Nước Cam Có Gas

Chương 25
Trước
image
Chương 25
  • Chương 1
  • Chương 2
  • Chương 3
  • Chương 4
  • Chương 5
  • Chương 6
  • Chương 7
  • Chương 8
  • Chương 9
  • Chương 10
  • Chương 11
  • Chương 12
  • Chương 13
  • Chương 14
  • Chương 15
  • Chương 16
  • Chương 17
  • Chương 18
  • Chương 19
  • Chương 20
  • Chương 21
  • Chương 22
  • Chương 23
  • Chương 24
  • Chương 25
  • Chương 26
  • Chương 27
  • Chương 28
  • Chương 29
  • Chương 30
  • Chương 31
  • Chương 32
  • Chương 33
  • Chương 34
  • Chương 35
  • Chương 36
  • Chương 37
  • Chương 38
  • Chương 39
  • Chương 40
  • Chương 41
  • Chương 42
  • Chương 43
  • Chương 44
  • Chương 45
  • Chương 46
  • Chương 47
  • Chương 48
  • Chương 49
  • Chương 50
  • Chương 51
  • Chương 52
  • Chương 53
  • Chương 54
  • Chương 55
  • Chương 56
  • Chương 57
  • Chương 58
  • Chương 59
  • Chương 60
  • Chương 61
  • Chương 62
  • Chương 63
  • Chương 64
  • Chương 65
  • Chương 66
  • Chương 67
  • Chương 68
  • Chương 69
  • Chương 70
  • Chương 71
  • Chương 72
Tiếp

Hạ Tang Tử và Mạnh Hành Chu cùng ăn cơm trưa ngoài trường, sau đó trở về kí túc xá, Triệu Nhiễm Nhiễm và Chu Xảo Tịch đang nói chuyện phiếm, Chung Tuệ thì vẫn giống như ngày thường ngồi trước bàn đọc sách.

Chu Xảo Tịch thấy cô trở về thì ngừng nói, ngẩng đầu nhìn Hạ Tang Tử, kỳ lại cười: “Kết thúc toạ đàm thì đã không thấy cậu đâu, đi Quốc Phòng Đại hẹn hò sao?”

Hạ Tang Tử sửng sốt, sau đó phản ứng lại, đây là cô ta muốn nói Mạnh Hành Chu sao, nhưng cô không muốn nhiều lời, vì thế cô kéo ghế ra ngồi xuống, sau đó nhàn nhạt nói, “Không có, bạn bè mà thôi.”

Chu Xảo Tịch còn muốn nói cái gì nhưng Triệu Nhiễm Nhiễm lại đẩy bả vai của cô ta, đưa đồ cho Hạ Tang Tử, “Tang Tử, điện thoại của cậu này.”

“Cảm ơn.” Hạ Tang Tử cười cầm lấy, sau đó mở nguồn lên.

Kí túc xá còn những người khác nên Chung Tuệ cũng không tiện hỏi, cô ấy hơi khom lưng đến gần bên tai cô, “Cậu khá hơn chưa?”

Trong lòng Hạ Tang Tử ấm áp, trả lời: “Tớ đỡ hơn nhiều rồi.”

Chung Tuệ thấy sắc mặt của cô đỡ hơn buổi chiều nhiều, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, “Vậy thì tốt rồi.”

Nói xong, cô ấy trở lại chỗ ngồi tiếp tục đọc sách, Triệu Nhiễm Nhiễm và Chu Xảo Tịch vẫn còn nói chuyện, không khí cả phòng cũng coi như hài hoà.

Ngày thường lên lớp, Quân Y Đại đều yêu cầu nộp lại điện thoại, cuối tuần mới đưa lại cho sinh viên sử dụng. Mỗi tuần mở điện thoại lên, ngoại trừ Mạnh Hành Du cũng chỉ có ông bà nội.

Cô mở tin nhắn đầu tiên ra, đang suy nghĩ xem nên trả lời cái gì.

