“Vậy sao được? Trang Thượng Thư làm quan nhiều năm, trong cung còn có một vị nương nương được hoàng thượng sủng ái, nếu bọn họ có ý làm khó chàng, vậy chàng ở trong triều sẽ có không ít khó khăn. Mà hiện tại chúng ta vẫn cần giấu tài. Tướng công, nếu Trang gia đến Vân Từ Phường đặt giá y thật, thì cùng lắm cũng chỉ làm khó làm dễ chúng ta một chút mà thôi. Chuyện này, chúng ta tạm thời nhẫn nhịn là hơn.” Lý Ỷ La có phần lo lắng. Nếu nàng vẫn chỉ có một thân một mình, Trang Du lại nhảy nhót sinh sự với nàng hết lần này đến lần khác như vậy thì nghĩ cũng không cần nghĩ, nàng trực tiếp cho ả mấy kim là xong. Thế nhưng, hiện tại nàng có tướng công, có con nhỏ, có người nhà phu quân đối xử với nàng rất tốt, nàng không thể hành sự lỗ mãng tùy hứng được.
Bàn tay đang nắm tay Lý Ỷ La của Tần Chung bỗng tăng thêm lực, tay còn lại giơ lên vuốt tóc Lý Ỷ La: “Chuyện khác ta có thể nhịn, nhưng bọn họ không đến tính kế trên người nàng. Ta cố công thi đỗ khoa cử là muốn cho mẹ con nàng có cuộc sống tốt hơn, chứ không phải để người khác tùy ý dẫm đạp nàng!”
Lý Ỷ La nghe xong thì trái tim tan chảy, nàng tựa đầu lên vai Tần Chung: “Chàng có lòng này là tốt rồi! Hảo hán không chịu thiệt trước mắt! Chúng ta nhẫn nhịn nhất thời, về sau sẽ hoàn trả bọn họ gấp bội, được không?”
“A… A….”
Lý Ỷ La và Tần Chung ôm nhau, lại quên mất mấy củ cải ngồi trong lòng. Tử Tĩnh, Tử Xu ngồi trên đùi mẹ, mỗi bên một đứa, Tử Khuê ngồi trong lòng cha, cha mẹ vừa ôm nhau, ba đứa liền bị gom lại thành một cục, làm Tử Tĩnh ngạt đến nỗi phải la lên.
“Chết! Xin lỗi! Xin lỗi!” Lý Ỷ La vội xem các con, ba đứa bị ép chặt nên trên mặt đứa nào cũng hiện vết đỏ ở những chỗ khác nhau, làm Lý Ỷ La không nhịn được mà bật cười. Lý Ỷ La cất tiếng gọi Tôn mẫu, Tôn mẫu và ba nha hoàn lập tức có mặt: “Bế tiểu thư và thiếu gia đi tắm rồi dỗ chúng ngủ đi!”
Ba củ cải không vui.
Lý Ỷ La vờ giận liếc nhìn ba đứa, ba đứa đâu dám cãi mẹ, đành quay sang nhìn cha, ai ngờ cha lại bảo: “Đi đi!”
Tử Tĩnh thở dài như một bà cụ non, biết tình thế không có cách nào xoay chuyển nên kéo Tử Xu và Tử Khuê chạy về phòng, còn vừa chạy vừa hô: “Tắm~, tắm~…….”
Chờ Tôn mẫu đưa bọn trẻ đi rồi, Lý Ỷ La mới khẽ nói với Tần Chung: “Tướng công, chuyện ta vừa nói, chàng thấy thế nào?”
Tần Chung lắc đầu, dời chỗ ngồi đến sát Lý Ỷ La, dịu dàng vuốt lưng cho nàng: “Ỷ La, ta đã có cách rồi.”
Lý Ỷ La cả kinh: “Cách gì?”
Tần Chung kề sát tai Lý Ỷ La nói nhỏ, xong mới tách người ra hỏi nàng: “Nàng có thể làm được không?”
