Sau khi Tần Chung rời khỏi phòng, Lý Ỷ La lập tức đứng dậy, nàng không dám tin sờ sờ khắp gương mặt mình: “Mình…. Thật sự tỉnh rồi?” Tự nhéo mặt một cái, sau khi cảm nhận được cơn đau, đáy mắt Lý Ỷ La lập tức dâng trào phấn khích.
“Mình…. Trở về rồi!” Lý Ỷ La ngăn chặn trái tim đang đập kịch liệt. Sợ hãi, bàng hoàng, kích động, các loại cảm xúc cứ luân phiên thay đổi liên tục.
Nhớ đến những ngày tháng đau khổ thuở nhỏ, Lý Ỷ La cắn môi, bị mẹ cả áp bức, bị cha ruột coi thường, nàng chỉ có thể im lặng chịu đựng.
Đích tỷ như trăng sáng trên trời, rực rỡ lóa mắt, làm nàng hâm mộ đến ghen tị.
Đọc nhiều thoại bản tài tử giai nhân, nàng cũng hy vọng mình có thể gả cho một phu quân có tiền đồ, giúp mình vượt trội hơn đích tỷ, làm mẹ cả chỉ có thể hận chứ không thể làm gì mình, để cho phụ thân biết, xem nhẹ đứa con gái như mình là sai lầm cỡ nào.
Nàng ôm hy vọng đó chống đỡ qua ngày, nào ngờ, một trận thế hôn đã cắt đứt mọi hy vọng của nàng.
Nàng hận ông trời bất công, cũng hận chính mình không có bản lĩnh. Tần gia sa sút nghèo nàn, phu quân lại là một con ma bệnh…… Tất cả, tất cả đều là ông trời muốn đày đọa nàng lần nữa.
Khi đó, nàng hận một nhà Lý gia, đây vốn là số mệnh của đại tỷ Lý Nguyệt Nga, gả vào nông gia, thủ tiết thờ chồng, tất cả đều là những gì Lý Nguyệt Nga phải chịu. Có ngờ đâu, bọn họ lại đẩy nàng vào hố lửa này.
Lúc ấy, nàng chỉ biết có hận, muốn cùng người Lý gia đồng quy vu tận. Nhưng, nỗi sợ đã khắc sâu vào người suốt nhiều năm, nàng không dám động thủ với người Lý gia, con đường phía trước lại mịt mờ hy vọng, vì thế, nàng cả gan một lần, nghĩ mọi cách giấu một ít thuốc độc, đợi sau khi thành thân, nếu tình trạng Tần gia thật sự là vậy, nàng sẽ kết thúc cuộc đời bi kịch này.
Sau đó….
Lúc Tần Chung vén khăn che mặt, vẻ mặt bệnh tật kia của Tần Chung, bộ dáng sắp chết ấy còn vượt quá tưởng tượng của nàng. Tia hy vọng cuối cùng ấy, rốt cuộc cũng biến mất.
Nhân lúc Tần Chung quay người đi, nàng lén nuốt vào độc dược đã giấu từ trước…..
Có điều, bây giờ thì tốt rồi! Nhiều năm chịu khổ, ông trời… cuối cùng cũng mở mắt!
Đúng rồi, Lý Nguyệt Nga!
Lý Ỷ La vừa hưng phấn vừa sợ hãi siết chặt nắm đấm.
Nàng mở cửa phòng, dựa vào ký ức mơ hồ đi đến trước phòng Lý Nguyệt Nga và Vương Bác Quân.
“Tiểu muội.” Vương Bác Quân vừa mới mở cửa phòng, liền thấy Lý Ỷ La đang đứng đó.
“Tỷ…. phu, muội đến thăm tỷ tỷ.” Bàn tay dưới ống tay áo không nhịn được mà run lên, trong lòng Lý Ỷ La bồn chồn hồi hộp.
Vương Bác Quân cảm thấy hình như hôm nay Lý Ỷ La có gì đó khan khác, nhưng cụ thể là khác chỗ nào thì Vương Bác Quân không nói ra được: “Muội vào đi, trùng hợp ta cũng đang định ra ngoài hóng gió.”
