Đúng như Từ Bạch nói, Tạ Bình Xuyên thực sự chưa ăn cơm tối.
Anh cùng Từ Bạch vào nhà bếp, hai con mèo đi theo sau. Cửa ban công mở nửa, chỉ cần nhìn ra ngoài là thấy bóng đêm vô tận, thấy cả đèn đóm trong tòa chung cư đối diện.
Từ Bạch kéo rèm lại, hỏi anh: “Cuộc họp tối nay suôn sẻ không anh?”
“Cũng ổn.” Tạ Bình Xuyên nói thật, “Vài công ty có ý định hợp tác rõ ràng.”
Anh hỏi lại Từ Bạch: “Em thì sao, tắm cho hai con mèo suôn sẻ không?”
Rèm cửa bị gió thổi tung lên, lướt qua mắt cá chân của Từ Bạch. Cô đứng cạnh ban công, tay cầm một bình nước trái cây, nghiêm túc trả lời: “Suôn sẻ lắm, Sủi Cảo Tôm với Xíu Mại ngoan cực luôn. Từ đầu tới cuối không lộn xộn gì hết, rất hợp tác với em.”
Sau đó, cô bỗng nhắc đến một chuyện: “À đúng rồi, lúc anh chưa về, em có nhận một cuộc điện thoại… là dì gọi tới.”
Trong những năm tháng Từ Bạch chưa thành niên, cô và Tạ Bình Xuyên đã là hàng xóm của nhau suốt mười một năm. Trong khoảng thời gian đó, cô luôn gọi mẹ của Tạ Bình Xuyên là “dì”, nhưng bây giờ, cô đã lấy Tạ Bình Xuyên, vẫn gọi như vậy thì có vẻ không đúng lắm.
Cho nên cô nhanh chóng sửa lại: “Ý em là, mẹ chồng gọi.”
Tạ Bình Xuyên đang dọn cơm. Nghe thấy Từ Bạch nói vậy, anh quay đầu nhìn Từ Bạch: “Mẹ nói gì với em?”
Từ Bạch nói: “Mẹ kêu em dành thời gian, về California với anh.”
Tạ Bình Xuyên cởi áo khoác, đặt trên giá áo bên cạnh. Anh đi đến cạnh Từ Bạch, giơ tay ôm bả vai cô, còn chưa trả lời thì đã nghe thấy Từ Bạch nói tiếp: “Hình như năm ngoái tụi mình có nói tết âm lịch năm nay phải về thăm bố mẹ. Nhưng tháng hai nhiều việc quá, còn vướng kiện tụng…”
Thế nên không đi được.
Tạ Bình Xuyên bị cuốn vào muôn vàn khó khăn, không thể thoát thân trong thời gian ngắn. Bố mẹ anh không phải che tai bịt mắt, cũng biết con trai gặp phải chuyện gì, ngoài thấu hiểu và thông cảm, thực ra cũng cảm thấy phẫn uất – họ cho rằng công việc hiện tại của Tạ Bình Xuyên luôn mang đến rắc rối cho anh.
Chỉ là mấy lời đó bị giấu nhẹm trong lòng, không nói thẳng ra qua điện thoại.
Tạ Bình Xuyên không rõ tâm tư của bố mẹ. Nhưng một chuyện anh biết rất rõ, là bố mẹ mong anh có thể định cư tại Mỹ, tốt nhất là tìm một công việc ở California, ở với họ hàng thân thích, xem như cả nhà đoàn tụ.
Anh nói: “Giải quyết xong Tần Việt, anh dẫn em đi California.” Xem như chính thức gặp mặt một lần.
Từ Bạch không sợ gặp người lớn, điều cô chú ý là: “Anh chắc chắn có thể giải quyết được Tần Việt? Anh ta là người có máu mặt…”
Tạ Bình Xuyên “Ừ” một tiếng, tỏ ý tán thành.
