Không thấy Từ Bạch đâu nữa. Đây là suy nghĩ duy nhất của Tạ Bình Xuyên.
Sắc mặt của anh rất u ám, hoàn toàn mất hết kiên nhẫn, bảo vệ đứng cạnh cũng liếc mắt nhìn ra đó, sau đó nói thẳng: “Bên công an đến, trình giấy triệu tập, chúng tôi đã gọi 110, xác nhận là…”
Tạ Bình Xuyên không nghe anh ta nói hết, đi khỏi sảnh.
Tại sao Từ Bạch lại bị gọi đi? Chỉ có một khả năng – vụ kiện về gián điệp thương mại, hoặc sự lây lan của virus mạng, cuối cùng cũng liên lụy đến cô.
Nếu có chuyện gì không hay xảy ra với cô… Tạ Bình Xuyên nhận ra anh không thể nào giữ bình tĩnh. Nếu Từ Bạch có chuyện gì, lý trí của anh sẽ sụp đổ.
Di động của Từ Bạch đã được anh cài định vị, vị trí hiển thị là đồn cảnh sát cùng khu vực. Nhưng anh không có quyền vào đó, chỉ có thể đứng ngoài cửa theo luật.
Thời gian thẩm vấn lâu nhất là mười hai tiếng, anh biết rõ điều này. Anh như một bức điêu khắc đứng cắm rễ trên con phố dài vào ban đêm.
Xe cộ tới lui, âm thanh ồn ào.
Thỉnh thoảng có người đi ngang qua, dừng bước liếc nhìn anh, thấy ánh mắt lạnh như băng của anh thì vội vàng nhìn chỗ khác. Không ai biết rằng anh trải qua một giây như một năm, bị đè nén bởi cảm giác đau khổ nặng nề. Cả đời anh chưa từng trải qua cảm giác này.
Tạ Bình Xuyên không dám đoán Từ Bạch sẽ sợ hãi đến mức nào. Trí tưởng tượng tựa như con dao găm, phá tan mọi suy nghĩ tốt đẹp trong lòng anh. Anh biết Từ Bạch rất nhát gan, vừa sợ tối vừa sợ ma, trước giờ hành động rất cẩn thận, vô cùng đề phòng người lạ.
Còn anh thì không trở tay kịp, không giúp được cô.
Anh đã gọi rất nhiều cuộc điện thoại có liên hệ với các mạng lưới quan hệ phức tạp, ngoài việc xác nhận Từ Bạch đang bị thẩm vấn thì không có thông tin giá trị nào khác. Những nhà chức quyền đã nhiều lần khẳng định Từ Bạch sẽ bình yên vô sự bước ra, Tạ Bình Xuyên chỉ cần chờ thôi.
Nhưng anh đã sắp điên lên vì chờ đợi.
Trời càng tối, gió càng lạnh hơn, ngọn đèn ven đường sáng choang, kéo dài bóng anh.
Nghe được tin tức, Tưởng Chính Hàn gọi điện cho Tạ Bình Xuyên, câu đầu tiên chính là: “Anh đang ở đồn công an hả?”
“Ba tiếng rồi.” Tạ Bình Xuyên nói, “Vẫn chưa thẩm vấn xong.”
Anh không có tâm trạng nói chuyện với người khác, chỉ vài câu đã muốn cúp máy.
Tưởng Chính Hàn dừng kịp thời, nói sự thật: “Triệu An Nhiên xác nhận Từ Bạch là đồng lõa của cậu ta, luật sư biện hộ cung cấp chứng cứ gồm tập tin được mã hóa lần trước. Đây là tin tức tôi vừa nhận được.”
Tưởng Chính Hàn rất biết đồng cảm, hiểu rõ nếu mình trong hoàn cảnh đó, trong lòng cũng sẽ nóng như lửa đốt. Đặc biệt là tranh chấp lúc này liên lụy đến người vô tội, anh hứa với Tạ Bình Xuyên: “Tôi liên hệ với phòng pháp chế rồi, sẽ chuẩn bị luật sư cho Từ Bạch, anh phải bình tĩnh hết mức có thể, chịu đựng hết đêm nay.”