Lý Ỷ La vuốt cằm nhìn Tần Chung: “Làm thì làm được, nhưng mà cách này có ổn không?”
Nàng có tay nghề thêu thùa, cộng thêm dị năng đặc biệt, muốn làm theo lời Tần Chung quả thật không khó.
Tần Chung mỉm cười: “Chuyện còn lại cứ giao cho tướng công nàng!”
Trang gia quả nhiên đến Vân Từ Phường đặt giá y. Điều bất ngờ là Trang Du lại tự mình tới. Tân Tiến làm chưởng quầy, tất nhiên phải ra tiếp đãi: “Trang nhị tiểu thư, căn cứ theo yêu cầu của tiểu thư thì bộ giá y này…..” Tần Tiến gõ bàn tính lạch cạch: “Có giá là hai ngàn một trăm ba mươi hai lượng! Trang nhị tiểu thư là khách hàng lớn, bổn tiệm sẽ bỏ đi số lẻ, tính chẵn là hai ngàn một trăm lượng. Trang nhị tiểu thư, hân hạnh được tiếp đãi!”
Giá vừa báo xong, Trang Du liền thở phì phò: “Cái gì? Vân Từ Phường các người là thổ phỉ à? Có biết ta là ai không mà dám giở trò sư tử ngoạm với ta?”
“Trang nhị tiểu thư, yêu cầu của tiểu thư đối với bộ giá y này là: tơ vàng, chỉ vàng cực kì trân quý, gấm vóc tơ lụa loại thượng hạng nhất, chỉ riêng hai yêu cầu này thôi, không cần tiểu nhân nói thì Trang nhị tiểu thư cũng biết nó đắt giá cỡ nào. Chưa kể đến kiểu dáng y phục Vân Từ Phường chúng tôi là độc nhất vô nhị. Bộ giá y này của tiểu thư, bổn tiệm sẽ thiết kế chăm chút tỉ mỉ. Tiểu thư lại yêu cầu trong vòng một tháng rưỡi phải hoàn thành, yêu cầu này quá khó, bổn tiệm không thể không nghĩ cách khác, cần tiêu phí nhân lực, vật lực. Thu của tiểu thư hai ngàn lượng, thật sự là hợp tình hợp lý.”
Vân Từ Phường đi theo con đường kinh doanh cao cấp, khách nhân lui tới toàn là người quyền quý, nổi tiếng của kinh thành. Tiếng quát vừa rồi của Trang Du đã thu hút khách nhân ở tầng hai, tầng ba, khiến họ tò mò đi xuống xem thử.
Trùng hợp thay, Lý Ỷ La cũng vừa bước chân vào cửa. Nàng ngạc nhiên: “Trang nhị tiểu thư?”
Tần Tiến vội chắp tay: “Phu nhân!”
Lý Ỷ La gật đầu: “Tần Tiến, có chuyện gì vậy?”
Tần Tiến lập tức đáp: “Hồi bẩm phu nhân, vị Trang nhị tiểu thư này muốn đặt may một bộ giá y ở Vân Từ Phường chúng ta. Do Trang nhị tiểu thư yêu cầu nhiều nguyên vật liệu quý giá, cộng thêm thiết kế độc đáo có một không hai, nên tính toán sơ bộ giá cả khoảng hơn hai ngàn lượng. Trang nhị tiểu thư chê đắt.”
Lý Ỷ La quay sang nói với Trang Du: “Trang nhị tiểu thư, giá này đúng là có hơi cao, nếu tiểu thư cảm thấy không đáng bỏ ra cái giá này chỉ vì một bộ giá y thì….”
