Lý Ỷ La đến bên giường trải chăn nệm, vừa trải vừa nói: “Kỳ thực, cha có sửa đổi hay không cũng không quan trọng, chỉ cần mẹ đừng lên, tiền không qua tay cha thì dù cha muốn giúp hai phòng kia cũng không cách nào giúp được.”
Lý Ỷ La cởi áo ngoài, mùa hè nóng nên y phục hơi mỏng. Eo thon nõn nà, đường cong xinh đẹp của thiếu nữ thanh xuân ẩn ẩn hiện hiện.
Tần Chung nhìn nàng mà đôi mắt càng ngày càng tối, cổ họng khô nóng, hắn nhanh chóng dời mắt đi, nghiêng đầu, vội vàng rót chén nước uống cạn.
Mãi vẫn không nghe thấy Tần Chung trả lời, Lý Ỷ La bèn quay đầu lại hỏi: “Tướng công, chàng thấy ta nói có đúng không?”
Tần Chung rũ mi ừ một tiếng.
“Chàng lại uống nước trước khi ngủ.” Lý Ỷ La bước tới giành lấy ly nước trong tay Tần Chung: “Trước khi ngủ uống nhiều nước không tốt.” Nói xong liền ngáp một cái: “Ngủ đi! Ta mệt rồi!”
Tay Tần Chung hơi khựng lại, sau đó đi theo Lý Ỷ La về giường.
Hiện tại trời hơi nóng, Lý Ỷ La thay một chiếc chăn mỏng. Thời gian ở Tần gia càng lâu, lòng cảnh giác của Lý Ỷ La cũng càng ngày càng kém, đầu vừa dán vào gối thì đã ngủ ngay.
“Nương tử…..” Ngay lúc Lý Ỷ La vừa nhắm mắt, thì giọng Tần Chung chợt vang lên trong đêm.
“Hửm?” Lý Ỷ La cố chống mí mắt lên tiếng.
Trong bóng tối chợt vang lên âm thanh sột soạt, Tần Chung trở mình một cái, tiến đến sát tai Lý Ỷ La thỏ thẻ: “Sau lưng ta có hơi ngứa.”
“Hửm? Sao tự dưng lại ngứa? Chàng xoay lưng qua đây!” Lý Ỷ La mở to mắt, duỗi tay vào trong tiết y* của Tần Chung gãi gãi.
(*tiết y: áo lót hoặc đồ ngủ.)
“Hết ngứa chưa?” Gãi được một lát, Lý Ỷ La hỏi.
Tần Chung đưa lưng về phía Lý Ỷ La, thời điểm bàn tay Lý Ỷ La chạm vào lưng hắn, thì bàn tay đặt trước ngực của hắn bỗng nắm chặt lại, giọng nói cũng căng cứng, giống như tùy thời đều có thể bị bẻ gãy: “Ừm, xích xuống dưới một chút.”
“Xuống dưới?” Tay Lý Ỷ La đã gãi xuống eo Tần Chung. Tần Chung gầy như vậy mà cũng có eo nha, tay Lý Ỷ La dừng lại ở eo Tần Chung một hồi rồi mới nghiêm túc gãi ngứa.
“Bây giờ sao rồi?”
Giọng Tần Chung lúc này càng căng thẳng khẩn trương hơn: “Đã…. Đỡ!” Vốn dĩ hắn muốn nói còn ngứa, nhưng lại chợt sửa lời.
“À, vậy ngủ đi!” Lý Ỷ La thu tay lại, trở mình nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ.
Tần Chung mở to mắt lặng lẽ thở dài một hơi: Khi nào thì hắn mới có thể gãi ngứa cho nương tử đây?
Chuyện kiếm được tiền đã tạo thêm niềm tin rất lớn cho Trương Thúy Thúy và Tần Phấn, mới sáng sớm mà hai phu thê đã bận rộn nấu nướng trong phòng bếp.
“Về sau cái nồi lớn này để cho hai con dùng, nếu vẫn không đủ nấu bán thì cứ nói, chúng ta bắt thêm một cái lò trong sân.” Tần mẫu cũng theo phụ giúp, bà thấy phòng bếp hơi nhỏ liền nói.
“Dạ, mẹ! Đều nghe theo mẹ.” Trương Thúy Thúy dịu dàng đáp, tay chân thì vẫn làm việc lanh lẹ.