Tạ Bình Xuyên không thể kiểm soát được mức độ “hết mức có thể”.
Sau khi nói chuyện với Tưởng Chính Hàn, Tạ Bình Xuyên không đứng nữa mà ngồi bệt xuống lề đường. Trên đường phố đêm đông, ngón tay cứng đờ vì lạnh, tuy để trong túi áo nhưng khớp ngón tay vẫn đỏ bừng.
Chuông di động lại vang lên lần nữa.
Anh không nhìn số, ấn nút bắt máy: “Xin chào, tôi là Tạ Bình Xuyên.”
Bên kia điện thoại, giọng của y tá vang lên: “Chào anh Tạ. Tôi không gọi được cho cô Từ, đành phải gọi cho anh.”
Đêm đã tối nhưng người vẫn chưa tịnh, cả thành phố lờ mờ sáng.
Y tá đứng trong bệnh viện, đối diện với cửa sổ, nhìn ra bầu trời tối tăm và vầng trăng khuyết ảm đạm, nói từng câu từng chữ: “Sáng hôm nay bà cụ bị tức ngực, tình trạng chuyển biến xấu, buổi chiều bác sĩ cấp cứu, cuối cùng cũng qua khỏi. Đến tối, bà cụ còn nói mấy câu, bây giờ…. bây giờ….”
Tạ Bình Xuyên nhìn thoáng qua đồng hồ – mười giờ năm phút tối.
Anh nghe được một câu hoàn chỉnh: “Anh Tạ, người nhà họ Từ đến hết rồi… Xin hãy nén bi thương.”
“Hãy nén bi thương.” Anh lặp lại bốn chữ này. Đúng lúc đó, một trận gió lạnh ập đến, khiến cả người lạnh buốt.
Bà nội Từ Bạch qua đời vào tối hôm đó.
Năm nay bà cụ đã hơn 70, tuổi già sức yếu, gầy gò và tiều tụy. Lúc chuẩn bị gần đất xa trời, hồi quang phản chiếu [1], lúc thì như quay về thời tuổi trẻ, đến lúc trên vách tường nhà mình còn dán chữ “Hỉ”, lúc thì như đứng trong đại viện, nắm tay cháu gái, dắt cô bé tản bộ sau khi ăn.
[1] Hồi quang phản chiếu là hiện tượng người sắp chết đột nhiên trở nên tỉnh táo, khỏe mạnh và nói chuyện rành mạch, muốn ăn uống. Khoảng 2 tiếng sau, họ sẽ qua đời. Hiện tượng này được ví với hình ảnh trước khi tắt, ánh lửa tự nhiên rực sáng.
Lúc đó Từ Bạch như cục bột nhỏ xíu, rất dính người lớn. Cô bé dùng cát xây lâu đài nhưng chỉ xây được một ngọn núi, vậy là tủi thân khóc, muốn người lớn giúp mình.
Nằm trong vòng tay bà nội, cô bé nhõng nhẽo: “Nội ơi, nội đừng ra ngoài, phải mãi mãi ở cạnh con…”
Phải mãi mãi ở cạnh cháu gái.
Bà nội vẫn nhớ rõ, lúc đó bà đã đồng ý với Từ Bạch.
Tiếc là đại hạn đã đến, tiếc là sức cùng lực kiệt, đành phải thất hứa.
Bệnh viện ở thế giới hiện thực dần biến mất, bệnh tình đột ngột giảm một cách lạ lùng, bà cúi người xuống như đang cưỡi ngựa ngắm cảnh, lướt qua vô số cảnh đời, sống lưng từ từ thẳng tắp.
Bà thấy những tòa nhà cao tầng dần thu nhỏ lại, khắp nơi chỉ có nhà gạch xanh ngói đỏ, lồng đèn tre treo đầy trên mái hiên khẽ đung đưa trong gió.
Còn chồng của bà, người chồng lâu đã lâu rồi không gặp, đang đứng ở nơi sáng nhất của ngọn đèn dầu.
Bà không quan tâm đến bất cứ gì nữa, chạy một mạch đến, tạp âm bên tai dần lắng xuống. Bà nắm lấy tay chồng, nói với ông: “Tôi đi được rồi hả ông?”