Không đợi Lý Ỷ La nói xong, Trang Du đã hừ lớn: “Thì đúng ý cô phải không? Tần phu nhân, cô muốn dùng giá cả dọa ta thối lui sao? E là cô tính sai rồi! Ta là nhị tiểu thư Trang gia, chỉ có hai ngàn lượng bạc, còn chưa đủ để ta để trong mắt. Có điều, ta nói cho cô biết, nếu giá y các người may không hợp ý ta, thì các người chờ nhận lửa giận của ta đi!”
Lý Ỷ La mỉm cười: “Xem Trang nhị tiểu thư nói kìa! Trang phủ nguy nga lộng lẫy, chỉ có hai ngàn lượng bạc, tất nhiên không đáng để Trang nhị tiểu thư bận tâm. Tần Tiến, tuy ngươi là hạ nhân của Tần gia ta, nhưng Vân Từ Phường này là sản nghiệp của riêng ngươi. Có nhận vụ làm ăn này hay không, ngươi cứ tự mình quyết định.”
Trên mặt Tần Tiến thoáng hiện tia hoảng loạn, y vội vàng chắp tay với Trang Du: “Trang nhị tiểu thư, vụ làm ăn này… Hay là thôi vậy! Lỡ như giá y chúng tôi may không hợp ý tiểu thư….”
Trang Du cười mỉa mai, tuy là đang nói chuyện với Tần Tiến, nhưng ánh mắt lại liếc nhìn về phía Lý Ỷ La: “Không được! Vừa rồi ngươi đã báo giá, đồng nghĩa với việc Vân Từ Phường đã nhận vụ làm ăn này, muốn đổi ý? Xem Trang gia ta có cũng như không à? Lý ma ma, giao tiền!”
Ma ma đứng sau Trang Du lập tức bước tới trước, bà ta lấy ra ngân phiếu hai ngàn lượng bạc đặt lên quầy, ánh mắt lạnh băng nhìn chằm chằm Tần Tiến: “Trang gia chúng ta đã giao tiền, lá gan Vân Từ Phường các người bao lớn mà dám không nhận hả? Ở đây có rất nhiều người chứng kiến, Vân Từ Phường các người nhất định phải tiếp nhận vụ làm ăn này?”
Tần Tiến bày ra biểu cảm chết cha chết mẹ nhận lấy ngân phiếu.
Trang Du đắc ý hừ một tiếng: “Ráng làm cho tốt! Bộ giá y này rất quan trọng với ta, ta không chấp nhận có một chút sơ xuất nào. Ta sẽ phải người đến giám sát các ngươi.”
Dứt lời, Trang Du khiêu khích nhìn Lý Ỷ La một cái rồi mới dẫn theo ma ma, nha hoàn lên kiệu rời đi.
Những tiểu thư danh môn và quý phụ đang có mặt ở Vân Từ Phường nhìn theo cổ kiệu đã đi xa của Trang Du mà cười trộm không ngừng.
Người sáng suốt đều nhìn ra được, bởi vì thanh danh không tốt nên Trang Du bị Trang Thượng Thư gả cho Hoàng Trác đã gần ba mươi, người mà có thể đã có thê nhi ở quê nhà. Nếu đổi thành họ, họ chỉ hận không thể trốn trong nhà, không làm người khác chú ý đến chuyện này mới tốt. Ai như Trang Du, gióng trống khuya chiêng, phô trương thanh thế chạy đến Vân Từ Phường đặt may giá y, giống như sợ người ta không biết vậy.
Tần Tiến đi theo Lý Ỷ La ra hậu viện: “Phu nhân, tiểu nhân đã chiếu theo lời lão gia, phu nhân mà làm. Tiếp theo phải làm sao đây? Tiểu nhân thấy vị Trang nhị tiểu thư kia chắc chắn sẽ còn gây khó dễ cho chúng ta nhiều hơn nữa.”
Lý Ỷ La gật đầu: “Ừm! Không sao, còn có ta và tướng công ta nữa mà! Ngươi cứ làm theo lời ta dặn là được!”