Lúc này, điện thoại lại vang lên, Hạ Tang Tử thấy hai chữ “số nhà” trong danh bạ thì không nghe máy liền mà đứng dậy ra khỏi kí túc xá, tận khi đi đến ban công hành lang mới ấn nghe.

Nhận điện thoại xong thì đầu dây bên kia đã mở miệng trước, giọng nói hiền lành của bà nội vào giờ phút này cảm giác quá lệ đặc biệt.

“Tang Tử ăn cơm chưa?”

Đôi tay của Hạ Tang Tử chống ở lan can, thần kinh căng chặt lập tức thả lỏng, “Cháu ăn rồi, bà ăn chưa?”

Bà Hạ ở đầu bên kia cười, “Bà ăn rồi, hôm nay dì làm cơm nếp, ông cháu ăn tận hai chén, nếu không phải bà cản lại thì lão già này vẫn còn muốn ăn tiếp nữa. Cháu xem, cũng chả phải trẻ trung gì, ăn rồi thì tối ông ấy cũng là người khó chịu thôi.”

Bên này, bà Hạ vừa dứt lời, qua tai nghe thì Hạ Tang Tử nghe thấy tiếng cãi lại của ông Hạ, vẫn như tiếng chuông lớn, “Cái bà này suốt ngày nói bậy, tôi ăn 4 chén cũng chả có gì cả.”

“Tôi cũng không nói bậy, tuần trước ông với ông Mạnh còn đi Nông Gia Nhạc câu cá giúp chiến hữu, đêm đó ăn nhiều hơn có 1 chén mà cả đêm đã không được ngủ, ông quên rồi sao? Đúng là già đãng trí mà.”

“Bà làm trò gì trước mặt con bé thế, cái bà già này, cả ngày dong dài.” Ông Hạ bị nói nên trên mặt mất tự nhiên, ông lấy điện thoại trong tay bà và nói với cháu gái bảo bối ở đầu dây bên kia, “Tang Tử, ông con khoẻ lắm, chờ cháu nghỉ đông về, ông lại dạy cháu một bộ quyền pháp mới.”

Hai ông bà vẫn luôn trẻ con như vậy, Hạ Tang Tử nghe xong cũng nghẹn ngào, cô đè tai nghe lại rồi nghiêng đầu lau nước mắt, sau đó lại điều chỉnh hô hấp mới trả lời, “Được lắm ạ. Đúng rồi ông ơi, lúc cháu tập quân huấn, biểu diễn bắn súng đứng nhất đấy, có làm cho ông nở mày nở mặt không?”

Ông Hạ nghe xong đúng là vui vẻ, vỗ đùi cái đét, hào sảng cười hai tiếng, “Không hổ là cháu gái của nhà họ Hạ chúng ta, đúng là có khí phách.”

Cảm xúc của Hạ Tang Tử cũng bị lây từ ông nội, cô cười rộ lên: “Vẫn là tài bắn súng của ông giỏi nhất, cháu tối đa chỉ trúng 9.3 thôi.”

“Không tồi, bắn súng phải tập luyện nhiều. Nhưng mà cháu học y nên rất hiếm khi tiếp xúc, chờ cháu về thì ông sẽ dẫn cháu đến quân đội chơi, cháu có muốn ngồi xe tăng không?”

“Muốn ạ, ông còn lái xe tăng sao?”

“Đương nhiên rồi, ông cháu còn biết chơi trang bị nữa đấy. Ông nói cháu nghe nhé, năm đó lúc ông ở nước ngoài chấp hành nhiệm vụ, có một lần…”

“Được rồi, cứ ngồi đó thổi phồng.” Bà Hạ nghe hai ông cháu nói chuyện đến vũ khí nãy giờ thì đau đầu, vội giựt lấy điện thoại, sau đó trừng mắt nhìn ông Hạ một cái, “Ông cho rằng Tang Tử quê mùa giống ông sao, làm gì cả ngày giơ đao múa kiếm, con gái mới không chạm tới.”

Ông Hạ sờ sờ mũi, nhất thời không tìm thấy lời phản bác.

