[1] Chết đuối trên cạn (chết đuối thứ cấp) thường xảy ra trong vòng 1 đến 72 giờ sau khi bơi, hoặc suýt chết đuối dưới nước, hoặc tắm quá lâu dưới nước, bị sặc nước… Nạn nhân hít phải một lượng nước nhỏ qua mũi hay miệng trong quá trình dưới nước, dẫn tới phù phổi, suy hô hấp dẫn đến chết đuối thứ cấp.
Rượu champagne đang sủi bọt, mùi vị thơm ngon đọng lại trong miệng, Tô Kiều cẩn thận nếm rượu, tầm mắt đặt trên người Từ Bạch: “Từ Bạch nhà anh còn trẻ, chắc thành thạo nhiều ngoại ngữ mà nhỉ. Có khiếu học ngoại ngữ hả? Hay là đã học từ nhỏ…”
“Hồi bé em ấy ham chơi hiếu động, cũng giống mấy đứa trẻ khác.” Tạ Bình Xuyên nhớ lại lúc trước, khen Từ Bạch: “Nhưng rất hiểu chuyện, nếu muốn học, chỉ cần trong thời gian ngắn là học được.”
Tạ Bình Xuyên vừa nói xong, phục vụ bưng dĩa đi ngang qua người họ, trên mâm có món ăn nhẹ và hơn mười ly thức uống.
Là một loại cocktail đặc biệt.
Các lớp màu hiện rõ dưới ánh đèn, giống như thủy tinh màu hoá lỏng, nhìn vẻ ngoài còn ngon hơn cả bánh kem.
Tô Kiều thấy thế, gọi phục vụ lại.
Cô lấy hai ly rượu, đưa một ly trong đó cho Tạ Bình Xuyên.
“Đây là loại cocktail tôi thích nhất, tôi và bartender cùng nghĩ ra món này.” Tô Kiều giơ ly lên, trong lời nói có ẩn ý: “Bartender đặt tên là Vận May, một cái tên vừa thông tục vừa lịch sự……”
Cô chạm ly với Tạ Bình Xuyên: “Mượn tên của loại rượu này, chúc anh ước gì được nấy, cũng chúc Hằng Hạ xoay chuyển càn khôn, phát triển mạnh mẽ.”
Lúc này Tô Kiều vẫn chưa biết Tạ Bình Xuyên uống rượu rất dở – dở đến mức không giống người hay đi xã giao.
Còn bản thân Tô Kiều thì thích uống rượu, một ly cocktail đối với cô chẳng là gì. Cô suy bụng ta ra bụng người, thấy Tạ Bình Xuyên vẫn luôn bình tĩnh, đoán rằng nếu anh uống ít rượu cũng sẽ không làm ra chuyện gì sai.
Tạ Bình Xuyên nếm thử ly cocktail “Vận May”, bất ngờ phát hiện vị rất nhẹ dịu và ngọt thanh, nhưng anh vẫn bỏ ly xuống, nhìn về phía Tô Kiều đầy ẩn ý.
Anh suy nghĩ về câu “xoay chuyển càn khôn” kia, cười nói: “Mượn lời tốt của tổng giám đốc Tô.”
Tạ Bình Xuyên thấy nghi ngờ.
Tô Kiều có tai mắt, e là đã biết Hằng Hạ đang trong thế bị động, sản phẩm mới đang gặp rắc rối.
Hai người nói chuyện với nhau, không hề chú ý cách đó không xa, Từ Bạch đang nhìn họ.
Cô đã thấy Tạ Bình Xuyên.
Khác với các cô gái tham dự tiệc, Từ Bạch xuất hiện với tư cách là một nhân viên, phải mặc áo sơ mi và quần tây theo yêu cầu. Ánh mắt cô lơ đãng nhìn xung quanh, cuối cùng dừng lại trên người Tô Kiều.
Tô Kiều mặc chiếc đầm thiết kế cao cấp, váy tulle xếp tầng, không giấu được đôi chân dài. Cô ấy búi tóc cao, đeo khuyên tai đá quý, dù chỉ thấy một bên mặt cũng rất xinh đẹp.
Cô ấy và Tạ Bình Xuyên nói chuyện với nhau, có thể xem hài hòa vui vẻ. Hai người nói gì đó, ánh mắt họ chạm nhau, rồi chạm ly với nhau.
