Tối đó Tạ Bình Xuyên tăng ca đến 11 giờ. Khi anh chuẩn bị về nhà, trong cả công ty lớn chỉ còn vài cây đèn.
Tạ Bình Xuyên một mình đi ra công ty, nhưng không đi vào nhà xe ngay.
Một mình anh lang thang trên con đường dài bên ngoài công ty một lúc. Tất cả những gì anh nhìn thấy là ánh đèn đường lạnh lẽo, quầng sáng kéo dài bóng anh, từ xa trông như một cái cây sinh ra từ màn đêm.
Tạ Bình Xuyên gọi điện cho Từ Bạch, nhưng bên kia không ai nghe máy. Anh đoán Từ Bạch đang tắm, thế nên ngồi bên đường chờ cô.
Đã nửa đêm, con phố lại không hề yên tĩnh.
Nhóm người tụm năm tụm ba liên tiếp đi ngang qua Tạ Bình Xuyên, trong đó không thiếu cặp đôi trẻ tuổi. Họ tay trong tay, đi cạnh nhau trong đêm, mặt cô gái ửng đỏ, tiếng cười như tiếng chuông bạc khẽ vang.
Đúng lúc đó, điện thoại của Tạ Bình Xuyên cũng vang lên.
Anh lập tức bắt máy, nghe thấy giọng của Từ Bạch: “Hồi nãy em đi tắm, lên giường mới thấy cuộc gọi nhỡ.”
Từ Bạch nằm dài trên chiếc giường nhỏ của mình, tựa đầu vào một con gấu bông, vừa nói chuyện với Tạ Bình Xuyên, vừa kéo một góc chăn trải giường: “Anh còn tăng ca hả? Hơn 11 giờ rồi đó.”
Tạ Bình Xuyên nói: “Anh chuẩn bị về nhà rồi.”
Từ Bạch “Dạ” một tiếng, hỏi tiếp: “Hôm nay anh ăn cơm tối chưa?”
Sau khi Từ Bạch nói xong, có một đôi tình nhân đi ngang qua, nhưng trong lòng Tạ Bình Xuyên, anh không còn là cẩu độc thân nữa. Anh và những cặp đôi đó giống nhau.
Tạ Bình Xuyên trả lời Từ Bạch vô cùng kiên nhẫn: “Tối nay Quý Hành mua năm túi bánh bao, mời toàn bộ nhân viên tăng ca ăn.”
Tuy bánh bao mà Quý Hành mua là mượn tiền của Tạ Bình Xuyên.
Từ Bạch lật người lại trên giường, cô xõa mái tóc đã gội ra, cầm di động nói tiếp: “Anh có ăn cơm tối thì em yên tâm rồi.”
Nói xong lời này, Từ Bạch lại nghĩ tới gì đó, cô dụi vào gối nằm, giục anh: “Em không nói nữa, anh mau về nhà đi, ngày mai còn phải đi làm.”
Tạ Bình Xuyên đứng lên khỏi ghế dài, đi về phía bãi xe của công ty: “Ừm, em cũng ngủ sớm đi.”
Anh chúc Từ Bạch ngủ ngon.
Từ Bạch ôm chặt chăn, giọng nói cực kỳ mềm mại: “Anh ngủ ngon.”
Thực ra Tạ Bình Xuyên không hiểu vì sao chỉ từ cuộc nói chuyện đơn giản, không hề có tình ý gì, mà anh lại thấy vô cùng sung sướng.
Anh không nỡ cúp máy, đúng lúc Từ Bạch buồn ngủ, mơ mơ màng màng nói với anh: “Bánh bao hồi tối ăn ngon không anh? Em nhớ lúc trước trước cổng trường, có một tiệm bán mì dai lạnh, bánh bao của tiệm đó ngon nhất, hình như mì dai cũng thơm lắm, trong đó còn có củ cải sợi…”
Tạ Bình Xuyên không chê Từ Bạch ham ăn, anh cảm thấy Từ Bạch vẫn giống như hồi còn bé, khiến người khác chỉ muốn thương yêu.
Thế nên anh đáp lại: “Trưa mai anh dắt em đi ăn.”
Tạ Bình Xuyên nghĩ một lúc, nhớ ra được quán ăn đó: “Là cái quán nhỏ trước trường tiểu học của em phải không?”