Bà Hạ nhẹ giọng nói với cháu gái,”Tang Tử đừng nghe ông cháu nói bậy, phải cố gắng học, chăm sóc bản thân cho tốt, mỗi ngày vui vẻ tốt hơn cái gì hết, có biết không?”

Trong lòng Hạ Tang Tử bị tình cảm của bà lấp đầy, dù cho hai ông bà không nhìn thấy cô nhưng cô vẫn dùng sức gật đầu, “Con biết rồi, bà nội.”

“Thời tiết chuyển lạnh rồi, mỗi ngày cháu huấn luỵên vất vả, đừng để bị bệnh. Tuần trước con nhóc nhà họ Mạnh đến tìm cháu với Hành Chu sao?”

“Vâng ạ, Du Du đến chơi hai ngày, sao bà biết ạ?”

Bà Hạ vui tươi hớn hở, đuổi ông Hạ đi, nói nhỏ với cháu gái, “Ông nội của cháu ấy, hai ngày trước đi uống trà với ông Mạnh thì nghe ông ấy nói sinh nhật năm nay của con ông ấy, Hành Chu có gọi điện về. Làm ông Mạnh vui vẻ nên cứ nhắc mãi.”

Quan hệ của nhà họ Mạnh tốt đẹp, Hạ Tang Tử nghe xong cũng vui lây, “Vậy là tốt rồi ạ, năm nay nhà bọn họ không cần tách ra ăn Tết nữa.”

Nghe cháu gái nói vậy thì trong lòng bà Hạ đau xót, “Tang Tử, cháu đừng có để ý người khác như thế nào, người bố kia của cháu không đáng tin cậy, là một người cuồng làm việc, nói gì cũng chẳng nghe, nhưng ông bà mãi mãi luôn thương cháu.”

Hạ Tang Tử không nhịn được mà nghẹn ngào, “Bà nội….”

“Khóc cái gì, đừng khóc, Tang Tử của chúng ta cười lên là đẹp nhất.” Bà Hạ lo lắng cháu gái còn có việc bận nên cũng không nói lâu lắm, chủ động kết thúc cuộc trò chuyện, “Cháu bận thì đi đi, bà chỉ nhớ cháu, mỗi tuần không nghe được giọng cháu thì thấy làm cái gì cũng không có ý vị gì cả.”

“Dạ vâng ạ.”

Kết thúc cuộc gọi xong, Hạ Tang Tử đứng ở ban công hồi phục tâm trạng, xem xong tin nhắn của Mạnh Hành Chu, cô trả lời từng tin rồi trở về kí túc xá.

Hạ Tang Tử thấy trong phòng thiếu hai người thì thuận miệng hỏi Chung Tuệ, “Mọi người đâu cả rồi?”

Chung Tuệ trả lời, “Đi ra ngoài rồi, hình như là sinh nhật của bạn, đêm nay sẽ không về.”

Hạ Tang Tử đặt điện thoại xuống, cô tựa lưng vào ghế, ấp úng vài giây thì mới mở miệng lần nữa, “Tuệ Tuệ, tớ có việc muốn nói với cậu.”

Chung Tuệ buông bút, ngẩng đầu nhìn cô, “Cậu nói đi.”

“Lần đầu gặp hôm đó tớ an ủi cậu, thật ra nếu phải nói thì tớ mới không có đủ tư cách ở lại đây.”

Chung Tuệ khó hiểu, “Cậu có ý gì?”

Hạ Tang Tử nhìn Chung Tuệ, cười khổ: “Tớ học Lâm sàng, nhưng lại có chứng sợ máu.”

Chung Tuệ có hơi kinh ngạc, cô ấy còn chưa hỏi nguyên nhân nhưng Hạ Tang Tử lại nói tiếp, “Toạ đàm hôm nay, lúc người đặc cảnh nói về vụ bắt cóc, con tin còn sống duy nhất đó chính là tớ.”

Chung Tuệ che miệng lại, cô ấy không dám nghĩ lại rốt cuộc Hạ Tang Tử đã trải qua như thế nào, buổi chiều chỉ xem hình ảnh tư liệu mà cô ấy đã cảm thấy quá kinh khủng rồi.