Nói thật thì anh cũng không hoàn toàn chắc chắn, lựa chọn tốt nhất lúc này có lẽ là chờ xem diễn biến.
Ngụy Văn Trạch và Tạ Bình Xuyên có cùng suy nghĩ.
Tối hôm đó, sau khi rời bữa tiệc, anh ta lên xe với Tần Việt. Đó là một chiếc Aston Martin, tài xế đã ngồi chờ rất lâu, cuối cùng khi thấy chủ tịch Tần và thư ký Ngụy, tài xế lên tiếng chào hỏi: “Chủ tịch Tần, chúng ta đi đâu?”
Tần Việt không có chỉ thị. Anh ta đốt một điếu thuốc: “Để tôi làm một điếu đã.”
Ngụy Văn Trạch đề nghị: “Đến bây giờ, chúng ta vẫn không chắc chắn được họ tính làm gì, hay là chờ…”
Anh ta chưa nói xong thì đã bị Tần Việt ngắt lời: “Tôi không hiểu câu này của anh, anh còn muốn chờ tới lúc nào? Chưa chịu đánh đòn phủ đầu nữa thì vô tù chung với Triệu An Nhiên và Ngô Vĩnh Phúc luôn đi.”
Mùi khói thuốc tỏa ra trong lúc nói chuyện, nhuộm cả bầu không khí thành màu xám xịt. Như mực nhỏ giọt trong nước, lặng lẽ lan ra, một cảm giác thứ bậc trỗi dậy.
Ngụy Văn Trạch quay nửa khuôn mặt đi, để ngăn mình hít khói thuốc.
Tần Việt ngậm điếu thuốc, lầm bầm: “Ngụy Văn Trạch, tôi thực sự xem anh là bạn. Tiếp theo chúng ta phải làm gì, tôi đã có kế hoạch sơ bộ, mong anh có thể phối hợp với tôi.”
Ngoài chữ “Được”, Ngụy Văn Trạch không trả lời câu nào khác. Hiển nhiên, anh cũng chỉ có duy nhất lựa chọn này.
Hơn mười giờ tối, anh ta xuống xe Tần Việt, một mình lang thang trên con phố náo nhiệt. Ngay từ đầu, Ngụy Văn Trạch đã biết rõ Tần Việt không tin tưởng mình, chỉ vì mình có thể đem đến nhiều lợi ích cho anh ta nên mới được coi trọng.
Ngược lại, anh ta cũng chẳng tin tưởng Tần Việt. Hai người nghi ngờ lẫn nhau, lại giả vờ làm một đôi tri kỷ.
Sau khi mổ xẻ thực tế, chân tướng thường phũ phàng, càng hiểu rõ thì con người ta càng đau — nhất là khi đói thì càng dễ nghĩ miên man hơn.
Ngụy Văn Trạch đang trong trạng thái đó. Không biết xuất phát từ tâm lý gì, ma xui quỷ khiến anh ta bắt xe buýt, đi đến con phố đối diện Hằng Hạ, đứng trước cửa quán ăn của Giản Vân, quan sát tình hình bên trong tiệm.
Đồng hồ chỉ 11 giờ, đang là buổi tối nên trong tiệm không có nhiều khách.
Đèn chùm treo trên trần nhà tạo thành một vòng tròn ánh sáng, dưới đèn có một người đàn ông nói liên tục: “Haiz, hôm qua mẹ anh bắt anh đi xem mắt, làm anh xấu hổ chết đi được, cô gái kia cũng không có hứng thú với anh, anh với cô ấy ngồi thừ cả tiếng đồng hồ, cuối cùng giải tán trong không vui…”
Người đang nói chuyện chính là Quý Hành. Lúc nào anh cũng ồn ào, hôm nay cũng không bớt được chút nào.
