh tỏ vẻ hứng thú “Không ngờ em cũng biết anh thích nơi này.”
Thân Nhã Lợi chỉ chỉ lên trần, cửa nhà hàng, phòng rửa tay và chiếc thuyền đúc bằng đồng đặt trên cửa sổ “Những thứ này hấp dẫn anh đúng không?”
Cơ thể anh hơi nghiêng về phía trước, mười ngón tay đều đặt lên mặt bàn và đôi giày da dưới bàn cũng dịch lên một khoảng. Nhưng nụ cười của anh vẫn lịch sự, hòa nhã, không hề có tính xâm lược “Xin tiếp tục.”
“Trên cửa nhà hàng có khắc chữ C, bên dưới lại khắc những họa tiết quấn vào như mộc sách. Điều này tượng trưng cho ông chủ nhà hàng này thuộc dòng họ Charles. Và nghề kinh doanh của ông ấy trước kia chính là phát hành sách. Nắm cửa của phòng rửa tay được trang trí theo phong cách tự nhiên, nhưng lại mang dáng dấp của một cây gậy của các nhà quý tộc thế kỷ trước. Tên của nhà hàng này và phong cách được kết hợp với nhau rất hay. Chiếc thuyền ở bệ cửa sổ tượng trưng cho mũi thuyền viễn dương. Sau này ông Charles chuyển sang lĩnh vực kinh doanh ăn uống, không chỉ phát triển nhà hàng này mở rộng toàn cầu mà còn mang rượu ngon từ Đại Tây Dương sang Thái Bình Dương và Ấn Độ Dương. Thuyền hướng ra bầu trời xanh ngoài cửa sổ vừa là sự ẩn dụ tái khởi sự nghiệp, lại vừa thầm ám chỉ bộ phim “Blue Skies” được công chiếu vào năm 1946. Nhạc chủ đề của bộ phim này cũng chính là ca khúc Puttin’s on the Ritz. Anh thích kiểu kiến trúc phong cách và chủ đề hòa hợp hoàn mỹ.”- Cô lại chỉ lên phía trên – “Về phần trần nhà này, kết cấu hình vòm và đường nét trang trí là nguyên tố được dùng nhiều nhất trong phong cách thiết kế của anh.”
Dante sửng sốt hồi lâu, bỗng anh nghiêng đầu cười “Thật là có cảm giác bị người ta nhìn thấy trần trụi. Cô Thân đây quả là học cao hiểu rộng.”
Lúc này bồi bàn mang thức ăn lên. Là món phô mai cắt lớp mỏng và khoai tây nghiền theo kiểu miền Tây nước Anh của Dante. Anh đẩy món đó về phía trước:
“Em đói bụng cả ngày rồi, có muốn ăn trước món của anh hay không?”
“Được, cám ơn anh.”
Đáng ra vào trường hợp thế này chắc chắn phải từ chối nhưng bụng đã đói nhiều ngày khiến cho thần kinh của cô đã sớm suy nhược. Cô không hề khách sáo cho vào bát của mình và ăn ngấu nghiếng từng thìa.
Không đến ba mươi giây cô đã chén sạch cả bát, sau đó lau miệng và bổ sung “Em không phải là học cao hiểu rộng gì cả. Chỉ là vì em cũng có niềm yêu thích với lĩnh vực kiến trúc thôi. Nhà hàng này rất nổi tiếng. Trước kia em cũng đã xem qua giới thiệu của nó. Tuy em hoàn toàn chẳng thiết kế được, nhưng về phương diện giám định và thưởng thức em tuyệt đối không thua anh đâu.”
Anh nhìn cô hồi lâu mới nói kinh ngạc “Cô Thân, tốc độ ăn của em thật là nhanh.”
Cô chớp chớp mắt nhìn thoáng qua cái bát đã trống không, rồi sờ sờ vào cổ họng của mình “Có lẽ thực quản của em khác người bình thường. Ăn cái gì cũng không cần nhai kỹ có thể nuốt thẳng xuống.”
Cuối cùng anh không nhịn được phì cười ra tiếng. Bình thường tiếng nói của anh trầm thấp cứng nhắc tựa như ánh mắt trong veo nhưng lạnh lẽo của anh. Có lẽ cũng chính vì thế mới tạo nên sự đặc biệt của anh. Dù cho thái độ anh có ôn hòa nho nhã đi nữa cũng sẽ khiến người ta có cảm giác không dám gần gũi.