“Sau sự việc đó, tớ bị chướng ngại tâm lí, hiện tại không có việc gì. Chỉ còn lưu lại chứng sợ máu, mãi mà vẫn chưa chữa được.”

“Tớ muốn nỗ lực khắc phục, không, tớ phải khắc phục nó. Mấy ngày nay làm cậu lo lắng, lúc trước tớ cũng là không biết phải nói với cậu thế nào, tớ…”

Hạ Tang Tử còn chưa dứt lời, Chung Tuệ đã đứng dậy, ôm lấy cô.

Chung Tuệ khóc còn thương tâm hơn Hạ Tang Tử, cô ấy dùng hết sức lực của mình để ôm lấy Hạ Tang Tử, nghẹn ngào nói, “Cậu là người có tư cách ở lại đây nhất, Tang Tử, cậu nhất định sẽ thành công.”

“Tớ cảm thấy rất khổ sở, không biết cậu trải qua những việc như vậy, tớ… Tớ cảm thấy cậu là người tốt nhất, như vậy không công bằng… Không nên là như vậy…”

Hạ Tang Tử muốn nói cái gì để làm dịu bớt không khí, nhưng lúc cô mở miệng thì nước mắt lại cứ rơi mãi.

Có gì hay mà khóc, thật ra cuộc sống cũng không vì vậy mà kết thúc.

Cô vẫn còn rất nhiều người ở bên cạnh.

Chung Tuệ lau nước mắt, ngồi xổm trước mặt Hạ Tang Tử, cầm tay cô và trịnh trọng nói: “Tang Tử, tin tớ đi, chắc chắn cậu sẽ được. Bà ngoại tớ vẫn hay nói rằng người tốt sẽ được báo đáp, cậu lương thiện như vậy, may mắn vẫn còn ở phía sau đấy.”

Hạ Tang Tử nín khóc mỉm cười, “Cậu nói chuyện cứ như thầy bói vậy.”

“Tớ nghiêm túc đấy, cậu chắc chắn sẽ được, muốn tớ giúp gì cứ nói.”

Hạ Tang Tử nhoẻn miệng cười, hốc mắt lại hồng, nhưng kiên định vô cùng, “Tớ nhất định sẽ được.”

Mạnh Hành Chu nói muốn giúp Hạ Tang Tử hết chứng sợ máu, tuyệt đối không phải chỉ là nói suông để an ủi cô.

Cùng ngày đó, sau khi trở về kí túc xá, anh lập tức liên lạc với bác sĩ tâm lí năm đó của Hạ Tang Tử.

Lúc đó, nhà họ Hạ không muốn sự việc lan truyền ra ngoài, là ông Mạnh hỏi mấy người trong quân đội quen biết với quân y mà giới thiệu cho nhà họ Hạ.

Người quân y chuyên ngành tâm lí học đó cũng có chút thành tựu, nhiều năm như vậy, mỗi lần Hạ Tang Tử tái khám đều là do ông ấy phụ trách.

Cho nên nói, trên thế giới này, người hiểu biết trạng thái tâm lí của Hạ Tang Tử hơn hết, còn có thể đưa ra các phương pháp trị liệu, chỉ có người quân y này.

Mạnh Hành Chu làm việc nhanh gọn lẹ, nói tình huống của Hạ Tang Tử cho bác sĩ, sau đó xem lại hồ sơ bệnh lí mấy năm gần đây của cô. Ông ấy cũng nói xác suất chữa khỏi tương đối cao, hơn nữa còn đưa ra phương án trị liệu ngay trong tuần.

Bác sĩ kiến nghị dùng phương án chữa mẫn cảm khá nhẹ, từng bước từ nhẹ đến mạnh để Hạ Tang Tử đối diện với máu. Lúc đầu có thể dùng vật có cùng màu sắc để kích thích cô, chia làm mấy giai đoạn mà tiến hành.