“Mẹ, tối qua con cùng tướng công có thương lượng một chút, chúng con cũng muốn buôn bán.” Giữa lúc mọi người đang bận rộn, Mã Đại Ni đột ngột bước vào phòng bếp.
Mắt Trương Thúy Thúy chợt lóe, tay cũng hơi khựng lại, nhưng nàng ta không nói gì cả. Đây là con đường kiếm tiền mà tam đệ muội vẽ ra, đều là người Tần gia, phu thê họ không thể độc chiếm.
Tần mẫu nhíu mày nhìn Mã Đại Ni: “Ngươi có thể làm được không? Ngươi lôi thôi lếch thếch như thế, làm sao làm?”
“Mẹ, xem mẹ nói kìa, con trước kia không phải chỉ vô tâm một chút thôi sao? Nếu muốn làm việc này để kiếm tiền, thì tất nhiên là không thể giống trước kia.” Mã Đại Ni học theo dáng vẻ làm nũng của Lý Ỷ La.
Tần mẫu chưa bao giờ thấy Mã Đại Ni làm ra những hành động này, khiến bà nổi hết da gà: “Nói thì cứ nói, lôi lôi kéo kéo làm gì?”
Mã Đại Ni há hốc mồm, chẳng phải lúc tam đệ muội làm vậy thì mẹ chồng luôn cười tủm tỉm với vẻ mặt hưởng thụ sao?
Mã Đại Ni bĩu môi, buông tay.
Tất cả mọi người đều muốn kiếm tiền, Tần mẫu tất nhiên rất mừng, bà lấy thêm một ít củi đến bếp lò: “Ngươi và lão nhị chuẩn bị làm thế nào?”
Mã Đại Ni thấy Tần mẫu có vẻ đồng ý, liền nói: “Tướng công và con đã bàn ổn thỏa rồi, đại tẩu không phải bán buổi trưa sao? Cho nên con định bán buổi chiều, lúc ấy người ở bến tàu cũng đông, cũng đúng lúc tướng công làm việc xong, có thể đến phụ con. Tóm lại sẽ không cướp mối làm ăn của đại tẩu.”
“Nghe thì cũng được.” Tần mẫu nghe xong cũng thấy hài lòng.
“Thúy Thúy, con thấy sao?” Tần mẫu nhìn sang Trương Thúy Thúy.
Trương Thúy Thúy vội nói: “Đệ muội chịu kiếm tiền là chuyện tốt! Dù sao trong một ngày con cũng chỉ bán được buổi trưa, buổi chiều để phu thê đệ muội bán cũng tốt hơn là để người ngoài giành mất.”
Tần mẫu vừa nghe thì vui mừng không thôi: “Vậy thì cứ quyết định như thế! Các con đều muốn kiếm tiền, mẹ cũng phụ các con một tay. Ta không giúp gì nhiều được, chỉ có thể phụ giúp nhóm lửa này nọ thôi.”
Vì thế, chờ phu thê Trương Thúy Thúy đẩy xe đi bán rồi, Mã Đại Ni liền chiếm dụng phòng bếp bận rộn nấu nướng.
Lý Ỷ La đành phải dạy lại một lần nữa, lần này Mã Đại Ni học rất nhiệt tình, nhớ kỹ từng lời Lý Ỷ La chỉ dạy. Lý Ỷ La đoán chắc là Mã Đại Ni bị hình ảnh Trương Thúy Thúy đếm tiền ngày hôm qua kích thích. Thấy bán mấy thứ này không khó như học thêu, cho nên mới động tâm.
Chờ Mã Đại Ni nấu nướng xong xuôi thì đã là buổi chiều.
Mã Đại Ni vừa sắp xếp đồ ăn xong thì cũng là lúc Tần Diệu ngồi xe bò trở về: “Làm xong rồi à, nương tử?”
“Xong rồi!”
Tần Diệu bê đồ ăn lên xe bò: “Ta xin ông chủ nghỉ nửa ngày, vị trí quầy hàng cũng xin được rồi, bây giờ lên huyện thành chắc cũng vừa lúc.”
