Lý Ỷ La kéo kéo áo choàng trên người: “Tướng công, chàng lạnh không?”
Lần này nàng vẫn may áo choàng bông cho Tần Chung như cũ, ngay cả hài cũng vậy.
Tần Chung nửa ôm Lý Ỷ La: “Rất ấm!”
Tần Chung ôm Lý Ỷ La vào lòng, hai tay phủ lấy tay nàng: “Nàng lạnh không?”
Lý Ỷ La lắc lắc đầu.
Hai người ra khỏi hẽm nhỏ, vừa tới đường lớn liền thấy rất nhiều thí sinh cũng đang tới trường thi như họ. Từng chiếc đèn lồng rực sáng soi tỏ cả con đường. Lý Ỷ La thính tai, nghe thấy vài âm thanh lạch cạch của hai hàm răng đánh vào nhau, cũng không biết là do mọi người khẩn trương, hay là do trời quá lạnh.
“Không biết đề thi năm nay là gì? Cũng không biết ta có ôn trúng đề hay không? Nếu thi không đỗ, ta còn mặt mũi nào trở về quê nữa đây?”
“Gia gia, vào trường thi rồi nhớ phải chú ý sức khỏe, người đã lớn tuổi như vậy….”
“Khốn kiếp! Ý ngươi chê ta già đúng không?”
Lý Ỷ La kinh ngạc, nghe cuộc đối thoại này, hình như người đi thi là gia gia thì phải. Nàng ngoảnh đầu nhìn lại, quả nhiên thấy một nam tử độ hai mươi mấy đang dìu một vị lão nhân tóc bạc trắng. Lão nhân râu tóc đều bạc trắng, nhìn thế nào cũng không dưới sáu mươi.
Lý Ỷ La chặc lưỡi. Đây đúng là người già nhưng chí không già!
Đi được khoảng hai khắc thì tới trước cửa trường thi. Cách trường thi không xa chính là Quốc Tử Giám. Trước trường thi là một quảng trường rất lớn, độ khoảng canh năm, hầu như tất cả các thì sinh đều đã đến đông đủ. Liếc nhìn một cái, chỉ thấy ánh sáng đèn lồng và đầu người mênh mông cuồn cuộn không dứt.
“May mà quảng trường này đủ lớn, bằng không làm sao chứa được nhiều người như vậy!” Chỉ riêng thí sinh đi thi thôi đã có bảy–tám ngàn người, chưa kể người thân đi theo đưa tiễn.
“Xin nhường đường, xin nhường đường….” Một cổ kiệu xuất hiện, phía trước cổ kiệu là một gia đinh đang lớn tiếng mở đường, theo sau cổ kiệu còn có mấy gia đinh nữa. Bọn họ người thì bê văn phòng tứ bảo, người thì bê thức ăn,…
Vừa thấy liền biết đây là người không thể trêu chọc. Đám đông tự động tách ra nhường đường. Rất nhanh, cổ kiệu đã lên được phía trước.
Không lâu sau, một thiếu niên độ khoảng mười bảy–mười tám bước xuống kiệu, đôi mắt him híp, bộ dáng mông lung chưa tỉnh ngủ.
“Thiếu gia, đã tới trường thi rồi.”
“Gia biết rồi!” Thiếu niên kia duỗi lưng một cái, mở to mắt nhìn bốn phía chung quanh, bị hình ảnh đầu người đen nhánh mênh mông dọa sợ: “Sao lại nhiều người như vậy?”
“Thiếu gia, mỗi kỳ thi hội đều có nhiều người như vậy. Thiếu gia mặc y phục vào trước đã.”
Thiếu niên gật đầu, lười biếng dang tay để mặc hạ nhân tùy ý mặc y phục cho mình.
“Tướng công, kia là ai thế? Bộ dáng hắn ta không giống người có thể thi đỗ thi hương, trở thành cử nhân.” Không phải Lý Ỷ La trông mặt bắt hình dong, mà là do thiếu niên kia không có dáng vẻ của người đọc sách chút nào. Ngược lại cực kỳ giống mấy tên thiếu gia chơi bời lêu lổng.
“Đây là học sinh của Quốc Tử Giám! Là người quyền quý, được Quốc Tử Giám đặc cách, không cần đỗ các kỳ thi khác cũng có thể trực tiếp tham gia thi hội.” Tần Chung thản nhiên liếc mắt về hướng thiếu niên kia, nói với giọng không chút ngạc nhiên.
“Nói vậy, chẳng phải là quá bất công à?”
“Trên đời này làm gì có chuyện tuyệt đối công bằng? Bọn họ không nỗ lực, nhưng có thể hưởng thụ thành quả của tổ tiên để lại.”
Lý Ỷ La nghe thế thì bật cười. Cũng đúng! Trên đời đúng là không có chuyện gì tuyệt đối công bằng!