“Tôi có nói chuyện với chủ tịch Tưởng rồi.” Tô Kiều đặt tay lên bả vai Tạ Bình Xuyên, giống như đối đãi với anh em tốt – đây là thói quen cá nhân của cô ấy, “Tập đoàn Tô thị chúng tôi đang trên cùng một thuyền với Hằng Hạ, quyền vận hành thương mại điện tử vẫn luôn giao cho Hằng Hạ.”
Cô ấy đã uống hết ly cocktail, ấy vậy mà lại tỉnh táo hơn, nói: “Xu thế bây giờ khác hoàn toàn với năm năm trước, chuyển phát nhanh phát triển vượt trội, mua sắm trực tuyến rất suôn sẻ không bị cản trở. Nếu tôi vẫn bám víu vào mua hàng tại nơi, e là phải chạy sang châu Âu mở mới kiếm lại được tiền vốn.”
Tạ Bình Xuyên chắc chắn Tô Kiều biết Hằng Hạ đang xảy ra chuyện gì.
Anh ném ra một viên thuốc an thần: “Trên nền tảng hợp tác là thương mại điện tử, Hằng Hạ đã thành thục hơn, tập đoàn Tô thị có nền tảng vững chắc, dù vẫn đang trong quá trình chuyển đổi nhưng cũng sẽ không có sự kháng cự quá mức.”
Tô Kiều cười nói: “Có thể tiến vào lĩnh vực Internet hay không, còn phải nhờ vào sự giúp đỡ của các anh đó.”
“Tổng giám đốc Tô khách sáo rồi, chúng tôi cũng nhờ bên cô.” Tạ Bình Xuyên đáp lại.
Tạ Bình Xuyên không để ý chuyện Tô Kiều đặt tay lên bả vai anh. Và vì đang bàn chuyện hợp tác làm ăn, anh nói nhiều hơn bình thường, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, dường như mối quan hệ đã thân thiết hơn.
Xung quanh còn có những người khác, tạo thành một vòng quan hệ xã hội. Phần lớn là các cấp trên của các công ty, hoặc các giám đốc điều hành, cũng có các nhà chức trách đang bàn chuyện hợp tác và đầu tư.
Nói tóm lại, không phải là nơi mà Từ Bạch có thể vào.
Cô đứng ở góc tường, như đang đứng bên ngoài.
Dù rằng cô vẫn phải làm việc.
Nhìn thấy cô sững sờ, người đàn ông Pháp trước mặt cô thân thiện nhắc nhở, trên mặt nở nụ cười nhẹ.
Từ Bạch vội vàng xin lỗi.
Cô làm tròn trách nhiệm, bận rộn phiên dịch tại chỗ.
Từ Bạch dịch tiếng Pháp sang tiếng Trung cho một nhà đầu tư – nhà đầu tư này là một người phụ nữ tuổi trung nhiên, rất thích ăn đồ ngọt, tay đang cầm một đĩa bánh, thỉnh thoảng dùng muỗng múc một miếng ăn ngon lành.
Bà ấy còn nói với Từ Bạch: “Nhân dâu, ngon lắm.”
Trong lòng Từ Bạch như bị mèo cào.
Ngoài mặt cô bình tĩnh, nói năng khéo léo, nhưng trong lòng có tâm sự.
Người Pháp đó cũng không tập trung lắm, giống như không có ý định hợp tác. Ông ta trò chuyện vài câu, rồi yên lặng uống rượu. Từ Bạch gật đầu chào, cùng nhà đầu tư tiếp tục tìm một người nước ngoài tiếp theo.
Nhà đầu tư này đã có gia đình, có một người con gái cũng trạc tuổi Từ Bạch. Thấy Từ Bạch nhìn bánh kem chằm chằm, bà dứt khoát lấy một dĩa, đưa cho Từ Bạch, nói: “Đây, Tiểu Từ, muốn ăn thì ăn đi, tiệc cũng không quy định nhân viên không được ăn mà?”
“Có quy định ạ.” Từ Bạch nói, “Chúng tôi không được ăn.”
Nhà đầu tư hỏi xin phục vụ một chiếc túi giấy. Bà bỏ một miếng bánh kem vào đó, đưa cho Từ Bạch lần nữa: “Về nhà ăn thử đi.”
Từ Bạch nhận lấy, chân thành nói: “Cảm ơn giám đốc Tiền.”
Giám đốc Tiền thấy cô vừa xinh đẹp vừa ngoan ngoãn, rất dễ mến, không thể không khen cô.