“Mẹ anh còn nói, con nhà người ta ở Mỹ hết, chỉ có anh lộn xộn, một mình về nước…” Quý Hành bưng một tô mì, dùng đũa gõ vào tô sứ, “Vớ vẩn gì thế không biết? Anh lớn lên ở đây, ở đây cực kỳ thoải mái. Em nói coi, bậc phụ huynh ấy, ngày nào cũng lo lắng về công việc, hôn nhân, gia đình của con cái…”
Giản Vân ngắt lời: “Chừng nào anh thành gia lập nghiệp, có con cái, anh cũng sẽ hiểu cảm giác đó.”
Quý Hành cười nói: “Anh không muốn kết hôn qua loa. Chuyện cả đời, không thể vội vội vàng vàng được.”
Ăn xong phần mì còn lại, anh lấy bóp ra tính tiền: “Anh nghĩ kĩ rồi, mỗi người có cách sống của riêng mình, không phải người khác đi con đường đó thì mình bắt buộc phải đi theo. Cũng không phải đã bước trên con đường đó rồi thì không thể bước lại…”
Trước giờ Quý Hành nói chuyện thẳng thắn, có gì nói đó. Hình như đây là lần đầu tiên anh nói chuyện vòng vo tới vậy.
Tiếc là Giản Vân làm thinh.
Cô nói: “11 giờ tụi em đóng cửa.”
Quý Hành đặt bát xuống, do dự một lát rồi nói: “Hằng Hạ sắp mở chi nhánh ở Thượng Hải…. Là Viện nghiên cứu ở Thượng Hải, có thể anh phải đi công tác, tới Thượng Hải làm giám đốc dự án.”
Giản Vân đứng ở quầy kiểm kê hóa đơn hôm nay, phục vụ thì trong nhà bếp dọn rác, vang lên tiếng sột soạt. Cô đặt một xấp hóa đơn xuống, nói: “Thượng Hải cũng tốt lắm đó, mùa đông ấm hơn Bắc Kinh.”
Ngoài câu đó ra, không còn lời nào khác.
Quý Hành cúi đầu, không trả lời. Một lúc lâu sau, anh dứt khoát nói lời tạm biệt: “Vậy anh… ngày mai anh đồng ý với cấp trên. Tháng sau đi Thượng Hải, bên đó hơi thiếu người.”
Giản Vân vẫn giống như một người bạn bình thường, hàn huyên vài câu. Chuyện lúc này đã rồi, Quý Hành đành mỉm cười, nói: “Sau này em với Chân Chân muốn đến Thượng Hải, có thể tìm anh chơi.”
Nói xong, anh tính tiền, một mình rời đi.
Quý Hành có hơi không tập trung, không nhìn thấy Ngụy Văn Trạch ở cửa. Nhưng khi anh vừa đi, Ngụy Văn Trạch bước vào ngay.
Giản Vân sắp xếp hóa đơn xong, chuẩn bị đóng cửa. Cô mới đặt chìa khóa vào ngăn tủ thì có bóng người hắt vào mặt cô, vừa ngẩng đầu, Ngụy Văn Trạch cất giọng nói: “Mới 11 giờ mà không buôn bán nữa à? Nửa đêm, nhiều người tới ăn khuya, mấy người không kiếm mớ tiền đó?”
Ngửi thấy được mùi khói thuốc và mùi rượu lúc anh ta nói chuyện.
Nhưng anh ta vẫn rất tuấn tú, mặt mũi ưa nhìn, lúc nhìn người khác, nếu mỉm cười một chút thì càng khiến người khác không thể khống chế tâm tình.
Anh ta đến gần, nói: “Lúc nãy đi trên đường, tôi nhớ tới lúc mới cưới…” Anh ta không nói rốt cuộc mình nhớ chuyện gì thì đã nhanh chóng bỏ qua chủ đề đó, nhìn chằm chằm gương mặt của Giản Vân, sau đó nói: “Khi tôi nói chuyện, em luôn rất im lặng.”
Không ai trả lời. Trong tiệm vẫn yên ắng.
Ngụy Văn Trạch gõ gõ lên bàn, cười hỏi: “Em không có gì muốn nói với tôi hết hả?”