Nhưng một khi anh cười lên, sự ngăn cách này lại tan thành mây khói. Giọng nói của anh cũng ấm áp hơn rất nhiều, giống như một dòng cát nóng chảy qua lòng bàn tay. Khiến cho người ra muốn nhích đền gần, muốn chạm vào anh, muốn hiểu rõ xem nhiệt độ thật sự của anh có ấm áp đến thế không.
Cô say mê nhìn anh nở nụ cười lâu thật lâu. Dù cho không giống với Hi Thành thì người đàn ông này cũng rất hấp dẫn người khác, ít nhất cũng là kiểu đàn ông cô thích: Có vóc dáng cao, chân dài, người hơi gầy nhưng lại không ốm yếu. Da trắng, mái tóc mềm mượt. Tuy không còn là thiếu niên nhưng khuôn mặt vẫn có thể gọi là điển trai. Nhưng nếu như không giống với Hi Thành, cô cũng tuyệt đối không bao giờ nhìn người đàn ông nào lâu đến thế.
Lúc này món súp của cô cũng được mang lên. Cô vội vàng lấy chén súp, chôn cả gương mặt vào trong chén đang bốc khói nghi ngút và nuốt hết món súp nóng hổi kia vào cổ. Người bồi bàn đứng bên cạnh thấy cô dùng bữa như thế cũng sầm mặt xuống xám xịt. Tựa như chiếc mặt nạ bạc của mấy quan quân La Mã cổ đại thường đeo vậy. Còn Dante thì lại như vô cùng yêu thích sự ngay thẳng của Nhã Lợi, anh còn cười đưa khăn giấy đến cho cô.
Sau cùng anh cũng không nói gì nữa, món chính cũng được mang lên. Tuy những món ăn của nước Anh nổi tiếng khó nuốt. Nhưng nhà hàng này lại làm món ăn truyền thống và món dân dã miền quê của nước Anh ngon vô cùng. Món phô mai gà đi kèm với rượu táo có thể nói là tuyệt nhất. Phần lớn cơm tây không tỉ mỉ như các món ăn châu Á, khi vào bụng lại có cảm giác no căng. Thân Nhã Lợi điên cuồng ăn suốt một tiếng. Đương lúc cô suy nghĩ đến dáng vóc của mình sẽ phát phì hay không thì Dante lại đẩy một con tôm lớn đến trước mặt cô.
“Đói bụng không? Ăn thêm chút nữa nhé!” Anh khẽ mỉm cười “Không phải em vừa nhịn ăn để chụp quảng cáo sao? Thật ra anh cảm thấy em tròn một tí sẽ đẹp hơn.”
“Cám ơn anh.” Cô lại tiếp tục không khách sáo ăn món của anh. Nhưng trái tim lại dậy sóng theo câu nói kia.
Khi còn học đại học, Hi Thành vẫn luôn luôn gầy như lúc trước, còn cô thì lại luôn mũm mĩm như trẻ con. Đó chính là sự khác biệt giữa hai người. Mỗi lần ở chung với Hi Thành, cô đều cảm giác mình như trở thành một chú heo mập. Khi ôm anh cũng sẽ có cảm giác tự ti vì toàn thân đầy thịt của mình. Cho nên giảm cân chính là mục tiêu cả đời của cô lúc đó. Nhưng điều này cũng là điều Hi Thành không thích nhất.
Khi anh tức giận thậm chí sẽ nói “Bây giờ em mới có mười mấy tuổi – đang ở độ tuổi phát triển thì giảm cân làm gì? Đến lúc đó ngực của em sẽ lép kẹp và cũng đừng mong nó lớn lên lại.” Mỗi lần nghe thấy anh nói thế cô cũng sẽ hét lên ầm ĩ nói anh là tên dê cụ, không cho phép anh nghĩ đến mấy chuyện tởm lợn đó, còn đánh anh không hề nương tay.
Lúc ở trung học, có một câu chuyện nhỏ bé đáng yêu xảy ra khiến cô dừng lại ý tưởng giảm cân. Khi ấy, vào tiết vật lý, bọn họ học bài Định luật vạn vật hấp dẫn của Newton. Nó tỷ lệ thuận với trọng lượng lớn nhỏ của hai vật thể. Nếu như trọng lượng vật thể to gấp bội thì lực hấp dẫn giữa chúng cũng sẽ tăng gấp bội.