Mạnh Hành Chu nghiên cứu phương pháp trị liệu này hai ngày, buổi chiều thứ tư không có tiết học, anh chuồn ra khỏi trường rồi cầm thẻ vào cổng của Quân Y Đại mà đi tìm Hạ Tang Tử.

Mới vừa qua cơm trưa không bao lâu, Hạ Tang Tử đã bị Mạnh Hành Chu kéo đi đến căng tin.

“Ngồi ở đây chờ anh.”

Hạ Tang Tử nhìn Mạnh Hành Chu bận trước bận sau, chỗ nào cũng hỏi tới hỏi lui, thật sự không biết anh muốn gì nữa.

Mạnh Hành Chu cầm phiếu cơm rồi hỏi vài tiệm, mới nhờ được một dì làm dùm ly nước ép cà chua, vì hiệu quả trị liệu mà anh còn dặn dò riêng dì ấy là phải bỏ hai lần số cà chua, không bỏ nhiều nước, màu đúng là hết sức đỏ.

Hạ Tang Tử thấy anh cầm cái ly đi lại, lúc đầu cô còn không biết là gì nhưng khi đến gần thì mới thấy ly nước ép cà chua trong tay anh, một màu đỏ tươi, cực kì giống màu máu.

Cái ly lọt vào tầm mắt của cô, sinh lý của Hạ Tang Tử phản ứng trước tâm lý, hô hấp của cô nhanh hơn, cũng không kịp hỏi gì đã quay đầu đi, đối với ly nước ép cà chua thật sự mâu thuẫn.

Phản ứng của cô đúng trong dự kiến của Mạnh Hành Chu, anh nói với bản thân không thể mềm lòng mà đặt ly nước trên bàn, ngồi xuống đối diện Hạ Tang Tử, đốt ngón tay bấu víu trên mặt bàn, “Hạ Tang, uống hết đi.”

Vẻ mặt của Hạ Tang Tử hoảng sợ, cô nhìn còn không dám nhìn, vậy mà còn kêu cô uống?

Mạnh Hành Chu bỏ ống hút vào ly, cô không động nên anh bèn đẩy cái ly qua, đặt ở vị trí cô cúi đầu có thể thấy, anh không dao động mà sa sầm mặt lại, gần như ra lệnh, “Uống nhanh, không chỉ hôm nay, trước khi nghỉ đông thì mỗi ngày sẽ có một ly nước ép cà chua chờ em.”

“Đây mà là phương áp trị liệu cái gì, em không uống được…”

Hạ Tang Tử trốn rất xa, cô cảm thấy không khí ở căng tin khiến cô không thể hít thở được, cô đứng dậy muốn đi nhưng lại bị Mạnh Hành Chu giữ chặt, “Lúc này mới bắt đầu, ngay cả bước đầu tiên em cũng không làm được sao?”

Bước chân của Hạ Tang Tử khựng lại, cô trầm mặc không quay đầu lại.

“Máu cũng là một bộ phận của cơ thể em, em muốn đối diện với sự sợ hãi thì trước tiên phải chấp nhận nó đã.”

Mạnh Hành Chu đứng dậy, đè Hạ Tang Tử ngồi xuống, sau đó chỉ vào ly nước ép, “Uống đi, em có ngất xỉu ở đây cũng không sao, anh sẽ đưa em đến phòng y tế, tỉnh rồi uống tiếp.”

Đôi tay của Hạ Tang Tử nắm chặt, sự sợ hãi muốn đẩy ngã cô, “Ba tuổi, anh đối em tàn nhẫn vậy sao?”

Mạnh Hành Chu nhìn cô, vài giây sau thì anh khom lưng lấy ly nước ép đi, ngữ điệu nhàn nhạt, “Em như vậy thì vừa hay cũng đúng ý của anh.”

Hạ Tang Tử sửng sốt, “Cái gì?”

Mạnh Hành Chu cười khẽ, ngữ điệu lương bạc, “Dù sao trước kia anh cũng không tán thành em học y, lấy thực lực của em, bây giờ có về học lại thì sang năm thi vào học viện ngoại giao cũng không thành vấn đề.”