Lý Ỷ La khom lưng chào Vương Bác Quân một cái.
“Tiểu muội, sao hôm nay đột nhiên câu nệ như vậy?” Vương Bác Quân cảm thấy kỳ quái hỏi. Cuối cùng y cũng phát hiện chỗ nào khác lạ rồi. Trước đây, mỗi lần nhìn thấy Lý Ỷ La đều là tinh thần sảng khoái, cử chỉ tự nhiên hào phóng. Mà lúc này, toàn thân Lý Ỷ La chỗ nào cũng toát lên vẻ cẩn thận và câu nệ.
Trong lòng Lý Ỷ La hốt hoảng: “Muội….. Hình như có hơi nhiễm phong hàn.” Nói rồi vội vàng cúi đầu, không dám nhìn Vương Bác Quân.
Vương Bác Quân gật đầu: “Thì ra là vậy!” Dứt lời, Vương Bác Quân liền nghiêng người đi ra khỏi phòng: “Muội vào đi!”
Lý Ỷ La âm thầm thở phào, nhìn cửa phòng đang mở rộng, tự nhiên lại lùi về sau hai bước. Bên trong là Lý Nguyệt Nga, là Lý Nguyệt Nga đã làm nàng ngột ngạt không thở nổi. Cứ nghĩ đến Lý Nguyệt Nga, cảm giác tự ti và ghen tị lại chợt dâng lên.
Lý Ỷ La tự nhéo tay mình: Đừng sợ! Ngươi không giống như trước nữa! Ngươi đã không còn là Lý Ỷ La của trước kia!
Tuy nhiên, mặc kệ bản thân đã tự cỗ vũ thế nào, hai chân Lý Ỷ La vẫn không thể cử động. Nàng hốt hoảng sợ sệt, xoay người muốn bỏ chạy, lại nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của Lý Nguyệt Nga vang lên: “Đã đến trước cửa, vì sao còn không vào?”
Giọng nói của Lý Nguyệt Nga làm Lý Ỷ La co rút thân thể lại theo bản năng.
“Vào đi!” Trong lúc Lý Ỷ La chần chừ, Lý Nguyệt Nga đã đến trước cửa.
Một lần nữa theo bản năng, Lý Ỷ La không dám trái lời Lý Nguyệt Nga, đi theo Lý Nguyệt Nga vào phòng.
Đợi khi Lý Ỷ La hồi thần, chợt phát hiện mình đã đứng trước mặt Lý Nguyệt Nga.
Lý Nguyệt Nga nhíu mày: “Muội…..” Mới có mấy ngày không gặp, sao muội ấy giống như đã biến thành một người khác rồi? Cái dáng vẻ mất tự nhiên, đầu cũng chẳng dám ngẩng lên này có phần giống với dáng vẻ trước khi muội ấy xuất giá.
Thân mình Lý Ỷ La run lên, cố giữ bình tĩnh, vịn lấy tay ghế ngồi xuống.
“Không phải muội nói không muốn liên quan gì nhau nữa à? Sao hôm nay tự dưng lại đến thăm ta?” Thấy Lý Ỷ La ngồi xuống, Lý Nguyệt Nga mím môi nói: “Quả nhiên muội đến để xem trò cười của ta!”
Không biết vì sao, thời điểm biết Ỷ La tới xem trò cười của mình, ngược lại Lý Nguyệt Nga cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Bây giờ nàng đã biết bản thân mình không hề mạnh mẽ như mình đã nghĩ trước đây, nàng cực kỳ để ý cái nhìn của người khác, đặc biệt là Ỷ La.
Nàng muốn so sánh Tần Chung và Bác Quân đến như vậy, nhưng tình trạng của nàng lại chẳng ảnh hưởng mảy may đến Ỷ La, Ỷ La dường như không hề để ý đến nàng, điều này càng làm cho nàng cảm thấy thất bại. Không chỉ thua tướng công, ngay cả tâm trạng, thái độ cũng thua.