Lúc nghe giảng đến đây, cô nhận được bạn học phía sau truyền lên một tờ giấy.
“Có nghe định luật vạn vật hấp dẫn nói không? Nếu như em tăng trọng lượng thì lực hấp dẫn của chúng ta cũng sẽ tăng lên. Cho nên bà xã ngoan nhé, đừng giảm cân nữa.”
Cô cười rồi viết trả lời lại cho anh: “Nể mặt anh nghiêm túc nghe giảng bài em sẽ giảm thêm mười ký nữa.”
Nói là nói thế thôi, nhưng từ đó về sau, ngoại trừ lúc tham gia cuộc giảm cân ở đại học ra, cô thật sự không hề có ý định giảm cân nữa. Cho đến hôm nay đã nhiều năm trôi qua, trừ khi công việc yêu cầu, cô cũng sẽ ăn no đủ. Cho dù có béo lên cũng không để bạc đãi chính mình.
Sau khi dùng cơm xong, hai người cùng nhau rời khỏi nhà hàng đi về phía bãi đậu xe. Mưa vẫn lạnh lẽo rả rích như cũ. Bầu trời đêm u buồn nhưng xinh đẹp giống như một tế đàn cao lớn khôn cùng. Còn thành thị phía dưới giống như một đại dương sâu thẳm bị mưa gió trút xuống. Mọi người bị kẹp giữa những tòa nhà cao tầng như những vách núi cheo leo trên thung lũng. Xe buýt ào ạt lướt đi qua lại như những con dã thú gào thét chạy trong đêm. Người đi đường vẫn bị những giọt nước lạnh lẽo rơi ướt ống quần.
Thân Nhã Lợi đi dưới chiếc ô, cô nhìn hình bóng của mình trên tủ kính của một cửa hàng đã đóng cửa. Cô gái trong kính mang một đôi boot da sáng màu, hai tay cho vào túi áo khoác màu xám tro. Cổ áo được dựng đứng lên. Gương mặt bị che khuất dưới táng ô. Chiếc váy lưng cao ôm sát thân hình thon thả của cô càng tôn lên vẻ sang trọng.
Khi còn bé cô từng xem không ít truyện tranh. Cô cũng từng thầm ngưỡng mộ những cặp nam nữ chính chín chắn thanh nhã kia. Còn mình bây giờ, gần như chính là dáng vẻ xinh đẹp trong ảo tưởng năm đó. Dĩ nhiên, năm xưa trong phác họa tương lai của mình, cô cũng không quên vẽ thêm hình tượng người quan trọng ở bên cạnh cô. Người ấy phải chín chắn và có dáng vẻ quyến rũ hơn người.
Cô nhìn trong tủ kính thấy hình ảnh người đang ở cạnh mình. Trong màn mưa mù mịt, anh che ô đứng cạnh cô. Anh vẫn mặc chiếc áo khoác màu đen có giá cả không rẻ. Tuy đã quấn khăn choàng cổ bằng len của Scotland, nhưng vẫn lộ ra một nửa chiếc cổ áo trang nhã được giấu bên trong.
“Hiện tại thời tiết thay đổi thất thường rất dễ bị cảm. Em nên cẩn thận đừng để ướt.” Anh cẩn thận nghiêng ô về phía cô.
Thân Nhã Lợi nhìn bả vai áo khoác của anh đưa ra ngoài, chiếc nút trên cầu vai được ánh đèn xe chiếu sáng lấp lánh dưới màn mưa. Cô cảm thấy ngượng ngùng đẩy ô lại:
“Nhưng thế thì anh sẽ bị mưa tạt ướt mất…”
“Không sao.” Anh vẫn giữ một khoảng cách không gần không xa với cô và kiên trì nghiêng ô về phía cô.
Lúc này có nên nhích đến gần anh hơn một chút hay không?
Tiếng còi xe chạy ầm vang cả đường phố. Đèn xe như những con sóng biển quay cuồng, nó chiếu qua đường phố và rọi lên những cửa kính. Khiến cho cả thành phố nhìn thoáng qua như một con tàu vĩ đại sắp khởi hành, ánh đèn chiếu sáng khắp nơi, đồng thời cũng thắp sáng luôn tất cả mọi nơi trên con tàu sắt thép này.