Không bao lâu sau, di động của giám đốc Tiền đổ chuông. Bà nhìn thấy là thư ký thì lập tức bắt máy, đồng thời nói với Từ Bạch: “Tiểu Từ, tôi ra ngoài nghe điện thoại, hơi lâu, ít nhất cũng phải mười phút, cô tìm chỗ nào ngồi đi.”
Từ Bạch đáp vâng.
Cô cầm túi bánh kem, ngồi ở một chiếc ghế.
Ngay lúc đó, có người sờ đầu cô.
Từ Bạch ngẩng đầu, quả nhiên nhìn thấy Tạ Bình Xuyên.
“Còn mười ba phút,” Từ Bạch chỉ chỉ màn hình lớn, “là đến anh lên phát biểu rồi.”
Nhưng Tạ Bình Xuyên nói: “Mười phút cũng đủ rồi, em ra đây với anh.”
Từ Bạch đứng dậy, đi theo sau Tạ Bình Xuyên, vòng qua hành lang trang trí lộng lẫy, đi đến sân ngoài trời.
Gió nhẹ mơn man, xung quanh vắng lặng, Tạ Bình Xuyên đứng nghiêng người, trông như đang tìm lời để nói.
Từ Bạch bước lại gần, mù mờ hỏi: “Anh uống bao nhiêu rượu rồi?”
Cô ngẩng đầu nhìn anh, hai má ửng hồng. Chỉ vì cái lạnh trong đêm đầu đông, làn da mỏng manh của cô nhanh chóng đỏ lên vì lạnh.
Ở đây không có máy sưởi, Từ Bạch chỉ mặc áo sơ mi và quần dài, không mang theo áo khoác lông. Cô thật sự thấy hơi lạnh, cầm chặt túi bánh kem, nói một cách uyển chuyển: “Anh với Tô Kiều, nói chuyện hợp quá.”
“Anh chỉ uống một ly.” Tạ Bình Xuyên trả lời câu hỏi đầu tiên, sau đó đặt câu hỏi, “Em gặp chuyện gì hả? Hôm nay đi phiên dịch ở hội nghị, là để kiếm tiền?”
Ban đầu anh định về nhà mới hỏi ngọn nguồn, nhưng Từ Bạch gần ngay trước mắt, anh đã hết kiên nhẫn, không thể chờ được nữa.
Từ Bạch dựa sát vào Tạ Bình Xuyên, sưởi ấm trong lòng anh, giống như một con thú nhỏ đang tìm kiếm nơi trú ẩn: “Bà nội em bị bệnh, bố không chăm sóc tốt bà nội…”
Ngoài sân, gió mùa đông thổi xào xạc, hơi lạnh từ mọi hướng ập đến, thở ra còn có khói trắng nhàn nhạt. Từ Bạch hắt xì một cái, Tạ Bình Xuyên cởi áo khoác khoác lên người cô ngay.
Áo của anh rất ấm, Từ Bạch không thấy lạnh chút nào nữa.
Nhưng cô lại nghe thấy Tạ Bình Xuyên nói: “Em nghi ngờ thân phận của Triệu An Nhiên, còn biết gửi tin nhắn báo cho anh, nhưng khi nhà xảy ra chuyện thì im ỉm không nói gì với anh… Anh cho rằng giữa chúng ta là mối quan hệ thẳng thắn thành thật với nhau.”
Thể chất của anh tốt hơn Từ Bạch, dù không có áo khoác, dù quần áo mỏng, cũng không hề thấy lạnh.
Đúng là trong lòng anh đang giận, dù có uống nhiều rượu thì đầu óc vẫn tỉnh táo nhờ có gió lạnh thổi qua. Nhưng có một vài câu, bất kể ở tình huống nào đi nữa, anh cũng phải hỏi cho ra nhẽ.
Từ Bạch trả lời: “Tại vì…. vì anh đang bận.”
Cô nhận ra được Tạ Bình Xuyên đang giận.
Từ nhỏ Từ Bạch đã biết tính tình của anh chẳng dễ chịu chút nào – nhưng vì là thích, không hoàn hảo cũng thấy hoàn hảo.
Tạ Bình Xuyên không đoán ra được bà nội Từ Bạch bị bệnh gì. Từ Bạch không nói gì, anh cũng chẳng thể nghĩ đến bị bệnh ung thư, chỉ cho là người già mệt nhọc lâu ngày, cần phải tĩnh dưỡng. Dù gì thì Từ Bạch cũng nói là ba cô không chăm sóc tốt bà nội.
Cho nên, suy nghĩ của anh hoàn toàn đặt trên chuyện tính sổ.