Vì thế, khi Ỷ La đến cười nhạo nàng, ngược lại trong lòng nàng thoải mái hơn đôi chút.
Lý Nguyệt Nga bảo nha hoàn dâng trà, xong thì phất tay lệnh cho nha hoàn, ma ma lui ra hết.
“Sao lại không nói lời nào?” Lý Nguyệt Nga bình tĩnh nhìn Lý Ỷ La cúi đầu. Hôm nay sao lại lạ đến như vậy? Vì sao nàng cứ có cảm giác Lý Ỷ La trước mặt và Lý Ỷ La tự nhiên phóng khoáng về thăm nhà mẹ trước đó không phải là cùng một người?
Nội tâm Lý Ỷ La run lên: “Muội….. Chỉ là đến thăm tỷ.”
“Thăm ta?” Lý Nguyệt Nga nhướng mày: “Trước đó muội đâu phải nói như vậy. Không phải muội ước gì có thể phủi sạch quan hệ với ta à?” Lý Nguyệt Nga đảo mắt qua lại trên người Lý Ỷ La, tuy Lý Ỷ La đang cố chống đỡ, nhưng Lý Nguyệt Nga vẫn cảm nhận được cảm giác sợ hãi và khiếp đảm trên người Lý Ỷ La.
Điều này làm Lý Nguyệt Nga cảm thấy kỳ quái, nhưng đồng thời cũng làm tâm tình Lý Nguyệt Nga hơi vui vẻ.
Lý Ỷ La đột ngột ngắt tay mình một cái: “Tỷ….. Muội…. Muội còn có việc…..” Nàng rất muốn phát tiết hết những phẫn nộ, uất hận, phát tiết hết tất cả không cam tâm trong lòng mình ra, nhưng gương mặt bình tĩnh không gợn sóng này của Lý Nguyệt Nga cứ như một ngọn núi lớn đè lên người nàng, làm nàng không thể nào nhúc nhích.
Nàng hận, hận bản thân tại sao lại yếu đuối tự ti như vậy.
Nhưng vì lý do gì người chiếm thân thể nàng lại có thể làm tốt đến vậy? Nàng ấy hình như chẳng cần tốn chút sức đã có thể làm mẹ cả và đại tỷ tự rối loạn trận tuyến. Đổi thành nàng, vừa ra trận đã bị đánh trở về nguyên dạng.
Lý Ỷ La đứng dậy chạy trối chết.
Lý Nguyệt Nga nhìn theo bóng lưng hốt hoảng bỏ chạy của Lý Ỷ La, khóe môi cong lên. Hôm nay là ngày thoải mái nhất trong suốt mấy ngày qua của nàng.
Lý Ỷ La về phòng, mặt mày tái nhợt ngồi xuống ghế.
Lý phu nhân ngược đãi, Lý Nguyệt Nga khinh thường, Lý chủ bộ xem nhẹ, từng cảnh từng cảnh một cứ hiện lên trong đầu.
Bàn tay nắm chặt, móng tay đâm sâu vào da thịt.
Tần Chung! Đúng rồi, còn có Tần Chung! Tần Chung thông minh, lại tốt với “mình” như vậy, chắc chắn có thể giúp mình.
Kẽo kẹt…..
Cửa phòng bị đẩy mở, Tần Chung bê thức ăn vào.
“Ỷ La, ăn chút gì đi!” Tần Chung đặt thức ăn lên bàn, nhìn thoáng qua Lý Ỷ La.
Lý Ỷ La vội hoảng hốt đứng lên, nhưng lập tức ý thức được hành động của mình không ổn, liền điều chỉnh lại biểu cảm rồi cẩn thận ngồi xuống.
“Tướng công, chàng cũng ăn đi!” Sau khi Lý Ỷ La ngồi xuống, nhìn thấy Tần Chung vẫn đứng yên bất động, liền gom dũng khí cố bắt chước theo cách nói chuyện của linh hồn chiếm giữ thân thể mình.