Ông nói: “Đi thôi, bọn trẻ trưởng thành rồi.”
Vậy là bà không còn vướng bận gì nữa.
Càng không biết bên ngoài giấc mơ, người con trai hơn 50 tuổi đang khóc tức tưởi. Cả hành lang bệnh viện ngập tràn tiếng khóc của người đàn ông, trái tim tan nát vì đau thương tột cùng. Ông quỳ gối ở một góc lạnh lẽo của bệnh viện, vẻ mặt trở nên già nua trong phút chốc.
Người ở độ tuổi 50, đau lòng đến mức độ này, không phải là trưởng thành, mà là tỉnh ngộ.
Ban đầu ông bị quỷ ám, ham mê sắc đẹp trẻ tuổi – trong giới kinh doanh, ai cũng đã quen với chuyện này. Ngoại tình là chuyện có khả năng xảy ra rất cao, chỉ là mọi người đều biết rõ “không vạch áo cho người xem lưng”, suy nghĩ của đàn ông và phụ nữ luôn khác nhau hoàn toàn, rằng tình dục và tình yêu có thể tách rời.
Như trong “Vệ Phong – Manh” trong Thi Kinh: Sĩ chi đam hề, do khả thoát dã. Nữ chi đam hề, bất khả thoát dã [2]. Có lẽ từ khi đó, người ta đã nhận ra tình cảm như sương mai, đàn ông dễ thay lòng đổi dạ.
[2] Trích trong Thi Kinh của Khổng Tử. Dịch nghĩa: Đàn ông có phải lòng phụ nữ thì còn có thể thoát ra được, còn phụ nữ mà phải lòng đàn ông thì không thể thoát ra được.
Là bố của Từ Bạch, không phải ông không nghĩ về gia đình. Khi đó vợ không chừa đường lui, nên ông chỉ nghĩ đến bản thân mình. Làm thời gian của mẹ già phí hoài, làm mẹ không thể an hưởng tuổi già, trước khi chết cũng không gặp được cháu gái.
Ông không gọi được cho Từ Bạch, lại không có số điện thoại của Tạ Bình Xuyên, chỉ có thể nhờ y tá giúp.
Y tá nói với Tạ Bình Xuyên: “Lúc đi, bà cụ mỉm cười.”
Vì được nhờ giúp đỡ nên y tá dè dặt hỏi: “Anh Tạ, anh biết cô Từ… Cô ấy rất lo cho bà, ngày nào cũng hỏi han chúng tôi….”
“Cô ấy tạm thời đang bận.” Tạ Bình Xuyên cất giọng khàn khàn, giống như đã được chà qua giấy nhám, “Khi nào cô ấy rảnh, tôi đưa cô ấy đến bệnh viện.”
Ánh trăng nơi đường chân trời tối như mực, người trên đường thưa thớt dần.
Tạ Bình Xuyên im lặng đứng thẳng người, chấn chỉnh lại suy nghĩ, đi về phía cửa hàng bên cạnh.
Anh mua một gói thuốc lá.
Chiếc bật lửa bừng sáng trên phố, điếu thuốc được châm, sương mù bao phủ đêm đông, ánh lửa bị dập tắt trong chốc lát.
Bình thường anh luôn rất nghiêm khắc trong việc tự kỷ luật, giới hạn các nguyên tắc, gồm có chuyện ăn uống, làm việc và nghỉ ngơi hằng ngày.
Nhưng lúc này, suy nghĩ của anh hoàn toàn bị xâm chiếm vì chuyện của Từ Bạch. Anh nhớ đến lần đầu thử hút thuốc – không phải chỉ hút giữa chừng rồi ném tàn thuốc như thời đại học, mà là chậm rãi hút một hơi, rồi liên tục phà ra khói.
Lúc ra khỏi đồn công an, Từ Bạch nhìn thấy Tạ Bình Xuyên đứng ở ven đường.