Tạ Bình Xuyên nói: “Vì anh bận?” Anh cười: “Lý do chính đáng.”
Tiếng cười còn lạnh hơn gió.
Từ Bạch không nói lời nào.
Một lát sau, sự ghen tuông đè nén của cô bùng nổ: “Không phải em không giải quyết được. Mười năm xa cách, em quen một mình rồi.”
Từ Bạch nhìn chỗ khác, không nhìn Tạ Bình Xuyên nữa. Dạo này đủ chuyện vặt vãnh, không biết vì sao cô lại thấy bất an, được lúc phát tiết nên cô nói ra hết: “Tiệc tối hôm nay, anh với tổng giám đốc Tô nói chuyện vui vẻ lắm đúng không, tay cô ấy cứ đặt trên người anh…..”
Không phải Tạ Bình Xuyên không biết bình dấm của Từ Bạch to cỡ nào.
Anh nói: “Anh và Tô Kiều là bạn làm ăn. Em cũng thấy rồi, cô ấy có bạn trai rồi.”
Từ Bạch không nghe giải thích, rơm rớm nước mắt nói: “Những chuyện anh giấu em, không phải chỉ có mười mươi chuyện thôi đâu. Em gặp chuyện không nói với anh, anh còn tức giận với em.”
Cô nghĩ đến bà nội nằm trên giường, nghĩ đến Bánh Trôi đã mất, nghĩ đến khoảng cách giữa sự sống và cái chết, tình thân nhạt nhẽo như nước, gia đình tan vỡ, rốt cuộc cũng nhận ra một sự thật ——
Thứ sắp nuốt chửng lấy cô không phải là lòng ghen tuông mãnh liệt với Tô Kiều, mà là cảm giác không an toàn đã bám rễ khó gỡ suốt mười năm nay.
Tạ Bình Xuyên không nên tranh cãi với cô. Lẽ ra anh nên im lặng, ôm Từ Bạch vào lòng, hôn cô đến khi cô không nói được gì nữa.
Nhưng hôm nay anh muốn nói lý lẽ: “Chỉ vậy mà là tức giận sao? Em chưa từng thấy anh giận thật đâu.” Trong lời nói có mùi rượu, cả sự cụt hứng.
Tạ Bình Xuyên đi thẳng vào vấn đề: “Em còn thiếu bao nhiêu tiền? Sau khi hội nghị kết thúc, anh đưa em về.” Anh lấy một chiếc thẻ tín dụng ra, bỏ vào túi áo của Từ Bạch, ấn vào ngực cô, thấp giọng nói: “Lương theo giờ của phiên dịch song song tính thế nào, anh mua luôn em, đi theo một mình anh được không?”
Từ Bạch mở to hai mắt, không hiểu ý anh.
Tạ Bình Xuyên cười một tiếng: “Ờ, anh quên mất, em cũng đã theo anh rồi.”
Anh dùng từ theo nghĩa đen, cô hiểu theo nghĩa sâu xa.
Chỉ còn ba phút là đến giờ Tạ Bình Xuyên lên phát biểu, anh xoay người đi vào trong, đi thẳng đến sân khấu.
Từ Bạch chạy theo, cuối cùng cũng theo kịp anh. Cô cởi áo khoác ngoài, đặt vào tay Tạ Bình Xuyên. Vì mang giày cao gót, lại còn chạy đến đây, giữa đường cô bị trẹo chân, bánh kem cũng rớt xuống đất.
Tạ Bình Xuyên quay lại nhìn cô một cái.
Từ Bạch nói: “Anh đi phát biểu đi, để em dọn.” Giọng điệu bình thường, vẫn y hệt thường ngày.
Tạ Bình Xuyên thực sự rời đi.
Từ Bạch ngồi xổm trên đất, hốt miếng bánh kem dâu bị nát vào túi, nhớ đến câu “Em cũng đã theo anh rồi” của Tạ Bình Xuyên lúc nãy, cùng với chuyện cô nhanh chóng ở chung với anh, ngay ngày hôm sau thì lên giường với anh. Cô vẫn lặng lẽ dọn dẹp, chỉ là nước mắt rơi không ngừng.
Giống như chết đuối trên cạn.
Ban đầu chỉ là choáng váng, nhưng sau đó phổi càng lúc càng khó chịu, ảnh hưởng đến hô hấp. Nhưng cô không thể tiếp tục khóc, vì còn phải làm việc, cô rời đi ngay lúc này là phá hủy danh tiếng của mình.