Từ Bạch vùi nửa mặt vào gối, giọng nói càng nhẹ hơn: “Dạ, nhưng em không biết quán đó còn mở không… cũng lâu lắm rồi.”
Từ Bạch vốn dĩ cho rằng, hơn mười năm trôi qua, đường xá sẽ hoàn toàn thay đổi. Nhưng trưa hôm sau, khi Tạ Bình Xuyên lái xe chở cô tới cổng trường tiểu học, cô ngạc nhiên nhận ra xung quanh không thay đổi gì nhiều.
Trường cũ của cô vẫn ở chỗ đó, nhưng cổng trường mới hơn, tên trường còn được sơn màu vàng.
Ở góc đường đối diện trường có một quán bán mì dai lạnh, có lẽ vì là quán lâu năm nên trước cửa có một hàng người dài. Có vài phụ huynh tay trái nắm tay con, tay phải cầm hộp mì dai lạnh. Cảnh tượng này, cứ như mười mấy năm trước.
Hôm nay ánh mặt trời xán lạn, là một ngày trời đẹp.
Trong lòng Từ Bạch vô cùng hào hứng, vừa xuống xe là chạy ngay về phía cửa hàng. Bóng râm rọi xuống đỉnh đầu cô, cô đi cạnh Tạ Bình Xuyên, dưới chân có vài đốm sáng, là ánh nắng xuyên qua khe hở giữa những chiếc lá. Cô cố ý dẫm vào đó, giống như về lại thời thơ ấu.
Từ Bạch của những năm tiểu học, thật sự rất vô ưu vô lo.
Nhưng cô chưa đi được bao nhiêu, chợt đứng khựng lại dưới tàng cây.
Nguồn gốc khiến cô trầm cảm, trong giây phút này, đang đứng ngay ở góc đường.
Còn cô thì đứng yên bất động.
Hơn 12 giờ trưa, trường tiểu học đối diện vừa tan học, phụ huynh nắm tay con, tiếng cười nói ồn ào, tiếng còi xe nối đuôi nhau vang lên không dứt bên tai.
Nhưng Từ Bạch chẳng nghe thấy gì cả. Cô nhìn về phía góc đường, nụ cười trên mặt dần biến mất, thế giới trẻ con sụp đổ, cô nhận ra bản thân đã trưởng thành rồi.
Cô cũng không phải trọng tài, mà chỉ là một người ngoài cuộc, một người bị giam cầm trong hiện thực, một người bình thường không thể thoát khỏi quá khứ, một người bình thường đã lâu không liên lạc với bố vì sự tuyệt tình của ông ấy.
Cách Từ Bạch bảy mét, bố Từ Bạch đang nắm tay con trai, cầm một túi mì dai lạnh tương vừng, đang đi về phía Từ Bạch muốn đi đến.
Tạ Bình Xuyên cũng nhìn thấy.
Tạ Bình Xuyên nhìn sang Từ Bạch, nhưng Từ Bạch lại quay đầu đi, cô nói: “Tự dưng em không muốn ăn nữa, tụi mình về công ty được không anh?”
Rõ ràng cô đã mong chờ cả buổi sáng.
Tạ Bình Xuyên nhận ra sự bất thường.
Từ Bạch không chờ anh trả lời thì đã cầm túi muốn đi, nhưng hình như bố đã thấy cô. Cách vài mét ngắn ngủi, bố cô gọi to: “Từ Bạch?”
Vì hết sức kinh ngạc, bố buông lỏng tay ra.
Túi mì phải xếp hàng rất lâu mới mua được, cũng rơi xuống đất trong tiếng gọi.
Bố Từ Bạch khom người nhặt lên, kéo đứa con trai chín tuổi của mình vội vã chạy về phía này, đồng thời không quên gọi: “Bố gọi con đó, Từ Bạch, con đừng đi.”
Giọng của ông rất vang, khiến người qua đường ai cũng quay đầu nhìn đôi cha con buồn cười này.
Từ Bạch ngoảnh mặt làm ngơ, vẫn muốn chạy đi, nhưng bị bố kéo lại.
Tay trái bố kéo con gái, tay phải kéo con trai, nhưng ánh mắt lại lúng túng nhìn xung quanh, cuối cùng dừng trên người Tạ Bình Xuyên.