Tuy Tần Tiến không biết Lý Ỷ La và Tần Chung phân phó như vậy là có dụng ý gì, có điều, trực giác mách bảo với hắn, chuyện này vẫn chưa kết thúc. Tần Tiến khom lưng với Lý Ỷ La: “Dạ, phu nhân!”
Những ngày sau đó, cứ ba ngày hai bửa là Trang Du lại mang theo người đến Vân Từ Phường. Lúc thì nói nguyên vật liệu không tốt, lúc thì nói kiểu dáng không đẹp, lúc thì chê tay nghề tú nương không ra làm sao. Hơn phân nửa tú nương Vân Từ Phường đều bị điều động ra may bộ giá y này. Trang Du còn thường xuyên gây khó dễ đủ thứ, khiến công việc đã khó lại càng khó hơn. Tần Tiến cũng bị Trang Du làm khó làm dễ mà sụt mấy cân.
Lý Ỷ La không để ý chuyện này, một mình ở phủ lấy kim chỉ ra.
Lâu rồi không động đến kim chỉ, khi cầm kim lần nữa, trong lòng nàng bỗng thấy vui vẻ lạ thường, mười ngón tay thon dài nôn nóng muốn thử.
Lý Ỷ La bảo Tôn mẫu trông chừng bọn trẻ, đừng để chúng quấy rầy nàng. Nàng nhốt mình trong phòng chuyên tâm thêu thùa.
Chuyện như thế diễn ra liên tục trong nửa tháng, Tần Tiến quả thật chịu đựng hết nổi mới nói cùng Lý Ỷ La: “Phu nhân, Trang nhị tiểu thư kia rõ ràng là vô cớ sinh sự, cứ cách mấy ngày lại chạy đến Vân Từ Phường chê cái này, chê cái kia, bắt mọi người phải làm lại từ đầu. Theo tiểu nhân thấy, Trang nhị tiểu thư chính là muốn mượn cớ chúng ta không thể giao đồ đúng hạn để làm tổn hại danh tiếng của Vân Từ Phường chúng ta.”
Lý Ỷ La không bận tâm: “Cứ mặc kệ cô ta! Cô ta gây ra động tĩnh càng lớn thì càng có nhiều người biết. Đại đa số khách của Vân Từ Phường đều là người hiểu lý lẽ, cho dù chúng ta không hoàn thành thì cũng sẽ không ảnh hưởng đến danh tiếng của Vân Từ Phường đâu.”
Tần Tiến nói không sai, ngoại trừ làm khó nàng, mục đích còn lại của Trang Du e rằng chính là cái này. Tuy nhiên, loại hình kinh doanh của Vân Từ Phường là độc nhất, không có đối thủ nào đủ sức cạnh tranh, cho nên, tính toán này của Trang Du đã hỏng bét ngay từ đầu rồi.
“Vậy… Tiểu nhân biết rồi!” Mặc dù Tần Tiến trả lời như vậy, nhưng trong lòng vẫn sốt ruột không thôi.
Thời gian một tháng rưỡi trôi qua rất nhanh, hôm nay đã đến hạn, Lý Ỷ La ngồi xe ngựa đến Vân Từ Phường. Tại Vân Từ Phường, rất nhiều người đang vây quanh đại sảnh.
Giọng nói bén nhọn của Trang Du vang lên: “Hai ngàn lượng, Vân Từ Phường các người đã thu của ta hai ngàn lượng mà bây giờ lại nói với ta là làm không xong? Vân Từ Phường các người còn biết chữ tín nghĩa là gì nữa không? Lý Ỷ La đâu? Gọi ả ra đây cho ta! Nô tài phạm lỗi, là chủ nhân, tất nhiên ả phải gánh vác trách nhiệm….”