Tần Chung nhìn Lý Ỷ La bằng ánh mắt hơi chứa một chút thâm ý: “Những món này đều là chuẩn bị cho nàng, ta không đói, nàng mau ăn đi.”
“…..vậy…được!” Lý Ỷ La cảm thấy có hơi không ổn, nhưng lại không dám hỏi gì cả, chỉ có thể cúi đầu ăn cơm.
“Tướng công….” Tần Chung đi đến cạnh bàn ngồi đọc sách. Lý Ỷ La tự mình ăn cơm xong thì thử nhìn về phía Tần Chung.
“Sao thế?” Tần Chung ngẩng đầu lên, dịu giọng hỏi.
“Thiếp hình như có hơi sợ….”
“Đừng suy nghĩ nhiều, chắc là nàng bị dọa sợ thôi, nghỉ ngơi một chút sẽ khỏe.” Tần Chung mỉm cười, khóe miệng cong lên nhưng ý cười lại không chạm tới đáy mắt.
“Đúng, là thiếp bị dọa.” Trận chiến tối hôm qua nàng đều chứng kiến từ đầu đến cuối, mặc dù trốn trong một góc của thân thể, nàng cũng sợ hãi run lên bần bật. Nàng không biết, cũng chưa từng tưởng tượng tới, thế gian này lại có một nữ tử lợi hại như vậy. Nhiều người như vậy, nàng ta lại có thể giết mà không hề chớp mắt.
Từ sau khi khôi phục ý thức, linh hồn nàng đã ẩn trong thân thể này, nàng biết rõ linh hồn một “Lý Ỷ La” khác mạnh mẽ như thế nào. Nếu dựa theo lẽ thường, linh hồn mạnh mẽ như vậy, dù nàng có trốn trong thân thể này cả đời cũng đừng mong lấy lại thân thể.
Tuy nhiên, Lý Ỷ La kia dưới tình huống biết rõ bản thân đã cạn kiệt sức lực, còn liều mạng áp chế hồn phách nàng, cuối cùng gần như hại bản thân hồn phi phách tán, linh hồn mạnh mẽ chói lọi như ánh dương quang từ từ ảm đạm dần, giúp nàng có cơ hội chuyển mình đoạt lại quyền khống chế cơ thể.
Lý Ỷ La cảm thấy Lý Ỷ La kia hình như còn ngốc hơn cả mình, dựa vào thân thủ của nàng ta, chạy trốn chỉ là việc dễ như trở bàn tay, vậy mà vì muốn bảo vệ Tần Chung, nàng ta lại không tiếc khiến hồn phách bản thân suy yếu đến cùng cực, ngược lại để cho mình chiếm tiện nghi.
Lý Ỷ La chưa từng được nếm trải tình yêu, cũng không biết làm thế nào đi yêu người khác. Nàng cảm thấy, trên thế gian này, người đáng thương nhất chính là mình, nàng khát vọng được cứu rỗi, hy vọng có người đến giúp mình.
Bây giờ, cuối cùng nàng cũng chờ được cơ hội ấy.
“Vừa rồi…. Thiếp có đi thăm Lý Nguyệt Nga.” Lý Ỷ La không dám nhìn Tần Chung, giả vờ gắp thức ăn rồi nói lí nhí.
“Rồi sao?” Tần Chung lật một trang sách.
“Bởi vì chàng thi đậu Giải Nguyên, Vương Bác Quân lại không đậu, nên hình như tỷ ấy rất bất mãn, lúc thiếp tới thăm tỷ ấy, tỷ ấy còn mắng thiếp…”
“Ỷ La, nàng sợ cô ta à?” Tần Chung nhìn Lý Ỷ La, mỉm cười hỏi.
Bàn tay cầm đũa của Lý Ỷ La run lên: “Đương….. Đương nhiên thiếp không sợ tỷ ấy! Thế nhưng, không biết có phải do chuyện hôm qua dọa đến thiếp hay không, mà đến giờ trong lòng thiếp cứ luôn hốt hoảng.”
Tần Chung gật đầu: “Cô ta làm nàng sợ?”
Lý Ỷ La vội gật đầu.