Tạ Bình Xuyên là người duy nhất vẫn giữ bình tĩnh, anh đứng bên cạnh Từ Bạch, giơ tay ôm cô từ phía sau, cười nói: “Chào bác Từ.”
Bác Từ có hơi không nói nên lời.
Ông buông tay đang nắm Từ Bạch ra, cũng không kéo con trai nữa.
Nghĩ đến những từ như “quan hệ huyết thống”, “máu mủ ruột rà”, “anh em hoà thuận”, bác Từ mở miệng giới thiệu: “Tiểu Bạch, đây là em trai con, thằng bé tên Từ Hoành, năm nay chín tuổi.”
Thật ra Từ Bạch muốn trả lời là, mẹ chỉ sinh một mình cô, cô không có em trai.
Nhưng Tạ Bình Xuyên đang đứng bên cạnh, dường như bắt đầu bình tĩnh quan sát chuyện này. Từ Bạch không muốn nói sự thật cho anh biết, cô chọn cách im lặng.
Cô nhìn bố khom người, vỗ vỗ vai Từ Hoành: “Hoành Hoành, mau gọi chị, chị hai con đó.”
Tuy Từ Hoành chỉ mới chín tuổi, nhưng to con hơn so với bạn cùng lứa, hai má toàn là thịt, có lẽ là “mặt phúc hậu” mà người xưa hay nói.
Nhưng từ đầu cậu chàng này đã dẩu môi, nghe bố nói xong thì trên mặt càng thêm bất mãn.
“Bố nói xạo, con làm gì có chị.” Từ Hoành dựa vào người bố, cuộn tròn tay đấm vào người bố, “Mẹ con nói rồi, bố mẹ chỉ có một mình con, chị hai ở đâu ra.”
Cũng như mấy đứa trẻ không hiểu chuyện, lớp 3 lớp 4 đã thích nói bậy, Tử Hoàng giận bừng bừng, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: “Cái rắm á.”
Từ Hoành có khẩu âm Bắc Kinh, cực kỳ giống với mấy đứa trẻ ở đây, còn là kiểu con nít được yêu chiều hết mức, cần được trải nghiệm.
Cặp của cậu bé được bố cầm, tay trái cậu cầm cánh gà đã ăn được hơn một nửa, miệng cậu toàn là dầu mỡ, tay phải thì giơ lên xỉa răng.
Tạ Bình Xuyên cúi đầu quan sát Từ Hoành, rồi nhớ lại Từ Bạch hồi bé ra sao.
Bình tĩnh xem xét thì, anh tìm không ra điểm giống nhau của hai chị em này, dù là vẻ ngoài, là lời nói hay thói quen.
Đây là em vợ tương lai, nhưng dù gì thì cậu bé này cũng còn rất nhỏ – Tạ Bình Xuyên nghĩ như thế.
Chỉ một lúc sau, Tạ Bình Xuyên lại nhớ đến lời đánh giá của Từ Bạch về Quốc vương Henry VIII của nước Anh vào hôm anh đưa cô về nhà. Lúc đó Từ Bạch nói: Henry VIII cải cách tôn giáo để cưới vợ thứ hai, ông ấy vẫn luôn muốn có một đứa con trai.
Ông ấy vẫn luôn muốn có một đứa con trai.
Tạ Bình Xuyên nhíu mày.
Bố Từ Bạch cũng đang quan sát Tạ Bình Xuyên. Ông thấy Tạ Bình Xuyên đeo đồng hồ Piaget, cầm chìa khoá xe Porsche. Nói tóm lại, trông anh giống như một người thành đạt.
Bố Từ Bạch cúi đầu, mắng con trai: “Hoành Hoành, bố đã nói với con bao nhiêu lần rồi, phải lễ phép với người lớn.”
Ông sờ đầu con trai: “Nào, Hoành Hoành, chào anh chị đi con.”
Từ Hoành dán sát vào sau lưng bố, Từ Bạch đứng sau lưng Tạ Bình Xuyên. Hai người được gọi là chị em này không hề có ý muốn nói chuyện với nhau.
Nhưng ngay lúc đó, Từ Bạch mở miệng: “Con còn việc phải làm, không nói chuyện tiếp được.”
Xung quanh không ít người đi ngang, ít nhiều đều đưa mắt nhìn sang. Điều này khiến Từ Bạch cảm thấy mình như một con khỉ trên đường, nếu lúc này mà nổi nóng, chắc chắn sẽ thành trò cười cho mọi người.