Lần này hai phu thê Tần Diệu làm việc cực kỳ sốt sắng, Tần Diệu hấp tấp trở về, lại cùng Mã Đại Ni hấp tấp đẩy đồ ăn đi ngay.
Tần mẫu muốn nói với Tần Diệu vài câu cũng không có cơ hội mở miệng.
Chân hai phu thê nhà này giống như là được bôi dầu vậy, nháy mắt đã không thấy bóng dáng đâu nữa, chỉ để lại một làn bụi đất do xe bò chạy đi.
Tần mẫu: “………”
Lý Ỷ La nhìn Tần mẫu giật mình ngây ngốc đứng ở cửa lớn, liền đến dìu bà: “Mẹ, người đừng lo lắng quá! Nhị ca, nhị tẩu biết cầu tiến không phải là chuyện tốt sao? Có điều, bây giờ đại ca và nhị ca đều buôn bán, mẹ ở phòng bếp nhóm lửa cả ngày, thời tiết hiện tại khá nóng, như vậy rất dễ sinh bệnh.”
Tần mẫu vỗ vỗ tay Lý Ỷ La: “Tính tình nhị tẩu con thế nào con cũng biết rồi, mẹ giúp nó nhóm lò, nói không chừng nó và nhị ca con còn kiên trì được vài ngày.”
Mã Đại Ni và Tần Diệu đi không bao lâu thì Trương Thúy Thúy và Tần Phấn đã về tới. Cả hai đều mặt mày hồng hào, hai cái thùng gỗ trống không cho thấy hôm nay buôn bán rất tốt.
“Mẹ, tam đệ muội, hôm nay lại bán hết rồi!” Vừa vào cửa, Trương Thúy Thúy liền không nhịn được, nói.
“Tốt, vậy là tốt rồi! Mau, mau đếm thử xem, hôm nay so với hôm qua thế nào?” Tần mẫu cũng hưng phấn không thôi.
Trương Thúy Thúy dạ một tiếng, vào nhà chính liền đổ túi tiền lên bàn, hai mắt sáng lấp lánh. Đếm hết ba lần, Trương Thúy Thúy mới dừng lại: “Mẹ, hôm nay lời được một trăm tám mươi văn tiền……” Còn nhiều hơn hôm qua.
“Ai da, vậy thật tốt quá!” Tần mẫu vui mừng vỗ tay một cái. Hôm nay, lúc Trương Thúy Thúy và Tần Phấn đi, bà còn lo lắng người ở bến tàu ham cái mới mà thôi, bây giờ xem ra buôn bán này có thể làm lâu dài được rồi.
“Cũng không biết phía lão nhị làm ăn thế nào?” Hết lo phu thê lão đại Tần Phấn, Tần mẫu lại nhọc lòng lo lắng cho phu thê Tần Diệu và Mã Đại Ni.
Tần Phấn chân chất nói: “Vừa rồi lúc về con có gặp nhị đệ và nhị đệ muội. Mẹ, mẹ yên tâm đi, nhị đệ thông minh như vậy, chắc chắn sẽ buôn bán tốt hơn cả chúng con.”
Tần mẫu thở dài: “Nó thông minh gì chứ! Chỉ là một ít khôn vặt thôi!” Ba đứa con trai, một đứa lại thông minh lanh trí hơn một đứa. Nhưng cái thông minh của Tần Diệu thì đúng như lời Tần mẫu nói, chỉ là chút xíu khôn vặt. Hiểu con không ai bằng mẹ, trong ba đứa con, đừng thấy thường ngày Tần Chung trông có vẻ vô hại, thật ra nó mới là đứa có tâm tư sâu kín nhất. Tần mẫu đối với Tần Chung có một niềm tin không nói được thành lời. Nếu sau này, trong ba huynh đệ, đứa nào có tiền đồ nhất, vậy khẳng định chính là Tần Chung.
Mặt trời xuống núi cũng là lúc Tần Chung về tới. Thời gian qua, mỗi ngày Tần Chung đều lên huyện thành, lượng vận động cũng nhiều hơn, cộng thêm Lý Ỷ La luôn làm cơm canh tỉ mỉ bồi bổ, cho nên hiện giờ sức khỏe Tần Chung đã không kém người bình thường bao nhiêu nữa rồi. Nhìn thì có vẻ gầy yếu, nhưng cơ thể đã rắn chắc hơn nhiều. Từ việc gãi ngứa hôm qua, Lý Ỷ La sờ eo Tần Chung thì đã thấy được.