Hạ Tang Tử hiểu ý ngoài lời của anh, nhỏ giọng lẩm bẩm, “Anh lại dùng phép khích tướng….”

Sắc mặt của Mạnh Hành Chu không đổi, chỉ hỏi: “Vậy em có bị kích thích chưa?’

Hạ Tang Tử không nói lời nào, Mạnh Hành Chu cầm cái ly, lẳng lặng chờ.

Chuông vào học vang lên tiếng thứ nhất, Hạ Tang Tử khó khăn ngẩng đầu, vươn tay ra, “…. Đưa cái ly cho em.”

Đáy mắt của Mạnh Hành Chu hiện lên vẻ vui mừng, đưa cái ly cho cô.

Lúc này, tròng mắt của Hạ Tang Tử lại xoay chuyển, cô không cầm cái ly mà ngược lại hỏi anh, “Ba tuổi, thời khắc kiểm tra tình đồng chí của chúng ta tới rồi.”

Mạnh Hành Chu nhíu mày, “Em có ý gì?”

“Món ăn ghét nhất, ăn xong liền buồn nôn, đời này tuyệt đối không đụng vào của anh là gì?”

Trong lòng Mạnh Hành Chu dâng lên một dự cảm xấu, nhưng vẫn trả lời sự thật, “Khổ qua.”

“Chờ em.”

Hạ Tang Tử cầm phiếu cơm đi đến tiệm Mạnh Hành Chu mua nước ép cà chua, nhờ dì làm thêm một ly nước khổ qua nguyên chất.

Cô cầm ly nước khổ qua về và đặt trên tay Mạnh Hành Chu, vừa khắc chế sự sợ hãi trong lòng, vừa lấy ly nước ép cà chua trên tay anh.

Hạ Tang Tử vẫn không dám nhìn chất lỏng màu đỏ trong đó, cô ngẩng đầu nhìn sắc mặt còn khổ hơn trái khổ qua của Mạnh Hành Chu, đột nhiên có một loại an ủi khoái cảm.

Cô nhịn cười, ánh mắt chân thành tha thiết cầu xin, “Mỗi ngày anh giúp em trị liệu, chúng ta có phúc cùng hưởng, có hoạ cùng chia.”

“……”

Mạnh Hành Chu nhìn chằm chằm ly nước thở ra chất lỏng màu lục “Uống ta đi, ta đắng lắm, một giây thôi sẽ làm ngươi buồn nôn liền” thì đột nhiên hơi đau đầu.

Trước
image
Chương 25
  • Chương 1
  • Chương 2
  • Chương 3
  • Chương 4
  • Chương 5
  • Chương 6
  • Chương 7
  • Chương 8
  • Chương 9
  • Chương 10
  • Chương 11
  • Chương 12
  • Chương 13
  • Chương 14
  • Chương 15
  • Chương 16
  • Chương 17
  • Chương 18
  • Chương 19
  • Chương 20
  • Chương 21
  • Chương 22
  • Chương 23
  • Chương 24
  • Chương 25
  • Chương 26
  • Chương 27
  • Chương 28
  • Chương 29
  • Chương 30
  • Chương 31
  • Chương 32
  • Chương 33
  • Chương 34
  • Chương 35
  • Chương 36
  • Chương 37
  • Chương 38
  • Chương 39
  • Chương 40
  • Chương 41
  • Chương 42
  • Chương 43
  • Chương 44
  • Chương 45
  • Chương 46
  • Chương 47
  • Chương 48
  • Chương 49
  • Chương 50
  • Chương 51
  • Chương 52
  • Chương 53
  • Chương 54
  • Chương 55
  • Chương 56
  • Chương 57
  • Chương 58
  • Chương 59
  • Chương 60
  • Chương 61
  • Chương 62
  • Chương 63
  • Chương 64
  • Chương 65
  • Chương 66
  • Chương 67
  • Chương 68
  • Chương 69
  • Chương 70
  • Chương 71
  • Chương 72
Tiếp

TRUYỆN ĐỀ CỬ

Loading...
error: Content is protected !!