Bố Từ Bạch giữ cô lại: “Tiểu Bạch, lâu lắm rồi không gặp, con không có gì muốn nói với bố hả?”
Người bố giơ tay vuốt tóc, mái tóc hoa râm bị ánh mặt trời chiếu vào, phản chiếu dưới bóng cây.
“Bố cũng già rồi.” Bố không nhìn Từ Bạch, ánh mắt đặt ở chỗ khác, “Có gì thì chúng ta ngồi xuống nói chuyện đi, bố thật sự rất nhớ con.”
Nghĩ đến chuyện nhỏ nhặt của mười năm trước, cuối cùng Từ Bạch trả lời: “Kết quả của việc chúng ta ngồi xuống nói chuyện, là con sẽ không nói một câu nào.”
Cô không màng Tạ Bình Xuyên đang ở đây, không niệm tình cũ mà nói rõ: “Với lại, xin đừng gọi con là Tiểu Bạch. Quyền nuôi nấng con trong tay mẹ, còn của người chỉ là tiền ngân hàng và nhà.”
Đôi khi, biết rõ có những lời không được nói ra, biết rõ phải giấu trong lòng, nhưng vẫn không thể kiềm lòng mà trút ra hết. Có lẽ là để chọc giận đối phương, hoặc là để giải vây cho bản thân, dù sao thì Từ Bạch cũng đã nói ra rồi.
Bố cô từ từ đưa tay lên, sau đó xoa mặt mình. Ông như muốn giải thích gì đó, cuối cùng cũng chỉ thở dài.
“Mẹ con sao rồi?” Bố cô mặc nhận lời buộc tội của con gái. Trong vụ kiện ly hôn trước kia, ông thực sự nhận được hời nhất – nhà, xe và tiền tiết kiệm, đúng ba thứ đó, đều thuộc về ông.
Không để lại cho mẹ Từ Bạch một xu nào.
Nhưng ông làm được gì đây, không phải ông cũng chỉ do bất đắc dĩ thôi sao? Ông còn phải nuôi một đứa con chưa chào đời mà.
Ông nắm chặt bàn tay mập mạp của Từ Hoành.
Tuy là ông vẫn thấy có lỗi với mẹ Từ Bạch.
Thế nhưng Từ Bạch không muốn nói với bố về mẹ. Những cuộc cãi vã chẳng màng ngày đêm ở năm mười lăm tuổi ấy, là bóng ma cả đời cô không thể quên được. Cô nói: “Xin lỗi, hôm nay con còn có việc, con đi trước.”
Bố níu cô lại: “Tiểu Bạch, bà nội con cũng nhớ con lắm. Bà lớn tuổi rồi, sức khỏe không tốt, thường xuyên nhìn ảnh hồi bé của con rồi khóc, đến nỗi mắt không còn tốt nữa.”
Bố lấy điếu thuốc trong túi ra, tay trái mở bật lửa, tay phải cầm điếu thuốc đã châm lửa, nói: “Rảnh rỗi thì con về nhà đi. Nhà mình cũng dọn ra tứ hợp viện rồi, bây giờ đang ở nhà cao tầng, nhà cửa sáng sủa hơn, bà nội cũng để một phòng cho con…”
Ông chưa nói xong, chợt lấy ra một quyển sổ, viết vội địa chỉ, đưa tờ giấy cho Từ Bạch.
Lần này, con trai rốt cuộc cũng nổi giận.
Là một đứa trẻ chín tuổi, thế giới của Từ Hoành nói phức tạp thì không phức tạp, nói đơn giản thì cũng chẳng đơn giản.
Cho dù là thiện hay ác cũng như thích hay ghét, Từ Hoành đều có phán đoán trực diện nhất, như lúc xem phim hoạt hình, cậu thường gắt gỏng hỏi: “Ai là người tốt? Ai là người xấu?”
Trong mắt Từ Hoành, Từ Bạch chính là người xấu.
Cái anh cao cao bên cạnh Từ Bạch, cũng là người xấu giống Từ Bạch.