Tần Tiến vội nói: “Trang nhị tiểu thư, tiểu thư không thể bôi nhọ Vân Từ Phường chúng tôi như vậy! Trước đó, tiểu nhân đã cầm bản thiết kế kiểu dáng, vải dệt, chỉ thêu, những phụ kiện linh tinh khác cho tiểu thư xem qua, người gật đầu, chúng tôi mới bắt đầu may thêu. Thế nhưng, giữa chừng tiểu thư cứ không ngừng chê bai này nọ, bắt chúng tôi làm lại từ đầu. Vất vả lắm mới may xong, người lại nói là không hài lòng….” Vừa nói, Tần Tiến vừa bảo người làm trong tiệm đem bán thành phẩm ra cho mọi người xem: “Trang nhị tiểu thư xem đi! Giá y này tiêu tốn hơn một tháng thời gian của chúng tôi, chỉ còn thiếu một bước đính châu, vậy mà người lại nói không hài lòng, bắt chúng tôi may lại. Tiểu thư soi mói như thế thì dù có là đại la thần tiên cũng làm không xong!”
Tuy giá y này còn chưa hoàn thiện bước cuối cùng, nhưng mức độ tinh xảo xinh đẹp của nó vẫn khiến tất cả mọi người đang có mặt phải trầm trồ kinh hô: Giá y xinh đẹp như vậy, Trang nhị tiểu thư này còn có gì không hài lòng chứ? Rõ ràng là đang gây khó dễ cho người khác!
Người đến Vân Từ Phường đều là quý nhân không có tài lực thì cũng có thế lực, quyền lực. Tục ngữ nói: Gạch ngói ở kinh thành rớt xuống, mười viên thì có đến tám viên là rớt từ nhà quan lại, hoặc là thế gia vọng tộc có họ hàng với người có quyền thế.
Thượng Thư là quan chính nhị phẩm, phẩm cấp đúng là không nhỏ, có điều, ở kinh thành Đại Việt này, người không sợ Trang gia cũng không phải là số ít.
Có người ngứa mắt Trang Du, bèn lên tiếng ngay: “Trang nhị tiểu thư, cô có vẻ quá hà khắc rồi đó! Giá y đẹp vậy mà cô còn chưa hài lòng? Theo ta thấy, chắc là cô muốn tiên y trên trời phải không?”
Vị tiểu thư này vừa dứt câu thì mấy vị tiểu thư bên cạnh lập tức che miệng cười.
Trang Du: “Hừ! Liên quan gì đến các người?”
Trang Du điêu ngoa ngang ngược đã có tiếng trong kinh thành, rất nhiều người đều biết. Thấy Trang Du đáp lời như vậy, vị tiểu thư vừa lên tiếng không nói gì nữa, chỉ khẽ mỉm cười nhìn Trang Du. Tuy nàng ta không nói, nhưng ngôn ngữ cử chỉ của nàng ta đã cho khiến mọi người thấy rõ tính cách ngang ngược điêu ngoa và ngôn ngữ thô thiển của Trang Du. Khí chất hai bên chênh lệch như thế nào, mọi người nhìn sơ là rõ.
Ngay lúc này, Lý Ỷ La dẫn theo Tiểu Hồng và Tiểu Hoàng đi vào. Tiểu Hồng bê theo một vật gì đó được phủ vải đỏ, kích cỡ cao bằng người thật.
Lý Ỷ La vừa vào Vân Từ Phường, nhìn thấy Trang Du thì bất chợt hoảng hốt, vội vàng nói nhỏ với Tiểu Hồng và Tiểu Hoàng: “Mau đem đồ ra hậu viện!”
Tiểu Hồng, Tiểu Hoàng rùng mình một cái, vội cúi đầu khiêng đồ đi về hướng hậu viện.
“Đợi đã!” Trang Du không bỏ sót vẻ hoảng hốt trên mặt Lý Ỷ La, ả từ tốn đi đến gần món đồ kia rồi đột ngột kéo tấm vải đỏ xuống.