Như thể anh ta đã quên mất lần trước ở bệnh viện bị Giản Vân tát một cái. Chuyện qua rồi thì không nhắc lại, anh ta nghĩ thế.
Giản Vân đứng trên bục nên cao hơn anh ta một chút. Cô có thể nhìn từ trên xuống, quan sát cả người anh ta, chừng mười giây sau, cô mới cúi đầu hỏi: “Tôi vẫn luôn muốn hỏi anh, anh làm chuyện phạm pháp đúng không?”
Cửa phòng bếp của quán hé mở, nhìn thấy bóng dáng bận rộn của người phục vụ. Dụng cụ ăn uống đã dùng đang được ngâm trong nước khử trùng – trên mặt nước nổi lên lớp bọt, trong chiếc chum to, khuấy động thành một vầng quang trong suốt.
Trên mặt đất có vệt nước, phục vụ cầm cây lau nhà cúi xuống lau. Hai đầu bếp ngồi xổm trên sàn, yên lặng rửa bát, không ai để ý đến bà chủ của họ đang nói gì.
Giản Vân gặng hỏi lần nữa: “Đừng giấu tôi, là tội hình sự đúng không? Anh muốn kiếm tiền, dựa vào thực lực của anh, anh muốn làm sao cũng được. Nhưng anh là bố của Giản Chân, ít nhất thì ngoài mặt cũng phải là tấm gương tốt cho con bé.”
Cô nhướng mày nhìn anh ta, ánh mắt trong trẻo và sáng bừng.
Cỡ tám chín năm trước, lúc đó Giản Vân vẫn còn trẻ con, gọi dạ bảo vâng. Lúc cô và Ngụy Văn Trạch còn yêu nhau, chưa từng mạnh miệng thế này.
Thời gian đã mài giũa cô thành một dáng vẻ khác.
Chuyện này cũng khó trách, cô là dân buôn bán, cứ một mực nhượng bộ thì sẽ bị bắt nạt rất thảm. Cô không thể không làm quen với việc kiên cường – để làm chỗ dựa cho mẹ và con gái.
Ngụy Văn Trạch cảm thấy bản thân mình nhìn người rất chuẩn. Nhưng anh ta không xác định được thái độ của Giản Vân.
Anh ta cười hỏi cô: “Căng thế làm gì, đâu phải ngày đầu tiên em biết tôi. Hay là, em đang lo cho tôi?”
Ngụy Văn Trạch bình tĩnh, vẫn còn có thể trêu cô.
Anh ta mặc một bộ âu phục trang trọng, cổ tay áo và cổ áo được thiết kế tinh tế, đồng hồ và nhẫn cũng là đồ đắt tiền. Anh ta không hợp với quán ăn của Giản Vân, nên xuất hiện ở những nơi sang trọng thì đúng hơn.
Giản Vân mím chặt môi, chống tay xuống bàn.
Cô nói: “Chắc anh làm trái pháp luật chứ gì, kiếm được nhiều tiền trái lương tâm chưa? 80 nghìn tệ anh chuyển cho tôi, tôi chuyển lại vào thẻ anh rồi….”
“Hôm nay tôi tới, không phải muốn cãi nhau.” Ngụy Văn Trạch đột nhiên nói thật, “Em nói với tôi mấy câu đó cũng vô ích thôi.”
Anh ta biết Giản Vân coi trọng con gái nhất, cho nên đổi chủ đề: “Chân Chân sao rồi, học hành theo kịp không?”
“Con bé rất ổn.” Giản Vân cầm giẻ lau, hỏi tới cùng, “Rốt cuộc anh đã làm gì rồi?”
Trong đầu bật ra một câu – bực bội không chịu nổi nữa.
Ngụy Văn Trạch ngẩng đầu, hít sâu một hơi.
Từ khi ly hôn tới giờ, không phải anh ta không nhớ nhung tình cũ.