Cô nhào vào lòng anh, ngửi thấy mùi thuốc lá xa lạ, vừa cúi đầu thì thấy trong tay anh có một điếu thuốc. Một đoạn ngắn ngủn, sắp được đốt cháy đến đầu ngón tay anh.
“Anh ơi… Từ Bạch gọi anh khe khẽ.
Cô kéo áo anh: “Tụi mình về nhà nha anh?”
Tạ Bình Xuyên bỏ bật lửa, điếu thuốc đã tàn và gói thuốc lá dang dở kia hết vào thùng rác. Anh vừa nắm tay Từ Bạch, Từ Bạch đã run lên vì bàn tay lạnh buốt của anh.
Cô đoán là anh đã đứng ngoài đây nãy giờ.
Đến khi họ về lại xe, Từ Bạch nâng hai tay của Tạ Bình Xuyên lên áp vào mặt mình. Áp trong chốc lát, Từ Bạch nói thật với anh: “Anh đừng lo, giống như phóng viên phỏng vấn thôi, họ sắp xếp cảnh sát nữ, hỏi rất nhiều chuyện rồi ghi chép vài thứ, không hề làm khó em.”
“Xin lỗi em.” Tạ Bình Xuyên xin lỗi mà không có lý do, “Làm liên lụy đến em.”
Hai tay của anh ấm dần, nhưng sự tức giận trong lòng lại bùng lên. Trước đây còn định hai bên giằng co, bây giờ chỉ muốn kẻ chủ mưu sẽ gánh chịu hậu quả, cả đời không thể ra khỏi tù.
Thủ đoạn của họ lão luyện đến nỗi ép cả công ty phải chật vật đối phó, nếu không nhờ sự hỗ trợ từ chuỗi vốn khổng lồ, e là đã phải rơi vào cảnh khốn khó từ lâu. Từ đó suy ra, họ không thể nào chỉ nhắm vào mỗi Hằng Hạ, và đi sâu hơn nữa, những chuyện trái pháp luật, chắc chắn sẽ dính đến từng người từng người một.
Tạ Bình Xuyên nói với Từ Bạch: “Ngày mai sẽ có luật sư liên lạc với em, trong khoảng thời gian này, em không được đi làm, phải ở nhà nghỉ ngơi.”
Con phố dài vắng vẻ, thỉnh thoảng có người đi ngang qua, Từ Bạch nhìn ra ngoài cửa sổ một chốc rồi bỏ túi xách xuống. Cô vòng hai tay quanh cổ Tạ Bình Xuyên, áp trán vào cổ anh, nói nhỏ: “Em muốn đi làm. Em không làm gì hết, họ điều tra rõ ràng thì sẽ biết em là người ngoài cuộc.”
Nhưng Tạ Bình Xuyên lại nói: “Còn một chuyện nữa.”
Anh chưa nhắc đến chuyện bà nội đột ngột qua đời.
Vì để trấn an Từ Bạch, anh đặt tay sau lưng cô. So với sóng to gió lớn sắp đến thì một chút ấm áp này chẳng đáng kể gì, vì Tạ Bình Xuyên đi thẳng vào vấn đề: “Anh nhận được điện thoại của y tá, anh cũng gọi lại cho bệnh viện và bác sĩ trực ban…”
Anh chưa nói hết, Từ Bạch đã có dự cảm.
Đèn trên nóc xe đang sáng. Ánh sáng phản chiếu trong mắt cô, như tinh thạch bị vỡ.
“Bà đi rồi?” Từ Bạch ngẩn người hỏi.
Tạ Bình Xuyên nhìn cô, Từ Bạch chớp chớp mắt.
Cô im lặng cúi đầu, từng giọt nước mắt rơi xuống, muốn nghe thấy Tạ Bình Xuyên phủ nhận, muốn nghe anh nói tình trạng lạc quan, hay cuộc phẫu thuật sắp tới có thể lật ngược tình thế.
Nhưng Tạ Bình Xuyên không nói lời nào.
Trong xe không có khăn giấy, anh dùng ngón tay lau nước mắt cho cô. Thấy cô mãi không ngẩng đầu, tóc che khuất nửa khuôn mặt, anh chỉ cảm thấy không còn gì đau đớn hơn được nữa.