Còn cậu, thì chính là cừu vui vẻ trí dũng song toàn, là siêu nhân điện quang Tiga dũng cảm quên mình. Cậu nhớ mẹ đã nhấn mạnh hết lần này đến lần khác rằng, trong nhà từng có một người chị, là chị Từ Bạch, luôn muốn cướp tiền và nhà của họ, muốn làm cho họ không có tiền ăn, lưu lạc đầu đường.
Bố Từ Bạch còn chưa kịp nói gì, đã thấy con trai như con nghé con mới sinh, hung dữ nhào về phía Từ Bạch ở đối diện.
Từ Hoành là đại ca ở trường, có câu “lớp loạn hay không do Từ Hoành quyết định”. Cậu chàng giỏi chửi thề, đánh nhau chưa từng thua, chưa từng chịu thiệt, chẳng bao giờ sợ ai.
Cậu mới bắt đầu học Tae Kwon Do, nhưng cao hơn và mạnh hơn so với bạn cùng lứa, muốn làm khó Từ Bạch thì quả thực dễ như trở bàn tay.
Nhưng Từ Hoành còn chưa tới gần, đã bị Tạ Bình Xuyên xách lên.
Nói xách cũng không phải xách, Tạ Bình Xuyên chỉ nắm eo cậu rồi nhấc lên cao, khiến Từ Hoành treo lủng lẳng.
“A——-” Từ Hoành không nhúc nhích được, khóc lớn.
Nắm đấm nhỏ giống như một hạt mưa rơi lộp độp xuống cánh tay Tạ Bình Xuyên. Tạ Bình Xuyên thả Từ Hoành xuống, cầm hai cánh tay béo múp của cậu.
Xương trẻ con còn mềm, Tạ Bình Xuyên cũng không dám dùng sức, nhưng giọng nói thì vô cùng lạnh lùng: “Chín tuổi rồi, đánh con gái hay ho lắm à?”
Người qua đường đứng lại xem. Từ Hoành vừa khóc, vừa nấc cụt, vừa vẫn có thể nói: “Láo toét! Mẹ nó buông ông ra ngay!”
Từ Hoành giận dữ hét to: “Cái thứ y chang Từ Bạch! Đồ đê tiện, cướp nhà tôi….” Vừa nói vừa khóc nức nở, nhưng vẫn la lớn: “Đm thằng cha mày, ông không cho mày cướp!”
Hồi còn trẻ Tạ Bình Xuyên từng đi dạy tình nguyện, từng dạy mấy cậu bé nghịch ngợm, cũng từng giảng đạo lý cho rất nhiều đứa trẻ, nhưng anh chưa từng thấy kiểu thô lỗ thế này.
Tạ Bình Xuyên thoáng nhìn sang bố Từ Bạch, không hề buông Từ Hoành ra, anh nói với Từ Hoành: “Lúc tôi còn nhỏ, nói bậy một câu, bị đánh vào lòng bàn tay một trăm lần. Nếu là cậu, lòng bàn tay bị đánh nát rồi.”
Từ Hoành nghe thấy sự đe dọa trong lời nói của Tạ Bình Xuyên, nghĩ một đại ca của một giới như mình sao có thể nhịn nổi cục tức này.
Cậu lập tức nâng một chân lên, hung hăng đá về phía Tạ Bình Xuyên.
Tạ Bình Xuyên nắm chân cậu xoay một cái, làm cậu đá vào không khí.
Lúc Từ Hoành đấm mạnh lên cánh tay Tạ Bình Xuyên, Từ Bạch đau lòng không thôi. Bây giờ nhìn thấy Từ Hoành vẫn đang đá người, cô lập tức lo lắng, nói thẳng với bố: “Con có lỗi với bà nội, càng không dám về nhà, con không muốn bị đánh, cũng không muốn bị đá.”
Lúc bố Từ Bạch hoàn hồn trở lại, thì đã giận đến mặt mũi biến sắc.
Mọi người cũng chỉ chỉ trỏ trỏ, chỉ vì tiếng mắng mỏ lớn tiếng của trẻ con.
Con nít rất giỏi bắt chước, nếu “chửi thề” là một cách thể hiện quyền lực, chúng không có lý do gì mà không làm theo, nhất là con trai ở độ tuổi này.
Không có cái nhìn chín chắn về đúng sai, không có ý thức đạo đức chuẩn mực, chỉ có bạo lực và mắng chửi đứng hàng đầu – đây cũng có thể là nguồn gốc của bạo lực học đường.