“Ríu rít….” Mọi người cảm thấy bản thân vừa nghe thấy âm thanh trong trẻo gì đó khiến cả người bần thần. Sau đó, họ nhìn món đồ vừa bị Trang Du kéo vải che ra, rồi cùng hít khí lạnh.
Chỉ thấy đó là một bộ y phục đỏ thẳm được mặc trên người hình nộm gỗ. Tơ vàng uốn lượn cùng từng lớp từng lớp váy trùng trùng điệp điệp. Ở đây, có người nào là chưa từng nhìn thấy bảo vật? Thế mà họ vừa nhìn bộ y phục này liền bị khắc sâu ấn tượng bởi nó. Bất kỳ ngôn từ nào cũng không đủ diễn tả vẻ đẹp của nó. Điểm quan trọng nhất chính là, bộ y phục này chẳng những xinh đẹp, mà nó còn toát lên khí thế cao quý thanh thoát vô cùng vô tận. Mặc dù chỉ là một bộ y phục, nhưng nó lại khiến người ta có cảm giác không dám ngẩng đầu nhìn thẳng.
“Sao ta có cảm giác, người có tư cách mặc bộ y phục này chỉ có một người….” Có người nhỏ giọng lẩm bẩm.
Người ở bên cạnh quay sang nhìn vị tiểu thư vừa lẩm bẩm một cái, bản thân nàng ta cũng có cảm giác như thế. Bộ y phục xinh đẹp mang khí chất ung dung cao quý bậc này, trong thiên hạ, người có thể mặc nó, e rằng chỉ có vị nữ nhân tôn quý nhất kia…..
Trang Du thì hoàn toàn ngây dại. Ả đứng gần nhất, những gì ả cảm giác được tự nhiên cũng khác hoàn toàn với mọi người. Bên tai Trang Du như nghe được tiếng hót của phượng hoàng đang bay lượn trên chín tầng mây. Trong lòng ả không ngừng vang lên âm thanh thúc giục: Mặc vào đi! Mau mặc vào! Mặc vào rồi thì ngươi chính là nữ nhân xinh đẹp nhất, tôn quý nhất thiên hạ….
Lúc này, Lý Ỷ La càng hoảng hốt hơn nữa, nàng vội vã giựt tấm vải đỏ trong tay Trang Du phủ lên bộ y phục kia rồi ra lệnh cho Tiểu Hồng, Tiểu Hoàng: “Mau, khiêng đồ đến hậu viện!”
Y phục bị che khuất tầm mắt, lúc này mọi người mới có thể hồi phục tinh thần.
Tiểu Hồng, Tiểu Hoàng vội vã muốn khiêng đồ đi, ai ngờ lại bị Trang Du ngăn cản: “Đợi đã! Bộ y phục này, ta muốn!”
Thực tế thì mọi người đều giống Trang Du, ai cũng bị bộ y phục ấy mê hoặc. Vừa nãy, tuy thời gian rất ngắn, còn chưa kịp nhìn rõ, nhưng mọi người đều cảm nhận được quý khí bức người, khiến họ không dám nhìn thẳng, nên ai ai cũng kiềm chế dục vọng chiếm lĩnh của mình lại.
“Trang nhị tiểu thư, chuyện này không thể được! Bộ y phục này là quà mừng thọ Vân Từ Phường chuẩn bị tiến dâng cho hoàng hậu trong ngày sinh thần của người. Trang nhị tiểu thư không thể mặc!” Lý Ỷ La vội nói.
Lý Ỷ La vừa nói xong thì mọi người lập tức thông suốt cảm giác vừa rồi là gì. Đúng vậy! Nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ không phải là hoàng hậu sao?
Trang Du vừa nghe xong thì hai mắt lóe sáng: Giỏi lắm Lý Ỷ La! Ngươi muốn dùng bộ y phục này đi lấy lòng hoàng hậu? Vậy thì ta lại càng không muốn để ngươi thực hiện được quỷ kế!