Sau khi cổ kiệu này đến trước cửa trường thi, một lát sau cũng có một vài cổ kiệu như vậy đi đến. Bọn họ hình như đều có quen biết. Sau khi đến liền tụ tập lại thành một trận doanh.
“Các người đã biết tin gì chưa? Tiểu tử Trang Bằng kia bị liệt rồi!” Trong đám thiếu niên quyền quý, chợt có một người lên tiếng.
“Thật sao? Xui xẻo như vậy? Tuy những người khác đều bị thương, nhưng ít ra tay chân vẫn đầy đủ, xem ra Trang Bằng đúng là đủ xui xẻo!”
Vốn dĩ Lý Ỷ La không có hứng thú với đám công tử bột này, nàng chỉ liếc nhìn một cái rồi thu tầm mắt lại, nhưng bỗng nghe bọn họ nói đến chữ liệt, Lý Ỷ La chợt có cảm giác chuyện này có liên quan đến mình, nên tập trung cẩn thận nghe tiếp.
“Cha ta nói, chuyện này rất kỳ quái. Hôm ấy, bọn họ cũng có rủ ta, may mà cha ta nhốt ta trong phòng đọc sách, nếu không, kết cục của ta có lẽ cũng sẽ giống Trang Bằng.”
“Sau này vẫn nên cẩn trọng một chút, đứng quá phóng túng kiêu căng, nếu không, lỡ làm cao nhân nào chướng mắt thì chết cũng không biết tại sao.”
“Ha ha ha, lá gan của huynh sao lại nhỏ thế? Chẳng qua chỉ là mấy con ngựa điên thôi mà đã dọa huynh thành ra như vậy?”
“Hừ! Vậy huynh làm sao giải thích chuyện tất cả bọn họ đều ngã ngựa cùng lúc? Mấy con ngựa kia phát điên chẳng những không chạy tán loạn, ngược lại còn dẫm đạp họ? Chuyện này nói sao cũng rất tà môn!”
Quả nhiên, chuyện họ đang nói chính là chuyện phóng ngựa trên phố lần đó. Không ngờ lại chỉ có một người bị liệt. Lý Ỷ La thở dài, lúc ấy đáng lẽ nên ra tay nặng hơn một chút.
Tần Chung cào cào lòng bàn tay Lý Ỷ La: “Sao thế?” Tiếng nói chuyện to nhỏ khắp nơi khá ồn, Tần Chung lại không có dị năng như Lý Ỷ La, tất nhiên không thể nghe được đoạn đối thoại của đám thiếu niên kia.
“Không có gì!” Tần Chung sắp vào trường thi, không nên để Tần Chung nhiễm loạn tâm tư vì chuyện này.
“Keng… Keng…. Keng…..” Bình minh từ từ ló dạng, trống lầu điểm canh, tiếng chuông du dương truyền đi khắp quảng trường.
“Sắp tiến hành kiểm tra đối chiếu thân phận rồi, Ỷ La, lát nữa nàng nên về nhà sớm một chút.”
Tần Chung vừa nói xong, phía trước liền có một đội binh áo mũ nghiêm trang chỉnh tề đi tới. Bọn họ chia làm bốn tiểu đội, vừa giữ trật tự, vừa lần lượt kiểm tra đối chiếu thân phận từng thí sinh.
“Tướng công, người kiểm tra lần này lại là binh sĩ à?”
“Ừ! Vì sợ người kiểm tra thông đồng, nhận hối lộ của thí sinh, nên tất cả người kiểm tra đều được tuyển chọn từ quân đội chính quy, hơn nữa còn là tuyển trước ngày thi một ngày.” Tần Chung gật đầu giải thích.
Nội tâm Lý Ỷ La căng thẳng, những người này ra tay không phân nặng nhẹ, lát nữa còn phải cởi sạch để kiểm tra, lỡ bọn họ làm tướng công nàng bị thương thì sao?
“Tướng công, vậy lát nữa kiểm tra chàng nhớ cẩn thận một chút, đừng để bọn họ làm chàng bị thương.”
Tần Chung dịu dàng nói: “Không sao đâu!”
“Sao lại để binh sĩ đến kiểm tra? Nghe nói lát nữa còn phải cởi đồ, bổn thiếu gia thân phận tôn quý, bọn họ cũng dám mạo phạm?” Trong đám công tử bột có người kêu lên.
“Đó đều là thân binh của hoàng thượng, huynh có thể làm được gì họ?” Một người khác đáp trả.
“Tất cả thí sinh chuẩn bị tốt văn điệp! Qua bên trái xác minh thân phận, sau đó qua bên phải tiến hành kiểm tra. Người không phận sự mời lui ra.”
Tất cả binh sĩ đồng thanh hô lớn ba lần liên tiếp, âm thanh lớn đến mức một nửa kinh thành đều nghe thấy.
Chuông lầu điểm ba tiếng keng keng keng một lần nữa.