“Đừng sợ, cô ta dọa nàng, ta nhất định sẽ giúp nàng đòi công bằng.” Tần Chung rủ mắt nói.
Lý Ỷ La thầm mừng rỡ.
Nàng không hề phát hiện, khi Tần Chung cúi đầu, ánh mắt Tần Chung toàn là ý cười chế giễu lạnh băng.
Thời điểm đi ngủ, Lý Ỷ La vô cùng khẩn trương e thẹn.
“Nàng ngủ trước đi, ta đi tìm Bác Quân huynh nói chút chuyện.” Tần Chung đặt sách xuống, trước khi Lý Ỷ La kịp bảo đi ngủ thì Tần Chung đã giành nói trước.
“Nhưng…. Đã muộn vậy rồi, còn có chuyện gì để nói?” Lý Ỷ La cắn cắn môi.
Tần Chung mỉm cười: “Ta sẽ về nhanh thôi.”
Cái gọi là về nhanh của Tần Chung chính là, sau khi mí mắt Lý Ỷ La chống đỡ hết nổi, ngủ ngục thật lâu thì hắn mới về phòng.
Tần Chung vào phòng, đi đến bên mép giường, nhìn Lý Ỷ La bằng ánh mắt lạnh băng. Khi nhìn đến vòng tay hạt châu bằng gỗ đàn trên tay Lý Ỷ La thì ánh mắt Tần Chung chợt ngừng lại.
Tần Chung khom lưng, gỡ vòng tay kia xuống, sờ sờ nó với vẻ cực kỳ quý trọng: “Ỷ La, đừng sợ, nàng sẽ trở về nhanh thôi.”
Tần Chung áp vòng tay lên má mình thật lâu rồi mới đeo lại lên tay Lý Ỷ La.
Sáng sớm hôm sau, lúc thức dậy, Lý Ỷ La nhìn thấy Tần Chung nằm ngủ trên giường nhỏ cạnh cửa sổ. Lý Ỷ La muốn nói lại thôi, nàng rất sợ, có phải Tần Chung đã nhìn ra được sơ hở gì rồi không? Cho nên hắn mới không chịu ngủ chung giường với mình.
“Tối qua khi ta về đến thì thấy nàng đã ngủ say, ta sợ làm nàng thức giấc nên mới ngủ trên giường nhỏ. Nàng bị kinh sợ, nên mấy ngày này ta sẽ không quấy rầy nàng.”
Lý Ỷ La thở phào nhẹ nhõm. Nếu Tần Chung thật sự đã phát hiện ra điều gì, hắn đã không giải thích này nọ với mình.
Thuyền tiếp tục xuôi dòng, qua thêm ba ngày, rốt cuộc cũng cập bến huyện Vân Dương.
Tần Chung đi trước, Lý Ỷ La theo sau.
Tin mừng đã truyền về Tiểu Thanh Thôn từ năm ngày trước. Lúc Tần gia nhận được tin Tần Chung thi đỗ thi hương, còn giành được Giải Nguyên, Tần phụ phải nói là mừng đến phát điên. Tần gia bắt đầu đếm ngày, mỗi ngày đều cử một người đến bến tàu canh chừng đón Tần Chung và Lý Ỷ La.
Tần Chung vừa ra khỏi khoang thuyền, liền thấy ngay Tần phụ và Tần Phấn đang đứng trên bến tàu dõi mắt trông chờ.
Tần Chung hơi khựng người lại: “Ỷ La, lần này nàng bị kinh sợ, chúng ta tới một đạo quán trước, nhờ đạo trưởng ở đó trấn an kinh sợ cho nàng rồi hãy trở về.”
Lý Ỷ La a một tiếng rồi đáp: “……Được!”
Tần Chung gật đầu, một mình đi về phía Tần phụ và Tần Phấn trước. Tần phụ, Tần Phấn vừa nhìn thấy Tần Chung liền mừng muốn khóc.