Thế nên Từ Bạch cho rằng, cậu chàng này cần phải được dạy dỗ nghiêm khắc hơn.
Cô phớt lờ chuyện mẹ của cậu nhóc này là dạng người gì, cũng chẳng nghĩ đến tâm địa ghê tởm của một đứa trẻ là từ đâu mà ra.
Bố Từ Bạch giận điếng người, gọi thẳng tên con trai: “Từ Hoành, con đủ chưa? Bố dạy con thế nào, thầy cô dạy con thế nào?”
Từ Hoành cho rằng mình đang bảo vệ gia đình, bảo vệ mẹ. Cậu không trả lời được câu hỏi của bố, thế giới cũng sụp đổ ngay lập tức, cậu chọn gào khóc.
Từ Bạch kéo Tạ Bình Xuyên đi.
Lúc này, bố cô không đuổi theo nữa.
Cả đường đi, Tạ Bình Xuyên và Từ Bạch không nói chuyện, đến khi họ vào xe ngồi, Từ Bạch vẫn không nói lời nào. Sắc mặt cô cũng không tốt, ánh mắt có chút mệt mỏi. Cô ngồi ở ghế phụ, quay đầu nhìn ra ngoài cửa.
Hai người im lặng một lúc lâu, tâm trạng của Từ Bạch cũng dịu lại.
Cô nghe thấy Tạ Bình Xuyên hỏi: “Cái năm sau khi anh ra nước ngoài, bố mẹ em ly hôn chưa?”
Vì đứa trẻ đó chín tuổi, tính ra thì đúng là năm đó.
Bên ngoài cửa, lá cây lay động theo gió, Từ Bạch dựa gần vào cửa sổ hơn: “Ly hôn rồi, sau đó em cũng đi du học.”
Tạ Bình Xuyên nhắc đến chuyện cũ: “Em chưa từng nói với anh, cũng không nhắc đến trong điện thoại.”
Từ Bạch nói hùng hồn lý lẽ: “Vì đây không phải là chuyện nhà đáng để nói ra.”
Cô vẫn chưa ăn trưa, nhưng lúc này không thấy đói. Cô giơ tay vuốt tóc, nói một cách lấp lửng: “Hơn nữa có rất nhiều chuyện cần phải tự mình gánh vác, sẽ không có người bên cạnh em.”
Trên đời này không ai không đơn độc. Tự lập là con đường bắt buộc phải bước qua, Từ Bạch nghĩ vậy.
Cô vốn nghĩ trả lời như thế sẽ được Tạ Bình Xuyên đồng ý, nào ngờ anh lại suy ra rằng: “Thì ra anh không quan trọng với em.”
Giọng anh trầm thấp, như đang giận.
Từ Bạch hoàn toàn không lường trước được phản ứng của Tạ Bình Xuyên.
Cô kinh ngạc nhìn anh, không chớp mắt: “Sao anh lại nghĩ vậy?”
Tạ Bình Xuyên thêm mắm thêm muối: “Địa vị của anh, chắc còn không bằng Sủi Cảo Tôm. Sủi Cảo Tôm còn có đồ chơi của mèo.”
Từ Bạch vội lắc đầu.
Tạ Bình Xuyên vẫn cứ gây rối vô cớ: “Em không cần giải thích, tạm thời anh không muốn nghe.”
Anh đoán rằng trong mấy năm xa cách, chuyện anh không ngờ tới e là không chỉ có mỗi chuyện này. Từ Bạch biết, còn anh thì không.
Tạ Bình Xuyên nghĩ, vậy thì lần này, dù có là dùng dây trói lại, cũng phải cột Từ Bạch thật chặt.
Từ Bạch nghĩ rằng anh vẫn còn đang giận, cô không biết phải nói gì. Sau khi nghĩ tới nghĩ lui, Từ Bạch nhích đến gần anh, hôn lên mặt anh một cái.
Cô không có kinh nghiệm, chỉ biết hôn mạnh, một tiếng “chụt” vang lên.
Sau khi không còn nghe thấy tiếng nữa, Từ Bạch nhìn nét mặt thay đổi chút xíu của Tạ Bình Xuyên, rốt cuộc cũng hiểu được câu nói của tiểu thuyết gia Zola người Pháp – Nụ hôn là một bí mật được nói với đôi môi thay vì rót vào tai.