“Tướng công, có đói không? Có muốn ăn chút gì lót dạ trước không?” Tần Diệu và Mã Đại Ni chưa về, cả nhà phải đợi họ về mới cùng ăn cơm.
Tần Chung cười cười: “Không đói!”
Chờ khi sắc trời phủ màn đen, Tần Diệu và Mã Đại Ni mới về tới. Tinh thần hai phu thê đều rất phấn khích, vừa vào cửa đã nghe Tần Diệu hô lớn: “Mẹ, hôm nay chúng con kiếm được hơn chín mươi văn tiền.” Buổi chiều lượng người ít hơn buổi trưa, Mã Đại Ni nấu cũng không nhiều như Trương Thúy Thúy, ngày đầu tiên bán được như vậy xem như không tệ.
Tần mẫu cũng thấy nhẹ nhõm, cất giọng hữu lực hô lớn: “Ăn cơm!”
Bữa cơm này, cả nhà đều ăn rất vui vẻ, người một nhà đều chịu khó kiếm tiền, ngay cả Tần phụ vẫn còn thái độ không được tự nhiên cũng nói nhiều hơn vài câu.
Đã khuya, nhưng chưa đến giờ đi ngủ, Tần Chung về phòng trước, chờ khi Lý Ỷ La về phòng thì thấy Tần Chung đang ngồi cạnh bàn đọc sách.
“Buổi tối, đèn mờ như vậy, tướng công cũng đọc sách ít thôi, cẩn thận hai mắt.” Lý Ỷ La không quan tâm Tần Chung có tiền đồ lớn gì hay không, trong mắt nàng, thi đậu công danh có quan trọng mấy cũng không bằng sức khỏe của Tần Chung.
Tần Chung ừ một tiếng, chợt nhớ đến hôm nay ở thư viện, Vương Bác Quân ôm vẻ mặt đau khổ kể lể với mình: “Muội phu, ta cảm thấy gần đây nương tử của ta có chút thay đổi. Ngày xưa, nàng cùng ta ngâm thơ đối câu, đánh đàn nghe hát, tiêu dao biết bao. Nhưng gần đây, nàng ấy luôn bắt ta chú tâm việc học, bảo ta đọc sách nhiều hơn, ta nói ta không thích, nàng ấy lại nói nam tử không thể cả đời đều an phận……”
Vẻ mặt Vương Bác Quân lúc ấy rất mê mang: “Ta không hiểu, không thi đậu công danh thì là an phận sao?”
“Học hành cũng cần nghỉ ngơi! Nếu vì học hành mà tổn hại sức khỏe, vậy thì mất nhiều hơn được.” Tần Chung hồi thần lại thì nghe thấy Lý Ỷ La vẫn còn đang dặn dò, nàng vừa nói vừa cởi áo ngoài, chuẩn bị trải chăn.
Tần Chung vội nói: “Ta trải giường xong rồi, ngủ đi.” Nói xong liền vội vàng thổi tắt đèn.
“Thổi đèn nhanh như vậy làm gì?” Lý Ỷ La kinh ngạc.
Tần Chung lần mò đến mép giường: “Đi ngủ dĩ nhiên phải tắt đèn, nàng thấy đường không?”
Lý Ỷ La trả lời thấy được, rồi cũng lần mò đến mép giường, xong thì nằm vào bên trong.
Tần Chung mấp máy môi một chút, rồi cũng lên giường.
Nằm được một lát, Lý Ỷ La lại đột nhiên lên tiếng: “Trên giường hình như có gì đó, sao tự dưng lưng ta thấy thật ngứa.”
Tần Chung khẽ đáp: “Giường là do ta trải, sao lại có gì được. Chắc là nàng ngứa lưng thôi, hôm qua ta cũng thấy ngứa nhờ nàng gãi dùm đấy thôi. Ngứa lắm hả? Để ta gãi giúp nàng!”
Lý Ỷ La ừ một tiếng, nằm nghiêng người lại, Tần Chung duỗi cánh tay có hơi run run của mình tới, khẩn trương mà nắm chặt lại vài lần mới từ từ lần vào trong áo của Lý Ỷ La…..