Lý Ỷ La đứng yên tại chỗ không dám tiến lên. Nàng nhìn thấy Tần Chung ôn hòa trò chuyện cùng Tần phụ và Tần Phấn, không biết Tần Chung nói gì mà Tần phụ và Tần Phấn đều gật gật đầu, rồi cả hai dường như dặn dò lại Tần Chung một hồi, xong rồi Tần Chung mời xoay người đi về phía nàng.
Tần Chung nói với Lý Ỷ La: “Đi thôi!”
“Vâng!” Lý Ỷ La muốn nói nếu là trấn an thì cũng đâu cần gấp gáp như vậy, nhưng nghe trong giọng nói ôn hòa của Tần Chung có ý không cho cãi lại, Lý Ỷ La liền không dám mở miệng phản đối.
Tần Chung thuê một cổ xe ngựa, sau khi lên xe thì chạy thẳng về hướng nam. Đi khoảng hai canh giờ, đến một ngọn núi thì xe ngựa mới dừng lại.
“Xuống đi!” Tần Chung tự mình xuống xe trước rồi mới quay lại nhìn Lý Ỷ La, trên mặt đã không còn chút ôn nhu nào.
Nội tâm Lý Ỷ La chợt căng thẳng, trực giác mách bảo không tốt: “Tướng công, thiếp cảm thấy không cần trấn an, thiếp hình như đã đỡ hơn rất nhiều….”
“Xuống xe!” Tần Chung khẽ phất tay áo một cái, nhìn chằm chằm Lý Ỷ La.
Lý Ỷ La không có cách nào, đành phải xuống xe.
Lý Ỷ La vừa mới xuống xe ngựa, một lão đạo sĩ không biết từ nơi nào đột ngột đi ra, bước nhanh tới hỏi Tần Chung: “Ra rồi?”
Tần Chung gật đầu: “Ra rồi!”
Đạo sĩ gật đầu, nhìn Lý Ỷ La: “Quả thật như thế! Trên mặt cô nương này hiện lên hai mệnh cách khác nhau. Một là mệnh cách nhợt nhạt, đã sớm mất, chết do tự sát. Mệnh cách còn lại…..” Lão đạo sĩ vuốt râu: “Thời niên thiếu thuận buồm xuôi gió, về sau gặp đại nạn, đây là mệnh cách thuận thiên vùng vẫy tranh giành sự sống. Tranh được thì tuổi già thuận lợi an khang, tranh không được thì hồn phi phách tán.”
Mặt mày Lý Ỷ La biến sắc, nếu đến giờ mà nàng còn không nhìn ra Tần Chung đã phát hiện hai người bọn họ đổi hồn, thì nàng chính là kẻ ngốc.
“Các ngươi muốn làm gì?”
Tần Chung không nhìn đến Lý Ỷ La, trực tiếp nói với lão đạo sĩ: “Đạo trưởng, xin nhờ ngài giúp đỡ.”
“Có phải các người muốn giết ta không?” Lý Ỷ La kinh hoảng không ngừng lui lại: “Dựa vào đâu? Chỉ vì mệnh cách ta không tốt, cho nên ta phải chịu khổ? Đây là thân thể của ta, ta lấy lại thì có gì không đúng, các người dựa vào đâu mà đối xử với ta như vậy?”
Lão đạo sĩ lắc đầu: “Cô nương, có một câu gọi là “nhân định thắng thiên”, số mệnh một người không phải đã được định sẵn từ nhỏ. Số mệnh một người là do nhân quả tu hành mà ra. Lời nói, việc làm, tâm tính của cô đều là từ nhân quả, đã gieo nhân gì thì sẽ gặt quả ấy. Số mệnh của cô nương là bị chính cô chặt đứt, sở dĩ cô nương vẫn còn đứng được ở đây, tất cả là nhờ hồn phách của người đến sau quá mạnh mẽ, người đó không có nghiền nát linh hồn cô nương. Một tia tàn hồn của cô nương đã nương nhờ hồn phách mạnh mẽ của người để tu dưỡng, dần dần lớn mạnh, rồi nhân lúc hồn phách người đó suy yếu mà thức tỉnh, ta nói đúng không?”