Vừa rồi ả đã quan sát rất rõ, tuy bộ y phục này vô cùng tinh xảo hoa mỹ, quý khí hơn người, nhưng nó không có bất kỳ họa tiết chúc phúc, hay là vật chuyên dụng gì chỉ có hoàng hậu được dùng. Nếu ả mang bộ y phục này đi thì Lý Ỷ La sẽ không có cách nào nịnh bợ hoàng hậu.
Mấu chốt là, ả cũng cực kỳ thích bộ y phục này. Vừa nhìn thấy nó, ả liền có cảm giác bộ y phục này vốn nên thuộc về ả mới phải. Ả muốn mặc nó vào thời điểm ả xuất giá, trở thành tân nương tử xinh đẹp nhất thiên hạ.
Nữ tử Đại Việt lấy phượng vi tôn, cửu làm số đứng đầu. Hoàng hậu là nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ, nên phượng bào của người phải được thêu chín con phượng hoàng. Trên y phục của phi tần khác ở hậu cung, hay là mệnh phụ phu nhân cũng có thể thêu phượng, nhưng đều bị giới hạn về số lượng.
Những người khác không thấy, nhưng Trang Du lại thấy rất rõ hình thêu phượng hoàng. Có điều, ả không biết điều luật này.
“Giá y ta đặt, Vân Từ Phường các người may không xong, vậy thì lấy bộ này thay thế!” Dứt lời, Trang Du lập tức cởi y phục trên hình nộm gỗ xuống.
“Không được, đây là y phục ta thêu dâng lên cho hoàng hậu! Trang nhị tiểu thư, cô không thể lấy nó!” Lý Ỷ La vội ra sức ngăn cản.
Trang Du đâu thèm nghe lời Lý Ỷ La nói. Ả còn vung tay đẩy Lý Ỷ La qua một bên. Lý Ỷ La bị đẩy một cách bất ngờ nên va vào quầy, trán lập tức sưng đỏ.
“Phu nhân!” Tần Tiến sợ hãi kêu lên.
Trang Du liếc nhìn một cái, nội tâm hả hê vô cùng: “Ai bảo ngươi ngăn cản ta! Hoàng hậu là người tôn quý bậc nào kia chứ, hạng người thấp kém như ngươi không đủ tư cách bám víu nịnh nọt người! Các người không hoàn thành giá y của ta đúng hạn nên phải lấy bộ này thay thế. Ai trong các ngươi còn dám ngăn cản, Trang gia ta tuyệt đối không tha cho kẻ đó. Bao gồm cả ngươi–Lý Ỷ La! Mang đồ đi!”
Thấy người Trang gia muốn lấy y phục đi, Lý Ỷ La vừa ôm trán vừa định tiến lên ngăn cản: “Không được! Trang nhị tiểu thư, cô không thể mặc bộ y phục này! Trang nhị tiểu thư! Mau buông ta ra!”
“Kéo ả ra cho ta!” Trang Du nhếch mép cười khẩy đầy khinh thường, sai ma ma bên cạnh đẩy Lý Ỷ La ra.
Hai ma ma Trang gia lập tức bước lên, bọn họ ra tay không chút nương tình. Lý Ỷ La bị họ đẩy đến lảo đảo suýt ngã.
“Tần phu nhân, thôi bỏ đi! Với hạng người không biết lý lẽ như họ, cô có nói gì cũng vô dụng thôi!” Có người tiến lên khuyên nhủ Lý Ỷ La.
Còn có người nói: “Trang nhị tiểu thư cũng lớn lối thật, ban ngày ban mặt mà lại ỷ thế hiếp người như vậy.”
Lý Ỷ La được nữ quản sự Vân Từ Phường đỡ dậy, sắc mặt nàng hơi tái đi: “Trang nhị tiểu thư không thể mặc bộ y phục kia được. Đó là vật tiến dâng cho hoàng hậu! Sao cô ta có thể mặc được?”