Ánh sáng đồng thời cũng soi rọi lên đường nét của anh. Cô nghe thấy tiếng nuốt nước bọt qua cổ họng khô khốc và nghe thấy tiếng tim đập thình thịch trong ngực. Ước muốn chạm vào người anh đã lan tỏa khắp người cô. Cô cúi đầu nhích gần đến anh một chút và giữ vẻ mặt bình tĩnh nói “Như vậy sẽ không…”
Lúc này có một đám sinh viên uống rượu say xông qua màn mưa từ hướng bên kia. Họ chen chúc ồn ào đẩy một bạn nam sinh viên to lớn đụng vào người Thân Nhã Lợi. Cô nhào thẳng vào ngực của Dante. Anh vội vàng đưa tay đỡ cô, đồng thời cũng trách cứ mấy người kia “Các cậu đi phải cẩn thận chút chứ.”
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi, bạn của tôi uống say…”
Lúc cậu trai kia xin lỗi thì những người khác vẫn còn cãi nhau. Nhưng Thân Nhã Lợi thật như chẳng nghe được gì hết. Tất cả sự chú ý của cô đều tập trung vào người Dante.
Chiếc áo khoác màu đen của anh có mùi vị ẩm ướt và thoang thoảng mùi nước hoa. Bờ vai rộng rãi của anh dưới lớp áo khoác, ngón tay cầm lấy tay của cô. Đầu ngón tay nhẹ nhàng tiếp xúc với làn da cô. Và lồng ngực ấm áp khiến người muốn mãi mãi dựa vào đó không bao giờ rời đi….
Chỉ là như vậy cũng không đủ. Cô muốn ôm anh thật chặt, muốn khóc thật lớn tiếng. Nhưng thật ra thì trong lòng cô biết rõ. Dante và Hi Thành khác nhau về tính cách, về hoàn cảnh lớn lên, về cách nói chuyện và luôn cả tình cảm….. Bọn họ là hai người hoàn toàn khác nhau.
“Thật xin lỗi, em không sao chứ?”
Nhưng sau khi anh nhanh chóng buông cô ra. Cô len lén nhìn gương mặt anh qua khe hở lúc cô lắc đầu. Anh không nói nhiều nhưng trên gương mặt luôn có nụ cười thản nhiên.
Xúc giác là hạnh phúc và thị giác là khổ đau. Vì khi hình ảnh thông qua thủy tinh thể truyền đến trên võng mạc cũng thông qua dây thần kinh cảm giác vận chuyển đến trí não và biến thành trí nhớ của con người. Mái tóc đen nhánh, ánh mắt trong veo, chiếc mũi cao, đôi môi hé mở, nụ cười mỉm, ngón tay thon dài và vòng ôm ấm áp của anh… Từng chi tiết đều hoàn toàn được ghi chép vào não cô trong nháy mắt.
Anh nhìn về phía trước rồi bỗng cúi đầu nói – “Tuy giờ hơi sớm, nhưng anh vẫn muốn hỏi một câu. Không biết sau này anh còn có cơ hội hẹn em ra ngoài dùng cơm nữa không?”
“Đương nhiên là được.” – Cô nở một nụ cười thật tươi.
Trầm luân vào một tình yêu không có kết quả cũng giống như cơn bệnh ung thư vào thời kỳ cuối. Biết rõ sinh mệnh của tình yêu sẽ dần mất đi nhưng nỗi nhớ nhung vẫn không ngừng khuếch tán như tế bào ung thư. Cứ theo thời gian đến một ngày nào đó sẽ chiếm hết từng ngóc ngách của cơ thể. Dù có uống nhiều thuốc hơn nữa, trị liệu bằng hóa chất nhiều hơn nữa cũng chỉ đổi lấy sự xấu xí của mình để kéo dài cái chết, nhưng cũng không thể nào thay đổi được kết quả cuối cùng.
Đôi boot da đã dính đầy nước mưa. Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời màu đen bao la. Tiếng mưa rơi chưa từng ngớt lại và vỡ thành từng giọt li ti trên tán ô của họ. Tiếng động rả rích buồn thương vọng xuống như một bài nhạc phát ra từ chiếc máy thu thanh cũ nát, mang theo sự rung động của tạp âm xuyên qua tán ô đi đến thần kinh của con người. Trong tiếng gió rít thê lương, nước mưa rơi xuống từ bầu trời đen bao la phủ kín thành phố mênh mông nhưng trống vắng, biến thành một dòng nước sáng lưu động trong tòa thành thủy tinh.