Nhất là quán ăn này, anh ta vừa thấy chán ghét, vừa bị thu hút. Mùi thức ăn trong nhà bếp cực kỳ giống ở nhà lúc anh ta mới đến Bắc Kinh. Lúc đó, anh ta ở cùng Giản Vân.
Một ngày ba bữa, trà nóng cơm nóng.
Sau một ngày bôn ba mệt mỏi, bản thân trải nghiệm chuyện “mắt chó thấy người thấp [1]”, giây phút về đến nhà, chỉ có Giản Vân đang đợi anh ta. Sau khi ăn uống no nê rồi tắm nước nóng, anh ta vừa đọc báo, vừa nói chuyện với Giản Vân.
[1] Mắt chó thấy người thấp (狗眼看人低): Theo truyền thuyết Trung Quốc cổ đại, khi chó nhìn người, thì sẽ thấy người rất nhỏ và rất thấp, cho nên chó không sợ người, không coi người là gì, thấy người là cắn. Câu này dùng để gọi những kẻ xem thường người khác.
Anh ta vừa yêu vừa ghét thế giới này.
Thế nên sau đó, lúc nịnh bợ Tống Giai Kỳ, trong lòng anh ta luôn thấy khó chịu.
Đó không phải là trò chơi phong lưu chơi chán rồi bỏ mà anh ta có thể tự ý rút lui khỏi đó. Bắt buộc phải thể hiện tình yêu và sự tán thưởng không hề có thật một cách lâu dài và hết lòng,
Vì sao chứ? Anh ta nghĩ ngợi đầy tự giễu.
Có lẽ cơn say lên não, ký ức như đàn kiến cắn xé cơ thể anh ta.
Ban đầu anh ta đặt tay trái trên mặt bàn. Sau đó, ngón tay thon dài duỗi về phía trước, dịch chuyển vài tấc, chạm phải đầu ngón tay Giản Vân.
“Tôi làm gì, có nói em cũng chẳng hiểu.” Ngụy Văn Trạch giơ tay kia lên, cầm lấy lon bia bên cạnh, một tay mở lon, bọt bia trào ra.
Bọt trào mạnh ra làm ướt mu bàn tay anh ta.
Anh ta uống một hớp bia, không tính trả tiền.
Giản Vân nhắc: “Bia Snow, bốn tệ một lon.”
Không biết do đã say xỉn phát điên gì đó, mà Ngụy Văn Trạch cởi đồng ra, đặt lên bàn: “Rolex Blackwater Ghost, tôi lấy cái này gán nợ.”
Giản Vân đẩy đồng hồ trả anh ta: “Tôi không cần đồng hồ, anh lấy đi đi. Lon bia này, tôi cho anh.” Cô tích chữ như vàng, thái độ cứng rắn, rất khác với trong ấn tượng.
Ngụy Văn Trạch lùi về sau một bước, mặt hướng về ánh đèn, nhìn cô chằm chằm.
Anh ta không nói lời nào. Tay trái cầm đồng hồ đeo tay, tay phải cầm lon bia, anh ta uống hai hớp rồi mơ hồ nói: “Thôi, tôi về đây, em cũng về nhà sớm đi.”
Nói xong câu đó, anh ta một mình bước vào màn đêm. Không lâu sau, bóng người hoàn toàn biến mất.
Ngụy Văn Trạch không thể tổng kết tính cách của bản thân. Nhưng có một ngày, anh đột nhiên phát hiện ra rằng, mặt chân thật nhất của anh ta chỉ xuất hiện trước mặt Giản Vân.
Nghe cứ như trào phúng.
Ngụy Văn Trạch cho rằng đêm nay chỉ là một bản nhạc đệm. Sau khi về nhà, cuộc sống sẽ tiếp tục như bình thường.
Thế nhưng, dù có thế nào đi nữa, anh ta cũng chẳng ngờ được rằng Tần Việt cử người theo dõi anh ta, rồi báo cáo anh ta đi đâu làm gì cho Tần Việt.